Monday, June 1, 2020

Trung Chinh Ho 4


ÁM TƯỞNG THU
Có một nỗi buồn.đứng đợi
Đêm qua.trăng vải bên thềm
Có một điều chi chưa nói
Tận cùng sâu thẳm.lặng im
Có một niềm tin.bỏ đi
Trắng trời.mây bay vào tối
Những bàn tay.kẻ vô nghì
Xô ngã núi sông.nguồn cội
Có một ngày mai.lạc lối
Người đi.chẳng kịp quay về
Những bàn chân.mòn ước thệ
Cạn cùng.theo dấu u mê
Có một đời tôi mục rã
Trên dòng nước chảy điêu linh
Hẹn với rừng cây bỏ lá
Rơi.theo năm tháng.tội tình
Có một mùa thu.rất lạ
Nổi.chìm qua mấy hồi kinh

BÀI GỬI THEO NGƯỜI
Em đi. bỏ cỏ cho sương
Cỏ cam phận cỏ sương còn mù sa
Em đi bỏ lại cho hoa
Những bông thắm đỏ.tím nhòa hương xưa
Em đi trả nắng cho mưa
Nắng chưa kịp đến mưa vừa tả tơi
Em đi bỏ lại cho tôi
Cơn vui hiếm muộn buồn vời vợi thêm
Em đi trả nhớ cho quên
Còn bao nhân ảnh đã nêm trong hồn
Em đi trời bỏ mây luôn
Sao rung mắt tối đêm buồn trăng lu
Em đi trời đất tương tư
Bỏ tôi lạc giữa sa mù nhân gian.

BÁM
Ngàn mây ủ dột bám trời thất sắc
Nghe gió hư vô thổi rát mặt người
Từng bất trắc bám vào tia hy vọng
Trong tận cùng tiếng gọi đã khan hơi.
Buồn như thể bám vào hơi thở cạn
Giấc khuya dài ru lạnh mấy tầng đêm
Lời kinh nguyện bám vào nơi ẩn trú
Giữa kinh hoàng mơ tiếng dịu dàng em.
Ơi, hạt bụi bám vào trong lòng mắt
giọt lệ nào thầm khóc mẹ thiên nhiên.

BẤT NGỜ
Bất ngờ.ôi kéo tôi lui
Giữa một vòng xoay luân hoán
Những dấu chân mòn dĩ vãng
Tạc vào năm tháng đền đài
Bất ngờ còn tôi ở lại
Hoà trong biển mặn cô đơn
Mệt nhoài chan vào hơi thở
Đắng cay nuôi lấy phần hồn
Bất ngờ còn một nụ hôn
Hoá vào tim đau hột máu
Ươm một đời cây yêu thương
Nở thành cánh hoa nương náu
Bất ngờ ta vẫn còn nhau
Dẫu ngày dài thêm ly cách
Bóng tối ru lời biện bạch
Cho ta trở giấc đêm dài
Bất ngờ buồn tới hôm nay
Đi mót niềm vui hiếm muộn
Trên cao một vầng mây ám
Đưa nhau từng bước chân ngày
Bất ngờ đời như thất tán
Trên ngàn bụi cát đương bay.

CẢM NGHĨ SỚM MAI
Ngày sẽ nắng cơn mưa thôi sùi sụt
Bão quanh đời sẽ tạnh lốc cô-vi
Thương lối cỏ trên đường hoa gai nhọn
Phía xanh mùa giục giã bước chân đi

CÒN ĐÓ CUỘC TỪ LY
Tôi gùi tôi qua dốc thiên tai
Mà nghe bên núi lạnh chân ngày
Mà nghe trong gió lời Covid
Gọi đến muôn trùng cuộc trả vay.
Tôi bỏ tôi vào trong hộp đen
Trầm tư hơi thở nặng ưu phiền
Lênh đênh với nỗi buồn thương tật
Chìm dưới mơ hồ một tuổi tên.
Ngoài kia sấm dậy trong lòng mắt
Che nỗi u hoài với cỏ cây
Yêu thương đã sẵn lời san sẻ
Mà cuộc từ ly sớm dọn bày

