Wednesday, May 13, 2020

Trần Quảng Nam


BÊN BẾN VẮNG
Bên bến vắng ngọn đèn khuya le lói
Mảnh trăng nghiêng nhờn nhợt khăṕ non ngàn
Mái tranh nghèo heo hút giữa đồng hoang
Ve réo rắt ,dế mèn ru điệu nhạc
gió đêm thì thầm mưa rơi lác đác
Mây lưng trời mờ nhạt ánh sao rơi
Đốm lửa chiều qua khói quyện Ma Hời
Bên vũ điệu bẻ bàng đời lãng tử
Gió hỡi gió có mang lời tâm sự
Giữa ngàn trùng xa cách lắm ưu tư
Dẫu mai đây vẫn là thân lữ thứ
Ta ôm hoài nổi khát vọng.. U..mê !."khôn nguôi..."

DẶN LÒNG
Lòng mãi nhủ lòng chớ yêu thương
Trăm năm tình lụy đến đoạn trường
Đừng trao thệ ước lời vàng đá
Sợ lắm,, mai nầy tơ nhện vương
Tình như mây khói trên làng tóc
Như lá khô vàng đẫm ước sương
Lá rơi gió cuốn buồn trăm ngã
Cành cũ xanh mầm,,nổi nhớ thương

ĐƯỜNG KHUYA
Rồi mai ta lại chia xa
Để con dốc nhỏ trăng tà soi nghiêng
Mặt hồ chưa chịu ngủ yên
Cánh diều xưa đã về miền tuổi thơ
Qua rồi cái tuổi mộng mơ
Ngày xanh đã khép, sương mờ đường khuya
Ngùi thương duyên sớm đoạn lìa
Người đi... kẻ ở, cùng chia nửa sầu.
Mây ơi mây sẽ về đâu?
Khi nhìn sương rụng vỡ sầu cành dương
Vin cành liễu rũ bên đường
Lệ thay sương đẫm đêm trường ưu tư
Nghẹn lời hai tiếng tạ từ
Vành môi đắng chát tim như héo gầy
Người ơi nắm lấy tay này
Duyên trao một thuở đong đầy vấn vương

GỞI TÌNH THEO GIÓ
Nầy gió hỡi! chuyển dùm lời thương nhớ
Mây vương sầu đang che cả trời xanh
Lá đong đưa lời rên rỉ trên cành
Cũng rơi lệ thương tình ta bé nhỏ
Ngày tháng nhớ nhung mong chờ còn đó
Con tim yêu mỗi lúc mỗi hóe gầy
Người mịt mờ muôn dặm cuối chân mây
Tình rơi rụng theo bao mùa lá chết
Đã biết nơi người duyên tình ta đã hết
Bóng ngựa hồng tung vó vút phương trời
Xem nhẹ cuộc tình... ngày tháng rong chơi
Ôm kỹ niệm... nên đời ta cay đắng!
Người biết đâu.. chiều nay bên bến vắng
Con đò già còn đợi giữa cô liêu!
Bờ lau xưa.. mưa nắng gội những chiều
Từng đêm sương nhạt nhòa rơi trắng lệ!

MONG
Ta mong nắng hạ chóng tàn
Cho mùa thu đến ủ ngàn non xa
Hoàng hôn sương đẫm lối hoa
Gió mang mưa nhỏ đi qua nẻo đời...
Mộng lòng sóng vỗ chơi vơi
Lần tay đếm hạt mưa rơi bên thềm
Giọt nào ru mộng trong đêm
Giọt nào trên lá ủ mềm trần ai!
Tiếng đêm ai oán thở dài
Xót xa lòng mẹ u hoài vì con
Chiều nghe vượn khóc đầu non
Nước sao trôi mãi để non đượm buồn..
Thả lòng theo giọt mưa tuôn
Hỏi ta, ta chẳng biết buồn từ đâu
Trăm năm vào cuộc bể dâu
Mộng đời đã khép mái đầu sương pha..!

