Sunday, May 17, 2020

Thơ Toại Khanh


AI ĐIẾU KIM DUNG

Kiều Phong đã bỏ cuộc chơi
Giang hồ giũ áo bên trời biên quan
Hồ Xung tiệc rượu chưa tàn
Ngậm ngùi tiếng sáo một Hoàng Dược Sư
Đồ long hoang đảo biệt mù
trăm năm một khối tình thù khó tan
xót lòng phận gái Linh San
nhớ hoài Cổ Mộ một hoàng hôn xưa
Thiếu Lâm lạnh tiếng chuông chùa
Hoa Sơn tí tách giọt mưa bên rừng
Ngàn năm chỉ một Kim Dung
Chánh tà hắc bạch xin cùng khóc ông !
(Toại Khanh, buổi chiều biết tin ông mất, 30 tháng 10.2018)

Am tranh

am tranh...chùa đất Phật vàng
hiên mây...nghe gió từ ngàn phương qua
thảo lư gió sớm, trăng tà
thảnh thơi ta đợi ngày...ta qua đời !

BẾN

Mươi năm đất khách đợi đò
Đò xuôi sơn hạ người chờ đầu non
Mấy mùa trăng...khuyết lại tròn
Đò xưa gỗ nát...người còn gọi nhau!

Bát Nhã

Chén trà đủ thấm môi
Chứa trọn mấy phương trời
Thư phòng vuông một trượng
Bát ngát những trùng khơi

Một chữ KHÔNG tình cờ
Thành chiếc búa kim cương
Chẻ đôi tam thế mộng
Thì ra em vô thường

Ta đi chừng mươi bước
Nghe vạn lý luân hồi
Xin làm người ngoại cuộc
Để đôi khi được cười

Chuyện Lòng Hải Điểu

Ta loài hải điểu từ biển lại
Theo bão về đây một buổi chiều
Ðời không dung nỗi hồn du tử
Ném trả nhau về bến quạnh hiu

Bến bờ nào cũng nơi trốn bão
Ðâu thể dừng chân đến suốt đời
Ðợi mai bão tạnh, trời về sáng
Hải điểu lại là của biển khơi

Ta biệt trời Ðông sang trời Tây
Cô đơn làm một giấc mơ đầy
Giờ lại bỏ Nam về cõi Bắc
Ðời trước sau là những chuyến bay

Ta đi không cả lời hò hẹn
Lâu lắm quên dần những vẫy tay
Từ thưở nặng lòng niềm luân lạc
Ðời đã vô chừng như kiếp mây...

CHUÔNG VÀ LÁ

Rồi mai con nước xuôi về biển
quên chuyện rong rêu của một thời
người sẽ nguôi ngoai niềm mộng mị
của người và cũng của riêng tôi

Tôi ôm tục niệm về sơn tự
thả dần theo những tiếng chuông rơi
như tiếng lòng trao người quen cũ
đôi bữa quen nhau cũng một đời

Rồi những mùa thu vắng lá vàng
tôi trời phương ngoại dấu chim hoang
gót bụi xứ người mơ phố cũ
một bóng ven trời dám thở than

Về đâu, cũng cứ là non thẳm
bên cầu biên giới bóng chiều loang
nhặt lá rừng thông nhen chút lửa
ngó chuyện đời trong chút bụi tàn...

Chuyện Một Đêm

Sinh thời mạt thế không tri kỷ
Tuổi trẻ hoài công chí dấn thân
Theo khách sơn tràng ta học lóm
Ngậm ngải lên rừng kiếm cổ nhân

Vách đá chỉ còn hoa cỏ dại
Ta cứ trần vai, trải tấm lòng
Một chiều lý hội, ta cười lớn
Trước mặt chói ngời một chữ KHÔNG

Từ biệt đại ngàn, ta về phố
Quên hết buồn vui, sống phiêu bồng
Cơm hàng, cháo chợ làm tục khách
Chiều sớm đi về những bến sông

Cứ vậy, một ngày qua miếu cổ
Bia đá rêu mờ dấu lạc tinh
Cổ tự dăm hàng ta cố đọc
Trời ạ! tên ai giống tên mình

Minh văn kể chuyện ngày xưa đó
Có một tiên đồng trót uống say
Trời đày xuống thế, cho biết khổ
Cứ vậy mà tiên ghé đất này

Tiên giúp thôn dân nhiều lắm lắm
Trẻ làng năm tuổi biết làm thơ
Lỗ phu ai cũng tài thao lược
Thiếu nữ khuê phòng hiểu quân cơ

Rồi đến một ngày, Trời biết chuyện
Sai sứ xuống làng triệu thăng thiên
Suốt một đêm dài tiên không ngủ
Mới hay mình đã lụy phàm duyên

Nhớ lại một chiều mưa nguyệt tận
Say mèm, tiên lạc bước nhà quen
Lầu cao một bóng hồng áo lục
Thơm ngát tay ai đứng thắp đèn

Ðêm đó tiên về thao thức mãi
Dã hạc xuống đồng lụy đỗ quyên
Rượu cạn mấy bình, lòng chửa lịm
Gió tối đi về khuấy trích tiên

Tình cứ cho đi không nhận lại
Với những hoàng hôn ngóng ánh đèn
Tình câm sao cũng ra si dại
Ðể giờ tiên chẳng muốn về tiên

Ðã tới giờ linh, thiên sứ giục
Tiên vật nài xin biệt chỗ quen
Thềm cũ, thẫn thờ tiên rảo bước
Lầu tối, ai kia chửa thắp đèn

Và rồi chợt hiểu, tiên cay mắt
Sân trước nhà ai xác pháo hoen
Người đã sang sông về đâu đó
Chốn cũ giờ thôi chẳng ánh đèn

Ðau thắt buồng tim, tiên thét lớn
Ta choàng tỉnh dậy, giấc mơ tiên
Ta vẫn là mình nơi cõi tục
Chênh chếch ngoài kia bóng trăng lên…

