Sunday, May 10, 2020

Nguyên Bình

Áo xanh - Bây giờ - Cà Phê sáng - Chờ - Cho em - Còn đó xuân xanh - Dửng dưng - Duyên - Gánh - Giấc mơ - Giữ lại hương thề - Hương trăng - Hương xuân - Khêu đèn - Khúc ru buồn - Mưa đêm 1 - Mau lên em - Mùa xuân - Ngát hương - Nghe mình - Ra đi - Rao bán - Rất xa - Tản mạn mưa - Thở dài - Thơ mù - Tình mộng - Vọng tâm 

ÁO XANH – Nguyên Bình
Khai trường đầu năm
Áo xanh em mặc
Trời thu trong vắt
Đắm trong mắt nhung
Lê bước phong trần
Gặp người em nhỏ
Dịu dàng hôm đó
Gió chuyển sang mùa
Anh viết bài thơ
Gởi người xanh áo
Mắt Nai ngỡ ngàng
Tung tăng chân sáo
Rồi thu qua đi
Dáng xưa vẫn đẹp
Nghiêng nghiêng khép nép
Mỗi buổi tan trường
Hồn anh vương vương
Mùa đông sương khói
Đông ơi đừng vội
Sợ em lấy chồng
Lại hết mùa đông
Áo xanh em mặc
Tình xuân ngây ngất
Đắm trong mắt trong
Dừng bước phong trần
Hỏi người em nhỏ
Trời thơ anh ngõ
Em nói chưa yêu
Vàng nắng những chiều
Đợi chờ vô vọng
Hồn anh sầu đọng
Tím ngát không gian
Lại mùa thu sang
Hỡi người em nhỏ
Vì đâu hôm đó
Nàng bảo chưa yêu

Vàng nắng những chiều
Đợi chờ vô vọng
Em làm con sóng
Xoá dấu tình anh

BÂY GIỜ - Nguyên Bình
Bây giờ em hóa câu thơ
Ta con chữ khát dòng trơ cạn dòng
Bây giờ em đã mênh mông
Ta hang đá lạnh trống không một mình
Giờ em khóa chặt tim mình
Ta còn vẽ bóng tìm hình nữa chăng
Cuối trời một ánh sao băng
Với vành trăng khuyết lặng thầm đó thôi...
Hao gầy đêm đã về khơi
Ta đem thơ cũ xẻ đôi mộng hờ
Này em con sóng vỗ bờ
Như quen như lạ đang chờ nước lên.

CÀ PHÊ SÁNG
Cà phê sáng nay hương nồng quá
Em bỏ bùa mê có phải không
Hay em ép xuân tình trong đó
Thơm ngát trời thơ dậy nhớ mong.
 
CÒN ĐÓ XUÂN XANH
Sợi tóc em từ kiếp trước
Cất trong ngăn kéo đọa đày
Giờ đây vẫn xanh như ngọc
Mượt mà mát dịu bàn tay.
 
DUYÊN
Ta lặn lội vào thời gian siêu thực
Bắt gặp em từ tiền kiếp mỉm cười
Tủm tỉm gì mà đôi môi mọng đỏ
Dấu yêu gì mà mắt biếc reo vui
Cõi trần ai chưa một lần giáp mặt.
Sao thấy lòng thân thiết tựa ngàn năm
Bàn tay ngà chưa một lần nắm chặt
Mà sao truyền hơi ấm tận xa xăm.
Đất với trời ngát mùi hương dấu ái
Gió và mây thỏ thẻ bước sóng đôi
Hai tâm linh vờn quanh hoa ánh sáng
Hai mái đầu chụm lại dưới trăng soi.
 
GÁNH
Đêm này tôi ngủ mé tây
Chờ trăng đánh thức giấc gầy sao mai
Em thương thì cứ liếc dài
Cho quỳnh hương nụ một bài nguyệt ca...
 
HƯƠNG XUÂN
Niệm Phật lần tràng hạt
Tâm vừa tịnh hương sen
Áo lụa vàng mở cửa
Tịnh thất tràn hương em.
 
MAU LÊN EM
Mau lên em cùng anh ra giếng ngọc
Vớt mảnh trăng huyền diệu đáy mắt trời
Trăng lạnh quá nên ánh vàng run rẩy
Chờ đôi mình sưởi ấm nửa vành môi.
Mau lên em mình chạy nhanh ra phố
Nắng chưa lên quán vắng còn thưa người
Phin cà phê nhỏ từng lời yêu dấu
Hai đứa mình lặng lẽ ngắm nhau thôi.
 
