Monday, July 20, 2020

Nguyễn Minh Phúc

Bấu vào hư ảo - Buổi về hái đóa phù hư - Cánh bướm quên vường - Chạm vào hạt bụi - Chiều thấp Di Linh - Chim bay về núi - Chút nắng rơi thềm - Có một ngày xưa - Có người ngồi nhớ - Còn nhớ gì không một cánh chim - Đêm với biển hồ - Giằng níu hư không - Hoa có vàng nơi ấy - Hương một bờ môi - Khi nỗi buồn hóa thạch - Lẽ nào - Lời cuối chân mây - Ly cà phê Ban Mê - Nắng chiều năm cũ - Nghiễm nhiên - Như giọt nắng chiều - Nỗi nhớ mang theo - Phố núi chao nghiêng - Tiễn những mùa thu - Tiếng Tù Và ở Kontum - Tôi và hạt bụi - Trên chiếc đinh không - Trốn - Tự hát

chút nắng vàng phai
mùa thu qua rất nhẹ
mây dắt chiều đi hoang
lá hình như rơi khẽ
nghiêng cả bóng thu vàng
nắng phai như màu lá
ru hồn ai ngủ quên
bước chân chiều rất lạ
đậu xuống hồn chênh vênh
ngỡ như là cơn mộng
trôi giữa ngày mênh mang
em hay mùa thu mỏng
ru tôi lạc thiên đàng
đánh thức mùa thu dậy
sợ ngủ quên trong chiều
chút nắng vàng phai ấy
ngập trong hồn cô liêu..
 
có một thời yêu
trong mệnh đời đứt gãy
sao lòng tôi vẫn em
như mỗi lần thức dậy
cơn mơ vẫn êm đềm
trong cõi người bội bạc
sao hồn tôi vẫn em
tình kia dầu phai nhạt
tôi vẫn thấy ngọt mềm
trong đìu hiu gió sớm
sao vẫn thấy em về
nhặt giùm tôi chiều muộn
quanh tháng ngày đê mê
nghe nồng nàn hơi thở
em trong lời tàn phai
đôi lần tôi chợt nhớ
có một thời trẻ trai..
giờ bước đời sấp ngã
sao vẫn còn bóng ai
ôi tình yêu thật lạ
một đời không nguôi ngoai…
 
đâu những mùa xưa...
những mùa xưa đó em chải tóc
mây vắt ngang vai sợi mưa hồng
nắng e ấp đợi tay ngà ngọc
trên cánh môi chờ hương nhớ mong
ơi những làn sương quá mong manh
xỏa ngang vai nên ướt không đành
chân tôi bước khẽ chiều qua phố
chợt thấy hồn mình mộng nhuốm xanh
những mùa xưa có nắng lung linh
đậu xuống đời nhau những dấu tình
trên đôi tay nhỏ ôm trời rộng
tôi về mơ màu mắt thủy tinh
… giờ những mùa xưa xa rất xa
chiều nay ngồi với phố mưa nhòa
nhớ em tôi khẽ tìm trong gió
đợi chút hương thầm sương khói qua…
 
đừng trách mùa thu
bỏ lại mùa thu vàng trước của
con dế buồn bật hát khúc tương tư
tôi cũng không chờ mùa thu được nữa
nên loanh quanh tìm giọt nắng bên trời
sẽ còn lại những mùa thu mất dấu
trong tàn phai hờ hững trái tim người
khi biết em không bao giờ trở lại
thì ngậm ngùi nuối tiếc cũng đành thôi
mây sẽ đến nhưng không còn trôi nữa
nắng vẫn hồng nhưng hương sắc mong manh
như em xưa khi chuyện tình khép cửa
là hư vô năm tháng úa trên cành
tôi không trách mùa thu về quá muộn
để người đi xa ngút một phương nào
đôi lần nhớ chiếc lá vàng rơi xuống
mới hay rằng tôi khóc giữa chiêm bao...
 