Chuyện Mươi Năm Trước

Nhặt hai chiếc lá Bồ Đề
một trao cho nhỏ một về làm tin
Rồi ta một buổi lụy tình
Cắt hai đuôi lá: Ra hình đôi tim
Một mai tình có nổi chìm
Đuôi xưa ghép lại ra tim Bồ Đề
Cho bờ giác nối bến mê
Cho tình trần một ngõ về vô sanh

Chuyện Mươi Năm Sau

Bốn mươi năm tưởng mình ngon
Hay đâu mình dễ vỡ giòn hơn chi
Khuya ngồi vá lại lá y
Lần tay chỗ rách cái gì lạ ghê
Ô hay, đuôi lá Bồ Đề
Phần trên...để lại cõi mê mất rồi
Một vùng hồi ức xa xôi
Ngày xưa từng hẹn luân hồi gặp nhau
Bây giờ tình đã về đâu
Mà thôi nay đã bạc đầu...gặp chi !

Chuyện ngàn năm nữa

Dương suy âm thịnh… thế rồi
Thiền sư thất niệm xuống đời làm thơ
Mặc ai biển khổ ngóng chờ
Con thuyền bát nhã mấy bờ lãng du
Đèn chùa khi tỏ khi lu
Đạo tràng biết mấy ai tu thật lòng
Kẻ cầu danh lợi phố đông
 Người về bến hạ cho lòng lên rêu
Sơn môn hiu hắt nắng chiều
Am mây giờ cũng ra điều bỏ hoang
trên sân một nén hương tàn
Tịch liêu hậu viện mấy hàng cỏ xanh
Hỏi em, giờ đã thị thành
Bon chen kiếm chút lợi danh với đời
Hỏi anh, cũng để ngậm ngùi
Sơn tăng giờ cũng ra người quan viên
Xót lòng…một nỗi đau riêng
Người choàng tỉnh giấc…ngoài hiên gió tràn.

Chuyện Tình Tứ Niệm Xứ

Nhớ người, chỉ biết làm thơ
đèn khuya thức trắng để chờ phone nhau
đèn xưa còn bị hết dầu
đèn nay xài điện...bạc đầu đợi em
tu hoài chẳng khá, tệ thêm
quán thân chỉ thấy mắt em đang nhìn

Quán tâm thấy một chữ tình
chuyển sang quán thọ thấy mình đơn côi
thôi đành quán pháp mà thôi
bên trong uẩn xứ, trời ơi, vẫn là
vẫn là hình bóng người ta
vẫn danh sắc ấy sao mà dễ thương
quán chi cũng thấy vô thường
chỉ riêng em vẫn cứ trường cửu...xinh

Quán tâm nay đổi quán tình
bao nhiêu danh sắc còn mình em thôi
bỗng dưng chẳng ngán luân hồi
mà mê sinh tử có tôi, có người
bao giờ mình hết ham chơi
tròn duyên theo Phật bỏ đời mà đi!
Toại Khanh - Houston 12/7/2017

CHÙA CŨ

về chùa phơi áo ngoài sân
thầy tu mà cứ nghe chân hải hồ
sợ mai sương gió dạt xô
túi nông, rớt chữ nam mô ven đường
đêm xa...buồn thắp bó hương
khói bay...mình tóc pha sương mất rồi
giữa khuya mở cửa nhìn trời
nỗi riêng meo mốc ai người tương tri !

Đã về

"Đã về, đã tới" rồi đây
bến sông, nằm ngó mây bay chạnh lòng
mười năm nữa...biết còn không
khi nhân gian vẫn một dòng chảy xuôi...
Bangkok 1/11/18


ĐỂ TRẢ LỜI MỘT CÂU HỎI

Em hỏi tôi ngày trở về cố quận
Tôi trả lời đâu cũng chốn quê hương
Em hỏi tôi bao giờ thôi lận đận
Tôi xin thưa suốt kiếp ở trên đường

Em hỏi tôi gió phương này có lạnh
Tôi trả lời đời giá rét chung thân
Đợi mưa gió bên ngoài chừng ráo tạnh
Đốt thơ mình nhóm lửa sưởi đôi chân

Em hỏi tôi sao một đời khinh bạc
Phủi tay hoài những ấm lạnh tình thân
Tôi trả lời một đời buôn đồng nát
Buổi kim tiền xa xỉ tiếng tri âm !

Đi Với Về

Đi thôi, về nghìn dặm
Mình còn mấy trùng khơi
Biết đâu ngày mai dậy
Tóc đã trắng vai rồi
Về thôi, đời sương tuyết
Ta đã mấy thuở Hàn
Vai đã đầy tuế nguyệt
Do cách vạn trùng quan.

GA ĐỜI

Từng bữa ngang ga mấy chuyến tàu
Chở những nỗi đời đến tận đâu
Tàu rồi về bến, người rớt lại
Lại những sân ga, lại ngóng tàu

Những mảnh đời trôi từ tứ xứ
buổi nào gặp gỡ ở sân ga
ở một trạm nào tôi ở lại
Người tiếp tục về những bến xa

Những cuộc tương phùng không hò hẹn
như lục bình qua những bến sông
bỗng nhớ người xưa mà thấy thẹn
quên về...có phải phụ nhau không

Năm tháng vô tình chẳng đợi ai
Xin chớ vô tâm, kẻo một ngày...
đất khách khuya nào nằm mất ngủ
bóng tối tay buồn dụi mắt cay !
(Hăm lăm tháng bảy mưa phùn 2013)

Giấc Mơ Kalama

Ta về phương lạnh
Bỏ nắng sau lưng
Nhớ hôm nào
Những núi rừng thẳm xanh
Những con đường nhỏ thật lành
Cho ta mơ dãy nhà tranh, cốc thiền
Có con sóc nhỏ thật hiền
Bên con chim đậu dưới triền cỏ xanh
Lối mòn cỏ dại loanh quanh
Áo lam lần bước, áo xanh tọa thiền
Rau rừng, nước suối an nhiên
Chuyện đời bỏ cả ngoài hiên kia rồi...
Những đêm trăng sáng trên đồi
Sương khuya lều vải ta ngồi tĩnh tu
Và nắng hạ, rồi gió thu
Buồn vui như lá thảy phù phiếm rơi
Đang cơn mộng mị tuyệt vời
Giật mình ngó lại... đang ngồi máy bay!
(trên chuyến bay về Thụy Sĩ)

GIÁC NGUYÊN

Thương ai múc nước trên nguồn
Vớt trăng vớt cả nỗi buồn tử sinh.
Mươi năm gió bụi thập thành
lửa rừng vẫn rọi trang kinh trên ngàn
Nửa đời theo gió lang thang
Vẫn còn đấy động hoa vàng trong tim!

