Saturday, February 22, 2020

Trung Chinh Ho 2

Ám tưởng thu - Bài cho người về - Bên kia đời xanh lắm - Bên kia giấc mơ - Biệt khúc cho một ngày thu - Bối cảnh - Buồn đã vàng thu - Chạm đáy hoàng hôn - Chia tay phố núi - Cho đời còn xanh hơn - Có một ngày cuối năm như thế - Còn có một lần nào - Còn đó những ngậm ngùi - Cũng vừa một cuộc mua vui - Dấu hỏi - Đi qua chiều không nhau - Đợi - Đợi mai về - Em làm thân lữ thứ - Em và những bài thơ không năm tháng - Khoảnh khắc ấy - Không thể - Khúc niệm từ - Khúc niệm từ - Lời ai điếu cho ngày về - Lối xưa - Một thoáng Bến Tre - Mùa xưa rớt lại mùi hương cũ - Nẻo tình không - Ngày vẫn qua đèo - Như là giấc mơ - Niệm khúc IV - Nỗi nhớ trên cao - Nửa vầng trăng khuyết.



ÁM TƯỞNG THU
Có một nỗi buồn.đứng đợi
Đêm qua.trăng vải bên thềm
Có một điều chi chưa nói
Tận cùng sâu thẳm.lặng im..
Có một niềm tin.bỏ đi
Trắng trời.mây bay vào tối
Những bàn tay.kẻ vô nghì
Xô ngã núi sông.nguồn cội.
Có một ngày mai.lạc lối
Người đi.chẳng kịp quay về
Những bàn chân.mòn ước thệ
Cạn cùng.theo dấu u mê.
Có một đời tôi mục rã
Trên dòng nước chảy điêu linh
Hẹn với rừng cây bỏ lá
Rơi.theo năm tháng.tội tình.
Có một mùa thu.rất lạ
Nổi.chìm qua mấy hồi kinh...

BÀI CHO NGƯỜI VỀ...
Em về..như hạt sương
Động tôi mềm lá cỏ
Em về..như tơ vương
Cột tôi ngàn mối chỉ
Phải là em..nơi ấy
Về trong nắng phù du
Tôi phập phều ngụp lặn
Trên bờ bãi sa mù
Em về..như sóng biển
Sủi tăm ngày ly bôi
Trên cao lời chuông nguyện
Rơi rớt..hồn tôi..vơi
Em về..như cát bụi
Mờ trang sách tôi xưa
Đêm nằm nghe gió hú
Bên thềm vắng..tôi chờ
Em về.. Em về chưa
Sầu tôi lụ khụ rồi
Trái tim không kịp thở
Đợi em về..rong chơi...

BÊN KIA ĐỜI XANH LẮM
Tiếc chi.ngày đã cạn
Đường đã mòn.lối đi
Bên hiên đời trú tạm
Mưa gió đã phân kỳ.
Không còn ai.để gọi
Trong nhập nhằng cơn đau
Gửi vào đâu.sương khói
Một chút tình.cho nhau.
Máu qua vùng tâm thất
Chảy một dòng ly thân
Ơi.con tim mỏi mệt
Đập chi điệu muôn trùng.
Trong vô cùng của gió
Chiếc lá nào đang rơi
Nghe thương từng gốc cội
Đưa tiễn mùa xanh trôi.
Bên vách đời trắng xoá
Soi bóng mình liêu xiêu
Ngoài kia còn thưa nắng
Cơn mê đã vào chiều..
Thôi.đã tàn mộng m
Tiếc chi một lần về
Bên kia đời xanh lắm
Đã hẹn cùng bến quê...
Mai tôi về.
Chân cứ bước vào mênh mông cõi tạm
Đời cứ trôi theo năm tháng dập vùi
Lòng cứ mở với niềm riêng còn lại
Con tim này thao thiết một ngày vui.

Ơi tri kỷ, hẹn chi mùa sinh phục
Mai tôi về nỗi nhớ lại chia đôi...