hát lời yêu thương
cám ơn người những sớm mai
đậu vào tôi giọt nắng say môi hồng
ơn em mây thả bềnh bồng
mang tôi tóc rối ướp nồng tương tư
ơn em mây mỏng xanh trời
cầm tay tôi khẽ hát lời yêu thương
từ con sóng vỗ muôn trùng
tình yêu một thoáng ngập ngừng lên ngôi
ơn người tóc lệch đường ngôi
chiều nghiêng thả mộng xuống đời tôi đây
còn trong năm tháng vơi đầy
tạ ơn em với tình say nồng nàn
và trong giấc mộng xanh tràn
ơn người khẽ tiếng dịu dàng bên tôi
nhỡ mai dâu bể cuộc đời
tình yêu vỗ cánh thành lời yêu thương…
 
ngồi nhặt mùa thu
người rồi đã như mây chiều phai dấu
tôi lặng thầm nghe dang dở mùa thu
những hoài niệm của ngày xưa dịu vợi
giờ xa xôi như sương khói xa mù
tôi cúi xuống giữa mùa thu tàn tạ
nhặt cho mình mùa cúc nhẹ nhàng rơi
nghe nuối tiếc chút tình đau nghiệt ngã
một người đi xa mãi tận phương trời
buổi về với cơn mê chiều xa vắng
rơi cuối mùa từng chiếc lá đìu hiu
chân trời cũ ngậm ngùi vương chút nắng
tiếc thương cho tình yêu vỡ trong chiều
không còn có mùa thu nào về nữa
buổi người đi mưa chìm dấu sương mù
tôi lặng lẽ ôm một mùa thu ứa
trôi giữa hồn thao thiết ngập hoang vu...
 
như nhớ một mùa thu
có phải mùa thu vừa qua ngõ
làm tôi chạnh nhớ đến một người
hoa cúc vàng mơ từ dạo nọ
em về ngày tháng hóa tinh khôi..
nắng rớt trên vai nghìn hạnh phúc
bâng khuâng chiếc lá rụng hiên nhà
khe khẽ thoảng nồng nàn hương cúc
em về thao thức một mùa hoa…
hồn ấm lại ngày thơ mộng cũ
mùa thu nào em sưởi trái tim tôi
thương quá chút tình tôi trú ngụ
môi em thanh khiết giọng ai cười
…để rồi mùa thu không về nữa
em đi rồi lá cũng vàng theo
hoa cúc rụng hiên chiều khép cửa
nụ hồng xưa ngùi ngậm tiêu điều..
…còn mình tôi hiên chiều quạnh vắng
lặng lẽ nhìn mây trắng tàn thu
em ở đâu …mùa thu thầm lặng
giữ giùm tôi nghìn ký ức xa mù…
 
tạ lỗi mùa thu
tôi chậm quá..về mà không kịp nữa
lá vàng rơi và thu đã đi rồi
chỉ còn nắng ngậm ngùi ngoài khung cửa
màu phai dần..sao lạnh quá thu ơi…
đi không hết một mùa thu biền biệt
rưng rức hồn tôi đậu bến cô liêu
đời chật hẹp mà tình tôi tha thiết
nên chia xa còn ngơ ngẩn hiên chiều
người rồi cũng như nghìn muôn kẻ khác
bỏ một mình tôi đứng giữa hoang vu
ôm tuyệt vọng nhìn thu dần xa khuất
tàn phai chưa…những ký ức xa mù
vĩnh biệt nhé mùa thu vàng dang dở
đã bao lần sưởi ấm trái tim tôi
tôi sẽ nhớ mùa thu nhiều duyên nợ
một mình tôi ngồi nhặt giữa hiên đời…
 
tiếng chim vườn cũ
tiếng chim vườn cũ reo trong gió
và nắng thu về vương bóng em
có nhớ hồn tôi xanh một thuở
bâng khuâng nghìn giọt nắng rơi thềm
xanh quá một trời xưa ước mơ
mây trôi và hạnh phúc đợi chờ
em về thả tóc trong trời rộng
để mãi một đời tôi ngẩn ngơ…
bể dâu phai dấu những chân trời
lạc mất đời nhau theo nắng rơi
em đi bỏ lại phương trời cũ
còn tôi và cơn mộng xa vời…
ơi những ngày xưa… những ngày xưa
nhớ ai mà mây trắng ngậm ngùi
tiếng chim ngày cũ còn vang vọng
thoảng bóng ai về theo gió đưa…