Hành trang

Một đống hành trang và những hành trình
Ai rồi cũng phải một mình dặm khơi
Nhục vinh, thành bại, khóc cười
trộn nhau ra một cuộc đời khói sương
nhân sinh ai chẳng trên đường
Rời ga để đến phi trường....bay đêm
hành trang nên bớt, đừng thêm
để mai chân cứng đá mềm mà đi....

HIÊN TRĂNG NGÀY CŨ

Kể gì một tối hiên trăng
chút tình bèo nước tưởng nhầm ba sinh
trăm đêm mình tự gạt mình
hồn sơn tăng lụy chút tình...lang ly
thơ sầu đem khắc thạch bi
bát đem đong lệ, chéo y gói tình
chiều nay viễn xứ lênh đênh
nhớ hiên trăng cũ giật mình ngộ ra
chẳng do người, chẳng do ta
muôn lầm nghìn lỗi chỉ là vô minh
ăn năn, ta tự phạt mình
chong đèn góc núi chép kinh gọi là
một khuya đối bóng nguyệt tà
nhớ hiên trăng cũ mình ta ngậm ngùi
tình xưa trả hết lại người
ta vui duyên mới bên trời...với ta !

HÌNH NHƯ TÔI LÀ

Tôi như gã ăn mày túi rách
từng đồng xu rơi dần trên suốt quãng đường đi
hôm nay chúng lại đang rơi
những đồng hào sau cuối
Tôi như ngọn nến
chảy hoài trong đêm
nến tắt là nến chết
nến cháy là nến sống
tôi cháy để được sống
và một đời...
sống trong nỗi mòn hao
Tôi như anh lính trọng thương
từng bước lê máu chảy trên đường
những dòng máu sau cùng
những tháng năm trong đời sắp cạn
Tôi như anh xích lô giữa ngày nắng cháy
không khách gọi, lấy gì sống chiều nay
có người vẫy tay,
tôi lại gò lưng trong nắng
tôi tồn sinh trong nỗi đọa đày
Tôi như con thuyền trên biển
thiếu nước ngọt người đi thuyền sẽ chết
chở nước nhiều gặp sóng lớn còn chi
Tôi như tay kiếm khách
một hôm gặp trận thư hùng
kẻ thù mạnh hơn ôm chặt sau lưng
cách duy nhất để lưỡi gươm đến được phía sau
phải xuyên từ phía trước
Tôi như người mẹ trẻ mắc phải chứng nan y
phải chọn một trong hai cái gì giữ lại
mẹ hiền nào lại chẳng chọn bào thai
Tôi như Từ Hải mê hội phong vân
Em như nàng Thúy chỉ muốn yên thân
Nghe em, tôi chết chôn chân giữa đồng!

Hoằng Dương

Nghiêng vai gánh chút chuyện đời
Những phương trời bụi Nụ cười mây qua
Mai sau hoa nở sơn hà
Có người tóc trắng áo dà qua sông

 HUYỀN TRANG


Ai có nghe từ muôn trùng gió cát
tiếng chân người nghìn năm trước pháp du
ai có thấy trong mịt mù hoang mạc
giữa bụi mờ sừng sững một lòng tu

Một bầu nước, một gùi kinh kĩu kịt
một hài rơm và một tấm lòng son
trời hoang mạc ... những đêm dài gió rít
máu rướm vai, lòng đại nguyện không sờn

Nẻo Tây thiên càng đi càng diệu vợi
ngựa rồi người lần lượt bỏ ra đi
những nguyện ước tưởng chừng ngoài tầm với
mắt lệ khô trong gió cát bời bời

Nỗi hoài quận đêm xứ người se thắt
nhớ chùa xưa, những thầy bạn tri âm
chân vùi cát, hai bàn tay nắm chặt
giữ trong lòng chí phục dựng tòng lâm

Ai rước đạo từ đất lành Thiên Trúc
về chữa lành một Phật giáo trung nguyên
mười bảy năm với vô vàn khổ nhọc
vẫn sắt son sau trước một câu nguyền

Ai tay trắng đã làm nên huyền sử
vóc hạc gầy làm rường cột Không môn
ai Bồ tát giúp đời bằng từng con chữ
bóng đổ dài suốt một cõi Đông phương

KHÓC THƯƠNG SƯ THIỆN MINH

Thế là hết
thoáng qua như chưa từng có
người ngang đời như cánh vạc hồ khuya
một sáng người đi
không hẹn buổi về
sóng nước cù lao cứ dập duềnh tức tưởi
đây đó vườn quê
cành cam gốc bưởi
những chuyến đò chiều
đợi hoài
viễn khách vẫn mù tăm
mươi năm xa quê
sao quên được chỗ nằm
tuổi ấu thơ mãi thơm mùi khói rạ
tóc xanh viễn phương
đời nâu sòng ôm chí cả
tuổi ngọc về thành
đạo nghiệp dựng tòng lâm
Hăm bảy năm một kiếp tơ tằm
dịch sách, viết kinh
dựng chùa, xây thiền viện
Từ Ấn Độ, Phần Lan sang đất Miến
độ người, nuôi tăng
cho Phật pháp mai sau
Một chiếc xuồng con
giữa mấy trận ba đào
vẫn một dạ... vững tay chèo chống
ai hay một chiều
thuyền nan sông rộng
Rau mác lên bờ
cho bìm bịp bay xa
bỏ lại đệ huynh
dang dở một khay trà
Không biệt mà đi
tim hãy còn bao hoài bão
sự nghiệp ở đời
dĩ nhiên đều hư ảo
chỉ thiên thu là mỗi trái tim người
sư đi để lại nụ cười
tháng năm còn đó bóng người cuối sông
mai kia về đất Vĩnh Long
sớm chiều nhìn nước lớn ròng nhớ nhau !
Waldshut 22 tháng 7. 2018
Toại Khanh

