Saturday, May 9, 2020

Tuấn Nguyễn


Cảm ơn đời - Cạn ngày - Chiều cuối năm - Chiều mùng ba - Chùm lục bát không đề - Đêm quê hương với bạn - Đoản khúc cho tháng mười hai - Độc hành - Ê! Thằng điên - Hạnh phúc nào đâu xa - Hư vô - Mộng mị - Một ngày biết nhau - Ngày trở lại - Ngày về - Nhớ - Nỗi niềm chiều - Tháng chạp đã về thương lắm tháng chạp ơi - Tháng tư về đi em - Tự khúc cho ngày sinh nhật em - Uống rượu chiều ba mươi - Viếng mộ Thầy 


Tìm lại mình sáng nay
Khi thời gian qua không trở lại
Thành trụ hoại không có đâu là mãi mãi
Còn lại chút gì ngồi nhớ mai sau

CẢM ƠN ĐỜI

Thế là cũng hết một năm
Cũng xong một quãng phận tằm vương tơ
Nửa đời thực, nửa đời mơ
Cũng vừa hai chữ lơ ngơ làm người
Dẫu Lài cũng đặng hoa tươi
Quyết không làm kiếp đười ươi cúi lòn
Phù du mai mất nay còn
Rằm trăng hết khuyết lại tròn đấy thôi
Cảm ơn đời đã tặng tôi
Con tim để sống, đôi môi để cười
Cảm ơn rác lẫn vàng mười
Để tôi nhận rõ mặt người thế gian

CẠN NGÀY...


Cạn ngày cuối ngọn gió đông
Bấm tay tính đốt được - không những gì
Ngẩng đầu ôn chuyện cố tri
Lệ trăm năm chảy tràn ly khóc cười
Ta ngồi cạn chén tương tư
Uống sao hết được thực hư bên đời
Chiều nghiêng chiếc lá vàng rơi
Nghe như tiếng mẹ ầu ơi cuối ngày

Em trút xiêm y thời con gái
Nhặt nắng vàng khâu áo lụa là
Gom chút hương tình trong sương gió
Mai thành thiếu phụ dáng kiêu sa

Tháng mười hai đã về,
Những ngày cuối năm đang chầm chậm trôi qua, trong lòng mỗi người đều có những bâng khuâng khó tả, ngoài những lo toan cuộc sống hằng ngày thì những phút lắng lòng lại thường hay nghĩ về gia đình, về một cái Tết sum họp, về một sự gặp mặt đủ đầy nào cha, nào mẹ, nào anh chị em...Riêng tôi thì lại nhớ nhiều về Mẹ khi mỗi độ Xuân về
Khi con người ta bước qua cái tuổi xưa nay được cho là "tri thiên mệnh" mà mới bắt đầu “ mồ côi mẹ”, thì quả thật một sự trống vắng quá lớn xảy ra trong tâm hồn mà không gì thể bù đắp được. Bạn như một đứa trẻ vừa đánh mất đi một món đồ quý giá nhất trong đời nó, bởi vì bạn đã mất một tài sản lớn nhất trong toàn bộ sự giàu có của một đời người. Bạn sẽ thật sự thấm thía với nỗi đau này, cõi lòng bạn giờ đây như một sa mạc hoang tàn vừa trải qua một cơn bão lớn.
Sẽ không có một bài thơ hay bản nhạc nào có đủ những cung bậc cảm xúc để nói hết về mẹ.
Tôi đang đi trên con đường của một kiếp người. Tôi cũng đã làm cha, làm mẹ với các con của mình như mẹ tôi đã từng làm với tôi. Tóc tôi nay đã nhuộm màu thời gian như tóc mẹ. Nhưng sao vẫn thấy mình như trẻ con khi nhắc đến mẹ.
Tôi quên sao được,
Mẹ tôi thường nói, đời mẹ, cả đời này là dành cho tụi bây, chỉ cần thấy anh chị em tụi bây thành đạt, biết yêu thương nhau trong cuộc sống là mẹ mãn nguyện rồi. Nói thế, cũng có lúc chúng tôi vẫn làm Mẹ buồn. Những lần chúng tôi bất đồng ý kiến nhau, cãi nhau... là những lần mẹ chỉ nhìn buồn.
Đúng như lời tâm sự của cố NS Trịnh Công Sơn đã từng nói “Nếu có ai bảo với tôi rằng ở một nơi nào đó có một người xem con mình vừa là mục đích đầu tiên vừa là mục đích cuối cùng của đời mình thì tôi tin chắc rằng người đó không ai khác hơn là Mẹ tôi.”
Tôi đang ngồi nghĩ miên man, tìm trong đầu mình những ngôn từ hay nhất cho bài thơ tôi định viết cho mẹ. Chợt có tiếng khóc của trẻ con và văng vẳng bên tai tôi tiếng ai đó cất lên lời ru bằng lời bài hát...Lòng Mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…

