Khiến cho gió phải la đà như vậy
Em nói gì với áng mây ngúng nguẩy
Bồng bềnh trôi nghiêng ngả cả dáng chiều
Em nói gì mà nắng gió thật phiêu .
Để triền đê nâng cánh diều no gió
Giấu hương thơm lẫn vào trong hoa cỏ
Giữa mênh mang hối hả gọi giao mùa
Em nói gì mà tháng sáu lắng nghe
Bằng lăng tím giấu những điều rất ngộ
Hoa phượng đỏ rực một trời thương nhớ
Ve râm ran tấu bản nhạc giữa hè
Em nói gì mà tháng sáu say mê
Đợi cơn mưa còn ẩn mình đâu đó
Lúa chín vàng bạt ngàn hương hoa cỏ.
Tỏa hương thơm bay theo gió ngút ngàn.
Em nói gì để tháng sáu đa đoan
Cho mắt ai cứ mơ màng đâu đó
Nắng cũng nịu hôn lên bờ môi nhỏ
Cho ai say trong nắng gió ngập tràn
Tháng sáu về, chào ngày mới hân hoan..!! (Bao Gia)
Bài Hát Cho Chim –
Miên Du
Con
chim nó đậu cành khô
Lá vàng rụng hết bơ vơ trên cành
Con chim hót tội hót tình
Dưới sân tôi hát cho mình, cho chim (Ca Dao)
con chim nó đậu cành khô
như tôi đứng lặng chơ vơ giữa đời
Lá vàng gió cuốn tơi bời
như tôi xơ xác giữa trời cô đơn
Con chim hót tội, hót tình
cho tôi viết vội thơ tình tặng tôi
dưới sân tôi đứng đơn côi
con chim thôi hót để tôi một mình!
Con chim rũ cánh lặng thinh,
Sao tôi còn đứng vô tình hỏi cây
Con chim đã chết hôm nay
Cho tôi đứng khóc than mây giữa trời
.............
Hôm nay sầu nặng lên khơi
con chim đã chết chôn rồi … hôm qua..!!!
Một Nửa...!! –
Miên Du
Nửa
vầng trăng khuyết, nửa đời đau
Nửa cõi nhân gian, nửa cõi sầu
Nửa mảnh tình hờ đem chắp nối
Nửa còn khắc khoải vết thương đau
Nửa nụ cười vui trong nước mắt
Nửa bàn tay nắm bỗng buông lơi
Nửa môi khô héo trong chờ đợi
Nửa giọt buồn đau gói kín đời
Nửa trái tim hờn đập nhịp mau
Nửa câu âu yếm vội quên nhau
Nửa đời ân ái chưa tròn kiếp
Nửa khóa đời nhau bỗng vỡ đau!
Một nửa nhớ thương đem gởi lại
Nửa đi biền biệt biết tìm đâu?
Nửa đời mòn mỏi tình oan trái
Nửa héo đem chôn dưới huyệt sâu
Tôi ngồi xuống một mình nơi góc phố
Ngày mù sương phố núi cũng mờ sương
Anh ngồi đó lặng thầm bên nạng gỗ
Thoáng xa xăm ánh mắt cũng chợt buồn.
Tôi rất sợ chạm tay vào quá khứ
Chạm vết buồn rỉ máu mấy mươi năm
Ngàn nhức buốt cuộc tồn vong, sinh tử
Làm chứng nhân cho thế hệ sai lầm.
Ai chiến thắng và ai người chiến bại?
Ai bên này, ai ở phía bên kia?
- Khi ngã xuống là muôn vàn tê tái
Là đau thương bao phủ phút chia lìa!
Đôi nạng gỗ theo anh thành máu thịt
Chảy về tim bao uất nghẹn can trường
Ai thắp nến vọng hồn linh tổ quốc?
Anh thân tàn gõ nhịp khóc quê hương!
Tôi đứng dậy, hồn chùng con sóng vỗ
Phố thênh thang, nên phố cũng chợt buồn
Ngọn nến tắt giữa ngày đầy bão tố
Ơi! Phố thật buồn, phố núi mù sương!