CÒN MỘT CHỐN NÀY
Ta ở nơi nào lạc chốn đây
Một trời sáng tối dựng thân ngày
Một trời hư ảo quanh đời thực
Mà cuộc sinh tồn.mấy trả vay.
Ta đến đây rồi chân vụn bước
Một vòng mê lộ một vòng đua
Ơi  ta sống với thời thổ tả
Thất tán đời qua những giấc mơ.
Ta đến đây rồi cao đỉnh dốc
Khoác chiều khinh bạc một màu mây
Gom đau thương lại chôn ngày cũ
Mà khối tình riêng chẳng lấp đầy.
Ta đến đây rồi.thung lũng ơi
Một thời dâu biển cũng đầy vơi
Nghe trong cơn sóng lời thiên cổ
Vỗ suốt đời ta mộng vỡ đôi.
Ta đến đây rồi ta đến đâu
Muôn nẻo dầm thân.một lối về
Chênh chếch trăng nghiêng bờ cỏ rối
Người vẫn chờ nhau giữa bến mê.
Ta đến đây rồi không trở lại
Mài vết thương.mòn những dấu tay
Chia nhaumột mảnh tình đã rạn
Rồi thắp đời lên tạ đất này
CÒN THẤY MỘT TRI ÂM
Ta thấy em giữa mang mang tiền kiếp
Từng hạt mưa ân sủng rớt quanh đời
Ta sương giá đọng mềm trên lá cỏ
Em chan vào những hạt nắng tinh khôi..
Ta thấy em trong vô cùng ảo ảnh
Trên vai thơm chở nặng những ưu phiền
Trên mắt biếc chưa phai mờ dấu lệ
Đôi bàn tay thắp mộng giữa đêm đen..
Ta thấy em bên chiều loang sắc nhớ
Buồn quanh đây nhuộm tím áo hoa mơ
Những sợi tóc cột vào đêm lạc mộng
Chút hương thầm chảy xuống nỗi đau xưa..
Ta thấy em trên mấy tầng huyễn tưởng
Ngày không dưng bỏ lại nửa câu thề
Nhặt không hết những chờ mong đã chín
Em có về qua mấy nẻo sơn khê..
Ta thấy em khi mùa xanh đã úa
Những đời cây rũ bóng xuống chân ngày
Xin cạn hết những lời nhau đã chuốc
Tình cũng vừa sầu nặng xuống hai vai..
Thôi em nhé.đường vui không hẹn lại
Lòng-đã-nhau.thân ngựa sớm xa bày...

CÚI XUỐNG
Xin ru nốt những lời ru nguồn cội
Mang yêu thương về ngủ dưới tàng cây
Xin cúi xuống một lần đau thế kỷ
Rồi im nghe tiếng chim lạc kêu bầy.

ĐẤT KHÁCH
(viết cho em tôi.T.U.và người bạn phương xa M.T.H.L)
Ta ở bên trời sương tuyết trắng
Quê nhà muôn dặm.nẻo mây bay
Ngước mắt thêm đau lòng cố thổ
Ngùi trăng thơ ấu đã vàng phai..
Lòng gởi theo chiều xanh nước biển
Nghìn trùng sóng vỗ tựa lời ru
Lắng trong vô tận lời của gió
Se thắt ngày đi.khúc niệm từ..
Thao thức nghe đêm sầu trở giấc
Mộng vừa khép.hở một vòng tay
Nghe trong chăn gối còn hơi ấm
Mà cả hồn đơn lạnh chốn này..
Tóc nhuộm thời gian đã úa màu
Lối về lỡ hẹn một đời nhau
Nỗi nhớ hôm qua thành vết xước
Cho hồn chạm phải mấy lần đau..
Đất khách mưa vây hồn viễn xứ
Ta ngồi đếm lại mảnh buồn xưa
Con tàu đã khuất sân ga vắng
Có chở dùm ta nỗi hẹn chờ...

ĐÊM TƯỞNG
Đêm ảo tưởng phục sinh ngày sa đọa
Ta vô minh trụy lạc vũng tư trầm
Mùa thiên phái ngạt ngào hương phủ dụ
Núi ngàn che một đấng tối cao thăm

ĐI TÌM LẠI CỘI NGUỒN XƯA
Ta là ai.từ đâu đến
Làm tên chăn dắt nỗi buồn
Giọt lệ.nụ cười quánh đặc
Lặng thầm tiếng nói vô ngôn..
Đã trót làm thân cái kiến
Bò theo năm tháng ngu ngơ
Nhấm nháp men đời mật đắng
Lớn lên từ cái không ngờ..
Quanh ta đời như mắc cạn
Loai hoai.giành lấy buồn vui
Quanh ta đời như gặp nạn
Rồi quên đi cả đất trời..
Đã trót làm tên xà ích
Thồ bao oan trái mà đi
Ở cuối con đường bí ẩn
Ta còn ta.được mấy khi..
Đã trót sinh thời đại dịch
Tản thần mấy cuộc can qua
Sống với những ngày xa lạ
Mà quên một cõi ta bà..
Ta là ai.từ đâu đến
Nổi trôi giữa cuộc đời thừa
Loanh quanh.dốc mòn vạn dặm
Đi tìm lại cội nguồn xưa...

