Wednesday, March 18, 2020

Nguyễn Phúc Thụy Phiên 2

Lúc đó người ta chứ bỏ sữa vào trà - Mười năm không kể - Nếu như đánh rơi một chiếc giày - Ngày chủ nhật cuối cùng - Ngọt ngào như thể muốn tan ra - Người đã kỹ công sắp đặt một cuộc chia tay - Những ngọt ngào thường đến ở phía sau - Nụ cười của người phía sau - Rồi sau đó là của Musso - Sài Gòn làm gì có tháng ba - Thứ ba - Niệm ý riêng -


LÚC ĐÓ NGƯỜI TA CHƯA BỎ SỮA VÀO TRÀ
Lúc anh yêu cô ấy,
Người ta chưa bỏ sữa vào trà
Thính vẫn đơn thuần là thức ăn dành riêng cho cá
Và em, chưa từ bụng mẹ sinh ra
Ngày cô ấy đi xa,
Chắc từng chân mây cũng bị nỗi buồn ám lên màu khói
Nên đến tận hai lần mười năm mà trong từng câu anh nói
Nỗi nhớ thương ngỡ vẫn vẹn đầy
Nên dẫu cố gắng dịu dàng với hai chữ "em đây"
Vẫn chỉ được anh xoa đầu như con trẻ
Hệt như vai em không đủ độ dài để trở thành nửa miền chia sẻ
Anh lặng lẽ giấu nỗi buồn vào một cái nhoẻn môi
Hai lần mười năm vẫn chưa đổi được một lần tiếm ngôi
Cứ phải vào vai đứa trẻ, ngày cuối tháng mười, chờ anh cho kẹo
Còn những viên chocolate em dành cả tâm tư xếp khéo
Đơn độc ngày giữa tháng hai.
Bởi vì hôm ấy anh sẽ luôn đi từ sớm mai
Trên tay, cầm một đóa hoa ly màu trắng
Cô ấy nằm yên giữa lung linh vạt nắng
Nghiêng một khoảng trời xanh.
Lúc cô ấy yêu anh,
Mà thôi, em sẽ không hỏi nữa...

MƯỜI NĂM KHÔNG KỂ 
Tôi đã từng muốn viết tiểu thuyết
Bằng chính bài thơ của mình
Kể về những điều mà ai ai cũng biết
Nhưng bằng thứ ngôn ngữ lung linh
Tôi trau chuốt câu từ cho từng dòng thơ thành ánh lân tinh
(Bởi vì tin thiên hà được xây lên bằng những điều lấp lánh)
Từng dấu chấm câu được đơm bằng vô vàn ngộ hạnh
Hy vọng luôn đặt ở cuối bài.
Cũng có khi muốn viết những câu thật dài
Rồi bỏ lại một khoảng lặng im cho riêng người chiêm nghiệm
Tôi sắp đặt đủ điều như tôn thờ chấp niệm
"Duy mỹ là sứ mệnh của thi ca"
Rồi đến một ngày, tôi của mai này lại gặp tôi của hôm qua
Bài thơ nào cũng nhem nhuốc ánh trăng bẻ nửa
Tình yêu nào cũng đợi chờ ở ngay thềm cửa
Mô típ đến sáo mòn...
Và tôi ...thêm một tách trà nữa là một chục chẵn tròn
Mười năm từ lần cuối cùng kể được rõ ràng một câu chuyện...
Tôi say sưa đi tìm những tiếng vỗ tay mà mất đi vĩnh viễn
Giao hẹn với chính mình.
Tôi mỗi ngày vẫn viết đôi điều linh tinh
Chờ cuốn sách của riêng mình
(chưa được in)
Lên kệ.

