Saturday, February 22, 2020

Trung Chinh Ho 3

Phía ấy - Sinh nhật tháng mười - Sông ơi - Sự bất lực của cơn mê - Sự còn lại của mùa thu - Ta lạc nhau rồi - Ta sẽ về thôi - Thơ tình cuối năm - Trong cạn cùng hơi thở - Trong ngần ấy nỗi buồn - Trong tận cùng giấc mơ - Trầm khúc cho một ngày thu - Trong ký ức Đà Lạt - Tự khúc đêm - Với bóng - Với trăng - Vu Lan nhớ mẹ - Xin em hãy quay về.


PHÍA ẤY
Ta mãi đi trên dốc đời gai nhọn
Ta lại về chạm mặt với cô đơn
Ta vẫn thấy bên kia đời tiếng gọi.
Chầm chậm thôi ngày mới níu tay còn...

SINH NHẬT THÁNG MƯỜI
Em bước qua mùa.mưa rất vội
Gót son thơm.cả tháng mười xanh
Nỗi nhớ non tơ đằm trong mắt
Soi thấu đời nhau.mộng ái khanh.
Tháng mười ơi.đã hẹn kiếp nào
Mà lòng khẽ gọi.suốt đời nhau
Mà em bím tóc chia hai nhánh
Một nhánh đời tôi luống bạc đầu.
Xin cạn chén.tháng mười dị ngộ
Tôi lạc vào thế kỷ mông lung
Tạ ơn em một lần thắp nến
Sinh nhật này.đau nỗi đau chung.
Ngày rất chật.thời gian như sóng
Trôi lênh đênh vào tháng mười xưa
Em độ lượng.đầy tôi lầm lỗi
Ngọt bùi thêm cay đắng vô bờ.
Thôi em nhé.một lần sống với
Đắm mê xưa lạc mất cội nguồn
Thôi em nhé.tháng mười đã đoạn
Đưa ta về hai ngả Sâm Thương...
Cho những lần sinh nhật mình.
Ta chào nhau.giữa cõi này
Nỗi đau nhân thế còn ngầy ngật ta
Ô kìa.nửa thánh.nửa ma
Còn ta ngồi đếm satna.khóc người.

(10.X.2019)
Bước ra một cõi nhan hồng
Cơn đau lạc thú còn tần ngần tôi
Mỏi nhừ cái cuộc rong chơi
Nghe trong thinh lặng ngỏ lời trăm năm.

(10.X.2018)
Ta thổi tắt bấy nhiêu ngọn nến
Nghe con tim.nhịp thở đang chùn
Ngày thôi thúc.bàn chân mỏi bước
Đường ta về nỗi nhớ lâm chung

(10.X.2017)
Ta sống giữa bao lần sinh nhật
Lối về xưa.gần lắm cỏ xanh rì
Một cõi thơ chở buồn vui chất ngất
Biết còn ai để gọi bạn cố tri...

SÔNG ƠI.....
Sông ơi thuyền trôi
Mù khơi bến cũ
Con nước luân hồi
Một dòng thác lũ
Sông ơi về đâu
Vầng trăng cổ tích
Nhớ nhung hóa thạch
Rơi xuống hồn nhàu
Một khúc sông sâu
Hai đầu số phận
Cây sào khát vọng
Cắm vào trăm năm
Về đâu xa xăm
Những sáng thơm mưa
Những chiều ngọt nắng
Chiếc lá rưng chiều
rơi trong thinh lặng
Theo ngày tháng vơi
Bơi theo dòng đời
Chút tình chưa nguôi
Thuyền xưa có đợi
Bến bờ tôi ơi!
Lăn viên đá cuội
Dưới lòng sông trôi

Sông ơi đôi bờ
chia nhau ngóng đợi...

SỰ BẤT LỰC CỦA CƠN MÊ
Cơn mơ quệt vào đêm một dạng hình huyễn mộng
Ảo-diệu-em ngân ngất giữa khung trần
Môi và mắt bềnh bồng bươi lấy gió
Ngậm vào nhau.một huyền sử vô căn.
Chôn sự thật.xuống đáy tình tuyệt lặng
Hồn điên mê.gục chết.dưới chân đồi
Tay phàm phục giữa ngàn hoa lá với
Ngày rung lên.trong ảo giác tinh khôi.
Cuồng phong đỉnh.cơn mưa dày cảm xúc
Ngã ngơi chiều .vô nhiệm.với cơn say
Em lạc bước.vào đêm.mù thương tích
Tôi mơ về.một phút.tự do bay...