NGÁT HƯƠNG
Ngát hương ơi đêm sâu về trên gối
tím giấc mơ tím ảo mộng hoang đường
ta gom lá từ mùa thu hạnh ngộ
cánh nhung mềm áp ngực để yêu thương
Vờ nhắm mắt dìu em vào đêm trắng
bước sóng đôi trên lối cũ hoa vàng
hương gió lạ hương sao trời diệu vợi
cánh cửa lòng khép mở với ly tan...
Đêm cứ trôi trôi xuôi trong quạnh vắng
em mãi xa xa mãi nét môi gần
sáng mai này em có về trong nắng
hoa tàn rồi thạch thảo có bâng khuâng?
 
RAO BÁN
Thơ này em có mua không
Trăm bài tôi bán hai đồng rẻ thôi
Một đồng lận túi rong chơi
Một đồng dạm hỏi nụ cười hôm qua.
 
THƠ MÙ
Tôi mù tôi điếc tôi câm
Mở hai con mắt lâm râm nguyện cầu
Tôi đi trước Em đi sau
đi thăm thẳm gió đi dầu dãi trăng
đi chới với đi ăn năn
đi lăn lóc Đá đi chằng chịt Hoa
Gặp em tôi mở mắt ra
sóng cao như núi
núi và biển sâu
Hình như chờ tự nghìn sau
đuôi thời gian đập vào câu tình chờ
Hình như môi lại hững hờ
trầm hương tích tụ bên bờ Vị lai
Thôi đành nhắm mắt sắm vai
câu thơ tuyệt mệnh chia hai phần đều...
Em cầm một nửa về tiêu
mua tiền kiếp lại mà trêu gương đời
Tôi cầm một nửa về phơi
Đến hồi nhật nguyệt vỡ đôi Thì cười...
 
TÌNH MỘNG
Tơ nõn phím ngà em nhớ chưa
mùa hoa thạch thảo ngát hương đưa
chợ tình anh hỏi hàng hoa tím
thơm thảo mua về dấu yêu xưa.

CHỜ - Nguyên Bình cảm tác
Mưa bên em không mưa bên anh
Hạt bụi mưa vương rơi mau mau
Ngửa bàn tay mỗi bên một nửa
Tháng năm dài lần lữa chờ nhau.
Anh xa em mưa rơi đêm thâu
Câu thơ mòn treo trên vách sâu
Đêm vô căn mắt buồn ngân ngấn
Ta không nhau sao chia vơi đau.
Mùa nắng ấm con đường thay lá
Hái tầm xuân chưa thấy xuân về
Câu hát trầm dồn câu hát đục
Anh nhẩm lòng nhẩm khúc hoang mê.
Câu đối đỏ Tết treo đung đưa
Em dạo quanh ba mươi sáu phố
Đêm trừ tịch chiếc gương soi nhỏ
Soi bóng mình giả bộ ngắm tranh.
Em dịu dàng em ôm mong manh
Gieo vào thơ ngàn câu thơ xanh
Gieo vào nhau giọt buồn bổi hổi
Níu lặng thầm em khóc ...chờ anh...

CHO EM – Nguyên Bình
Anh mang về cho em
Một trời đầy mây trắng
Chút heo may thầm lặng
Khẽ chạm bờ vai gầy.
Anh mang về nơi đây
Những mùa hoa thơm ngát
Giọt mưa nào nhòa nhạt
Tưới mát đáy tâm hồn.
Anh mang về nụ hôn
Dại khờ thời cắp vở
Áo dài ơi... nhung nhớ
Dịu mát tím đường quen...
Anh mang về hương sen
Bờ môi nào mộng mị
Em bốn mùa chung thủy
Hờn dỗi chi mùa đông.
Xin cho em Thắm đỏ nét môi hồng
Xin cho ta Suốt đời yêu nhau mãi
Dẫu cuộc đời Là đông gầy tê tái
Bếp lửa này Tí tách ánh reo vui.

DỬNG DƯNG – Nguyên Bình
Dửng dưng em nói em cười
Vai gầy khoác tấm áo trời mùa Thu
Ta về ẩn cội hoang vu
Nghe trong lời gió nhẹ Ru giấc tình
Dửng dưng em đứng một mình
Đôi bờ tóc rối bồng bềnh sông thơ
Ta se từng sợi mong chờ
Về đan ảo vọng Đón hờ mây trôi...

