Monday, June 8, 2020

Tho 1

HẠT LỆ NÀO TRONG MƯA

Vầng mây xám,
bay ngang Trời-Kiếp-Trước
Tìm cơn mưa buốt lạnh ở Đời-Sau
Hạt lệ ai, có trong ngày mưa ấy?
Mà tử sinh nào, ta thất lạc nhau!
Vạn hữu luân lưu,
chỉ là chuyển hóa
Hạt lệ hôm qua,
nay đang thành mưa
Nụ hôm nay, nở từ vô lượng kiếp
Chưa từng sinh,
Chưa từng diệt bao giờ!
 
Vầng mây xám,
bay ngang Trời-Kiếp-Trước
Gặp cơn mưa buốt lạnh ở Đời-Sau
Hạt lệ ai, dẫu trong ngày mưa ấy
Không tử sinh nào, 
thất lạc được nhau.
TN Huệ Trân
(Tào-Khê tịnh thất – Ngày mưa đầu mùa)


Kính dâng Giác Linh Hòa Thượng thượng Quảng hạ Thanh.

TN Huệ Trân cẩn bái


Thầy đi, Đã đi thật rồi!
Đã buông! Buông hết! Không vơi, chẳng đầy
Này là đá núi, Nọ là rừng cây
Đây sen hạ nở, Kia mây thu về
Biết bao cảnh trí bốn bề
Tâm hồn nghệ sỹ, tay nghề tạo nên
Cúng dường Chư Phật, Chư Thiên
Nhật nguyệt soi sáng ngày đêm tỏ tường
Bảo Quang tự viện vẫn từng
Là nơi văn hóa tựu trưng đặc thù
Phật Đà Giáo Pháp Hồn Việt thiên thu
Trọn tâm trọn nguyện, chẳng chờ đợi chi
Một lòng quyết dấn bước đi
Khen chê, thương ghét, thị phi chẳng màng
Việc đáng làm, Nay đã làm
Nhẹ thênh thang, Hướng Lạc Bang Thầy về.

TN Huệ Trân
(Tào Khê Tịnh Thất – 9 tháng 6 năm 2019)

Đêm Hồng Mặc Áo Chân Như

Nhón chân lội xuống dòng gần
Mà nghe ướt cả mấy tầng biệt ly
Quì hôn cọng cỏ nhu mì
Mà nghe sông núi dậy thì hư hao

Thôi về trang điểm chiêm bao
Chút son phấn cũ khoác vào mộng du
Thong dong trên đỉnh sương mù
Đường mây bày chén hoang vu rót tràn

Trăng tàn thả bước lang thang
Hắt lên sỏi đá muôn vàn dấu xưa
Đêm hồng mặc áo chân như
Ngữ ngôn lồng lộng đáp từ hư không

Gió rung dạ khúc hoa hồng
Ngàn con nước ngược chảy lồng nước xuôi
Nguyệt rằm lượn sóng trùng khơi
Ly không dốc cạn chén mời bao la

Thênh thang biết mấy quê nhà
Giật mình nghe tiếng chim ca gọi đàn
Trên đồi mây trắng hoàng lan
Dưới khe nước chảy hai làn song song… (Son Nguyen)

 

NGHÌN TRÙNG LỤC BÁT TÌM TÔI

1.
Dậm chân hăm hở bước vào
Nhón chân lặng lẽ vẫy chào bước ra
Sương mai chở bóng chiều tà
Mòn chân chưa ngộ quê nhà dưới chân

2.
Trong lồng khoác áo tình nhân
Ngu ngơ con sáo đánh vần chữ yêu
Trong từng ký tự cô liêu
Nghìn thu là một bóng chiều lướt trôi

3.
Nghìn trùng lục bát tìm tôi
Lạc trôi về những mảnh trời không nhau
Trăm năm trả lại ban đầu
Một chùm mây trắng. Bạc màu mông lung…

4.
Chim xanh đậu nhánh vô cùng
Đong đưa ánh mắt muôn trùng trên cây
Bao năm. Chỉ một chỗ này
Cất cao tiếng hót rót đầy thinh không

5.
Đò chèo chở khách qua sông
Nhấp nhô dưới thấp, bềnh bồng trên cao
Trông ra rồi lại ngó vào
Khát khao chớm nụ trổ màu suy tư

6.
Trở mình thực đã là hư
Thời gian là một ngôn từ cô đơn
Mon men nếm thử nỗi buồn
Còn nghe dư vị nụ hôn nửa chừng (Son Nguyen)

 

NHA TRANG
(Tặng anh Dũng Tôn Thọ Dương)

Tình đã hẹn tự chiều xưa đã hiện
Phiến mây ngàn từ lạc gió rưng rưng
Tràn đắm đuối vỡ oà trong lồng ngực
Thoáng tình nhân là rất mực êm đềm

Chào phố nhỏ. một thời hoa.lá.cỏ
Ba mươi năm biển sóng vẫn nguyên màu
Mà hạt bể đã tròn dâu hiu hắt
Nước xuôi dòng sương mọc kín bờ lau

Triền sóng dựng hàng hàng. tơ.tóc.chỉ
Chải xuống dòng từng lớp lớp phù du
Lũ còng gió tỏ tình rung bóng xế
Bầy đảo xa bầu vú mọng sương mù

Làn tóc cũ. trang sách mờ. khép.mở
Ponagar chiều chân trượt ngã thềm rêu
Hồi chuông núi rụng lời chim nhớ tổ
Phất vào không từng nốt mộng yêu kiều

Chiều thuỷ mặc mang mang hồn du tử
Biển xô bờ hay sóng vỗ lang thang
Lời tịch mịch thắp tràn môi lữ thứ
Đêm Nha Trang. trăng chở nguyệt lên hàng…

Son Nguyen

P/s: Kỷ niệm 30 năm ngày về lại Nha Trang
Ponagar: Tháp Bà Nha Trang

         

Tôi Đi Tìm Lại Những Gì Rơi

Tôi đi tìm lại một hồn nhiên
Một cánh diều bạt gió nghiêng nghiêng
Một tiếng dế luồn trong cỏ dại
Cõng thời gian về lại bên thềm

Tôi đi tìm lại một dòng sông
Chảy suốt hư hao giữa bụi hồng
Nhặt chút nắng vàng chưa kịp tắt
Mang về sưởi ấm một mùa đông

Tôi đi tìm lại một chiều phai
Một làn hương cũ xoã bờ vai
Mượn đốm sương nhoè trên phiến cỏ
Thắp phù vân soi lại dấu hài

Tôi đi tìm lại những gì rơi
Mây phù du phủ kín lưng đồi
Quán trọ trong chiều sương khói muộn
Có một người tựa cửa chờ tôi… (Son Nguyen)

 

Thiên Thu Nằm Ngủ Bên Thềm

Đoá hoa từ giã sắc màu
Cúi hôn vạt cỏ vẫy chào giọt sương
Lim dim cánh bướm bên đường
Thong dong tiễn một làn hương về trời

Đoá trần lộng lẫy trên môi
Nụ hôn ướp mật trên đồi cỏ may
Đàn ong cánh mỏng lưng gầy
Vờn qua lượn lại vút bay về chiều

Từ em rất mực yêu kiều
Phong phanh cánh gió ít nhiều phôi pha
Thuyền hồn đậu bến trăng xa
Hoạ mi vẫn hót trên tà nguyệt xưa

Sương hồng hớp ngọ ban trưa
Khoác vai nắng xế thêu thùa bóng đêm
Thiên thu nằm ngủ bên thềm
Phù du có hẹn chở em quay về? (Son Nguyen)

 

KINH TÌNH YÊU (PhamvanMan)

Ngày mai trả hết nợ đời
Xác thân kia cũng vọng lời dế giun
Sắt se kỷ niệm nào buồn
Rồi thôi hai nhánh tay buông hững hờ

Con sông vàng lạnh đôi bờ
Chìm trong mộng huyễn vẫn ngờ nghệch trôi
Đường trần mây trắng xa xôi
Âm u phần mộ lưng đồi cỏ xanh

Ngày mai lau cỏ xây thành
Ngày lên đêm xuống mong manh là tình
Nghe chừng sót một lời kinh
Nhẹ trôi chiếc bóng, cái hình hư không

Ngày mai ngoan giấc ngủ đồng
Mấy thanh xương trắng một lòng đất khô
mắt xanh môi thắm má đào
Cầm như một giấc chiêm bao cõi người …

Bài hát mùa thu quên

Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm ghita anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Cứ đê mê hương thoảng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy giọng hót
Có nghe chừng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mất
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thuỷ tiên em

Biết chẳng thể níu mùa thu ở lại
Bài hát ngày xưa người vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm câu hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chắp mảnh vỡ thời gian (Truong Nam Huong)

Cảm nhận chiều Đà Lạt

Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm đá say mê?

Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo phất ngang chiều
Mắt anh liếc, thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió thông reo...

Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững bên hồ chân bén rễ
Trái thông nào sơ ý rụng trên tay. (Truong Nam Huong)

Câu hát ấy

Chợt ngồi nhớ lại câu em hát
Bèo dạt mây trôi lại xót lòng
Dễ nhắc bây giờ anh khóc mất
Sông Cầu buông dải thắt lưng ong

Nghe em - tưởng tượng ngày xưa mẹ
Sóng nước ngung nguây vỗ mạn thuyền
Cha trước như nào - anh cũng thế
Sông vờ xoay vạt tháng giêng nghiêng

Mang mang lời hát nhiều duyên nợ
Phiêu dạt cùng anh đến tận giờ
Mẹ hóa mưa phùn, cha hóa gió
Em về… thương lấy một câu thơ! (Truong Nam Huong)

Chớm đông

Này em áo đỏ đi ngang phố
Khéo lại làm đau những lá vàng
Ta trải lòng ra muôn nẻo nhớ
Tiễn mùa hoa cỏ cũng đa mang

Hốt hoảng mùa Đông sau cuống lá
Ta mãi tương tư với phố chiều
Em mảnh mai buồn trao phép lạ
Ngực mình hồ loạn tiếng chuông reo!

