Monday, June 1, 2020

Trung Chinh Ho 5


LỜI CỦA SÓNG
( gởi về nơi xa xôi MTHL,HNT,TU,TĐ.. quý mến.)
Xin được thở.cạn cùng.hương của đất
Quê nhà ơi.tiếng gọi lạc bên trời
Bầy cảm xúc bám vào đêm ác mộng
Giữa muôn vàn bí ẩn cánh sao rơi.
Xin được ngủ.dưới vòm ru nguồn cội
Từng âm ba.lục địa vẫn kêu gào
Miên miết gió.rừng san hô rỉ máu
Con sóng hờn.ngược nước. bủa lên nhau.
Xin cúi xuống.một lần đau. bội tưởng
Mộng hoàng triều thanh sử dễ hồ tan
Xin nuốt lệ.chảy đầy cơn huyết vận
Khúc ca cầm.ngân lạc phím thời gian.
Nghe tiếng hú mấy tầng âm vọng lại
Bước chân người đã định dấu giang san.

MẬT ĐƯỜNG
Sau một lần ly cách
người bỏ lại chiều từng sợi nắng hẩm hiu
trải những ưu tư trên lối về cỏ úa
từng ước mơ đã chết đang dần thối rữa
tôi ướp nỗi buồn trong hương vị mặn đắng của thời gian
mùi của niềm tin đã lụn giữa tro tàn
tôi đi nhặt từng mảnh vỡ của chiếc lồng quyền quý được dệt bằng những sợi tơ đã mục
đậy không vừa bao sự thật
chưa phải là mùa thu mà ngoài kia lá đã rụng tự bao giờ..
Mưa lại không về
giọt lệ không đủ mềm cho những cuộc tiễn đưa
tôi đành chép phận mình trên luống cỏ
ngày đang tới và yêu thương còn hẹn hứa
cho nhân gian mòn mỏi một câu chờ
Tôi đi qua ngày nắng lửa
những chiếc bóng lạc loài không vẫy nổi một bàn tay
đâu đó, những dấu chân nhiễm trùng thở dốc
những vần thơ ngộ độc
đang nhảy múa trên mật đường danh vị.

MÂY ĐÃ MÙ TRÊN CAO
Gùi nỗi nhớ lên cao
Mang nỗi buồn xuống thấp
Mùa đã dậy thiên tai
Thổi qua đời ly cách..
Em gói lòng cô quạnh
Trải lên ngày mù sương
Bàn tay nào thắp lửa
Sưởi ấm một hoàng hôn..
Lá non rồi lại úa
Mùa xanh rồi lại phai
Mắt em còn soi thấu
Sầu ta đã sông dài..
Không ai.không còn ai
Chiều loang bầm dấu nhớ
Hương tóc nào thôi bay
Mưa nhòa trên tháp cổ..
Còn ai về cuối phố
Ta như ngọn đèn chờ
Năm năm lòng như đã
Chết trên ngày tháng tư..
Thôi em.đừng nhớ nữa
Cơn bão đời qua mau
Thôi em.đừng lệ ứa
Mây đã mù trên cao.

MỘT NGÀY BỎ LẠI
Ta thở theo ngày sương hấp hối
Chừng như nắng đã cạn phương này
Ô hay.mây xám tan thành khói
Quyện lấy đời ta.một sớm mai..
Vẫn bước ta mòn dấu tuổi thơ
Về thôi.mót lại tiếng ru trưa
Mẹ ơi.gió bụi mù phương đó
Nắng đã gầy hao.mưa ốm o..
Vẫn bóng chiều hoang.tàn xác lá
Phố thầm rơi lạnh những hồi chuông
Áo em tím cả mùa hoa dại
Nhuộm cả hoàng hôn.một sắc buồn.
Thôi.chỉ còn nhau.mộng dưới đêm
Mặn nồng xưa.lạc dấu bên thềm
Ô hay.trăng đã neo ngoài nội
Một bãi bờ ta.một bến em...