BÊN KIA GIẤC MƠ
Bên kia giấc mơ là sự tỉnh thức của tâm hồn
cuộc đời vẫn còn nguyên ẩn số
Tôi đi như kẻ mộng du huyễn ngộ
lần theo vết nứt của thời gian.
Sự cô đơn bất lực
trước sự ruồng rẫy của niềm vui
Đức tin được ngụy trang bằng vị ngọt của tội lỗi.
Con thú hoang thân ẩn sau lời sám hối
chờ một cuộc tẩy trần..
Mùa thu được vinh danh từ cơn mưa
hay đâu những chiếc lá vàng phải chết.
Ngày đang rơi hạt bụi bay theo
trên từng phiến tượng buồn muôn đời mất ngủ
Tôi còn thấy bóng mình lởn vởn bên kia giấc mơ màu thạch nhũ...

Ngày đã tới mà niềm vui vơi cạn
Tình vẫn gần mà nhân nghĩa đã xa
Ta chới với giữa bến bờ vô hạn
Lối về xưa đã khuất bóng quê nhà



BIỆT KHÚC CHO MỘT NGÀY THU
Đi qua mùa cây nhớ lá
Lạc rừng.khản tiếng chim kêu
Lá đổ tàn quanh gốc cội
Lời chim rụng xuống đáy chiều.
Nắng úa trên tầng tháp cổ
Đàn ai.phím lạc.cung sầu
Sương khói phai mờ nhân ảnh
Người về.đã khuất đời nhau.
Đêm tạc vết thù.lên vách
Tàn khuya.soi lấy bóng mình
Nhổ dấu đinh đời.rỉ máu
Cắm vào nỗi nhớ rêu xanh.
Thôi hết.mùa tôi hoang phế
Buồn như đã chín trên ngày
Mắt đã khô ngàn dấu lệ
Tình còn đẫm một cơn say.
Buôn buốt nẻo về.gió tạt
vào chiều.trắng áo thơ trinh
Mây vẩn một thời khinh bạc
Mê lầm mòn gót phiêu linh.
Ngày tháng rót vào chén đắng
Giọt đời nghèn nghẹn môi cay
Tiễn nhau.thu vừa cạn nắng
Về thôi. giả biệt.chốn này...

BỐI CẢNH
Xuân rớt bên ngoài bậu cửa
Con chim gãy cánh đêm nào
Khúc hát một thời lạc giọng
ru người mất trí. Về đâu.
Tiếng nấc trên tầng đá xám
Nghe đau mấy cõi đền đài
Có một bàn tay vô nhiệm
Chép vào trang sử thiên tai.
Có một mặt trời sắp lụn
Dài đêm còn gọi tên ai...



BUỒN ĐÃ VÀNG THU
Em đi rồi. mưa không còn rơi
Môi võng buồn. ru đưa chiều trôi
Mấy tuổi xa người. nhang nhác nắng
Mùa thu quanh đây. buồn lưng trời.
Đêm này. còn thơm hương tình nhân
mà gối chăn đơn tàn mơ dần
Em ơi. trăng nước hờn con sóng
Ai nhớ thương ai. sầu vô ngần.
Thôi nhé. người đi vàng thu trước
Tóc có gầy vai. áo có phai
Hương xưa có nhạt mùi thương tưởng
Mắt có mờ theo dấu lệ đầy.
Đã biết còn trăng. đêm rất ngắn
Một lần thôi. hết một lần nhau
Xin tựa vào em. đêm tóc rối
Nửa hồn tan chảy. nửa hồn đau.
Lời chưa phai phôi. tình muôn trùng
Về đâu. trời sa mưa rưng rưng
Tay nhớ tay người. mi nhớ lệ
Buồn như sương khói đã mênh mông...



CHẠM ĐÁY HOÀNG HÔN
Tôi bươi nát thời gian đi tìm cuống nhau trong đất
Nghe dư âm tiếng khóc những hoang hồn
Những bà mẹ ôm niềm đau cố sử
đi tìm con trong tiếng nấc vô ngôn.