CHIỀU CUỐI NĂM

Gỡ tờ lịch cũ cuối năm
bao nhiêu hoài niệm xa xăm ùa về
Trĩu lòng lữ khách xa quê
nhìn đôi chim nhạn bay về cố hương
Đi qua bao dặm nẻo đường
cuối năm ngoảnh lại nắng, sương nhuộm màu

CHIỀU MÙNG BA

Chiều mùng ba gác lại bao rộn ràng
Hối vợ giục con soạn bày mâm lễ
Mẹ nó nhanh lên cái thằng cu con sao mà chậm thế
Sửa soạn xong chưa cho ba cúng tạ lễ ông bà
Chiều mùng ba thắp nén nhang thơm con gởi lòng mình nhờ gió đưa xa
Tạ ơn tiên linh, ông bà, cha mẹ
Về đoàn tụ ngày xuân vui cùng con trẻ
Lễ tạ này con xin được đưa tiễn tổ tiên
Chiều mùng ba gác lại niềm riêng cảm tạ đất trời xin ban cho mưa thuận gió hiền
Đất nước bình yên muôn nhà hạnh phúc
Bớt cảnh đói nghèo người người sung túc
Trao nhau yêu thương quên đi những hận thù
Chiều mùng ba những ngày tết đi qua nhẹ như một khúc ru
Chào mi nhé những nụ mai giờ đây còn nở muộn
Có phải chăng còn nhiều quá ước mơ còn bao điều thầm muốn
Ngại ngùng xuân nên chưa kịp tỏ lời
Chiều mùng ba khẽ khàng bước ra đầu ngõ
Nhận được nụ cười của người khách lạ đường xa
Ánh mắt trao nhau sao quá đỗi thân quen không hề xa lạ
Chợt nhận ra rằng hình như... xuân vẫn chưa qua

CHÙM LỤC BÁT KHÔNG ĐỀ

Thương nhau mấy núi cũng trèo
Tường cao, kín cổng biết leo ngõ nào?
Mấy lần anh định chui rào
Nhưng rồi lại sợ gai cào tim đau
Mỗi khi trở lại quê nhà
Rượu chưa cạn chén, chưa khà đã say
Chắc là tại cái hàng cây
Nhớ chiều hôm ấy nắm tay ai về
Hoàng hôn vừa tắt chiều qua
Sao nay vẫn cứ gọi là hoàng hôn
Ừ ra, quy luật sinh tồn
Thành trụ hoại diệt quay vòng tử sinh
Dòng sông khô giọt lệ mềm
Bao nhiêu mùa rụng bên thềm lá rơi
Cố nhân quan tái xa vời
Tìm đâu thấy được một lời tri âm

ĐÊM QUÊ HƯƠNG VỚI BẠN

Ngày trở lại quê hương
Bạn đón tôi quán nhỏ
Đàn ghita bạn gõ
Tôi đầy vơi, đầy vơi ...
Mình lại gần với nhau
Rượu nồng cay cạn chén
Nào đâu là hò hẹn
Sao tình dài, đêm sâu...
Men tình hay men say
Mà mềm môi ngây dại
Để chân ai mê mãi
Liêu xiêu về đêm nay...
Tiếng nhạc hay tiếng lòng
Người xa quê được tặng
Thơ tôi nhiều khoảng lặng
Gởi lại người tri âm...
Về nghe anh, nhé anh
Cho tình nồng cháy mãi
Mỏi cánh chim xa ngái
Ta ngồi lại với nhau...
Tuấn Nguyễn


