Sunday, May 10, 2020

Trần Minh Trang

Bao giờ - Bên bờ mộng mị - Có một chiều như thế - Cởi hết nồng nàn - Em đến - Giọt tình ban sớm - Gửi lại nồng nàn - Hải âu và biển - Hẹn - Hờn dỗi - Hồn thơ từ mẹ - Huyền thoại trăng hoa - Khất thực - Khi em về miền xưa kỷ niệm - Lời cuối cho cuộc tình - Lời thì thào của gió - Mai em đi - Mắt xưa bất chợt - Mây vô định - Mưa đêm phố vắng - Nâng niu - Ngậm ngùi chia xa - Ngày không anh - Nhói vỡ - Níu mảnh hương xưa - Nỗi nhớ căng đầy - Qua miền ký ức - Rót khẻ tai em - Saigon mưa tháng 6 - Sóng và biển - Thu mang hoài niệm - Vầng trăng ngấn lệ - Vấp va niệm khúc

 BAO GIỜ ?!
(Song bát lục bát cho dấu yêu)
Mây dìu tình về bên phiến trăng xưa
Yêu thương say đắm vẫn chưa vẹn toàn
Mây trời trôi nổi mênh mang
Hồn Trăng vằng vặc giữa màn trời đêm...
Xa là nhớ! - bên thềm - Trăng khuất bóng
Mây thẩn thờ...mong ngóng dấu yêu mơ
Đường khuya trăng rũ bóng mờ
Mây thơ thẩn đứng bên bờ bâng khuâng...
Rồi cứ thế:
xa - gần...
gần - xa...
mãi!
Trăng ngấn buồn và mây cũng ưu tư
Tình ơi biết đến bao chừ
Cho Trăng - Mây mãi miên - du địa đàng?!
Bảo lộc cà phê muộn 07-03-2020
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

BÊN BỜ MỘNG MỊ
Bất chợt chạm biên hồn... trôi trên dòng huyền ảo,
tâm thức rung lên... về miền hoài niệm thủa xuân tràn...
đắm chìm vào yêu thương cũ mênh mang:
vùng địa đàng hút xa ngoài tầm với...!
Tâm trạng hoang mang... mảnh hồn hoang bối rối,
dấu yêu xưa men bóng tối tìm về
thiên đường tình chợt lóa sáng ru mê,
dẫn đưa ta về triều mênh mang huyền nhiệm!
Khung trời cũ mây phong giăng sắc tím,
chợt vỡ òa hiển hiện nhánh yêu thương...
ta đưa tay mở chốt cửa thiên đường,
rạt rào xưa vương hương về lắng đọng!
Hồn miên man giạt trôi về cõi mộng
đắm men tình một thuở đã mù xa...
ta mân mê ve vuốt dáng trăng ngà,
bao yêu ái nuột nà... mơn quả mọng!

Mảnh trời hồng bừng lên trong mắt vọng,
thuở đam mê sóng sánh soải cung chờ.
nâng ta vào thánh địa dấu yêu mơ...
xin được chết mãi bên bờ mộng mị !!!!!!

CÓ MỘT CHIỀU NHƯ THẾ
Ba năm rồi không gặp
tường ngăn hai lối về
em mịt mùng tít tắp
ta dặm ngàn sơn khê
Ba năm rồi không gặp
mắt buồn đau đáu chờ
gối hờn nơi trầm mặc
phong tình vào trang thơ!
Ba năm tình lận đận
mình chia nhau phiến sầu
u tình cay khóe mắt
giọt lệ nào cho nhau?!
Ba năm rồi những tưởng
tình rêu phong dỗi hờn
chợt một chiềuthảngthốt:
nồng nàn còn keo sơn!
Ba năm tình lận đận
gặp nhau thương quá chừng
tình yêu xưa ngập lấn
bến mắt trào...rưng rưng!!
Bảo lộc một chiều 14-11-17
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO



CỞI HẾT NỒNG NÀN

Thì...nha em...xin: cởi hết nồng nàn...
Dâng trao thánh thiện... đăng quang mộng tình.
Rượu hồn...say đắm lung linh...
Nào...! ta cạn...nốt...ly tình dở dang !!!
EM ĐẾN
Em đến bên tôi thật dịu dàng,
Như làn nắng ấm buổi xuân sang.
Gió lay khẽ...
nhánh hồn rung động,
Bừng trỗi trong tôi những rộn ràng !
Em đến bên tôi rất ngoan hiền,
Mại mềm... như nắng ngủ thềm hiên.
Du tôi vào miền xanh mơ mộng,
Nhẹ gót chân vào cõi thần tiên!
Em đến bên tôi khẽ khàng thôi,
Nâng cánh hồn lên đỉnh tuyệt vời.
Trăng xoải lụa mềm...
soi dáng ngọc,
Cỏ trải bờ đêm...
thiết tha mời!!
Gót hài em nhẹ thướt tha đưa,
Hoa lá thềm mơ cũng thẹn thùa.
Nhường bước em qua...
nghiêng cánh mọng.
Quấn quýt ngọc ngà...
quyện hương đưa!
Em đến bên tôi như khói sương.
Nâng niu kiều diễm góc thiên đường.
Hồn tôi ngọt ngào...
trong cõi mộng,
Nguyện:
ấp tình em...
mãi miên trường !!


