Monday, July 20, 2020

Hàn Thiên Lương 2


Mùa Tạ Ơn
Cám ơn Trời Đất tràn ân phước
Tỏa rạng ánh dương ấm ngập tràn
Cho có viền trăng rằm thật sáng
Trung thu trẻ nhỏ tiếng cười vang!

Cám ơn người xưa đi mở nước
Bờ cõi đồng xanh lúa đẹp màu
Kẻ sau tiếp đời người đi trước
Chống kẻ xăm lăng đổ máu đào.

Người nông dân đời đời gian khổ
Đội trời đạp đất, nắng mưa sương
Gạo trắng cơm ngon người no ấm
Công nầy càng nghĩ thật càng thương!

Ta hạnh phúc trong  nhà ấm cúng
Qua sông thông thả mấy cây cầu
Những con đường không còn ao vũng
-Nhờ ai đó? nặng nỗi ơn sâu!

Người thương binh khổ đau phế tật
Đâu còn gì một kiếp hy sinh
Đó ân nghĩa ta đang mang nặng
Khi đang vui trong cuộc sống thanh bình!

Có những anh hùng đang tranh đấu
Họ lao lung trong chốn ngục tù
Xin cúi đầu trọn long bái phục
Ơn của người ghi nhớ thiên thu!


Thầy thương chúng ta từng đứa một
Dẫu ngoan hiền, lười biếng không chăm
Qua tháng năm mấy mùa phuơng nở
Làm lái đò, đưa trẻ sang sông!

Cám ơn cha mẹ một đời lam lủ
Lo cho con không quảng nhọc nhằn
Mong con lớn thành người hữu dụng
Cha mẹ già…như ánh sao băng!

Những ơn đó làm sao trả được?!
Trên đời nâỳ ta quá mong manh
- Hãy tĩnh thức không làm tội lỗi
Xin bình tâm, tấc dạ chí thành!

Nắng Hạ Buồn

Nắng hạ ơi sao ươm vàng thương nhớ:
Cõi quê hương hoa thắm đỏ sân trường
Tà áo bay bay trong chiều lộng gió
Giờ xa xăm thao thức trọn lòng thương!

Cùng bước đi trong lòng vui phố thị
Tay trong tay thật đẹp tuổi xuân thì.
Giữa trưa hè hồn thơ luôn mộng mị:
-Mãi tương phùng không có chuyện chia ly!

Nhưng binh lửa người đi người ở lại
Áo thư sinh cởi bỏ mặc chiến bào
Dõi về xa nhói đau hồn chinh phụ
Đường chinh phu biền biệt biết phương nào?.

Đêm khuya khoắc viền trăng treo mé núi
Soi chiến hào lồ lộ bóng chinh nhân
Trăng cũng trải ánh buồn về phố thị
Nhớ người đi cô phụ khóc bao lần!

Rồi chinh chiến cũng tàn trong suối lệ
Khách chinh phu sa bước chốn lao tù
Nàng chinh phụ gập ghềnh ra đất Bắc
Tìm thăm chồng trong sương khói âm u!

Nhưng chẳng gặp giữa nông trường cưởng bách
Chàng gục đầu trên bờ dốc cheo leo
Đành vĩnh biệt thôi không còn tao ngộ
Đời ly tan đau khổ biết bao nhiêu!

Nàng chinh phụ xưa nay thành goá phụ
Đời ly hương nắng hạ gợi đau buồn
Bóng người xưa rõ hình trong đáy mắt
Dẫu bao lâu giữ mãi tấm lòng son!

Nhìn Đóa Quỳnh Buông Cánh Rũ
"Từ một đêm đóa Qùynh buông cánh rũ"*
Lời thơ ai bỗng tắt nghẹn giữa dòng
Tiếng sáo trúc nửa đêm buồn hơn khóc
Như nhớ người đang trải bước long đong.
Em có khóc khi Quỳnh buông cánh rũ
Lời thơ ai vắng biệt mãi trên đời
Tình yêu thương lỡ làng xa bến hẹn
Khi thu sang khoắc khoải nhớ nhung hoài!
Anh mộng mị từng đêm trong giấc ngủ:
Nghe lời vàng em ngâm khẻ bài thơ
Bàn tay em đỡ từng lá thu vừa đổ
Hương tình yêu tràn ngập giữa cơn mơ!
Chiều nay chừng như mùa thu đang khóc
Cho cuộc tình quá trễ nữa đời sau
Đang đắm say nụ cười gương mặt ngọc
Thoảng phút nào, đành vội vã xa nhau!
Chiều mùa thu ngồi vườn sau vắng lặng
Nhìn mây bay tản mạn họp rồi tan
Từng cánh hoa vào thu đang rã cánh
Tựa kiếp người đành bỏ cuộc dở dang!
Hàn Thiên Lương
*Mượn của một thi sĩ mà HTL quên tên
Xin cám ơn và xin lỗi tác giả.
Nhớ Thuở Lưu Ðày

*Tặng bạn tù Lào kay, Vĩnh Phú
Nhớ thuở lên rừng tan ước vọng
Mõi mòn thân thế giữa đồi sương
Tiếc thương nghiệp lớn buồn rơi lệ
Lưu đày...phía trước nẻo tang thương!
Ði trong giá rét đau lòng nước
Hôm sớm sao đành rũ chí trai
Còn lại quanh ta toàn tiếng gió
Nhìn lên phiêu bạt những ngàn mây!
Núi lạnh rừng già mưa buốt mặt
Nứa tre cắt đứt máu tuôn dòng
Ðường trơn oằn gánh xa lăng lắc
Bước nhọc nhắn giữa cõi long đong!
Mênh mông rừng thẳm âm u quá
Nước tràn thác đổ cuốn băng băng
Gổ chuyển về xuôi va vách đá
Ðộng vào hồn... vang tiếng hờn căm!
Chao ơi ngày tháng đời phiêu bạt
Quặn thắt lòng đau nỗi nhớ nhà
Tàn năm gió rít ngoài muôn dặm
Mơ cảnh đoàn viên...mãi cứ xa!
Nhìn nắng phai chiều đôi lúc hỏi:
Bao năm mới hết cảnh lưu đày
Bước qua ngõ hẹp lên thềm cũ
Gặp lại người xưa tóc trắng mây!?