Bấu vào hư ảo
Tưởng chừng vịn được giấc mơ
Chát chao hơi thở ngồi chờ lời ru
Nghe xào xạc bến sương mù
Lá rơi nào phải mùa thu đã về

Tiếng chuông chiều gọi cơn mê
Bấu vào hư ảo còn nghe lỡ lầm
Khi đời vọng một âm câm
Mới hay tình đã lặng thầm phai phôi

Chìm sâu cơn gió sau đồi
Khẽ khàng buốt một chỗ ngồi lạnh căm
Xa xôi  những buổi mưa dầm
Điếng hồn tôi tím vết bầm chia ly

Đành thôi lỡ mộng xuân thì
Ngồi nghe cay đắng người đi phương nào
Ái ân nát một câu chào
Nhớ người tôi gọi… mưa xào xạc rơi…

buổi về hái đóa phù hư
người rồi bỏ một cuộc chơi
tiếng yêu đã nhạt tình phơi dặm ngàn
một trời sương chập chùng tan
huê tình cũng cạn cuối ngàn mây bay
giờ thì xa một tầm tay
một người cuối gió, chân mây một người
cô liêu gửi lại bên đời
vầng trăng năm cũ vọng lời chia phôi
gửi tình vào áng mây thôi
đèn khuya hắt ngọn buồn trôi sông dài
bàn tay rời một bàn tay
nghe chăn chiếu cũng lạc loài chia phôi
còn tôi một cõi bên đời
ôm sầu trái đắng ngậm trời tương tư
buổi về hái đóa phù hư
hình như hoa đã tàn từ năm nao...
cánh bướm quên vườn
cứ mỗi mùa thu nghiêng lá rơi
có con bướm trắng đậu bên trời
xỏa cánh dịu dàng như ướp mộng
về ghé vườn xưa thả dáng ngời…
đôi cánh mỏng manh vờn mây xanh
nắng ơi sao mà nắng ngọt lành
sợ đôi cánh nhỏ vương cành lá
nên nắng lang thang mãi không đành
và gió cứ ngập ngừng chân ai
mùa đi còn để lại dấu hài
cánh bướm bay hoài trong giấc mộng
mang thầm hương một dáng liêu trai..
thu nay bướm không về vườn ấy
bỏ lại một trời mây lặng bay
bỏ nắng hanh vàng ngây ngất đợi
bỏ cả một trời hương đắm say…
ai đã đi rồi gieo nhớ thương
dấu chân còn đọng giữa màn sương
nhớ con bướm trắng chiều không tới
hoa cũng rơi nhiều thôi ngát hương…
chạm vào hạt bụi
một đêm nào nằm mộng
thấy chập chờn hư không
nghe đời như lá mỏng
rơi giữa chiều mênh mông

tóc ngã màu bạc trắng
trong đêm dài tàn phai
buông tiếng lòng quạnh vắng
sầu tan nát hình hài

tay chạm vào hạt bụi
ngàn năm mây vẫn trôi
có điều chi tiếc nuối
khi qua hết phận người

giữa bốn bề nhang khói
ai đang ngồi quanh đây
nghe mơ hồ tiếng gọi
tên tôi - chiều nắng phai

hạt bụi nào đã tới
hạt bụi nào vừa rơi
từng kiếp người qua vội
trong mưa lạnh buốt trời ...

chiều thấp Di Linh
chiều buông ngọn nắng chùng chình
đắm say tôi với Di Linh gió tràn
nghe ngơ ngẩn thác trên ngàn
sương trôi ngầy ngật nắng vàng chao nghiêng
nắng tràn đẫm gió cao nguyên
núi cao thác bạc dốc triền đổ xuôi
để rồi lạc bước chân tôi
Di Linh nhốt gió quyện môi em hồng
những tha thiết những mặn nồng
theo cây cỏ hát bềnh bồng trong sương
nghe chiều vàng đẫm nhớ thương
Di Linh chút nắng còn vương chân người
mai tôi về lại miền xuôi
nhớ cao nguyên với nụ cười em xinh
chào người thôi nhé Di Linh
nghe trong hơi thở trăm nghìn vấn vương...
 