GIỌT TÌNH BAN SỚM
Kìa giọt nắng ...xuyên rào mơn giậu biếc.
Buổi sớm mai...tha thiết đến diệu kỳ!
Nắng phóng khoáng...trải lụa mềm phong nhã.
Lá thẹn thùng ...lớp chớp...vút cong mi.
Giọt sương mọng chênh chao...trên phiến lá.
Heo may đưa lơi lả...miếng đương thì.
Đôi bướm trắng...chập chờn khoe cánh nõn.
Hương nồng nàn...hoa buông tỏa thiên di...


GỬI LẠI NỒNG NÀN

Mây lại bay về biên trời phiêu lãng
Nồng nàn Trăng...gửi lại phía bờ đêm
Gió đưa tiễn...chợt nghe tình lãng đãng
Suối yêu thương lắng đọng những ngọt mềm...!!!

HẢI ÂU VÀ BIỂN
Bầm lệ tràn không rớt xuống nền đau.
Vần rót ngược vào thẳm sâu tim trẻ.
Gọt tháng năm mẫn cần cặn kẽ.
Nhốt rong rêu trên ngả rẽ biên đời!
Lối ngõ về mịt mùng giữa trùng khơi.
Hải âu xoãi ... Muôn trùng xa hút biển.
Trong cơn mơ ngọt ngào xưa hiển hiện.
Biển mênh mông ...dào dạt ẩn ân tình...
Vượt trùng mây tìm huyền ảo lung linh.
Hải âu mãi miệt mài dang cánh mộng.
Đâu biết biển ngày đêm cồn cào sóng.
Mang mênh mang mải miết tấp xô bờ...
Hải âu thời cánh mỏng lông non tơ
Vui biết mấy bên bải bờ nô giỡn.
Biển ấm áp vỗ về nom sóng gợn.
Trao yêu thương rào rạt tháng năm dài...
Biển đã cho Hải âu cứng cáp hình hài.
Hải âu lỡ vong tình xa hút biển.
Biển ơi biển xin thứ tha đôi cánh rã...
Hải âu lỡ du nhập và thích nghi với phong thổ bọt ngàn...
Nên chưa thể quay về lại ngút vời của vòng tay Biển yêu thương !!

PHONG SƯƠNG BẠC ÁO
HẸN
Ta sẽ cắn Trăng ra ngần trăm mảnh.
Nhưng mại mềm...ta cắn diụ nhẹ thôi!
Để cho Trăng: ngây dại...bồi hồi.
Máu sẽ buông...trên môi ta mọng đỏ!

Trăng sẽ tuôn ra nghìn tia máu nhỏ
Biến thành dòng suối đỏ: chảy quanh năm.
Ta sẽ nhai...sẽ nuốt! ánh Nguyệt rằm
Nhai bằng môi...Nuốt bằng lời...trìu mến

Cắn nát Trăng ra ...bằng ánh nhìn lơ đễnh!
Bằng linh hồn: nghễu nghện của Thơ ca.
Bằng ngôn từ: tha thiết...! diết da!
Bao yêu thương...dồn tay ngà...trau chuốt.

Ta cắn Trăng bằng: đôi tay ve vuốt
Nghìn mân mê...nà nuột...lửa tình khêu!
Cho Trăng đau...Thảng thốt! cất tiếng kêu.
Giọng rên xiết...rơi vào đêm ...hoang dại!

Ta cắn cho: Trăng điên...Trăng dại...
Trăng vỡ òa: rơi tõm xuống Trần gian.
Ta sẽ kéo Trăng lên...Treo đỉnh địa đàng!
Cho trăng quên Đâu Thiên đàng? Đâu Hạ giới?
Ta sẽ dắt Trăng vào: chơi vơi! chới với!
Dìu miên hoài Vĩnh hằng Hởi nàng Trăng!!
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO


HỜN DỖI.
Thả giọt nắng vàng xuống thảm cỏ biếc xanh tôi.
Em không nói mà như buông lời hờn dỗi.
Giọt sương sớm mơn man đọt cỏ non có làm gì nên tội!!
Nắng ơi! Hong lên đi hồn cỏ ấm lại sau đêm dài...
Ánh trăng buồn đêm xõa tóc - ngang vai -.
Hờn cỏ biếc: đã mệt nhoài...vì mong nhớ!
Giọt sương đọng ...
thảm cỏ mơn xanh vì đêm dài trăn trở.
Chờ bình minh lên...sưởi ấm mạch tương tư hồng.
Ta lại dong tình...hoan lạc cõi mênh mông.
Trọn trân hưởng...và bềnh bồng như mây khói.
Nắng vàng ơi!...

hồn cỏ miết miên xanh và dạt dào...như thác gọi...
Hãy thả dỗi hờn...bay theo sương khói lam chiều...