Niềm đau thế sự

Ai chuốc cho tôi chén rượu sầu
Làm tôi chếnh choáng biết về đâu
Chừng như lệ đắng hơn men rượu
Đau cả hồn tôi cuộc biển dâu

Tri kỷ giờ đây mãi cách xa
Song thưa lồ lộ mảnh trăng tà
Cớ sao trăng cũng buồn hiu hắt
Sương khói mờ che ảnh nhạt nhoà!

Năm tháng còn đâu mộng hải hồ
Dắng cay đọng lại giữa trang thơ
Chừng như dòng lệ đời ly xứ
Tiếc nhớ ngày xanh đã mịt mờ!

Muốn ném u sầu cho gió bay
Mà sao nhung nhớ cứ đong đầy
Lại đau thế sự trò hưng phế
Tan hợp vô thường cõi nước mây!

Lật trang sách cổ đọc vần thơ
Lời ý người xưa quá tuyệt vời
Tiết khí vẫn còn lưu hậu thế
Nghìn thu giọt nước mãi hồn tôi!

Còn đâu tri kỷ? Mịt mù xa
Chung chén quỳnh thương mộng hải hà
Giữ chặt gươm thề trăng rạng tỏ
Ngước nhìn sông núi đẹp bao la!

Nỗi Lòng

Nhớ về quê mẹ đau lòng lắm
Giấc ngủ từng đêm chẳng đuợc tròn
Nghiêng gối mắt sầu luôn lệ đẫm
Xa nhà xa nước nỗi cô đơn

Cố nhân chắc cũng đau lòng nước
Cũng nhớ về xa tóc bạc màu
Ao ước nhiều! đâu làm chi đuợc
Ngẩn ngơ sầu chờ đợi bao lâu?

Bạn bè tội nghiệp đi gần hết
Kẻ còn ở lại cùng suy tàn
 Tuổi đời thời gian này  đã cạn
Đường xa từng bước rất gian nan!

Quê hương ta còn nhớ lắm
Trong kiếp lưu vong vẫn trọn lòng  
Tìm hồng in rõ hình quê mẹ 
Lòng luôn trăn trở chuyện non sông!

Xin tạ lỗi người và non nước
Thất thế nên đành chịu dở dang
-Sự nghiệp trao vào tay con cháu
“Anh hùng hậu duệ” nước bình an!

Nỗi Lòng Nhìn Thu Qua

Từng bước thu qua gió chuyển mùa
Lá còn mấy chiếc đổ lưa thưa
Ngùi trông đau xót hồn cô lữ
Nhớ lắm đường quê biệt dấu xưa.

Sao mãi lang thang kiếp lữ hành
Bao mùa lá rụng bỏ cành xanh
Niềm thương nỗi nhớ luôn se sắt
Trĩu năng hồn đau cũng phải đành.

Ta bước đi trong chiều viễn xứ
Như con thuyền lạc bến lênh đênh
Đành cúi mặt hồn sầu lữ thứ
Biết về đâu trời đất mông mênh!

Mắt rưng lệ thương về xứ cũ
Mồ mẹ giờ hiu quạnh đồng hoang
Tiếng dế tỉ tê từng đêm lạnh
Ánh trăng buồn tỏa sầu nghĩa trang!

Có ai chờ ai ở bên trời
Vàng đá bao năm vẫn trọn lời
Hay lâu quá đã phai màu tóc
Và phai lòng quên chuyện xa xôi!

Mùa thu qua sầu còn ở lại
Đời viễn khách như lá lìa cành
Hướng về xa cõi lòng khắc khỏai
Đêm chẳng tròn thao thức năm canh!

Nỗi nhớ mùa đông

Mùa đông về đến rồi em ơi
Ngoài xa sương tuyết trắng khung trời
Ta đau khắc khoải hồn lưu xứ
Nỗi nhớ muôn trùng mãi chẳng vơi!

Nhớ từng khóm trúc ở bên đường
Đàn cò xoải cánh giữa chiều sương
Mấy cô thôn nữ trên đồng lúa
Hoàng hôn mái rạ khói mờ vương.

Nhớ lắm mẹ già bên bếp lửa
Đợi con về ấm buổi cơm chiều
Có lúc con đi không về kịp
Mẹ vẫn chờ buồn biết bao nhiêu!

Nhớ lắm trên cầu tre lắt lẻo
Em lần từng bước nón nghiêng che
Tóc bay theo gió hồn mơ ước
Gặp cố nhân xa được trở về!

Ta nhớ dòng kinh có bến đò
Đò ngang qua lại dưới trăng mờ
Có ai lỡ chuyến còn cô lẽ
 Đứng mãi, chờ trông dáng thẩn thờ!

Nhớ lắm em ơi muối xát lòng
Còn chi? Chỉ giọt lệ mùa đông
Quê hương thao thức hồn viễn xứ
Biền biệt lâu rồi…chỉ ước mong!

Phải chi thuở ấy đừng binh lửa
Đâu có mùa đông xa xứ buồn.
Chẳng thấy tuyết giăng chiều giá lạnh
Đường trần cô quạnh mình nhớ thương!

Nửa Viền Trăng

Xin đổi thu vàng lấy nhớ nhung
Nhìn chiều lá đổ sắt se lòng
Thương trăng ai xé mà trăng khuyết
Khuyết cả hồn tôi nỗi nhớ mong.

Vẫn nhớ mùa thu yêu dấu cũ
Sánh bước nhau đi khắp nẻo đồi
Anh gỡ lá vàng vương tóc rối
Em hát tình ca thật ngậm ngùi!

Chao ôi buồn lắm khúc tango
Như sông cạn nước quạnh đôi bờ
Phải chăng báo trước: lời chia biệt
Giờ phút gần nhau trong cõi mơ!

Em trách người đi quên ước hẹn
-Quê người tôi nặng nỗi hoài mong
Nước không còn bóng cây cờ đỏ
Dệt lại tình ta với sợi lòng!

Ðâu chỉ mình em sầu ly biệt
Mà còn se thắt cả người đi
Chia em một nửa viền trăng cũ
Hai nửa thành nguyên lúc trở về!