ĐỢI
Sợi nắng mong manh ngủ thiếp trên hàng cây đợi gió
Bản tin đầu ngày thất hứa với niềm mơ
Giọt máu hoang mang giữa buồng tim ẩn trú
Nghe điệu lý muộn màng gõ nhịp xuống hư vô.

ĐỜI NHƯ GIÓ
Đời như gió, trăm năm này
Một lần đến một lần đi
Đời như gió....
Không kịp hẹn, chân đã mòn
Tay đã mỏi giữa hoàng hôn
Những nỗi buồn không nơi trọ
Trăng cũng tàn, đêm cũng tàn
Ngày lữ thứ, đêm vô tự
Không bến bờ...
Con sóng vỗ lạc vào mơ
Tôi còn ở trọ
Nhớ câu hẹn thề
Rồi rơi đâu đó...
Cuộc đời như gió
Sẽ cuốn bay theo
Rồi ngã bên chiều
Trôi mùa đã héo
Những nụ tàn phai
Còn trong nỗi nhớ
Cơn đau mê dài
Ôi đời như gió...

ĐỜI NHƯ GIÓ
Trăm năm này
Một lần đến
Một lần đi
Không kịp hẹn
Đường diệu viễn
Chân đã mòn
Tay đã mỏi
Giữa hoàng hôn
Những nỗi buồn
Không chỗ trú
Trăng cũng tàn
Đêm vô tự
Ngày lữ thứ
Không bến bờ
Cơn sóng vỗ
Lạc vào mơ
Những vần thơ
Còn ở trọ
Câu hẹn thề
Rơi đâu đó
Đời như gió
Cuốn bay theo
Tình như đã
Chết bên chiều
Mùa đã héo
Nụ tàn phai
Còn trong nhớ
Cơn mê dài

EM NHƯ GIÓ THỔI QUA ĐỜI
Gởi về em cơn mưa nhuần nắng gội
Cuộc tang điền thương hải đã mòn hơi
Bàn chân bước trên niềm đau thoáng hiện
Nẻo thương chờ còn in dấu chia phôi.
Tan tác mộng và sầu lên như sóng
Vỗ quanh đời từng âm sắc phong ba
Buồn đã nhuộm vào mùa xưa đã úa
Những cung đường mơ tưởng đã tàn hoa.
Thăm thẳm gió ngày đi về cuối hạ
Chiều lạc đường đổ bóng xuống hoàng hôn
Bên góc phố chênh vênh mùi hương cũ
Bay vào lòng.từng hạt nhớ tha phương.
Về úp mặt vào sông.dòng thơ ấu
Ơi. vầng trăng thiếu phụ mấy vơi đầy
Con nước lớn thầm thương em gội tóc
Sợi nào còn cột lấy nhớ thương ai.
Ngàn mây xám đội chiều đi vào tối
Lòng còn nhau ngút mắt tưởng tơ người
Em như gió.thổi qua đời xiêu vẹo
Những buồn ta ngàn chiếc lá đang rơi


EM VỀ
Thôi em về mang theo cùng tiếng gọi
Bỏ lại đây từng bước nhớ tật nguyền
Trên mắt biếc và môi mềm dấu lệ
Sót trong hồn mấy nỗi mặn nồng em
Rồi em về cũng đành nhau tay với
Chiều tương tư quên gió. nắng hong buồn
Em đâu biết hàng cây im. đứng chịu
Nỗi thương chờ rụng lá xuống hoàng hôn
Ừ em về cơn mưa dài bước tiễn
Lau chưa khô từng giọt ướt vào tim
Trời xứ lạnh dạ lan còn nở tím
Chút hương thầm se sắt mấy tầng đêm
Rồi em về mấy lần sông bỏ bến
Tôi bọt bèo trôi miết giữa cuồng lưu
Trăng đã khuyết níu mùa xưa đã cạn
Một chút tình xanh mãi với hoang vu
Thôi em nhé về theo mùa luân lạc
Cánh chim di đã mỏi dấu hoang đàng
Đừng tưởng tiếc một đời nhau đã hẹn
Lối đi.về còn lấm bụi nhân gian.

