Tuesday, September 29, 2020

Duy Pham

 5/7: Nhặt

đội mưa em lội qua cầu
thương ta sợi nắng bạc đầu trông theo
duyên gầy queo đọt bìm leo
ai làm giậu đổ tình heo hút buồn
 
một người đứng một người vui
ai người gút sợi buồn ngui ngút lòng
một mình đứng một mình mong
ai người cắt sợi cong vòng buồn vui...?
 
BẰNG CHỨNG
có một mùa thu dưới tán cây bàng lá đỏ
ngày ấy rớt một lời yêu để ngỏ
có một mùa thu dưới tán cây bàng lá đỏ
lời ngỏ năm nào vàng võ gió lay
bốn mươi mùa rụng lá
con đường xưa nhoà dấu chân xa
dưới tán cây bàng lá đỏ
lời ngỏ năm nào xao xác vàng thu
có một người đã cũ
chiều chiều quẩn quanh dưới tán cây bàng lá đỏ
tìm lại thu xưa
tìm hoài chiếc lá khô chưa phai lời ngỏ...
 
BUỒN RƠI ĐÁY CỐC
rót đi em mất và còn
ngày son đáy cạn những mòn mỏi nhau
rót đi em trước và sau
buồn xưa ai đếm cơn đau mấy lần
rót chưa em? xa và gần
mai về nhặt bụi phù vân trả đời
còn chăng dăm giọt sầu rơi
mặt in đáy cốc buồn vời vợi xa
 
CÂU
thả dây níu suối lên nguồn
níu sông xuôi biển níu buồn về đâu
một ta chiều lẳng lặng sầu
giữa như nhiên tịch ngồi câu... bóng mình
 
CÂU THƠ QUÉT LÁ SÂN CHÙA
treo buồn bán chẳng người mua
về thôi quét lá sân chùa... tìm vui
xé lòng gói lại khôn nguôi
cười chưa nửa nụ đã ngùi ngậm... đau
mai này lỡ phải lòng nhau
chùa xưa lá cũ đã nhàu trang kinh
đỉnh buồn cội phúc lặng thinh
dây oan chú tiểu chẳng linh nghiệm gì
câu thơ cứ mãi trầm trì
hoá ra thơ cũng sân si cùng Người
 
CHẠM
tôi kẻ đuối nước tình yêu
lặn ngụp trong bể đại dương muôn trùng sóng gió
và em giấu vào đâu một bàn tay để ngỏ
cho tôi chạm đến vô cùng...?
 
 
CHÂN DUNG
vẽ đi em bản mặt tôi
chỗ lồi lõm chỗ mắt môi... cũ mòn
vẽ đi em nghĩ là còn
đắp lên thỏn mỏn nét son xuân thì
thương em mòn cọ từ bi
vẽ không tròn nét vô nghì mặt tôi
 
CHIẾC LÁ
khuya không thót giọt sương thềm
níu lay lắt nhớ qua đêm hạ huyền
trăm năm móc đỉnh cánh thuyền
chỉ là một giấc ngủ triền miên xa
lá khuya lả đọt trước nhà
ta hay là  lá ai qua... kiếp người ?
 
CHIỀU CAO NGUYÊN
nắng trượt dài trên dốc phố cao nguyên
con mắt đỏ lăn quanh triền cỏ biếc
em đứng đó bóng chiều loang biền biệt
thả như nhiên thao thiết đến vô chừng
phải lòng chi với người dưng
cao nguyên hôm ấy biết... bâng khuâng chiều.
 