Phù Vân

Có hoa nào nở mà chẳng tàn
Mây trời vừa tụ lại mau tan
Bình minh mới rực, hoàng hôn đến
Hạ vàng mới đó lại thu sang!

Bốn mùa luân chuyển tàn năm tháng
Đầu thôi xanh tóc hết xuân đời
Mấy cuộc chia xa sầu cách biệt
Giữa cõi phù du mãi đổi dời!

Một mùa yêu dấu cũng qua mau
Để lại lòng nhau những trái sầu
Tất cả mờ theo đường gió bụi
Kỷ niệm  còn đây  những vết đau.

Rõ cõi trần gian lắm lụy phiền
Lao xao chen lấn chẳng bình yên
Cái danh cái lợi toàn hư ảo
Một bể trầm luân thật hão huyền!

Cười nghiêng đổ rượu khoe màu áo
Phút chốc lệ buồn chuyện đổi ngôi
Hoá ra như chỉ tuồng sân khấu
Chẳng có vui chi, nỗi ngậm ngùi!

Thôi thì thôi chỉ là phù vân
Nữa đời đã hết những ngày xuân
Mất chi thôi cũng đừng luyến tiếc!
Tinh hồn!- lắng đọng tiếng chuông ngân!

Quét Lá Mùa Thu

Ta quét lá từ khi còn để chỏm
Nay tóc đổi màu lá vẫn còn rơi
Mùa thu ơi ủ dột cả khung trời
Bao ước vọng phai mờ trong huyễn mộng.

Ta buớc đi giữa chiều thu xế bóng
Buổi tương phùng còn mãi mãi xa xăm
Lặng lẽ đếm sầu thu trên lá đổ
Nghe tàn phai như lan tỏa âm thầm!

Ai đứng đó đang say đường viễn mộng
Mà vô tâm dẫm đạp lá thu vàng?
Có thương tiếc lá đời xanh chết lặng
Khi tình yêu còn thắm lúc mùa sang!?

Vẫn quét lá trên đường chiều hoang lạnh
Ðau kiếp người thương chiếc lá vàng phai
Ta ngẩn ngơ vàng thu sầu cuối ngõ
Trọn cõi lòng biết chia xẻ cùng ai?

Mùa thu ơi đâu biết mấy dặm dài
Sao cứ để lá tình xanh rơi rụng
Trở sắc vàng thành chiếc lá thu bay
Không định hướng chao mình vào cõi chết!

Ta cứ quét biết bao giờ ta quét hết
Vì tàn phai còn mãi cảnh thu vàng
Lá xa cành chắc gì rơi xuống gốc
Cơn gió đùa lá lăn lóc lang thang!
Hàn Thiên Lương

Tại vì tuyết đổ

Thuyền ta lỡ chuyến giang hà
Bến xưa tuyết đổ muốn qua ngại ngùng
Sông xưa cũng đã nghẹn dòng
Nhớ thương bến ấy mà lòng xót đau.

 Lá sầu đông đã đỏ ngầu
Hoàng hôn hiu hắt nhuốm màu phù vân
Cớ gì núi cách sông ngăn
Để cho biền biệt bâng khuâng giữa đời.

Nhớ xưa lòng những ngậm ngùi
Còn đâu bến mộng rạng ngời ánh trăng.
Cỏ hoa héo úa võ vàng
Đôi bờ rõ dấu chân hoang lỡ đường.

Ai còn đứng giữa mù sương
Cô đơn thấm đậm nỗi buồn chờ trông
Niềm đau thương nhớ ngập lòng
Tháng năm vò võ má hồng nhạt phai.

Lòng ta sao khỏi u hoài
Bờ xưa bến cũ thuyền ai cắm sào.
Tại vì tuyết đổ… ba đào
Cam đành xa biệt lòng nào nở phai !

Tâm sự người ngư phủ

Người ngư phủ ngồi buồn trên bến vắng
Nhìn ra xa biển sóng vẫn chập chùng
Bờ cát trắng vạn ngàn con cá chết
Lòng thật buồn mắt lệ chảy rưng rưng.

Những con thuyền đang neo trên bờ cát
Thật não nùng thuyền đang nhớ trùng dương
Người ngư phủ nao lòng nhìn biển cả
Cớ gì đâu?- sao cam cảnh đoạn trường?.

Đời ngư phủ tháng năm luôn vất vả
Biển quê hương, Tàu Cộng mãi tung hoành
Thuyền ngư dân bị đánh đắm… hãi hùng
“Nhà nước nhác” chỉ cho rằng:- “tàu lạ”

 Bao vợ con mái đầu viền tang trắng
Goá phụ sầu, con trẻ khóc mồ côi
Biển đảo ta yên bình bao thế kỷ
Sao bây giờ đã mất hết niềm vui!?

Hồn ngư phủ nỗi sầu dâng chất núi
Nghĩ bầy con không được bát cơm đầy
Nợ giữa đời tháng ngày chồng chất mãi
Chẳng ra khơi đâu có được ngày mai.

Từng đợt sóng đưa cá lên bãi cát
Ngư phủ nhìn đứt đoạn cả tâm can
Lòng căm hận kẻ bạo quyền đốn mạt
-Nỡ lòng nào khiến biển phủ màu tang!?

Tháng Năm nào?
Nắng tháng năm ươm vàng bao nỗi nhớ:
Trời quê hương ủ dột vết tang buồn
Rõ đôi mắt lệ sầu ai ở lại
Tiễn người đi vào cải tạo đau thương.

Trời tháng năm gợi sầu về quá khứ
Cuộc tang thương cờ đỏ phủ quê nhà
Viền khăn trắng lệch nửa đầu cô phụ
Hồn chinh nhân vất vưởng chiến trường xa!

Trại lao tù dựng lên cùng khắp xứ
Nhưng báo đài ra rả nói… tự do
Kẻ thắng cuộc gian tham chuyên dối trá:
“giải phóng rồi… dân tộc được ấm no!”

Tự do gì? người lưu đày đất Bắc
Người bỏ mình vì sóng dữ biển Đông
Trẻ thơ lầm than vùng kinh tế mới
Vợ xa chồng khô mắt lệ chờ mong!