ĐOẢN KHÚC CHO THÁNG MƯỜI HAI


...........(Viết cho Hạnh)
Tháng mười hai đã về, ngày đang chầm chậm trôi qua. Những cánh én nơi khơi xa đang bay về báo hiệu. Một thoáng rộn ràng những đứa trẻ đang mong chờ mẹ mua áo mới. Còn trong ta đang len lén một tuổi già.
Tháng mười hai đã về, mùa cho những mầm xanh. Những giọt nắng long lanh, để ngày thay áo mới. Đôi bạn trẻ đang siết chặt tay nhau, họ cùng nhau đang đợi. Ra giêng anh sẽ cưới em về
Tháng mười hai đã về, chợt nhận ra bloc lịch chẳng còn đầy. Vòng quay thời gian một năm đang dần khép lại. Khúc giao mùa gợi nhớ về những ngày xưa xa ngái. Để ai đó còn xa nhau sẽ nhớ về nhau đau đáu, quay cuồng
Tháng mười hai đã về, mùa hoa cải cũng đã bắt đầu. Cái rét cũng se se lạnh đủ cho cuộn tròn nỗi nhớ. Đôi vợ chồng già sưởi ấm cho nhau qua từng hơi thở. Như nhắc nhở nhau rằng hãy xích lại gần hơn.
Tháng mười hai đã về rồi em có biết không. Tháng mà mẹ đã sinh em ra trong những ngày cuối Đông lạnh giá. Cái tháng tạo hóa đã an bày, đã cho anh tất cả. Để hôm nay anh được ấm áp trong tay em
Tháng mười hai mẹ sinh em
Ngày như ngắn lại và đêm thôi dài
Riêng anh rét chẳng choàng vai
Vì anh đã có mắt nai bên mình
Tháng mười hai cho cuộc tình
Tim anh ấm bởi môi xinh, má đào
Tháng mười hai thật ngọt ngào
Có em lặng lẽ đi vào đời anh

Năm mươi tuổi có gì đâu phải vội
Em vẫn là em - nhỏ của ngày qua
Như khoảnh khắc giao mùa Xuân với Hạ
Nụ chín rồi cây sẽ đơm hoa
Năm mươi tuổi men tình lên ngào ngạt
Trái táo Eva cắn một nửa còn thèm
Chân dạo bước vườn địa đàng chưa thỏa
Yêu chưa nhiều muốn được yêu thêm
Năm mươi tuổi mới chỉ là một nửa
Nửa trăm năm đường đi tiếp vẫn còn
Môi vẫn thắm, mắt huyền còn lúng liếng
Vẫn yêu đời, thích gọi mi-nhon
Năm mươi tuổi có gì đâu phải vội
Em vẫn là em - nhỏ của ngày qua
Tay trong tay mình cùng nhau nhé nhỏ
Vòng tình yêu mới một nửa thôi mà

Tháng mười hai em vẽ màu lên tóc
Chút xanh rêu trả lại tuổi xuân xưa
Người vẫn cũ nhưng tình thay áo mới
Ngự trong ta
mùa yêu mấy cho vừa
Tháng mười hai bón chút tình vào đất
Nụ ươm hoa cây kết trái ngọt lành
Đời như thể thêm vài trang cổ tích
Ngọt mật cho đời
em của riêng anh
Tháng mười hai em ngỡ ngàng mắt biếc
Thắp tình yêu trên mười ngón tay ngà
Quàng lụa nắng ủ mùi hương da thịt
Em mùa đông
mùa đông ngự trong ta

ĐỘC HÀNH

Ngày tĩnh lặng đêm nằm nghe sóng vỗ
Ngược thời gian mong đỏ ánh lửa hồng
Đường vạn dặm chút tình ai thấu tỏ
Giữa muôn trùng ai bạn, với ai không?
Cũng có lúc muốn vác đàn lên núi
So lại dây, giữ nhịp khỏi lạc bè
Chợt thầm nghĩ Tử Kỳ nay đâu nữa
Ngữa nhìn trời tàn tạ bóng mây che
Đưa tay với hòng kéo trời xuống thấp
Buộc sợi tình vá những mảnh tàn đau
Mỗi mảnh vỡ là một phần xác thịt
Của hôm nay và của mai sau
Trăng đã vỡ dòng suối xưa đã cạn
Đất oằn lên sỏi đá khóc thương mình
Cây trút lá khốc khô dòng nhựa sống
Chim lìa cành tắt giọng đón bình minh
Thôi mặc kệ cần chi đâu hối hả
Đời không tình, ta nhắp chén rượu suông
“Thời lai đồ điếu thành công dị”
Sá thân hạt bụi cớ chi buồn

Một ngày đi qua trên vai muộn phiền
Cuộc người trăm năm bao nhiêu cuồng điên
Mặn nồng, phôi pha hai vai nhọc nhằn
Rồi chiều muộn màng, cúi đầu phận yên
Đời người qua mau tình đời thêm sâu
Vỗ về tim nhau, nguyện cầu đêm thâu
Bao nhiêu yêu thương về phơi trên tóc
Hỏi rằng đời mình còn mấy lần đau
Ngày đã đi về về nơi xa xôi
Nụ cười chưa phai hoàng hôn trên môi
Phận người vội mau trên đôi chân trần
Ngồi lại bên đời mỗi một mình tôi