CHỦ NHẬT BUỒN
chủ nhật buồn đếm giọt ngâu thưa
mưa riu rắc hột đủ vừa ướt ... nhau
chủ nhật buồn nhặt nắng nơi đâu
ngâu thưa rớt hột xanh màu mắt em
chủ nhật buồn ngày cũng như đêm
ngâu thao thức đợi trước thềm gọi... nhau
ta về hứng đọt mưa lâu
đếm tròn trăm hột vẽ màu... tương tư
 
CHUỒN CHUỒN KIM
em ngồi đếm sợi nhớ thương
cột lên mỏng dánh cánh chuồn chuồn kim
trên sông tôi lạc chợ tìm
chiều mong mỏng nhớ cánh kim chuồn chuồn
 
CUỘC RƯỢU
đêm qua nửa cuộc rượu bày
nửa còn lại có ai say tỉnh cùng ?
buồn vui được mất một chung
nay mai ai biết mộng trùng lai đâu...?
 
DIỄM
em đan mấy sợi nắng vàng
xuống hoàng hôn muộn dung nhan sắc chiều
ta ngồi gỡ sợi buồn thiu
dệt chăn đắp mộng đêm kiều diễm xưa
 
ĐỘC THOẠI
mỗi sáng nhìn cuộc mình như điếu thuốc thơm
càng rít sâu càng ngắn lại
mỗi chiều nhìn ước mơ đời như bóng nắng
bóng đổ càng dài ngày ngắn lại theo
chỉ có đêm độc thoại
một triêu ảnh mờ sương sớm chửa kịp tan
 
GIÊNG HAI
Có thể nắng buồn hơn mưa
tôi ban trưa đó che vừa vặn em
có thể ngày dài hơn đêm
dài thêm chút nữa đủ mềm môi ngoan
thế là năm ngón đa đoan
dài tay búp nõn nà tròn dáng măng
tương phùng ta em và trăng
gánh mùa xa vắng nặng quằn đôi vai
mùa nào anh gọi Giêng hai
để em cắt tóc bỏ cài... chờ nhau ?
 
ra giêng ngày rộng tháng dài
em theo anh về xứ Nẫu
con đường vàng ươm những mầm mai khảy trấu
có một mùa anh gọi Giêng hai
ngày vui qua mau và nỗi buồn trú lại
em thức giấc xuống dòng sông bến mới
tương giang đầu có còn ai để anh cắm sào đứng đợi
ngong ngóng hoài sao chẳng thấy Giêng hai
mộng trùng lai biết đâu bờ bến cũ
chỉ một màu sương phủ trắng bờ đau
người đi xa đằng sau đừng ngó lại
có một mùa anh đã gọi ... Giêng hai
 
GIỮA
giữa mầm xanh một thân khô
giữa kinh tịnh độ lời nam mô... buồn
giữa đêm âm vọng trầm chuông
ai...? rời quán trọ về... muôn nghìn trùng!
 
HỒ NHƯ
hồ như chén cạn hồn người
lệ khô khốc lệ môi cười cợt môi
hồ như còn chỉ một tôi
ngồi chưng cất lại giọt tinh khôi mình
còn nguyên đáy cốc trầm thinh
tích niềm tịch lặng cõi tình ... thiên thu
 
KHẤT THỰC
đỉnh buồn treo thập tự tôi
đóng đanh câu chữ trên môi miệng đời
ôm bình khất thực chợ người
mót sao cho đủ nửa lời... từ bi
KHÚC CỦA LÊ
tháo chuỗi vòng nguyệt quế
thả xuống dòng nước trong
nhặt lên từng hạt bụi
may rủi còn long đong
em giặt áo từ tâm
phơi trăng rằm thiền vị
ta vẽ bóng trăm năm
mồ hôi đằm mộng mị
sớm mai xách bị ra đi
tìm em mượn hột từ bi... cuối cùng
 
nửa đêm người đàn bà lật sách
lật đến trang cuối cùng nhàu cũ
ghi câu chuyện tình trũng lại chỗ lằn đau
đêm đặc quánh nỗi buồn
nàng tỉ mẩn chạm khuôn mặt mình trên đá
đá mỉm cười ứa hột lệ... trong veo
 
ngoài hiên riu rắc giọt ngâu
nhịp cầu xưa quạnh mưa sầu biệt ly
năm năm ấy phút phân kỳ
ngỡ như cơn mộng người đi kẻ về
năm năm lịm tịch trầm mê
nén từng hơi thở em chờ... trùng lai ?
 