GIÃ BIỆT
Xin giã biệt.dòng sông mùa thơ ấu
Con nước ơ thờ.chảy mãi giữa lòng xưa
Bao mơ ước đã đầy khoang thuyền giấy
Trôi lênh đênh.chìm nổi.những bến bờ
Xin giã biệt.trường ơi.trang sách cũ
Bàn tay lem vết mực.thức bên đèn
Con ve nhỏ khóc hè.quanh cửa lớp
Lối cỏ mềm.ngờ ngợ dấu chân quen.
Xin giã biệt.sông hồ.chân đá núi
Những cung đường.mờ mịt gót phiêu linh
Bao tủi nhục.lầm than.cùng xương máu
Trút xuống ngày hoa mộng tuổi đương xanh.
Xin giã biệt tình em.mùa hoa trái
Rụng xuống chiều xa ngái một vòng tay
Buồn cũng chín theo ngày không kịp đợi
Tuổi xa người còn rớt lại quanh đây.
Xin giã biệt một tôi đời vay mượn
Chút tang bồng gói lại với thời gian
Trong vô tận đã thầm nghe tiếng gọi
Lối quay về sương khói đã bay ngang.

HÀ CỚ GÌ
Hà cớ gì, tôi phải có mặt trong cõi trầm luân này
Mấy mươi năm lần theo ngày nạn kiếp
Vẽ nên hình một gã làm thơ
Nhai con chữ và ăn mòn cảm xúc
Đeo bám áo cơm giữa dòng đời vẩn đục
Lọc ra từ những giọt lệ và nụ cười
Chạm mặt với hằn thù và cái ác lên ngôi.
Hà cớ gì, thượng đế lại làm ra sự sống
Khi vũ trụ này bắt đầu từ mênh mông khoảng trống
Khi hạt bụi lạc loài đã có một quê hương
Rồi một ngày
nỗi buồn lăn theo dấu chân Adam
và sự đau khổ mọc lên từ trong huyền thoại
Tôi trở thành tên vô lại
Đi tìm thân phận mình trên những vết thương
Còn thấy quanh đây những con tim ngờ ngác mù đường.
Còn đấy, khu vườn cũ
những cành hoa hoại tử
Đàn chim xưa lạc bầy di trú
Ngậm nỗi đau đời bay về phía tàn đông
Hẹn chờ một cuộc lâm chung.
Hà cớ gì, tôi lại lừa mị thằng tôi đến vậy
Khi tôi chỉ là một gã làm thơ rồ dại
Chỉ biết ca ngợi nỗi buồn và quằn quại với vô ngôn
Tôi muốn thắt cổ linh hồn
Và nằm xuống nghe nhịp tim của đất...

KHÔNG ĐỀ
Loanh quanh một cõi hồng trần
Phù Hoa lấn bước gụi gần tro than
Đã đời cái mộng thiên nhan
Trả vay nạn kiếp đến tàn cuộc chơi

KHÔNG PHẢI LÀ TA NỮA
Không phải là mùa thu
mà vàng thêm chiếc lá
Mùa xuân rồi cũng qua
trên mấy tầng dấu ngã..
Không phải là nước mắt
trong tận cùng nỗi đau
mà nụ đời hé nở
đã tàn tạ úa nhàu..
Không phải là nụ cười
mà vui trong ngấn lệ
Lời cho nhau chưa kể
đã nghìn trùng phai phôi..
Không phải là mộng mị
trong giấc nồng đã phai
Ngày qua rồi.rất thật
rượu đã cùng ta.say..
Không phải là ta nữa
Khi chim không còn bay
Khi chân không còn bước
Trong vùng tối đoạ đày..
Thôi.thôi đừng chờ đợi
Đời.sống-chỉ-một-lần
Em cho tôi lần nữa
Cũng hoá thành hư không...

KHÚC DẠ TỪ
Tôi chất thời gian vào lãng quên
mà vẫn chưa đầy một-tiếng-em
Nỗi nhớ rêu phong.ngày đã khép
Buồn níu chân vào lăng tẩm đêm..
Hẹn với mây ngàn.bờ đá xám
Lần về.bỏ lại nỗi niềm riêng
Bất giác.nghe mưa đằm cây cỏ
mà thương một thuở xác thân mềm..
Rồi mai chân bước không về lại
cũng đủ lòng nhau  một cõi riêng...


LẠC LOÀI TRONG CÕI NHỚ
Ngày vàng xuống kỳ cùng cơn gió lạ
Nắng hôn mê trong ảo cảnh lâm sàng
Chân mỏi bước trên dấu mòn dị dạng
Người theo người bất toại cuộc hôn hoang..
Hãy khóc nốt với bài kinh tán thế
Rồi quay về đối diện với ly tan
Hãy tự đắp mộ giữa khung đời.quỷ ám
Mẹ thiên nhiên trầm mặc với điêu tàn.
Giữa không gian nghe mòn từng tiếng thở
Chẳng còn phép lạ nào cho những mưu toan
Người với người lạc loài nhau trong cõi nhớ
Bên kia đời tô vẽ lại một dung nhan..

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...