KHẤT THỰC PHÙ VÂN

Y sờn, chân đất hóa duyên
Tay ôm bát Phật qua miền biển dâu
Ghé xin người một chút sầu
Hoá duyên luôn những nông sâu tình người
Sắn khoai là những chuyện đời
Ngọt chua thế cuộc ta ngồi thọ trai
Qua sông mượn sóng làm hài
Tuổi xanh hành cước đợi ngày Linh Sơn.

MƯA CHIỀU YANGON

Giữa chiều nắng đổ rát da
Cơn mưa bất chợt về qua phố nghèo
Đường lên cổ tháp hắt hiu
Dáng em bước vội bỏ chiều sau lưng
Cho người dưng ngó người dưng
Trái tim hành giả trầm luân bất ngờ...
Bên đường xé giấy làm thơ
Trời, trang kinh đấy bây giờ tính sao...
Bóng em đã khuất hẻm nào
Ta còn đứng đó nghe đau với mình!

NHỚ VỌNG CÁC

Bên đồi tuyết nhớ hôm qua
nhớ thương giọt nắng đã xa nghìn trùng
Nhớ chuyến phà nhớ bến sông
Nhớ người tiền kiếp trên dòng Cháu-Phya.
Ở đây thì cũng chén trà
Cũng đèn khuya, cũng...sao mà vắng tanh!
Ráng ngồi tụng mấy biến kinh
Tiếng thì ở đấy tâm mình ở đâu?

NHẠN QUÁ TRƯỜNG KHÔNG

Ta về qua bến hàn giang
Tiện tay nhặt ánh trăng vàng sông khuya
Một đi, gió chẳng quay về
Như ai tin được trăng thề ngu ngơ
Bày chi bờ đợi, bến chờ
Chuyện đời bóng nhạn qua hồ thế thôi
Tử sinh là một dòng trôi
Sóng sau, sóng trước luân hồi mất nhau
Năm mươi đã bạc mái đầu
Gió qua rừng trúc cơ cầu được chi
Đêm tàn, ngó tượng Đại Bi
Nhớ ra còn đó chút gì...trên kia!
April-2-2017

Ngày Trở Lại

Phương trời cũ ta về làm khách lạ
Nhìn ngỡ ngàng đâu là chỗ thân quen
Nền đất xưa…những chồi xanh mưa hạ
Biển dâu đời có lẽ đã đôi phen

NGOẠI CUỘC

Chuyện người, đâu phải chuyện ta
dăm câu thơ vụn, gọi là tiễn nhau
Cứ xem ai đã qua cầu
khi tim còn nặng tình sầu tử sinh
Ta ngồi đây đối bóng mình
Không hay hơn, chỉ là hình như chưa ...
người đi đội nắng gội mưa
ta về cắn gạo, muối dưa ỡm ờ
rảnh thì tung tẩy làm thơ
bận thì cổ tự mấy tờ tìm vui
chỉ mong khi bạc tóc rồi
vẫn từ non lạnh ngó đời trầm luân
chiều nay bất chợt bâng khuâng
nghĩ hoài chẳng lẽ...có chừng ấy thôi
đủ đưa nhau kiếp luân hồi
vô duyên như một cuộc chơi trốn tìm
đời sau xin chẳng có tim
nẻo tu chân cứng đá mềm mà đi

Phim Khuya

Em trong phim Ta ngoài đời
Hết phim Còn thấy nụ cười giữa khuya
Hai cuộc đi Một lối về
Bướm bay ngang gốc Bồ Đề Mù sương

RỪNG MAY-MYO

Lên rừng, bỏ phố sau lưng
Một chiều ngó nắng...không dưng nhớ người
ven đồi gió lộng xa xôi
phóng tâm mà xếp bằng ngồi...nhớ nhau !
mươi hôm rồi, chứ ít đâu
cứ ngu ngơ cõng tình sầu trên vai
ngó con đường đất sao dài
dưới kia...vẫn một ngày mai nghìn trùng
nửa đời tục niệm trên lưng
chiều tha hương nhặt lá rừng làm thơ ...
mai xa, rồi nhớ May-myo
cõi cao nguyên lạnh có hồ nước xanh
người chưa chặt dạ tu hành
về đây để lại thơ tình ba-lô !

SƠN MIÊN

Triền non Phiến đá xanh rêu
Thiền sư nằm ngủ Bóng chiều sau lưng
Đáng gì thế sự phế hưng
Ô hay! Đáy nước mấy từng phù vân.