chim bay về núi
thôi người cũng như chim bay về núi
bỏ lại tôi chìm khuất giữa mây ngàn
khi đã biết quanh đời là cát bụi
thì lạ gì mưa nắng cũng phù vân
nghe rời rã những phiến buồn cuối gió
trôi mịt mùng đêm rớt những tàn khuya
về gom nhặt chút nắng chiều tàn tạ
bên đời nhau đã thấy những chia lìa
núi xa quá mà chân trần bước mỏi
lòng ngập ngừng qua mấy dốc đời nghiêng
hạnh phúc đó như trò chơi bội bạc
đánh lừa nhau trong ngày tháng muộn phiền
em cũng vậy như chim trời về núi
chưa hoàng hôn mà như đã tối trời
thương tình cũ ngậm ngùi lần sau cuối
nghe bóng mình ngã dưới dốc chơi vơi...

chút nắng rơi thềm
đã qua hết một khúc đời lầm lỡ
còn lại đây những hư ảo như chiều
anh gửi lại giấc mơ buồn dang dở
rụng xuống đời tàn úa giọt sương khuya
còn lại dấu rêu phong bên thềm cũ
đổ hanh hao một chút nắng rơi thềm
anh chợt hiểu đời mình không chỗ trú
giây phút nầy còn lại với trăm năm
như cát bụi sẽ chìm vào quên lãng
một sáng nàò in dấu những tàn phai
em cũng thế bên đời anh hoạn nạn
giọt nắng buồn vương vấn đến nghìn sau
đã không thể bên đời nhau được mãi
thì em ơi còn chút nắng rơi thềm
anh sẽ gọi trong đời mình còn lại
tiếng ru người đau mãi một âm quên...

Có một ngày xưa
Có một ngày xưa tôi nhớ em
Mưa rơi trên những ngón tay mềm
Nằm nghe gió thổi qua đời rộng
Mà ngỡ bên trời vang tiếng chim

Có một mùa xưa tôi lắng nghe
Thu trôi lặng lẽ nắng thơm hè
Tưởng dáng em về qua ngõ nhỏ
Lòng ước ao thầm nghiêng lá che

Có một trời xưa bao mộng mơ
Theo em qua từng phố đợi chờ
Hồn tôi xanh quá hay đời mộng
Con bướm vàng bên hiên ngẩn ngơ  

Rồi một chiều nao em theo chồng
Tôi buồn, mưa nắng bẽ bàng trông
Con bướm  không còn qua ngõ nhỏ
Hoa nở mùa xưa chẳng kịp hồng

Và có chiều nay tôi một mình
Lặng nhìn mây trắng buồn lặng thinh
Gửi gió cho mây ngàn hiu hắt
Nghe nắng qua thềm phai dấu xinh… 
có người ngồi nhớ
người về hong một chiều phai
thầm thì gọi chút nắng mai cuối trời
úa vàng màu nắng chơi vơi
tình như cơn gió về phơi nghìn trùng

bẽ bàng nhớ một âm câm
ngày rơi cuối phố mưa chùng bóng đêm
có hay tình rớt môi mềm
trăng treo nỗi nhớ gió chìm lời yêu

thôi đành yêu dấu tan theo
tình xa ngút tạnh lạnh đèo khói sương
em xưa đã hóa vô thường
còn tôi buốt một nẻo đường phôi phai

có người ngồi nhớ sương mai
hình như thấy bóng hình ai thở dài
nghe chừng nhịp đập tim đau
từ trong hơi thở mộng nhàu nát đêm...
còn nhớ gì không một cánh chim
em sẽ mãi bên đời anh lận đận
như đôi chim cho đến bạc mái đầu
ấp ủ hồn anh nghìn giọt nắng
sưởi ấm tim người giữa bể dâu
trời rộng quá mà tình ta ngõ hẹp
lời em xưa mây đã cuốn chân trời
anh ngồi lại ôm chút tình mở khép
em bây giờ như sương khói mờ trôi
anh chợt nhớ cánh chim trời cuối gió
bay về đâu giữa biển rộng sông dài
như em bỏ một đời anh dang dở
con sóng tình vỗ mãi những tàn phai
nhiều khi nhớ rồi quên rồi tuyệt vọng
cánh chim kia đâu chắc sẽ quay về
để những buổi chiều anh đứng ngóng
cánh chim giờ bay mãi cuối sơn khê.