HỒN THƠ... TỪ MẸ
Con hấp thụ lời ru của mẹ,
cảm nhận trào... rẽ nhánh hồn thơ
từ trong những tiếng ầu... ơ,
ngọt ngào của Mẹ bên bờ thương yêu.
Nhớ những chiều liêu xiêu bóng đổ,
Mẹ gánh gồng tần tảo sớm hôm...
những khi thổi cơn gió nồm,
chắt chiu múc ánh trăng vàng bến sông...
Với quyết tâm mang dòng nước chảy,
tưới đồng khô cho lúa thêm mơn,
ruộng mạ non mướt xanh rờn,
cho con trắng nuột hạt cơm ngọt ngào.
Bao vất vả gian lao khó nhọc,
Mẹ không sờn chăm sóc đàn con,
đường thôn rộn tiếng cười giòn
con theo chân Mẹ lon ton đến trường...
Nhớ những lúc mưa tuôn nắng đổ,
suốt canh dài trăn trở lo toan,
con ốm mẹ mãi vương mang
rưng rưng ngấn lệ hai hàng chênh chao !
Con khôn lớn lao vào cuộc sống,
trước dòng đời - lạc lõng - mênh mông...
vẫn luôn ghi khắc chữ Tâm,
lời vàng mẹ dạy thâm trầm thuở nao:
"Trước nghiệt ngã không nên chao đảo.
sống thành tâm, thuận thảo lòng người,
mở tâm hồn mãi sáng tươi,
trải chung cho cuộc đời vui hài hòa!"
Không xao nhãng, phai nhòa cuộc sống,
lời Mẹ ru sống động ước mơ
dòng Thơ con chảy bây giờ...
khơi nguồn ...lời Mẹ : Ầu ...Ơ...thuở nào!!
Sài gòn những đêm nhớ Mẹ
26-4-15

HUYỀN THOẠI TRĂNG HOA
Trăng thừa lúc ngọc hoàng say túy lúy
Lẻn vào vườn thượng uyển hái trộm hoa
Đang mân mê…rạt rào...nhành Đan Quế
Dự....: mang về trần thế ... tậu mây mưa!
Hoa trinh bạch vừa đương thì căng sữa
Trăng miên man ngây ngất...ngửa bần thần
Ngọc hoàng tỉnh…chợt bừng bừng nổi giận:
"_Thiên lôi đâu?...
đày: hắn xuống cửu tuyền...!!! "

Trong hoảng loạn...trăng vực mình chạy trốn
Vấp vào đêm...trượt dài xuống trần gian
Trăng từ đấy…thả gót chân phiêu lãng...
Cõi mơ hoa…mải miết kiếm tìm nàng...!!!

KHẤT THỰC
Ta lặng lẽ bên lề con phố cũ,
Vết miên buồn dằn vặt trái tim đơn.
Công viên xưa, hai hàng cây lá rũ,
Lòng trào dâng niềm hối tiếc - dỗi hờn!
Ngày ấy... đã xa rồi mơ với mộng,
Thủa đam mê... run rẩy những hẹn hò.
Tha thiết quá quyện tình ngây khát vọng.
Quấn quít hoài, lòng chẳng vướng sầu lo!
Rồi những tưởng tháng năm dài yêu ái,
Vấn vít hoài, san sẻ những triều mơ.
Du đưa nhau vào mọi vùng hoang dại,
Hiến dâng trao tròn vẹn của ngây khờ!
Ngày chia biệt, rèm mi viền ngấn lệ,
Bờ môi buồn mấp máy chẳng nên câu.
Nghe mênh mang ngập tràn qua linh thể,
Đôi tay đan... ai thả một giọt sầu?
Rồi ngày tháng âm thầm trôi mải miết,
Cách biệt rồi những tha thiết bên nhau!
Dấu yêu xưa cũng trùng khơi biền biệt,
Ta trở về... rệu rã trái tim đau!!
Muội yêu hởi! bên khung trời hạnh phúc,
Mắt môi hồng còn nguyên dáng xuân xưa?
Huynh quì xuống... công viên chiều - Khất thực! - :
Cho yêu thương... về với Muội suốt mùa!!

PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

KHI EM VỀ...MIỀN XƯA KỶ NIỆM
Khi em về... ngang qua miền thương nhớ...
Nâng đôi tay hứng vạt nắng thu gầy.
Nhốt trong hồn một thoáng gió heo may,
Nhặt chiếc lá vàng bay ngày hạnh ngộ...
Khi em về... dập dềnh... cơn giông tố,
Dấu yêu xưa... chìm hoang lộ xa mờ...
Tiếng dương cầm trầm lắng giữa bơ vơ,
Sầu rét buốt lên bờ môi hiu quạnh!!
Khi... cuối xuống... lá thu vàng... nhặt nhạnh:
Trải hồn đau... soi nửa mảnh gương đời.
Ái yêu nào một thủa lỡ buông lơi...
Dòng tiếc nuối... băng bồi sông du huyễn!!
Khi em về... tìm dấu chân kỷ niệm...
Đã rêu phong chiều tím phủ sương mờ.
Khi em về... phố cũ... hẫng chơ vơ
Niềm xa xót dâng lên bờ môi đắng...!!
Khi em về... mang mang hồn thầm lặng,
Dáng thu xưa vạt nắng ấm... xa tìm!
Công viên chiều tĩnh lặng... mênh mang tim,
Hình bóng cũ khuất chìm... trong hoang vắng...!!!
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