GIẤC MƠ – Nguyên Bình
Chàng thi sĩ từ một trăm năm trước
Áo bành tô mũ phớt ba ton dài
Tóc hoa râm kính mát bước khoan thai
Vườn Luxembourg lá vàng rơi ngập lối.
Nàng son trẻ váy xòe bồng tóc rối
Chiếc cổ cao thon thả quấn khăn san
Đôi mắt xanh làn môi thắm dịu dàng
Mùa thu Paris lá vàng vương gót nhỏ.
Thơ chàng viết là biển trào sóng vỗ
Cả hoang nhiên trụ vũ đắm say lòng
Cả khung trời diễm mộng của chờ mong
Cho tình yêu triệu con tim bỏng cháy.
Nàng thả hồn vào gam màu hiện đại
Câu chữ sáng bừng trong trẻo tự do
Thơ chảy thành sông chẳng thiết hẹn hò
Dòng tâm thức ứa tràn đêm biển động
Họ dìu nhau giữa thu vàng cánh mỏng
Xanh trên đầu và xác lá sau lưng
Đôi bồ câu nhặt từng hạt ngập ngừng
Làn gió thơm say kinh thành hoa lệ.

GIỮ LẠI HƯƠNG THỀ
Em chở biệt ly về góc phố
Đôi tà áo mỏng đứng quay lưng
Tôi chở tương tư về quán nhỏ
Trầm tư cốc rượu rót rưng rưng
Không lẽ mai này ta mây trắng
Hẹn thề theo gió xót xa bay
Không lẽ trang thơ tình dang dở
Nghẹn ngào câu chữ đớn đau say?
Lối cũ chiều nay hoang phế quá
Xin đừng tưới lệ úa mầm thương
Em có về ngang vườn hoa dại
Gói lại dùm tôi một chút thương.


HƯƠNG TRĂNG
Trăng Huế Trăng Đà Lạt
chung một khung trời thơm ngát hương trăng
Trăng Huế ngoài anh hiu hắt góc sân
bởi tình đã gởi cho trăng thương Đà Lạt
em trên ấy có nghe Trăng hát?
Khúc đoạn trường ai xẻ "nửa vầng trăng"
Em dạo đồi Cù Mượt cỏ? Vàng trăng?
Em ngồi mơ bên hồ Xuân Hương nhạt nhoà sương khói?
Em đếm bước lẻ loi hay quay cuồng trong vũ hội?
phương này đây anh mãi ngóng Trăng Thề
Bên vầng trăng ngôi sao nhỏ gần kề
Anh cứ ngỡ trái tim ai lấp lánh
Đà Lạt đêm nay có lạnh?
Em quấn khăn san mong ngóng một mình?
Trăng?

KHÊU ĐÈN – Nguyên Bình

Em về sương khói đêm nay nhé
Thắp đuốc soi tình ta thuở xưa
Mà đã ngàn năm rồi li biệt
Bao giờ trở lại gió mưa chưa?
Áo gì trong nắng ta không nhớ
Thoang thoảng làn hương mỏng dạo quanh
Là tóc hương sen hay cốm mới
Mơ hồ mộng mị đêm trăng thanh
Trầm hương xông nhớ đêm xuân lạnh
Nghe tiếng gọi thầm của xa xăm
Dạ khúc tiêu sầu tình viễn xứ
Khêu đèn nối bấc giữa trăm năm

KHÚC RU BUỒN – Nguyên Bình (Họa)
Nắng vàng lên Ta ngồi nhìn mây trắng
Nghe dư âm Từ thăm thẳm vọng về
Chiếc lá rơi Thì thầm như mời gọi
Giấc mơ xưa Đau đáu đẫm hồn quê....
Hoàng hôn rơi Trên phiến đá trầm mê
Ơi lòng đá Triệu năm rồi có nhớ
Buổi tình cờ Đá cùng ta nên nợ
Một nụ cười Từ nguyện ước tinh khôi...
Đêm trăng lơi Đêm mặc khải tình người
Hạt mưa rơi Giăng mắc mùa li biệt
Chân mây tím Âm thầm loang núi biếc
Dưới trăng ngà Sỏi đá bỗng choàng vai...
Ngày và đêm Hò hẹn với tàn phai
Ta nhếch nhác Lần tìm mùa xưa cũ
Chiếc dù che Màn mưa đan ủ rũ
Tà áo xanh Vẫn ngan ngát hương lòng
Thời gian ơi Cho ta gởi hoài mong
Vào kỉ niệm Của buồn vui ngày đó
Bước chân nào Lặng im trên phố cũ
Rêu xanh rồi Ta thờ thẫn đêm nay.


