Âm bản - Cháy lòng - Chiều cuối năm nhớ bạn - Còn chăng một chút mưa chiều - Cung đàn xưa - Dáng thu - Đau - Dòng sông và nỗi nhớ - Em ơi có thấy xuân nồng chưa em - Giấc mơ buồn - Lối xưa - Mắt xưa - Một mình trên cầu - Nhốt tình - Những hạt mưa đêm - Những ngày mới - Thả - Tháng giêng nhớ - Tiễn em tôi - Tình thiên cổ - Tình yêu và hoa hồng - Tưởng như tình yêu - Xa xứ
ÂM BẢN
con
thạch sùng chắc lưỡi giữa đêm khuya
ta
trằn trọc dỗ mình vào giấc ngủ
và
bất chợt thấy đời ta như thác lũ
cuồn
cuộn trôi theo năm tháng nhọc nhằn
âm
bản hiện hình hai nốt giáng - thăng.
CHÁY
LÒNG
cháy lòng bởi chút ngày xưa
chút hương thầm lặng - chút mưa bụi mù
chút heo may gió mùa thu
chút tình yêu cũ thiên thu cháy lòng.
CHIỀU CUỐI NĂM NHỚ BẠN
cánh cửa sổ mở ra
bên khoảnh trời mỏng mảnh
chiều cuối năm cuộn mình trong gió lạnh
bùi ngùi nhớ bạn năm xưa
cây lựu trước hiên nhà đỏ lửa
màu hoa cháy rực tháng ngày
ừ nhỉ - mười năm trở bàn tay
biền biệt phương trời dịu vợi
chiếc bàn nước dưới gốc sơri già cỗi
rụng đầy hoa tím buồn tênh
nhớ cốc trà bên gốc tối chênh vênh
tiếng hát lẫn trong chiều chập choạng
nhớ chén rượu mềm môi khoái hoạt
và câu thơ buồn như tiếng lá rơi
chiều cuối năm cọng khói mỏng lên trời
mang nỗi nhớ đổ đầy trong gió buốt.
CÒN CHĂNG MỘT CHÚT
MƯA CHIỀU?
người đi khỏi đời ta rồi có phải?
nên chiều buồn có chút mưa
bay
rượu chưa uống mà lòng sao
say?
cơn mộng ảo nửa đời cám dỗ.
đã có thời yêu người như thác
đổ
như bão giông cuồng nộ cả
lòng ta
giờ đau xót với tháng ngày xa
lạ
vì lời yêu như gió thoảng qua
rồi.
đã một thời yêu người đắm
đuối
bằng cuộc tình điên đảo mê si
không một phút bận lòng trong
ý nghĩ
sẽ về đâu - sẽ còn lại bao
nhiêu?
còn chăng một chút mưa chiều?
CUNG
ĐÀN XƯA
Tặng
anh Tùy – trường Trần Phú
Gác
nhỏ ngập tràn âm sắc
Rờn
rợn tóc dựng lên trời
Ngũ
cung chuyển màu hổ phách
Rưng
rưng mắt ứa lệ đời
Mười
ngón nhảy tràn cung bậc
Một
dây hồn vút thinh khơi
Ngất
ngưởng lưng trời gió lộng
Rung
lên trầm khúc rũ rời
Thời
gian có dừng không nhỉ?
Ồ
không, vẫn thánh thót phai
Chảy
mãi tiếng đàn mộng mị
Trong
đàn có tiếng mưa rơi.
DÁNG
THU
Tặng em Lê Thu Hà
áo lụa người xưa - nét liễu gầy
những chiều thu quạnh - áo thu bay
người về bến cũ sông thu lạnh
tóc rũ dòng xanh - sương khói vây.
ĐAU
gần một người. lại nhớ một người
như trời nhớ nắng lúc mưa rơi
ủ kín trong tim. miền ký ức
lòng ai đang khóc. mắt môi cười
yêu một người. lại tội một người
tình gần mà bỗng hoá xa xôi
giấu kín niềm đau buồn ray rứt
lòng ai lạnh buốt giấc mơ đời.