Đang lạnh lòng ta chợt ấm lên
Áo người, màu lửa cuối ngày nhen
Không tin Đông chớm lên vai phố
Chỉ chắc lòng yêu đã... chớm em. (Truong Nam Huong)

Chùm thơ dâng mẹ

I
Mẹ giờ hoá nén hương thơm đỏ
Thương lặng nhìn ta chẳng rụng tàn
Con thắt se lòng lo mẹ nặng
Cõi người cong vít cả thân nhang!
II
Mẹ đã chọn ngày trăng linh diệu nhất
Bốn mươi năm cho một chuyến đi về
Khi nước mắt trong đời con chớm bạc
Gọi tên Người như gọi nỗi xa quê!
III
Đưa mẹ vào Tháp cốt
Quay về, con bần thần
Quên hoá vàng đôi guốc
Lên đó Người lạnh chân!
IV
Tuổi thơ theo mẹ lên chùa
Oản, xôi cũng nhận-chuỗi, bùa cũng đeo
Mẹ quỳ, tôi nép quỳ theo
Lạy từ ngọn cỏ lạy veo… tới trời! (Truong Nam Huong)

Cuối cơn mưa

Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong

Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng! (Truong Nam Huong)

Đêm dịu dàng

Nồng nàn đêm tháng giêng ơi
vầng trăng chờ mật trên môi ái tình
ta ru em, lá ru cành
thời gian nhan sắc có thành phù dung?

Mùa Xuân e ấp ngại ngùng
ta mời em đến tận cùng yêu thương
xin hôn ngọn cỏ ngái buồn
để tin có thật thiên đường trong em

Nồng nàn ơi tháng giêng. Đêm
giọt thơm nước mắt trăng mềm mặn thơ
run hai ngọn nến dại khờ
thổi cho tắt nhé - ta chờ phục sinh! (Truong Nam Huong)

Ghi vội trên đường

Đường đời xiên xẹo muôn vàn chữ chi
Chùa thiêng nghê đá ngàn năm lặng quỳ
Giọt sương tỉnh thức cả niềm từ bi

Một hôm buồn đến rủ mình rong chơi
Nhếch nhơ hè phố nhấp nhoi phận người
Gọi tên lòng tốt ơ hờ lá rơi...

Đi qua năm tháng gập ghềnh dại khôn
Niềm vui bong bóng hào quang chập chờn
Chiếc gai chìm khuất nhói vào cô đơn

Cái vòng luẩn quẩn tìm nhau mãi đâu
Bao nhiêu sóng đã vỗ rêu chân cầu
Bao nhiêu mưa nắng đọng vào mắt sâu

Hiểm trở lòng người không sao dễ vượt
Môi mắt nghĩa nhân miểng sành rêu trượt
Thôi mình thủng thẳng bước bằng tin yêu. (Truong Nam Huong)

Góc nhớ Hà Nội

Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bang che không kín thuở ngây khờ
Tay em ấm hay mùa đang thổn thức
Heo may xòe năm ngón gió bơ vơ

Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm me!

Mùa hư ảo hay tình em ảo thế
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây hồ
Có ánh mắt nhìn em qua thế kỷ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa! (Truong Nam Huong)

 LƯNG NGUYỆT

Nửa đêm pha rượu vào nhan sắc
Vườn khuya đã động khúc nguyệt cầm
Mùa thu như thoáng chiêm bao tới
Theo bước em qua lối thăng trầm
Hơi người còn ấm quanh chăn gối
Tôi ôm cái bóng lạnh chỗ nằm
Trở mình hồn vướng ngang sợi tóc
Em đi, bỏ lại cả trăm năm
Thì tôi cũng có đêm cùng tận
Để giấu buồn riêng nỗi nhớ người
Tay lùa bóng tối vào lưng nguyệt
Lấp cho đầy vực khuyết tim tôi
Em về soi lại dung nhan cũ
Thấy có còn tôi giữa muôn trùng?
Từ đem rượu ướt đôi môi đỏ
Nhỏ xuống hư vô dấu nguyệt trần…


MÃN NGUYỆT

Bên kia bờ trăng tận
Còn thấp thoáng bóng ai
Trải thơ vào lưng nguyệt
Che giấu một hình hài
Vầng trăng khuya đã lụn
Đêm cũng cùng đường tôi
Lần quần trong mê lộ
Đâu có chỗ luân hồi
Tiếng nguyệt cầm ơi ới
Trời đất bỗng chuyển mình
Vặn hình tôi đắm đuối
Giữa biệt ngàn phiêu linh
Biết nơi nào mà vịn
Đêm tan tác mịt mù
Em nghiêng theo chiếc bóng
Trôi dạt vào thiên thu
Ngang ghềnh xa thác lũ
Vỗ cho đời mênh mông
Một cõi tình đã cũ
Còn nghe sóng trong lòng
Không trăm năm thì cũng
Đã có lần bên nhau
Lăn theo dòng nguyệt lụn
Chưa qua khỏi vực sầu.

Sunday, June 7, 2020

Pham Van Man 11

Uống rượu cần trên đèo Violac

Vít sợi triêng cong nắng và gió lùa qua chân tóc
Tây Nguyên thênh thênh đường lau chen mọc
tiếng ai hú gọi chồng nương xa...
Vít sợi triêng cong nhấp nhô ruộng bậc thang xanh xanh gò đồi
Em lẫn vào rừng hoa sim tím hay lẫn vào trong tôi...?
Vít sợi triêng cong hơi thở mùi lá non căng trong lồng ngực
đâu đây tiếng đàn Ting gling chập chùng âm vực
hay tiếng lòng chung chiêng...?
Vít sợi triêng cong xanh mướt một mùa xanh với cỏ
Ai gùi mùa xuân qua đó
Tôi thắp tình trên cao

Vạn thọ

Cứ dặn lòng nguôi nỗi nhớ nhà
Mà nghe đau đáu bóng quê xa
Thèm rung môi hát trong vườn mẹ
Nhìn nắng vàng, rơi vàng khóm hoa
Em có còn qua đó chờ không?
Chờ xuân lên mắt biếc môi hồng
Bây giờ thị xã mùa cheo cưới
Vạn thọ lòng nhau trổ mấy bông...?

Vàng phai một thuở

Con nước mùa thu chảy qua hồn mục
Rã riêng chiều nghe lá rụng đầy sân
Anh ngồi đếm nỗi buồn bay lả tả
Vàng Thu chưa? Sương tóc nhuộm bao lần
Tình vốn dại đã vàng phai một thuở
Trái tim còn da diết đến phân vân...

Vàng thu

Một cành khô gãy cuối sân
Biết đâu tàn lụi của lần nào xanh
Đã vàng theo giọt nắng hanh
Còn đâu giữ chút nguyên lành cho Xuân...

Váng vất một cơn mơ

Em!
Anh không nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Khi thức giấc thấy nước mắt mình nhoẹt nhoè trên gối
Đốt điếu thuốc xua không gian mù tối
Mơ hồ một điều gì đó buồn buồn...

Đêm hững hờ như một phím tơ buông
Con mọt nghiến thời gian
con thằn lằn tặc lưỡi
con nhện giấu niềm riêng miệt mài canh cửi
rồi vấp chiếc bóng của mình

Em!
Chỉ vài giờ nữa thôi ngày sẽ bình minh
Phía đằng Đông mặt trời hửng đỏ
Nắng sẽ hồng lên từng ô cửa nhỏ
Rồi em cắm hoa chờ ai...?

Em!
Trong giấc mơ anh có tiếng thở dài
Có thể do mình đánh rơi đâu đó
Trăng ở trên cao khi mờ, khi tỏ
Tình cũng theo mùa lúc đầy, lúc vơi?

Có thể vì anh - chiếc bóng bên trời
Giọt mắt lặng thầm thương thân cô độc
Con ngựa thồ già cùn chân thở dốc
Nhìn những niềm vui mỗi ngày mỗi xa

Em!
Anh không nhớ được gì về giấc mơ đêm qua
Mơ hồ tiếng chim kêu trong khu vườn cỏ dại
Mơ hồ sắc lá xanh trên cành cây bói trái
Và… Anh rất buồn.

Về cõi người ta

Cửa rừng kia khép lại phía sau lưng
Khi từ biệt có đôi lần ngoảnh lại
Một bóng mây chiều đầu sông, cuối bãi
Một tiếng chim kêu trong giấc ngủ vùi...

Không thể cầm giữ được phút yên vui
Có nấm tình xanh ai vun giữa ngực
Ai hát bên trời cho tim thổn thức
Đàn vỡ âm rời thể chạm bờ đau

Đâu biết quay lưng là hẳn mất nhau
Cánh cửa vườn yêu một lần khép, mở
Ta tự dối mình buông câu duyên, nợ
Chọn khúc lạc lìa làm vết thương sâu

Chới với bàn tay mây trắng trên đầu
Lần kỷ niệm xưa đếm từng sợi bạc
Còn giữa tay mình trái tim bỏng rát
Chiều nối chiều phai...ngửa mặt trông trời

Về cõi riêng mình

Thôi thì về với thung xưa
Nghe suối khe ru điệu buồn muôn thuở
Tiếng một loài chim kêu trong cõi nhớ
Như tiếng mình mang mang...

Ừ! thì mây xanh, mây trắng về ngàn
Mặt hồ cũ dăm con chuồn chuồn ớt đỏ
Những đốm lửa hoa bay vào chiêm bao ngày nọ
Đập bàng hoàng đôi cánh giữa hư không

Trăng của trời xưa đã úa ngăn lòng
Lúc vội vã chỉ phần tôi hao khuyết
Tình lại nữa thêm một lần chia biệt
Kể từ hôm em nắm lấy tay người

Phố nào xanh cho vạt nắng hồng tươi
Chân nào mỏi khi đời đòi nghiệt ngã
Rồi có lúc nhìn nhau như kẻ lạ
Để cho chiều lên tiếng gọi tàn phai

Ừ! Thì mình tôi chiếc bóng in dài
Con đường cũ còn dăm viên đá nhọn
Thôi! về cõi riêng mình sè tay năm ngón
Mà lắng lòng ôm chặt vết thương sâu...