Bảo Lộc

LỜI CUỐI CHO CUỘC TÌNH
 trao về em: người suốt đời anh yêu dấu!
Em dấu yêu ơi! Em không cần phải lo nghĩ gì khi muốn rời xa niềm yêu thương của anh.
Mất em, nhất thời anh đã cuồng điên oán thán! Nhưng suy cho cùng: Vòng tay anh guộc gầy không ôm giữ nổi mảnh tình ngút vời đam mê…!
Mất em! anh sẽ không còn bao giờ tìm được thêm một lần tình ngọt ngào cháy bỏng của suốt một đời khát vọng yêu thương!
“Yêu là cầu mong cho người yêu mình suốt đời hạnh phúc!”
Niềm hạnh phúc đó anh không thể suốt đời mang tròn vẹn đến cho em…Anh chấp nhận mất em!! (mất em giữa cõi đời thường)
Bởi vòng tay yêu thương của anh không đủ mang đến cho em tràn đầy hạnh phúc – Anh chỉ biết tự trách mình thôi em! –
Rồi tất cả những yêu thương mình đã trân trao cho nhau sẽ theo thời gian trôi vào nỗi nhớ… Chảy hoài mãi vào tận cuối đời trong anh!
Sẽ mãi mãi chỉ có hai ta cảm nhận được niềm yêu thương nồng nàn tuyệt vời này thôi em!
Em chẳng có điều gì phải ngại ngần cho tình yêu tan vỡ hôm nay và hạnh phúc mai sau của em nhe em…(Anh xin hứa với em lời hứa danh dự: bằng tình yêu chân thật anh đã giành cho em)
Anh xin chân thành ngọt ngào biết ơn em!
Cảm ơn em đã nồng nàn đặt bước chân son và mảnh tình bé bỏng yêu thương qua tim hồn anh...
Dấu ấn đó sẽ mãi hoài in đậm trong anh không bao giờ phai mờ, dẫu bụi thời gian có vô tình khuất lấp…
Tự bây giờ…Anh anh sẽ khép cánh cửa linh hồn – khóa con tim khát vọng – Để trân trọng phong kín dấu ấn ngọt mềm yêu thương nầy...
Từ em, anh đã đạt được khát vọng yêu thương mà suốt đời mình mãi đi tìm…giữa cuộc đời chông chênh nghiệt ngã này; mặc dầu sự ngọt ngào mại mềm yêu thương kia chỉ đậu trên bờ vai anh nửa vời…không vĩnh hằng viên mãn…
Hãy yên tâm ra đi tìm về phía chân trời hạnh phúc nhe em!
Chân thành cầu mong em đón nhận được một tình yêu tròn đầy hạnh phúc!
Anh hy vọng Người ấy sẽ hơn anh nhiều điều; sẽ yêu thương em thật nhiều...nhiều hơn tất cả những ngọt ngào ...yêu thương mà anh đã trân trao cho em…
và cầu mong người ấy sẽ mang đến cho em một tình yêu, một hạnh phúc ngập tràn như em mong ước!
Lời cuối…anh chân thành cám ơn em, tha thiết cầu mong em sẽ đón nhận được nhiều niềm vui và tràn đầy hạnh phúc…
Anh:
_ Người mãi hoài yêu em và ký ức không bao giờ phai nhòa đỉnh thiên đường của hai ta...dầu dòng thời gian có làm bụi mờ rêu phủ…
Nghe:
đêm rót xuống...nồng nàn
Giọt sương cô đọng...trên bàng hoàng mi.
Cuối cùng!! tình cũng thiên di...
Mãi xa...hút vọng, mong gì sắt son...!!
LỜI THÌ THÀO CỦA GIÓ
muốn về lại... hôn bờ hoa tím dại
nồng nàn hương xa ngái tự lâu rồi!
mà lòng cứ chần chừ vì e ngại
ánh trăng thề ngày ấy mãi buông trôi...
nuột nà vẫn rêu rao niềm khát mộng
bờ trăm trăm xao động mảnh yêu chờ
ta dong tình trôi bên trời... - gió lộng ! -
dìu nhau về năm tháng cũ... ngu ngơ!
ngan ngát dại... mảnh mây hồng choàng kín
vùng thơ ngây khép nín... dấu thanh tân
hoa thổn thức..gió rạt rào...bịn rịn
cả Đất-Trời...từ đó cũng bâng khuâng...!!
Sóng mắt ấy, trầm tư tôi trân giữ.
Tiếng cười em ngày đó đã tan rồi.
Lúng liếng quá ánh mắt huyền thiếu nữ...
Giấc mộng...tình ngày tháng đã buông trôi!!
Ta chạm nhau giữa bềnh bồng...
Dang tay ôm siết mênh mông bốn mùa.
Chợt nghe tiếng nấc thăng hoa...
Trỗi trong hoan khúc trắng loà đam mê!!
MAI EM ĐI
Mai em đi…!! thiên đường xưa bỏ ngỏ,
Dáng trăng gầy ngơ ngác giữa trùng mây.
Năm tháng hoang vu, ngày nối tiếp ngày…
Nhòa linh thể cùng cỏ cây… mưa gió!
Mai em đi… phượng sân trường vẫn đỏ,
Chia biệt nầy sóng gió phủ hồn tôi.
Mảng hồn chìm vào vũng tối đơn côi,
Dòng day trở chảy dài trong tâm tưởng…
Mai em đi…! Thiên đường xưa vất vưởng,
Yêu thương này rơi lạc chốn hoang vu.
Kỷ niệm mang mang giạt cõi sương mù,
Dòng định mênh trói chân người - nghiệt ngã - !
Mai em đi, vào bến bờ xa lạ …
Mong thênh thang… dầu nắng phả - mưa phun !
Ta vẫn âm thầm quảy gánh phong sương.
Vần khát vọng… - Day cung đường xưa trở gót…!!

PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

MẮT XƯA BẤT CHỢT

Mộng thơ ơi! Em hiện về.
Đung đưa ngúng nguẩy đê mê dại hồn.
Tôi từ ngây khờ đem chôn.
Ngỡ tình đã quyến lynh hồn đi hoang.
Chợt hôm nay, quá bàng hoàng...
Mắt môi xưa...nhả cung đàn yêu thương
Vướng...va vấp sợi tơ Thương.
Trăm năm hoài mãi vấn vương nợ trần!!
Từ em thả ánh giai nhân
Tôi lênh đênh sóng bâng khuâng một thời...
Em từ buông thuyền ra khơi,
Tôi ngu ngơ giữa đất trời thênh thang.
Hôm nay ngọt ánh mắt nàng.
Ru tôi trầm tích những bàng bạc đau!!

MÂY VÔ ĐỊNH
Mây mải miết trôi giữa trời vô định,
Quên bãi bờ lắng đọng giọt phù sa.
Chợt thảng thốt bên biên đời tâm tịnh,
Giọt sương băng…cô đọng lắng vỡ òa!

Vầng mây xám vần xoay ngàn gió lộng,
Trôi bồng bềnh chờ giây phút thăng hoa.
Trong thi thoảng hồn mơ về cố xứ,
Nắng bên hiên năm tháng cứ nhạt nhòa…

Mảnh trăng vỡ bên thềm khuya không rạng,
Trải hững hờ xuống những giọt sương tan.
Nhành liễu rũ oằn cong mình day động,
Phong cô đơn trước cơn gió phũ phàng…

Nỗi khắc khoải phồng căng òa vết nứt,
Tim đơn côi rưng rức buổi xuân thì.
Hãy vỡ bùng những cơn gió cuồng si,
Mây bạc hỡi…xin thiên di khỏi biên trời vô định…

MƯA ĐÊM PHỐ VẮNG
Mưa đêm phố vắng rơi hoài,
Gót chân phiêu lãng lạc loài cô đơn.
Dấu trong tâm thức dỗi hờn,
Băng qua phúc hạnh nguồn cơn tội tình.
Nổi trôi trong cõi phù sinh.
Hồn hoa lạc mộng du tình đong đưa.
Yêu thương ơi ! nói sao vừa...
Thuyền mơ tách bến...thuyền chưa gối bờ.
Rót buồn vào những dòng thơ,
Trải tình lên bãi hững hờ tịch liêu.
Xót xa chi , mưa rơi nhiều !?
Để tâm hồn đắm quạnh hiu nỗi niềm !!

NÂNG NIU
Khẽ khàng mở...cánh hồn tôi ban sớm.
Em dâng trao...trái mộng quá dịu dàng...
Tôi run rẩy...gió tình yêu vừa chớm.
Thổi vào hồn...niềm diễm phúc mênh mang...

Bàn tay đó...nâng niu mơn cánh cửa.
Bờ môi ngoan...mấp máy ngọt thì thào.
Bàn tay kia...thiết tha không lần lựa.
Trái mọng đào...em trân trọng dâng trao...

Rồi từ đó...ánh bình minh rực sáng.
Ngăn hồn hoang ...ngọn đuốc thắm dẫn đường.
Em tấu…bản giao hưởng tình lênh láng.
Tôi bềnh bồng...trên điệp khúc yêu thương...

