Tuesday, September 29, 2020

Pham Quang Trung

 bài hát hương thu - bài thơ năm cũ - bến thu - bông hoa nhỏ - có nụ cười đã vắng - để mùa thu còn tưởng nhớ thu nào - đêm buồn - dư âm – duyên - duyên hờ - giáng hương - Giếng trăng - gió đêm - hoàng hôn Đà Lạt - kiếm lan - kỷ niệm - lá mê - marguerite trắng phủ mưa đầy - mai mốt - màu hoa bỏ lại - mong manh - một mai buồn chưa về - mùa lá úa - mưa nắng - mùa thu Paris - nụ hôn khi ở Đà Lạt - Paris trong trí nhớ - ra về - tàn thu - thiền giả - thu cổ điển - thu Paris - trà đạo - và mùa thu tới - vàng ơi thu mênh mông - vàng rơi qua ngõ thu xưa - yên cơ

Duyên hờ - Màu hoa bỏ lại - Thu Paris

hoa run chờ chiếc hôn người
hơi run từ thuở biết môi ai hồng
nét run vàng rơi mênh mông
tay run đánh vỡ một không gian thầm

ngón tay chấm ngọn hoàng hôn
hồ cau mặt sóng càn khôn tan cùng
hồn trầm nhập bậc ngũ cung
thanh âm phiến vọng nghìn trùng còn ngân
 
mưa vàng ơi lối biếc
non động sắc hoa trầm
xưa em à mấy thuở
hồ gương tan bóng trăng
bài ngũ ngôn nguyên nét
khắc lên đá nghìn năm
 
hoa run chờ chiếc hôn người
hơi run từ thuở biết môi ai hồng
nét run vàng rơi mênh mông
tay run đánh vỡ một không gian thầm

 bài hát hương thu
nghe mưa cuối hạ vào phiên khúc
phiến vàng tan tác chạnh buồn rơi
chờ ai chưa tới hoa mấy nụ
khóm cúc bờ hiên vắng nụ cười
hẹn nhau ơi trắng màu sương bạc
tình nối xa gần đau núi non
buổi hoàng hôn nhuộm lòng tê lạnh
nhớ bóng ai ngồi tựa bên song
đội mưa ra quán này một thuở
khói thuốc xanh mù đâu cố nhân
tây ban cầm dạo cung nức nở
từng sợi dây chùng gợn bâng khuâng
đèn màu sân khấu vòm ánh sáng
ngón thần nghệ sĩ điệu slow ru
nghe không tiếng hát mùa hoa cũ
còn đọng môi mềm hương sắc thu
nghe mưa điệp khúc sầu lãng tử
theo gót người về ô trắng phai
nhặt lên chiếc lá nằm lặng lẽ
bỏ một đời quên đâu có hay
lại mùa thu đến em không đến
cho úa tàn rơi cánh hoa bay
rồi mai hôm lạnh sầu tê tái
có nhớ gì chăng cơn mê dài
 
bài thơ năm cũ
chép bài thơ nho nhỏ
bỏ theo dấu hài xinh
người của trăm năm cũ
hôm buồn ngồi một mình
có qua mùa tóc bím
dấu mưa in phượng bay
phượng hồng em bé xíu
môi nào chưa tô hồng
con đường nhớ chân đi
bụi mưa ướt lối về
mối tình nào sũng ướt
trang sách vở ngu ngơ
ô hay sao dại khờ
cái buổi tập tành mơ
mơ chút tình nghệ sỹ
chưa hết tuổi ngây thơ
biết yêu chưa mà hỏi
biết nhớ chưa mà sầu
chỉ tại con mắt liếc
mà theo đuổi về đâu
về đâu người lối xóm
biền biệt khúc sông hồ
cánh hoa chưa kịp nở
ngày tôi ừ thôi mơ
thời gian trôi nào hẹn
áo xưa nhầu phôi phai
hoa vàng xưa mấy độ
rơi buồn ở trên tay
đời là trang sách cũ
qua bến sông lặng câm
con mắt sầu đắm đuối
theo giọt nắng rơi thầm
mở bài thơ nho nhỏ
còn tưởng hương tóc mây
ủ trong trang vỡ cũ
còn thơm tho mấy mùa
 