Ê! THẰNG ĐIÊN

Đầu đội trời, chân trần đạp đất
Gã bước đi không vội vã , tần ngần
Đời đâu biết.
Nhìn gã cười ha hả
Bảo thằng điên!... Nhưng gã lại đang Thiền
Vòng xoáy cuộc đời , một dãi miên miên.
Ai được ?
Ai thua ?
Gã nào hay , biết
Ai ghét !
Ai thương !
Gã đâu dục vọng
Cõi Ta bà , Gã có có... không không.
Chốn Nhân gian sao phủ lắm bụi hồng ?
Vầng Nhật Nguyệt cố soi nhưng nào tỏ
Ba vạn sáu ngàn ngày của Ai ? mà bảo có?
Cố làm chi, chốn Ấy có mang theo
Trong đầu Gã một dấu hỏi tréo ngoe
Đời sao lắm thằng Người ưa thích nợ ?
Danh lợi , quyền uy, nào con, nào vợ
Sao mãi mê , rồi xuôi ngược chán chê
Đời là thế!
Đời là thế!
Gã lẩm nhẩm , đếm chân mình đang bước
Không quay quắt
Đưa mắt nhìn phía trước
Bỏ sau lưng tiếng goi...
Ê! thằng điên

HẠNH PHÚC NÀO ĐÂU XA

Chẳng có gì đánh đổi được đâu em!
Khi hạnh phúc quanh ta là những điều rất thật
Cuộc tử sinh có chuyện phải quên nhưng có điều nên cất
Bởi không bán mua hay cưỡng đoạt được em à.
Không có gì hơn thế được đâu anh!
Tấn trò đời nhiều chuyện giả nhân quen diễn tuồng gian dối
Chuyện lọc lừa, xấu xa được đậy che bằng bóng tối
Thì ánh sáng thắp lên từ ngọn lửa con tim mới là ngày
Chẳng thể nào mình quên được những bàn tay
Khi chuyện Bá Nha Tử Kỳ, Dương Lễ Lưu Bình đã đi vào cổ tích
Xã hội văn minh đóng gói thời gian thành những bloc lịch
Họ đâu biết rằng chỉ một phút thật với nhau đã bằng hữu của nhau rồi

HƯ VÔ
Thiên đường ngự chốn nao
Địa ngục tọa nơi nào
Em nhu mì, ngoan đạo
Ta một đời hư hao
Đường tình nay chia hai.
Thực tại và tương lai
Em ngoan hiền, khờ dại
Ta mảnh tình vắt vai
Cuộc tình lên men say
Giọt lệ tràn mi cay
Em đi về phương ấy
Ta chôn chặt gót hài
Trở về nơi hư vô
Cõi thiền, câu nam mô
Em bây giờ quay mặt
Ta mỏi gối hải hồ

MỘNG MỊ

Đêm say khướt ta ngồi đong nỗi nhớ
Ngọn đèn khuya hắt bóng dáng hao gầy
Đưa tay với ta bóc tờ lịch cũ
Ngày vơi đi mà tuổi lại thêm đầy
Trách con tạo vần xoay sao mãi miết
Cối thời gian nghiền nát bụi thời gian
Nhặt nuối tiếc đem kết thành tràng hạt
Ta nam mô ngồi niệm khúc ưu phiền
Trả lại hết, trả cho đời mộng mị
Bao hư danh, bao toan tính u minh
Thời mạt pháp thiền môn nhiều quỷ dữ
Ôm làm chi đêm nằm ngủ giật mình

