Khéo lại làm đau những lá vàng
Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ
Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang
Ta mãi tương tư với phố chiều
Em mảnh mai buồn trao phép lạ
Ngực mình hồ loạn tiếng chuông reo!
Áo người, màu lửa cuối ngày nhen
Không tin Đông chớm lên vai phố
Chỉ chắc lòng yêu đã… chớm em.
Đến hẹn không về em trách đấy
Quê nhà thương quá hóa vô tâm
Em với sông Cầu xanh ở lại
Anh đi rét ngọt giữa tay cầm
Em tiễn cái nhìn đau cả gió
Chiều chớp đầy anh mắt lá răm…
Mưa bụi giăng mờ không thể thấy
Em ngồi sợ rét lấm vào trăng.
Giấc mơ sẽ mở lá buồm thong dong
Anh ngồi uống cạn dòng sông
Lo em nhan sắc về không có đò
Ngủ ngoan anh mượn lời thơ dỗ dành
À ơi… rồi vết thương lành
Trăm năm đá khóc lệ thành rong rêu
Anh loay hoay tuổi che chiều gió em
Bế bồng nhan sắc qua đêm
Ngày ơi, đừng đọng buồn trên trán người.
Soi nước Hương Giang chợt nhíu mày
Chợt thấy mình già mau đến vậy
Qua cầu tiếc ngẩn – Áo dài bay
Giờ chẳng lang thang nhặt tiếng đàn
Thảng thốt mùa thu rôm rốp vỡ
Ta ngồi ngóng đợi trống trường tan.
Em về ngang lối này
Cơn mưa ào ạt tới
Long lanh buồn trên tay
Vòm trời nghiêng cánh dù
Phin cà phê nhỏ giọt
Đặc quánh niềm tương tư
Gió ngừng trên đôi tà
Chiều sâu như mắt nhớ
Mưa dài như cách xa…
Khói vàng trên ngón gầy
Mưa rây mềm mặt lá
Nỗi mong chờ… ai hay
Hôm nào anh cũng chờ
Lúc đi đầu đội nắng
Khi về tay dắt mưa.
Chao ôi rét quá tháng giêng gió lùa
Suốt chiều đa cảm mưa vờ Thiền Quang
Tình không hẹn nữa nửa trời bỏ hoang
Lộc đang nắn nót thơ lên lá cành
Nhớ quanh Hà Nội đến nhòa em thôi
Một anh một quán một chiều lá rơi.
nâng ly ký ức uống làn hương xưa
ta chia nhau ngọn gió mùa rét căm
để nghe nhớ khóc ướt đầm ngón tay
để xem trời thả heo may – Để buồn…
thời gian quên bỏ chút đường đấy em!
Ta nghiêng núi Ngự ngồi thương… dịu dàng
Khoả vào trong vắt mênh mang
Có soi kịp nếp cũ càng tháng năm
Lại e vương nỗi thăng trầm ngón tay
Chẳng hoà tan được rủi may
Huế cho không cả ly đầy… bóng vua
Sắc rêu thiền định ngày xưa nhói buồn
Cung tần mỹ nữ nằm suông
Hương giang như thể chiếc gương goá chồng
Thời gian phế đổ tơ hồng đến leo
Trời ơi áo mão vương triều
Lẫn trong hạt bụi gieo neo mắt người!
Thơ dại ngày anh lộc vừng lấm tấm
Ngơ dại ngày em xao xít dây bìm
Mẹ phơi áo hanh khô thời con gái
Hố bom hoằm như hốc mắt chong chong!
Một câu nói chẳng bao giờ cha dám
Đêm rập rình đom đóm dấu tai ương
Xanh như hát, xanh trong điều đổ vỡ
Mẹ âm thầm chắp vá lại niềm yêu…!
Đến cười khóc sao lòng giờ cũng khác
Cả con đường quen thuộc – khác ngày xưa
Nghe xương cốt của ngàn năm vẫn nhức
Trắng im lìm như cát trắng, hư không!