MÙA CỦA CHIA LY
Mùa đang trôi người đang trốn chạy
ẩn mình vào câu hỏi bên lề thân phận
Ngoài kia hạt bụi bay
cũng mang mầm ly tán
Mẹ thiên nhiên đang khóc những bầy đàn
Người không thể tiễn đưa người
lòng quạnh với khói nhang
gió không kịp thở
mà mây còn bay mãi về phía những hoàng hôn
Thế giới đang ca lên
từng điệu thức đã mòn
Chiếc khẩu trang đang lắng nghe
trong phiên ngày phán xử
Mùa của chia ly
đang nói lời tự thú
Hãy trao hết yêu thương
kẻo không còn kịp nữa
vì cuộc sống vốn vô thường

NGÀY ANH BIẾT YÊU EM
(nhớ lại ngày 8/3 xưa)
Dìu nhau thôi em nhé
Ngày đã mù bão dông
Bàn chân ta vẫn ấm
Đi qua miền ăn năn
Yêu thương nào đã chín
Nỗi nhớ còn nguyên xanh
Thôi em đừng bịn rịn
Lỡ mai đời vắng anh
Ngày anh biết yêu em
Khổ đau thành mật ngọt
Đắng cay rồi cũng quen
Biết chi đời sống khác
Khóc một lần cho hết
Những tội tình đã vây
Yêu một lần cho trót
Tháng năm còn chưa phai
Rồi mai em mắt úa
Anh cũng già theo đêm
Đi qua thời dâu bể
Anh còn gì cho em
Một chút tình trễ muộn
Níu theo mùa đang trôi
Ngày qua như gió cuốn
Trên dốc đời chơi vơi
Bên nhau tình chưa mõi
Biết chi đời hư hao
Dẫu mai không còn nữa
Mình hẹn nhau kiếp nào
Ngày anh biết yêu em
Cánh hoa đời chợt nở

NGÀY ĐÃ MÊNH MÔNG
Người đi như nắng
Khuất trong chiều phai
Người đi như gió
Rung trên thân ngày
Tình đã như mây
Bên trời vạn dặm
Tôi tìm bóng tôi
Trên bờ đá xám
Năm cùn tháng cạn
Còn lại thân này
Vui chưa kịp tới
Buồn đã giêng hai
Riêng một góc trời
Mùa xanh lá rơi
Chạm vào nỗi nhớ
Trên ngày tháng vơi
Em còn phương ấy
Tình vẫn quanh đây
Bàn chân rất nhẹ
Về khua đêm này
Mùa chưa phai lá
Ngày đã mênh mông
Đời như hạt nắng
Tan vào hư không

NGHE LẠNH Ở BÊN TRỜI
Tiếng gió hú bên trời rung tro bụi
Mùi càn khôn nhuốm lạnh những hồi chuông
Ngày tiếp diễn kịch trần xanh mặt nạ
Lần theo nhau hối hả những vai tuồng
Còn sót lại tiếng cội nguồn ta thán
Nẻo quay về giấc mộng đã cô đơn...