Nếu như đánh rơi một chiếc giày
Nếu như em đánh rơi một chiếc giày
trên trảng cỏ vàng xơ vào cuối ngày lộng gió
đừng chần chừ, còn nghĩ gì khi đó?
...hãy thả luôn chiếc còn lại vào chiều...
Em giữ một chiếc giày thì bước được bao nhiêu
Phía bên kia gió quen chiều thổi ngược
nơi những mặt người quen trò đánh cược
đố nhau em vấp trượt khi nào ?
Người nhặt một chiếc giày như nhặt nỗi hư hao
nhặt lấy cơn mưa mà không thấy cầu vồng tiếp diễn
nhặt lấy sương đêm mà không có hừng đông hiện diện
chiếc giày rơi vào nỗi lưng chừng...
Em giữ một chiếc giày, đêm có lấp lánh ánh sao
có nối thành ngân hà nâng niu bàn chân còn lại
có nối ngày hôm qua vào đêm nay hiện tại
Có nối chữ tương phùng vào hõm khuyết của vầng trăng?
Người nhặt một chiếc giày, đứng giữa những băn khoăn
hoặc quay đi hoặc cúi người nhặt lấy
trái tim đã nghiêng mình, nhưng mắt người vẫn thấy
chẳng có gì khi có một chiếc giày!
Thì giữa chiều em hãy thả đôi tay
cho chiếc giày kia nằm yên trên cỏ
để người đi ngang giữa đoạn dừng của gió
có đủ một đôi để rẽ cỏ thành đường...
Còn em... rồi sẽ có một người thương...
quỳ trên một chân vào một hoàng hôn nào đó
ướm một đôi giày cùng tình yêu bỏ ngỏ
chỉ cần em biết cách gật đầu...
Học cách gật đầu từ chuyện biết thả trôi
khi đã đánh rơi một chiếc giày trên cỏ
có những bắt đầu mang tên từ bỏ
Có những đoàn viên xây từ viên gạch vỡ cuối ngày!


Đôi khi em tự hỏi, Lọ lem và nàng Tấm đều "nhặt" được hạnh phúc khi đánh rơi một chiếc giày, còn em...
Em đã si cuồng giữ lấy "chiếc giày" anh để lại từ ngày xa nhau, với một đức tin gần như là tín ngưỡng...
Để rồi...
Em nhận ra...
Sẽ không-có- không-bao-giờ-có, một Ngày hội thử giày nào đó được diễn ra, có phải thế không anh?
Những nàng công chúa được hạnh phúc vì chiếc giày rơi vào "vùng nhớ" của những chàng hoàng tử...
Còn em, chiếc giày rơi trên trảng cỏ chỉ là ký ức riêng mình... thì hạnh phúc nào mỉm cười phải không anh?

Ngày chủ nhật cuối cùng
"Ngày chủ nhật cuối cùng của năm rồi đấy"
Người nói rồi mời ta một điếu thuốc thơm
Ta trầm ngâm vờ như không nghe thấy
Tiếng đồng hồ ngỡ tích tắc nhanh hơn...
Tiếng thở dài len vào từng cung phím mà không rõ nguồn cơn
Như cách ta hỏi hoàng hôn mỗi chiều chủ nhật
Như dáng hình trong gương vẫn trả lời rất thật
... Vòng lặp của cụm từ "ngày mai" ...
Và cứ thế những lời hứa nối dài
Về những điệu luân vũ dưới bình minh sẽ khác
Để mỗi ngày mặt trời lên ngoài việc lấy thời gian đổi chác
... Ta thoái thác cả đời mình...
Ta cứ mơ về tiếng vỗ tay và khát khao được đứng giữa khung hình
Để rồi buông xuôi khi nhận về những lần chối bỏ
Rồi lại đứng trước gương tự dối lừa, không đen thì đỏ...
... Những bước dài đến vực sâu...
"Ngày chủ nhật tiếp theo đã là của năm sau... "
Thấy ta không trả lời, người lại ung dung nói tiếp
Hệt như một điều giản đơn nhưng vô cùng khủng khiếp
... Hai kẻ rỗi đời ngồi nói chuyện thời gian...