Giọt nước mắt sống đang rơi vào thinh lặng
Nghe mùi tương lai khuấy đục cội nguồn
Cơn dông cô phế thổi qua trời vạn lý
Đường lạc lối đi về đã chạm đáy hoàng hôn...


CHIA TAY PHỐ NÚI...
Thì thôi em cũng như mây
Cuốn trôi theo gió.ngày gầy tháng xưa
Thì thôi em cũng như mưa
Giọt rơi đủ nhớ giọt vừa đủ thương
Thì thôi em cũng như sương
Chia tay nắng sớm xa vườn cây xanh
Thì thôi em cũng như tranh
Chút hương phấn vẽ nên hình cố nhân
Thì thôi em cũng như anh
Một mai cất giữ chút tình vào tim
Thì thôi em cũng như đêm
Nửa vầng trăng rớt bên thềm mộng du

Giã từ phố núi trầm tư
Hương xưa quyện bước sương mù tiển đưa...


CHO ĐỜI CÒN XANH HƠN
(tặng em tôi)
Em từ trong tiền kiếp
Mang nụ cười bước ra
Tôi từ muôn kiếp lạ
Lạc vào cõi ta bà.
Em là trăng đã nguyệt
Soi sáng hạ huyền tôi
Một bầy chim cổ tích
Đậu xuống gặm ngày vui.
Em như mùa thay lá
Cho xanh cành ước mơ
Một làn mây thanh khiết
Che khuất buồn tôi xưa.
Ngỡ như ngày sắp lụn
Chiều bỗng nồng ánh dương
Em từ tâm bên ấy
Sa mạc lòng náu nương.

Nụ cười em thánh thiện
Nở trắng một đài gương
Chút tình thân chợt hiện
Cho đời còn xanh hơn...

CÓ MỘT NGÀY CUỐI NĂM NHƯ THẾ
Tôi bươi trong đống đổ nát của thời gian đã vun đầy năm tháng
còn thấy một ngày cuối năm đã sờn tróc ước mơ
Một ngày cuối năm còn đói khát tự do
Một ngày cuối năm còn sặc mùi sâu bọ
Ngoài kia.cơn mưa cuối mùa bị nhiễm màu độc tố
Ngọn gió còn biện hộ cho vạt nắng phương đông ăn khuyết thềm nhà
Tiếng hót của loài chim không làm nguôi ngoai nỗi sợ
khi những cánh buồm bị cưỡng hiếp giữa phong ba..
Tiếng thét của bầy côn trùng đang lên cơn hoang tưởng
Mấy tên thợ rừng đang sơn lại những hàng cây
cố che giấu một mùa thu tàn tạ
nhởn nhơ dắt theo từng bóng ma đi về phía lâu đài..
Ơi .một ngày cuối năm lại ru ngủ cơn sa
Giọt nước mắt sống rơi ướp thêm vị mặn trên bữa tiệc đời thịnh soạn
Lại một ngày cuối năm đi vay ánh sáng
khi bóng tối dịu dàng đang tẩn liệm những niềm vui
Ơi.một ngày cuối năm phũ phàng.vừa mới bước qua tôi...

CÒN CÓ MỘT LẦN NÀO....
Còn một lần nào cho tôi được nói hết cùng em
những tiếng nói thơ ngây đã ngợp chìm trong vũng lầy năm tháng
Những bài thơ chết mòn trong vô hạn
không còn nơi để trao đi
chia sớt những câu thề
Tôi một mình trong sâu thẳm cơn mê...
Còn một lần nào cho tôi được hát cùng em
hát như tim yêu ngày đầu
như mưa rơi mùa ngâu tan vào trong nhau
Ơi, những tiếng hát thầm trôi trên môi mềm
nhung êm tơ lụa
để bao lần trăng nín thở lặn vào đêm...
Còn một lần nào cho tôi được khóc cùng em
giọt lệ khô làm rát đau dĩ vãng
Định mệnh mang hình lưỡi kiếm
lặng im phạt xuống đời mình
Không còn miếng dán thời gian nào bịt kín
những vết thương đang rướm máu theo đêm.
Còn một lần nào Cho tôi được gặp em
để thấy mái tóc xưa còn dài hơn nữa không
hai má em có còn lại một chút hồng
tiếng nói em có còn trong hơn suối
đôi mắt em có còn long lanh như biết nói
nhìn thấu đời nhau
Nhưng em ơi những ngày tháng năm dài gặm mòn
bao giấc chiêm bao
Em vẫn xa khuất một chốn nào
Thẳm sâu Nguyên tịch
Còn một lần nào cho tôi được gặp em.....