Tâm tình người vong quốc

Sóng xô Đông Hải
Gió quyện Trường Sơn
Quê tôi nghìn năm
Một lịch sử buồn
Tổ tiên trăm người
Một nửa theo cha xuống biển
Một nửa kia theo mẹ về non...
Biển dâu bao phen
Việt tính chẳng sờn
Dựng nước giữ nòi
Đường Ngu, Âu Lạc
Chép sử tiên rồng
Trên Ngọc Lũ, Đông Sơn....
Anh nói bốn nghìn năm
Tôi chỉ tin một nửa
Em bảo mười tám đời vua Hùng
Tôi chỉ tin sử mình có tự Trưng Vương
Ít thôi mà thật
Ngắn thôi mà hùng
Sòng phẳng, thông minh
Dân tôi đâu cần chi huyền thoại
Thứ chỉ cần cho nhược quốc, man dân...
Vậy rồi một ngày
Ván cờ thành bại
Đại cuộc chuyển xoay
Đất mẹ Tây Nguyên
Kẻ lạ xéo giày
Rừng núi mộng mơ
Ngập tràn bùn độc
Ngó ra ngoài kia
Ngậm ngùi Bản Giốc
Một thoáng chủ quyền
Ai biết đã trao tay
Mà đã hết đâu
Niềm đau vận nước
Vào một ngày buồn
Nào ai biết trước
Bờ Đông Hải dài
Có từ thuở Văn Lang
Bỗng nhiên quay lui
Với lời nguyền Bắc thuộc
Xác ngư dân tôi nổi chìm theo sóng nước
Người chết theo tàu, xác gửi đáy biển sâu
Tàu đâm vỡ tàu, chim én đọ diều hâu
Hùng khí Yết Kiêu
bỗng một ngày không giữ nổi
Đành thôi
Chủ quyền chỉ là giả niệm
Biên giới, giống nòi chỉ là hư huyễn
Phân biệt bây giờ
Ai lường chuyện đời sau
Thế sự, đất trời
Biển cả nương dâu
Tôi tự ru mình
Ngủ say
Trong nỗi niềm vong quốc
Đêm viễn xứ
Đối đèn khuya
Gầy rộc
Tôi mơ mòng
Mộng du
Theo giấc chiêm bao
Ồ ! Kìa Lý Bạch
Nọ Lưu Linh
Bước thấp bước cao
Bên hiên ngoài
Một Quan Vân Trường
Tay đao mặt đỏ
Rồi Đổ Phủ, Vương Duy
Xôn xao ngoài ngõ...
Tôi lại bàng hoàng
Bên đèn khuya mờ tỏ
Dáng ai gùi kinh
Ồ, dịch giả Huyền Trang
Trời ạ
Ngó quanh
Ngũ đế, Tam Hoàng
Dương Nghệ, Nữ Oa
Đề huề hội tụ
Trung Hoa tinh anh
Trời ơi có đủ
Với Trang Tử cổ bồn,
Rồi Lão Tử cỡi trâu...
Tư Mã Thiên gầy gò
Giọng nói lạnh đêm thâu:
Xứ ngài bốn ngàn năm
Xứ tôi nửa vạn
Giờ Đông Hải của ngài
Nếu người ta chịu bán
Tụi mình đương nhiên
Thành một khối trung nguyên
Sử hai nước mình
Lúc đó chẳng còn riêng
Ngài đẹp mặt
Khi có chúng tôi là tiên tổ
Văn hiến cộng chung chín ngàn năm
Đâu phải là chuyện dở
Chi phải buồn
Đời muôn sự của chung
Hiểu được thiên cơ mới đáng mặt anh hùng
Ngậm ngùi mà chi
Thứ nỗi niềm vong quốc
Lòng rối lòng
Nghe đau chưa kịp khóc
Bỗng thềm ngoài
Tiếng dép cỏ nhẹ khua
Ngài Huyền Trang
Hia mão Đại Thừa
Gõ nhẹ cửa am
Mang theo vào
Mấy luồng gió lạnh
Tôi chắp tay chào
Ngài tự xưng danh tánh
Rồi đăm chiêu
Ngó mặt gã hậu sinh:
Ô hô, nguy tai !
Là cái phàm tình
Những biện biệt
Chỉ khiến sinh linh đồ thán
Bắc phái, Nam phương
Là đệ huynh, thầy bạn
Quý thầy xứ ngài
Còn tụng tiếng nước tôi
Thế trí biện thông
Còn bỉ thử, trong ngoài
Đệ nhất tất- đàn
Chẳng còn ai thù, bạn
Gẫm lại mà suy
Ai nam man, ai đại hán
Ai lại không lệ mặn, máu hồng
Tập khí phàm phu
Người Hoa hạ ngóng bắc phong
Chim Việt chỉ cành Nam tìm đậu
Thời hiện đại tứ phương giao hảo
Ranh giới bắc nam chỉ khiến cực lòng
Kìa nhìn ra thiên hạ tây đông
Mấy cường quốc luôn chở che nhược tiểu
Hai xứ mình bao đời hòa hiếu
Chung một góc trời
Môi hở lạnh răng
Ta nhìn thầy...
Cũng có vẻ học tăng
Chẳng lẽ quên câu Ưng Vô Sở Trụ
Tăng tục, nữ nam, chim muông, cầm thú
Gì cũng là bóng chớp trên không
Bắc quốc, Nam bang gương chiếu hoa lồng
Chi hơn được muôn phương thu về một mối
Mình có nhau xuân thu sớm tối
Thái Sơn, Côn Luân rồi cũng của người Nam
Bột Hải, Hoa Đông...thầy coi như mấy lũy tre làng
Thâm Trấn, Tứ Xuyên
Thầy có thể xem là quê mẹ
Càng cởi mở thì lòng càng thêm nhẹ
Nê chấp làm gì một lãnh thổ cỏn con
Đáng chi đâu
Mà đòi sống mái mất còn
Phận nhược tiểu
Có hung hăng chỉ thêm phần chịu thiệt
Ta đêm nay có mấy lời thâm thiết
Nhắn gửi thầy
Cũng nhắc nhở cả nam bang
Hoặc đơn phương cầu phong
Hoặc khụy gối quy hàng
Đến chừng đó chỉ thêm tủi nhục
Ta lấy phận tăng-già tôn túc
Phân giải giùm mấy chỗ thiệt hơn
Cho trời quang
Đừng địa ám thiên hôn
Cho mây tạnh
Can qua đừng xảy đến
Nay gửi thầy chút lòng cảm mến
Khá mong thầy...người trẻ dạ không non !
Bỗng ngài phất tay
Bóng dáng không còn
Tôi tỉnh giấc nhìn quanh
Ngoài kia trời đang rạng
Ồ, sắp năm giờ
Người ta chờ vô giảng!