MƯA ĐÊM 1 – Nguyên Bình

Cơn mưa đi qua đêm thâu
ai treo buồn thương xưa sau
ta nghe vương vương se đau
mưa ơi mưa ơi về đâu.
Lao xao hờn ghen chơi vơi
xa xôi em trăng buông lơi
âm thầm em nghe đêm rơi
làn sương tan trôi xa khơi.
Niềm mơ ngàn xưa chờ ai
Người qua song hương chưa phai
Tầm Dương ngàn dâu xanh vai
Chờ ai đêm mưa buông dài.


MÙA XUÂN – Nguyên Bình
Rạo rực đất trời!
Cổ xe tứ mã dát vàng lăn bánh
Bài luân vũ thời gian lóng lánh
Triệu sắc màu tươi xinh.

Li rượu hồng lung linh
Hai người hôn nhau ngoài ngõ
Đầu cành - đôi chim nhỏ
Ríu rít tự tình.

NGHE MÌNH – Nguyên Bình
Lắng nghe huyền diệu tịnh an
sương mai khóm trúc đôi làn gió xuân...
Lắng nghe đồng vọng thanh âm
hồi chuông bát nhã cởi lòng....nhẹ trôi.
Lắng nghe cánh hạc lưng trời
huyền vi trăm cội thông ngời ngợi xanh ...
Mai sau trong cõi vô minh
ta gặp ta cuối viễn trình Phật tâm.

RA ĐI – Nguyên Bình
Em gần như lời thì thầm hôm xưa hôm xửa
sáng còn ngái ngủ thu âm em gởi một câu.
Giờ em đi đâu khoác áo trùm khăn kín cổ
bước ra hoang lộ bước vào mê cung?
Con phố lòng vòng yêu anh mấy lần đào thoát
hẹn trên khuông nhạc em hát tình ca dịu êm.
Mình dối nhau vừa lạ vừa quen
chẳng lẽ chưa qua một mùa sen lòng ta trơ đáy.
"Ngộ nhận em đấy cửa khóa then cài
trầy trật đôi vai làm sao yêu anh kịp nữa".
Túi xách em lần lửa bỏ vào chút nhớ mồ côi
em ra đi rồi anh ở nhà anh đợi.


RẤT XA
Thế là giờ đây anh đã ở rất xa
Len lén nhớ - bóng chiều rơi thầm lặng
Mưa lắm trong này, ngoài anh có nắng?
Ngẩn ngơ hoài - buổi hai đứa lìa nhau.

Ngày anh đi ngan ngát nắng trên đầu
Lòng bối rối không đến em từ tạ
Biết làm sao? Đời anh như chiếc lá
Nước cuốn trôi năm tháng cũng úa vàng
Em ngại ngùng dù bỡ ngỡ hè sang
Nhịp tim đã rưng rưng mùa phượng đỏ
Cả trời thơ anh ngổn ngang còn đó
Em vẫn đi về riêng lẻ biết không anh?
Ngày bên nhau-trong ấy nắng rất xanh
Chẳng cơn mưa nào làm anh lỗi hẹn
Mưa ngập ngừng từng hạt rơi bẽn lẽn
Trên má em- trên áo- vỡ thành hoa...
Thế rồi giờ đây anh đã ở rất xa
Những cơn mưa chiều có làm anh nhớ?
Nắng ngoài ni và mưa trong nớ
Biết phương nào ai xao xuyến vì ai?