CÒN ĐÓ NHỮNG NGẬM NGÙI
(tặng bạn tôi, người còn mãi phương xa)
Rót hết thời gian vào đáy cốc
Khuấy nỗi buồn ra đục tháng năm
Nghe trong hơi thở mùi hư ảo
Nhỏ xuống hồn đau. một dấu trầm..
Người đến.người đi.đời thất hẹn
Quên.nhớ dần theo những cách chia
Cúi xuống cùng đêm mù sao rụng
Nghe gió tàn canh.mưa rất khuya.
Mõn cánh chim ngàn.mây biệt xứ
Mộng vùi tuyết trắng.lạnh trời Tây
Vuốt lại tàn y.mùi cố quận
Một mảnh hồn đơn lạc chốn này.
Gởi hết tình riêng. nương cánh nhạn
Về đâu. sương khói quyện chân đồi
Ngày đi nắng nhuộm vàng thiên cổ
Quạnh lối về xưa một bóng tôi.

Em ơi, mưa bão đầy sông núi
Hoa cỏ tàn theo những ngậm ngùi.



CŨNG VỪA MỘT CUỘC MUA VUI
Hun hút một trời vô định
Chân xiêu từ bước ban đầu
Ấu thơ một thời bỏ lại
Nụ cười rớt xuống chiêm bao.
Gai góc con đường phía trước
Gập ghềnh.hầm hố ru đưa
Mây trắng treo đầu ngọn gió
Bềnh bồng đưa tiễn cơn mơ.
Một chút tình riêng vội chớm
Câu thơ ngậm lấy môi chiều
Cay đắng têm vào nỗi nhớ
Xa người.mưa cũng rơi theo.
Sông núi bạt ngàn ước hẹn
Vó câu.gối mỏi.chân chùn
Năm tháng đã dày thương tích
Lối về tàn cuộc phân thân.
Năm mươi năm.buồn thưa nhặt
Lòng như đã tiễn đưa nhau
Chân bước qua từng giới hạn
Vời thương.sóng đã bạc đầu..
Một nửa đời.vin lấy bón
Đường trần đã lạnh chân quen
Chia nhau một bờ cỏ lạ
Mai về.trả nhớ cho quên.

Khởi nguyên đã là đơn độc
Lối về.cũng mỗi mình thôi
Trăm năm.chưa tròn giấc mộng
Cũng vừa một cuộc mua vui...

DẤU HỎI
Vẫn còn đó những rào gai ngôn ngữ
Những dấu hỏi tượng hình vừa được khẩu trang
Giữa bóng tối quê hương mình thất tiết
Ánh sáng nào thay sắc một dung nhan...

ĐI QUA CHIỀU KHÔNG NHAU
Như chiếc lá rơi non
Hong mình trong nắng muộn
Đi qua chiều không nhau
Nghe đau từng gốc ngọn.
Về đâu.chân bước nhỏ
Phố gầy in dấu xưa
Chiều không nhau.gió trở
Trong nỗi buồn sa mưa.
Sông nhớ một dòng trôi
Mi thầm thương dấu lệ
Đi qua chiều không nhau
Lắng lòng câu ước thệ.
Về đâu.hưong tóc thả
Những sợi buồn tao nôi
Chiều không nhau.ghế lạnh
Tương tư một chỗ ngồi.
Vẫn ngày đi.rất vội
Vẫn lối về.mây bay
Chiều không nhau.đứng đợi
Hoàng hôn ngoài đang vây...