đêm với Biển Hồ
chòng chành theo nhíp sóng xô
thuyền tôi về tắm Biển Hồ đầy trăng
chạm trời đầy khói sương giăng
chạm sông đụng nước bồng bềnh mây bay

níu chùm khói mỏng đầy tay
mùi hương rừng núi ngất ngây gọi mời
Pleiku và gió ngang trời
nghe dòng sông dịu ngọt lời ái ân

níu mây trời xuống thật gần
tôi ngồi tay vốc sương tần ngần rơi
có gì đọng lại mắt môi
là em hay bóng mây trời êm trôi

bâng khuâng gặp Biển Hồ rồi
xanh đôi mắt ngọc núi đồi Pleiku
mai từ biệt dốc sương mù
làm sao gỡ được ngục tù em đây.

giằng níu hư không
chưa chiều mà đã hoàng hôn
tóc pha sương khói đời dồn chân mây
mới thôi ngày đã cạn ngày
hư vô thấp thoáng trên tay rã rời
bể dâu úa một chân trời
nghìn đêm thức trắng ngồi phơi nỗi buồn
bóng hình nát đáy phù vân
chìm trôi hết những nợ nần đời sau
tôi ư? một khoảng trời đầy
những khuya tuyệt vọng những ngày âm u
phía sau lưng ám sương mù
ngoảnh nhìn trước mặt mùa thu nát nhàu
níu giằng một chút đời sau
ngậm ngùi bước chậm qua cầu viễn ly
chiều nay còn lại chút gì
một tôi và bóng siết ghì cô liêu…

hoa có vàng nơi ấy
gió rất khẽ chạm hoa vàng thu cũ
rơi xuống hồn đậu mãi giấc tương tư
và gió nữa …trôi qua vườn trú ngụ
đắp đời nhau trăm cơn mộng hiền từ
nắng hiền ngoan trên làn môi em ấm
đêm nguyệt cầm thao thiết một vầng trăng
tôi lặng ngắm những chiều hoa cúc thắm
giữa thu vàng biền biệt dấu sương giăng…
…mùa hoa cũ giờ đã thành kỷ niệm
buổi xa em và tôi cũng quên về
trong ký ức còn niềm đau miên viễn
cứ trôi hoài vàng nỗi nhớ đê mê…
tôi đánh thức bâng khuâng mùa thu dậy
ngẩn ngơ tìm trong ký ức hoang vu
nầy thu hỡi… hoa có vàng nơi ấy
giữ giùm tôi năm tháng đã xa mù…

hương một bờ môi
ngồi mà hong những tàn phai
đêm hoa mới nở sớm mai đã tàn
khẽ khàng hạt bụi trần gian
bay qua hư ảo chia tan phận người
còn đây sót lại nụ cười
lênh đênh đời kiếp phận người bão giông
bến tình chạm một giòng sông
nửa phai phôi sóng nửa bồng bềnh mây
từ trong môi mắt vơi đầy
là em tinh khiết ngất ngây hương tình
em về thắp lại bình minh
hong đời tôi giữa lênh đênh gió ngàn
là em cơn mộng dịu dàng
ru tôi về cõi thiên đàng nhẹ trôi
xin tràn hương một bờ môi
còn vương vấn mãi chỗ ngồi bên em...

khi nỗi buồn hóa thạch
cũng trở thành ngày tháng cũ mà thôi
ai mà nhớ một vầng trăng đã úa
em chớ dại mang câu thơ rực lửa
đốt cháy mình để tiếc thuở xa xưa

ngày em mang lời hứa của mây mưa
vào trang thơ tôi thơm mùi giấy mới
nên tôi hiểu dù trăm chờ ngàn đợi
cuối cùng rồi ta cũng phải chia ly

