Monday, July 20, 2020

Hàn Thiên Lương 1

Áo tím – Bao giờ - Bến xuân – Biển chiều – Bốn mùa gió bụi – Bước nẽo phù vân – Chiều cuối năm – Chiều đông nỗi nhớ - Chim di trú – Cõi nhân gian – Cõi thế gian – Cõi vô thường – Cung đàn xưa – Đầu năm khai bút – Đời ngắn lắm – Gẫm thế sự - Gãnh củi lưu đày – Gắng trọn kiếp này – Giáng sinh nơi quê người – Giây phút trần tư – Hạ buồn – Hoa tuyết và hoa xứ cũ – Hoài mong – Hồn thơ tỉnh thức – Lời ca dao – Mong một lần 

Áo Tím

Áo tím em về bên xóm xưa
Rưng rưng hoa đổ lúc sang mùa
Bài thơ bảy chữ sầu hoa vỡ
Em có buồn không chuyện gió mưa?

Áo tím em về nẻo cố hương
Niềm đau ai vội rảy bên đường
Để cho cung mắt em đầy lệ
Gương ngọc ngày xưa buị vấn vương!

Áo tím thôi đành biệt cố hương
Niềm đau gửi lại mảnh trăng buồn
Nửa khuya trở giấc hồn đơn lạnh
Em khóc cùng trăng kiếp viễn phương!

Bao Giờ

Sương chiều hay lệ tha hương
Nhớ thương ray rứt vấn vương nỗi sầu.
Thơ lòng biết gửi về đâu
Hồn quê bảng lảng một màu trắng mây!

Sòng đơi thua cuộc buông tay
Ra đi năm tháng vẫn hoài cố hương,
Nhớ ơi  nhớ những con đường
Hàng cây lá biếc mưa sương trĩu cành.

Xa rồi những cánh đồng xanh
Hoàng hôn nắng tắt mái tranh khói mờ
Cầu tre lắt lẻo đôi bờ
Chiều chiều ai đứng ai chờ người qua.

Thuyền về thấp thoáng sông xa
Bến thu trăng rải ánh nhòa nước xanh
Người đi lạnh bước viễn hành
Hoài trông cố lý buồn tênh ngậm ngùi.

Bao mùa vàng lá thu rơi
Bao mùa mắt lệ nhớ người chốn xưa
Bao giờ mộng thắm lên vừa

Bến Xuân

Nhớ một chiều nào ghé bến xuân
Đò ngang qua lại biết bao lần
Mái chèo khua nước trời phai nắng
Gió khẽ rung rinh mấy rặng bần

Anh xuống đò em qua bến sông
Em cười anh rối cả tơ lòng
Bến xuân vương vấn hồn thi sĩ
Thành khối u tình em biết không

Phút chốc đò ngang cặp bến sông
Em cười e thẹn má em hồng
Anh đi từ đó xa biền biệt
Nhớ mãi nụ cười vạn ước mong

Trở lại chiều nay nắng tắt dần
Một mình cô lẻ đứng bâng khuâng
Cớ sao hoang vắng đò không lại
Đâu bóng người xưa lạnh bến xuân

Biển Chiều

Biển chiều nay đưa ta vào cõi nhớ
Biệt mù khơi đâu thấy bóng quê nhà
Gót chân ai đã mờ trên cát trắng
Sóng chập chùng che khuất cuộc tình xa.

Chiều dần rơi ta thẩn thờ ngắm biển
Nhìn hải âu ẩn hiện giữa sương mờ
Biển mênh mông một màu xanh thăm thẳm
Thuyền ai kia sao còn mãi xa bờ!

Biển ở đây không thấy dã tràng xe cát
Kể cho đời chuyện cổ tích dở dang
Biển gào thét, chưa bao giờ biển hát
Nên trăng buồn, trăng đâu dám điểm trang!