Brugg, May/ 25/ 2014, đêm nghe ngư dân Việt chết vì tàu Trung quốc.
TOẠI KHANH

Tha hương

Ta về qua phố không tri kỷ
Nhặt nắng vỉa hè nhớ quê hương
Hoàng hôn rụng xuống vai du sĩ
Phủi áo nghe rơi một chút buồn

THIỀN SƯ HOÀN TỤC
(tiếc nhớ thầy G. Mitsuo)

Ta ngồi dưới phố trông lên núi
đã nửa đời qua, mất lối về
lãng bạt mấy mùa quên cả tuổi
gót mòn bỗng ngại nẻo sơn khê

Theo em xuôi ngược đời mộng mị
thảng hoặc nhiều khuya cũng giật mình
đã mất đâu rồi gùi kinh lá
để cứ đi về với vô minh

Mẩu nến góc phòng đầy những bụi
đâu đủ kéo dài những đêm sâu
khuya không thiền định, ra cửa sổ
phóng mắt qua rào, ngửi hương ngâu

tóc ai dài quá, như sợi khói
ta nhìn biết quán niệm chi đây
mắt biếc làm sao mà uế trược
thương tấm lưng ong, một vóc gầy!

Nguyện lớn ngày nào, giờ gửi Phật
tấm áo năm xưa...trả lại thầy
khép cửa xoay lưng, rời thiền thất
nghĩa đệ tình huynh thoáng mây bay

Ngày sau ai có về núi cũ
tình cờ lạc bước ghé ngang đây
nhớ để lại giùm ta góc nến
....nếu chẳng đời này cũng kiếp mai!

Mandalay, July/6/2013

Thơ Cho Người Trả Áo Tu

ngày xưa mẹ đẻ ra anh
sau, sư phụ biến anh thành thầy tu
đang tung tăng sống khỏe ru
gặp nhau, anh bỗng thành tù nhân em
lời thầy, lời mẹ...chẳng thèm
giờ em chỉ việc ê hèm...anh nghe
nhiều khuya đứng lặng bên hè
câu kinh xưa vẫn còn nghe trong lòng
nam mô nhất thiết giai không
ván hòm đã đóng... dám mong trở về
thôi đành khô một xác ve
sống cho qua một mùa hè vô minh
mai kia ta hết nợ mình
anh xin về núi chép kinh cho thầy
chiều chiều đứng ngó mây bay
hết hồn nhớ lại những ngày có em!
              TK April.13.16

THƯƠNG PHẬT

Một chiều vắng ngồi ôm chân Phật tượng
Thương quá chừng, ôi! Bóng dáng Từ Tôn
Con bé nhỏ bên tình Ngài vô lượng
Lá me nằm giữa cõi nắng hoàng hôn…

Tiểu Sử
(to my kappiya)

Ta con sếu bến sông đời
mươi năm dâu biển dạt trôi mấy bờ
kinh thư, gió bụi rồi thơ
làm chi cũng để đợi chờ một hôm
đời cho sáu miếng ván hòm
chiếu chăn khâm liệm vùi chôn một đời
vùi luôn một thuở rong chơi
vùi chôn cả những lỗ lời nhân sinh
giờ còn chi bóng hay hình
còn chi để hỏi là mình hay ta
trăng lên, trăng xế, trăng tà
mùa trăng nào nữa cũng là mùa trăng ...!

TÌNH SỬ A TỲ ĐÀM
(viết giùm một người)

Chẻ tan ngũ uẩn tìm nhau
thấy em lấp lánh năm màu lung linh
sắc uẩn là dáng, là hình
tưởng uẩn là một chút tình chiêm bao
thọ là một chút niềm đau
hành là thương nhớ, giận nhau đêm ngày
thức là mắt, mũi, lưỡi, tai...
cộng chung sáu thức có ngay một người
biết là để biết vậy thôi
thấy em im tiếng là tôi lại buồn
nhớ câu vạn hữu vô thường
trong sương khói vẫn cứ thương mới kỳ
mỗi ngày trước tượng Đại Bi
hết đứng lại quỳ...lòng vẫn bất an
kiểu này đạo nghiệp tan hoang
cứu cánh Niết Bàn xa lắc nhỏ ơi
một ngày em bỗng xa tôi
tôi muốn luân hồi để gặp lại nhau
một lần thấy rõ cơn đau
thấy ra khổ đế, tìm vào vô sanh

TÌNH KHÚC HIÊN MÂY

Dầu muốn dầu không
một ngày cũng qua
Dầu muốn dầu không
đời rồi quên ta
Dầu muốn dầu không
Tình sẽ phôi pha
Dầu muốn dầu không
Người rồi cũng xa
Dầu muốn dầu không
Tóc sẽ sương pha
Dầu muốn dầu không
ta rồi sẽ già
Chuyện xưa ngày cũ
như áng mây qua
một chiều nào đó
hiu quạnh hiên nhà
người ngồi đối bóng
gõ bát cuồng ca
ai người tri kỷ
Giờ còn mỗi ta
nhớ ai tình phụ
người tỉnh cười xòa
người điên khóc oà
Dầu muốn dầu không
ngày về đất lạnh
Gì cũng như pha!