ĐỢI...
Ta đợi em từ bao đêm xưa
Vẫn đèn hiu hắt đếm mưa thưa
Vẫn ta cô quạnh chờ tan nguyệt
Thơ cạn cùng đêm cạn giấc mơ

ĐỢI MAI VỀ
Ngày bội bạc đi về bên kia núi
Khói sương đưa từng chiếc lá rơi mùa
Rừng đã khép.sóng biển cồn thương hải
Bước chân về.bỏ cuộc.một vòng đua.
Tan tác mộng nửa đời xanh điếm cỏ
Buồn chung thân từ độ nước xa nguồn
Đời như lá về theo từng gốc cội
Ta lạc vào trong vũng tối cô đơn.
Thôi bỏ lại.một mùa xanh lỡ vận
Giấc mòn khuya từng nỗi nhớ điêu tàn
Đường ngắn lại.cỏ vàng chân mộ địa
Dẫm lên chiều.những ước hẹn ly tan.
Trăng hờn tủi .vàng phai mùa vọng nguyệt
Hồn lưu vong theo phận số con người
Ngày sẽ tắt và đêm dài sẽ mộng
Đợi mai về.khóc nốt một lần vui...

EM LÀM THÂN LỮ THỨ
(tặng em tôi)
Như loài chim không mỏi
Em qua miền bão dông
Ôm nỗi lòng sa mạc
Trải lên chiều mênh mông.
Như là con sâu nhỏ
Đo phận mình đa đoan
Trên dốc đời gai nhọn
Rướm máu bước hường nhan.
Như là hoa thắm đỏ
Em ngát mùa thơ trinh
Đằm sâu vào nỗi nhớ
Thắp lên ngày xưa xanh.
Như là mây diệu viễn
Bay giữa trời hoài hương
Em làm thân lữ thứ
Dâng cho đời chút ơn...



EM VÀ NHỮNG BÀI THƠ KHÔNG NĂM THÁNG...
Những bài thơ anh đã viết tự hôm nào có nhau
Lung linh về trước em như một tia sáng
còn vẹn nguyên trong bếp đời tình yêu thắp lửa
Những bài thơ anh đã viết
về một thời gieo neo, gian khó
Ước mơ em cháy bùng
Những bài thơ anh viết về tình yêu mẹ khôn cùng
khác gì những ngày em nắng sương tần tảo
Những bài thơ anh viết
về nét đẹp thuần khiết thanh tao
sao bằng tấm lòng em huyền như trong sáng
Những bài thơ anh viết về sự thanh thản nhiên an
cũng chưa bằng ánh mắt nụ cười em âu yếm
Những bài thơ anh viết về nỗi gian nan thời chinh chiến
niềm tin em rạng ngời
Và anh đã viết trong cay đắng cuộc đời
Nay bỗng có em về xanh tươi mùa lá mới.

Những bài thơ không năm tháng em ơi.

KHOẢNH KHẮC ẤY
Này em,
Hãy uống cho say chút men đời ngọt thơm vị đắng
Vét cạn hết đêm này
rồi mai ta hẹn với nghìn trùng
Ngày đã vàng rêu
mà lòng vẫn còn xanh hơn cỏ mượt
Dưới triền môi ngoan
em bỗng hoá tơ nhung.
Ta ngây dại với hàng cúc đêm
hé lộ ngực khuya đầy
chực mở
Tinh tú rung lên
trăng vãi mật bên rèm
Hồn lơ lửng chìm trôi
trong hồ thiêng suối mắt
Thời gian bỏ đi rồi
ta đã thấy vô biên..

Này em,
Cần biết chi từ ngọn nguồn khai nguyên tội lỗi
Chỉ thấy quanh mình trời đất cũng vô minh
Hãy thở vào nhau
như một lần sống với
Ta chết trong em
từ khoảnh khắc ấy
môi mềm...