DÒNG
SÔNG VÀ NỖI NHỚ
có
một dòng sông ai vẽ trong tranh mà xanh thẳm
một
dòng xanh thăm thẳm
có
một dòng sông chảy mãi trong đêm
mà
bóng nước đổ đầy trăng với gió
gợi
về một thuở... yêu nhau
có
một dòng sông vừa thoáng chiêm bao
nỗi
nhớ đã dâng trào như sương khói
gợi
về một nỗi - nhớ quê nhà
có
một dòng sông trong những lời ca
thương
dáng mẹ lưng còng tóc bạc
gợi
nhớ trong ta - hiu quạnh một cánh cò.
có
một dòng sông lãng đãng trong mơ
mà
tiếng sóng vỗ bờ xa vang vọng
nhớ
lắm người ơi xa ngái một cánh diều
có
một dòng sông ấm áp thân yêu
đã
chảy suốt quãng đời thơ ấu
quay
quắt trong ta một thuở dại khờ
có
một dòng sông ai viết trong thơ
làm
ray rứt lòng ta bao kỷ niệm phiêu bạt một đời
ôi!
những ngày tháng lãng du...
EM
ƠI CÓ THẤY
XUÂN
NỒNG CHƯA EM?
ngập trong nắng sớm
mai xanh
ai cười trong vắt
lay cành hoa xuân?
hình như trong mỗi
bước chân
ta nghe trời đất
bâng khuâng chuyển mùa
ngẩn ngơ thiếu nữ
lên chùa
hoàng mai vương vấn
cợt đùa tóc mây
khẽ khàng mấy giọt
sương lay
lá xanh thấp thoáng
hây hây má hồng
nghiêng nghiêng một
mái chùa cong
em ơi có thấy xuân nồng
chưa em?
GIẤC MƠ BUỒN
đêm rất khuya tiếng tắc kè gọi bạn
giấc mơ buồn lờ lững mãi trong mơ
tôi nhớ em trong giấc ngủ khép hờ
tiếng gọi bạn khẽ khàng đêm khuya vắng
tôi và em. những giấc mơ thầm lặng
bay tim nhau mà chẳng với được nhau
chỉ có gió lẫn tiếng vọng thì thào
trong giấc ngủ buồn nửa đêm về sáng
mối tình truyền kiếp ngàn năm lãng đãng
tiếng gọi thì thầm khắc khoải mãi trong mơ.
LỐI XƯA
mờ giăng dốc cũ ngày mưa
đêm ta trốn phố lối xưa gặp người
yêu em liều trắng tay đời
cũng là kỷ niệm một thời mù sương...
MẮT
XƯA
trăng
xưa phiêu dạt cuối trời
mắt
huyền xưa cũng nói lời từ ly
em
về phương ấy làm chi?
để
sông xưa lạnh xuân thì trăm năm.
MỘT
MÌNH TRÊN CẦU
nắng
trưa rớt bóng giữa dòng
một
mình ta với nỗi lòng quạnh hiu
chân
cầu mấy nhịp buồn thiu
mình
ta với bóng liêu xiêu nói cười.
NHỐT TÌNH
đêm qua tôi ngủ nằm mơ
thấy trăng nửa chiếc đứng chờ ngoài hiên
trăng ơi sao mãi muộn phiền
đem tình tôi nhốt nửa miền tối trăng?
NHỮNG HẠT MƯA ĐÊM
tháng bảy về níu theo những hạt mưa
bay qua mái hiên nhà nghe buồn hiu hắt
những hạt mưa đêm lất phất
thở dài
tháng bảy về làm lay động hồn ai?
đâu rồi trên vai bức tượng đài thương tiếc
những hạt mưa đêm xuôi ngược
kiếm tìm?
tháng bảy về những hạt mưa im lìm
lặng lẽ rớt trong lòng người lính cũ
rơi trên mặt người. khắc khổ
tang thương
tháng bảy về những hạt mưa buồn. vương...
NHỮNG NGÀY MỚI
một ngày mới không còn như ngày cũ
nắng chợt nhòe khi đậu xuống hiên xưa
đường nét tinh anh giọt nắng khẽ mờ
trong đôi mắt như vừa qua cơn bệnh
những ngày mới chợt đi và chợt đến
chợt buồn vui xào xạc lá sau vườn
những lời thơ nhè nhẹ chút yêu thương
chẳng hào khí như lời thơ yêu nước
những ngày mới làm sao ai biết được
chỉ trải lòng theo cảm xúc đầy vơi
những bài thơ bàng bạc chút mây trời
chút gió thoảng qua hồn rồi tan biến
những ngày mới của bài thơ vừa hiện
nếu không còn. ta cũng chết theo thơ
bóng thời gian rồi sẽ phủ bụi mờ
trên trang giấy của những bài thơ sẽ chết.