Lối cũ về phố khuya sầu hun hút
Vách tường xưa mục ruỗng những giấc mơ
Phố vẫn miệt mài đón đưa người qua lại
Dấu thời gian vùi kỷ niệm xác xơ
Hương ngọc lan vẫn còn đây thoang thoảng
Góc phố nào ủ rũ bóng tường vi
Trăng soi bóng dáng ai về nghiêng ngã
Đêm tàn rơi tiếc nuối buổi xuân thì
Tiếng đàn ai ru buồn trong đêm vắng
Ru cùng người trong giấc ngủ cô miên
Xa thật xa, xa tận cùng nỗi nhớ
Quên hôm nào cơn mộng rất thiêng liêng
Đêm nay trời trở rét
Nhớ trang đầu chưa viết của nhà văn
Tôi là đứa bé con đi nhặt lá bàng
Đốt cho mình đống lửa
Đêm nay trời trở rét
Bến đò nào đầy gió đêm nay
Từ bến sông thổi vào thành phố
Lạnh lòng tôi thêm lạnh bên ngoài
Lá bàng rơi lá bàng rơi
Tràn cảm xúc trên bài thơ tôi viết
Khi hạnh phúc tôi rơi nước mắt
Tim run run một thoáng tự tình
Cơn bão thường quay lại trong đêm
Những chiếc lá đi tìm nơi trú ẩn
Nhìn chúng lăng quăng lòng tôi bất nhẫn
Bởi tôi còn cơn bão bên trong
Kẻ cô đơn đi nhặt lá bàng
Nhặt dấu vết gian truân lận đận
Lửa sáng tim tôi nồng nàn đa cảm
Hồn tôi vừa sáng một câu thơ
Có phải không trời đã sang mùa
Hay mùa đến trong bài thơ đang viết
Bài thơ mới có câu thứ nhất
Cây thông đợi gió dưới hiên nhà!
Khi bầy mối rủ nhau về tổ
Tôi biết một cơn giông sắp sửa ùa sang
Lòng người đàn bà chợt như du đãng
Thèm nông nổi với đời cho hả dạ kiếp đa đoan
Mà nửa cuộc đời người đàn bà ướt mèm đến tội
Có những ngày tựa cửa chờ chồng từ sáng đến tối
Chỉ dửng dưng nỗi buồn lót ổ cười rách đêm
Đôi cánh tật nguyền chẳng còn bay được nữa
Ngày chiếc váy rộng nhất người đàn bà mặc cũng không vừa
Là ngày có một người lặng lẽ đến trong đời và một người bạc lòng ra đi
Mặc niệm cho chính mình sau cơn giông có những điều đã mất
Trên môi người đàn bà vừa cất
Những tháng ngày rách bươm nỗi nhớ
gầy…
BIỆT KHÚC CHO NGƯỜI ... Võ Miên Trường
Tiếng chuông trầm mặc lời kinh vọng buồn
Ta về Níu giọt chiều buông
Đường xa gót mỏi Mắt vương nhọc nhằn
Gió sương Phủ tấm thân cằn
Vàng lên nỗi nhớ Lệ rân rấn nhoà
Ta còn Lận đận đường xa
Câu kinh sám hối Đọc va vấp lời
Viết lên Biệt khúc cho người
Câu thơ em hát Bên trời sương giăng
Em ngồi Vớt ảo ảnh trăng
Bờ môi phai nhạt Vết hằn thời gian
Nghiêng vai Gánh nghiệp riêng mình
Nửa hao khuyết nhớ Nửa hình như quên
Này em - gom hết ưu phiền
Hát câu biệt khúc giữa thiền môn xa
Lòng ta mấy hạt gió đùa qua hiên...
Chiều rơi...sũng cánh chim đêm
Ngón tay nà nuột...thơm trên phím cầm
Mưa xa ...rối sợi tình gần
Xanh xao thoáng chốc đã phần hao hư
Xòe tay tìm... đếm... tuổi dư
Muộn phiền, căn cớ...biết từ bơ vơ!!!
Trăm năm réo ...cuộc hững hờ
Ta về gói lại những bờ yêu xưa!
