Saturday, May 9, 2020

Dinh Quang Trung (Nhu Khong)


Bên đời bẻ bút - Còn lại - Đời trăm mảnh vá - Kiến -Lão trượng - Nguyệt cầm - Những con thuyền giấy

BÊN ĐỜI BẺ BÚT

Bạn ở xa về mời chén rượu
Nắng Sai Gòn như cũng vàng thêm
Hào sĩ bốn trời chưa gặp mặt
Có xa xôi mới biết tình gần
Ly khách vỗ bàn cười ha hả
Sá gì sơ ngộ với thâm giao
Bốn bể giữa đời huynh đệ cả
Luân lạc mười phương dễ gặp đâu?
Ta kẻ phong trần cung kiếm gãy
Một thời kiêu bạt chuyện đao binh
Rượu rót tràn ly say chẳng nổi
Tóc bạc mày chau chuyện bất bình
Chữ nghĩa cũng đau điều oan khuất
Bao câu thơ viết chẳng ra hồn
Đứng giữa trời xanh mà bẻ bút
Nỗi niềm đem gửi với càn khôn
Bốn cõi còn chưa yên bóng giặc
Nên lòng chát chúa tiếng gươm đao
Áo mão xênh xang Trần Ích Tắc
Ngựa xe vênh váo bọn chư hầu
Có lúc nửa đêm nâng chén rượu
Một mình. Một bóng. Một trăng khuya
Lòng không gió nổi mà tan tác
Ngỡ tiếng quân reo vọng bốn bề
Gần thôi, sẽ lúc ta nằm xuống
Giờ lâm chung mắt nhắm không đành
Nghĩ sống uổng một đời vô dụng
Quan quách nhang đèn thêm hổ danh
Bạn ở trời xa đâu biết được
Quê nhà biết mấy những lầm than
Xé ruột bao nhiêu điều bạo ngược
Vẫn làm thinh cho bạn yên lòng
… Bạn mai xứ lạ về bên ấy
Cuối chiều lẻ một bóng chim bay
Ta cũng riêng lòng đau biết mấy
Vọng bóng trăng mài kiếm bên trời *
Tặng anh Minh Toan Huu Le trong một lần hội ngộ giữa Saigon
Nhukhong


CÒN LẠI

Có khi lòng ngỡ như trầm tích
Mịt mù biết mấy những trăm năm
Hồn khuya một bóng từ thiên cổ
Vất vưởng trần gian riêng nẻo trăng
Muốn đợi em về khêu ngọn lửa
Đời khô như một nhánh cây khô
Dành riêng một chút tình thoi thóp
Để cùng em thắp ngọn đèn khuya
Còn kịp vì nhau mà vội vã
Lòng như trăng xế bóng bên trời
Mỏi giữa đời quen mà khách lạ
Một bóng trần ai lặng lẽ soi
Ta ngày bỏ lại dòng sông cũ
Giữa đời lau lách trắng mưa sa
Trăm con sóng bạc âm thầm vỗ
Khuất mặt nhau tình biệt biệt xa
Sẽ lúc chỉ mình em ở lại
Chút hương hoa cũ cũng đau lòng
Cuối trời một bóng chim xa khuất
Rụng giữa đời những giọt tình không
Nhukhong


ĐỜI TRĂM MẢNH VÁ
Ta học đòi Thiền. Không ngộ đạo
Tóc râu lởm chởm đời thị phi
Tay múa bút ngờ thanh kiếm báu
Thân cỏ cây ngẫm chẳng ra gì
Lòng chẳng trọn bao điều cũ kỹ
Những nấm tình xưa đã mối đùn
Đứng giữa trời khuya mà vuốt mặt
Một chữ tình viết mãi không xong
Có lúc đời như con dốc mỏi
Phía bên kia chỉ thấy trời xanh
Lòng choáng váng bao điều nông nổi
Chút sa chân khả dĩ tan tành
Y bát bây giờ trăm mảnh vá
Chuỗi Bồ Đề há độ trần gian ?
Ngẩng lên chỉ thấy màu mây bạc
Ta độ mình ta. Độ chẳng xong
Nước không có Vua. Người không Thánh
Mỏi mắt tìm không thấy hiền nhân
Đời nghĩ chẳng còn bao nhiêu dặm
Cuộc trăm năm rồi cũng phù vân
Bỗng hiểu suốt đời ta hư huyễn
Thôi thong dong ngồi nấu chung trà
Đã chẳng mệnh lấy gì bạc mệnh
Mỗi nốt lòng mỗi giọt sương sa.
Nhukhong