đêm chán chường thần thánh bỏ tôi đi
đời dẫu biết buồn chừng nào đi nữa
em đâu thể mang một thời dang dở
trả tôi về thương nhớ tuổi thanh xuân

nát tim nhau ...dù đã hết nợ nần
thôi cũng đủ một trời buồn xa cách
tôi mang cả nỗi buồn đang hóa thạch
thả xuống chiều lạnh buốt những cô liêu…

lẽ nào…
lẽ nào người bỏ tôi đi
xem ta chẳng nợ nần gì với nhau
lẽ nào mưa ướt nghìn sau
tàn cơn mộng đã buốt đau trời chiều
lẽ nào chỉ một lần yêu
mà tôi đành nhặt cô liêu cuối đời
chỉ là mưa nhạt nhòa trôi
nghìn ân ái cũ xóa lời yêu thương
lẽ nào sương nhạt nhòa buông
người đi tàn tạ mây nguồn đỉnh cao
bỏ tôi lại một câu chào
mưa giăng đầu núi tình nhàu duyên xưa
lẽ nào gió úa mây đưa
đã thành sương khói chạm mùa hư không
người về mưa tạt bờ sông
để đời tôi lại gió giông…lẽ nào…

Lời cuối chân mây
chiếc lá nào vàng úa mong manh
sang thu mà lá rụng không đành
như em bỏ đời tôi một sáng
bỏ cả trời xưa hiu hắt xanh…
sóng vẫn nghìn năm quên biển vắng
đâu kể lòng tôi buồn hơn trăng
đâu kể em đi chiều thinh lặng
một bước rồi thôi… tống biệt hành
đã biết đời trăm đêm cô liêu
nhòa trôi trên đỉnh dốc tiêu điều
lòng cứ đau như mưa nguồn gió biển
nhặt khói hoàng hôn giữa chợ chiều
đã biết mùa nầy không lá bay
vẫn chờ ai đó cuối chân mây
đưa tay quờ kiếm nghìn hư ảo
chỉ thấy bóng mình trong mắt cay…

Ly cà phê Ban mê
Chẳng phải tôi buồn đâu Ban mê
Mà cơn gió thổi nhắc tôi về
Bâng khuâng mây xám chiều hoang hoải
Nắng rớt trên môi đầy cà phê

Chẳng phải tôi mà là trăng soi
Gió thao thiết gió giữa nương đồi
Nghiêng xa lũng vắng làn mây mỏng
Hương chiều say khướt một làn môi

Ban mê là em đây phải không?
Sao tôi nghe trong nắng bềnh bồng
Có khói sương trôi tràn cay mắt
Và gió lưng đèo ai vít cong...

Ai biết tôi còn về nơi đây ?
Ban mê vọng lại giấc mê đầy
Ly cà phê đắng chiều đưa tiễn
Nghe khói giăng mù trong mắt cay...

nắng chiều năm cũ
chút nắng đó cứ làm anh cay mắt
ngày qua chưa mà nắng đã phai màu
ký ức chạm những vũng sầu se thắt
mảnh tình nào rơi nhẹ xuống tim đau
có phải nắng đã nhuộm buồn năm cũ
cho anh hoài đợi chút ánh chiều rơi
ôm hiu quạnh một cõi tình yên ngủ
nghe ngoài kia vạt nắng cũng phai rồi
anh chợt hiểu chút nắng vàng buổi ấy
sẽ dần phai khi tình đã đoạn lìa
khuya úp mặt vào đỉnh sầu thức dậy
mới hay đời vỡ rạn những ly chia
màu nắng xưa chảy dài trong ký ức
trong tim anh cùng năm tháng phai tàn
đôi khi mộng bên cuộc đời hư thực
anh quờ tìm chút nắng giữa mênh mang ...

nghiễm nhiên
nghiễm nhiên em giữa đời tôi
như chiều đầy gió như trời đầy mây
như hoa trái giữa xuân nầy
như cây cỏ níu bàn tay dịu dàng
nghiễm nhiên em giọt nắng vàng
rơi vào tôi mộng khẽ khàng xuân tươi
cho hoa ướp mật môi cười
tình yêu em rót hồn tôi nụ hồng
hiên trời ngọt gió thơm nồng
mây treo vạt nắng bềnh bồng lứa đôi
bên làn môi ấm trên môi
nghiễm nhiên em đã trao tôi địa đàng
em nầy môi có còn ngoan
mùa xuân còn chút tơ vàng ong bay
tôi về lãng đãng cơn say
đợi em trong giấc mơ nầy ...
nghiễm nhiên...
 