Ta ngắm biển thương cuộc đời tang hải:
Góa phụ buồn mắt lệ trẻ mồ côi
Con đò xưa giờ đây không có bến
Dòng sông xanh nay đã gãy nhịp cầu!

Những bóng người thuở nào lần ra biển
Ðến bây giờ cát lấp dấu chân xưa
Tận cõi lòng có chút gì xao xuyến
Trông biển chiều đang lất phất cơn mưa!

Bốn mùa gió bụi

Bụi thời gian đã phủ mờ
Còn đâu tình buổi ban sơ… thuở nào
Tân xuân rụng cánh hoa đào
Kẻ đi xa khuất ngõ nào biệt tăm!.

Người chờ mắt lệ âm thầm
Sâu đêm lụn tháng tím bầm ruột gan
Hạ tàn ve khóc miên man
Chừng như khúc nhạc lầm than giữa đời!.

Thu về nhìn lá rơi rơi
Lòng đau khắc khoải nhớ người xa xăm
Lần tay chẳng biết bao năm
Thu sầu mấy độ mấy lần vàng phai!

Đông phong cuồn cuộn ải ngoài
Người bên khung cửa mắt nhoà lệ trông
Mịt mờ mòn mỏi chờ mong
Nửa khuya trở giấc đêm đông thật buồn!

Bốn mùa gió bụi mù sương
Nhớ nhau xa biệt nửa thương nửa sầu
Ôi thôi đã lỡ nhịp cầu
Nắng mưa năm tháng bạc màu tóc xanh!

Bước Nẻo Phù Vân

Chừng như tiếng gió thở dài
Miên man nỗi nhớ u hoài thế nhân
Cõi đời bước nẻo phù vân
Đường kia lối nọ lần khần chông chênh.

Người say giấc mộng phù vinh
Tỏ mờ nhân ảnh nhục vinh giữa đời
Hoa tàn lá đổ nước trôi
Kẻ đi người ở nghẹn lời chia ly!

Hững hờ mây trắng trôi đi
Hắt hiu mấy khóm tương vi phai màu
Đàn ai rơi rụng tiếng sầu
Lẩn theo sương gió qua cầu nỉ non!

Suối xanh nước chảy đá mòn
Tháng năm phai nhạt lòng son của đời
Rồi ra tuổi trẻ xa người
Bước chân chập choạng dưới trời phù du!

Cuộc đời tựa một giấc mơ
Biển dâu lưu lạc xa bờ cố hương
Vẳng nghe sống vỗ trùng dương
Hồn quê mờ tỏ nỗi buồn mênh mông!

Tháng năm mỏi bước dặm hồng
Ngược xuôi rồi cũng hư không giữa đời
Thơ lòng khóc nỗi sầu tôi:
Sầu non sầu nước sầu đời tha phương!

Chiều Cuối Năm

Chiều cuối năm ta về đâu em nhỉ?
Sương gío mùa đông, cây lá hao gầy
Còn xa lắm!.. .quê nhà còn xa lắm
Nghe thời gian héo rụng ở quanh đây!

Lê bước độc hành , đường chiều lữ thứ
Mịt mùng xa.. . sông bi‹n vẫn bao la
Mưa rơi rơi lạnh lòng người cô lữ
Mãi hoài trông bếp lửa ấm quê nhà!

Chiều cuối năm thương ai còn ngóng đợi
Giọt lệ sầu thấm ướt nẻo cô thôn
Biền biệt xa người đi chưa trở lại
Nhớ về nhau thao thức những đêm buồn!

Chiều cuối năm bơ vơ trời viễn mộng
Từng bước đi mờ mịt nẻo lâm hành
Tiếng quê hương trong cõi lòng vang động
Đường lưu vong héo rụng những ngày xanh!

Chiều cuối năm vào đây ta đốt lửa
Cho bếp hồng nhớ lại lửa quê hương
Chính mẹ nhóm một buổi chiều Gíáp Tuất
Cháy bập bùng soi rõ dấu yêu thương !