đêm thu phố cũ đường quen
sương giăng lả ngọn ánh đèn vàng... rơi
quán khuya bóng lặng lẽ ngồi
đợi gì đăm đắm một đôi mắt... chờ
chờ ai chờ đến bao giờ
lời thiên thu bặt đêm mờ mịt tăm
 
khuya không rơi xuống lặng thầm
trên cô miên tịch giọt trầm tư đêm
ngoài kia sương đọng triên thềm
trong em còn đó lệ thơm thảo đời
đỉnh gầy treo mảnh trăng chơi
ngày vui khánh tận buồn vời vợi đi
ta ngồi chặt rễ mùa si
cột năm bảy bó dành khi cơ hàn
 
KIẾP NÀY CÓ YÊU NHAU
Thôi em, ta lần đầu
Ngây ngô nên tình sầu
Thủa làm thơ yêu nhau
Lời không đầu không cuối
Thôi em, ta lần sau
Hoa cau mùa chin rụng
Nỗi buồn xưa vẫn còn
Kiếp này có yêu nhau...
 
LẠ . . .
chỉ là rất một tình cờ
bâng khuâng lạ như đã chờ... trăm năm
chỉ là ánh mắt xa xăm
ta vầng hao khuyết trở rằm trăng xưa
ơi... à...! gió đẩy mây đưa
mưa bao nhiêu bữa ướt vừa ... duyên nhau?
 
LẠC
* sắc chén lệ khô viết tặng người
Lặng về phương ấy bỏ cuộc vui...
 
hơn một nửa lần lạc mất nhau
trăng cũ thơ xưa bạc thếch màu
riu rắc cơn đau chừng trở dạ
lau từng con chữ viết lần sau
có thật là đã phải xa nhau
câu thơ xơ vữa trắng tiêu sầu
đã nắng nôi xa thời hò hẹn
lệ thầm đêm nghẹn lạc về đâu
có thật là đã chẳng thể vì nhau
hãy cắn thật đau để biết cần nhau mãi
có khi buông là níu ngày quay lại
mất thật rồi mới chẳng thể nào... xa?
 
MỘ KHÚC
hát đi em khúc ru hời
à ơi ... nẫu giọng nương lời mẹ ru
hát đi em Khúc mùa thu
vàng xưa lối cũ đã mù mịt tăm
đàn rung phiên khúc tình cầm
lướt trên phím mỏng mộng rằm trăng xiêu
hát đi nẫu khúc nhạc chiều
hiu hiu mộ địa lời thiu thỉu buồn
 
MÙA GIÊNG HAI
thương dáng ai về nơi ngõ tối
gầy vai mờ lối bóng trăng chơi
thương dáng ai chừng như đã vội
ước mơ đời nông nổi một giấc mơ
thương đêm trong ngày tối
cứu rỗi nửa hồn đau
đi- về cơn huyễn mộng
bờ trùng lai nơi đâu...?
bờ trùng lai nơi đâu
giang đầu khô mắt đợi
hơn một lần em hỏi
bóng sầu dài bao lâu ?
em bây giờ còn nhớ
cửa thiên đường không ai
ta trả hoài vẫn nợ
câu thơ mùa Giêng hai
thương em ngày xa vắng
thương giọt nắng chiều phai
tình xa còn nợ lại
câu thơ mùa Giêng hai
tình xa đành nợ lại
câu thơ mùa Giêng hai...!
 
năm ấy một mùa đông ngủ quên
nên mùa xuân mãi không kịp đến
mãi mãi
con hẻm vắng, bóng thiếu phụ vàng vọt, gầy vai, bóng trăng chơi vơi ngõ tối...
lầm lũi đi- về thực mộng lẻ loi chiếc bóng
chờ đợi gì?
chờ đợi một ngày trùng lai mà ngày vui chưa kịp tới
đêm đêm cái bóng chợt thức giấc
ngoài kia như có bước chân thầm lặng
như có tiếng thở dài
bờ trùng lai nơi đâu?
một câu hỏi mãi không lời đáp
thương em ngày xa vắng
thương giọt nắng chiều phai
tình xa đành nợ lại
câu thơ mùa Giêng hai...
 
