CHÂN DUNG - THIẾU KHANH
Khi về vỗ
cánh thinh không
Nghe rơi tiếng hạc muôn trùng núi cao
Em phiêu du tuổi hoa nào
Nghìn xưa để lại nghìn sau dấu giầy
Khi về dấu
mặt hai tay
Lời kêu ca đã phơi bày chân dung
Em từ vô thỉ vô chung
Tan theo tiếng hạc phụ lòng anh yêu
Khi về đầu
núi trăng treo
Con từ qui lạc cuối đèo gọi nhau
Khi về nắng nhặt mưa mau
Vắng em anh cũng nhạt màu chân dung
Khi về vỗ cánh thinh không...
MẸ - THIẾU KHANH
...
Mẹ ngồi đổ bóng non cao
Trăm năm bóng mẹ hóa màu thời gian
1.
mưa ballad hay mưa trong tim
mưa cầm dương dìu dặt vắng chìm
rừng thu xa réo rắt lá hát
rồi lá rơi trên vuông chiều im
2.
mưa ballad hay mưa trên phím
ướt hết âm đàn tan hết chiều
lướt nhanh lướt chậm âm hoài niệm
âm hoài mong tím biết bao nhiêu
3.
mưa ballad hay mưa trong hồn
gửi về em nửa điệu ru đơn
nửa điệu kia khắc lên năm tháng
bay đi bay đi mưa cầm dương
4.
bay đi bay đi mưa tháng tám
gửi về em nửa phím trầm thu
nửa phím kia phương này sưởi ấm
để còn gần nhau trong chiêm bao
5.
lướt phím mưa gõ nhịp tươi đàn
gửi về em nửa đóa ngọc lan
nửa đóa kia treo lên khuya tận
nhìn rất lâu rất lắm hân hoan
6.
rừng thu xa vuông chiều đã tắt
mưa cầm dương chưa nhặt hết âm
âm độ lượng sầu câm chớp mắt
âm chưa tan chưa tan chưa tan
7.
mưa ballad hay mưa kiếp nào
mà thinh không chiêm chiếp ngàn sao
phím trắng lóa trên cao nhấp nháy
nhạc trào dâng nức nở giọng chào
8.
mưa ballad hay mưa cổ độ
mà âm thiêng chưa bỏ ta đi
phím rỏ máu kinh kỳ mấy thuở
thơ xuống giòng bảo chẳng hề chi
9.
mưa ballad hay mưa đà nẵng
bên đây vuông chiều thêm quạnh vắng
khi nốt nhạc cuối vừa nhẹ buông
rừng thu xa chỉ còn dấu lặng
Gửi Người Mai Sau (Nguyễn lương Vỵ)
I.
Người mai sau! Cho nhắn đôi câu
Thơ ta gửi theo tiếng hú trắng
Chịu khó hú theo mà bắt cầu
Mở ra đọc chơi, đỡ quạnh vắng
Rằng ta ơn phước được làm người
Được mần thơ cho hộc máu tươi
Huyết âm đỏ mịt mùng bão tuyết
Vũ trụ mồ côi từ lâu rồi!!!
Từ lâu rồi cái lạnh ngít đen
Tỉ độ âm nên ngịt tiếng kèn
Trái đất phun một luồng khí lạ
Thơ dâng ngùn ngụt choáng hơi men
Câu thơ ẩm tửu, chữ bạc mệnh
Nhưng vẫn còn tươi nghĩa tận cùng
Nhưng vẫn còn rực nghĩa tuyệt tận
Người mai sau cùng ta uống chung!!!
II.
Người mai sau cùng ta uống cạn
Sinh ly tử biệt rất đề huề
Rất ý tứ từ thiên cổ lụy
Sầu vô chung vô thỉ lóng nghe:
Tinh âm bay vút vút đá vang
Tinh tú hát rợp rợp hồng hoang
Ta đáp lễ một chầu trống ngực
Tim trong veo và óc chói chang
Ý tịch liêu những sợi khói bay
Tứ tịch lặng những tia nắng gầy
Ta đáp lễ một câu thơ mọn
Như cọng rơm ngọn cỏ cát lầy
Rất lạ như trời kia đất nọ
Chia tay từ trận gió sơ huyền
Chia tay từ âm A quá độ
Đi biệt không về đành lãng quên?!