Đời lưu vong hồn sầu qua năm tháng
Tóc bạc màu ghi rõ kiếp gian nan
Trong giấc ngủ luôn thấy ngọn cờ vàng
Khi tỉnh dậy tim hồng tôi rỉ máu.

Nắng tháng năm trời lưu vong ủ dột
Lòng ngổn ngang đau xót chốn quê nhà:
Những chiến bình ngày xưa đang vất vưởng
Đời mất vui năm tháng lặng lờ qua!

Tháng năm nào quê hương ta tươi sáng
Ngọn cờ vàng rực rỡ dưới trời mây
Toàn dân vui không còn nguời ta thán
Bản đồng ca vang dậy cuộc sum vầy!?

Tháng Tư Lòng Nhớ
Tháng tư về mưa buồn như giọt lệ
Trăng sao chìm khuất, mây phủ mênh mông
Lòng đau xót nhớ tháng ngày tang chế
Mưa bão ngập tràn nghiêng ngã non sông.

Bao góa phụ lêch nửa đầu khăn trắng
Tay ôm con tay vội đắp mộ chồng
Có người mẹ bước lân ra nghĩa địa
Tìm con trai đã lỡ bước tang bồng!

Quê hương đó không còn nghe tiếng hát
Tiếng khóc sầu vì một cảnh tang thương
Những chiếc thuyền sóng xô đành trôi dạt
Biết về đâu hay chìm đắm… đoạn trường!

Hơn bốn mươi năm vẫn buồn tang chế
Hoài cố hương bằng mắt lệ lưu vong
Biết bao đời đã bao nhiêu thế hệ
Nhìn nước non cứ mãi xót xa lòng!

Quê hương ơi dầu xa bao vạn dặm
Lòng người đi luôn mơ ước tương phùng
Kỷ niệm quê xưa vẫn còn thắm đậm
Mãi thương hoài  với tấc dạ thủy chung!

Thuyền và biển

Thuyền ơi biển vẫn nhớ thuyền
Ai gây nên cảnh mình biền biệt xa?!
Biển sao lâm cảnh can qua
Để cho cá chết lụy sa bãi bờ.

Thuyền đành neo bến bơ vơ
Nhìn từng đợt sóng mịt mờ biển xanh
Biển thuyền đẹp mãi duyên lành
Cớ chi xa cách mà đành mắt trông.

Nặng lòng một nỗi buồn chung
Tại người độc ác chập chùng bể dâu
Nào ai biết được niềm đau
Biển không còn cá, thuyền sầu trống khoang!

Ngư ông mắt lệ đôi hàng
Nguyện cầu chỉ thấy mây ngàn nắng chang
Thống đau cái nỗi cơ hàn
Thuyền còn xa biển muôn ngàn xót xa!

Biển thuyền cùng dõi trăng ngà
Trăng nào biết được lòng ta rối bời?
…Bao giờ thuyền được ra khơi
Biển vui biển hát trọn lời yêu thương!

Tiếng Lòng

Thời gian hờ hững nước trôi
Quê tôi biền biệt bên trời đau thương
Vang vang tiếng khóc đoạn trường
Dòng thơ rưng lệ cố hương mịt mờ.

Bây giờ cho đến bao gờ
Nhớ người nhớ cảnh nhớ lời nước non
Tiền nhân giữ mãi lòng son
Dầu cho đến thác vẫn còn chữ tâm!

Thời gian hơn bốn mươi năm
Sao người dũng sĩ biệt tăm nơi nào?
Có hay sông núi hoen màu
Có nghe tiếng khóc nỗi sầu quê hương?

Quê nhà một cõi tang thương
Kẻ tham đưa nước vào đường diệt vong
Quên rồi hai tiếng núi sông
U mê cúi mặt tấm lòng tham ô!

Họ đà xé mảnh dư đồ
Saigon nỡ biến thành Hồ mới cam!
Những ai đang bước đường lầm
Hãy quay gót lại chữ tâm sáng ngời!

Hỡi ai dũng sĩ tuyệt vời
Hãy mau cứu nước cứu người Việt Nam
Lâu rồi đã biết bao năm
 Cớ gì cứ mãi biệt tăm… xa đời!?

Tìm Lại Dấu Quê Hương

Anh đứng lặng nhìn mây bay trên núi
Gió xạc xào khua động cả đồi thông
Dưới lũng xa dòng sông trôi lặng lẽ
Thuyền về đâu theo con nước xuôi dòng.

Anh bất chợt nhớ mình đang lỡ bước
Suốt quảng đời sao cứ mãi lang thang
Ðường quê người tháng năm còn xuôi ngược
Gót đã mòn hơn nửa kiếp đi hoang.

Anh hay đọc bài thơ tình em viết
Trong đêm buồn thiếu vắng bóng quê hương
Thương quá đổi, ý tình sao tha thiết
Khiến hồn anh nhớ mãi buổi lên đường!

Một lần đi, biết bao giờ trở lại
Còn cố nhân nay biền biệt nơi nào?
Chiều cô đơn thêm nỗi tình khoắc khoải
Cuộc tương phùng không biết đến bao lâu?

Anh ao ước ngày nào anh trở lại
Vần thơ em còn đậm nét yêu thương
Dẫu xa cách hoa xuân tàn mấy độ
Vẫn mong ngày, tìm lại dấu quê hương!

Tình Hoa

Gió đêm lay động đóa hoa quỳnh
Trăng khuya vàng tỏa ánh lung linh
Ai biết hồn hoa đang kết tụ
Mơ thành người để hát cùng anh

Không phải hồn hoa không biết cảm
Tiếng hát buồn hiu hắt trời khuya
Hát đi anh quỳnh hoa đang nở
Mở hồn ra đón đợi anh về!

Nhạc sĩ ơi trao lời tâm sự
Bản tình ca thao thức đêm trường
Hát đi anh sáng vườn trăng mộng
Cõi lòng hoa mãi mãi nhớ thương

Nghe từng lời tri kỷ tri âm
Ta say trong giấc mộng êm đềm
Chỉ quỳnh hoa nép mình e lệ
Không giai nhân chẳng có môi mềm

Nhưng tuyệt diệu hương quỳnh tinh khiết
Quyện lời ca hoa cỏ vấn vương
Lá thêm xanh khu vườn thêm mộng
Trăng mơ màng ẩn hiện mờ sương

Rồi sáng mai anh trở về gió bụi
Kiếp giang hồ cất bước tha phương
Quỳnh hoa u sầu buông cánh rũ
Sương ngậm ngùi rơi, lá cỏ buồn.