bến thu
thu mấy chiếc chạm hồ gương khói phủ
dáng thuyền soi con mắt biếc giai nhân
người năm nọ qua đây mùa tri ngộ
cung đàn reo lã lướt ngón siêu thần
thu lặng lẽ ngàn lau nghiêng nép gió
chiều hạc lên trắng quá những mênh mông
bườm xa thẳm ôm tròn trời đất rộng
nghe gì không ai gieo nhạc trên ngàn
con chim khách đầu ngọn cây ca hát
ngày tiễn đưa một ít nắng qua sông
buồn còn đó chưa đầy tà áo lụa
đón đợi về từ đó mãi hồ không
cầu mấy nhịp mà liễu dài tóc gió
ngóng hoàng hôn rơi bóng cuối đường mây
khêu ngọn lửa cho hồng đầy má đỏ
cho dung nhan lại đậm nét tươi đầy
gượm giây phút cho mạn thuyền im sóng
bầy chim xa xếp cánh giấu mỏ mê
thì đà lúc khởi giao đường giây nguyệt
dìu khách du vào thế giới quên về
thu lại nữa năm này qua sông rộng
ngồi nghe đàn bến cũ mờ sương trôi
có một chiếc hoa vàng còn sót lại
mà trời ơi vàng thắp ngọn cung đời
 
bông hoa nhỏ
bông hoa xinh là bông hoa nhỏ
bàn tay mềm ngón trổ cung mê
em ngoài hiên hong tóc thề
tôi đi qua lại quên về có khi
lúc thì mưa hôm nắng lạ kỳ
thì đừng hỏi sao si mê người
hôm mình vui lại ghé chơi
hôm buồn đánh thức cuộc đời lặng tênh
thành quách xưa ngõ rêu lăng đền
áo ai tím mông mênh tháng ngày
ngó non đoài đường chim bay
tiếc xưa áo nhuộm ngày mai lời chào
mưa thì mưa mãi mưa mau mau
chân chầm chậm mà đau tất lòng
người yêu tôi  tôi yêu người
hẹn thề gửi tặng nụ cười nghìn sau
có khi buồn dài tận kiếp nào
có khi phố vắng nhau nửa đời
à ơi con mắt buồn vui
xanh mầu biển nhớ đơn côi bóng thuyền
 
có nụ cười đã vắng
có nụ cười đàng sau khung cửa
nắng nhạt hơn mầu mây xanh cao
hoa mấy nụ ngoài hiên từ dạo
về ngang chiều chân chậm bước mau
có tiếng hát bên trong khung cửa
phím dương cầm bỗng thừa một âm
ơi môi nào nét son tô đậm
để hôm qua còn lại ngàn năm
có ai đó nép sau khung cửa
đôi mắt sầu sũng lạnh trời tây
ngày tháng bảy qua mau gió thổi
hạ vội vàng-đợi nhé tôi đây
có nụ cười bỏ quên hôm nọ
ra quán xưa giọt nắng vô tình
rơi trong tách cafe nguội lạnh
lòng buồn như trái đất-làm thinh
có niềm vui đánh rơi đâu đó
ai ra về góp nhặt tôi xin
bài thơ viết ở chiều nắng hạ
còn mong manh xót lại một mình
có những chiều không tôi khung cửa
nắng tan mau lời nói âm u
dừng thăm hỏi cánh hoa đầu ngõ
cho âm sầu khua động tâm tư
 
để mùa thu còn tưởng nhớ thu nào
ngồi yên nhé Paris nghìn sợi tóc
của mùa thu và tâm tưởng hồ như
là giọt nắng bên bờ sông Seine nhẹ
một chiều anh lặng lẽ nhớ thương em
bầy câu nhỏ bay đi rồi trở lại
nóc giáo đường chuông giọt cuối ngưng rơi
trên ghế đá chiếc lá nằm sám hối
tiếc trần gian giây phút cuối qua đời
thu thay áo mầu Paris vời vợi
chiều lênh đênh muôn nghìn lá mênh mông
anh ghé lại quán đông  và nghệ sỹ
ngón dương cầm lên xuống mưa rơi rơi
anh vẫn biết sông Seine rồi tạnh vắng
thêm chút thu cũng chẳng nghĩa gì đâu
mầu nắng úa rồi đây thêm nhạt úa
không đủ say cho ấm một tình gầy
đừng rung động đêm ủ đầy hương tóc
ngắn trên vai-thu tóc ngắn trên vai
anh nghe cả dấu mùa thu mềm mại
còn lênh đênh theo sóng biếc muộn phiền
anh ngồi nhớ như lần đầu biết nhớ
bài ru tình nối tiếp mãi mùa sau
cứ bỏ ngõ Paris buồn thơ mộng
để mùa thu còn tưởng nhớ thu nào
 