NGỌT NGÀO NHƯ THỂ MUỐN TAN RA

Là khi em nhìn anh mà không nói bất cứ lời nào
chỉ có một ánh trăng nghiêng treo về phía rì rào sóng biển
Những ngón tay đan nơi cuộc tình ân điển
rồi siết vào nhau hơi ấm của thương yêu...
Chớp bể mưa nguồn từng làm em khóc bao nhiêu,
sấp ngửa trò đời lụi tàn trong anh lòng tin tắt lửa
Rào chắn quanh trái tim ngỡ như không thêm một lần nào nữa,
Yêu thương và cay đắng , có lẽ đã đủ nhiều...
khi em nhìn anh,im lặng nhưng chất chứa bao điều
rồi hòa vào nhau trong chiếc ôm không còn khoảng cách
cho vơi hết những phiền lo,cho yên bình chấp cánh
Ôi tình yêu...ngọt ngào...như thể muốn tan ra...
Anh không cần biển phải hát tình ca
Sóng hãy cứ xô nghiêng, và anh vẫn ôm em nồng nàn hơi ấm
anh sẽ dắt em đi qua những con đường, thân quen hay lạ lẫm
gió có ngược chiều,vẫn mãi những ngón tay đan
Là phút giây bỏ lại những hoang mang
bỏ lại những ngược ngang miệng đời cay độc
bỏ lại những hoàng hôn ôm nỗi cô đơn lê từng bước chân khó nhọc
Ta hòa vào nhau-ngọt ngào-ngây ngất - tin yêu..
Đã từng hỏi mãi mãi là thời gian kéo dài bao nhiêu
Vĩnh viễn là khi nào để tình yêu luôn sắt son rực rỡ?
Nhưng phút giây bờ môi chạm vào nhau,để lại sau lưng là ngàn muôn trắc trở
hiểu ra rằng hạnh phúc là từng khoảnh khắc bên nhau.
Là khi em nhìn anh , mà không nói bất cứ lời nào
mà anh nghe muôn triệu thanh âm của hạnh phúc
Ấm áp và du dương, hơn mọi bài tình khúc.
ôi tình yêu..ngọt ngào như thể muốn tan ra

Người đã kỳ công sắp đặt một cuộc chia tay
Chắc người đã rất kỳ công sắp đặt một cuộc chia tay
từ yêu em- thương em - rồi để em ở lại
tập những thói quen rồi bỏ em đi mãi.
Vụn nát một hiên nhà...
Người đàn ông đến cùng cơn mưa và mang theo những sự vỡ òa
gieo vào em một chương cổ tích
em đã tin
sau một ngàn đêm lẻ
mình sẽ chẵn tròn
trọn vẹn
một vòng tay..
Đứng dưới hiên nhà, người kể về những quả bóng bay
Về hoa bồ công anh hay xa xôi chuyện nàng tiên cá
Rồi bảo với em, anh sẽ luôn là biển cả
Nơi em trở về dù còn giọng hát hay không ...
Đứng dưới hiên nhà- thành phố này không có mùa đông
Nhưng hình như tuyết đã rơi trong lần anh im lặng
"Đừng đi..."
Nhưng chỉ có một câu trả lời in trong ánh mắt
Cổ tích nay đâu?
Sao người đã kỳ công đến thế mà không nói nổi một câu...
Để em đi từ không có gì đến đánh rơi tất cả
Nực cười đức tin... Ừ, anh sẽ luôn là biển cả
Đánh chìm em.
Chắc người đã rất kỳ công sắp đặt một cuộc chia tay?
Từ hiên nhà đến hiên nhà
Đi qua những vỡ òa
Vẫn chỉ mình em ở lại!
Nguyễn Phúc Thụy Phiên
Hành trình nào dù điểm đầu và điểm cuối có giống nhau, thì cũng chẳng thể như lúc đầu được nữa...
Người muốn tôi tin vào cổ tích.
Tôi tin.
Cổ tích chỉ dành cho những kẻ khờ.

NHỮNG NGỌT NGÀO THƯỜNG ĐẾN Ở PHÍA SAU
Rồi cũng đến ngày cuối cùng của tháng hai
dẫu ngày mai không phải ngày hai chín
không như lời hứa "sẽ về'' của một ai kia trong tấn tuồng bi kịch
Nhưng thôi, tháng ba cũng sẽ bắt đầu...
Và điều ngọt ngào thường đến ở phía sau
những câu trả lời cũng nằm trong trang cuối
Đắng ngọt buồn vui rồi cũng cần một cái gạch đầu dòng tiếp nối...
Khi giọt nước mắt rơi như dấu chấm xuống hàng...
Tháng hai dừng chân ở ngã ba đường của nỗi hoang mang
khi giấc mơ cứ nhắc về cầu vồng của lần bước hụt
Khi từng câu hẹn thề trái tim dẫu vụn đau, vẫn còn trích lục
Vẹn nguyên thư thủa ban đầu...
Không cần ngày hai chín, cho dài thêm nữa nỗi đau
tháng ba phải bắt đầu thôi để hồng tươi trái tim người con gái.
Cần một lần lật trang, cần một lần khép lại,
Như ánh lam chiều cần trôi về phía cuối hoàng hôn !
Rồi cũng đến ngày cuối cùng của tháng hai
Tháng ba sẽ là bình minh,nếu mình tin như thế
Hạnh phúc đôi khi tắc đường nên theo những vòng cung mà tới trễ
Nên những ngọt ngào thường đến ở phía sau...