SỰ CÒN LẠI CỦA MÙA THU
Mùa thu đang kiệt sức
cơn gió già nua đang mòn hơi thở dốc
mặt trời đột qụy trên thân ngày
từng hạt mưa tuột áp
đang nói lời trăn trối với hàng cây.
Những con mắt lá khép lại chiều quá vãng
chỉ còn lại những con thuyền ngộ nạn
trôi lần về phía hoàng hôn.
Những tượng đá ra đi từ núi một sớm mất linh hồn
cánh chim lạc bầy thổ huyết giữa mù sương
còn nghe bài dụ ngôn của nắng
cho tả tơi từng cánh hoa mềm
lũ côn trùng của đêm
đang cố gào thét những hồi kinh địa ngục.
Sự lặng im của gió đồng lõa với thời gian lăn xuống bờ vực
không lời kêu cứu.
Mùa thu đang rơi tự do
những đám mây hắc ám không ngừng trôi về phía đại dương
mang theo một mùa đông đầy bão.
Không còn chỗ
cho sự nằm xuống của những giấc mơ
Không còn thời gian
cho một cuộc hẹn chờ...

TA LẠC NHAU RỒI
Ta đi tìm ta mùa thu khuất núi
Chiếc lá thơ ngây vàng cả chiều rơi
Cơn đau hoang dại không nơi ẩn trú
Khẻ khàng nghe biệt khúc tiển đưa người.
Ta ở nơi đâu tuyệt mù tháng tám
Ngọn gió trên cao thổi lạnh hoang hồn
Hạt bụi thôi bay nằm ru thân phận
Dấu lăn trầm gõ nhịp xuống cô đơn.
Ta lạc nhau rồi về thôi nhẹ bước
Đường thênh thênh hoa cỏ thản nhiên đời
Ta ở đâu ngày xanh lên một phía
Phía ta tìm mây trắng lạnh lùng trôi...

TA SẼ VỀ THÔI...
Ta sẽ về thôi.thu đã phai
Vườn xưa.một sắc úa hoa gầy
Hẹn ước như mây trời tan nắng
Mưa cũng lầm than.lạc chốn này.
Ta cũng về thôi.trăng đã nguyệt
Chìm vào hư ảnh.giấc mòn khuya
Chao ơi.một nửa hồn hoang xứ
Một nửa hồn kia.lỗi hẹn thề.
Ta sẽ về thôi.thân đã kiệt
Cạn nỗi chờ nhau.ngày đá vàng
Nỗi nhớ chưa xanh.tình đã rục
Chín đỏ lời ru.giấc địa đàng.
Ta cũng về thôi.ngày đã lụn
Hơi thở gầy hao.một giấc xưa
Sóng sánh buồn.chao nghiêng đáy cốc
Nuối chút tình.trôi quanh giấc mơ.
Ta sẽ về thôi.tàn giấc điệp
Nửa đời.keo rã với hồ tan
Quanh đây.huyên náo lời xưng thậm
Lối cỏ về theo.độ mấy hàng...


THƠ TÌNH CUỐI NĂM...
Một ngày cuối năm không có nắng.
Những cơn gió thấm đẫm hơi sương.se lạnh mang nỗi buồn rét mướt.dắt tay vào lòng phố.cho mình vừa đủ để nhớ nhau.
Không còn những ngày nắng vội mưa mau.để anh gói hết yêu thương cất đầy trong áo. chạy về phía em tỏ những lời tình...
.. Hãy quấn lấy thân này. bằng đôi tay em sợi mềm tơ lụa kiêu sa. Hương trầm hai vai còn tỏa rộng.cho thơm lừng một khoảng trời mát dịu bóng mây che.
.. Hãy nhỏ xuống ngực này. bằng đôi dòng lệ em trong suốt. Trả cho dĩ vãng nỗi buồn để đón lấy bình minh tinh khôi. Bao khổ đau dành cho kiếp khác.
.. Hãy gối lên tay này .mái tóc em thơm cay lãng đãng hương xưa. Mỗi sợi nhung êm như làn chỉ rối.thầm cột anh vào từng nỗi si mê.
.. Hãy gửi lên môi này.bằng vô vàn mê đắm em ơi..bởi yêu thương đang hóa thành ân phúc.chấp cho ta đôi cánh thiên thần.bay mãi hoài trong cùng tận mơ say.
.. Hãy trùm lên khắp người anh.thịt da em đời đời chăn ấm. Hương vị của tội lỗi muôn nghìn năm.không cách gì ta xoá được.nên một vai địa ngục anh mang.một vai thiên  đàng em gánh. Hãy cảm ơn tổ tông mở đường. cho ta thấy một tình yêu trong suốt...