Chiều đông nỗi nhớ

Chiều nay đông lạnh sầu ly xứ
Ta nhớ làm sao bóng cố hương
Chén rượu không say đời cô lữ
Mắt vẫn dõi tìm khắp bốn phương!

Nay vẫn biệt mù miền cố xứ
Dòi dõi bao năm mỏi mắt trông
Đau xót người đi đang lữ thứ
Chìều đông rưng lệ đến nao lòng.

Nhớ lắm người ơi nhớ thật nhiều:
Hoàng hôn xóm nhỏ nắng xiêu xiêu
Thuyền về bến cũ  vui tương ngộ
Tình đầu… hạnh phúc biết bao nhiêu!

Ngờ đâu non nước cơn dâu bể
Tình phải lỡ làng hận bể dâu
Kẻ ở người đi chia đôi ngã
Thao thức từng đêm giấc mộng đầu!

Hình bóng ngày xưa dẫu cuối trời
Dấu xưa còn đó mấy xa xôi
Mùa đông giá rét thêm thương nhớ
Một mảnh tinh thơ…  mãi tuyệt vời!

Chim Di Trú

Chiều nay nắng trở sang màu tím
Biển lặng khung trời mây tiếp mây
Đàn chim di trú về xa mãi
Mịt mùng năm tháng mõi mòn bay!

Tổ ấm giờ đây khuất núi xanh
Cô đơn xa biệt chốn yên lành
Chim kêu thảng thốt chiều ly tán
Rời bỏ rừng xanh bỏ lá cành!

Tháng năm chim mãi sầu xa xứ
Tiếng kêu khoắc khoải buồn xa xăm
Nước mây sông núi màu cô lữ
Cõi lòng vang vọng nặng hờn căm.

Năm canh chim mãi còn thao thức
Trọn mảnh hồn quê ngập đắng cay
Bao nhiêu oan cừu như lửa rực
Chờ mong thời vận một vòng xoay!

Chim nhớ đường về bên tổ cũ
Chỉ chờ xuôi gió thuận đường bay
Chim sẽ hop đàn cao tiếng hót
Xoè tung đôi cánh vượt trời mây!!

Cõi Nhân Gian

Cõi nhân gian mịt mờ  gió bụi
Lá rừng xanh có lúc  phai màu
Đoá hồng xuân  tàn vì nắng hạ
Người lao đao mấy cuộc biển dâu!

Thuyền mãi xa không về bến hẹn
Kẻ trông chờ mái tóc bạc nhanh
Tưởng thủy chung mà tình không vẹn
Vội vàng quên sau phút đăng trình!.

Tiệc vui nào cũng hết cũng tàn
Tương phùng rồi  có lúc ly tan
Cảnh biệt ly, lòng buồn luyến tiếc
Tiễn đưa nhau mắt lệ tuôn tràn!

Sao vui mãi cuộc đời xa mã?
-Vừa lên xe xuống ngựa nửa đường!
Chẳng yên vui, ngày ngày vội vã
Mất tri âm thiếu cả tình thương!

Ôi!  đời mặc chiếc áo phù vân
Cớ chi chen lấn cõi hồng trần?
Chữ danh chữ lợi toàn hư ảo
Như lá vàng thu đổ ngập sân.

Mau lái thuyền tâm về bến giác
Tránh khúc sông mê bến lụy phiền
Cố vững tay chèo đừng để lạc…
…Sóng đời vùi dập thuyền ngửa  nghiêng!

Cõi thế gian

Có gì trên cõi thế gian
Cớ chi người phải gian nan giữa đời
Chân đạp đầt, đầu đội trời
Bước đi cao thấp trên bờ hư vong!

Cuộc đời nào biết có không?
Phút giây rồi chỉ theo dòng nước trôi.
Hoa tàn… mái tóc bạc vôi
Còn đâu đài các ngậm ngùi giữa khuya.