Về cõi trăng người

Theo mùa trăng xứ lạ
về với lầu cát xưa
màu thanh thiên xiêu đổ
Bóng thời gian xa đưa...

Mộng Cầm, Mộng Cầm
lạnh lùng trong mây nước
đàn rã khúc trời mơ
hết một đời nghệ sĩ
ủ máu ngùi hương thơ

Ai chờ "trăng vàng ngọc"
ai đợi "nắng hàng cau"
tóc xanh hồ đã bạc
tình động hồn người sau

Đàn run về phía núi
buồn trải dài theo sông
Cõi người lên khói sóng
Cõi lòng ta Thu – Đông

Về Hội An mới thấy buồn

Khi về tìm lại mùa thơ
Chừng như phố lẫn trong mờ mịt sương
Lá khô bay xiết mặt đường
Hỏi mùa thu cũ còn vương chân người?
Về đâu ánh mắt môi cười
Vết son xưa có còn tươi dấu hồng
Lả mình cuối bến tình không
Nỗi đau đã kín huyệt lòng ai khơi...
Trăng treo nửa mảnh bên trời
Đã mênh mông những đêm vời vợi xa
Tim minh ai một lần qua
Mà buông buốt giọt mưa sa cuối đường
Cho người nỗi nhớ niềm thương
Cho tôi chiếc bóng hoang lương buổi về...

Về lại Bình Sơn

Xin về làm trăng treo phế tích
Hạt sương đêm ấy rụng lâu rồi
Cúi tạ ơn người cho quả ngọt
Mà như cuống trái phải tằm sâu
Tôi mang theo suốt thời trẻ dại
Cái vị ngàn năm trái chín đầu
Từng giọt thời gian làm ngọt đắng
Trùng nào đan kết tổ thương đau...?
Lá rụng thầm thì dăm tiếng vọng
Chiều không cho núi ngắm mây nâu
Từ xa xăm ấy người có nhớ
Hay đã quên rồi chuyện trước, sau...?

Về một cơn đau

(Ai cũng bắt đầu cuộc đời mình bằng sự đau đớn của kẻ khác)
H. MAN

Em!
Anh được sinh ra trong những cơn đau xé lòng của mẹ
Đêm có trăng và hoa
Có dự báo xa nhiều cơn bão lũ
Đêm vờ bình yên cho những người lam lũ
mê say lễ hội mùa Thu...

Những ông sao treo trên nhánh mù u
Con cá chép quẫy đuôi lòng đường rực cháy
Những chiếc đèn lồng hiện ra từ vạt rau đếm từng mớ ba mớ bảy
Mẹ chăm bằng những giọt mồ hôi

Em!
Anh được sinh ra trên vùng đất bạc, đá vôi
Đất quặn mình đau nuôi cây, nuôi trái
Quả bói đầu cành ngày kia vói hái
Cắn giữa môi mình rớm máu còn thơm

Em!
Em đừng ngạc nhiên về chuyện hàm ơn
Ngay cả những điều làm ta đau đớn
Như mũi chạm cuộc đời vào viên đá lớn
Có lẽ thương tích làm mình hoàn hảo thêm hơn

Để rồi khi quen biết cô đơn
Mới nuối tiếc ngày cùng nhau chung bước
Anh vẫn về, đi trên đường gió ngược
Ân sủng cuộc đời... thêm một lần đau

Về nhánh sông quê

Lại về đón gió ven sông
Làm hoa bèo nở tím dòng thời gian
Âm thầm đứng đợi mùa sang
Còn dăm chiếc lá Thu vàng trên tay
Lời tình giữ hẹn xưa sau
Cớ sao còn rụng xuống ngày...buồn ơi!
Chưa yên đã quá nửa đời
Ngày xanh chưa thắm đã vời vợi xa
Trăng nào đuối mộng đêm qua
Môi nào thơm giữa sương sa lạnh đầy?
Còn tôi với nhánh sông gầy
Nước xô tâm sự sóng dày tình reo
Bóng chim xa khuất lưng đèo
Bến quê ai gọi mà heo hút chiều...!

Về nhặt bóng mình

Tôi về nhặt lại bóng tôi
Bỏ quên cùng giọt chiều sôi giữa đồng
Mùa đi - cây cải trổ ngồng
Em đi - đời có xanh không mà ngờ
Con sông mỏi mệt đôi bờ
Có đâu Hợp phố mà mơ Châu về
Dặn lòng còn chút chân quê
Bước ra từ tuổi bộn bề đồng xanh
Có thương quả chín trên cành
Thì thương quả Thị bà dành hôm mai
Long đong, trầy trật tình ai
Chỉ xin yêu một chiếc hài vừa chân
Từ trong diệp lục vô ngần
Phù sa thắm đượm bao lần dòng trôi
Tôi về nhặt lại bóng tôi
Thấy tôi trong bóng mồ côi giữa chiều...

Về phố

Bỏ trên đỉnh núi mùa xuân
lời yêu thương lẫn trong từng từng cây
Tôi về vá mộng phương này
Mưa buông buốt nhớ Nắng ngây ngây buồn
Bỏ trong lời vọng thác nguồn
câu thơ sương muối đầu truông lưng đèo
Ngày xao xác tiếng chim kêu
Đêm hiu hắt mảnh trăng treo lưng trời
Xin câm lặng suốt một đời
mà nghe tóc gió bời bời buổi đông
Xa xôi rồi... có buồn không?

Về phố rêu

Theo em về với Hội An
Bóng chưa kề bóng chiều đang phai hình
Phố già nua lỗi nhịp tình
Ai vui áo mới để mình rêu xanh...

Về quê trồng hoa

Hôm em về bên ấy
trăng cũng khuất non xa
vườn xưa chừng héo hắt
có đâu (mình với ta...)

Tôi đi về phố chợ
đêm ngửa mắt trông trời
chẳng còn trăng hiện hữu
sao sông nước đầy vơi?

Em đi chiều tháng bảy
tôi đến đêm tháng mười
những mùa trăng hấp hối
ngang một nửa môi cười
Giờ còn ai nhắc nữa
tình đã ngoài bốn mươi...

Đi giữa lòng tục phố
mà tim gửi hiên quê
thôi thì chân chướng mỏi
theo kỷ niệm xin về
Đất quê vừa mới vỡ
đường ngập dấu chân quen
hoa mới trồng chưa nở
chảy tràn những luống trăng...

Vì đời chạy quanh

Gởi lại bên rào dâm bụt
Trái tim đỏ máu trên cành
Ngày tiễn mùa đi lặng lẽ
Lá vườn bao bận vàng xanh

Gởi con sông Trà mỏi mệt
Chở theo ngần ấy tuổi buồn
Đưa ai qua cầu mộng mị
Mà lòng ngập nước sông tuôn

Gởi câu thơ tình rưng rức
Giọt mưa thu rụng ngang mùa
Lối về lao xao kỷ niệm
Ngập ngừng - mỗi bước lẻ loi

Người xem câu thơ rẻ rúng
Mười năm chút mộng chẳng thành
Yêu em Yêu người như thể
Trời đày cứ chạy vòng quanh

Vĩ thanh tôi và em

Vở kịch nhân gian vào lớp vĩ thanh rồi
Lá vẫn vàng xanh, nước vẫn trôi
Sóng sánh thời gian trên tóc bạc
Ngùi thương ngày đuổi nắng trên đồi

Em gởi tình trong bài hát mẹ
Đêm se tiếng cuốc gọi bờ sương
Vầng trăng cô phụ soi mờ tỏ
Mỗi ngày phai một chút sắc hương

Tôi chạy về phía những triền sông
Cuống rạ khô trơ giữa cánh đồng
Đất nứt giữa mùa khô gọi nước
Diễu vòng cơm áo giữa trời không

Ta nợ nần nhau những đớn đau
Còn đâu mà hẹn ước mùa sau
Thời gian dồn sóng lên phần cuối
Đành dở dang theo một kiếp này...

Viết cho chiều cuối năm

Cái lạnh ùa qua ngày rất vội
Tàn đông mùa dỗi hẹn đây mà!
Em qua gió tạt hương yêu lại
Để phố hừng lên thắm sắc hoa
Hẹn nhau chiều cuối cùng năm cũ
Cho tình xanh ngát những mùa xanh
Thương quá! lòng mình chưa kịp Tết
Mà em thì đã vội ra Giêng
Trái tim tội nghiệp chờ xuân lại
Lòng thơm như trổ cánh mai vàng
Mắt nhìn sâu thẳm ân tình ấy
Chỉ biết thầm chia những rộn ràng...

Vô ngại

Phải đâu mây về với núi
Mà nghe mưa ướt ngập lòng
Phải đâu lấn ghềnh ra biển
Mà sông bên đục, bên trong

Anh vẫn đi, về lầm lũi
Bàn chân bấm mặt đường trơn
Một đời - nỗi vui được mấy
Mà ghen, mà giận, mà hờn...?

Xin làm cây thông trước gió
Vi vu ca hát bốn mùa
Vốn biết lẽ đời tụ, tán
Sá gì những chuyện được, thua

Nắng mới lên đầy ô cửa
Mưa chiều phủ kín mặt sông
Ngày tiễn mùa đi lặng lẽ
Đời nhau - còn mấy Thu, Đông...?