NGẬM NGÙI CHIA XA
Biết nói gì, khi mai phải xa em.
Khung trời cũ chiều nay màu tím sẫm.
Ta lan man trong biển lòng ngơ ngẩn,
Thương con dã tràng vật vã giữa chênh vênh.
Ta sượng sần trong nghiệt ngã chông chênh,
Em quằn quại nhìn tình yêu hấp hối.
Con sóng tình yêu bùng lên dữ dội,
Bỗng chốc tan nhanh nơi cuối bải ven ghềnh !
Cứ ngỡ mình là một áng mây trôi,
Đã giạt vào khung trời em -gìn giữ -
Gió loạn hướng chồm lên con sóng dữ,
Xóa tan mau mây ngũ sắc khỏi biên trời !!
Ta nghẹn lòng trong quặn thắt...chơi vơi,
Viên yêu thương lăn mạnh... thoát ra khỏi nền mong - tưởng!
Ngày tháng tới có hai linh hồn vất vưởng,
Bởi ngả rẽ miên xanh đã chìm khuất nẻo cuộc đời !!
NGÀY KHÔNG ANH
Em trải thảm hồn nhiên thả về miền ký ức.
Ngày không anh... rưng rức mắt xuân thì
Nỗi đắng đót chực tràn trên lớp chớp riềm mi...
Bờ môi héo chông chênh chiều đăng hạ.
Em chập chững bước qua thềm băng giá
Nghe bâng khuâng... sâu mút ngả tâm hồn.
Nhạt nhòa rồi ngọt lịm làn môi thơm
Bờ linh thể... chênh vênh triền rệu rã.
Ngày không anh nghe tim hồn vật vả,
Ngõ đam mê khuất lấp lối mong chờ.
Chới với nào chống chếnh nỗi chơ vơ,
Bờ vực thẳm dường như đang hụt hẫng!
Xin mảng nắng bình nhiên chảy qua ngày tháng mộng,
Phong ba thôi lồng lộng... phía biên đời.
Bão tố đừng vùi dập tháng ngày trôi,
Cho nụ hồng nở hoài trên bờ môi thánh thiện...
Ngày không anh...vẫn khoanh tròn thánh khiết,
Vành môi cong...bởi da diết mong chờ
...Mảng trời hồng về phủ kín mảnh hồn thơ...
Đừng nữa nha...ngày không anh...
cho hồn em thê thiết!
Ánh mắt ấy trầm tư hoài trân giữ,
Nửa hồn tôi cuốn hút tự bao giờ.
Rót xuống tháng...năm...ngày tư lự,
Nửa hồn còn lại cũng chơ vơ!!


NHÓI VỠ
Trải qua bao cuộc hành trình thất lỡ
Chim rần bay…gãy cánh giữa hiên trời
Em có bao giờ nhói lòng mộng vỡ
giữa trùng chiều xô dạt nẻo chơi vơi?

Sầu viễn xứ mười năm trôi biền biệt
Em cũng cho ta bất nghĩa vô nghì
Em đâu hay hồn ta xanh biêng biếc
Đau đáu bên lòng: Dâu bể - Phân ly!!

Mười năm chia xa…cách thầy bỏ bạn
Ta lang thang bèo dạt nhánh miên trường
Đêm nguyệt cầm vạn lần trăng mờ - rạng
Canh cánh ngăn hồn vời vợi nhớ thương!

Biển...Mười năm sóng dạt mãi bạc đầu
Vườn đời em vẫn xanh cây nõn búp
Mộng cũ rêu phong!....Vườn em mọng quả
Có bao giờ hương tỏa ngọt ngào nhau?

Ngày ta bỏ trường em bỏ lớp
Cuộc ly - tao còn hẹn đến bao giờ?
Biển gầm! sóng vẫn trùng trùng lớp lớp
Trắng đời nhau nhói vỡ bọt hư vô...!!

NÍU MẢNH HƯƠNG XƯA
Tôi về gom phúc hương xưa,
Lục tung ký ức cho vừa nhớ nhung.
Đi không hẹn buổi trùng phùng
Em quăng...tôi rớt trên vùng cô đơn.
Về tôi níu miếng dỗi hờn,
Em đong đưa...trước nguồn cơn...tội tình!!
Nõn nà xưa vẫn lung linh,
Hồn tôirụng xuống cõi thinh không ...chờ!!
Tôi về chắp lại dòng thơ,
Nối yêu thương...giữa đôi bờ cách ngăn.
Dẫu ngày tháng chảy...băn khoăn.
Xin xa xưa mãi...còn khăng khít tình!!
NỖI NHỚ CĂNG ĐẦY
Nhớ lắm! Làm sao vơi nhớ đây?
Nắng trìu mến hôn môi hoang mây.
Biển dào dạt sóng mơn man gió.
Thương nhớ em nhiều...em có hay?
Nắng choàng lụa vàng tươi sắc xuân.
Mân mê rào rạt đỉnh khôn cùng.
Anh vác nỗi niềm qua núi nhớ.
Núi thì cao mà nhớ mông lung!
Chắc gì giờ nầy ,em nhớ anh.
Như lúc bên nhau thật ngoan lành.
Có phải mây giăng không kín núi?...
Nên nhớ nhung về vây kín anh!!
Xin gởi giọt hờn theo nhánh mây.
Về buông ánh mắt em thơ ngây.
Tình yêu mãi lớn ...hương phong kín...
Nỗi nhớ trong anh đã căng đầy!!
Mùng chín tết Đinh Dậu-2017
QUA MIỀN KÝ ỨC
Em về lại phố xưa có ghé qua miền ký ức?
Trời thu bay rưng rức giọt ngâu buồn.
Công viên chiều trắng xóa bóng mưa buông.
Chiếc ghế đá ngấn buồn trơ lạnh lẽo.
Từ độ ấy đôi lứa về hai nẻo.
Mây trầm tư theo gió cuốn xa vời.
Trăng thẩn thờ năm tháng cứ buông lơi.
Dòng định mệnh chảy trôi vào quên lãng
Nay em về có nghe tình lãng đãng.
Heo may ru réo rắt dư âm về
Ta chiều nay chết điếng giữa cung mê.
Đôi chân ướt sũng miền địa đàng xa cũ!!
Không có buổi chia tay đến bao giờ đoàn tụ?
Em có thương? hai ta mộng cũ trót không thành.
Chiếc lá nào rong chiều bay trong mưa mong manh!
Ta run rẩy đứng dưới mưa mong có ngày tan...hợp!
RÓT KHẼ TAI EM
Anh nói nhỏ vào tai em
- chỉ mình em thôi -
Đừng để ai nghe nhé:
ANH NHỚ EM!