KHÔNG THỂ
Không thể đếm được bao giọt nước mắt đã rơi chan vào đất
của những người được mệnh danh là chủ
đang sống lưu vong trên đất quê mình.
Không thể ngủ yên trước cơn áp thấp của mùa thu
vô minh
ầm ào thổi qua rừng cây đang bật rễ
cơn dông khô cuốn theo ngày dâu bể
bao cuộc sống nổi chìm.
Không thể nói được lời của trái tim
khi khối óc dần mụ mị với những hồi kinh nhật tụng
đau đáu chờ một tiếng chuông ngân.
Không thể có một không gian của ước mơ
khi hạnh phúc đang bị bôi đen
giấc mơ tự do đã chìm xuống đáy vực
Sự xộc xệch của chiếc xe cũ rích
đã rời khỏi đường ray
đi về phía những tàn phai.
Và không thể có ngày mai
khi mặt trời ám muội chưa chịu qua đêm
Hình như vẫn còn nghe
những bước chân người kiêu hãnh
đi xuyên qua bóng tối.


KHÚC NIỆM TỪ
Ta ném đời ta vào hiện thể
Cát lầm.bụi lạc.mộng tàn tro
Cô đơn vây kín khung trời rộng
Hun hút bèo mây.những bến bờ.
Ta đứng bên đây mùa tan hợp
Hẹn gió phiêu linh giục bước về
Trên đỉnh phù vân mù bóng khói
Che khuất đời ta.một bến quê.
Chốn cũ mờ xa ngàn lau lách
Mưa đã xây thành.mấy dặm xa
Mây trắng về theo mùa phai lá
Nỗi nhớ đày lưu mấy kỷ hà.

Khát vọng lên xanh mùa hoang tưởng
Gối mộng tàn khuya.giấc huyễn hư
Người đi đã hẹn lời hoa cỏ
Tiếng của ngàn xưa. khúc niệm từ...

KHÚC NIỆM TỪ
Em ơi, mùa sắp cạn rồi
những cánh hoa oải hương gục đầu oán than thân phận
Trách làm gì những chiếc lá đang rơi mà chẳng nói được lời gì với cây,
khi cơn gió bạo tàn mang theo từng vị đắng
thổi qua đời nhau..
Lũ côn trùng còn trầm thân vào thớ đất,
ăn xén từng nụ mầm
Mặt trời thỏa hiệp với cơn giông
Mây đang xám và mưa thầm rên xiết
Bầy dơi đói chiều về treo mình trên những cành khô
khóc cho một rừng cây đang tuẫn tiết
Em có thấy dòng sông đang thịnh nộ
những con cá nhớ nguồn quẫy đuôi vào mắc lưới
con thuyền xưa đã rã những tay chèo
núi cũng chưa vơi dòng suối lệ
thì nỗi buồn mình cũng đâu khác áo cơm
Thì thôi, hãy cất giấu những ánh nhìn hốt hoảng
để một lần ta trao hết cho đêm..
Em ơi, chiều đã tắt nắng yêu tin
hãy giữ dùm nhau chút mùi hương chạng vạng
ngày không còn gì để níu chân nhau
Hãy nói lời của hôm xưa
rồi tiễn anh đi cho kịp ngày khiếm thị.



LỜI AI ĐIẾU CHO NGÀY VỀ
Chân bước hụt.lối về xưa.sương khói
Buồn lên non giáp hạt với mưa nguồn
Mộng dan díu cùng đêm dài thất tiết
Trăng thượng huyền nhỏ máu xuống cô đơn.
Bài kinh khổ.tan chiều.mây cổ độ
Hồn man di.lưu trú.một phương người
Lời ai điếu.khép lại ngày.hoang tịch
Xuôi một dòng.con nước thượng nguồn trôi.