TRONG CẠN CÙNG HƠI THỞ
Ta cất giấu nỗi đau vào ngăn đời ruỗng mục
nghe trong tư lương niềm khao khát xanh mầm
Ta nuốt vội những đắng cay vào trong ngực tối
nghe con tim dại khờ khóc nấc giữa hờn căm.
Ta rớt xuống vũng ao tù đầy ảo tưởng
nghe trong trăm năm tiếng hú giục luân hồi
Người thất sủng trên vòng xoay vũ trụ
Ta theo về hạ sát cả cơn mơ.

Hồn cháy sém giữa cuộc người khốn nhục
Ngày mưu toan cùng đêm tối.mê cuồng
Ơi.bụi cát còn bay trong vô tận
Nghe trong cạn cùng hơi thở.một làn hương...

TRONG NGẦN ẤY NỖI BUỒN
Nghe chừng như tiếng nấc
Từ phía ấy.ngôi làng
Rồi mùa xuân đi biệt
Trong tận cùng khói nhang.
Em mơ làm ngọn gió
Tôi mộng hoài cánh chim
Sẽ bay cùng hơi thở
Đến cõi nào bình yên.
Ước mơ bị trói chặt
Hãy sống cùng lãng quên
Niềm tin bị đánh cắp
Hãy mộng cùng đêm đen.
Cứ ngu ngơ mà sống
Tạ cho đời chút ơn
Cứ yêu nhau cùng tận
Trong ngần ấy nỗi buồn...

TRONG TẬN CÙNG GIẤC MƠ
Hẹn nhau từ kiếp khác
Lạc vào chốn phù tình
Em - ngút ngàn thơ dại
Tôi - dầm dãi điêu linh.
Gió về khua ngực tối
Êm ả bàn tay đêm
Chan vào trong nhịp thở
Từng giọt mặn mòi em
Tình trôi vào giấc muộn
Vẫn chưa đầy cơn mong
Con tim nhiều tội lỗi
Thầm gọi chút bao dung
Đi qua từng bí ẩn
Trên đường mây gió trôi
Bàn chân em rất nhẹ
Giữ cho đời chút vui.
Ngày đong đưa nỗi nhớ
Trên võng buồn kiêu sa
Em ru lời chăn chiếu
Trong cay đắng thiệt thà.
Thơm lên từng ánh lửa
Tiếc chi buổi tàn tro
Em còn xanh mấy nỗi
Trong tận cùng giấc mơ...
Mừng sinh nhật con trai.
Tờ lịch cuối năm chưa kịp rơi
Trong con đã mở hết trang đời
Vin theo mơ ước.chân trời rộng
Con lớn lên từ những nổi trôi.


TRẦM KHÚC CHO MỘT NGÀY THU
Mùa thu đang rơi vào đáy vực
Cả đám mưa còn nhảy múa trên từng thân lá chết.
Một lũ mây xu hướng đang lửng lờ trôi về phía trường giang.
Cơn gió đói mùa ngớp từng ngụm thời gian bay qua trời lưu xứ.
Đàn chim non mắc bệnh hoang tưởng đang tập hót bài huyền sử ca.
Loài sâu bọ cố bám vào thân cây rỗng chờ hút đến hạt nhựa cuối cùng.
Tất cả ước mơ đang đi xa tầm với.
Mặt trời còn ngủ quên dưới cơn dông.
Tôi lại gọi cái tôi câm điếc đang mài mòn từng con chữ để ráp thành những bài thơ vô dụng...

TRONG KÝ ỨC ĐÀ LẠT
Khi về núi vẫy khăn mây
Sương sa xuống thấp.hồn bày khói lên
Chiều ngưng.trên lối cây quen
Bước ai còn đọng.bên thềm tôi nguôi.
Tưởng còn chiếc lá khô rơi
Gió tôi một sớm đưa người qua truông
Mưa theo.nắn phiến tượng buồn
Tưởng ai qua.nhớ Hồ Xuân Hương chờ.
Đợi người.nắng đã tan trưa
Dốc đời bụi phủ.ơn xưa còn dày
Vàng thôi chân cỏ.trông ai
Ngó ra thung lũng.tình đầy sương treo.
Tiển người.còn vẫy tay theo
Cơn vui đã khuất.bóng chiều rưng rưng
Về đây.sống chỉ một lần
Hồn tôi đã ở vô cùng cao nguyên...