NGHE TRONG GIỌT MÁU
Trèo lên con dốc thời gian
Nghe trong giọt máu chảy quàng xiên đêm
Bóng ai.lạc trú bên thềm
Đợi mai.hiện thể.nên tiền kiếp tôi.
NỬA VẦNG TRĂNG
Người đi.nắng đã chia đôi
Nửa trưa đắm lụy.nửa trôi nổi chiều
Nửa vầng trăng.khuyết vào yêu
Tàn đêm mị mộng.tình khêu nguyệt rằm.
VÀNG THÊM LỤA ÁO
Vỗ về.mấy tuổi nguyên thâm
Ngùi trông bến hẹn.dấu dầm hoa niên
Vàng thêm.lụa áo mơ em
Lạc vào hương tóc.sợi hiền thục xưa.
TRÔI TRONG MẮT BÃO
Nhớ nhau.ngồi nắn lại mùa
Bạn ơi.rừng đã tàn chưa.lối về
Biển trào.lọn sóng điên mê
Trôi trong mắt bão.câu thề Gạc Ma.
HẠT NẮNG TAN THEO
Lỡ mùa mưa rụng so le
Mái thưa hiên dột buồn se thắt.chiều
Cũng vừa.hạt nắng tan theo
Trên cây lá nhớ về heo hút rừng.
TRONG THĂM THẲM
Lối về thiên ý quay lưng
Biển trào sóng thở gió hừng hực qua
Nghe đâu lạc tiếng tù và
Trong thăm thẳm cõi ta bà ru đưa.
CÒN MỘT LẦN NÀO
Đong đo ngày tháng lũy thừa
Thặng dư nỗi nhớ cũng vừa đớn đau
Với nhau còn một lần nào
Chút hương lửa muộn vẫn ngào ngạt bay.
ƠN ĐỜI
Ơn em.áo mỏng.vai gầy
Chở tình tôi.nặng.cho đầy đa đoan
Ơn đời.gió rót.mưa chan
Nghìn xưa sau.vẫn còn bàng bạc.yêu
MÙA XƯA ĐỨT CHỈ
Vô tư ngồi quấn lại mùa
Có con chim nhỏ về thưa thốt rừng
Rằng mây gió đã qua phân
Mùa xưa đứt chỉ lá ngần ngại bay.
LẮNG NGÀY
Về đâu hồn bụi cát này
Trong thăm thẳm cuộc đời tai biến người
Lắng ngày còn bấy tăm hơi
Buồn sân lấn mộng cho rời rã thân
TRÊN TẦNG LÁ KHÔ
Thắng tư cúi xuống thật gần
Con chim sẻ nấc trên tầng lá khô
Tiễn ngày mây chít khăn sô
Xác hoa lạnh dưới chân mồ hoang xưa
LAO ĐAO CON NƯỚC
Sông ơi đời cạn bãi bờ
Lao đao con nước đã đờ đẫn trôi
Ngậm buồn con cá quên bơi
Thất thần cơn gió về thôi thúc ngày.
BỐN PHƯƠNG BỤI CÁT
Ưu tư che khuất mặt người
Mù sương ám muội còn đôi mắt.buồn
Ẩn mình tựa bóng tà dương
Bốn phương bụi cát còn đường đột rơi.
NGHE TRONG SÊN PHÁCH
Cầm bằng chẳng có tôi.ơi
Chút thân bé mọn cũng ngùi ngậm đau
Cầm bằng lạc phím ly tao
Nghe trong sên phách nhịp trào suối khe.
CÁCH LY
Thôi em ngày đã tang mê
Chìm trong giọng gió lời thê thiết người
Bưởi bồng đã mõn cuộc chơi
Cách ly tình vẫn đầy hơi hướm mình.
LẠNH HƠI KÈN
Ván đời đã mục thân đinh
Cơn mơ rỉ sét cho bình thân đêm
Saxophone lạnh hơi kèn
Thổi lên bi khúc cho biền biệt nhau.
ĐƯỜNG TRẦN BỤI CÁT
Chim bay ngược hướng lạc đàn
Một bầy cá lội cũng vàng vội xa
Đường trần bụi cát bay qua
Xót hai con mắt trông là lạ nhau.
VỀ THEO DẤU NHỚ
Lời nào đã mõn âm hao
Tình tao tác gió cho đào hoa bay
Chút yêu cũng nặng ơn dày
Về theo dấu nhớ còn bày biện em.
NẮNG ĐÃ SANG MÙA
Thì thôi núi cạn sông mòn
Cho nhau đến hết những buồn vui xưa
Thì thôi nắng đã sang mùa
Cho thương nhớ vội về thưa thốt mình.
TÀN KHUYA CÒN BUỒN
Gọi người bia đá lặng thinh
Thấy trăm năm đã nên hình tượng kia
Theo trăng mấy tuổi quên dìa
Mà bao mộng mị tàn khuya còn buồn
TRỞ GIẤC
Rót chiều vào chén buồn tôi
Nghe mưa khản tiếng gọi mời mọc em
Bỗng thèm một nụ hôn quen
Cho đêm trở giấc.nỗi nghèn nghẹn khuya
GIẤC MƠ TRỔ NỤ
Cầm bằng cá lội lia thia
Chưa xa vũng nhớ đã lìa đầm thương
Giấc mơ trổ nụ trong vườn
Thần tiên ở lại cho tường tận yêu
THĂM THẲM GIÓ
Mây chan giọt nắng vào chiều
Trong thăm thẳm gió còn đìu hiu cây
Có con chiêm chiếp gọi bầy
Chút tư tương vẫn còn hoai hoải lòng
CÕI SA MÙ
Người còn ngăn núi chia sông
Tôi đau đáu chảy một dòng hạ lưu
Tràn lan khắp cõi sa mù
Tuyệt nhiên định phận cho từ tạ nhau
LẠC TRÔI
Cát bụi bay.tàn theo mùa thiên địch
Lối về xưa.ngơ ngác những hàng cây
Đời vô vọng.vin theo ngày công nghệ
Hồn lạc trôi trong không sắc biện bày..
CƠN LỐC
Khi cơn lốc thổi qua miền thủ đoạn
Cả bốn trời đại nạn.đứng xơ rơ
Trong phút chốc.mòn hơi mùi hoang dị
Cuốn theo người chìm xuống đáy hư vô