Anh nhớ em khi nhìn giọt nắng rơi bên thềm.
Hôn đắm đuối chiếc lá thu vàng vừa lay rụng!
Len lén nhìn đôi tình say đắm vụng,
Gió nấp ngoài hiên: chờ ngập ngừng...chẳng muốn bay!

Anh nhớ em khi vân vê ngón tay.
Thấy ở đó màu sắc tinh khôi thanh khiết quá...!
Anh nhớ em! nhớ quá! Anh nhớ em...!!

Khi sương khuya đẫm ướt đôi vai mềm,
Là lúc anh đắm say nhìn Trăng _ Mây đang hò hẹn...
Bầu trời cao, những vì sao đang rón rén,
Gót chân trần nâng bước nhỏ tìm nhau!

Anh thấy không gian gieo muôn vàn sắc màu,
Như anh đang nhớ em cũng muôn màu muôn vẻ...
Em ơi em, kề tai anh rót khẽ:
_ Không hiểu vì sao...?? - Anh nhớ em đến vô cùng...!!!

SÀI GÒN MƯA THÁNG 6
Ta lang thang qua từng con phố cũ
Không có em đèn đường hắt hiu buồn
Tí tách… Khẽ khàng tiếng giọt mưa buông
Lòng cứ ngỡ lời thì thầm yêu thương thuở trước…
Đường Sài Gòn sau cơn mưa tràn ngập nước
Gió bật tung tóc em bên góc phố hiên chờ
Ta vụng về dang tay che…- Mãi lơ ngơ -
Sợ mưa lạc hôn lên làn tóc rối!
Từng góc phố thân quen - từng ánh nhìn bối rối...-
Dưỡng dung nhau mộng ước tháng năm dài
VƯỜN NHÀ AI* chờ đợi những sớm mai...
Nhìn giọt cà phê rơi... rung lên từng nỗi nhớ
Làm sao có thể vắng nhau một ngày không trăn trở?
Cho mi cong thôi che ngấn lệ nhòa
Khi tình yêu đôi lứa đã thăng hoa
Một lần thôi!!
Dẫu một lần, đã cuốn trôi nhau vào biển lớn
Bồng bềnh… bồng bềnh!
Hồn dập dềnh qua từng cơn sóng gợn
Ta thả trôi không gian vào cõi vô cùng
Em ngất ngây tràn trong hạnh phúc mông lung
Ta chìm đắm yêu đương bên bờ hoang dã...!!
Ngày tháng ấy sao bây giờ rất xa, rất lạ
Ta trở về đây tìm trong cơn mưa : hơi hướng nồng nàn
Dư vị tình yêu năm tháng cũ mênh mang
Vắng em rồi…Hồn gặm nhớ đất Sài gòn...võ vàng
qua những chiều đổ cơn mưa...tháng 6!!
* VƯỜN NHÀ AI: Quán cà phê ở quận Phú Nhuận.
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

SÓNG & BIỂN
Xin làm sóng du tình lênh đênh biển.
Hoài ngàn năm biểu hiện đắm yêu thương.
Sóng vụng dại vấn vít mãi tơ vương.
Biển vỗ về mơn man nuông chìu sóng.
Có những lúc sóng cồn cào biển động.
Thủy triều dâng và sóng cuộn phong ba.
Tình sóng-biển vẫn bao dung thiết tha.
Dẫu lầm lỗi vẫn dung hòa tha thứ.
Có những lúc biển trầm ngâm tư lự.
Nhìn sóng ồn ào vỗ bờ cát phau.
Biển oằn mình để xoa dịu cơn đau.
Và bình thản hồn nhiên ôm thân sóng.
Tình sóng biển mãi ngàn năm cháy bỏng.
Mặc bầu trời có dậy sóng phong ba...
Anh muốn mình là con sóng thiết tha.
Nâng dìu em bềnh bồng trên biển biếc ...!!
PHONG SƯƠNG BẠC ÁO

