Thursday, August 6, 2020

Dạ Tịnh 2

cây và lá rủ hồn cho phố vắng
chiều thưa tan mềm sợi nắng long lanh
em nghiêng vai hong suối tóc bên thềm
giữ cho đất một bồng bềnh mây trắng …

Vĩnh biệt Nguyễn Lâm Huệ!
gió từng trận thổi ngày qua sông trắng
nhánh mây buồn phiêu dạt kiếp tha phương
một mảnh hồn sương ngả bên bờ cỏ lạnh
bỗng rưng dâng dòng lệ tủi khôn cùng

Nụ hôn nào cũng cháy dỡ trên môi
Mỗi lần gặp là muôn lần lỗi hẹn
Tình yêu đến không bao giờ trọn vẹn
Nên trời đày thương nhớ suốt ngàn năm (Nguyễn Xuân Huệ)

vẫn thương yêu cái đang là
hiểu sâu từng phút chảy qua linh hồn …

mắt đăm đắm cuốn phương hồn khát vọng
bóng thời gian luân lạc nắng sương pha
tự thuở nào linh cảm với ngàn sau
đi để về trong tĩnh lặng bao la

trong giấc mơ hoang đàng của làn khói thuốc
ngọn gió ngang tàn luồn qua mái tóc thơm
bỏ lại sau lưng mây trời bữa nọ
phố bỗng buồn quên lãng một tháng giêng!

vừa trổ muộn trên nhánh chiều quê cũ
ơi nhịp chèo em tựa khói sương bay
nghe bất chợt giữa lòng ta, nỗi nhớ
tháng giêng cười nhuộm trắng một vòng tay

thôi xin cười nụ vô thường
tặng mùa xuân mảnh hồn sương khói này
gội hồn nhánh cỏ lá cây
về soi đôi mắt đón ngày hoàng hoa

cơn gió thổi tháng giêng về bên ấy
bờ nắng cong sông suối cạn bao giờ
mười năm ta đi hay nghìn năm sau nữa
dòng sông xanh đã bạc có đâu ngờ
ta dẫu cạn máu tim này, ngọn lửa
vẫn biết lòng thăm thẳm ngọn nguồn xưa ...
(quê ơi !)

ta về trăng đã giêng hai
rắc đêm vàng mộng ban đầu phai xanh
nhánh mây phiêu bạt thôi đành
ngả lên bờ cỏ một vành trăng em

môi trăng, một hạt sương ngời
phất phơ nhịp thở vọng lời nghìn xưa
vành nôi trời đất đong đưa
nằm nghe chiếc bóng tan thưa bốn bề
(nguyên tiêu)

quàng vai một chút chiều em nhé
ôm tháng giêng thơm lá trên cành
ta về ngang phố trôi theo nắng
gió cũng tình tang vén áo xuân ...


trên tóc thơm, hoa dừa ngân sóng bạc
tháng giêng về hay mấy bận ra đi
ông đứng ngó trong muôn chiều hiu hắt
gió xuân cười trên nón lá lao xao


lặng lẽ nhìn em chiều rưng rưng nắng
sương khói nào trong chớp mắt hồn nhiên
phố cũng mang mang muộn màng nỗi nhớ
tôi trở về đơn lẻ một tháng giêng!


xuân rũ rượi bên trời thoai thoải gió
tháng giêng gầy trên những phiến đời cay
em lặng lẽ giả vờ như chẳng biết
ta bật cười thương nhớ tháng mười hai


chiều vẫn tím bóng ngày thoi thóp đợi
thương chợ chiều lơ lửng nắng hai vai


hạt mầm xưa mẹ ươm vào giấc mộng
đã thơm hương, ngọt quả buổi ban đầu


cầm lên tay nụ thanh bình
tên em chợt giữa lòng mình nghe ra
hương đồng gió nội hai tà
áo thơ khép lại, nở ra nụ cười


thầm rất khẽ một nụ cười mây trắng
nhẹ vèo như một chiếc lá xa bay
em vẫn chở gió ngày qua mỗi sớm
nắng hào hoa sưởi ấm một nhành mai …

xin cảm tạ mười phương lòng rộng mở
buổi ta về hay mấy bận ra đi
xin tri ân cùng lá cây, ngọn cỏ
cùng đất trời và cả những si mê ...


giữa hồn ta nghe như vừa chớm mọc
nụ thanh bình cười nhan sắc thanh xuân !
chiều ba mươi, mây trắng ở đầu sông
tôi dừng bước nghe lá mùa xuân hát
gió thổi miên man tiếng cười trẻ dại
sương xuống đầy vai thương nhớ Một Người !


cuối năm ngồi với nắng chiều
quê hương chén rượu ai người tri âm
thọ vàng dăm đóa ngoài sân
hương thời gian thoảng thương gần nhớ xa ...


ta giận mình chiều nay không về kịp
tháng chạp rồi ai níu bóng thời gian
nghe chiếc lá vàng, xanh thổi hồn qua phố cũ
và được nhìn em đỏng đảnh bước cùng xuân !