MỘT NGÀY BIẾT NHAU
............(kính tặng NT Như Không)
Ta gặp huynh người khách đường xa
Tóc bạc phong sương áo vương khói trận
Rượu giao bôi ngồi với nhau dăm bận
Giữa nắng Sài Gòn
Đặc quánh chất miền trung
Chưa ngày làm quan cũng chẳng anh hùng
Nhảy núi, nằm rừng bao phen sinh tử
Đoạn trường đi qua
Cũng đãi bôi nhau nhiều thứ
Nhưng nghiệt ngã tình đời
Nếu không đắng thì cay
Rồi chiều nay
Ta với huynh ly rượu chia hai
Như cuộc hẹn của tiền nhân từng lỡ hẹn
Của ngàn xưa tiếp bước đến ngàn nay
Dẫu không nói nhưng sao nghe cay đắng
Lắm trái ngang bao nhân ngãi điêu tàn
Lại chiều nay
Ngồi đọc bài thơ huynh viết cho ai
Mà nghe xót xa đến lạ
"Đời lỡ vận cần chi đâu hối hả
Bạch đầu nhân hề... Sóng bạc chân non" (*)
Mặc kệ đi...
Huynh đệ vẫn còn
Rượu này chưa cạn
Dễ gì ta say...
Cạn cùng ta chén rượu đầy
Giữa đời
Tri kỷ
Một ngày biết nhau!

NGÀY TRỞ LẠI

Ngày trở lại khung trời mùa hạ cũ
Đón chân ta hàng phượng vĩ ven đường
Trong cơn gió lá thầm thì kể chuyện
Tháng tư về ve tấu khúc quê hương
Đường xa lắm xin mời anh hãy ghé
Quán trần gian nằm trú dưới hiên nhà
Bên bậu cửa có dáng người thiếu phụ
Đợi chồng về để đứa bé gọi cha
Có người mẹ ra đầu cầu ngóng đợi
Đứa con tôi sao chẳng thấy nó về
Này ông hỡi xin dừng chân tôi hỏi
Ông ở bên này hay ở bên tê
Người khách lữ ngập ngừng nơi quê cũ
Mùa qua đi sao ký ức mãi còn?
Nắng đã tắt bên kia đồi rực lửa
Chợt thấy lòng hổ thẹn với nước non

NGÀY VỀ

Ta trở về tìm bến cũ sông quê
Tìm hạt phù sa ngày xưa đọng lại
Lúa ngậm đòng lỡ thì con gái
Ngấp nghé bờ khao khát đợi cơn giông
Ta đi ra từ bờ bãi ruộng đồng
Phiêu dạt phương xa dừng chân xứ lạ
Ngụp lặn bể dâu cuộn cuồn hối hả
Quên mất đời mình gốc rạ củ khoai
Chẳng nhớ được gì về những giêng hai
Mẹ lội đồng sâu cha cày bãi cạn
Đội nắng trên đồng gánh mưa ngày hạn
Đổi giọt mồ hôi cho đất lên vồng
Quá nửa cuộc đời bao khúc sâu, nông
Tóc nhuộm màu sương thấm đời còn thiếu
Đứng trước sông quê giờ đây mới hiểu
Trở về lại làng ta vẫn trẻ con
Tuấn Nguyễn

NHỚ....
người về phố núi chiều nay
mang theo cả những mặn cay đắng nồng
thả muộn phiền vào hư không
cạn chung rượu nhạt mà lòng nghe say

NỖI NIỀM CHIỀU

Rồi một chiều ta lặng ngắm hoàng hôn
Mơ lại giấc mơ một thời ấp ủ
Vén vạt nắng chiều Nghiêng che hoài niệm cũ
Chợt vỡ òa nghìn trùng nào có đâu xa
Rồi một ngày ta tìm lại chính ta
Soi bóng mình qua gương thời gian vụn vỡ
Xóa ký ức của một thời để nhớ
Ngày tháng nào Xin giấu những tàn phai
Rồi một đời, ngụp lặn giữa trần ai
Hạnh phúc sẽ qua Khổ đau tìm ở lại
Đừng hờn trách Đừng vội cho ngang trái
Có khổ đau hạnh phúc mới vươn mầm
Ừ thì đúng! Nẻo đường muôn vạn lối
Hãy cứ đi rồi sẽ đến thôi mà
Đừng gượng gạo đeo làm chi mặt nạ
Để ưu phiền theo gió cuốn đi xa


THÁNG CHẠP ĐÃ VỀ
THƯƠNG LẮM THÁNG CHẠP ƠI

Tháng chạp về rồi đong đầy nỗi nhớ
Chút xôn xao trong tia nắng giao mùa
Ta quay gót đi tìm về hoài niệm
Nghe thoáng buồn xen lẫn chút nao nao
Tháng chạp về rồi én lượn trời cao
Nơi quê xa vợ chờ chồng đứng đợi
Thấp thỏm âu lo đan xen vời vợi
Lương tháng này anh ấy đủ về xe?
Tháng chạp về rồi này em có nghe
Áo mới đâu sao bé còn chưa mặc
Mải miết ven đường lời rao trong vắt
“Mua dùm con tấm vé số đổi đời”
Tháng chạp về rồi thương lắm mẹ ơi
Nặng gánh lo toan chất chồng vai mẹ
Chưa ấm mùa đông tết đà vội ghé
Nồi bánh giao thừa liệu đỏ lửa không
Tháng chạp về rồi đã cuối mùa đông
Vũ trụ vần xoay ngày đêm quay đủ
Lão ăn mày đang co người ủ rũ
Đếm từng xu hay đếm tuổi của mình
Tháng chạp đã về thương lắm tháng chạp ơi

THÁNG TƯ VỀ ĐI EM!