KIẾN
Rất có thể không ai về nữa
Ngày cách ly. Đêm cũng cách ly
Phố vắng đìu hiu. Nhà đóng cửa
Còi xe cứu thương vang từng đêm
Phận người nhỏ như con kiến nhỏ
Ngày lại ngày quanh quẩn miếng ăn
Chuyện Đông Tây mịt mù sinh tử
Dịch bệnh. Chiến tranh. Sống đếm từng giờ
Phân vân hỏi về điều thiện ác
Cứ việc phân vân. Thiện ác vô cùng
Trời đất chỉ nhếch môi cười nhạt
Khắp bốn phương xác nằm nhe răng
Con kiến vòng vòng quanh miệng chén *
Chạy tới chạy lui
Miệng chén không cùng
Thiên
Địa
Nhân
Biết đâu bờ bến
Vòng vòng kiến chạy cũng như không
Nhukhong

LÃO TRƯỢNG
Đã tới lúc ta thành lão trượng
Cuối đời tóc bạc trắng sương sa
Chống gậy lên non ngày xế muộn
Lòng cũng là mây dặm dặm xa
Có lúc tình như con nước dữ
Trăm năm bên lở nhớ bên bồi
Không bóng ai chờ nơi bến cũ
Ảm đạm lòng nhau một tiếng cười
Ta hoạn nạn hay đời hoạn nạn
Vang vang câu hỏi đáp không cùng
Bốn phía chập chùng bao tiếng vọng
Đi hết cõi người mấy nẻo không
Đời như vách núi mờ rêu phủ
Mưa bay trắng xóa một bên trời
Tìm gặp nhau như người quen cũ
Đôi mắt nheo che nỗi ngậm ngùi
Như con ngựa cuối đời mỏi vó
Một bóng ruổi rong đến bạc đầu
Trời đất mịt mù tung bụi đỏ
Cuối nẻo vô cùng chẳng thấy nhau
Nhukhong

" Người sang bên ấy sao mà lạnh
Nhịp trúc ta về lạnh mấy mươi "
Nguyễn Bính

NGUYỆT CẦM
Có khi trăm họ lòng như đất
Lạnh vô cùng một đấng Quân Vương
Bốn phía trùng trùng cơn biếm truất
Giáng ta về còn một thần dân
Cửu ngũ đâu mà đành thất sủng
Trái tim xưa giờ đã dửng dưng
Ta bị gậy đi về một cõi
Đau lòng em chi chít vết nhăn
Cứ ngỡ không chừng cơn địa chấn
Giữa cõi người thành quách tan hoang
Hồng Thất Công xưa còn chín túi
Ta gậy ăn mày biết có không?
Như gã giang hồ chưa rã trận
Vắt ngang vai rũ rượi tình sầu
Thì cứ vừa đi vừa nhắm mắt
Tình lạnh chưa mà gối chăn đau?
Kiệt sức lữ hành ngồi thở dốc
Hào hễn đời mỏi cuộc trăm năm
Bật tiếng cười mà nghe như khóc
Rụng xuống lòng nhau tiếng nguyệt cầm
Nhukhong

NHỮNG CON THUYỀN GIẤY
Cũng có khi em về bên đó
Lẻ bóng trăng lạnh chỗ em nằm
Chút nhớ mơ hồ như gió thổi
Thoáng qua đời côi cút gối chăn
Cũng một chút gì mà ngơ ngẩn
Vương giữa lòng khi nhớ khi quên
Phút hạnh ngộ như điều không tưởng
Em lạnh giữa đời một cõi riêng
Như bong bóng nước ngày thơ dại
Trôi bập bềnh nỗi nhớ vu vơ
Ngày mưa em thả con thuyền giấy
Trôi giạt về đâu những bến bờ
Lòng mong manh chút như sương khói
Con sóng đời vỗ mỏi bờ xa
Có tiếng thở dài trong bóng tối
Một tiếng chim đêm rụng cuối nhà
Em sẽ quên như từng đã vậy
Thoáng bóng mây bay tận cuối trời
Dường chút gì như tàn tro cháy
Để em buồn hết một đêm nay.
Nhukhong




No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...