III.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Gửi vài nhịp xừ xang xê cống
Tặng hài nhi rươm rướm sắc màu
Có hơi thở ta vừa nhấp giọng
Vừa mới nhớm nửa bước chân đi
Vừa đôi tay chạm tiếng rầm rì
Vừa chết mười phương hương trổ nhạc
Vừa em khép mắt đẹp trầm mi!!!
Đẹp nát tan, vũ trụ lỡ làng
Ta sầu câm sẩy bước tan hoang
Thời gian? Bóng mộ u hồn đắp
Một đống hư không đành cười khan
Đành khóc thầm mần thơ đếm đo
Vũ trụ lừng hương một cọng ngò
Khẩn thiết tạ ơn em gửi lại
Một trời ngây dại để dành cho…
IV.
Cho ta thấu hiểu tình muôn trượng
Biêng biếc muôn tinh tú nháy hoài
Em đã cho ta muôn tưởng tượng
Thơ mần ngưỡng vọng cọng… ngò gai!!!
Giỡn chơi cho đỡ cơn trầm uất
Vỗ trán reo: Thơ đã túa về
Đoàn quân chữ nghĩa chen vai hát
Âm cuồng thanh nộ, sướng đê mê
Thời ta trú ngụ rất ồn ào
Thiệt tình: Thơ là chuyện tào lao
Mà sao xanh mặt chiêm bao miết
Trí muốn quên mà hồn cứ trào
Cứ trào miết lời núi lời sông
Lời ta xưa: Mèo mả gà đồng?!
Có thể lắm, ai mà biết được
Trào thì mần như ngọn triều đông!!!
V.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Nếu gặp ta bên cầu thệ thủy
Đang nhậu với ngài Ôn Như Hầu (*)
Thì xin có đôi lời hoan hỉ!!!
Hoan hỉ địa chào nhau khinh khoái
Nhậu khinh không tỉnh rụi nhớ hoài
Ta lầm lũi nên rất gần gũi
Những linh hồn oan nghiệt tả tơi
Ta bụi bặm bầm xác dập thân
Nên thương câu thiên địa phong trần
Em hồng nhan còn ta bạt mạng
Ham mần thơ chí tử nên…đần
Nên ghiền sống ghiền chết ghiền em
Ghiền bơ vơ ghiền thức thâu đêm
Ghiền âm cựa khẽ trong đáy mộ
Ghiền nhớ trời sâu hút lỗ đen…
VI.
Ghiền ngắm em nằm ngủ như nguyệt
Khép hai tà và mím hai môi
Tiếng mớ mộng, lời thon hai búp
Niềm rưng rưng, thơ vuột mất rồi!!!
Ôi những tiếng thất thanh cổ độ
Bóng ta ngồi nhìn dáng em nằm
Một chớp nháy ngàn thâu vắn số
Một thoáng đời vạn thuở mất tăm
Thời ta trú ngụ người giết người
Chết rất oan và chết rất tươi
Người khôn quá thành ra… ác quá
Chủ nghĩa thành bom dội ngút trời!!!
Sầu khôn kham, mộng cũng khôn kham
Lay hoay chờ chết không càm ràm
Chặc lưỡi, đôi khi cũng tiếc thật
Trần gian đẹp quá, chết sao cam?!
VII.
Người mai sau cho nhắn đôi câu
Tự dưng mần thơ mà rơi lệ
Chẳng lẽ khóc rống mà vô cầu?!
Thân còn tục lụy giữa nhân thế
Trùng sinh? Nào biết được then chốt
Vũ trụ bí mật và âm u
Xin nguyện làm con ma lù đù
Muốn trùng sinh thì rờ sau… ót
Vũ trụ ơi! Có chi vui không?!
Hẳn là vui tịch mịch mênh mông
Hẳn là dứt huyễn hoặc sống chết
Luân vũ tưng bừng, ta rất mong
Rất mong em cùng ta bụi bay
Quấn quít bên nhau, âm tròn đầy
Người mai sau ới lên một tiếng
Bay bay bay bay bay bay bay…
Tóc trắng dưới năng mai
Soi vào hạt bụi bay ngang mắt
Tóc bạc màu thời gian
Soi vào hư vô sẽ thấy
Mây trắng gió ngàn
Soi vào tinh khôi sợi tóc
Để rồi gặp được chính ta ...
Chiều hoang ngồi tựa xứ người
Nhìn hoàng hôn gặm …gót đời xác xơ…
Hình như…vọng tiếng ai chờ
Người con lạc lõng bây giờ phương nao
Bởi vì …ngày tháng chen nhau
Chắn miền ký ức trở màu sắc hương
Lỡ môi …chạm chén vô thường
Ôm triền cỏ dại vết thương lõa lồ!