TỰ KHÚC ĐÊM...
Hồn tôi.giờ đã qua truông
Một hồn gió nổi.một hồn mưa đêm.
Hồn đầy bóng tối.luốt lem
Xót con đom đóm thắp đèn.khêu đêm
Áo còn phơi.lạnh hơi quen
Em mang đi.cả hồn điên mê này.
Một hồn mắt đỏ.cơn say
Một hồn rẻ rúng.hương phai nhạt dần
Em mang đi.hết một lần
Một hồn mộ địa.vô ngần oan khiên.

Hồn tôi giờ biết sao quên...

VỚI BÓNG....
Ơi người cùng ta mau đi thôi
Bên đây ảo mộng, bên kia đời
Bên kia chóp núi rình thân phận
Ta gọi ta..tàn cuộc rong chơi.
Hỡi người..có buồn như ta chưa
Chiều còn ươm nắng vội sa mưa
Đời đi như nước không về lại
Đò lạc dòng trôi lạc bến xưa.
Kia người..sao chẳng nói một lời
Lời của cây..mùa tiển lá rơi
Lời của ngàn năm thành câu thệ
Người gửi về đâu.nơi xa xôi
Người có cùng ta say..tỉnh..say
Này bao cay đắng.lại chau mày
Này bao mộng mị.mòn lưng tối
Xấp mặt cùng trăng.khuyết bóng ai.
Hỡi người..có về với ta không
Ngựa còn buông gió nẻo phù vân
Hồn ta như cát lầm sa mạc
Bay giữa mù không đợi hóa thân.

VỚI TRĂNG...
Lòng đã khép mùa xuân vừa gõ cửa
Ơi, một vầng trăng khuyết sáng trong đêm
Hồn đã chạm một làn hương tinh khiết
Buồn tàn theo một nỗi nhớ trinh nguyên.
Tình đã chớm trong em mùa nhan sắc
Bước ta về chân mỏi một đời nhau
Lời đã úa lòng còn xanh hò hẹn
Nhịp tim rung từng khoảnh khắc dâng trào.
Ta đuối đắm đến tàn khuya mộng mị
Trăng vẫn còn khuyết lạnh giấc chiêm bao...


VU LAN NHỚ MẸ
Mẹ đã khuất trong mấy tầng sương khói
Con lạc vào sâu thẳm cuộc đời trôi
Hạt bụi bay đến vô cùng tháng bảy
Vẫn còn nghe tiếng mẹ hát ru hời.
Đo thời gian nhuộm buồn trên tóc mẹ
Hơi thở chùng theo năm tháng dần vơi
Đường vạn dặm thêm đau nghìn lá cỏ
Một làn hương theo bóng mẹ bên trời.
Tim gõ nhịp tiếng đêm dài gọi mẹ
Mộng chưa tàn chiếc lá nhẹ nhàng rơi.


XIN EM HÃY QUAY VỀ
Hãy về đi em, đất quê mình đang lắm nỗi
Gánh rau chiều, mẹ đứng đợi chuyến tàu qua
Con sông Cái Lớn trườn trôi đi bao ngã
mà ngã nào cũng dài rộng ngóng chờ em..
Quay về đi em,
đường làng xưa bùn đất lấm chân quen
Con cúi rạ hong chiều thêm thương từng lọn gió
Ơi, bến nước cầu ao tuổi thơ mình ở đó
Tiếng ru hời như còn vương sợi khói buồn sau liếp vách nhà bên..
Về đi em,
nghe cơn mưa rộng lượng rơi mềm bên cánh võng
Cơn gió nồm nam thổi mượt cỏ triền đê
Chiếc áo mới lặng thầm còn thơm nguyên nếp vải
cũng chờ em khoe nắng buổi xuân hè..
Hãy quay về đi em,
dù bụi thời gian có làm cay lòng mắt
Chốn phồn hoa còn xiêu lạc những bước chân
Về để nghe rõ hơn trái tim người mẹ
trong cô đơn với nhịp đập đang chùn..
Xin em hãy quay về, như một lần về muộn
Những con đường còn in dấu lạc loài nhau
Về, để thấy mẹ đo độ dài thương nhớ
trên tóc buồn đã trắng những niềm đau..
Về đi em, dù em đang say bước ở chốn nào...









No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...