MÙA VỌNG
thu sang lá chửa kịp vàng
mà hoàng hôn nhuộm tím nhan sắc buồn
thu không neo chiếc lá buông
mỏi tay thõng xuống đỉnh nguồn đọt cây
giao bôi rượu chửa kịp đầy
mặt còn tỉnh rụi hồn ngầy ngật say
mùa thu không gió heo may
lá xanh vàng vội rụng thay lá vàng
em ngồi quạt cỏ hồng nhan
trên bia mộ tạc trơ gan... miệng đời
 
MƯỢN
mượn trời ngút đỉnh phiêu du
ru em ngủ giấc thiên thu nghìn trùng
mượn đời muôn sự của chung
chỉ riêng tôi một nỗi cùng cạn tôi
mượn người vị nhạt đầu môi
the the chót lưỡi tình còi cọc đau
trăm năm đứng một giang đầu
ai chờ ai đã úa nhàu ... trăm năm
 
NẮNG THIÊN ĐƯỜNG
Em về nắng bỗng mờ sương
nụ cười rớt lại thiên đường nhã ca
Em đi bóng nhạt nhoà xa
nụ cười khép miệng gót hoa cỏ buồn
 
NÀY EM!
này em nắng cuốn chiều rồi
lời chưa kip ngỏ triền môi đã mềm
này em trăng ngả vàng đêm
sương phơi nguyệt lạnh trước thềm gió lay
này em hao hớt tình gầy
sau cơn say muộn là lay lắt... buồn
 
NGHIÊNG
chiều nghiêng vạt nắng bên thềm
em nghiêng giáng ngọc cho mềm lòng tôi
giá đừng...(đừng quay mặt lại người ơi!
cứ nghiêng nghiêng thế ngỡ đời... đẹp hơn?)
 
NGƯỜI GIÀ
Người đầy tớ già trước lúc về hưu
thả giấc ngủ buồn xuống chiếc giường quá cũ
cái nhìn ưu tư
tích cóp một đời chưa sánh đầy cốc rượu
gom hết lại kiếp người
có trả đủ cuộc buồn vui...?
 
NGUYỆT
nửa đêm nguyệt rụng mồ côi
treo khuya khoắt chạm đỉnh đồi mùa sang
chơi vơi trăng lửng lơ vàng
xuống bàng bạc mộng giấc đang xuân thì
đêm nay gói chữ mùa thi
gửi về phương ấy em đi trường đời
 
NHẶT
em ơi cúi nhặt ngày gần
thủa đào hỏi mận chửa ngần ngại qua
em ơi cúi nhặt ngày xa
cột lên lưng gió chiều tha thẩn buồn
nhặt ngày sau đúc thành khuôn
trăm năm mỏng dánh cánh chuồn chuồn kim
mốt mai còn biết ngõ tìm
nụ hôn khánh tận trên niềm nỗi đau
 
NHỚ QUÊN
Ru chiều lạc nhịp nhớ quên
bùng nhùng rối sợi hư nên bùng nhùng
nhớ ra đêm đã cạn cùng
nhớ quên thôi cũng biệt nghìn trùng xa
đêm dài ru mỗi mình ta
gánh ba bảy mớ bước qua... phận người
 
NHỚ VỀ ANH
Sáng nay con chim sẻ
về đậu trước hiên nhà
tiếng ca vang đầu ngõ
xao động cả hồn ta... (NVB)
Cảm ơn loài chim nhỏ
bỏ cả cánh đồng vàng
mang về phương xa đó
một chút nắng thu sang...(DP)
 
