Monday, May 25, 2020

Tô Duy Thạch


Bữa rượu qua sông - Buổi sáng trên núi Tà Cú - Chiều mưa trên tháp Poklaung Girai - Rừng biển tương tư 



BỮA RƯỢU QUA SÔNG

ta qua đò chiều nay
hoàng hôn vừa xuống thấp
nhạt nhòa mưa bay bay
bên đời đâu chỗ tấp

ghé tạt qua nhà bạn
bữa rượu vừa bày ra
ba ly bạn mời ta
lửa tan lòng ướt lạnh

nhà bạn ở cửa sông
bập bềnh con nước lớn
căn nhà sàn rung rinh
như cơn say vừa đến

bạn ta ngoài bốn mươi
tóc pha màu mây trắng
hát khúc “Hậu Đình Hoa”
gõ thuyền làm hảo hán

ta là người lữ khách
sầu đời “ẩm hận đa”
buồn vương vạt khói nhòa
chiều cửa sông gió ngút

uống bữa rượu chiều nay
lòng ta vui vô hạn
ôi đời người hữu hạn
nỗi buồn lại không cùng

ta bắt chước người xưa
mượn đôi lời “Ký Hữu” (*)
rượu uống trong chiều mưa
lời nói sao cho đủ

nhà bạn ở cửa sông
nước khi đầy khi cạn
tình bạn mãi mênh mông
mãi như là biển lớn
TÔ DUY THẠCH  (1943-2020)
(*) Tên một bài thơ của Cao Bá Quát 

BUỔI SÁNG TRÊN NÚI TÀ CÚ

Chống gậy trúc lên núi
Nắng hửng nhìn sương tan
Gặp chòm mây cô độc
Rủ ta cùng lang thang
Tiếng chuông chùa âm vang
Núi rùng mình thức giấc
Trầm trầm tiếng kệ kinh
Mang mang niềm u mật
Với tay đụng trời xanh
Lao đao lòng thế tục
Soi bóng xuống khe ngàn
Tìm bản lai diện mục
Giữa đại ngàn tịch mịch
Phật nằm nghiêng cổ tích
Chúng sinh mãi trầm luân
Mấy nghìn năm Phật lịch
Lặng nhìn chiếc lá rơi
Chạnh nỗi đời hữu hạn
Qua bao kiếp luân hồi
Cũng trở về cát bụi
Sáng nay trên núi Cú
Ta như người mộng du
Giữa thời gian bất tuyệt
Giữa đôi bời sinh- diệt


Chiều mưa trên tháp Poklaung Girai
           Tặng nguyễn Hiệp

Mưa trên cổ tháp chiều hoang lạnh
Tháp đứng trầm tư nhoà trong mưa
Có phải mưa từ thiên cổ lại
Đất thở hơi người kiếp kiếp xưa

Bầy dơi im lắng nghe mưa xuống
Treo ngược hồn lên dĩ vãng nào
Lớp lớp thời gian dày dấu bụi
Dài thêm nhung nhớ cánh tay rêu.

Đá xanh ai tạc hình Thần nữ
Nét đẹp ngàn xưa vẫn mượt mà
Vẫn u ẩn từng trang cổ sử
Dù thời gian đậm nét phôi phai.

Mờ trong mưa bụi chiều hiu hắt
Vẳng nghe chiêm nữ hát mơ màng
Khúc hát dâng tràn thăm thẳm quá
Ta nghe lòng canh cánh mang mang,

Gió cuồng nội thổi ngoài hoang mạc
Ngựa hí vang lừng đao kiếm khua
Xương trắng ai vùi nơi chiến địa
Đồi đỏ vương màu máu thắm pha

Ngọc nát vàng phai bao thế hệ
Nỗi niềm day dứt vẫn chưa tan
Biển cạn, non mòn, hoa trôi bèo dạt
Chìm theo dòng nước của thời gian.

Nghìn xưa, cho đến nghìn sau, đến…
Tháp đứng buồn vương tiếng thở dài
Biển dâu một cuộc cờ thiên mệnh
Nhạt nhoà chân tháp cánh hoa phai


RỪNG BIỂN TƯƠNG TƯ
khi bỏ về xuôi ta nhớ núi
trầm trầm thác kể chuyện thiên thu
nhớ từng lá cỏ thương bờ bụi
những sáng mờ sưong khói núi mù
nhớ khóm thạch lan triền đá dựng
rừng đại ngàn xanh đến rợn mình
ta con sâu đo, đo ngày tháng
đo hoài không hết kiếp phù sinh
khi ở trên rừng ta nhớ biển
bồi hồi âm vọng khúc miên man
rờn rợn rong rêu chiều hải ngạn
nghe gió ngàn reo ngỡ sóng tràn
ta con cá lạc trong vũng nước
mải mê không biết biển xa rồi
lao đao trên bãi đời khô kiệt
cũng đành thôi một cuộc rong chơi
khi ở trên rừng ta nhớ biển
về biển bâng khuâng lại nhớ rừng
ở đâu lòng cũng đau hoài vọng
về một cõi nào trong nhớ nhung

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...