Tình Thơ Nhạc

       Cung đàn xưa còn vương sầu nức nở
       Âm thanh từ đáy mộ vẳng về đây
       Thật khắc khoải hồn thơ luôn thao thức
       Nhớ tri âm… luyến tiếc cuộc sum vầy!

       Người đã về ta còn đây lận đận
       Bước đường trần đau nhói cảnh lưu vong
       Cuộc bể dâu lòng ta là biển hận
       Thương đàn ai  lạc phiếm lỡ tơ chùng

       Thơ của ta nửa bài đà lạc vận.
       Lời tri âm chẳng biết gửi về đâu
       Nghẹn giữa dòng mực trào ra ngọn bút
       Mỗi lời thương là mỗi phiếm thơ sầu!

       Hồn nghệ sĩ phiêu bồng miền gió cát
       Có cùng ta tao ngộ ở phương nào?
       Ta nghe rõ lời người trong gió hát
       Hồn thơ ta thao thức trọn niềm đau!

       Tình thơ nhạc mong manh như gió thỏang
       Mãi u hoài thê thiết dưới trăng sao
       Người ở lại người xa miền miên viễn
       Nhạc thơ sầu thấm mãi nỗi thương đau!

Thơ lòng xin tỏ cùng ai

Thơ ta đang rớt giữa đời
Hồn thơ xao xuyến nghẹn lời từng giây
Nhìn đời mắt lệ cay cay
Lòng đau đỏ máu tháng ngày xa quê!

Lẽ đâu lại mất ngõ về
Tiếng than dậy đất bốn bề xôn xao
Ước chi thơ biến cờ đào
Quang Trung thuở nọ ra vào lửa binh.

Súng vang khiếp đãm quân Thanh
Cầu phao gãy đổ tan tành giáp khiên.
Thơ linh gọi dậy hồn thiêng
Toàn dân thức tỉnh ba miền giáp công.

Triệu người chỉ một tấm lòng
Bút thơ ta viết nên dòng sử xanh
Rạng ngời rõ mặt hùng anh
Hy sinh cứu nước chí thành ngàn thu.

Giờ đây cố quốc mịt mù
Hồn quê theo gió vi vu tháng ngày
Thơ lòng muốn gửi đến ai:
-Sớm mau thức tỉnh kẻo hoài thời gian,

Chớ ham phú quý vội hàng
Lầm mưu kế qủy… lên đàng cầu vinh.
 Chấp tay về với triều đinh
 Hàng thần lơ láo phận mình lẻ loi.*

Thời Gian

Đời người tan hợp tựa mây trôi
Mới đó mà nay đã xa vời
Khoảnh khắc buồn vui trong chớp mắt
Đợi chờ hoài vọng chốn xa xôi.

Lúc trẻ bên nhau trọn những lời
Ân tình tưởng mãi chẳng chia phôi
Thuyền trăng lặng lờ về bến hẹn
Ý nhạc tình thơ quá tuyệt vời!

Nhưng mỗi ngày trôi mãi… thật mau
Đem đến trần gian vạn nỗi sầu
Từng bước chia xa vì tang hải
Phút giây tương hợp rụng rời mau!

Nay nhớ lòng ta thật ngậm ngùi
Nước non xa biệt cạn niềm vui
Kẻ ở bên trời người góc biển
Cay đắng lòng đau mấy thuở nguôi!?

Ai biết thời gian có nghĩa gì
Phải chăng mau héo bóng tường vi
Năm tháng rụng tàn trên mái tóc
Lặng buồn mắt lệ tiễn người đi!

Ôi thôi hai” tiếng lạnh”: thời gian
Từng phút trôi qua… lại muộn màng
Ý nghĩa gì đây tan với hợp
Đường đơi quạnh khúc bước gian nan!

Thu cách Biệt

Ta có chờ đâu cảnh thu phong
Đến chi ray rứt cả tấm lòng
Thương từng cánh lá vàng phai úa
Đổ ngập đường qua, ngập bến sông.

Giờ đây hai dòng đời cách biệt
Thu đến bên nầy… đến bên kia
Bên nầy lá rụng sầu da diết
Bên ấy buồn không nghẹn lối về?

Nhớ lúc thu về những lối xưa
Ta cùng sánh bước lúc chiều mưa
Đưa nhau qua phố dầu thu rớt
-Mộng thắm tình thơ được mấy mùa!?

Hạnh phúc tưởng chừng như lá xanh
Có đâu tươi đẹp mãi trên cành
Vàng thu lá uá tơi bời rụng
Như cảnh nhân gian lỡ cuộc tình!

Buồn lắm mùa thu cuộc biển dâu
Thương ai chờ mãi bến giang đầu
Ta đi, đi mãi… dài sông núi
Bến cũ thuyền xưa biệt mãi đâu!?

Thôi nhé người ơi chung mối sầu
Quê xưa thao thức giữa canh thâu
Bao nhiêu lá rụng bao thương nhớ
Vì mãi chờ trông bạc mái đầu!!

Thương lắm quê hương ơi

Ở đây sương khói mờ phương cũ
Thương nhớ làm sao chốn cố hương
Nhớ tiếng chuông chùa ngân nga đổ
Sầu đông lả ngọn nắng chiều vương.

Nhớ lắm bến chiều người đứng đợi
Sầu ai đôi mắt mãi xa trông
Chỉ thấy chim trời đôi cánh lẻ
Lòng riêng đau xót nỗi chờ mong!

Ta cũng lìa quê một thuở nào
Khi mà non nước bể nương dâu
Ra đi không biết bao giờ lại
Nay hết mùa xuân tóc trắng sầu!

Chiều muộn thương về miền đất cũ
Ngư dân mãi khổ tháng năm dài
Thuyền ra cửa biển không còn cá
Cá ngập bãi bờ chết trắng vây!

Thương lắm quê ơi sầu chất núi
Cờ hồng rũ bóng đỏ quê hương
Lương dân cúi mặt… đời gian khổ
Căm lặng…oán hờn kẻ nhiễu nhương!