NỤ CƯỜI CỦA NGƯỜI PHÍA SAU
Tôi đã đi qua, một triệu cơn mưa
và chừng đó gió giông chờ tôi phía trước
nhưng có một đêm, không bao giờ tôi quên được
khi cơn mưa dừng trước nụ cười
Là nụ cười gượng , khi em hỏi tôi
"anh và cô ấy, khi nào sẽ cưới ?"
câu hỏi nhẹ tênh mà nỗi buồn mắc lưới
đánh chìm tất cả gió mưa...
Tôi khẽ lắc đầu và giả vờ im lặng
vẫn một nụ cười không gánh niềm vui
"không hiểu làm sao...khi nghe người khác hỏi,
chừng nào anh cưới...lòng em lại chơi vơi ?"
Không ai cho ai câu trả lời
Những vòng xe cứ lạnh lùng đi tới
Hạt mưa bay nghiêng như màn giăng kín lối
Phía sau, em vẫn cười...
Tôi đã đi qua một triệu cơn mưa
chưa một lần thấy mình chùn bước
Nhưng đêm mưa ấy, làm sao tôi quên được
nụ cười của người phía sau...
Một nụ cười không đắng cũng không đau
nhưng thấy như cả một miền bình yên đỗ vỡ
một nụ cười như tự mình nhắc nhở
người phía sau không được khóc bao giờ....
(2011)

Rồi Sau đó là của Musso
Em vẫn thường bỏ lửng cái kết về anh
Nên câu chuyện cuối hoàng hôn đôi khi có người vẫn hỏi
Những gì tiếp theo là diễm phần hay mòn mỏi
Rồi sau đó của chúng ta...
Cũng có người tinh ý nhận ra chút gì đó xót xa
trong những nốt trầm em buông ở phần sau câu chuyện
Nên đặt tay lên vai và hỏi, là gió giông hay hảo nguyện
"lời chia tay đã đến theo cách nào..."
Phía ngoài ô cửa, mây vẫn bay dưới bầu trời cao
Như cách anh và em , mỗi ngày,vẫn dùng oxy để thở
Và đó hình như là điều duy nhất giữa những êm xuôi hay trắc trở
Mình còn một điểm chung ...
Nên cứ thế em đành bỏ lửng... để mỗi người một cách hình dung
về chúng ta của những ngày sau đó
Anh rong ruổi đam mê với dặm trường mây gió
Em khúc chiết nỗi buồn thành những dấu chấm than...
Rồi vẫn có người hỏi anh sẽ mấy lần về ngang
những ngón tay liệu có còn đan hay chúng ta của cái gọi là "Rồi Sau Đó"?
Nhìn ra nơi cuối cầu vồng đang nhẹ rơi trên cỏ
Em chỉ biết mỉm cười... " Rồi Sau Đó là của Musso..."
Đôi khi một cách không ác ý, có người vẫn hỏi về sau đó của chúng ta...
Cũng có người tỏ ra am hiểu mà hỏi về cách anh đã nói lời cuối cho cuộc tình.
Nhưng tất cả với em hình như đều là không có.
Bởi,
Có những mất mát không cần đợi đến lúc vỡ tan...
Và những lời chia tay đôi khi mang hình hài của sự im lặng ...
Nên rốt cuộc, Rồi Sau Đó, cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết của nhà văn người Pháp, vậy thôi...