Tôi muốn phòng tôi một bảo tàng

Tôi muốn giữa phòng mình
tấm ảnh rừng cây xanh
giữ lại làm kỷ niệm
.....lỡ một mai rừng núi bị tan tành
Tôi muốn giữa phòng mình
ảnh một nàng thật xinh
để người đời cảnh giác
....những nội tâm không giống được ngoại hình
Tôi muốn giữa phòng tôi
ảnh bà cụ đang ngồi
tượng đài cho quá khứ
....một thời tuổi trẻ xa xôi
Tôi muốn giữa phòng tôi
tượng thằng bé mồ côi
....biểu tượng chung cho toàn nhân loại
giữa những bến bờ biên giới ngăn đôi
Tôi ước giữa phòng riêng
tượng ai đó tọa thiền
...để thiên hạ chốn chợ đời chen lấn
mãi nhớ còn kia một cõi thiêng
Tôi mơ giữa phòng mình
bức tranh tường lỏng đinh
....để đời nhớ biểu tượng nào đi nữa
có chi còn hoài trong thế giới diệt sinh
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh mầu nước biếc trùng khơi
để tưởng nhớ biển Đông xanh ngắt một thời
nay có lẽ sắp trở thành hoài niệm...
Tôi muốn giữa phòng tôi
một bức tranh hoang mạc bời bời
có kẻ Tây du cầu pháp
....mà nay còn được mấy người!
Tôi muốn giữa phòng chúng ta
bức chân dung tự hoạ chính mình
để mai kia xuôi tay về đất
trả lại đời
một khoảng lặng mông mênh!
Toại Khanh, bệnh viện Waldshut tháng 5 năm 2016

Tưởng Niệm Orlando

Dính tràng đạn, bọn ta lìa nhân thế
đang nói cười, ra đống xác vô tri
cảm ơn cuộc đời cho nhau lần tưởng niệm
bọn này về lần cuối để rồi đi

đất lạnh đó nay trở về gửi xác
gửi lại đời những kỷ niệm buồn vui
gió nghĩa trang buồn như từng lời hát
ghét hay yêu giờ cũng phải chôn vùi

thế là hết những chiều xuân bãi biển
những đêm hè trên xa lộ thênh thang
Orlando con phố dài biền biệt
người xa nhau đành hẹn nẻo thiên đàng

Miami, Daytona, Tampa
Lauderdale, rồi Sarasota
vui gửi cát, buồn gửi theo con sóng
thôi cúi chào, vĩnh biệt Florida
(Toại Khanh, từ Châu Âu 6/2016)

TƯỢNG PHÁP

Con vô phúc sinh nhầm thời vắng Phật
dấu vết Ngài còn lại mấy pho kinh
Nam với Bắc tha hồ mà bất nhất
kinh so kinh...ngồi gẫm lại giật mình

Thầy dạy con dựng chùa to, tượng bự
tổ dạy con xăng áo độ quần sanh
trộn hai món, đời tu con ứ hự
mấy mươi năm còn chưa tỏ ngọn ngành

Ráng gồng mình vùi đầu làm mọt sách
mong đời cho là bác lãm quần thư
chữ với nghĩa mòn vai đeo ì ạch
tuổi già buồn với hơn nửa đời hư

Rồi non thẳm với rừng sâu tham án
mình với mình diện bích chục năm dư
cõi tam muội chưa thông tường sâu cạn
ngày xuống đời cũng khoác áo thiền sư

Đời cần gì, con ráng chiều món đó
đệ tử nhiều như lá úa mùa thu
một khuya cuối đời, chong đèn tự hổ
gì cũng dư, chỉ thiếu mỗi công phu

Con dạy người biết bỏ tà theo chánh
Để riêng con chi cũng cứ mịt mù
Sống như phàm, mong được xem là thánh
Gì cũng ôm, chỉ thiếu mỗi lòng tu

Chiều ra suối nhặt cuội về sám hối
mỗi một viên là một lỗi bình sinh
Đống cuội giờ đã cao hơn đầu gối
Mà tội con còn nguyên đống...chình ình !
(Khi Nhà Sư Qua Sông by TK)

Tượng Khuya

Con ngồi nhìn Phật giữa khuya
Trăng xưa Linh Thứu Chợt về bên hiên
Trước sau Một nụ cười hiền
Phật bao dung hết Muôn niềm phàm tâm

TRỐI

Đã bốn mấy, tóc bạc dần rồi đó
gửi lại đời những mộng mị bình sinh
Ai phương trượng....ta một đời mái cỏ
Những ga chiều...làm mây trắng lênh đênh

Ai thầy bà...với môn sinh tử đệ
Ta ven trời...làm cánh nhạn mồ côi
Chuyện độ sinh...thôi cũng làm theo lệ
Thà đưa đò...hơn đứng ngắm sông trôi

Ai khoa bảng với văn trai, thư các
Ta gùi kinh ngồi đếm chữ bên đường
Chẳng mực thơm, ta viết bằng nước nhạt
Pha chuyện lòng, thêm một chút phong sương

Ai kiêu hãnh cưỡi thuyền hoa vượt sóng
Đêm huy hoàng hoa đăng sáng lầu cao
Ta bè sậy một mình qua sông rộng
Những buổi chiều nhìn trăng máng bờ lau

Ai học giả công trình cao như núi
Ta ru mình bằng một cõi thơ điên
Biết đâu được hôm nào ta trăm tuổi
Một chút nầy...cho ai đó hữu duyên !
(Bergstadt 2 tháng 10 năm 2014)

Xin lỗi mẹ

Về mới thấy, đi là tìm
Ta mười năm đó cánh chim mù lòa
Ta đi những phố phù hoa
Cửa khuya thao thức, mẹ ta ngồi chờ
Ta lưu lạc kiếm vần thơ
Thứ thơ của một gã khờ đa mang
Trót yêu giếng đá trăng vàng
Mười năm một chuyến đò ngang chửa lần
Buổi chiều qua phố bâng khuâng
Ðỉnh chung mộng cũ, liệu cần lắm không
Chợ đời nhóm những chiều đông
Ta buôn hết vốn, tay không ngại về
Ngồi đây nhớ gió ven đê
Thấy ra một gã nón mê giống mình

VÁC TƯỢNG
Rồi mai nghìn dặm trùng quan
Tay ôm tượng Phật, hành trang trên đường
Những chiều nắng, những đêm sương
Những khuya ngồi thắp tâm hương ngậm ngùi
Ô hay, Phật vẫn mỉm cười
Thì ra Ngài vẫn bên đời với con!
Dẫu mai biển cạn, non mòn
Nét môi vi tiếu xin còn thiên thu…