NGẮM CÔ ĐƠN
Đêm nay ta ngắm sao trời
Lòng riêng, một khối bồi hồi không tan
Trăng khuya chừng cũng ngỡ ngàng
Nửa phần lưu luyến... lỡ làng mộng xưa
Ngập ngừng gió lá đong đưa
Muốn trao ai đó lòng chưa sẵn lòng
Nửa đời mây nước long đong
Đầu ghềnh cuối bãi... Những mong chung cùng?
Đâu rồi một khối tình chung?
Đêm nay duy chỉ bạn cùng gió trăng
Thương mình lận đận nhiều phen
Tuổi già xế bóng đời đen bạc nhiều
Đêm tàn gởi chút hương yêu
Với đôi cánh mỏi hắt hiu cuối trời
Mộng vàng theo gió ngàn khơi
Ghi lời tâm sự rối bời cho ai.!...

NGƯỜI TỬ SĨ
Cố tình quên buổi xuân đầu
Nhưng sao lòng mãi vướng sầu vì sao?
Tim còn hằn những vết dao
Mãi lưu dấu cắt ngày nào chưa phai
Tháng năm, năm tháng bi hài
Ví đời như giọt sương mai đầu cành
Bình minh sáng ánh long lanh
Gió lay sương rụng mộng đành vỡ tan
Thời xuân trẻ .dệt mộng vàng
Lộc non cành biếc ngút ngàn ước mơ
Ngày qua tháng đợi năm chờ
Nào hay lỗi vận đôi bờ xót xa
Đâu còn vọng bảng hùng ca
Tổ Quốc Trách Nhiệm ,quê nhà bình yên
Lửa thù rực cháy khắp miền
Bạn ta nằm lại bên triền cỏ hoa
Sương đêm theo lệ nhạt nhòa
Xót người ngã xuống máu hòa dòng trôi
Thương ta năm tháng bồi hồi
Khóc người chiến hữu bên đồi năm nao ...!

NHỚ VỀ DĨ VÃNG
Tháng năm chinh chiến đi qua
Tuổi xuân giờ cũng mờ xa lâu rồi
Hỡi lòng sao mãi bồi hồi
Bạn bè, chiến hữu một thời xưa xa!
Đỉnh Gió Hú..bãi Tiên Sa *
Ấp ôm kỷ niệm tuổi hoa đang hồng
Lòng như một giải mây bồng
Con tàu xuất bến nghe lòng nao nao
Triều lên sóng vỗ dạt dào
Nhớ thương cô bé... má đào tóc mây
Đắm nhìn chiều nhuộm, hoa bay
Một thời áo trắng... tình say sóng cuồng
Giờ đây cũng nắng chiều buông
Phía chân trời cũ tím buồn mây trôi
Tóc sương lòng mãi bồi hồi
Nhớ về ngày cũ một thời lửa binh ...

NỖI CÔ ĐƠN
Bạn ta lần lượt về trời
Bỏ đây quạnh quẽ giữa đời đong đưa
Trời chiều ướt đẫm cơn mưa
Lá rơi từng chiếc xa đưa ngút ngàn
Bạn đi theo gió lang thang
Vọng về là những âm vang thuở nào
Đâu lời thăm hỏi mời chào
Giờ xa xăm lắm... rượu trao ai chừ...
Trăm năm dâu bể đây ư
Cố nhân, tri hữu ngấc ngư chén đời
Bầu nghiêng tràn chén ta mời
Lẽ đâu ta với bóng đời ta say...