Thu đã úa.lối về xưa.hoang lạnh
Bước thân đơn.trầm mặc.dấu mê thần
Tiếng ai gọi.bờ xa.ngày huyễn mộng
Đắp lên chiều một mảnh nhớ chung thân...

LỐI XƯA...
Hoa lại vàng hơn lối hẹn xưa
Về thôi mây trắng lại sang mùa
Gió phiêu linh thổi mòn chân núi
Hạt bụi tang bồng lạc lối mưa.
Vẫn lối tre gầy cong dáng mẹ
Khói chiều mỏng mảnh khúc ca dao
Bến sông vơ vẩn con thuyền lá
Thơ ấu mù sương một sớm nào.
Vẫn sắc mai vàng tơ tưởng đợi
Áo hoa thêu nỗi nhớ vô thường
Đò qua bên ấy xuôi miền gió
Cát bụi lần theo một thoáng hương.
Vẫn lối cỏ về sương khói quyện
Mười năm một dấu chấm mông lung
Tiếng hát em còn xanh giữa mộng
Khúc nguyệt cầm rơi lạc mấy dòng.
Vẫn bếp lửa tàn hơi ấm cũ
Mai gầy cho nỗi nhớ thêm xanh
Lối xưa có chút tình gởi lại
Tạ lỗi thời gian bước độc hành...

MỘT THOÁNG BẾN TRE
Lần theo câu hát. sang đò
Em còn đứng đợi. bên bờ trăm năm
Cúi hôn lên mặt sóng đằm
Hàm Luông ơi, biết bao lần gió mưa.
Tóc ai dài. tới trong mơ
Cột tôi vào mỗi vần thơ cụ Đồ
Dừa ơi, phải dáng em xưa
Để con tim đập thập thò tháng năm.
Tôi về.vớt cạn vầng trăng
Đong vào nỗi nhớ. mười năm còn đầy
Một lần với Bến Tre. say
Biết bao mộng mị. về đây với mình.
Hư vô còn một chút tình
Cho tôi sống với.
một mình Bến Tre...

MÙA XƯA RỚT LẠI MÙI HƯƠNG CŨ
Ta tiễn người.hay tiễn riêng ta
Mà trăng thiếu phụ khóc bên nhà
Mà sông quạnh vắng đôi bờ lạ
Rưng rức dòng trôi.một nẻo xa.
Ta đưa người. hay đưa ta chăng
Mây vẩn ngàn mây.chiều mưa giăng
Bước đi nửa bước.sầu trăm mối
Một khối tình đau.hoá cố nhân.
Ta xa người.như xa ta thôi
Nỗi nhớ chưa vơi.buồn lưng trời
Em đi.dấu lệ trầm trong mắt
Lòng ta cũng vỡ.mấy lần rơi.
Ta quên người. như quên ta đi
Đau thương đã chín.tự xuân thì
Mùa xưa.rớt lại mùi hương cũ
Còn một đời nhau.. đã mấy khi...

NẺO TÌNH KHÔNG
Ngày rất mỏng, sương đã dày tháng chạp
Buồn giêng hai, từng phiến lá rơi ngoài
Mưa oan khuất đi qua chiều bạc phận
Buổi xa người, sầu nặng xuống hai vai.
Đường đã tận thêm đau từng bước nhỏ
Đêm cài then, rờn rợn lối đi về
Một chút sáng cũng thành ra dị mộng
Ta soi mình, hoen ố nỗi u mê.
Chân cứ bước, giữa hai bờ hư thực
Mùa cứ trôi, trong dự cảm điêu tàn
Ta treo ngược hồn ta lên vách tối
Giọt oán hờn nhễu xuống cõi mang mang.
Gió thất thểu lối về xưa bụi cát
Cây so vai, đất gọi buổi lai trùng
Vết cỏ úa trên dấu mòn định phận
Bước địa đàng mê mỏi nẻo tình không...