Chập chờn nửa tỉnh nửa mê
Càng đau giấc mộng càng thê thiết lòng
Đâu rồi một kẻ thủy chung
Xưa cùng chung chén… ngồi cùng chiếu mâm.

Nay thời biền biệt xa xăm
…Biết ra thì đã tím bầm tâm can
Còn đâu chút nghĩa đá vàng…
Sa cơ lỡ vận đôi hàng lệ rơi!

Nói sao nói hết những lời
Trách chi phiền não giữa đời mênh mông
Còn đây chỉ một tấm lòng
Buồn chi  cái cảnh hư không cõi người!

Cõi vô thường.

Người ơi trong cõi vô thường ấy
Đại hải dường như chỉ giọt sương
Bão nổi trùng dương cơn quốc biến
Dấu chân sóng vỗ bải cát buồn

Ai chẳng ngậm ngùi nhìn dâu bể
Đền đài vùi lấp cõi tang thương
Xa mã khuất mờ đường gió bụi
Lạnh hồn cô quả giữa đêm sương

Giây phút tao phùng … xa cách biệt
Đắng cay ngày tháng nỗi mong chờ
Người đi không biết bao giờ lại
Kẻ ở chờ mong vẫn mịt mờ

Trong cõi đời người tan với họp
Vô thường nào biết buổi bồng lai
Nụ cười có lúc pha dòng lệ
Ẩn chứa niềm vui pha đắng cay!

Mới thấy vườn xuân hồng rực rỡ
Đào mai thắm sắc đẹp trời thơ
Qua cơn nắng hạ hồng phai nhạt
Sương tuyết thu đông phủ mịt mờ!

Hãy lái thuyền tâm xa huyễn mộng
Xuôi về bến giác giữa dòng trong
Để ta thấy cõi vô thường ấy
Chớ vội đam mê rối cả lòng!

Cung Đàn Xưa

Cung đàn xưa lỗi nhịp mấy trường canh
Nên thơ chết giữa dòng sầu đẵm lệ
Ðời thanh xuân phai tàn trong dâu bể
Người xa người héo úa những ngày xanh!

Ðêm thức giấc bùi ngùi nghe mưa đổ
Biết phương nào gởi nhớ mấy dòng thương
Ôi xa lắm…mịt mù xa cõi quạnh
Chốn đèo heo hay mé núi mờ sương.?

Nhớ từng đêm thềm xưa trăng rải ánh
Bản tình ca em hát quyện lời thơ
Mình ngây ngất hồn say vào cõi mộng
Thuyền yêu thương cứ mãi mãi xa bờ!

Ðó hạnh phúc hay thuyền trăng huyền ảo
Nàng tiên xa, xa khuất cõi vô cùng
Vẳng tiếng nhạc dư âm sầu đọng lại
Nghìn thu sau chưa chắc được tương phùng!

Em xa khuất phương trời sầu…viễn mộng
Dõi mắt tìm chỉ thấy núi rừng xanh
Ngoài biển xa chập chùng cơn sóng dữ
Trên bến đời hạnh phúc lại mong manh!

Anh vẫn viết những dòng thơ thương nhớ
Theo gió chiều thơ chấp cánh xa bay
Mong gặp lại cung đàn xưa tri kỷ
Bản tình ca dạo lại…- kiếp nào đây?!

Đầu Năm Khai Bút

Đầu năm khai bút nói gì đây
Dần hết tuổi xuân hết tháng ngày
Vẫn thấy quê nhà xa thăm thẳm
Hoài trông biền biệt mắt lệ cay!

Nhớ thuở ra đi biệt phố phường
Nhìn đôi mắt lệ của người thương
Vội vàng không kịp lời chia biệt
Nhớ lại giờ đây thật vấn vương!