như giọt nắng chiều
gom lại hết yêu thương ngày tháng cũ
ta còn gì ngoài chút nắng tàn phai
thôi thì để những phiến sầu yên ngủ
khi tình yêu đã chìm ngút sông dài
người mơ mộng cả một trời cơm áo
dấu xe lăn hằn những vết thương tình
ta thì ném cả cuộc đời cao ngạo
vào vũng bùn rát mặt những lằn đinh
giữa đời sống nổi chìm bao hệ lụy
ta hay người leo lét cháy niềm tin
vác thánh giá đi dưới chiều ám thị
đâu hay đời rã nát những câu kinh
chỉ còn đây những buổi chiều tàn tạ
trải trong hồn ngầy ngật chút hương hoa
thôi thì thả cho mây trời gió cả
để nghìn sau chết sững mộng trăng tà...
 
nỗi nhớ mang theo
anh cứ nghĩ dòng đời trôi mê mải
sẽ có lần ngừng lại giữa tình em
khi nỗi nhớ cấu cào anh tê dại
vẫn cô liêu như giọt nắng bên thềm
như đã có lần nào em tiếc nhớ
một cánh buồm trôi giạt sóng trùng dương
đêm ám thị xô đời anh vụn vỡ
khi ngóng theo nghìn hư ảo chập chùng
bao chiu chắt bên đời nhau hoạn nạn
anh rã rời tan tác một lần yêu
hồn câm lặng quanh vũng sầu lãng đãng
chợt nhận ra mình tơi tả như chiều
có lẽ đã muộn màng rồi em ạ
tình trôi xa như con sóng bọt bèo
chỉ còn lại một cõi lòng tàn tạ
anh lặng thầm cùng nỗi nhớ mang theo...

Phố núi chao nghiêng
Em thì vậy nghìn đèo cao lũng thấp
Nỡ đành sao để tôi đứng một mình
Phố núi cao, phố núi chiều sương ngập
Lẽ nào nhìn tôi một bóng chênh vênh

 Cà phê đắng và Biển Hồ rộng quá
Gió thì cao mà sương núi chập chùng
Nghe đá thở bóng thời gian nghiêng ngã
Buổi theo về cho trời đất say chung

Pleiku, và phố núi, dã quỳ
 Để hồn tôi thao thức cùng với gió
Em thiếu nữ gùi tình lên dốc nhỏ
Gùi cho giùm nỗi nhớ nặng lưng tôi

Níu mây trôi vùi thấp một góc trời
Ngày thở khói chạm biển Hồ gợn sóng
Đất chao nghiêng, ơi Pleiku vời vợi
Chiều tôi về mây núi vít trời cong…

tiễn những mùa thu
đi qua hết một thu tàn
mùa rơi lá cũng rụng vàng lối xưa
tôi về gối những đêm mưa
gửi cho người cũ tiễn mùa thu đi

nầy là khúc hát phân ly
đàn ơi tôi rót tràn ly rượu buồn
kia là khúc nhớ bâng khuâng
quán khuya hắt giọt sầu dâng mắt người

hiên đời đau sáng chưa nguôi
chiều sầu đã tới mưa vùi giấc đêm
hắt hiu giọt nắng bên thềm
nghe mùa thức giấc rụng mềm cõi tôi

còn gì ngoài những phai phôi
tiễn mùa thu với một trời khói sương
đêm mưa sướt ngọn đèn đường
mới hay thu đã sầu vương mấy trời...