Với bóng

Không chờ ai không đợi ai
Tôi cùng tôi với chiều phai ráng chiều
Ngõ dài - hàng quán lệch xiêu
Rã riêng một góc đìu hiu giữa đời
Nhạt môi chén rượu người mời
nỗi niềm riêng biết cạn lời cùng ai
Đau yên cương dặm đường dài
Nổi nênh nênh nổi tình phai với chiều
Xa rồi - còn chút hương yêu
Gởi trong nỗi nhớ ít nhiều buồn đau...
Với người nắng vội, mưa mau
Với tôi trăm vết hằn sâu trong hồn
Cõi trăm năm chuyện mất còn
Thời gian trắng bóng rã mòn, nhạt phai
Không chờ ai không đợi ai
Đường câm - chiếc bóng trôi dài dưới chân

Với chút ơn người

Không hẹn, không chờ ai đó nữa
Như bao người khác đã qua đời
Cứ như trời rộng mây ngàn lớp
Không biển sao lòng em sóng khơi?

Cứ bảo quen rồi chân bước lẻ
Cớ can chi gởi buồn cho tôi
Con đường hoa tím hoa vàng nở
Đâu chắc gì nên ngày chung đôi

Trăng khuya đã lấm mưa trời cũ
Đôi giọt ngoài song lóng lánh vàng
Đổ xuống trang đời kia lỡ dở
Hồn tôi? hồn của gió mênh mang...

Ơn em một bữa trao tình vội
Buồn lẫn vào trong ngày gió mưa
Tôi như đã chết từng xương lá
Rụng giữa đêm mùa Thu rất xưa...

Với dòng sông đã cạn

Con sông đã cạn nước rồi
Bến bờ hiu quạnh tôi ngồi với tôi
Đàn buông một tiếng xa xôi
Đã nghe sương khói, biển đồi qua tay
Đã tàn một khúc mê say?
Trơ vơ đá sỏi cỏ dày dấu chim
Mai kia nguồn mạch về tìm
Mát, trong thì đã vắng im đôi bờ
Rồi khô khốc những mùa thơ
Những thân bèo tím hững hờ trôi xuôi
Em về cười giữa yên vui
Có nghe thảng thốt ngậm ngùi tình sông...?

Vũ nữ Chàm

(Tôi đã hát và nhảy múa trên tận cùng nỗi đau..)

Rêu đã lên xanh mà lộng lẫy những đường văn
mưa rỗ mặt khơi hồn nhiên nhan sắc
Vết ố thời gian thắp buồn lên mắt
bao mạch ngầm mắt đá nảy dòng thơ
Lắc bụng, rung vai xám ngắt một làn mơ
Đàn, sáo, trống, chiêng đã tròn nhịp điệu
Bàn tay mở và tay kia vói níu
một khoảng trời xanh đến lao lư
Âm vực chùng buông tiếng phế hư
chìm lắng giữa cõi tịnh buồn cổ tháp
Đá nói giúp biết bao điều đổi khác
chiều hoang lương đồng vọng tiếng than dài
Lỗi nhịp bước tôi xin cùng nhảy múa
Mang điệu buồn bên cạnh tàn phai...

Vườn cỏ chiều xuân

Người về bãi mía nương dâu
Tóc xanh xưa đã bạc màu thời gian
Hắt hiu ngọn gió đông tàn
Thềm rêu tơ sợi nắng vàng vọt qua
Gọi thầm chiếc bóng xuân xa
Hoài đem nỗi nhớ trải qua dặm buồn
Góc trời quê chén rượu suông
Chừng say câu hát trong nguồn mạch xưa
Cánh mai vàng đẫm sương mưa
Vàng hoa sân cũ người chưa kịp về
Tóc mây che ngọn tình thề
Vắt câu thơ nối vô đề tặng nhau
Cứ lần lữa hẹn mùa sau
Riêng tôi lại một xuân này - lẻ loi

Xa rồi - tháng giêng

Khi con chim về làm tổ
đã quấn quýt hiên nhà
Khi con ong đi tìm mật
giàn mướp mới đơm hoa...
Khi tôi đến tìm em
tháng Giêng hồng ô cửa
những cánh hoa mai vàng
rực vàng duyên đôi lứa

Tháng Giêng cười trong mơ
nụ hôn đầu con gái
môi chưa quen hương nồng
Tháng Giêng rồi...xa ngái

Tôi đi về phương Đông
biển thời gian trắng xoá
Tôi đi về phương Tây
rừng vàng xanh, mắt lá
Em chìm khuất trong sương
mơ hồ như ký ức
Xuân rồi xuân giữa ngực
Áo ai vàng sân người

Khi mưa giăng trên thành cổ
Vướng víu nụ hôn đầu
Em mang theo đời rộng
Tháng Giêng tôi... đi đâu...?

Xuống phố

Biển xanh hơn khi sóng bạc đầu
Chiều cũng vàng hơn lúc vắng nhau
Phố vẫn ngày xưa mà phố rộng
Em mang mùa xuân tôi đi đâu?

Mây bỏ trời xanh đùn ngõ cũ
Buồn giấu vào trong nhịp sống đầy
Em của bao giờ... em có biết
Lá nhớ mùa xưa hiu hắt bay

Nắng cháy trên hàng cây lắng im
Còn ai đâu mà ngóng mà tìm
Lỡ chân trượt ngã vào kỷ niệm
Phố một mình nghe buông buốt tim...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Pham Van Man 10

Ta nợ đời nhau

(Lạp cự thành hôi lệ thuỷ can
- Ngọn nến chưa tàn lệ vẫn sa)

Lý Thương Ẩn

Ừ thôi lời nghẹn trong lời
Bao nhiêu năm - đủ một đời truân chuyên
Trách chi cánh gió lạc miền
Cứ hanh hao thổi cuối triền dốc xưa
Ngọn đèn chong phía gió mưa
Cứ heo hắt cháy cho vừa lòng đau
Sợi tình quấn chặt đời nhau
Gỡ đêm rồi lại buộc ngày vào thôi
Tôi ngồi với nỗi buồn tôi
Đếm thời gian lạnh lùng trôi xuống đời...

Tâm sự Thuỷ Tinh

Bởi bước chân ta nước dội sóng dồn
Mù mịt trời kia gió cuồng mưa lớn
Đừng trách hờn ta lão Thần hung tợn
Nghìn năm không nguôi tình hận Phong Châu

Biển một đời xô con sóng bạc đầu
Ta một đời đau cuộc tình lỡ mất
Đã trót lỡ tin tình yêu có thật
Có đâu hằng năm dâng lũ đòi người?

Một nét mày chau, một sắc môi cười
Cũng đủ làm nên vết thương giữa ngực
Lúc trời chuyển Đông trái tim buốt nhức
Ta cứ gầm gào nên nổi bão giông

Nào trách gì ai cá chậu chim lồng
Lỡ phía bên này bồi cho phía khác
Ách nước tai trời người quen bội bạc
Mà trách lầm ta nặng mối tình thù

Không gió mưa rồi cũng đến hoang vu
Là lúc cạn lòng không yêu được nữa
Vẫn giấu trong mình niềm yêu cháy lửa
Ta nhớ thương người mấy bận tìm thăm...

Tâm sự Tú Uyên

Tranh đơn chưa nhạt màu thơ mộng
Kiều nương! nát hồn ta đêm nay
Dễ cái vô cùng kia chẳng hẹn
Thì chút duyên người đâu hẳn thay...

Ta xé lòng ta bằng ngọn bút
Đưa người... dù chậm cũng từ ly
Lòng tay đọng nửa vành trăng khuyết
Lạnh lùng Tô - Lịch bốn mùa đi

Trăng của muôn người lơ lửng sáng
Trăng của mình ta rụng bất ngờ
Ai khóc ai mà thao thiết vậy
Vàng chi nên nỗi chát đời thơ?

Cũng từng vuốt mặt cười dâu bể
Ngực máu vừa thêm một vết dao
Sấp ngửa dưới tay người nõn nuột
Thôi đành chung đụng với hư hao

Ta có một đời tiêu hết nửa
Nặng mang “hồn bướm” mà “mơ tiên”
Dỗ mình: duyên nghiệp phù du cả
Mà giọt buồn rơi đắm luỵ phiền...

Tàn đêm phố cũ

Tình không thể gần hơn được
Mà xa chẳng nỡ nào xa
Tàn đêm tìm về phố cũ
Nao lòng một chút sương hoa
Nhà ai khép hờ cửa mới
Mà tôi cánh gió lạc đường
Quẩn quanh bên rào dậu ấy
Ngùi ngùi tiếc một làn hương
Thầm gọi tên cho đỡ nhớ
E trăng đổ bóng hiên nhà
Biết rằng đã tàn mộng mị
Trời xưa ai cấm chim qua?
Bâng khuâng nỗi niềm xưa cũ
Tiếng gà bóng gió xa xôi
Dỗ dành mình câu duyên phận
Yêu người cố dặn lòng: Thôi!...

Tàn thu

Mây vàng sững một làn mơ
Cỏ cây như thể hẹn giờ tàn phai
Tơ hồng khẽ chạm môi ai
Hốt nhiên phố cũ cứ dài hoang liêu
Vàng lên nắng sớm mưa chiều
Lá bay như chút lòng yêu võ vàng
Cây khô nắng úa hai hàng
Cứ trơ vơ giữa chiều hoang rã rời
Câu thơ vàng phía chân trời
Cứ mang mang vọng mấy lời khói sương
Gói tròn nỗi nhớ, niềm thương
Buồn theo lá xiết mặt đường tàn Thu...

Tàn xuân

Đầu nguồn đã rộ ngàn hoa
Cuối sông một bóng chim qua lạc loài
Lạ mình trong mảnh gương soi
Trách chi ngày tháng kéo mùa xuân qua
Ngập ngừng cuối ngã chia xa
Buông tay ngoảnh mặt là qua đổi dời
Lặng im lời gói trong lời
Tàn xuân về (đứng giữa trời mà than)
Áo ai chìm khuất suơng ngàn
Chiều đi vội vã chiều man mác buồn...