THẢ
ta thả giọt tình vào ly rượu
tình ta bỗng chốc hoá rượu sầu
hớp một hớp sầu. lòng nghe đắng
men tình dịu ngọt đã chìm sâu
ta thả giọt buồn vào niềm vui
hồn ta bỗng chốc hoá ngậm ngùi
vui đó. buồn đây. đời là thế
khóc cười chỉ khác một vành môi
ta thả đời ta vào nhân thế
tình yêu.ước vọng hoá cơn mê
sướng khổ buồn vui. ngày với tháng
chừng nào mỏi mệt lại quay về.
THÁNG GIÊNG NHỚ
Tháng giêng chiều xuống thật gần
với tay hái nụ hoa ngần ngật hương
chiều phai chút nắng bên tường
nhớ em. nắng cũng lạc đường nữa tôi
với tay hái nụ hoa ngần ngật hương
chiều phai chút nắng bên tường
nhớ em. nắng cũng lạc đường nữa tôi
Tháng giêng gió thổi bên trời
mang theo nỗi nhớ với lời vô ngôn
chiều nghiêng chút gió qua hồn
lòng em có bất chợt buồn như tôi?
mang theo nỗi nhớ với lời vô ngôn
chiều nghiêng chút gió qua hồn
lòng em có bất chợt buồn như tôi?
Tháng giêng gió thổi mù khơi
tôi hong nỗi nhớ cho vơi nỗi buồn
hình như gió cũng bồn chồn
muốn mang nỗi nhớ tôi luồn sang em
tôi hong nỗi nhớ cho vơi nỗi buồn
hình như gió cũng bồn chồn
muốn mang nỗi nhớ tôi luồn sang em
bóng chiều dần nhẹ vào đêm...
TIỄN EM TÔI
trời u buồn lại rả rích mưa
như tiễn em tôi. lại như vừa
gieo nỗi buồn thương người ở lại
trần gian cõi tạm đã vừa chưa?
sáu tám tuổi tròn dù lưu luyến
thì xem như một ngọn gió đưa
lá rụng hoa rơi. rồi thanh thản
ra đi cùng với những hạt mưa...
TÌNH THIÊN CỔ
xưa yêu người. thác đổ
nay yêu người. như thơ
nhẹ nhàng và trầm lắng
người bảo ta. hãy chờ
chờ ra người thiên cổ?
ta mỉm cười hiền khô
tình yêu như hơi thở
vì sao phải đợi chờ?
xưa yêu người. sương gió
nay yêu người. trong mơ
tình yêu nhiều cách trở
đành một thoáng hư vô.
TÌNH YÊU VÀ HOA HỒNG
em có biết vì sao hoa vẫn nở?
vì tình yêu chẳng chịu chết bao giờ
những nụ hồng luôn đẹp vẻ ngây thơ
dù gai nhọn làm lòng ai đau nhói
và điều đó làm ta thêm cứng cỏi
xá gì đâu vết gai nhọn hồng hoa?
một chút đau rồi cũng chỉ như là
cơn mưa nhỏ rơi mau rồi sẽ tạnh
những nụ hồng luôn mang niềm kiêu hãnh
vẻ đẹp bên ngoài có giữ được lâu
hay thời gian hương sắc sẽ úa màu
chỉ còn lại chút tình yêu chân thật?
và cứ thế họ yêu nhau cần mẫn
tặng cho nhau những đóa hồng tươi
mặc gai đâm buốt nhói cả cuộc đời
tình vẫn đẹp và hồng hoa vẫn nở...
TƯỞNG NHƯ TÌNH YÊU
tưởng chừng như tình yêu
nhưng không phải tình yêu
nên lòng buồn thầm nhủ
ừ thôi như gió chiều
thổi qua hiên nhà vắng
cho đời đỡ quạnh hiu!
XA XỨ
chiều
nay em chẳng biết về đâu
nhưng
thôi vạn cổ có chi sầu
chút
ráng chiều tà nơi đất khách
chỉ
làm nỗi nhớ lặng vào sâu
đêm
nay em chẳng biết về đâu
kìa
trăng đã xế bóng ngang đầu
tiếng
vạc kêu sương buồn não nuột
một
mình lạc lõng - một mình đau.
No comments:
Post a Comment