Chờ mãi! hỡi ai người tuấn kiệt
Hãy mau vùng dậy cứu sơn hà
Có nghe tiếng thét sầu thê thảm
Của đám dân hiền… thật thiết tha!?

Thương tiếc

Ở đây Tết đến sao buồn quá?
Tôi nhớ đường quê nhớ núi sông
Nhớ cảnh cao nguyên xanh bóng lá
Chuông chiều lan toà thật mênh mông!

Nhớ cánh đồng vàng mùa lúa chin
Vườn xanh chim hót thật thanh bình
Trên sông quê chèo thuyền đi chợ
Mặt trời lên ấm buổi bình minh!

Trên đường xuân thật nhiều áo lụa
Tà phất phơ như bướm thắm màu
Những nụ cười hoa đời đua nở
Mong tình ai vương vấn thật lâu!

Quê hương … còn chăng màu Tết cũ?
 Nhớ hoài! nay phải gọi “cố hương”
Biệt phương trời lòng luôn ấp ủ
Dẫu nơi nầy mù mịt tuyết sương.

Ở đây thương tiếc, thật vô cùng
Tết càng buồn thêm chốn lưu vong
Chén rươu hoài hương sao đắng quá
Lòng buồn…, khắc khoải nỗi chờ mong!

Thương nhớ xuân xưa

 tặng Viên Ngọc

Mùa Xuân đó chỉ còn trong ký vãng
Giờ xa xăm, sao thương nhớ ngập lòng?
Nhớ đường làng  ta về thăm quê ngoại
Bờ tre xanh  mai tết nở vàng bông.

Bến chiều xuân vui chờ người trở lại
Cuộc tương phùng  hạnh phúc biết bao nhiêu
Bà ngoại ôm em hôn nhiều trên  má
Vết đỏ trầu đẹp như màu son yêu.

Ngoại hỏi anh: “bao giờ con lấy vợ?”
Mình nhìn nhau hai đứa mĩm miệng cười
Thật hạnh phúc nghe tình thương của ngoại
Giờ đây, đâu còn ngoại ở trên đời!

Vườn nhà em hoa cúc vàng khắp lối
Bưởi trĩu cành, lựu mận đỏ hồng tươi
Bướm chim về vườn xuân thêm rộn rip
Mấy bé thơ đùa giởn đẹp môi cười!

Đêm ba mươi giờ giao thừa linh hiển
Ngoại nguyện cầu non nước được bình yên
Mình cũng nguyện: nhà nhà luôn hạnh phúc
Đời an vui tan hết nỗi ưu phiền!

Sau Tết đó, miền Nam tràn lửa giặc
Cảnh ngục tù tiếng khóc tận trời xanh
Anh gian khổ lưu đày nơi đất Bắc
Em đợi chờ thân phận thật mong manh.

Dù tái ngộ, mùa Xuân không còn nữa
Ta cam lòng rơi lệ bỏ quê hương
Hy vọng mình tìm ra miền đất hứa
Dù cuộc đời cam chịu cảnh tha phuơng.

Nhưng ở đây chỉ mùa xuân viễn xứ
Không pháo hồng không có buổi giao thừa
Trong hiu quạnh cảnh xuân đời cô lữ
Ngẩn ngơ sầu thương nhớ ánh xuân xưa!

Thu Rụng Trái sầu

Bao mùa lá chết thu vàng úa
Em vẫn đầu sông anh cuối sông
Ly cách tình sầu nhìn lá đồ
Khoắc khoải cùng chia nỗi nhớ mong.

Chẳng phụ nhau lòng mãi vấn vương
Vì ai duyên kiếp lỡ con đường
Hồn thu lẫn khuất trong sương khói
Ước hẹn mờ xa vẳng tiếng buồn! 
Lá úa vàng thu rụng trái sầu
Mơ hồ cõi mộng biết về đâu
Nhớ mong cung mắt rưng dòng lệ
Lặng lẽ mình chung một nỗi đau!

Qua mấy thu rồi đợi rất lâu
Tóc anh nay cũng đã phai màu
Mắt em chắc phải vương nhiều lệ
Vì nỗi đau buồn cuộc bể dâu!

Sang năm lá vẫn vàng thu úa
Chắc cũng chờ trông đến não lòng
Em mãi đầu sông nhìn lá đổ
Còn anh thơ thẩn cuối dòng sông!

Trải Cõi Lòng Nhau

Đêm vắng mưa thu nhạc vẳng sầu
 Mấy con chim lẻ lạc về đâu
Tiếng kêu làm động hồn cô lữ
Thao thức từng đêm bạc mái đầu!

Nhớ lắm sao quên lời tri ngộ
Thuở nào mái tóc mình còn xanh
Cùng đi cứ mặc vàng thu đổ
Giữ kín lòng ta trọn khối tình!

Như hẹn cùng nhau chữ sắt son
Mai kia mốt nọ núi non mòn
Dấu xưa vẫn đậm trên bờ mắt
Chẳng sợ làm chi chuyện mất còn!

Nhớ thời tuổi ngọc thật vô tư
Chẳng thấy quanh ta khói mịt mù
Đường đời phía trước vàng thu úa
Lớp lớp người đi đã mấy mùa!

Tới mình đâu thoát cảnh điêu linh
Quê nhà lửa dậy hết thanh bình
Rồi cũng chia tay sầu ly biệt
Đặm dài phía trước chốn đao binh.

Một mùa yêu dấu cũng qua mau
Chờ đợi người đi lạnh bến sầu
Vẳng tiếng còi tàu rưng mắt lệ
Biệt mù khói lửa… đành lạc nhau!

Quê cũ giờ nầy vẫn bể dâu
Trong ta còn lại vết thương sầu
Tương phùng may chỉ trong hồn mộng
Trải cõi lòng nhau vạn nỗi đau!

Tư Lự

Tôi vẫn ấp niềm thương từ thuở ấy
Vị men nồng vương vấn mãi hồn say
Vẫn còn giữ bài thơ lời ưu ái
Mộng ban đầu khép kín trọn vòng tay!