Tập bản thảo bỏ quên

Có nỗi buồn em giữ giùm tôi
Tập bản thảo bỏ quên mười năm thềm cũ
Tôi mê mải đường xa buồn thân di trú
Bữa qua đông tấp tểnh quay về

Gió bên đời thổi dạt chút duyên quê
Hoa cúc dại vườn nhà ai lấm bụi
Mảnh trăng cũ có chung cùng tiếc nuối
Lòng quê cong khuyết nỗi niềm
Cứ lặng thầm như khoảng sân im
nghe năm tháng phủ mặt mình rêu, cỏ
Những trang nháp mảnh tình tôi ngày nọ
Lần tay em hẳn rách một đôi tờ?

Tôi vụng về đem mộng ủ vào thơ
Không giữ được những điều chưa kịp mất
Tôi với tôi cùng niềm đau rất thật
Sè hai tay ve vuốt trái tim mình...

Tháng ba của tôi

Lại về ngồi khóc bên nấm mồ cha
Chiều rớt chậm tiếng cu cườm khắc khoải
Lặng lờ không gian hương khói
Trời xanh mây bạc trắng đầu

Tôi như ngọn tháp già phủ mặt bể dâu
Trơ vơ điệu buồn mưa, nắng
Về tạ lỗi cùng đấng sinh thành
Ơn sâu, nghĩa nặng
Bao năm cuộc người chẳng thấy hiển vinh

Về dưới hiên quê kể chuyện đời mình
Con sông mỏi mòn không ra đến biển
Cuối bến trăm năm thuyền ai lỡ chuyến
Lau lách vọng hoài tiếng gọi: Đò ơi!

Cỏ đã biếc xanh gờn gợn góc trời
Đợi bước chân xa về khơi nỗi nhớ
Tháng Ba của tôi chùm bông khế nở
Sân đình rộn trống chiêng khua
Tháng Ba Có người làm thơ lơ đãng
Ngồi nghe trăng dậy hương mùa...

Tháng chạp

Gái làng khâu lại khăn san
sút chỉ từ mùa đông trước
Lá vườn còn ngân ngấn nước
Chúm chím nụ hoa đương thì
Lúa đồng mơn xanh với gió
Đã xanh hơi hám lực điền
Ngõ quê cành tre khỏng khảnh
Rập rình nhịp khua trống chiêng
Đuôi mắt con gái lúng liếng
Môi tham con trai gọi tình
Đất trời ngà ngà men rượu
Thầm thì bên cửa: Mùa xuân!

Thanh minh

Em không về lễ hội Thanh minh
Thắp nén nhang trên mộ phần Cha, Mẹ
Dẫu biết dòng đời chia trăm nhánh rẽ
Có đoạn nào ta không chung nhau...

Con chim nhớ ai khan tiếng gọi ngày
Xao xác rừng chiều “bắt cô trói cột”
Tiếng vọng đìu hiu dù trong muôn một
Lãng đãng qua vùng kỷ niệm mù sương

Em không về lễ hội Thanh minh
Ngọn gió tàn xuân lung linh đôi đèn giấy đỏ
Đôi mắt đêm soi rực đầu lá cỏ
Ngóng chờ một bàn chân quen...

Có thể vì núi cách, sông ngăn
Có thể vì lồng son khép cửa
Ai đốt niềm vui bập bùng ngọn lửa
Mà lòng mình lổ đổ tàn tro?

Em không về nghe điệu hát, câu hò
Thương lấy thân cau dây trầu quấn quýt
Để nghe tình quê dồn lên máu thịt
Để nghe tình mình quá đỗi Thanh minh...

Thao thức cùng hoa

Chênh chếch một liềm trăng
Đêm huyễn hoặc giấc mơ tôi qua cõi miền xa lạ
Hoa Quỳnh đỏ rung ngấn lá
Em thì nở bung khát khao…

Cứ mặc ngoài kia lời gió lao xao
Yêu quý một loài hoa giữa mùa mộng mị
E ấp nở trắng trong lòng thánh thiện
Vì vẻ đẹp đất trời mà tận hiến
Vì tình yêu thanh thoát một làn hương

Có con dế nào lên tiếng kêu sương
Cho nỗi nhớ, nỗi buồn lặng lẽ
Chưa kịp rộn ràng nụ thơm vừa hé
Đã bồi hồi vì hoa mãn khai…

Có phải tình yêu là tiếng hú dài
Phía thượng nguồn dòng sông rực rỡ
Sông thì vẫn miệt mài như người mắc nợ
Cứ mỏi mòn dâng tặng phù sa…?

Em và một loài hoa
Cứ khiến xui nhiều đêm mất ngủ
Tôi vẫn vật vờ trong ngôi nhà cũ
Nghe như tình mình vừa chết đêm qua….

Thắp cho em nỗi bình yên

Thắp cho em nỗi bình yên
Êm như biển sóng ôm triền cát xa
Đàn run từ nhánh tay hoa
Vỡ thanh âm một chiều xa biệt nào

Nhặt dùm em giọt mắt trào
Bỏ quên từ thuở hư hao tuổi mình
Thuở cay đắng một cuộc tình
Thời gian - con nước quặn mình trôi xuôi

Giữ dùm em những bùi ngùi
Khói sương nhuộm trắng buồn vui phận người
Thầm chia ánh mắt môi cười
Lòng trong như tuổi đôi mươi cận kề

Giữ dùm em mảnh trăng thề
Đã trôi, trôi giữa mùa mê đắm này
Tôi ngồi gỡ mộng trên tay
Phố xưa hiu hắt một ngày không em...

Thì thầm hoa cúc

Chẳng phải vương đầy sân nắng
Mà thương lấy áo ai phơi
Chẳng phải đường quen bóng đổ
Mà em bước chậm qua đời
Xưa ta giấu tình trong lá
Lá bay nát dưới chân người
Từ bữa sân đời quạnh vắng
Đã nghe nhàu nhạt môi cười
Ai gánh mùa thu qua phố
Nát lòng mấy bận hoàng hoa
Câu thơ gởi tình trẻ dại
Đã vàng cuối ngả chia xa
Tình yêu nỡ nào đây nữa
Trăm năm mang tiếng dỗi hờn
Thì thôi xin làm khách lạ
Hiên người giấu một cành đơn...

Thơ cho bạn

Không có anh
trời vẫn thản nhiên xanh
Trăng vẫn sáng trong mắt người thực dụng
Phía sau những bài ca hạnh phúc
Là khoảng không im vắng lặng người

Phố vẫn rộn vui câu nói, tiếng cười
Góc quán chung ngồi vừa thay kẻ khác
Thì trách chi đời nhạt phai, đen bạc
Ngày mới bừng lên đã sớm sang chiều

Anh ngây thơ thờ phụng những lời yêu
Mà chẳng biết bởi người kia vui miệng
Con nước bỏ bờ đã xuôi trung biển
Sao phải thân thân trách phận lỡ làng?

Phải biết mỉm cười trên những dối gian
Với phản trắc dành cho lời khinh miệt

Chiều sẽ vàng hơn để lòng da diết
Ngày sẽ dài hơn cùng với đơn côi
Quả bóng đứt dây bay khuất xa rồi
Rơi đâu đó trong trời tịch mịch

Thì cám ơn người trao cho thương tích
Để lúc trở trời còn biết mình đau...

Thơ mùa đông

Tôi viết thơ tình lên trang giấy mới
Cơn gió mùa Đông qua cửa lạnh lùng
Vạt nắng cuối mùa mong manh tàn rụng
Tình thắp lên cao lá gió chập chùng

Cái lạnh cùng mùa ùa qua ngõ cũ
Phố xưa em quàng khăn rét chờ ai
Mà làn mây bay chao nghiêng nếp trán
Mà nét mày chau giấu tiếng thở dài...

Mang chút niềm riêng tô hồng ô cửa
Cho kịp mùa xuân về sớm lưng đồi
Hỏi con sông Hàn chở bao nhiêu nước
Mà cuối đời mình nặng một dòng trôi

Tôi viết thơ tình lên trang giấy mới
Chợt quên tuổi mình tóc muối sương pha
Cây cỏ vườn ai ươm chồi kết nụ
Xuân cuối đời tình có kịp đơm hoa?...

Thơ người

Nghe thơ người với Hầm Hô
Nửa lăn tăn sóng nửa lao xao bờ
Bến mơ không hẹn, không chờ
Hỏi mình: thêm những dại khờ nào đây!
Lá khô ai vắt ngang mày
Vàng trong đáy mắt một ngày thu phai
Bên kia lời gió than dài
là câu tơ đẫm sương mai, sương chiều
Buồn người lỡ một lần yêu
Buồn tôi bỗng lớn bao điều đắng cay
Nhặt lên từ những mê say
Nhành hoa cỏ tím chân ngày về không...

Thơ tình bên ô cửa cũ

Nhặt lên từ kỷ niệm buồn
Một cành hoa úa một vuông lụa hồng
Ngày em khăn áo theo chồng
Câu thơ lục bát vàng trong bụi mù
Phố phường bỗng chốc hoang vu
Và tôi - chiếc lá vàng thu bên trời
Nhặt lên từ nỗi đau đời
Một đôi môi xám quen hơi thở dài
Thơ tình biết gởi cho ai
Ngõ xưa còn thoảng hương lài, hương ngâu
Em mang theo mối tình đầu
Bỏ quên một nhánh sông sâu lạnh dòng
Giấu lòng, như mảnh trăng cong
Vào ô cửa cũ hoài mong một người...

Thơ trên đèo Phượng Hoàng

Đứng giữa đèo hai màu mây khác
Áo ai, hai vạt trắng, vàng
mỗi chặng đường về là ngần ấy quan san
ở đó trời còn xanh không nhỏ?
Ở đó chùm sao tua chín đỏ
Thương em lòng này rưng rưng
Con đường về xuôi nắng đổ ngập ngừng
mang mang những chùm mây lạ
Chập chùng thung xa lao xao tán lá
một nửa vàng và một nửa kia xanh
Cũng bất ngờ như nhỏ xa anh
phía mưa ướt cánh bằng lăng
bên bàng hoàng phượng đỏ
Thật lạ kỳ với mùa mưa xứ nhỏ
lại chính mùa hè nắng lửa quê anh
Như nỗi vui, buồn cứ chạy vòng quanh
để vô hạn chạm đầu hữu hạn
Con đường xe qua buổi chiều, buổi sáng
Cứ ngoằn ngoèo bao nỗi thương mong...