VẬY RỒI

Vậy rồi đi vậy rồi xa
Lâu mau gì nữa cũng là chiêm bao
Vậy rồi...người cứ xa nhau
Vậy rồi mây trắng sơn đầu mất tăm
Vậy rồi cũng hết trăm năm
Rong chơi chi mấy cũng nhằm một khuya
Xuôi tay đi chẳng nhớ dìa
vòng tay nào cũng cách chia mấy bờ
Đợi chi mà chẳng bây giờ
Ngày đang trôi đấy còn chờ bữa mô?
Mandalay Airport, July/11/03



VẬY RỒI

vậy rồi... gì cũng sau lưng
buồn vui chi mấy cũng chừng ấy thôi
cũng năm tháng cũ qua rồi
cũng ngày tháng mới...đợi tôi trước thềm
vậy rồi...đời có chi thêm
có tôi sinh tử có em luân hồi
có niềm vui để mỉm cười
có niềm đau để con người học khôn
bình minh rồi lại hoàng hôn
vậy rồi...một buổi người chôn xác người
lợi danh vinh nhục một đời
đến ngày bạc tóc vậy rồi phủi tay...
(Kyaikhtiyo, buổi khuya hay tin thầy mất (Dec/7/2012)

Vu Lan Đắng

Vui buồn một cõi biển dâu
Chiều nay mẹ bỏ qua cầu thiên thu
Sa Môn cát ái mặc dù
Mồ côi ai bảo lòng tu chẳng buồn
Mốt mai về lại cố thôn
Nẻo xưa vẫn đó, nhưng còn mẹ đâu
Thuở nào tay trắng, áo nâu
Nắm tay con dắt qua cầu tuổi thơ
Bây giờ… gì cũng trong mơ
Mẹ ơi trời cũ biết chờ gặp ai
Lạnh lùng gió sớm mưa mai
Dặm đời phía trước còn ai đợi về
Vu Lan lạnh cả trời quê
Đêm mưa tháng bảy lê thê nát lòng
Thương đời mẹ, chuyến đò đông
Chiều nay hoá nhánh cỏ bồng mà trôi
Mẹ đi biết có ngậm cười
Khi con vẫn ở cuối trời vô tâm
Để giờ hay đến mươi năm
Nhớ người, con chỉ biết nằm chiêm bao
Chiều nay vò nát cơn đau
trộn thêm nỗi nhớ ươm vào nén hương
mắt cay niệm chú vô thường
để nghe trong gió mười phương mẹ về….

Phàm Phu

Vẽ tranh Chỉ thấy bóng mình
Làm thơ Chỉ thấy phàm tình mênh mông
Viết văn Đâu chổ xuống dòng
Dịch kinh Để lại nghe lòng ngổn ngang

Thơ Đề Tranh

Sư già Cổ tháp Chùa xưa
Khuya nào về Đứng nhớ mùa tuổi xanh
Vẫn trăng xưa đó với mình
Vẫn gang tấc đấy Mà hình như xa…

Tranh Khuya

Lắng tai Gió lộng bên thềm
Mưa khuya đất khách Nghe đêm sao dài
Bút cùn hí lộng trên tay
Bức hoạ sao dài Vẽ mãi chẳng xong

Hóa Duyên

Tình người Củi quế gạo châu
Ta tên du sĩ bên cầu hoá duyên
Chẵng xin cơm gạo áo tiền
Một đời Tìm được chữ Duyên cũng là

Noel Phố Cũ

Xuống đời một tối Giáng Sinh
Phố xa xôi quá Cho mình mỏi chân
Phải chi chốn cũ gụi gần
Nửa đêm qua đó Xin tuần trà khuya
Houston, Noel 2001

Mộng

Vẫn là hồ hải Dấu chim
Những phương trời mộng Đi tìm cơn mơ
Buồn vui từng vệt khói mờ
Những khuya phố xá Tưởng bờ Tầm Dương
Rồi mai khăn áo trên đường
Trang thơ ngày cũ Vô thường trên tay

Sát na sinh tử

Phố cũ ngập ngừng Tôi với tôi
Tiếng lá khua chân Chớm thu rồi
Bỡ ngỡ tương phùng Em tóc trắng
Chỉ nỗi buồn xưa…Vẫn tinh khôi!

Stop

Đứng lại thôi Còn gì sau ngạch cửa
Hãy biết dừng Khi chạm mức tình nhân
Đời chỉ đẹp Khi mới là một nửa
Đêm tân hôn Hai kẻ khóc: Mình lầm!

Tự Vịnh

Lai vô tích Khứ vô thanh
Đi về một cõi Vô danh Riêng mình
Bỗng nhiên ra khách biên đình
Tri âm là những trang kinh nguyệt tà
Đôi khi Khuya sớm chén trà
Phòng văn một trượng Cứ là thênh thang


Thơ Đề Tranh

Thuyền hư Ta vác qua cầu
Dưới chân Vời vợi Một màu trời xanh
Vẫn là một cõi thiên thanh
Mươi năm Một buổi giật mình nhớ ra

Chuyện Nửa Đêm

Giữa khuya Nhắm mắt kiết già
Thở vào vô ngã Thở ra vô thường
Mười lăm phút Hết ghét thương
Thêm dăm phút nữa Thấy đường về non!


Tích Lan

Người về Gió lạnh bến mê
Nhớ con sóng cũ Đã về trùng khơi
Vô tâm Nước lãng mặt người
Hữu tình Người bỗng nhớ thời qua sông

Nụ cười Tuyết lãnh

Ba nghìn thế giới vo tròn
Nhỏ lên giọt nước chỉ còn trang thơ

Dấu tích
Mười năm sau giữa tịch liêu
Vết người... là một mái lều vắng không

Chỉ là

Và chỉ là hạt bụi
Một hôm bỏ về xuôi
Đêm nào trên mái phố
Nhớ non xưa ngậm ngùi

Tên mình

Mười năm xóa dấu trên thân phận
Vẫn cứ mù khơi một cội nguồn
Đã là mây trắng không cố quận
Những vui buồn thôi cũng mù sương.



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...