Buổi ấy ra đi chẳng hẹn về
Lòng ta ôm trọn nỗi tình quê
Thôi thì lỡ vận đành thua cuộc
Nhìn cảnh tang thương thật não nề!

Đã hết một năm chẳng hết buồn
Vì chưa tìm được dấu quê hương
Còn xa, xa lắm mờ sương khói
Đầy ấp niềm đau nỗi đoan trường!

Quê cũ chập chờn qua ký ức
Lòng ta thương nhớ cứ miên man
Chẳng tròn giấc ngủ luôn thao thức
Thơ chẳng tròn câu nghẹn giữa dòng!

Nguyện từng ngày đất nước Việt Nam:
Người người tỉnh thức quyết đồng tâm
Đứng lên theo tiếng hồn sông núi
-Không làm tôi tớ kẻ xâm lăng!

Đời ngắn lắm

Người khóc ngất tiễn ai vào mộ địa
Sao thật buồn trong giây phút chia ly
Khi hố đất từ từ khép kín lại
Mắt lệ mờ thương tiếc thuở xuân thì!

Đời ngắn quá mới lần nào sơ ngộ
Mắt nhìn nhau mơ mộng buổi ban đầu
Suốt vườn tình toàn hoa lòng rực nở
Hồn tương tư thao thức giữa đêm thâu!

Người chưa đến người chờ buồn khắc khoải
Lúc tương phùng hồn ngây ngất  say say
Tiếng pháo hồng đưa nhau vào cõi phúc
Kết tình yêu…- không biết được bao ngày!?

Đời ngắn lắm yêu thương sao cho đủ
Chẳng bao lâu… nhìn nhau thấy bạc đầu
Thời gian mau như bóng câu qua cửa
Mới bình minh, chiều muộn nắng phai màu!

Ta  biết đời không bao giờ thường tại
Nhưng vẫn buồn đau khổ lúc xa nhau?
Vở tuồng đời cuối màn  luôn khép lại
Hoá ra rằng: đó chỉ giấc chiêm bao!

Lúc còn nhau xin cho nhau tất cả
Đừng dối hờn, làm phí mất thời gian
Kiếp con người khác chi là chiếc lá
Chẳng bao lâu… lá ùa, lá phai tàn!!

Gẫm thế sự

Gẫm thế sự ngậm ngùi hơn cố sự
Lệ trần gian thấm ướt mảnh hàn y
Rũ tóc sầu chiều nay ngồi tư lự
Bạn đời ơi!- còn mấy chuyến phân ly!?

Ngày giả biệt chúng mình còn xanh tóc
Áo chinh nhân sương gió đã phai màu
Cơn mưa lất phất, trời rưng  rưng khóc
Vì  thương xót quê hương  vạn cổ sầu!

Ta bước đi xa, người còn ở lại
Lệ lưng tròng dòi dõi bóng tha phương
Dù hôm sớm cõi lòng luôn khắc khoải
Ngoảnh về xa  mờ mịt gió mưa buồn.

Nay ta đang lưu lạc miền đất lạ
Nợ nước chưa xong tóc đã ngã  mầu
Hôm sớm thẩn thờ, hoài mong, trăn trở
Thương chốn quê nhà  lâm  cảnh biển dâu!

Mảnh áo đời, nay nhuốm màu sương gió
Thuyền viễn phương  đang lạc bến giang đầu
Thật buồn lắm  chưa bao giờ ta khóc
Ngày tháng trôi… cay đắng nét thơ sầu!

Đường trở lại mịt mù xa vạn dăm
Biết nơi nào mái ấm bếp hồng xưa
Thân phiêu bạt cõi lòng ta nhớ lắm.
Mấy vần thơ  sao tả hết cho vừa!?

Gánh Củi Lưu Đày
**Trại tù Vĩnh Phú-1982

Mặt trời đã lặn sau vách núi
Quanh đây hiu quạnh gió ru buồn
Ngõ qua khe suối chênh vênh quá
Thăm thẳm đường xa.. .mấy đoạn trường!