Khẽ rung giũ bóng dại khờ
Mới hay gương vỡ đáy bờ trăm năm
Vói tay nhặt cánh nguyệt cầm
Chân trời xiêu lệch nẩy mầm…gai hoa!
Dư vang dội cuống lệ tà
Men theo tiềm thức khóc òa dung nhan
Liếc thầm dấu xướt đa đoan
Đọng chen dâu bể hỗn mang…chai sần…
Hay kìa! nấn ná? phân vân?
Về thôi! khép lá duyên phần hong khô
Thu hồn gói nắm tằm tơ
Về bên da diết! cõi hờ …mờ xa…
(Đặc San Lâm Viên)
Hai sáu mùa, theo lá thu bay
Hết năm, Xuân đến, hoa đào nở
Mới thấy cuộc đời lắm đổi thay.
Chưa cạn hồ trường đã thấy say.
Từ năm gãy kiếm, rời lưng mã
Chớp bể mưa nguồn chuyện rủi may.
Đành gởi phận người theo gió mây
Nếu biết cuộc cờ từ kiếp trước
Thì đâu phải lụy từng phút giây.
Tàn cuộc viễn trình, tay trắng tay
Đêm đêm ngóng mắt về quê cũ
Gởi lòng theo từng cánh nhạn bay.
Tìm nửa thanh gươm ở chốn này
Nhiều đêm hơi rượu tràn cay mắt
Kiếm mất, bình rơi, giọt lệ đầy.
Ngựa đã lìa đàn, chim đã bay!
Đất đá nhớ thương mùi rêu cũ
Biết ngựa có về kịp tối nay?
Đừng sợ đêm tàn, tỉnh cơn say
Hãy uống cùng ta, nghe chuyện cũ.
Chuyện sa trường, da ngựa bọc thây.
Nguyện ước một ngày, tay trong tay
Bến Hải nếu xưa là sông Dịch
Ta muốn sang Tần, kịp không đây?
Lửa cháy tan hoang bốn góc trời.
Ta khóc miền Nam, thương đất nước
Máu đào, xương trắng, bạn bè ơi.
Bao nhiêu năm, quên cả tiếng cười.
Thơ ta, nhỏ xuống thành huyết lệ
Xin giải oan khiên một kiếp người.
Ta về Tây Bắc sương mờ lạnh.
Chốn cũ người về, lạnh đầy vơi!
nhạc Phú Quang
Để chiều ru một mình
Mười hai năm tỉnh giấc
Trắng đôi bờ tóc đen
Đắng cay nào chia đôi
Say cùng nhau một giọt
Trong nỗi đời pha phôi
Chút nồng thơm cuối đời
Vướng giùm nhau sợi tóc
Ràng buộc trời sinh đôi
Phủ kín đời muộn phiền
Thời gian chung đã hết
Tháng ngày riêng cũng phai
Trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri
Chết một đời rêu xanh...
để xóa một câu chuyện tầm thường:
những đời người đã cũ!
đều xây trên một chút gì đổ vỡ
tất cả tại sao
vẫn có một vì sao lòng mình không đến được
vẫn chỉ có nghĩa là tan vỡ!...
bài thơ rất nhỏ
của đôi mắt khẩn cầu:
như người ta rót hết nước chè
để lại chiếc ấm không trong một lần ấm rỏ!
giữa một đêm không trăng
giữa một lòng chiều không đáy
dù đôi tay buông xuống
chúng mình vẫn tin tưởng
chúng mình vẫn say sưa
chúng mình vẫn nhìn vào mắt nhau
để mở một chân trời rất rộng...
Lá rừng thu đổ nắng sông tà
Chênh vênh quán rượu mờ sương khói
Váng vất thôn sâu quạnh tiếng gà.
Em vuốt tua rèm cửa vọng lâu
Lá úa kinh thành rơi ngập đất
Lòng vàng hỏi vẫn nhớ thương nhau?
Đi vào trong gió lạnh hiu hiu,
Những xe hoa cưới, sao mà đẹp!
Cửa kính huy hoàng vạt áo thêu.
Chiều nay say nhắp chén quan hà
Bao giờ cau được tươi màu lụa?
Được đón em bằng xe kết hoa.