Lòng mãi mãi nhớ nhung và luyến tiếc
Vì bão đời ta phải chịu xa nhau
Nẻo xa xăm khó về …cam biền biệt
Nên thôi đành lỗi hẹn chuyện mai sau!

Ngày ra đi ta khóc lời hải thệ
Lặng lẻ sầu…đau đơn chuyện yêu thương
Luôn câm nín, nhưng thâm tình ứ lệ
-Chôn xa xăm tôi thức suốt đêm trường!

Tôi hiểu được lòng ai buồn câm nín…
Còn tình tôi thầm kín! ai biết đâu?
Nỗi niềm oan tôi cam đành nhận lãnh
Lòng tôi còn giữ vẹn chuyện ban đầu!

Tôi nhớ rõ dấu giày in ngõ hẹp
Đôi buồng tim e ấp vạn niềm yêu
Hoa xứ cũ nhẹ cài lên mái tóc
Những lời vàng vướng mộng biết bao nhiêu!

Mang thân thế đời trai tôi ngang dọc
Vì tha phương không có dịp tương phùng
Vẫn biết ai đau thầm trong tiếng khóc

Vàng Thu

Trời phai nắng vàng thu buồn lá đổ
Ngỏ đi về lành lạnh gió heo may
Thuyền cô đơn trôi về miền xa vắng
Ai chờ ai cũng mắt lệ vơi đầy

Biệt mù xa ngập chìm trong nỗi nhớ
Lá vàng thu bay vạn lá tình thu
Nghe chua xót trong lòng chiều cô lữ
Những giọt sầu trăn trở gót phiêu du

Bóng quê hương vẫn còn trong đáy mắt
Dẫu bao mùa lá rụng nét thu phai
Đêm thao thức nghe đau hồn du tử
Uớc tao phùng cho kín trọn vòng tay
(Thi tập NHỚ NGUỒN)

Viếng mồ tử sĩ

Hôm nay về thăm nghĩa trang 
Mồ anh cô quạnh hoang tàn 
Cỏ xanh phai vàng úa sắc 
Hoàng hôn nhuốm phủ màu tang!
  
Thuở nào chiến sĩ can cường 
Trọn đời nghĩa nặng quê hương 
Tháng năm vui buồn chiến địa 
Chinh y lấm bụi sa trường! 


Một ngày gục ngã tử thương 
Đầu em chit vành khăn trắng 
Nhớ anh suốt những canh trường 
Em nuốt lệ sầu cay đắng!
  
Hôm nay anh dưới mộ sâu 
Trần gian em chịu khổ sầu 
Trước sau cuộc đời vắng vẻ 
Ngày mai không biết về đâu!
  
Giờ đây em đắp mộ chàng 
Nguyện cầu em thắp nén nhang 
Cho mộ chàng được ấm lại 
Linh hồn thôi hết lang thang!

Hãy hoà trong hồn nước non 
Em giữ dạ chẳng phai sờn 
Bầy trẻ ta còn tuổi dại 
Em làm goá phụ nuôi con!!

Vợ người thương binh

Anh đi khói lửa mờ sông núi
Bỏ áo thư sinh mặc chiến bào
Em giữ khung trời sầu kỷ niệm
Chờ ngày tương ngộ - biết bao lâu?

Từng bước lâm hành vạn nỗi đau
Chinh chiến người đi chịu dãi dầu
Em trong khung cửa ôm niềm nhớ
Lo đến ngày mai chắc bạc đầu!?

Tiếng súng từ xa thường vọng lại
Sợ lắm làm sao? chỉ nguyện cầu:
Mong được bình yên ngoài quan ải
Em luôn thao thức giữa đêm thâu!

Chiến tranh không biết bao giờ dứt
Cạn hết ngày xanh cạn tưổi đời
Gặp nhau ngắn ngủi trong ngày phép
Rồi phải chia tay nghẹn cả lời!

Một buổi tương phùng thật xót xa
Anh nằm bất động trên băng ca
Biết bao tiếng khóc sầu bệnh viện
Lòng đau như cắt mắt em nhoà!

Anh dần hồi phục buồn thương tật
Em làm hiền phụ của phế binh
Yêu thương chiến sĩ vì non nước
Cho đời an lạc… phải hy sinh!

LÁ THU PHONG

Hoa ngát ân tình gửi đến nhau
Ép trong trang sử thuở ban đầu.
Hương xưa còn đọng dòng thư úa
Tình đã vụt bay nét chữ sầu.
Gió thoảng hơi may bao nỗi vắng
Mây vương se sắt suốt đêm thâu.
Thu về ngõ biếc niềm nhung nhớ
Chiếc lá thu phong biền biệt đâu?!
                                 
                             NGỌC BỘI

Họa Bài  Lá Thu Phong
THU CÁCH BIỆT

Bốn mốt mùa thu cách biệt nhau
Mong ngày gặp lại chốn ban đầu.
Vườn xanh có lẽ hoa tàn úa
Xứ cũ dường như cảnh héo sầu.
Thổn thức bao đêm từng khắc lụn
U sầu mấy thuở suốt canh thâu.
Thu ơi cách biệt bao lâu nữa
Lá đổ mù trời biết đến đâu?!
           HÀN THIÊN LƯƠNG

CẢNH THU PHONG

Ngắm cảnh thu phong lá đổi màu
Lòng ta khắc khoải biết về đâu.
Chiều hôm bảng lảng gây niềm nhớ
Nắng xế mờ phai gợi nỗi đau.
Xứ lạ hoa rơi lòng héo hắt
Quê người lá rụng dạ u sầu.
Giữa đời cách biệt đôi lòng nhớ
Trách kẻ đành tâm tạo biển dâu!