Tháng tư có về Nhớ đem theo nắng
Sưởi ấm tim em, hoa nắng nở môi cười

Sân nhà cũ Mẹ ngồi chờ con gọi
Tiếng thằng con xa gọi mẹ ầu ơi....
Tháng tư có kịp về Mang những cơn giông
Ngày hạ nắng màu xanh non hé nụ
Cho em thơ bình yên giấc ngủ
Màu yên vui tô điểm lại mái nhà
Tháng tư về đi em
Cho ta quên những mất mát tháng ba
Hằn lên da thịt vết thương rướm máu
Lũ ác quỷ ẩn mình
Nhân loại đớn đau
Tháng tư hỡi tháng tư
Em có về không
Trả lại cho ta ngày xưa tháng cũ
Trả lại ta cái tên mẹ cha đã đặt
Dẫu muộn màng nhưng nó chính là ta.


TỰ KHÚC CHO NGÀY SINH NHẬT EM

.........Viết cho Hạnh
Dìu em hơn nửa cuộc tình
Lúc say lúc tỉnh, lúc lình xình em
Đôi lần ta cũng nhá nhem
Rượu ngọt không uống lại thèm rượu chua
Chiều nay gió vội sang mùa
Tháng mười hai gọi tóc lùa qua vai
Ngoài hiên nắng dọi bóng ai
Để ta trong dạ tình lai láng tình
Cảm ơn em ngày Mẹ sinh
Cho mình tìm được bóng hình đời nhau
Mặn nồng sau những bể dâu
Đưa ta đến tận đêm sâu địa đàng
Tháng mười hai hãy khẽ khàng
Khoác thêm chút nắng cho vàng yêu thương

UỐNG RƯỢU CHIỀU BA MƯƠI


Qua đêm nay mai nàng xuân sẽ đến
Chiều ba mươi mời bạn uống cùng tôi
Đời vội vã chúng mình chi phải vội
Rượu rót rồi xin hãy được mềm môi
Đời dâu bể có trăm đường vạn lối
Tóc tụi mình đã nhuốm bụi thời gian
Rũ bỏ hết bao trò đời đen bạc
Bận lòng chi năm cũ sắp sang trang
Gõ ly rượu hát khúc ca bi tráng
Phận bèo mây trôi dạt biết về đâu
Ừ! Cứ mặc ta uống vào giọt đắng
Gởi lòng mình về với tận ngàn sau
Nào hãy cạn, bạn cùng tôi chén nữa
Chiều cuối năm ta hát khúc trăm năm
Mừng ly rượu ta mừng nhau đã sống
Dẫu vô thường nhưng đâu phải xa xăm
Rượu cuối năm ta cùng nhau đối ẩm
Hà cớ chi chen lấn giữa chợ đời
Hãy ngửa mặt để tạ từ năm cũ
Cạn ly rồi ta sẽ lại đầy vơi
Đầy vơi...


VIẾNG MỘ THẦY

(Giáo sư BS Nguyễn Quang Quyền tại Hoa viên Nghĩa trang Bình dương)

Nắng thu dìu dịu trời cao
Lá vàng rơi rụng bay vào hư không
Trời thu nhuộm sắc mây hồng
Mộ Thầy nằm đó non bồng tịch liêu
Khói hương bay giữa nắng chiều
Lòng con đau xót quá nhiều Thầy ơi!
Công Thầy lớn tựa biển khơi
Ngàn thu còn mãi những lời tiếc thương
Thầy luôn mãi mãi là gương
Cho con nhìn lại nẻo đường đi qua
Thầy gần đây - sao quá xa!
Tim con không thể phôi pha bóng Thầy
Gió ơi xin gió đừng lay
Để cho Người mãi ngủ say giữa đời
Hãy ru câu hát không lời
Đưa Thầy tôi đến cõi trời thiên thu...





No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...