Dòng chảy mồ hôi thắm lạnh lưng
Trên vai gồng gánh nặng vô cùng
Trong tôi đã chết mùa xuân mộng
Máu đỏ từ tim cũng muốn ngưng.

Vĩnh Phú cũng là đất Việt Nam
Mà sao biền biệt. ..rất xa xăm
Ở đây cô quạnh đời lưu xứ
Gian khổ từng đêm lệ đổ thầm!

Nhớ lắm miền Nam tận cuối trời
Bao người chờ đợi kẻ xa xôi
Lưu đày năm tháng đời gian khổ
Hôm sớm nhìn quanh chỉ núi đồi!

Lần bước cũng về sân bãi trại
Rời xa gánh củi nhẹ bờ vai
Chao ơi một gánh lưu đày đó
Thay gánh tang bồng ... lỡ kiếp trai!

Gắng Trọn Kiếp Này

Ôi thời gian đã rơi nhanh
Lá vàng thu vội lìa cành bay xa.
Về đâu trời đất bao la
Phận người cũng mỏng như là lá thu.

Trần gian một cõi phù du
Tìm đâu ra được cuộc vui suốt đời
Sắt son hai tiếng qua lời
Danh hờ tiếng hảo nên người vội quên.

Phù sinh đâu có chi bền
Thuyền đời mãi mãi lênh đênh biển trời.
Người sầu vì mãi xa người
Chưa tròn sum họp vội rời  xa xăm.

Chờ ai mãi mãi biệt tăm
Nửa khuya thức giấc âm thầm lệ rơi
Phải chăng trong cõi luân hồi
Lênh đênh khắp lối kiếp người khổ đau!

Nhạc thơ thường đượm nét sầu
Vận âm vướng lệ nghẹn ngào từng câu.
Thương ai tóc đã bạc màu
Lưu vong từng bước qua cầu đắng cay.

Thôi thì gắng trọn kiếp nầy
Dù còn xa cách chân mây cuối trời
Có chi cứ bỏ cho đời
Ra đi thanh thản… không lời thị phi!

Giáng Sinh Nơi Quê Người

Sau Thánh lễ trở về trong giá lạnh
Ðêm giáng sinh lữ thứ chốn quê người
Ngắm vì sao trên trời đang lấp lánh
Cõi lòng riêng khoắc khoải lệ sầu rơi.

Ðêm Thánh vô cùng!...vô cùng thương nhớ:
Giáo đường xưa bên thôn nhỏ quê nhà
Quỳ cạnh Chúa em dâng lời khẩn nguyện
Xin tình mình trong tình Chúa bao la.

Hồn ngây ngất theo hồi chuông xóm đạo
Ðêm về khuya mình qua mấy nẻo đường
Sát vào nhau tránh từng cơn gió lạnh
Em say sưa hát bản "Thánh ca buồn ”

Hạnh phúc chỉ có chừng trong đêm ấy
Biệt ly rồi! im bặt tiếng chuông xưa
Lời em hát nhạt nhòa trong gió lạnh
Vạn niềm đau ray rức mộng không vừa!

Giáng sinh về đêm nay đời viễn xứ
Trên trời xa mờ tỏ ánh sao buồn
Anh nhẹ bước độc hành đường hiu quạnh
Bóng quê nhà ẩn hiện giữa mù sương!

Bao nỗi niềm ngập tràn trong đêm Thánh
Chốn xa xăm thương nhớ kẻ bên trời
Quê hương ơi…Trọn tâm tình viễn xứ:
Chúc an bình hạnh phúc… dẫu xa xôi!!

Giây Phút Trầm Tư

Nay thời chùng bước dọc ngang
Thôi ta đành giữ đá vàng trong thơ
Đời trôi như nước hững hờ
Thuyền ta cô quạnh bãi bờ tịch liêu!