Thoảng hương quỳnh đêm xuân

Đêm gảy khúc tiếng đàn ai
Tuổi xanh tôi đã "mốt, mai" lâu rồi
Ngập ngừng chiếc bóng xuân trôi
Ngu ngơ thầm gọi mùa xa xôi nào
Em cười bên cửa chiêm bao
Thoảng vào đêm chút ngọt ngào dậy hương
Của ngày ngậm kín mưa sương
Của đêm ngơ ngác giữa vườn ngập trăng
Là em hoa nõn - đất cằn
Kà tôi con chữ nhọc nhằn lời thơ
Đêm xuân chút mộng treo hờ
Đã đau duyên kiếp còn ngơ ngẩn hồn...

Thu Phong đâu rồi?

Thế là mình vụt qua nhau
Vườn mơ ứa trổ đôi câu thơ buồn
Ừ thôi! Nước đã cạn nguồn
Ừ thôi! Cứ mặc chiều buông xuống đời
Tôi về gối mộng biển khơi
Nằm nghe sóng vỗ ru lời tháng năm
Thu Phong ơi! Bến cát lầm
Thời gian xiêu đổ chưa cầm lòng đau
Thế là mình thất lạc nhau
Đã không chờ trước, hẹn sau nữa rồi
Bóng chim bay khuất nương, đồi
Còn tôi ngồi ngắm tình tôi lỡ làng...

Thức giấc cùng trăng non

Khi những giọt mưa như nghìn gai nhọn
Quất xuống đời làm buốt rát thịt da
Chiếc lá khô bay bay trong chiều ấy
Như lằn dao rạch hai miền chia xa...

Anh chẳng còn gì ngoài hai tay trắng
Mở trang thơ xưa giấu chuyện tình buồn
Nửa đêm giật mình như ai vừa gọi
Choàng dậy mà thương những ước mơ suông

Con đường thì dài cho chân bước mỏi
Ngun ngút bụi hồng mù dấu chân qua
Trăng khuyết nửa vành lắt lay kỷ niệm
Còn rải vàng chi thêm quạnh hiên nhà

Em rồi cũng qua như bao người khác
Mây của trời xa chim của núi ngàn
Dẫu biết lẽ đời hợp tan, tan hợp
Sao cứ ngùi ngùi bên những phế hoang...?

Thuở yêu người

Mai kia về lại chốn nầy
Buộc hương vào gió buộc ngày vào đêm
buộc mây lên sợi tóc mềm
Mà thương những phút êm đềm đã qua
Em rồi em của người ta
Trăng rồi trăng của mùa qua lạnh lùng
Phải đâu phím lỏng tơ chùng
Bóng thời gian đổ từng cung nhạc trời
Sè tay bắt mộng bên trời
Là nghe tan, hợp đầy, vơi ngập lòng
Mai về buộc nhớ vào mong
buộc câu thơ cũ vào trong mắt người
Rã riêng một thuở yêu người...

Thương tích

Em bắn mũi tên nào mà ta ngấm độc?
Ba mươi năm chỉ một vết thương lòng
vừa khép miệng đã bất ngờ mưng mủ
Rượu bao chiều rửa mãi cũng không xong...!

Tiễn

(Thân điếu hương hồn bạn thơ Nguyễn Trung Bình)

Tiễn ai qua chặng đường trần
Nợ duyên vướng víu lần khân buổi về
Bóng cây ngắc ngứ sông quê
Bóng ai khuất giữa bộn bề nhân gian
Gió mùa réo gọi phai tan
Cỏ khâu năm tháng lụi tàn nào đây...
Còn tôi đứng lại bên nầy
Ngó mông qua phía cỏ cây chạnh buồn
Tiễn người giọt giọt mưa tuôn
Trăm năm còn mảnh trăng suông cuối trời
Ừ thôi! đã hết phần đời
Câu thơ riêng rã nối lời: - vô chung...

Tiễn mình

Phải vì sóng lá thông reo
Mà buồn kia cứ dài theo đường về
Vàng đâu vàng ủng mùa mê
Sá chi tan hợp mà thê thiết lời?
Khi tung hoa chạy cuối trời
Đã nghe mưa rụng xuống đời lạnh căm
Về mà nhớ tháng thương năm
Nhớ hiên phố quạnh giọt đằm đằm buông
Trao tay một khúc âm buồn
Có hay mười ngón tình suông rã rời?
Dỗ nhau đi hết một đời
Rồi chia nhau nén từng hơi thở dài
Đường về bên nắng chưa phai
bên mưa sũng ướt như hai nỗi niềm
Lặng thâm mấy nhịp rung tim
Đường về hun hút còn thiêm thiếp chờ...

Tiễn người

Đưa người dài một bến sông
Về làm sợi nắng giữa mênh mông vàng
Ừ thì mây của gió ngàn
Cớ sao lòng nặng mấy hoàng hôn xa
Dặn lòng như giấc mơ qua
Buồn làm chi chuyện tình xa ngút rồi
Đưa người một chặng đường thôi
Biết đâu năm tháng lở bồi đời nhau
Câu thơ vàng úa ngang mày
Cũng nghe nắng sụp, mưa bay mấy vần...
Đưa người dài một bước chân
Đưa tôi - về với căn phần nào kia...
Gió bay chiếc lá lạc lìa
Rụng vào tim vỡ lời chia biệt người...

Tiếng buồn chim vịt

Con chim vịt mày ở đâu trong bụi cây
Kêu chi cho đường chiều khắc khoải
Kêu chi cho nắng run bờ lau bạc trắng
Cho cõi người thêm chút đìu hiu...

Tháng Tư
Ai đem hương xưa rải xuống vực chiều
Trời đất mang mang niềm thương nỗi nhớ
Suối nhớ thương ai tiếng buồn muôn thuở
Sông nhớ nguồn nào sông chảy vòng quanh?

Hoa cỏ đương mùa để tháng Tư xanh
Xanh ngút bờ xa tình như cỏ dại
Đâu phải buồn chân một lần quay lại
Mà xót xa chiều cùng tiếng chim kêu

Ai đó giữ giùm lá gió ngàn reo
Giục ngày nôn nao lưng đồi bạt nắng
Có một chiều xưa tóc lùa mây trắng
Chiều nay trùng trùng kỷ niệm về vây...

Con chim vịt kêu chi trong bụi cây
Mày nhớ thương ai mà thao thiết gọi?
Tôi ngó lại mình bàn chân chướng mỏi
Chẳng lẽ ngồi đây khan tiếng gọi người...?

Tiếng chim kêu đầu gió

Em đến giữa bạt ngàn lá gió
hát vang khúc ca tình yêu
Khu rừng của muôn đời huyễn hoặc
Bâng khuâng - vạt nắng lưng chiều
Hàng cây vật mình trong nỗi quạnh hiu
Con suối lấn ghềnh ra sông, về biển
để nhánh tay sương trắng màn nhu nhuyễn
ôm lấy hư tàn...
Em đến phía mặt trời hỗn mang
Véo von - từng tia lửa nhỏ
Tôi cầm trên tay nỗi buồn chín đỏ
đâu hay, rực cháy đời mình
Con đường gập ghềnh bao cuộc tử, sinh
Phận người chìm, nổi
Sóng lớp thời gian Thầm thì gió thổi
Mây che không rõ mặt người...
Em đến phía mùa xuân rộn rã tiếng cười
Khúc ca mùa xuân thắp lời cây cỏ
Tôi cứ vọng tình theo hướng gió
quên mình đã chớm tro than...

Tiếng chim lồng (I)

(Cho Lê Thu Phong)

Đêm nghe vẳng tiếng chim lồng
Chợt thương ai - vết son hồng bỏ quên
Trễ tràng duyên nghiệp nổi nênh
Dấu xưa còn giữ... thác ghềnh nào đây?
Tiếng con chim cũ gọi bầy
Tiếng buồn trong lá, trong cây rạc rời
Tiếc chi chút mộng bên trời
Mà đêm sâu cũng đầy vơi nỗi niềm
Chợt bâng khuâng chợt ngóng tìm
Lời tan phai gọi nổi chìm trong nhau
Có chia chút quạnh hiu này
Cũng không đủ sớt niềm đau giữa đời
Song thưa vàng mảnh trăng khơi
Trăm năm tình động trong lời bèo mây
Tàn đêm cùng chén rượu đầy
Biết mời ai cạn buồn này với tôi...?

Tiếng chim lồng (II)

Con tim có những lý lẽ của nó mà lý trí không thể hiển được”
(Pascal)

Tiếng con chim hót trong lồng
Tiếng buồn vọng giữa chiều không bẽ bàng
Nửa hoà sợi gió lang thang
Nửa như ưu uất bên hàng song thưa
Em ngồi khâu vết thương xưa
Vá bao nhiêu mụn cho vừa lòng đau
Một lời yêu giữ cho nhau
Cũng nghe trăm đắng nghìn cay số phần
Và... con đường nhớ bàn chân
nhớ môi, nhớ mắt chiều bâng khuâng chiều...
Lồng son em vọng tiếng kêu
Để tan nát mảnh hồn treo bên đời
so dây lần phím khơi vơi
Cung Thương ai để bời bời tiếng chim...

Tiếng lạc ngựa bên bờ sương

Tiếng lạc ngựa khua bên bờ sương
Leng kêng cuối con đường mông quạnh
Vang âm khi buồn tôi trổ nhánh
bên góc đời hoang vu...