NHƯ NHIÊN
một đời đắm mộng phù hư
hốt nhiên thức ngộ cõi từ xa xăm
đêm qua vẽ dáng trăng nằm
sương giăng đỉnh hạc xa thăm thẳm mờ
sáng nay hái đọt tinh mơ
cắm trên chiều vỡ ta về... như nhiên
 
NỬA ĐÊM VỀ SÁNG
nửa đêm về sáng
người đàn bà ôm con
soi bóng mình trên vách
vách lặng thinh
ngoài kia chiếc lá ru tình
xếp tàn y muộn cành trinh nữ buồn
nửa đêm về sáng
vách chờ không thấy bóng
vách mỉm cười bên giấc ngủ hồn nhiên
ngoài kia đá cuội lăn triền
dốc thăm thẳm mặc giấc miên khúc đời
 
QUÊ KIỂNG
tôi ngồi ru tuổi thơ tôi
sáu mươi năm trước nằm nôi nhà nghèo
tha phương mang dấu yêu theo
nỗi niềm quê kiểng còn heo hút...buồn
 
con đường gầy ngang bến nước Trường thi
quê tôi đó phố huyện nghèo dầu dãi
những đứa con xa ngày cuối năm về lại
ra Giêng rồi lần lựa mãi... không đi !
 
QUY NHƠN MÙA ẤY CÓ VỀ?
bao giờ trở lại cung đường cũ
về với biển xanh ngập nắng vàng
bao giờ rụng hết mùa xoan rũ
vỗ đàn hát lại khúc xuân sang...?
 
RƯỢU TRĂNG
rượu đào sánh chén dạ quang
kiêu sa mươi ngón tay ngang mày ngài
liêu xiêu mắt phượng trang đài
hồ cầm tương khúc tửu ngoài quan san
tình lang ơi hỡi tình lang
áo bào da ngựa tím hoàng hôn bay
còn chăng dăm chút tình này
treo trên nóc đỉnh hạc gầy thu phong
trăng khuya nguyệt rụng cong vòng
rượu còn mấy giọt đếm đong... nỗi buồn ?
 
rót trăng sánh chén rượu mời
đêm trừ tịch  đợi lơi nhơi nhạt mồm
rót thềm chạng vạng chiều hôm
sớm mai biếc lại cái còm cõi lâu
rót ta lưng lửng chén sầu
uống rồi uống nữa uống thâu đêm... buồn
 
SIÊU THỰC
tôi ngồi tỉ mẩn kỳ cọ từng con chữ còm cõi câu thơ rách mướp tật nguyền thống khổ
mỗi bài thơ loang lổ trời chiều,mỗi ngôn từ là ngọn nến liu riu thắp cho người dưới mộ.
Những chiếc lá khô tí tách trở mình hoá kiếp tôi ngồi chắt từng giọt sương đêm
Khô mềm gột rửa từng vết đau con chữ lột ra từ làn da phù sa non ngực chớm xuân thì.  
lộn trái chiếc áo lá sen mặc lại bỗng bong ra lớp bùn trầm tích, gói lại chia lìa.  
viết cho người ngày mai theo con sáo... sang sông
tôi kẻ vô gia cư tội nghiệp thất thều đi về trong quá khứ quanh tôi đâu là nhà,nhà tôi nơi đâu...?
 
nắng cột đời nhau thành sợi
mưa cột đời nhau thành dòng
Em vắn dài tóc mai mấy sợi
lơi lỏng cột đời nhau
trăm ngàn năm...chẳng đứt
 