SÀI GÒN LÀM GÌ CÓ THÁNG BA
Sài Gòn chẳng có tháng ba
chẳng có mùa hoa gạo đỏ cả trời rực rỡ
chẳng có hoa sưa nhuộm trắng vệ đường nhung nhớ
chẳng có hoa xoan tím biếc những nỗi niềm...
Nên đáy mắt anh còn giấu một niềm riêng
tháng ba của anh là mùa hoa hương sắc
hay chỉ là một người con gái, có đôi lần anh nhắc
"cô ấy thương anh hơn cả chính mình..."
Em dẫn anh đi , đêm Sài Thành đèn sáng lung linh
Anh cứ nghiêng mình nhớ một mùa trăng nào đó
nơi rét Nàng Bân hòa trong cơn gió
"cô ấy chờ anh giếng cạn lại đầy..."
Không có gì cho tháng ba nơi đây,
như không có em giữa đong đầy hồi ức
vì có một yêu thương chẳng bao giờ đánh mất
"cô ấy tin anh hơn cả định phần"
em đã từng sợ anh sẽ phải phân vân
sợ anh đóng vờ làm người dưng dù lòng đầy thương nhớ
nhưng tháng ba của anh dẫu chia xa nhưng có nào vụn vỡ
Bởi anh chung tình nên em ngược lối mình em...
Tháng ba Sài thành cũng chỉ là một tháng trong năm
như em lướt qua anh tựa bao nhiêu người con gái
bởi trái tim anh chỉ một hình dung là mãi mãi
"cô ấy thương anh hơn cả chính mình ..."
Sài Gòn làm gì có tháng ba,
làm gì có nỗi xót xa khi em chưa từng là chọn lựa...
chưa từng chen chân vào nơi anh khép cửa
của những mùa hoa, cô ấy đợi anh về!
Thụy Phiên Nguyễn Phúc

Thứ Ba
Hôm nay là ngày thứ ba
Ngày có một chiếc xe hoa chạy qua trước ngõ
chạy qua những lời ca ai từng ôm đàn trên cỏ....
Và chạy qua luôn...cánh cổng nhà em...
Thôi nào, để bật ti vi coi có gì xem
(Sợ những tiếng ồn ào, nên em đành chốt cửa)
Ơ hay, giờ này ai lại hát bolero cho những phút giây sắp sửa
Trong ngày anh và cô ấy ... cưới nhau...
Thôi nào, em sẽ nghe nhạc của Đen Vâu
Mười năm lặng lẽ của em sẽ tan vào "Hai triệu năm " và "Bài này chil phết"!
Hôm nay chỉ là một ngày thứ ba và... hết..
Không còn ý nghĩa gì thêm.
Thôi nào, cùng lắm thì mình sẽ chuyển kênh
Chẳng lẽ khung hình nào cũng có anh ở giữa?
Tách trà của đời em chắc cũng không còn bao nhiêu dư vị nữa
Cặn đắng mất rồi...
Hình như em vừa nghe ai ca "đây là bài hát không tồi"...
Những nhịp yên vui như cố giữ cho em bình tâm trong từng khoảnh khắc
Gõ ngón tay lên tường, em âm thầm tự nhắc
Hôm nay chỉ là ngày thứ ba...
Trong tuần là ngày thứ ba
Và trong cuộc tình kia, em cũng là như vậy.
Ghim những xoáy sâu, tự nhắc mình thế đấy
Thứ tự cũng cần cho cả những nỗi đau!

Niệm Ý Riêng
Dường như chẳng còn điều gì
Để chúng ta tìm thấy nữa
Sau cánh cửa
Căn phòng
mười năm
Nơi đây lần đầu em đến
Ta ngông cuồng nói chuyện trăm năm
Ban công
Chiều nghiêng
Ngập nắng
Đêm tự tình lấp lánh
Em đánh đồng chân ái với gối chăn
Ánh trăng treo chênh vênh niềm ngộ hạnh
Ta ôm em
Gian dối
Bản năng.
Em vẫn ngồi bên chiếc bàn có hộc tủ một ngăn
Nơi cất hàng trăm lời hứa
Nơi xếp sẵn lời thứ tha như biết thể nào cũng có thêm lần nữa
Em hiểu ta
Theo một lẽ
Khác thường.
Chỉ còn bốn bức tường
Không có căn phòng nào nữa
Mười năm không một lần chốt cửa
Trở về
Rời đi
Cũng chỉ đẩy nhẹ một lần.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...