Người trao cho tôi một nhánh mưa thu
Làm sũng ướt một đời trôi nổi
Tôi quờ quạng trong đêm mù tối
Gõ móng cùn kêu trăng canh thâu

Gói cho tròn một chút ơn nhau
Mà nhớ thuở dựng bờm tung vó
Mặc ngoài kia đồi, truông lá gió
Cỏ trong vườn gặm mãi còn ngon

Bóng thời gian réo điệu hư mòn
Vườn trái mộng thầm thì gió thổi
Đêm kinh kỳ đèn xanh khuất lối
Máu tim mình nhỏ với yêu thương

Tiếng lạc ngựa khua bên bờ sương
Như có ai vừa lên tiếng gọi
Biết làm gì khi chân chướng mỏi
Khi lòng mình còn đau yên cương...?

Tìm

... Đừng tìm em nữa anh ơi
Để em mắc nợ hứa lời dối gian...

Thạch Thảo

Tìm trong câu thơ xưa cũ
Chút tơ duyên đẫm mưa mùa
Bao lượt người đi, kẻ ở
Gót mòn con phố già nua

Tìm trong mùa xuân mắt mẹ
Cánh mai vàng rực tay người
Mẹ giờ chân mây ngút ngát
Nhẹ thênh - khi biệt cõi người

Tìm em trong lòng phố lạ
Lòngtrong như tuổi đôi mươi
Không dưng - để lòng lấm bụi
Dối gian - để nhạt môi cười

Tìm trên non ngàn, biển mộng
Ngày dài chẳng một lần vui
Trái tim héo mòn thương tích
Cứ chung cùng những ngậm ngùi

Tìm trong hương xuân ngào ngạt
Ngày xanh, nắng mới tinh khôi
Gập ghềnh bước đời đá sỏi
Giật mình - tôi lại gặp tôi...

Tình

Ừ thôi! phụt cháy một lần
Bao nhiêu yêu dấu cũng ngần ấy đau
Kể như tàn một đêm say
mình tôi bóng lẻ với ngày rang ra
Không làm xanh được ngày qua
trách chi đời rộng vui xa buồn gần
Đã đành sợi tóc vướng chân
kiếp phù du cũng một lần đa mang
Ừ thôi! buồn dựng hai hàng
tôi về đếm tuổi xuân tàn nhạt trôi
Nẻo chung, lạc mất nhau rồi
Với niềm yêu ấy, ừ thôi! lỡ làng
Khép vòng tay đợi mùa sang
Đêm sâu thẳm cứ bàng hoàng gọi tên
Giận mình - cố dặn lòng quên
mà đan tơ sợi mông mênh buộc mình
Có chăng là bóng, là hình
Chút duyên kia vận chữ tình vào nhau
Để rồi suốt một đời đau...

Tình cờ anh cúi mặt

Tình cờ hạt mưa rơi trong mắt
Thấy mặt hồ Thu xanh biếc xanh
Chiếc lá bập bềnh theo kỷ niệm
Như chiếc thuyền trôi trong tuổi thơ

Tình cờ cánh hoa bay trong mắt
Phấn hương lả tả vào thinh không
Em nhặt miếng trầu têm vôi vữa
Rồi để buồn lên một bến sông

Tình cờ hạt nắng sôi trong mắt
Chiều chậm mà không thấy bóng người
Buồn dựng quanh đời như thể núi
Không khóc mà nghe lòng rưng rưng

Tình cờ hạt bụi rơi trong mắt
Nhập nhoè hoa, cỏ
nhập nhoè ta...
Có một con đường quanh cõi nhớ
Bụi hồng ngun ngút phủ đêm qua

Tình cờ thấy mình trôi cuối biển
Thấy em lẩn khuất cuối hiên ngày
Tình cờ như gió mùa lưu lạc
Thổi mỏi tình kia mây trắng bay...

Tình đã mùa thu

Đời như giấc mộng
những tháng năm qua dài con phố rộng
hắt hiu - đi, về

Màn đêm xuống lạnh
Quán khách bên ly rượu buồn sóng sánh
Lao xao tiếng cười
lạ lùng những khuôn mặt người

Rồi em đến
Rực sáng trong tôi hàng ngàn tia nến
Xoá tan đêm dài...

Có những lúc trên đường về nghe cây lá hát
Khúc ca mùa xuân
Những cánh hoa tuơi rực hồng trong nắng
Cháy lên niềm tin
Hạnh phúc quanh ta
mà ngu ngơ cứ mải mê đi tìm

Đầu xuân rồi cuối hạ
cuốn xoáy trong không từng cơn gió lạ
Lá hoa phai tàn

Rồi em về với người
Khúc hát trăm năm là câu gian dối
Nát trên môi cười

Tôi giữ trên tay lời yêu thương cũ
Đã xa xôi rồi
Đời chỉ là mộng thôi...

Tình đầu

Như là những giọt cường toan
cháy trong tiềm thức hỗn mang nhạt nhàu
Chút hương trầm của ngàn sau
gởi trong nỗi nhớ niềm đau thuở nào
Nát môi cười giữa chiêm bao
vói tay chỉ cách một rào tầm xuân
Mà nghe cách biển ngăn rừng
Xuống xô muôn sóng Lên từng từng cây
Người về vá mộng phương này
người đi những tháng năm say biệt mù
Tiếng chim buồn vọng khuya thu
tiếng lòng đau vỡ trong tù ngục tôi...

Tình nghệ sĩ

(Quý tặng Hồ Xuân Khôi)

Chẳng có trong tay vòng nguyệt quế
Cũng xanh môi mắt chuyện từ ly
Cứ trả nợ dâu mà dệt kén
bận lòng chi kẻ ở người đi
Nắng trải trời cao phơi áo bạc
Mưa tràn ngõ cũ lệ đằm mi
Người qua vạt áo che trời rộng
Ta đốt đèn đêm vọng cố tri
Mang chút niềm riêng mà gửi gió
Trăm năm rồi nát mấy môi cười
Bảo rằng xưa, cũ nhưng hồn trẻ
Ngoảnh lại đời nhau đã mấy mươi...

Tình quê

Về xe chỉ ấm trôn kim
Trong tay hạnh phúc đi tìm đâu xa
Về chăm hũ mắm chum cà
Mưa Đông nắng Hạ gọi ta với mình
Nhân gian bao chuyện bất bình
Sá chi miệng tiếng mà tình tội nhau
Về nghe đêm thoảng hương cau
Nhìn trăng đổ bóng chân cầu mà thương
Tóc xanh dù lấm bụi đường
Sông quê em gội nguồn thương trong ngần
Về đây em dẫu một lần
Cõi người vốn cõi phù vân thôi mà!...

Tình ta với bậu

Ai xui ta với bậu héo hon lòng
ai xui nên câu hát buồn mênh mang
mà da diết hàng cau cao trước ngõ
tình như mo thương bẹ quắt queo...
Ai xui ta về cho lỡ một mùa trăng
ngày mưa tới để buồn lên sông nước
Mỏi nhịp chèo khua Ngày xuôi tháng ngược
Vá mộng sông hồ buồn ơi! lênh đênh
Đã bao lần cố dặn lòng quên
điệu hát ru cứ xoắn vào da thịt
Thương ai bến sông bờ lỡ
(Thương em từ thuở mẹ về với cha)
Ai xui ta về cho bậu gặp ta
Thương vạt áo lấm lem ngày đồng sâu ngập úng
Không tơ mối chiều đất quê vàng ủng
Cứ ngùi ngùi câu hát nhớ thương ai...

Trà khuya

Chỉ còn chén trà khuya bè bạn cùng anh
Đêm rớt nhịp con thằn lằn tặc lưỡi
Đêm sâ hút thì thầm tiếng gió
Sóng sánh đêm, sóng sánh bụi hồng

Từng ngụm đầy, vơi hương sắc Thu, Đông
Xé cổ họng mình lời yêu ngắc ngứ
Lầu Thừa Tướng vẫn còn kia đấy chứ?
Vì bởi thương mình quá đỗi Trương Chi...

Con sông chậm buồn rẽ nhánh từ ly
Trăng trời cũ em mang theo một nửa
Nửa hao khuyết soi câu thề, lời hứa
Bồng bềnh, lãng đãng chén trà khuya

Có nỗi buồn thầm chưa kịp sớt chia
Em bỏ lại để buồn hơn chút nữa
Anh đối mặt mình lằn roi, vết cứa
Nghe nỗi đau đời như thể lớn dần lên...

Trái tim lỡ mất

Và có thể cành hoa tím rụng
Giữa thinh không một sớm mai nào
Là tiếng thét xé toang kỷ niệm
Của một người đi giữa chiêm bao
Cũng có thể chùm mây trắng nọ
Bay lang thang chẳng biết về đâu
Vì mỏi mệt bao lần thay đổi
một ngày kia về đậu trên đầu
Cũng có thể một lần vuốt mặt
Tôi đã soi vào đáy hồn tôi
Cứ mê mãi chơi trò đuổi bắt
Em và mùa xuân rất xa xôi
Cũng có thể vườn đời xanh ngát
Bận lòng chi chiếc lá khô bay
Em ngoại cuộc nên em chẳng biết
Trái tim tôi gởi lại nơi này...

Trái tim tôi treo ở hồ Gươm

Khi em đến trời rất xanh trong mắt
Mây mồ côi qua mấy bận bềnh bồng
Nắng nghiêng gió rải giọt vàng lóng lánh
Giữa chiều thơm Hà Nội buổi tàn đông

Không cầm chắc nỗi buồn thời con gái
Để tuột rơi đâu đó phía vô cùng
Em nhặt nhạnh tay mình trăm mảnh vỡ
Mà chiều đi không hết những lao lung

Mỗi con nước chỉ một lần ra biển
Mỗi ngày qua chỉ có một hoàng hôn
Và em nữa một lần khăn áo mới
Về làm trăng soi sáng mảnh sân người

Tôi lận đận ôm buồn qua khắp phố
Mắt nào xanh vương ước mộng trễ tràng?
Em ẩn hiện giữa đôi bờ hư, thực
Để cho chiều Hà Nội cứ mang mang

Đêm se lạnh mặt hồ trăng lóng lánh
Ngẫm chuyện xưa nghe xấu hổ chuyện mình
Người đánh rơi vật quý rùa thần mang trả lại
Tôi đánh rơi trái tim mình
Em mang treo trên hàng liễu rủ hồ Gươm...