mà trong tôi đã một trời tương tư
chỉ đôi mắt thoáng nụ cười
mà thiên thu hóa ngục tù đời tôi
bàn tay ôm ấp thành lời yêu em
nên từ trong giấc mơ đêm
em về với một đời riêng nồng nàn
hay môi em mộng ngút ngàn yêu thương
và con phố bước chân buồn
có hay tôi giấu tình vương mắt người
hồn mê say giấc ngủ vùi mơ ai
trong cơn mộng thắp đêm dài
tôi về ôm cả hình hài em đây…
Gửi anh nhan sắc giao mùa
nửa mưa nửa nắng thẹn thùa dáng em
hai mùa kia, Đông và Xuân
ấp e những sợi tơ hồng dễ thương
Gửi anh nhan sắc thẩm hương
long lanh triền mắt con đường mặn qua
thẳng về thương cuộc tình xa
biết mai còn nhớ hay là không vương
Gửi anh nhan sắc hoang đường
em liêu trai quá vô thường mong manh
xiêm y tấm lụa dệt bằng
hơi sương hơi khói chập chờn nhẹ tênh
Gửi anh nhan sắc về đêm
em là thoảng gió quấn quanh ngực trần
quãng đường phi đạo phù vân
bay về nhập mộng giấc anh vơi đầy
Mai tôi đi mưa trắng ướt lòng
Hàng cây hun hút vàng kỷ niệm
Có chiếc lá buồn rớt cuối đông
Đừng giơ tay vẫy đừng tiễn đưa
Để hồn tôi lắng không thổn thức
Biệt ly da diết mấy cho vừa
chút nắng nào rơi xuống ngậm ngùi
Người về nhặt lại màu trăng cũ
Mình lạc nhau rồi cố nhân ơi!
Sầu đông vàng võ mái rêu
Tiếng chim buồn như gió thổi
Hương xưa chợt vướng ngang chiều
Một chiều đi qua phố cũ
Lá me xao động như lòng
Rưng rưng màu hoa tím nhớ
Thương ta mỏi mắt chờ mong
Một chiều đi qua phố cũ
Nắng gay gợi nhớ người xưa
Mắt cười hôm nào rạng rỡ
Tóc huyền đọng nắng đung đưa
Một chiều đi qua phố cũ
Vó câu gõ nhịp ven hồ
Như sóng tim ta vẫn vỗ
Khối tình ngày xưa vu vơ
Một chiều đi qua phố cũ
Lối về phong kín bụi mưa
Áo trắng em không về nữa
Thương màu hoa nhạt giậu thưa.
Khung trời giăng mây xám
Lãng đãng gió vương sầu
Bóng đổ chiều hiu quạnh
Ươm những lời bâng khuâng.
Những giọt mưa nhòa nhạt
Trên phố cũ rêu xanh
Ngập đầy bao kỉ niệm
Thương hoài dấu chân qua.
Trong nỗi buồn kí ức
Xa khuất một vòng tay
Vụn vỡ màu mơ ước
Đong đưa xót xa đau
Bao lần mùa đông xa
Ta rong rêu sương khói
Bàng hoàng trong giấc ngủ
Nghe đẫm ướt cơn mơ.
Thôi ngậm ngùi Hiu hắt bóng mưa đêm
Dẫu trong ta Mùa đông luôn khắc khoải
Chiều buông xuống Không gian buồn quá đỗi
Ta ngồi nhìn gió cuộn lá vàng bay
Gió vô tình rồi lá sẽ về đâu??!
Trong vô vọng…là niềm đau của lá!!
Chiều buông xuống Không gian chiều tĩnh lặng
Ta ngồi nhìn nhạt nắng soi nghiêng
Tự hỏi lòng: sao không là sỏi đá?
Để lá bay..."hồn đá" có còn đau??!
Chiều buông xuống Trời giăng mưa thật khẽ
Bên chiều mưa loang tím cả trời mơ
Tự hỏi mình: sao không là sỏi đá?!
Nhìn mưa rơi vỗ đá...chẳng nao lòng!!
Chiều buông xuống Chiều trôi qua lặng lẽ
Ta tìm về ngày tháng cũ xa xưa
Những buồn vui như mùa hạ cơn mưa
Loanh quanh đời này…tìm đâu chân thật?!
Chiều ơi…chiều ơi!!
Lang thang từng bước chân thầm
Phố cũ rêu xanh...tình xa vời vợi
Một mình ta...
Ôm nỗi buồn…thương lối về đêm nay.
Về đâu? Ôi! Chẳng biết về đâu?
Khi chiều buông gió nhạt sắc màu
Hồn tôi, trăm ngã ...về đâu nhỉ!
Đâu cũng bóng đời hun hút sâu
Hỏi lòng nhân thế có trăm năm?
Đâu vết bềnh bồng nhang khói cũ
Vọng chốn non cao bóng nguyệt trầm
Đâu nẻo ân tình đâu đãi bôi?
Đâu còn hoa gấm thềm rêu cũ
Mà hồn ai kín cổng phận người...
Đời vẫn muôn màu đẹp thủy chung
Và tôi, trăm nẻo đường dâu biển
Đêm vẫn còn nguyên bóng nguyệt rằm .....
No comments:
Post a Comment