Chiều chiều lại nhớ chiều chiều
Tri âm biền biệt bao điều nhớ quên
Ta như khách lạ không tên
Bước qua ngõ quạnh chông chênh giữa đời!

Dấu xưa còn nỗi ngậm ngùi
Đường xưa nay đã đổi dời cách ngăn
Ngày ngày trĩu nỗi băn khoăn
Nửa khuya trở giấc nhìn trăng hững hờ!

Mênh mông trời đất vô bờ
Chờ trông đâu biết bao giờ trùng lai
Nay thời dâu bể bèo mây
Dáng xưa chắc đã hao gầy tóc sương!

Biển đời vỗ sóng vô thường
Lao đao nửa kiếp đoạn trường bước qua
Thơ sầu rưng lệ ngàn sau
Hoa cười thoảng chốc cũng màu nhạt phai

Chừng như tiếng gió thở dài
Phải chăng cõi thế u hoài lắm ru?
Người trong cửa, kẻ biệt mù
Đau hồn canh cánh suốt mùa trầm luân!

Hạ Buồn

Ở bên đó nắng vàng hong phượng đỏ
Ðường ta qua in rõ dấu rêu phong
Ðã lâu lắm không một lần trở lại
Nhưng tình quê vẫn đậm nét trong lòng.

Nắng chiều rơi tóc em bồng theo gió
Thơ anh nồng theo hương tóc em bay
Tình chúng mình hoa học trò thắm đỏ
Sáng vầng trăng đổ ánh xuống sông đầỵ

Thời tuổi ngọc trong sân trường vắng lặng
Tiếng ve sầu nức nở khóc phượng rơi
Mình đâu biết ngày mai đời sương gió
Cõi nhân sinh lận đận bốn phương trờị

Em ở lại ngủ yên trên đất mẹ
Nghe lời ru sông núi giữa đêm tàn
Nghe tiếng quốc u buồn trong nắng hạ
Giữa hoàng hôn sông suối uống trăng tan!

Anh ra đi hành trang đời lữ thứ
Nửa hồn đau viễn xứ nửa quê hương
Ðêm thao thức quê người đành cúi mặt
Hồn đơn côi trĩu nặng nỗi đau buồn.

Ước một lần được trở về thăm mộ
Gửi yêu thương vòng hoa trắng u sầu
Buổi chia tay qua bao mùa phượng đỏ
Như còn nghe em khóc ở giang đầu

Hoa Tuyết và hoa xứ cũ

Tuyết đổ mịt mờ khuất nẻo xa
Mong chi  dõi thấy bóng quê nhà
Đường qua lối lại màu tang trắng
Đau cõi lòng nhau nỗi thiết tha!  

Hoa tuyết đâu phải hoa cố hương
Màu tươi hương tỏa đẹp  trong vườn
Có đâu hoa tuyêt dầu trinh trắng
Mà vội rã rời chẳng chút hương!

Hoa tuyết chỉ là hoa xứ lạ
Lạnh lùng theo gió đổ rơi nhanh
Chết vừa rả cánh thành băng đá
Khách muốn qua mau cũng phải đành!

Nhớ lắm những màu hoa xứ cũ
Sắc hương tươi thắm gợi tình duyên
 Trong vươn hay đồi hoang hoa dại
Ngàn năm hoa nở vẫn dịu hiền!

Đời thi nhân  tình hoa xứ cũ
Vẫn thiết tha dù  biệt quê nhà
Màu hoa  màu áo ai xóm nhỏ
Vẫn đậm màu trong cõi lòng ta.

Hoa ơi cứ nở hoài trong xứ
Ta chẳng yêu hoa tuyết lạnh lùng
Chờ lúc ta thôi đời cô lữ
Trở về kết lại mối tình chung!