Trăng cũ

Thôi em nửa mảnh trăng ngàn ấy
bỏ lại đời nhau những phế hoang
dẫu tới mùa sau còn ngó lại
thì chút tình kia cũng lạnh vàng
Đã chẳng đem lời tơ tóc lại
mang gì phiền muôn đến chia nhau
Thì thôi thuyền mộng em cầm giữ
cứ để dòng trôi bỏ bến này
Mai mốt trăng về xô cổng nhớ
Lỡ vết thương lòng kia vỡ đau
Em cứ coi như tình vốn dại
đã lọt sương mù qua kẽ tay...

Trăng hạ huyền

Chỉ còn mình tôi ngồi lại
Đêm vẳng đâu đây một khúc huyền hồ
Ai đó trải lòng dưới trời mông quạnh
Mình thì lần tay...năm, tháng hư hao

Chỉ còn mảnh trăng em gởi chiều qua
Chẳng lẽ nhớ mình mà phơi kỷ niệm
Chẳng lẽ nhớ người mà sương giăng kín
những nụ mềm trôi bưng bít não cân

Áo mỏng ngày Thu nhàu nhạt mấy lần
Em có còn thương khi qua đường cũ?
Tình cứ như mây không nơi thường trụ
Khi gió mùa về tan loãng trong không

Chỉ còn mình tôi cùng với mênh mông
Mênh mông đất trời mênh mông sương khói
Trăng hạ huyền xanh trong lòng tay đói
Xanh mướt mặt người xanh mướt đổi thay...

Trăng tháng giêng

(Viết cho Lê Thu Phong)

Trăng tháng Giêng xanh bên góc phố già
trăng đã vì ai mà rét ngọt?
Nhà bên con chim khàn giọng hót
tiếng buồn khắc khoải canh đêm...
Trăng tháng Giêng trôi trong tiếng thở dài
Tiếc xuân thì ai gọi tình ai
Nan kín lồng tre ba bốn cửa
Em giấu niềm riêng mấy lượt cài
Trăng tháng Giêng ai xẻ hết nửa rồi
Nợ nần chi đến mắt về môi
Em phấn sáp để "chim lồng cá chậu"
Tôi hoa hoang tím ngắt một vuông đồi
Trăng tháng Giêng soi lỗi bóng lỗi hình
Đã nổi chìm mấy bận nhục vinh
Xuân ơi! Thao thiết làm chi nữa
Để gió tàn đêm lạnh chút tình...

Trên bản làng Kadong

(Viết cho Thạch Thảo)

Như người Kadong bị mưa lũ cắt đường
Ngày lẩn vào đêm mưa mù giăng liếp cửa
Hạt giống ngổn ngang giữa lòng tre nứa
Cất nỗi buồn ủ rượu đợi mùa xuân
Tôi cất tình trong heo hút gió đông
Cái rét ùa qua vòng tay bỏ ngỏ
Em ở trời xa đâu hay đâu tỏ
Chút nắng hồng không gởi tặng ngày mưa...
Tôi vụng về nên chạm nỗi đau xưa
Phía duyên kiếp mưa đời chưa ngớt hột
Phút mê đắm gọi tên em thảng thốt
Tiếng nỗi buồn xô vọng bến sông xa...
Như người Kadong ủ lửa chờ hoa
Tôi ủ niềm riêng chờ đêm vào hội
Một góc đời thường - cũng xa quá đỗi
Huống chi em đêm mộng gối tay người
Bóng thời gian đổ mấy trận cười
Chén rượu đầu xuân nồng nồng sương giá
Như người Kadong bên triền núi lạ
Tôi thả nỗi đau đời giọt giọt rụng vào thơ...

Trên bến bờ hiu quạnh

Cho Thoa

Vô tình con nước rẽ đôi
Sớm phai sương sớm chiều sôi bóng chiều
Em về nhặt nhạnh hương yêu
Gởi trong cõi nhớ bao điều đắng cay
Lá khô vàng úa ngang mày
Bên kia gió tuyết bên này mưa đông
Lắt lay một sợi chỉ hồng
Cổ tay ai buộc... tình không bến chờ
Trăng treo một mảnh ơ hờ
Thuyền ai mờ ảo cuối bờ tử, sinh
Để tàn đêm đối bóng mình
Gió xô buông buốt đời tình về không...

Trong mắt nhìn sâu thẳm

Tôi ngó lại mình long đong bao tuổi
Thấy sân đời kia đã chật nỗi buồn
Chiếc lá khô cong nhập nhoè kỷ niệm
Chiếc bóng nhọc nhằn... nắng cháy, mưa tuôn

Con đường thì dài bàn chân ai bước
Mà em mùa Thu đã vàng trên tay
Thảo thơm mật tình em nghiêng vai rót
Vàng góc trời treo trăng khuyết lưng ngày

Ơn em trao tình dịu cơn khát đói
Mắt sâu nguồn thương tôi soi mặt mình
Đã biết lòng em sẽ như lòng Mẹ
Nên cứ im lời như đá lặng thinh

Tôi nhìn thấy tôi từ trong mắt em
Con nước lặng trôi mù mù bụi sóng
Thương ai chiều hôm gọi đò khản giọng
Tôi thấy tôi ngồi khóc như trẻ thơ...

Trong mênh mông gió cát

Rồi trong mênh mông gió cát
Mới hay phận mình nhỏ nhoi
Con đường mòn chân đá sỏi
Hắt hiu một vầng trăng soi...

Giữa đời bao lần sấp ngửa
Kể gì mấy bận nắng mưa
Não bùng đêm sâu tiếng gió
Thì thầm bến cũ đò xưa

Con đò nhiều năm úp mặt
Sông kia giờ đã cạn nguồn
Tiếng ai ru chiều não nuột
Cung trầm một tiếng tơ buông...

Mẹ giờ đồi Tây hút bóng
Cỏ bồng bụi phủ mồ Cha
Sè hai bàn tay đếm tuổi
Chỉ còn dăm cọng cỏ hoa

Phải đâu là mình đang khóc
Mà nghe sũng ướt trang thơ
Hỏi rằng: Mênh mông gió cát
Ai người chẳng thấy bơ vơ...?

Trong miệt mài tôi quên...

Ở đó có hàng hoa Điệp vàng cháy trong nỗi nhớ
Con sông chậm buồn dài như tiếng thở
Chảy ngấm vào da xương
Con đường thì dài nên con đường bị thương
Anh biết những dấu chân mình giờ đã cũ
Những vết đau vừa lành
vết kia mưng mủ Cũng lờ mờ rêu xanh
Có con chim chích già đón gió khô hanh
Tha sợi nắng chiều về làm tổ
Hạnh phúc gieo neo giữa lòng mệnh số
Nên tình yêu cứ lãng đãng mây trời
Đêm - ngắn, dài theo tiếng mưa rơi
Mưa gõ lá, gõ vào tim buốt nhức
Ngày - thắc thỏm giấu mùa xuân giữa ngực
Dắt dìu nhau đi cho hết phận người
Ở đó anh bỏ lỡ một nụ cười
Để nỗi buồn lên xanh như rừng cây chen mọc
Thời gian sóng dồn pha lên màu tóc
Anh bỏ quên ở đó trái tim mình...

Trừ tịch

Đốt mảnh trầm thơm chờ tuổi lạ
Xuân còn đâu đó phía ngoài kia
Phòng không, chén rượu còn vương lạnh
Cánh vạc bờ sương lạc tiếng khuya

Tôi mở trang thơ tình đã cũ
Mùa Thu con nước đã vàng hương
Tôi thấy tôi cười như trẻ dại
Đón chuyến xe qua ở cuối đường

Đêm của nhiều đêm còn sót lại
Buồn lặn vào trong chiếc bóng mình
Xin thắp một cành Mai cho tuổi
Vàng trên phần mộ những hư vinh...

Em ở trời xa, mùa hội tụ
Xuân lên vừa thắm cánh môi hường?
Cho gởi chút hồn tôi ở đó
Chờ đón mùa Xuân... dậy sắc hương

Trừ tịch

Đêm còn sót trong ngày tháng cũ
Ta thương ta lạc lõng vô cùng
Niềm yêu cuối nay là kỷ niệm
Về quanh như sóng lớp muôn trùng
Xuân vừa đến lửa hoa pháo đỏ
Xin đưa tay đốt mảnh trầm này
Phương trời xa có chờ tết lại
Em giữ giùm những khói hương bay
Đèn mờ soi lập loè tuổi lạ
Như tương lai xa quá chưa về
Lạ mùa xuân chờ con én cũ
Đã xa mù mấy ngả sơn khê

Từ một khúc hát ru

Nhặt tiếng ru chiều bên núi lạ
Tình em mưa nắng đã xanh mùa
Hoa sim nở tím trên đầu võng
Ai khóc tình ai mấy dặm hoài

Nhớ mẹ - ngày thưa niềm hạnh phúc
Mái nghèo nên ướt sũng lời ru
Ru con tủi nhục vòng cơm áo
Ru nỗi đời qua khúc mịt mù

Chút phận người treo trên dốc ngược
Lòng em - lòng mẹ đẫm mù sương
Gieo neo thiên chức bên bờ mộng
Níu bóng mà ca khúc đoạn trường

Nhặt khúc ru chiều bên núi lạ
Hồn tôi chết điếng một mùa thơ
Đưa tay sờ vết thương ngày cũ
Lát cắt còn đau buốt tận giờ...

 


Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...