đứng giữa ngã ba chiều tháng chạp
quê nhà thoai thoải nắng vàng phai
cứ ruổi rong hoài theo cơm áo
lơ lửng hồn treo phía trần ai
lòng bỗng hanh hao ngày giáp tết
đứng giữa quê mà ta chẳng hay !

lạnh lùng tháng chạp đi qua phố
tóc cũng hờn ghen với gió đông
ơi mắt em cười thơm màu nắng
gió tháng mười hai cũng chạnh lòng!

trái tim nồng nàn chở hương sắc ra đi
để ngàn sau xanh mãi nụ xuân thì

lặng lẽ nhìn em chiều ba mươi tết
sương khói nào trong chớp mắt hồn nhiên
phố cũng mang mang muộn màng nỗi nhớ
em trở về đơn lẻ một nhành mai!


người đi, thôi nhé, lòng đã cạn
mưa vừa xóa trắng một bình minh
có tiếng thở dài theo con nước
ngoảnh lại quê nhà một tiếng chim
dẫu cạn máu tim này, ngọn lửa
vẫn biết lòng thăm thẳm ngọn nguồn xưa ...

cuối năm rồi, thương bàn chân đơn lẻ
tháng chạp buồn, khi không thấy bóng em...
mai em về, bước chân trần xuống phố
trời sẽ xanh trên môi mắt em xuân
đường nắng cũ, phố vàng hoa, chim hót
gieo những nốt trầm phổ vào chiều xuân ...


Sân nhà người. Một nhành mai
Rung ngang trời. Điệu vàng phai cánh sầu
Tan hồng xác pháo về đâu
Mà thinh không vọng tím mầu nhớ thương…


tôi vẽ lên ngọn gió chiều màu nắng
gọi em về cho trời đất sang xuân
tôi vẽ vào giấc mơ nụ cười trong trắng
tưởng tượng em về hoa cỏ đơm xanh
em khoác áo rong chiều qua phố thị
tô cho đời thêm một chút kiêu sa !

Tiếng đàn kiều lóng lánh giữa mênh mông
Những hạt muối biển linh hồn kết tụ
Dòng âm nhạc oan khiên nghìn nghìn nỗi
Đến bao giờ tan mất, Nguyễn Du ơi !

thuyền thời gian chở bốn mùa đi qua
trên tóc mẹ, hoa đời ngân sóng bạc
nghe trắng cả giọng Kiều kêu chim quốc
hoa sương buồn rơi xuống …Tố Như ơi !


tiếng đàn Kiều từng giọt nhỏ xót xa
rót vào lòng đời nông sâu thăm thẳm
Nguyễn Du ơi ! Ba trăm năm còn vọng
tiếng đàn Người lắng đọng với nghìn thu …


Thảng thốt!
Ôi thời gian ngươi tỉnh hay ngươi say
Ngươi đùa giỡn hay ngươi đang nghiêm nghị
Ngươi tri âm hay là ngươi tri kỷ
Mà chợt xa chợt gần chợt có chợt không
Ngoảnh lại sát na ngó tới vĩnh hằng…

một ngày cuối năm thơm mùi nắng úa
chiều vẫn chìm trong cái lạnh tàn đông
con đường trở mình vài ba đợt gió
tôi uống cà phê đặc sánh không đường


bốn mùa qua đây vơi đầy thương nhớ
ngọn gió trượt dài trên những ngón tay
nụ cười giòn tan, chuyến xe hạnh ngộ
tiếng bước xuân về gõ nhịp trên vai


lòng rượi buồn vì những giấc chiêm bao...
đêm hờ hững giả vờ như chẳng biết
phố lạc loài đâu đó những bàn chân
ta đã quen vui những lúc thật buồn
bỗng giật mình thầm nhủ: đêm noel ...


tôi ngồi ngó lá trên cây
nghe mưa rớt hột lên tay giựt mình
trời lặng im đất làm thinh
biết đâu tôi lại giáng sinh thêm lần!


chiều ngã nắng, nghiêng qua lòng phố vắng
gió ngập ngừng ngoài cửa sổ hoàng hôn
bảng lảng hương xuân, nhẹ nhàng câu hát
choàng lên ta một giai điệu vô thường

đôi mắt ấy tự bao giờ ngẫu nhỉ
thuở biết buồn, vui cũng như nhiên
để ta nhặt trong muôn chiều hiu hắt
một khuôn trăng ngà ngọc đến vô ngần

cuối năm trời rắc cơn mưa
quay lưng ngắt sợi nắng mùa giêng hai
tôi về sấp ngửa bàn tay
loay hoay năm ngón ngắn dài miên man

con phố lặng nhìn em rất lạ
đi giữa đường thơm ngào ngạt xuân
em bỗng tinh khôi cười với nắng
rộn ràng theo điệu nhạc xuân non


trời sắp hết đông rồi có phải
nắng khẽ ươm vàng em bước chân
ngày mai xuân đến, ai còn nhớ
khóm cúc bên thềm xưa trổ bông

những vì sao trên chín tầng mây trắng
mang tôi đi lặng lẽ dẫn tôi về
đêm ánh sáng đợi ngày lên bối rối
xin dâng người vỏn vẹn một niềm thơ!

tháng mười hai lạnh lùng đi qua phố
khói thuốc buồn ngơ ngác một phương mây
lá rớt trên vai thơm mùi nắng cũ
ta trở về ru lại những bàn tay
ta cúi xuống lượm lên lời của gió
đợi em về mang nỗi nhớ ra hong
ta cuống cuồng gói ghém trả hư không

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...