THÁNG BẢY CAO NGUYÊN
sương phơi giáng ngọc lam chiều ảo
xuyến ở phương nào chi biết không?
bữa ấy cao nguyên miền đồng thảo
niệm khúc muộn mằn xao mắt trong
sương giăng nét ngọc vương tà áo
người về phương ấy ta về sau
dặm ngàn cỏ biếc hồn thu thảo
nỗi buồn gói lại gửi về đâu?
chiều chiều thưa nhặt giọt ngâu
câu thơ tháng bảy bắc cầu mùa sang
thôi!tanửa giấc hoang đàng
mượn em nửa sợi tóc ràng buộc nhau
THỀM XƯA
còn dăm nét chữ rách rời
lơi nhơi kéo sợi vá lời đầu môi
nhặt lên tiếng khóc mồ côi
rớt trên mông muội một thời bùa mê
thềm xưa cũ mốc câu thề
dậy thiên cổ lụy lời quê kiểng buồn
 
THƯA
Thưa em ngấn nắng loang màu
chiều xa xẩm muộn sắc nhàu nhạt phai
cung đường bụi phủ dặm dài
hỡi em đâu nữa gót hài dấu xưa
thưa em lời thốt cũng vừa
rụng mùa rớt hột ngâu thưa cúng dường
lỡ rồi nũng một lần thương
lời yêu chín rục lửa hương trăng chiều
thưa em chừng đó đủ liều
mai kia hạt bụi tàn phiêu hốt cùng
 
THỰC VÀ MỘNG
buồn nào lún cuộc trăm năm
thức con mắt nhắm vừa nằm... ngủ quên
em về thăm thẳm buồn tênh
nhắm con mắt mở chiều lênh loang chiều
buồn nào lặng giữa mịch liêu
trên phiêu hốt mộng dưới lều cỏ khô
tiếng kêu thảng thốt mặt hồ
vọng thiên cổ lụy lời nam mô... buồn !
 
TÌNH GẦY
em đi lá bỗng dưng vàng
nắng ngang nhiên lụn hoa tàn tạ lay
quỳnh hương mắc chứng mộng ngày
hỡi em! giấu cuộc tình gầy về đâu...?
 
TRƯƠNG CHI
tựa hồ vọng một âm xưa
lệ in đáy cốc như vừa hiện lên
ru gì chiều xuống mông mênh
nghe rơi tiếng nấc rớt trên phận người
cái đêm nâng chén rượu mời
tiếng xưa im bặt rót lời đãi bôi
câu thơ sấp mặt té ngồi
hồn thoi thóp lặng nhếch môi miệng cười
 
TỰ KHÚC
gió không thổi một lần
sông không chảy một lần
mốt mai khất nợ trả trần gian đau
không đi trước, không về sau
không đầu không cuối
ta thằng chúi mũi xuống lầu hạc bay
một đi không trở lại ngày
em con bướm lạc uống say cuộc mình
gió thổi vô tình
sông chảy vô tình
lệ còn giọt cuối đáy minh mông buồn
 
TƯƠNG GIANG
giang đầu đáy nước chìm sâu
nỗi sầu cô tịch ngồi câu... bóng mình
giữa dòng giang vỹ mông minh
nghe trăm năm gọi tiếng thinh lặng chiều
 
XUỐNG TÓC
em đi thủng thẳng qua chiều
gió đăm chiêu lặng trăng xiêu bóng mờ
em về bồng bế... nhiêu khê
tóc mai chẻ ngọn cột lời thề xưa
có khi nắng buồn hơn mưa
câu thơ xuống tóc lên chùa... quét sân
 
XUYẾN CHI
hường em đỏng đảnh tường vi
se sua cánh mỏng cứ... y như là
không ngà không ngọc kiêu sa
ta tương tư cỏ... hương hoa đồng chiều
 
không là kỳ hoa dị thảo
ven đường hoa cỏ xuyến chi
cao nguyên chiều ni bỗng lạ
người về mang chút hương đi
không là huyền mơ mộng ảo
xuyến chi hoa cỏ ven đường
chút duyên nhu mì đồng thảo
mượn chiều nói hộ lời thương...

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...