Tiếng tù và ở Kontum
Ngày tôi về với Kontum
Gió nghiêng kín lối mưa xuân dặt dìu
Ngôi nhà thờ nhỏ quạnh hiu
Bơ vơ pho tượng liêu xiêu bên trời

Tôi nghe ngày chập chùng rơi
Lắt lay con phố buồn rời rã đêm
Quán cà phê nhỏ cùng em
Âm u vọng tiếng ru đêm - tù và…

Ngồi đây mà nhớ quê nhà
Sương giăng trắng núi ướt nhòa phố đêm
Gió bâng khuâng rớt mưa mềm
Tôi ơi …càng thấy buồn thêm mấy lần

Bây giờ về lại Kontum
Ba mươi năm vẫn mưa xuân dặt dìu
Quán cà phê nhỏ đèn khuya
Em và pho tượng buồn hiu đâu rồi..

Ngậm ngùi ôi cuộc bể dâu
Tôi nghe vọng lại đêm sâu - tù và…

tôi và hạt bụi
hắt hiu cơn gió lưng chiều
tôi ngồi đếm những liêu xiêu đời mình
nghe từng hạt bụi buồn tênh
lăn dài hư ảo chỗ nằm tàn phai

còn gì đây những sớm mai
mịt mùng nắng sớm phôi phai mưa chiều
còn gì đây những tiêu điều
chơi vơi thân phận bọt bèo gối chăn

đêm nằm buồn đã di căn
mà nghe đá sỏi trôi lăn phận người
đành thôi cơn mộng rã rời
tiếng chiêng trống gọi cuối đời âm u

khẽ khàng hạt bụi thiên thu
tôi về tìm gặp phù du đời mình
chỉ còn tiếng vọng vô minh
đêm nằm nghe gió trở mình chao nghiêng...

trên chiếc đinh không
... treo tình trên chiếc đinh không (TCS)

từng con sóng vỗ bồi hồi
ngày buông khói thả mây trôi dặt dìu
đêm buồn thắp dấu quạnh hiu
tôi về đếm những cô liêu đời mình

gương xưa lạc bóng tan hình
nghe hư không đã trăm nghìn phai phôi
ném tình vào cõi xa xôi
em đi buổi ấy buồn tôi rã rời

lạc loài nỗi nhớ chơi vơi
gió hun hút thổi buồn phơi điếng hồn
trả người lại những môi hôn
tình treo trên chiếc đinh không lỡ làng

còn không hỡi gió trên ngàn
buổi về mưa dựng khẽ khàng mây trôi
sầu mang theo cuối chân trời
cho tôi gửi lại một đời lặng câm…

Trốn
Mây trốn mịt mùng cơn gió thổi
Mưa bay trốn heo hút sương nhòa
Em trốn anh vào giấc mơ mỗi tối
Còn nỗi buồn thì biết trốn vào đâu…

Sóng trốn biển nên âm thầm sóng vỗ
Ngày trốn đêm leo lắt mặt trời hồng
Thuở ngày tháng trốn vờ đêm hạnh ngộ
Buổi quay về em trốn được anh không?

Trăm thương nhớ vấp đời anh ngã quỵ
Mới hay mình đã trốn cả đời nhau
 Đôi mắt lỡ nhốt hồn anh ám thị
Thì trốn em chưa hết một đôi ngày

Em quẩn quanh trốn đời anh thăm thẳm
Cho anh tìm nỗi nhớ chật con tim
Thôi em ạ, lỡ trong bàn tay ấm
Thì nơi đâu… trốn mấy anh cũng tìm…

tự hát
có lẽ tôi buồn như sớm mai
tay cầm từng giọt nắng phôi phai
mà nghe tê tái sầu lên mắt
rơi lệ đời sau những vắn dài

hay tôi buồn như thân cỏ cây
những chiều hạnh phúc lẫn mê say
đâu hay bên những tàn khuya vỡ
một trời dâu bể rụng đầy tay

chắc hẳn tôi buồn như gió thu
nhặt lá vàng rơi giữa xa mù
mà nghe từ những tàn thu úa
có chút tình tôi ngân tiếng ru

thôi tôi sẽ buồn như mắt em
chừng như mưa nắng cũng buồn tênh
khép mở đời tôi chiều sóng vỗ
mà nghe sương khói lạc bồng bềnh

và tôi sẽ chờ đêm hóa thân
gửi hết trần gian những nợ nần
đưa em về dệt chân trời mộng
say đắm hiên đời bên nắng xuân...




No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...