Mềm yếu bền chăng với đợi chờ?
Chua xót lòng tôi mơ ước mãi
Áo bào nguyệt bạch, ngựa kim ô!
Nhớ nhà thì ít, nhớ em luôn.
Chênh chênh bóng ngả, sầu lau lách
Chiều ngái hương rừng, lối nhạt son.
Em còn thơ dại biết chi đâu!
Đến nay ba bảy mai đương độ
Ai đánh em bằng giá ngọc châu?
Tôi là thi sĩ của thương yêu,
Lấy đâu xe cưới ngời hoa trắng?
Với những mâm cau phủ lụa điều
Thoáng bóng em trong cốc rượu đầy
Tôi uống cả em và uống cả
Một trời quan tái, mấy cho say!
nghe mộng đời xao xuyến giấc xuân xanh.
con đường đó một đêm nào trở lại
cùng gío mưa phùn trên cánh tay anh.
tim xa xưa còn đó chút trông chờ
màu thơ dại vẫn tươi màu kỷ niệm,
bóng cây nào ôm mãi mắt hư vô.
khi yêu em tay cũng mở như lòng.
môi thần thánh biết gì đâu tội lỗi,
lối đi nào ngây ngất bước songsong..
đêm hoàng lan thơm đến ngọt vai mình,
ai sẽ hiểu trong một lần trở lại,
hoàng lan xưa còn nức nở hồn anh.
khi xa em vai mới biết đau buồn,
tơ gấm biếc nào nâng từng bước chậm
trả giùm tôi về những dấu chân chim.
Ôi mộng đời, em hiểu chữ xuân xanh
con đường đó đêm này đây trở lại
cùng gío mưa phùn buốt cánh tay anh...
Nguyễn Bắc Sơn
Là thấy mình buốt lạnh mấy ngàn năm
Vì đêm nay trời đất lạnh căm căm
Nên chợt nhớ chút lửa hồng bếp cũ
Nên phải nhớ mắt môi người thiếu nữ
Đã nhìn mình rất ấm một ngày xưa
Dù mai sau ngày nắng tiếp ngày mưa
Nhưng vĩnh cửu chút mơ màng thuở đó
Vỗ nhịp nhàng từng tiếng động bao dung
Vỗ cho êm chuỗi hệ lụy vô cùng
Đời lang bạt của một người lính thú
Sáng hôm qua tôi là người thiếp ngủ
Đi một mình lên xuống phố mù sương
Phố núi kia ơi, phố có con đường
Lên xuống dốc tìm không ra bạn hữu
Không có bạn làm sao tôi uống rượu
Tôi làm sao sống nổi một ngày đây
Phố núi kia ơi, kẻ lạ đông đầy
Nhìn gã lính không khác gì gã lính
Phố núi kia ơi , một đời phố lạnh
Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao
Lạnh hàng cây, tửu quán, lạnh gần nhau
Lạnh thiên cổ, lạnh vào tim máu cạn
Ngó mung hoài khuất bóng của người em
Sáng hôm nay đời sống thật bình yên
Sao phố lại đuổi đi người yểu điệu
Vườn đá tảng bàn chân em huyền diệu
In gót hồng lên lớp bụi đời tôi
Là khi tôi hạnh phúc rong chơi
Và quên lãng con thú mù phẩn nộ
Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi hoang.
thanh xuân thất lạc ngọn sầu đông
mà môi vẫn đỏ mùa ve cũ
ký ức ngân từ tôi hồi chuông - DuTuLe
tôi ca hát một mình
suốt đời không biết nói
nước chảy tràn con kinh
biến thành cánh chim non
tôi quì hôn lá mới
đau khổ trắng linh hồn
kỷ niệm trôi qua cầu
bãi chiều không người tới
tình nhỏ quên từ lâu
tôi nằm ngủ mơ chim
bỗng hét lên trong tối
ngồi dậy thức trắng đêm
đèn tắt suốt đêm dài
con chim mười năm đó
bay về đậu nơi đây
bướm nằm chết thang lầu
tiếng chim ru ngày tháng
máu chảy về sông sâu
tôi ngồi thức một mình
đốt thuốc lên nhìn khói
đêm vọng về vô minh
đêm mơ trắng xoá cỏ lau
tỉnh ra cỏ vẫn úa màu bên hiên
cháy trong khát vọng một miền hoan ca
vui từ khởi mộng vui ra
buồn từ con mắt buồn qua tim người!