           HÀN THIÊN LƯƠNG

Bài Họa Cảnh Thu Phong
THU TÍM

Chiều xuống sương thu tím vẽ màu
Trạnh hồn viễn khách nhớ về đâu.
Lá vàng rơi rụng bao thương tiếc
Từng cánh lìa tan nỗi đớn đau.
Lơ lửng ngàn xanh thêm nỗi nhớ
Mây bay gió quyến giục cơn sầu.
Thu phong mắt biếc tình miên viễn
Hận kiếp phong trần mãi biển dâu!
                          NGỌC BỘI

MỖI ĐỘ VÀNG THU

Ai xui lá rụng khiến thu sầu
Mưa gió từng cơn đổ lệ ngâu.
Đất khách chờ trông mờ bóng núi
Quê người ngóng đợi khuất ngàn dâu.
Ra đi từ độ còn xanh tóc
Ngoảnh lại giờ đây đã bạc đầu.
Mỗi độ vàng thu thêm tiếc nhớ
Đau lòng đất nước khổ dài lâu.
            HÀN THIÊN LƯƠNG

Bài Họa Mỗi Độ Vàng Thu
HOÀI THU

Thu sang lá đổ gợi thêm sầu
Tháng mấy mưa về giọt lệ ngâu.
Những hẹn nước non xa nẻo khuất
Còn mơ sông núi cách ngàn dâu.
Tóc xưa chưa nhuốm màu sương tuyết
Giờ đã phôi pha trắng mái đầu.
Thu hỡi bao năm biền biệt nhớ
Hoài mong cố quốc biết bao lâu!
                            NGỌC BỘI

KHÚC NGÂM

Ta giục hồn thơ giữa đáy sầu
Đầy vơi tâm sự gửi về đâu.
Tàn thu lá rụng chìm trong nắng
Màu úa vàng phai khuất bóng cầu.
Đất rượu tao nhân ngâm họa khúc
Trời thơ mặc khách vịnh hòa câu.
Men say ngây ngất tình thi tứ
Rót hết cho nhau nỗi đớn đau!
                       NGỌC BỘI

Họa Bài Khúc Ngâm
KHÚC SẦU

Lá úa vàng thu rõ nỗi sầu
Người xa xứ cũ biết về đâu.
Đau thương đất mẹ còn mưa bão
Khổ hận dòng sông mất nhịp cầu.
Khắc khoải thơ thu sầu vạn khúc
U hoài nhạc ý nghẹn từng câu.
Chưa lưng chén rượu mà rơi lệ
Cả tấm lòng ta thấm nỗi đau!
           HÀN THIÊN LƯƠNG

TÌNH THU

Đóa hoa cuối ngõ ngát yêu đương
Cúc buổi thu vàng đượm sắc hương.
Ai bảo em cười như tỏa nắng
Để lòng thầm ước quyện mây vương.
Hoa nghiêng theo gió mang lưu luyến
Lá đổ qua sân gợi nhớ thương.
Xào xạc bên thềm cơn gió thoảng
Tình thu còn đọng thấm hơi sương. 
                             NGỌC BỘI

Họa bài: Tình Thu
ĐÀN THU

Đàn thu dạo khúc nhạc yêu đương
Hoa nở vườn chiều tỏa ngát hương.
Lạc bước quê người lòng khắc khoải
Lỡ đường xứ lạ dạ sầu vương.
Phương nào thôn cũ luôn xao xuyến
Chốn ấy làng xưa mãi nhớ thương.
Vẳng tiếng đàn thu chiều tịch mịch
Hoàng hôn giá lạnh thấm hơi sương.
              HÀN THIÊN LƯƠNG

Chùm Thơ Đường Thi Việt Nam về MÙA THU
THU CÁCH BIỆT
Bốn mốt mùa thu cách biệt nhau
Mong ngày gặp lại chốn ban đầu.
Vườn xanh có lẽ hoa tàn úa
Xứ cũ dường như cảnh héo sầu.
Thổn thức bao đêm từng khắc lụn
U sầu mấy thuở suốt canh thâu.
Thu ơi cách biệt bao lâu nữa
Lá đổ mù trời biết đến đâu?!

CẢNH THU PHONG

Ngắm cảnh thu phong lá đổi màu
Lòng ta khắc khoải biết về đâu.
Chiều hôm bảng lảng gây niềm nhớ
Nắng xế mờ phai gợi nỗi đau.
Xứ lạ hoa rơi lòng héo hắt
Quê người lá rụng dạ u sầu.
Giữa đời cách biệt đôi lòng nhớ
Trách kẻ đành tâm tạo biển dâu! 

MỖI ĐỘ VÀNG THU

Ai xui lá rụng khiến thu sầu
Mưa gió từng cơn đổ lệ ngâu.
Đất khách chờ trông mờ bóng núi
Quê người ngóng đợi khuất ngàn dâu.
Ra đi từ độ còn xanh tóc
Ngoảnh lại giờ đây đã bạc đầu.
Mỗi độ vàng thu thêm tiếc nhớ
Đau lòng đất nước khổ dài lâu.
  
KHÚC SẦU

Lá úa vàng thu rõ nỗi sầu
Người xa xứ cũ biết về đâu.
Đau thương đất mẹ còn mưa bão
Khổ hận dòng sông mất nhịp cầu.
Khắc khoải thơ thu sầu vạn khúc
U hoài nhạc ý nghẹn từng câu.
Chưa lưng chén rượu mà rơi lệ
Cả tấm lòng ta thấm nỗi đau! 

ĐÀN THU

Đàn thu dạo khúc nhạc yêu đương
Hoa nở vườn chiều tỏa ngát hương.
Lạc bước quê người lòng khắc khoải
Lỡ đường xứ lạ dạ sầu vương.
Phương nào thôn cũ luôn xao xuyến
Chốn ấy làng xưa mãi nhớ thương.
Vẳng tiếng đàn thu chiều tịch mịch
Hoàng hôn giá lạnh thấm hơi sương.

Thương Người Phế Binh

Khúc nhạc sầu thu thật tái tê
Thương người lính cũ khổ muôn bề!
Hiên ngang chiến khách đời oanh liệt
Thất thế anh hùng cảnh chán chê.
Thuở trước dọc ngang làm chiến tích
Giờ đây phế tật kéo chân lê.
Thương người lính trận nay tàn phế
Mất cả quê hương mất lối về! 

Gương Người Phế Binh

Dẫu mất quê hương vẫn vẹn tình
Thương người phế tật kiếp thương binh.
Sa cơ vất vưởng vì tang hải
Lỡ cuộc phiêu bồng bởi chiến chinh.
Nhớ cảnh hào hùng ngăn gót giặc
Tiếc ngày rạng rỡ bước quân hành.
Thương sao những đấng anh hùng đó
Vạn thuở gương còn rõ liệt oanh!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...