NHÀNH QUẾ LAN XƯA
Ơi, một nhành Quế Lan buồn.chợt nở
Giữa lòng đêm đã chết một cơn mơ
Trong vô vọng.mùa phục sinh đã gọi
Một hồn đơn.xiêu lạc mấy bến bờ.
Đêm trầm tưởng mùi Quế Lan vẫn ngát
Trong vườn xưa đã úa với mây ngàn
Ơi, cỏ lámột đời sương thanh thiết
Đắp lên mùa xanh biếc cả thiên nhiên.
Ngày hương sắc nhành Quế Lan đã tím
Mưa bên trời.đã ướt áo Ô Môn
Ta chim khách bay mù không tán trọ
Hót nên lời lẻ bạn cuối đêm sương.
Tiếng chuông nguyện.giữa đời nhau.chợt tắt
Trong vô cùng còn se sắt một làn hương

NỖI BUỒN
Người bỏ lại nỗi buồn thiên niên kỷ
Ta chia nhau từng mảnh vá ngộ trùng
Trải thân phận trên đường ray bất nhiệm
Những con tàu gãy nhịp phía sau lưng

Ở GIỬA THÁNG BA

Thơ Trung Chinh Ho nhạc Dung Huynh
Hát cho một tháng ba trên những cánh đồng quê hương hạn hán vì thiếu nước và cho thế giới lầm than trong mùa dịch
Tháng ba buồn như con sâu co ro nằm trong tổ kén,giọt nắng chơi vơi mà cơn mưa còn xa cuối chân trời.Ngày nắng cháy trên con đê hậm hực mặt đất nóng nung dấu chân thân cò lặn lội.Con gió nóng từ muôn kiếp đã xô tràn bờ để mây trắng lưng trời hàng cây xơ xác bên người có con đò nằm thở dốc ở bến sông buốt lòng một vết thương ruộng đồng mặn chát thê lương và con trâu nhai chiều trong nổi cô đơn
Tháng ba về còn đôi chút nồng nàn bên trong chiếc khẩu trang em cho tôi giấc mơ tình yêu vỗ cánh trong cơn khát tháng ba lòng như tàn úa.Ngày đang sốt vì Covid đã xô tràn bờ từng con phố vắng im lìm từng đêm tiếng khóc đi tìm,nghĩa trang buồn chẳng còn mảnh đất để chôn buốt lòng một vết thương đời người một kiếp mong manh cầu xin con người thoát kiếp tội tình

Ở GIỮA THÁNG BA
Tháng ba buồn như một con sâu
co ro ôm mình trong tổ kén
nắng còn chơi vơi
cơn mưa bặt vô âm tín ở bên trời
ngày nứt nẻ một triền đê
ngun ngút khói
mặt đất bỏng dấu chân cò lặn lội
buốt lòng một vết thương
con trâu già nhai chiều trong nỗi cô đơn
người đi
thấm mặn dấu chân ngày liêu xiêu từng cuống rạ
Mây trắng lưng trời
hàng cây xơ xác lá
con đò nằm thở dốc ở bến sông
cơn gió nóng đã tràn bờ
Tháng ba, còn lại chút dịu dàng
đằng sau chiếc khẩu trang
em ươm vào giấc mơ tôi trổ nụ
tình yêu chưa kịp xanh mà lòng như đã úa
giữa khô cằn.rạn nứt của tháng ba
ngày đang sốt và đồng xưa đang vật vã
Thôi, hãy chờ một sớm mai nào sắc trời yên ả
có cơn mưa nồng nả rớt quanh đời
Hỡi đồng bằng thương nhớ của tôi ơi..

PHỐ SỐT
Cửa lại khép giữa khuôn ngày trầm mặc
Phố mê man đường lạnh bước chân người
Trong dự cảm cái hắt hơi thời đại
Rơi trên ngày xám xịt cuộc chia phôi

SỰ LẶNG IM MÀU TỐI
Trong thinh lặng những bàn tay mọc nhánh
Trong vô biên tiếng gọi đã xanh mầm
Trong mơ tưởng đã xám màu duy thức
Trong đợi chờ đã hẹn phía trăm năm.