THU MANG HOÀI NIỆM
Có phải trời thu bay trở gió?
Hạt bụi nào vướng đọng mắt em tôi!
Vời vợi chùng...đăm đắm chốn xa xôi,
Kỷ niệm cũ nghẹn ngào mênh mang gọi...
Có phải mây ngập ngừng dâng khắc khoải?
Trờí thu xưa vòi vọi mắt nai tìm!
Tĩnh lặng nào rơi khoảng không gian im,
Hờn...- nũng nịu - đắm chìm trên mi biếc...!!
Lá thu rơi ngỡ ngàng giờ chia biệt,
Trùng mây giăng tha thiết gọi mùa qua...
Hồn hoa mơ yêu dấu mãi diết da:
Tình bướm trắng nhạt nhoà trong dư ảnh.
Heo may sang...mang mang hồn nhuốm lạnh,
Hoàng hôn buông... Rệu rã nhánh sông đời.
Phố lặng thầm trong nỗi nhớ chơi vơi,
Em trầm mặc... Bên biên đời... Hoài niệm!!

VẦNG TRĂNG NGẤN LỆ
Giá như sóng mắt môi cười,
Em không dâng hết cho người phương xa.
Giá em không của người ta,
Thì anh đâu có xót xa thế nầy!
Đêm về nghe Gió ru Mây.
Ôm trăng mộng mị giăng bay phiến tình!
Từ anh bíết phận nín thinh,
Lắng nghe trong gió ru tình đong đưa.
Thương em bíết nói sao vừa,
Nên anh lặng lẽ cho vừa lòng nhau.
Giá như trầu chửa vướng cau,
Tâm hồn anh chẳng nát nhàu đau thương!
Làm sao nối sợi tơ vương,
Lỡ trăm năm đã đôi đường.cách ngăn?
Tròn chi hởi ánh nguyệt rằm.
Để rồi khuyết mãi, rơi tăm tối mù...!!!
Tình ơi sao đắm ngậm ngùi,
Giá như ta kéo giật lùi thời gian!
Cùng em say đắm mộng vàng,
Cùng em xây đắp muôn vàn ý Thơ.
Dìu nhau qua tuổi mộng mơ.
Đưa nhau qua mọi bến bờ thương yêu.
Rồi mai ... những sớm- trưa-chiều...
Bên nhau ta sẽ nuông chìu... luyến thương.
Kià.em! Nhìn ánh Trăng buông:
Rũ mềm- da diết- rưng buồn tình anh!!
VẤP VA NIỆM KHÚC
Mùa Noel đang về...
Phố chìm trong mù sương ban sớm; cái lạnh se da bởi những làn gió hun hút bay qua nhánh sông vô tình mang theo hơi hướng của thời tiết cuối đông lạnh lùng khắc nghiệt ...
Hắn co ro bên ly cà phê đen ướp nóng ;đăm chiêu về một khoảng trời mông mênh diệu vợi...
Bỗng hắn nhắm nghiền mắt lại khi nghe tiếng hát của một nam ca sĩ nào cất lên bản nhạc NIỆM KHÚC CUỐI của nhạc sĩ Ngô Thụy Miên...
Cơ mặt hắn co giật liên hồi theo từng lời nhạc da diết...nức nở của người ca sĩ..."...rồi mai đây ai đưa em ...ai đưa em đi đến cuối cuộc đời?.... Vì sao em; em đang tâm xé nát tim tôi...?..."
Bất chợt khuôn mặt hắn rung lên và đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng mở to ra nhìn trừng vào khoảng không - vô thức...-
Mắt hắn nhòa dần... nhòa dần đi bởi màn nước mắt đang ràn rụa phủ đầy trên hốc mắt và tràn ra lăn dài trên đôi má nhợt nhạt đầy cảm xúc...
Đôi mắt ràn rụa của hắn đã chảy từng dòng từng dòng nươc mắt cho đến khi tiếng hát của người ca sĩ kia dừng lại và máy hát đã chuyển sang bản nhạc khác từ lâu...
Hắn khóc?
Vâng, hắn đang khóc!!
Hắn đang khóc cho một nghịch cảnh nào xa xăm đang dấy lên trong tiềm thức...ở một nơi chốn nào dường như từ lâu kỷ niệm đã ngủ yên... ( một kỷ niệm gãy đổ đau thương _ một cuộc tình chia biệt!! )
- Cũng một mùa Noel! ...Bắt đầu một mùa Noel và kết thúc cũng vào một đêm Noel... Lan ơi!! Lan ơi!!
Môi hắn mấp máy lẩm bẩm những câu không rõ khi đôi mắt đỏ hoe đang nhìn chầm chầm vào khoảng không xa tíc mờ...
Một cơn gió nhẹ thoáng qua...cái lạnh se da không còn nằm ngoài da nữa...nó đã xoáy sâu vào lòng hắn.
Hắn đưa bàn tay phải lên che ngực trái mình và cong người lại...
Con tim hắn co thắt từng hồi bởi cái lạnh của mùa Noel nầy đã làm con tim hắn nhói buốt..cô đơn...!!
Mùa Noel 2017

Mây đắm đuối nâng niu vầng trăng mộng.
Đêm ngập ngừng lay động khoảng trời mơ
Mênh mang sương toả lan mờ.
Thi nhân rạo rực tình thơ đong đầy.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...