NỖI LÒNG CỦA HẮN
Hắn thẩn thờ lạc lối giữa trời khuya
Giọt sương rơi trên mắt lệ đầm đìa
Xót nhân thế muốn quay về thượng cổ
Nỗi niềm riêng hắn chưa hề thổ lộ
Nghe trăm năm héo hắt khúc tiêu buồn
Mây ngàn xa suối đã cạn dòng tuôn
Cỏ xuân hạ… thu mình trong nắng hạn
Chinh chiến qua mà lòng còn bấn loạn
Giữa yên bình sao héo hắt con tim
Bước chân hoang quờ quạng để kiếm tìm
Lòng nhân ái bao đời đang lẩn tránh
Trần gian hỡi không tìm đâu hiền thánh
Để quỷ ma lồng lộng giữa đời thường
Gieo khổ đau tang tóc với tai ương
Vũ trụ cuồng quay.. bước đời điên đảo
Hắn gửi mình một góc xó vô minh...30.4

NỖI LÒNG NGƯỜI SAY
Bể nhân gian sóng cuồng vào hố thẳm
Cầu Nại Hà mờ mịt bởi khói sương
Từng đêm đen tiếng quốc vọng canh trường
Ôi! Lặng lẽ ,xót xa lòng cô lữ
Khách say thơ, máu trào theo con chữ
Gieo vần thơ lây lất giữa phong trần
Mộng kiêu sa khóa kín cửa..giai nhân
Thành bại tướng ta mong chi tiếp bước
Mờ mịt khói sương sóng cuồng phía trước
Ngày đêm dài chìm đắm cõi đời say
Tháng năm trôi đeo đẳng kiếp lưu đày
Trong cùng tận liệu có vơi niềm tiếc nuối
Lời nước non sao nghe chừng đã nguội
Mộng kiêu hùng từng cánh rã rời tan !
Máu xương qua không thắm nụ hoa vàng
Để tàn úa vào cuối mùa xuân trước…!
Bến Ngân đây…nào thấy đâu ô thước
Lũ quạ nầy chừng trốn biệt mù khơi
Để khách thơ nghiêng ngả giữa cuộc đời
Đêm nguyệt tận chân xiêu dò dẫm bước
Lãng tử say....con thuyền không bến nước
Trên lối về đầy ắp những hoang, si
Chén nồng cay tràn chảy giữa biên thùy
Hồn tử sĩ oán hờn đang réo gọi...

TÂM SỰ CỦA MẸ
Năm tháng qua một trời đau thương mẹ
Ngày lại ngày tựa cửa mỏi mòn trông
Dáng liu xiu gầy gộc giữa mênh mông
Quê hương đã qua bao mùa li tán
Con của mẹ nơi đâu chốn non ngàn
Rồi xuân qua... rồi hạ đến, thu sang
Mẹ mòn mỏi với tháng năm héo hắt
Đông chưa về mà lòng nghe giá rét
Đêm từng đêm vời vợi nỗi nhớ thương
Tiếng quốc kêu sương... lòng những đoạn trường
Con của mẹ anh hùng không tên tuổi
Xót đời con ngày xanh qua ngắn ngủi
Mẹ bây giờ như chiếc lá vàng rơi
Hận trách ai... gieo oan nghiệt đầy trời
Dùng máu xương dựng nên thành vương vị
Đớn đau hơn mỗi ngày thêm thô bỉ
Cúi rập người nhận lấy phận bưng bô
Núi sông biển đảo rên xiết ngẹn ngào
Con của mẹ.. trời ơi..! con của mẹ ../..

TÌM EM
Hoàng hôn sương phủ bến sông
Tím dòng hiu hắt người không bóng người
Lặng buồn nước cuộn về xuôi
Bỏ quên nỗi nhớ ngậm ngùi cho ai?
Thuở xanh xưa tuổi trâm cài
Em như hoa nụ trang đài vườn Xuân
Trời luôn chớp bể mưa nguồn
Ta vì non nước chưa buông câu thề
Mải mê chinh chiến xa quê
Điêu tàn khói lửa câu thề lần qua
Thế rồi chinh chiến phôi pha
Chiều nay trở lại quê nhà tìm em
Sông xưa còn đó êm đềm
Lối quen... tìm ngõ nhà em tôi vào
Bên thềm hoa cỏ xanh xao…!
Khô tàn ùa héo đã bao năm rồi
Tìm em lòng những bồi hồi
Mẹ già rơi lệ chỉ đồi sim kia…!
Đớn đau sinh tử đoạn lìa
Hoa chưa thắm nụ đã chia lệ sầu.







No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...