thôi chào, một giấc xuân ngời!
ngày xuân ngắn ngủi rong chơi kẻo hoài!
mới hay tóc đã nhạt phai trắng chiều...
trên con đường thời gian trắc trở
để lòng anh đèn khuya cửa ngỏ
ngọn đèn dầu bấc lụi mắt long lanh
cho lòng anh trở lại với lòng anh
như lá vàng về với lá cây xanh
trong những chiều gió đưa về cội
để phá tan
những nụ cười thắt se sầu tủi
như anh vẫn cười mà đau đớn bao nhiêu
không biết đời người có đưa đến tin yêu
những ngón tay có đưa đến bàn tay
những mùa thu có đến gió heo may
hay ngày mai là bốn bề tuyết lạnh
giữa lòng chiều im lặng
cho anh đừng tìm thấy anh
đo đếm thời gian
bằng những điếu thuốc lá tắt trong đêm
nhưng đã bao nhiêu lần đêm khuya
đầu gối trên cánh tay
để giấc mơ đừng tẻ lạnh
đời người hiu quạnh
dù không muốn gục ngã trong đêm
nhưng đã bao nhiêu lần đêm khuya
anh không biết đã làm thơ
hay đã chọn âm thanh làm độc dược
đến ngại ngùng dù nắng dù mưa
sao em không về
để dù nắng dù mưa
dù trong thời gian có sắc màu
của những thiên đàng đổ vỡ
ngủ say mềm
vì lòng anh (em đã biết)
có bao giờ thèm khát vô biên
có bao giờ anh mong đừng chết
– dù để làm thơ
Nên tất cả chỉ là yêu em
Và làm thơ cho đến chết.
phải không em
có gì đâu mà khó khăn, trắc trở
chúng mình lại đi
trên con đường chạy dài hoa cỏ
là những đơn phương ngự của tình yêu
mỗi ngón tay em
anh vẫn gọi là một cửa đào nguyên
và anh sẽ trở lại nguyên hình
một anh chàng làm thơ
mà suốt đời say rượu hoàng hoa
dù bầu trời ẩm đục
hay bầu trời trang điểm bằng mây
anh sẽ chải tóc em bằng năm ngón tay
trong những chiều gió thổi.
Người vui chân bước xuống ngày đào hoa
Môi vừa chớm nụ kiêu sa
Lòng thu tím lục hoá ra xuân hồng
Chẳng hay bão cuốn ngang lòng giêng hai
Năm chưa đủ rộng tháng dài đã trôi
Người đi tìm lá ngậm ngùi
Ta về đốt lửa hong lời gió mưa
Rong rêu chợt tím bến bờ ai qua
Thuyền nằm nhớ bến nào xa
Chẳng hay thu đợi vốn là xuân mong
Người đi tìm lá sắc không
Ta về thắp ngọn đèn chong
Ta về…
Tiếng âm rền đánh thức cả ngàn lau
Xin đánh động những muộn phiền mụ mị
Đem chân thường tay trao lại ngàn sau
Ta gối đầu lên kí ức hư không
Thả quá khứ trên đỉnh đồi vũ lộng
Buồn dã tràng xe cát lấp biển đông
Mây trôi qua che phủ gót hài hồng
Đâu ai biết mất còn nghìn năm mộng
Nỗi vui buồn lấp kín cả thinh không
Vỡ tâm xưa chợt huyền tích vô cùng
Chiếc lá cuối mùa thu vừa héo rũ
Sẽ tay rời trong giấc mộng vô chung
Mắt xa vời buồn thảm đến trăm năm
Dù đường xa cách trở nghìn trùng
Dù oan khiên có bên đời đeo dính
Người đã về sao em không đến
Mắt rèm nhung che kín nửa đời
Hay người về như một đóm ma trơi
Rơi tan tác trong một vườn cổ mị
Người đã về nghe chừng vô tội lụy
Mà sao em xanh mướt tóc hờn đời
Có gì đâu một phút đổi thay
Vì trăm tuổi một phút giờ là mấy
Người đã đi rồi sao em không thấy
Đứng chênh vênh buồn mọc quanh người
Trăm con nước đẩy trôi đời xuôi ngược
Trăm muộn phiền chít cánh sầu vơi
Người đã về rồi người cũng sẽ đi
Biết tìm đâu ra buổi xuân thì
Em dáng nhỏ như là chim nhảy
Em tóc xanh như là bóng mây
No comments:
Post a Comment