NGÀY VẪN QUA ĐÈO

Quang gánh thời gian lên đỉnh dốc
Ngày vẫn qua đèo nương bóng câu
Lợt phai năm tháng.mòn sỏi đá
Bụi cát trần gian vốn nhiệm mầu.
Rót hết ngày xanh vào chén ngọc
Vị đời đắng chát đậm men cay
Nhấm nháp cho vơi sầu lữ thứ
Lòng còn in dấu mũi tên bay.
Lẫn trốn vào yêu.tình lỡ trọ
Đến rồi đi trả nợ câu thề
Mốt mai rồi cũng về như đã
Thao thức cùng tim mỏi giấc mê.
Cô đơn đã trót.đời quên lãng
Hồn lạc vào đêm.buồn vãng lai
Ta ơi. sương trắng dày chân núi
Tiễn một lần ta. cỏ đã bày...



NHƯ LÀ GIẤC MƠ
(gởi tới con gái Quyen O'Brien)
Như là giấc mơ.con đến
Cây đời trổ nhánh hồng ân
Sông chảy một dòng linh hiển
Mùa màng xanh ngát hương xuân.
Con mang nụ cười thơ hạnh
Chắp đôi cánh nhỏ thiên thần
Lấp lánh bay vào giấc mộng
Hai vì sao sáng mênh mông.
Một nửa đời ta dong ruỗi
Về theo cơn bão hoang đàng
Con đến.như là ánh lửa
Sưởi vào năm tháng tro than.
Ba mươi năm dài xiêu dạt
Con đi lạnh một khung trời
Ta đo thời gian trên tóc
Buồn theo chiếc lá khô rơi.

Đi giữa mùa đang vơi cạn
Nhớ con.ngồi thắp lại chiều
Ký ức một thời ẩn hiện
Lòng ta đầy gió mưa theo...


NIỆM KHÚC IV

Mùa chia ly nào đã đưa ta đến đây
Một nơi không có gió mà hồn ta đầy bão
Một nơi ta không muốn vào mà bước chân ta mãi tới
Để một chiều không gian đứng im thời gian đứng im
Mình tiễn sự tan vỡ của mình ra khơi
Một nơi không có sóng
mà trái tim ta biển động
Một nơi làm giấc mơ cháy bỏng
làm giàu thêm lòng chịu đựng
Nơi ấy... ta đang qua
Vì có em đón nhận sự còn lại nơi ta
những mảnh vỡ của tháng ngày...

NỖI NHỚ TRÊN CAO
Thênh thênh đường lên đỉnh dốc
Thương sao một thoáng trời gần
Với tay.chạm vào nỗi nhớ
Lưng chừng mây khói rưng rưng
Sương trắng leo mòn vách núi
Nhuộm buồn cây lúa bậc thang
Chơi vơi một dòng suối nhỏ
Theo chim gọi bạn trên ngàn.
Đau đáu một trời lục ngạn
Lòng tôi chín đỏ vải thiều
Nắng đã vàng hanh lối lá
Mưa còn rộ bước chân theo.
Những mái nhà nghiêng bóng khói
Mênh mang chiều xuống chân đồi
Trường cũ loang màu phế tích
Dặm mòn.bước nhỏ em tôi.
Đi qua tháng ngày bội bạc
Đau thương nhuộm xám lời nguyền
Thương nhớ.về đâu.Bản Giốc!
Uất hờn thấm đất Vị Xuyên.
Đất nước một đầu quang gánh
Cheo leo.biên ải thác ghềnh
Xuyên qua từng cơn bão lũ
Mang hồn sông núi linh thiêng...



NỬA VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Hồn sa vào mộng.đêm này
Vầng trăng khuyết nửa.còn ngầy ngậy hương
Giật mình.dõi bóng.cô đơn
Thấy trăm năm.vẫn còn mòn mỏi tôi.

Chút tình.sao nỡ chia đôi
Cho lay lắt nhớ.cho bồi hồi quên
Trang đời ố.nỗi lấm lem
Câu thơ tôi.rớt xuống thềm. vô thanh
Nửa vầng trăng khuyết.dỗ dành
Câu yêu thương.đã nên hình dung em...





No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...