đêm buồn
đêm xuống lâu rồi người đâu hay
cánh hoa nở muộn tiếc hương sầu
bão mưa đã tạnh buồn nghiêng bóng
nét dỗi hờn cong môi còn say
sương đã mềm rơi trong khoé thu
tay run gỡ lược tóc xuân thì
gió đêm khua thức ngoài xa vắng
lá bỏ cành gieo tan phù hư
gian phòng vuông đủ ôm tròn mộng
người gối tâm hời lên cánh tay
mấy hôm trở lạnh mùa di động
vỡ chén rượu tràn chưa kịp say
như con nước rộng hờn năm cũ
mở cả trời mê cánh bườm căng
ô hay sóng biếc hồn thu thủy
ngọn sóng xô đầy đông giá băng
đêm không biết nhớ người thổn thức
giấy mưc vô tình bươm bướm rơi
có lần mở đọc lời tri kỷ
chữ hoá trầm tan hoa tơi bời
người có buồn không lòng tơ vương
suối đầy tóc đổ vai hạc sương
ngoài kia khói sóng mù tâm tưởng
hạt cỏ tình si gieo đoạn trường
 
dư âm
có sớm mai có một thời
có hương cỏ ngọc ngậm hơi sương mù
có bướm trắng áo tiểu thư
có hoa tím biếc có từ dư âm
có mùa tiếc nắng thì thầm
có xưa Đà Lạt tưởng trầm hương em
 
duyên
kéo mặt trời nhuộm đông phương
bên bờ sông trắng
tình nương ra ngồi
kéo em nằm xuống bên tôi
nghe sương ướt mấy nụ đời nở hoa
mối tình từ hôm người qua
bỏ tà yếm thắm
về nhà dối gian
nằm đêm em lại nhớ chàng
nhớ mùi hương lửa hợp hoang cung phòng
cổng tình ai mở ngồi trông
khoảng trời đất rộng
mênh mông tìm về
một đôi chim nhỏ bến mê
đậu trên cành trúc đề huề tình duyên
buổi chiếu áo trắng thiên nhiên
đôi ta cùng ngã-cùng nghiêng giấc chiều
từ sương hoa cỏ tin yêu
một hôm hóa kiếp lại trêu cuộc đời
duyên hờ
những đỉểm son màu tô không gian
gió lay lất mộng lướt cung mềm
cỏ hoa từ độ người hò hẹn
biết lả lơi cười đượm thắm duyên
ngày buồn ra đứng đầu ngọn gió
hương đưa đồng nội cánh hoa khô
tự tâm đâu đó hời tri nhớ
có một nụ tình say đắm mơ
đưa tay bắt nhịp sầu ngu ngơ
mấy trẻ mục đồng lắng hững hờ
hãy mang giùm nhé nhành hoa đỏ
tô môi son người thuở ban sơ
có khi mở đọc dăm hàng chữ
một thuở yêu người ơi chao hư
vèo bay chiếc trầm hương tưởng
hồn điệp trầm luân giấc vô thường
bay đi bông cỏ bờ lau sậy
bỏ lại ngày về cùng hoang vu
bước chân dọ dẫm tìm ký ức
rồi khấn mưa đầy ướt tóc thu
rồi đây hoa khép đời thôi nở
chén rượu khuya tàn đâu có hay
bóng ai nghiêng trốn màu trăng lạnh
xanh biếc trần gian giấc mê dài
 