Anh cay đắng chạm lộc vừng lấm thấm
Em cô đơn vịn ngao ngát dây bìm…
Có em ngồi gió dọc miền trong veo
Có cơn mưa lạc nhọc nhằn đa mang
Có cuộc tình buồn mây trôi bèo dạt
Có nụ hôn nồng môi ta chát đắng
Có nửa cuộc tình tỉnh trơ đá cuội
Có trong cái có vô vàn cái không!
Thơm váng vất, nhớ thương nhòe hết cả
Anh quay về hoài niệm giữa chiêm bao
Chợt hoảng hốt cây đến mùa trút lá.
Bàn tay em ngây dại để anh cầm
Cái nóng ấm suốt mười năm mất ngủ
Sớm nay buồn nghe lạnh nhắc hồi âm.
Cà phê đắng những vỉa hè Hà Nội
Lời nói yêu em môi thơm kẹo vừng
Hồi hộp trước khi mùa run rẩy đợi.
Phập phồng trăng sau nếp áo đang rằm
Chẳng phải lời đâu kẹo vừng thơm đấy
Chúng ta còn quá trẻ trước trăm năm.
Mùa đang rắc những yếu mềm đa cảm
Anh đang khóc cho ngày xưa lãng mạn
Thời hai ta nông nổi đã qua rồi.
Em không đến trường cả mùa thu năm sau
Chiếc lá rụng xuống hoàng hôn xẹt lửa
Theo mùa thu tiếc nuối chảy qua cầu
Câu thơ chở chòng chành tiếng khóc
Tôi uống cạn dòng sông trong vốc tay kí ức
Nghe mùa thu xa lắc ngấm vô lòng
Lo phấp phỏng tháng ngày trôi vội vã
Nắng kí thác đời mình trên sắc lá
Mới hiểu mùa thu đánh tráo tuổi xanh rồi
Chiều nay trước cổng trường rươm rướm mắt
Chưa kịp nhặt mùa thu vừa chạm đất
Con gái tôi tan lớp giục tôi về.
BÀI HÁT MÙA THU QUÊN
Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm ghita anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu
Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Cứ đê mê hương thoảng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy giọng hót
Có nghe chừng muôn lá đổ xung quanh
Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mất
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thuỷ tiên em
Biết chẳng thể níu mùa thu ở lại
Bài hát ngày xưa người vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm câu hát mồ côi
Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chắp mảnh vỡ thời gian
CẢM
NHẬN CHIỀU ĐÀ LẠT
Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm đá say mê?
Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo phất ngang chiều
Mắt anh liếc, thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió thông reo...
Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững bên hồ chân bén rễ
Trái thông nào sơ ý rụng trên tay.
CÂU HÁT ẤY
Chợt ngồi nhớ lại câu em hát
Bèo dạt mây trôi lại xót lòng
Dễ nhắc bây giờ anh khóc mất
Sông Cầu buông dải thắt lưng ong
Nghe em - tưởng tượng ngày xưa mẹ
Sóng nước ngung nguây vỗ mạn thuyền
Cha trước như nào - anh cũng thế
Sông vờ xoay vạt tháng giêng nghiêng
Mang mang lời hát nhiều duyên nợ
Phiêu dạt cùng anh đến tận giờ
Mẹ hóa mưa phùn, cha hóa gió
Em về… thương lấy một câu thơ!
CUỐI
CƠN MƯA
Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong
Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng!
GÓC NHỚ HÀ NỘI
Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bang che không kín thuở ngây khờ
Tay em ấm hay mùa đang thổn thức
Heo may xòe năm ngón gió bơ vơ
Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm me!
Mùa hư ảo hay tình em ảo thế
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây hồ
Có ánh mắt nhìn em qua thế kỷ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa!
No comments:
Post a Comment