Hoài mong

Quê nhà xa lắc xa lơ
Ở đây sương khói mịt mờ đồi thông
Lòng ta nặng nỗi hoài mong:
Tương phùng sum họp cạn dòng lệ rưng

Rõ ra một cõi phù vân
Chưa tròn hết kiếp mấy lần tàn phai
Quê hương trọn nỗi u hoài
Chờ trông chỉ thấy những ngày buồn tênh.

Thuyền đời bể cả mông mênh
Tháng năm bão tố lênh đênh giữa dòng
Con người bèo dạt bên sông
Nổi chìm từng lúc nước ròng nước lên.

Sống như loài cỏ thật mềm
Suốt đời đành giấu nỗi niềm trong tim
Mắt cay lệ chảy…im lìm
Thương người chịu cảnh lụy phiền vong thân!

Quê nhà một cõi buồn câm
Nhìn nhau đành chịu âm thầm xót đau.
Bốn mốt năm cũng đã lâu
Gian nan cam chịu… mái đầu trắng hoa.

Nước non nay lắm hư hao
Nhớ thương đau xót nghẹn ngào người ơi!
-Chung lòng thay đổi màu cờ
Mới mong bước khỏi qua bờ tử vong!

Tháng 3 – 2016

Hồn thơ tỉnh thức

Cõi thơ gần hết một đời
Vần thơ chưa can hết lời yêu thương
Thương đời nhiều nỗi nhiễu nhương
Thương người từng bước đoạn trường lưu vong!.

Cố hương bao kẻ chờ mong
Tháng năm vò võ, cõi lòng bơ vơ
Quê hương sương khói mịt mờ
Người đi đau xót kẻ chờ long đong!

Thương ai giữ trọn tấc lòng
Dù cơn bão tố muôn trùng khổ đau
Tháng năm mưa gió dãi dầu
Trung trinh mãi mãi không mềm lòng son!

Quê tôi bao nỗi đau buồn
Bên ngoài cười nụ tủi hờn trong tim!
Thương sao đời cảnh nổi chìm
Thương sao người chịu kiếp chim trong lồng.

Vần thơ ươm mộng bao dung
Trái tim nhân ái tấm lòng vị tha
Trần gian một cõi bao la
Thơ lòng hương toả nẻo xa nẻo gần

Ánh thơ tỏa sáng chữ nhân
Soi về bến giác ân cần thiện tâm
Hồn  thơ dù đến trăm năm.
Mãi còn tỉnh thức không lầm bến mê!

Lời ca dao

Cớ sao nước chảy đá mòn
Thời gian làm nhạt lòng son của đời
Đèn trăng ai mắc khung trời
Khi tròn khi khuyết tỏ mờ thế gian
Suối xanh ai gửi cung đàn
Nỉ non năm tháng gợi ngàn nhớ thương

Mong Một Lần

Xin một lần tạ lỗi xóm làng xưa
Ðã lâu lắm không về qua ngõ cũ
Không nghe tiếng ve sầu giữa trưa trưa
Quên bìm bịp kêu sông chiều nước lớn!

Mong một lần tìm lại tuổi ấu thơ
Thả thuyền giấy xuống sông trôi biền biệt
Mê bắt dế quên giờ vào lớp học
Ngắm bằng lăng che tím cả khung trời!

Mong một lần trở về qua xóm nhỏ
Thoảng hương cau gây nỗi nhớ hương tình
Lòng ngất ngây nhìn ngôi đình ngói đỏ
Kỷ niệm nào vương vấn hội Kỳ Yên!

Xin một lần được quỳ bên mồ mẹ
Thắp nén hương tạ lỗi đấng sinh thành
Ngày mẹ mất con không về tiễn biệt
Cuộc sinh ly, năm tháng quá vô tình!

Xin trân quí trọn dòng đời lưu lạc
Như máu tôi năm tháng mãi tuần hoàn
Ban cho tôi một nguồn thơ bất tận
Dệt tình yêu son sắt chẳng vong thân!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...