giáng hương
đàn so cung bậc sẵn rồi
mời trăm cung nữ vào ngôi vị tròn
đèn mầu ngủ sắc cung son
sáng ngời từng đóa hoa non xuân đào
sợi dây tơ run âm chao
người tiên từng bọn cúi chào nơi nơi
nâng cao chuỗi nhạc lên trời
đàn bầu sáo ngọc chơi vơi bổng trầm
lướt theo nguồn sóng hoàng cầm
một đàn hạc trắng từ trăm ngõ về
áo lụa mềm mây lê thê
cuốn bay chiều gió lại mê tất lòng
vườn thượng uyển lũ kim đồng
vỗ tay đánh nhịp bước song đôi hàng
ẩn trướng rèm hương mênh mang
hoa khôi một đoá huy hoàng là em
tiếng hát rồi lúc êm êm
lại khi cao vút ngọt mềm cỏ cây
ca đàn vui réo cung mây
bệ trào huyên náo ngất say nụ cười
chén ngọc dâng trót tay rơi
ơi chao tiên nữ tơi bời tâm can
trời đoạ đày chốn trần gian
hoá thân một đoá hoa ngàn giáng hương
ơi giáng hương chuyện hoang đường
sao trăm năm mãi còn thương yêu hoài
đèo cao leo dốc hôm nay
hái nhành hoa trắng trong tay ngậm ngùi
 
Giếng trăng
Thả trăng ướt mái hiên thiền viện
Mở lại dòng kinh trắng một màu
Ô hay giếng cạn lòng sâu thẳm
Một ẩn tình rơi chiếc lá nâu
Hẹn nhau tận cõi hoàng kim cũ
Còn nghe tiếng kệ lạnh tê sầu
 
gió đêm
đêm huyền diệu từ khi trăng e thẹn
vén rèm hoa khai mở dáng công nương
nụ sen ủ sương tinh tuyền ngọt lạ
chén trà dâng sao rung động vô thường
ơi giây phút mưa vàng chen bóng tối
mắt môi người nghiêng đảo bóng thời gian
đâu hối tiếc buổi dương trần hạnh ngộ
thì hôm xa mây trắng gửi non ngàn
 
hoàng hôn Đà Lạt
người về đâu ơi người về đâu
phố cao lũng thấp rừng sa mù
trong cây đã có lời đông lạnh
rét mướt ngàn hoa đẫm mê sâu
dốc lên mấy dặm trời tay vói
giấu sợi mây dài tóc xưa bay
ở trong phiến nhạc sầu ở lại
tiéng hát nghìn trùng buồn chưa hay
nghe chừng khoảng trống chiều trôi nhẹ
hương thoảng trầm ngây phút đắng cay
áo xưa tà khép lòng xa mãi
bông tím rơi đầy ướt bờ vai
ở đây góc phố tàn thu tím
ai kẻ nét buồn lên cỏ cây
chiều nay có lẽ mây hờn dỗi
bỏ trốn về non ẩn sau đồi
thư xưa còn lại dăm ba cánh
nét chữ phai hồn tim tím nghiêng
ngồi trong bóng tối ngày thứ bảy
dò dẫm đọc từng chữ còn nguyên
người về đâu ơi người về đâu
một mai trễ hẹn bến giang đầu
cho ta tạ lỗi trời đất cũ
làm má thôi hồng những đêm sâu
 
kiếm lan*
những hò hẹn đã rồi không còn nữa
màu nắng phai chờ mưa tới giao phôi
như môi mỏng đã đôi lần hờn dỗi
làm lạnh tê từng chiếc hôn qua đời
không còn nữa con đường leo dốc mộng
đèo đam mê chưa kịp nở bông hoa
mới hôm đó mà hôm nay có lạ
lá chưa xanh sao đã vội phai vàng
bông hoa trắng dư hương nào u uẩn
đội mùa đi nhặt lại dấu tương tư
người ngồi tịnh khung cửa hờ xa vắng
có bóng chim đông giá khúc ca từ
tìm âm sắc ngồi đây cùng niệm khúc
mối tình ai sương nhuộm buổi sớm mai
sương trắng quá buộc nơ dài tóc bạc
mây về ngàn rừng núi dõi chia tay
lắng nhịp gõ tiếng thời gian sâu thẳm
guốc mộc cao nhón gót động lời mưa
áo sương trắng ngõ đường còn xa quá
hạt bụi gầy vương ủ giấc mơ xưa
gian phòng nhỏ-lọ hoa-bàn kê cũ
ơi kiếm lan còn nhớ phút hẹn hò
em không đến trời cao nguyên độ lượng
một mối tình từ đó mãi nguyên hương
*hoa lay-ơn (gladiolus)
 