TẢN MẠN MƯA – Nguyên Bình
Mưa. Đó là muôn triệu mảnh linh hồn tan vỡ. Tại sao hả em ? Em nhìn đi, em không thấy ngàn hạt nhỏ chia tay nhau chật cả bầu trời duyên phận? Ngày xưa họ là suối, là sông, là mạch nước ngầm, là biển sóng. Họ giận nhau. Mà có ai bắt thế đâu. Một sáng, dưng không mặt nước chợt buồn. Vô cớ lắm. Bầu trời vẫn nồng nàn sưởi ấm bằng ánh sáng hồng của bình minh. Thế mà mặt nước giận lẫy. Hình như nàng cảm thấy nụ hôn của bình minh mất đi vẻ say đắm, và, nàng giận run lên, trên vai áo, chừng như còn in vết son môi của hoàng hôn. Nàng suy diễn như vậy trong cơn ghen tương hậm hực. Nàng bay vút lên cao, lên cao mãi, nơi ngàn con hạc trắng đang lượn lờ tìm ngọn thông già hạnh phúc. Nàng lạc vào rừng sâu, mất hút chàng trong thảo nguyên bát ngát, đến tận chốn núi cao băng giá phủ mờ. Thiên nhiên ác nghiệt đổi tên nàng thành mây đó em. Âu cũng là số phận. Mây có mái tóc dài bềnh bồng như sóng. Mây có đôi cánh trắng như những thiên thần. Nhưng mây không có được bàn tay thượng đế chăn dắt, như anh vẫn từng giây dõi theo dấu hài em ngày xưa ấy đâu. Mây cứ bay, vô định, vô tâm, vô thức. Mây lang thang. Nàng lạnh quá. Nữ thần băng giá xuất hiện rồi chăng? Đúng rồi. Mụ đang ở trên tầng cao phả hơi lạnh xuống đấy.
Mây kết hạt li ti và vụn vỡ. Thân xác nàng tung tóe giữa bầu trời giông gió chiều nay.
Xin em đừng có hờn lẫy như mặt nước đó, có ngày sẽ hóa thành mưa, như nước mắt loài người khóc cho tình yêu em nhé.

THỞ DÀI – Nguyên Bình
Em vẫn cứ dệt thơ tình vụng dại
Gởi bến bờ xa nơi dòng đời xuôi mãi
Từ độ tóc mây xanh một thời con gái
Đến bây giờ mắt rạn dấu chân chim
Em vẫn hoài mong vẫn lặng lẽ đi tìm
Hình bóng cũ suốt đời trong mơ ước
Hai buổi đi về dáng gầy anh thân thuộc
Mà ước mơ đầu rạn vỡ...vuột tầm tay....
Leo lét đêm xuân thắp nến chua cay
Tình thơ đây đâu rồi người trao gởi
Hờ hững cuối trời mảnh trăng khuya diệu vợi
Quạnh quẻ mình em nghẹn nửa tiếng thở dài...

VỌNG TÂM – Nguyên Bình
Nghe như có tiếng suối reo
Lại nghe có tiếng sáo diều vi vu
Và nghe lớp lớp thiên thu
Vọng tâm chén tạc chén thù cùng ta
Trăm năm chưa cạn chén trà
Tóc xanh nay đã hóa ra bạc đầu
Sông đời bồi lở nông sâu
Trầm mình tắm gội mấy câu nhân tình
Đi về nửa cõi u minh
Khi tim rướm máu khi tình chứa chan
Đắm say cái liếc mắt nàng
Si mê thề hẹn đá vàng duyên xưa...
Lời thơ khoan nhặt sớm trưa
Thả trôi ảo vọng như chưa bao giờ
Yêu NGƯỜI cóp nhặt câu thơ
Sáng nay ta lại ngẩn ngơ nữa rồi

CUỘC CHƠI – Nguyên Bình

(Sáng nay 7/11, lỗi hẹn cà phê Hoa Đá với nhà thơ Lê Văn Trung. Nguyên Bình viết bài thơ tặng anh và các bạn thay lời tạ lỗi)

Này rượu này thơ nhốt trong quán gió
rót tạ đời nhau một chén tri âm
bầu thế sự đau bầm gan tím ruột
bạn nhếch mép cười ta trợn mắt thâm.
giả bộ khách thơ mơ mòng hoa buớm
lụy má hồng thơm kiều nữ xuân thì
say suối tóc hờn môi hường phai thắm
vẩy mực chép lời đắm đuối cuồng si...
Thất chí ngẩng đầu ực ly cay đắng
dốc cái trắng tay cạn hủ tình đời
thua trận mạc cởi chiến y - đập chén
bày thế cờ ngồi ngẫm mãi cuộc chơi ?
Rót cốc rượu mời oan hồn sĩ khí
vướng vất khe sâu lãng vãng bìa rừng
uống cái trầm kha ngày tàn buông súng
uống cái nỗi niềm* lệ ứa rưng rưng.
* thơ Lê Giao Văn. 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...