SỨ MỆNH THƠ
Khi biến cố đang dần rơi vào thảm họa
và bạo cuồng đã làm những ước mơ xiêu ngã
trên vết bầm sỏi đá thơ lại gieo neo
thành chỗ tựa của tâm hồn.
Khi con chữ sật sừ chưa thể lập ngôn
những giả thiết phủ mờ lý trí
bao niềm tin tự kỷ
thơ hôn mê hoá cung bậc phúc âm chiều
Khi những dối lừa giết chết cả tình yêu
bao tội lỗi đã ươm mầm chia biệt
trong sự lặng câm thảm thiết
thơ lại ngân lên từng điệu nhớ nhiệm mầu
Khi nỗi buồn cọ xát với niềm đau
những ký ức va vào đêm dị mộng
giữa hoang mù tuyệt vọng
thơ lại rung lên từng góc tối khêu đèn
Thơ một mình lặng lẽ bước ra đêm.

TÂM KHÚC
...59...
Vẫn đời..điểm phấn tô hương
Vẫn liêu xiêu bước.dặm trường nhiêu khê
Mê cung lạc lối đi.về
Sắc.không quyện kín tư bề hôn hoang..
...60...
Vẫn ta..theo dấu địa đàng
Vẫn mây xuống thấp che ngang đỉnh trời
Vẫn ngày hiếm muộn cơn vui
Vẫn đêm thắp mộng.rã rời giấc khuya..
...61...
Về thôi..bóng gọi sau hè
Hồn hoang lạnh.đứng bên lề nhân gian
Về thôi..trăng đã lên ngàn
Đất im.khói tỏa.gió tràn đêm sâu..
...62...
Về thôi..mùa vẫn mưa ngâu
Mùi thương nhớ vẫn cơ cầu nghiệp duyên
Buông không đành.bỏ sao quên
Phù sinh trở giấc cõi huyền âm xưa...
Tản mạn Nguyên Tiêu
NỤ RẰM
Ôm đêm chạm một nụ rằm
Câu thơ cởi áo nghe nồng nả khuya
Ví dầu trăng có hôn mê
Con tim vẫn nhịp câu thề thốt yêu..
TRĂNG XUỐNG
Tìm em mõi gối câu thơ
Bấy nhiêu con chữ buồn lơ láo nhìn
Trăng vừa neo xuống cuộc tình
Nghe đêm trở giấc còn hình dung em..
ĐỢI
Đêm sâu đã cạn thơ đề
Biết em nơi ấy còn kề cận trăng
Nguyên Tiêu lộng bóng nguyệt rằm
Có tôi em đợi thành trăm năm mình...
TÀN THU RỚT HỘT
Cảm ngày chiều hắt hơi mưa
Con tim ẩm sốt còn chưa ráo buồn
Tàn thu rớt hột mưa luôn
Hoàng hôn chớm mộng. thiên đường mù đêm.
NGHE THIÊN THU GỌI
Ngộ thời hát với vô biên
Nghe thiên thu gọi trên miền cỏ non
Chảy vào nhau một nỗi thương
Nỗi đau hoang trú vào nương náu đời.
ĐỤC TRONG NGUỒN CỘI
Soi mình một nhánh sông trôi
Đục trong nguồn cội đầy vơi ngọn sầu
Nửa hồn đã gửi ngàn dâu
Về thương lấy nửa nhịp cầu tôi qua.
MÙA HOA XUỐNG NGÀN
Áo bay đến rớt chiều tà
Người đi gom cả mùa hoa xuống ngàn
Buồn tôi ấm lạnh chưa tan
Chút hương phấn rã còn vàng vội rơi.
NỖI ĐAU THIÊN DỊCH
Chiết chiều ghép mộng vào đêm
Nghe trên nhánh khổ trổ mềm nụ khuya
Hay đâu ngày tháng lặc lìa
Nỗi đau thiên dịch còn chia sớt cùng.
TRẦM CA
Về thôi ngày đã muốn trùng
Phía bên trời gió mấy tầng.hỗn mang
Trầm ca một khúc địa đàng
Ngàn mi sót lệ khóc hàng hàng mưa..
TÀN SEN MẤY ĐỘ
Vàng lên sợi nắng hoang xưa
Tàn sen mấy độ người thưa thớt.về
Vẫn ngày ngăn ngắt cơn mê
Soi vào nhân ảnh buồn thê thiết người..
LẠNH MỘT CHỖ NGỒI
Bốn bề chạm lấy bóng tôi
Hoang vu lạnh một chỗ ngồi tịnh nhiên
Đường trần phơi nhiễm vô biên
Cơn mơ ly cách tự tiền kiếp gieo