kỷ niệm
tôi đâu hẹn mưa lại về chiều muộn
ở nơi đây sương trắng quá rồi quên
tình nào vội hôm ngập ngừng tìm đến
dư âm hồ tiếng lá chạm bờ hiên
đây kỷ niệm của ngày xưa Đà Lạt
của hoàng hôn và những buổi lang thang
cung gió nhẹ cao mềm run giọng hát
lời tình yêu hơi thở núi non ngàn
đây hồ trắng có dăm điều đã cũ
hàng dương xanh rét mướt hơn ngày xưa
như hoa mới thơm hương từ một thuở
tôi làm thơ và em biết đợi chờ
ơi ngày xuống và mặt trời đi vắng
cho bước sâu đường trống gió vô tâm
môi có lạnh như hồn kia đà lạnh
chờ đêm sầu đổ xuống những tịnh câm
chân kỷ niệm xuân hương còn in dấu
trên cánh chim vỗ cánh vụt đường bay
đồi thông gió ngàn năm lời ca mãi
buổi không em phố xá nỗi u hoài
tôi đâu hẹn thu lại chờ tưởng nhớ
tóc em xưa óng ả một hoàng hôn
thơ năm cũ có ghi điều dang dở
nên rừng thu vội khép áo hững hờ
 
lá mê
rừng phong thấp ngọn vàng lên
lối mưa hẻm vực thác ghềnh hát reo
lời chim ca-vụt bay vèo
chân đi mùa tới-lưng đèo mơ hoa...
hoàng điệp rơi rơi la đà
cỏ hồng mấy dặm mù sa cõi ngoài
có phải là đường thiên thai
dấu xưa Từ Thức một mai chưa về...
bàn tay mềm giấu lá mê
cung đàn nhập phách vọng hề trong sương
phiến đàn rung-giây vô thường
trăm năm còn đó sắc hương ngậm ngùi...
tặng trao người lá-mắt-môi
tiếng cười thuở nọ chao ơi muộn phiền
đã thu chưa chớm sân hiên
nằm nghe dạo khúc mùa uyên ương nào...
 
marguerite trắng phủ mưa đầy
không gian nhuộm trắng mưa Tần
Tấn biên khói phủ lớp tầng mái sương
thuyền ai trôi giữa hoang đường
chấm phương vạn dậm lá vương vết chì
bầy chim bỏ phố bay đi
rong rêu cây đứng biết khi ngậm ngùi
xưa ai theo nhặt tơ trời
rồi hôm bỗng thấy cả đời là không
một hôm ngồi trong mênh mông
marguerite trắng nội đồng phù trôi
ngọn cỏ gầy cánh hoa rơi
này em có nhớ ngải môi ngực trầm
tay ngà ngón khảy vô âm
cánh rừng cổng khép trăm năm nguyền thề
tản mầu tô nét lạnh tê
đường chim bóng núi sơn khê cũng nhoà
không gian ướt dầm cội hoa
nương bay bóng hạc xa xa chập chờn
giọt mưa hồ nhiên cô đơn
từ khi buổi nọ giận hờn chưa hay
run hờ hững nhẹ bàn tay
mở ra một cõi tàn phai nửa mùa
đường qua phiên trấn cổ xưa
hỏi người còn đợi dưới mưa mà chờ
 
mai mốt
có những điểm sáng màu đầu ngọn cỏ
trời bỗng dưng lạnh mướt một bông hoa
từ hôm nọ sắc áo mờ cũng lạ
tôi còn nguyên ở lại góc sân nhà
bây giờ đã dăm giọt mưa đầu ngõ
vội ra sân ngơ ngác ngóng nhìn xa
con đường trống dăm quán hàng khép cửa
riêng từ tôi đã mở những u hoài
lòng tự hỏi bây giờ là tháng mấy
sao hoa vàng như thuở bước đi qua
nơi phương đấy đổ về trăm sắc lá
ngồi rồi mơ bươm bướm lượn bay đầy
lại buồn tưởng tiếc đêm đàn nguyệt
dây tơ ngân rung mượt sợi thời gian
ca khúc nhẹ xót đau lời lãng mạn
ơi phù vân cũng thế chậm qua đời
gió ru hát điệu ca hời xa vắng
trôi theo về nằm ngủ bến sông hoa
chợt bắt gặp hình hài xưa bé bỏng
chạy rong vui trong nắng lụa an hoà
bây giờ đã mùa thu chưa em nhỉ
có tiếng khuyên gọi nhớ ở trong sương
đã đến lúc phải ra về em ạ
hẹn nhau ừ mai mốt nhé tơ vương 

mầu hoa bỏ lại
anh mở cửa Paris nghìn chiếc lá
lá lang thang, anh và lá lang thang
ghế đá nhỏ công viên bầy chim nhỏ
rất hồn nhiên sao anh không hồn nhiên
ừ có lẽ tại thu về ban sớm
làm sông Siene không đủ ấm chăn đêm
nghe sông nói cung vĩ cầm nhè nhẹ
lời ca buồn âm vọng tiếng em xưa
người hát dạo ngồi bên bờ đại lộ
Champs Elysèes mầu nắng úa ban chiều
ai chờ đợi metro hoài lên xuống
nhớ mong gì mây đến rồi bay đi
có cô bé tóc vàng lười biếng gỡ
ngồi ngu ngơ khói thuốc và trời cao
anh muốn hỏi đường nào về quán trọ
chợt hiểu rằng quán trọ ở lòng anh
dăm hạt bắp xin mời bầy câu nhỏ
đi lanh quoanh dò hỏi lấy một lời
mấy mẫu bánh cuối ngày còn xót lại
anh đem chia-chia mẫu croissant này
croissant nóng cho ngày đầy chút mộng
anh bẽ đôi mẫu bánh thánh lưng trời
chuông vào lễ Notre Dame lễ tới
tiếng chuông nào vừa chạm vỡ hồn anh
hôm nay lạ chuông giáo đường cũng lạ
anh thử ngồi đếm có mấy tiếng ngân
dường thừa thãi dăm ba chuông thừa thãi
lòng anh đây thừa quá một tiếng buồn
đi suốt mãi lối vàng ngang cung điện
dấu rêu phong còn vương bước hài hồng
anh ngồi với Paris và mưa nhẹ
mưa reo vui mà anh lại gieo buồn
sông Seine gọi anh ra ngồi ghế đá
cánh chim xa mù khắp một đường bay
trên phiến đá phiến hồng khô tội nghiệp
ai bỏ quên hoa cũng biết ngậm ngùi
 
mong manh
buổi sáng ngồi trong sân
hôn một đóa phù dung
buổi chiều buồn ra đứng
phù dung chết bao giờ
buổi tối hôn miếng trăng
vàng rơi biếc án thư
lại sáng nay thức dậy
trăng nằm chết bên đồi
như một ngày mới quen
áo dài ôm cỏ mộng
như một ngày đã qua
áo xưa đã theo người
 
một mai buồn chưa về
một mai hẹn cùng Paris
tôi chân viễn xứ chim di dặm dài
mắt thu xanh biếc cơn say
góc khuya quán rượu vì ai mơ màng
này đây son nhuộm môi ngoan
tôi ngang qua nhặt buổi tàn cuộc chơi
mắt người thấy cả trùng khơi
cánh buồm là chiếc lá rơi sương gầy
theo tôi theo lại từng ngày
ở con phố rộng một mai trông chờ
hứa tình rồi là bài thơ
cho đêm thức giấc ngu ngơ mà sầu
em à đêm trũng hồn sâu
đam mê đứng đợi ngọn đầu sông Seine
giờ này gió lạnh ùa lên
nương vào cho đủ lãng quên ưu phiền
Paris lên xuống ngả nghiêng
lạc đường đánh mất dấu huyền dịu xưa
ai buồn khoác áo về mưa
tôi buồn đội cả mùa chưa kịp vàng
ghé răng miếng táo non tan
kẻ răng còn đọng bàng hoàng vị em
Paris soi gương về đêm
thấy tôi ôm trọn nỗi niềm xa quê
 