THAO THỨC VỚI QUÊ XƯA
I.
Nghiêng chiều nhạt bóng thân đê
Hồn quê trải chiếu.bên lề cỏ non
Hoàng hôn cay mắt khói vờn
Tiếng con cúm núm gọi mòn mỏi ai
II.
Về theo vạt nắng hoang bày
Ngày trơ cuống rạ hoài thai nỗi buồn
Đường cày luống nhớ khai mương
Tháng năm mẹ đã ngàn sương gió rồi.
III.
Võng ru thơ ấu ngủ vùi
Con sông Cái chảy vào tôi thẩn thờ
Hàng bần de.nhánh hoang sơ
Bóng cha nhuộm xuống bãi bờ da nâu
IV.
Thắp lòng con cúi đêm sâu
Hong vào nước mắt hoen màu rạ rơm.

VẪN CHỜ
Chờ nhau.từ muôn kiếp
đến kiếp này chờ thêm
biết bao giờ tương ngộ
mà chân cứng đá mềm.
Cỏ úa thầm đợi sương
anh chờ em vời vợi
cỏ còn xanh lại chiều
anh hoen màu của tối.
Mây một đời trôi nổi
cũng gặp ngày mưa sa
anh.chồn chân bóng núi
chờ em cuối giang hà.
Ngày bình yên như đã
gần lắm với cơn dông
chờ nhau vàng chiếc lá
rụng xuống buồn.chưa khuây.
Thì thôi sông vẫn chảy
núi vẫn mòn trên cao
Em.vẫn hoài hương sắc
về tận phía xa nào.
Từ ngàn xưa bụi cát
còn chờ nhau chờ nhau

VẪN LÀ
Tôi rót tôi.vào chén đắng
Nhâm nhi.cho cạn bầu ngày
Ngó ra.chiếc cầu đã gãy
Vẫn là.người đã ra đi..
Tôi vẽ tôi.hình tự kỷ
Miệng cười.mà mắt rưng rưng
Xếp vần.lên trang bí sử
Vẫn là.thơ mới lâm chung..
Tôi cách ly mình.với bóng
Mà đêm cứ gọi tôi về
Nỗi nhớ trên dây thòng lọng
Vẫn là.tròn dấu hư không..
Tôi cất tôi.vào giấc mộng
Còn nghe bốn phía.gọi mời
Những bước chân đời khấp khởi
Vẫn là.những bước chân xiêu..
Tôi hát về tôi.ngọng nghịu
Một bài tự sự.vô hồn
Tiếng nhạc lưng chừng.lạc điệu
Vẫn là.một khúc bi thương..
Tôi vẫn là tôi.trễ muộn
Trú vào năm tháng cô đơn

VỀ ĐÂU
Ta về đâu đất trời mê mỏi
Hoa đã tàn trên ngày tháng vơi
Thời cô-vi buồn như sương khói
Tiễn đưa người từng chiếc lá rơi..
Ta về thôi ngàn mây đã xám
Trên lưng chiều nhuốm một màu tang
Em có đợi cùng ta khúc hẹn
Thắp lên ngày một chút mê hoan..
Ta về đâu mùa đang nghẹn thở
Buồn ẩn mình cõi nhớ riêng nhau
Đường thao thức đèn khuya mất ngủ
Chờ ban mai cơn gió nhiệm mầu

XUYÊN
Tôi đi xuyên qua tôi
nghe cơn gió đưa nôi đầy móng vuốt
Ngày xuyên qua ngày
chân thời gian chậm bước
mây trắng lại quàng vai
Trăng xuyên qua đêm..
để lại những ánh sao mang hình tia chớp
còn dán những mệnh số lên mảng tường trời
Những ảo cảnh chập chờn gọi ước mơ khuya
Ngộ hạnh xuyên qua khổ đau
mê ái nhạt màu
lửa vẫn cháy đỏ hờn giá lạnh
Kỷ niệm xuyên qua nỗi nhớ
bỏ lại đằng sau một vũng tối
cô đơn gục đầu trầm uất với yêu thương
Cảm xúc xuyên qua từng con chữ
chiếc bóng lặng nhìn
Thơ vô tự trang giấy nằm im
nghe những giọt tim loãng nhip
ứ đầy tạp niệm chảy tràn.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...