mùa lá úa
như cậu bé học trò mười sáu tuổi
mắt mở to nhìn rộng phía chân trời
thênh thang quá những con đường ngang dọc
rồi vòng tròn đường thẳng và góc vuông
còn đây nhé là định đề toán học
trái táo rơi do lực kéo từ tâm
trái tim rơi có lẽ tại em mình
ngồi trong lớp mà liếc nhìn đắm đuối
anh sẽ kẻ một vòng tròn huyền bí
nhốt em ngoan trong lồng nhỏ xinh xinh
em không chịu đòi bay đi mấy bận
bắt anh theo cho hết buổi tan trường
này em thấy cánh đường cong toạ độ
đón em bay trong tâm điểm yêu đương
mà quên bẵng cuộc đời không giới hạn
và đôi khi vượt quá một phương trình
phương trình vốn đã có nhiều ẩn số
anh dò hoài tim em bỏ nơi đâu
ở điểm x nơi kia y hay z
hai ba tên đứng lơ láo ngoài đường
giờ hai đứa bụi hồng lem gấu áo
những muộn phiền ngập ứ ở hai vai
mình lặng đi hai đường kẻ miệt mài
em bên nớ anh bên này thấm mệt
chiều đại lộ lang thang hoài không hết
bên đường kia em cúi mặt bước mau
có hôm mưa có hôm nắng muôn mầu
có hạnh phúc có niềm đau dang dỡ
đôi ta có được lần nào nhìn lại
đứa bên này vượt lộ sang bên kia
lời thăm hỏi nhẹ nhàng dù sáo ngữ
chỉ nhiêu thôi mà không mở được lời
thì em ạ đường đời dài hun hút
đường song song hai đường thẳng song song
có gặp gỡ mịt mù nơi vô định
liệu chờ nhau nơi điểm cuối hành trình
anh rồi sẽ buông rời tâm trái đất
em có rơi theo nỗi nhớ ngậm ngùi
bài thơ bỏ bay theo tờ lá úa
ai đi qua nhặt lá nhuộm một mùa
 
mưa nắng
có mưa có nắng thế là
buổi mai nắng mới an hoà cỏ cây
buổi chiều một chút gió hây
làm bay chiếc lá mưa đầy áo thu...
có hoa ngủ trong sương mù
giọt sương trên lá tiếp thu đất trời
hôm qua chàng bướm rong chơi
bỏ mầu ngọc bích tô đời tịnh yên...
thuyền mơ trôi chân trời liền
buồm nâu chiếc lá an nhiên lặng nằm
biển nói gì-sao lặng câm?
bóng chim hải đảo trầm trầm rơi xa...
đủ đôi này nhé bướm hoa
này là nắng gió an hoà khúc mây
vậy mà sao buổi xum vầy
không đôi ta nhỉ ô hay lạ kì...
ghé ngồi quán biển gửi đi
phiến buồn từng phiến ù lì đong đưa
kèn saxo hơi thở đùa
ngàn con sóng dậy bờ xưa mỏi mòn...
có khi thức dậy phấn son
lúc rồi buông thả mất còn như không
thì thôi chút phận má hồng
thì thôi mưa nắng bạc vòng phù sinh..
 
mùa thu Paris
em, đôi mắt buồn xanh lơ hạt dẻ
của ngày dài ngồi quán phố Paris
trời rồi mưa hay lại nắng chân đi
trong một sớm mới hay ngoài mưa nhẹ
Pinot Noir môi hồng và rượu nhạt
ly pha lê cao cổ nghiêng rót vui
em làm gì cho tóc đổ đầy tôi
thành rêu cỏ bám đời rong rã mệt
bên kia gió tung vàng hương suối mượt
tóc mây trôi mãi mãi là chiêm bao
dòng sông Siene ai hát dạo năm nào
còn nguyên vẹn tơ vĩ cầm run bão
tôi lữ khách những lần leo dốc đạo
chuốt chén đầy đâu thể tan niềm quê
đường xa vời nối tiếp những u mê
tình yêu đã bao giờ lên tiếng gọi
em hãy ngã tựa vai tôi mệt mỏi
hai đứa ngồi giữa bàn ghế trống không
thành phố sẽ thắp lên mầu chờ đợi
của bóng đêm và thế giới im lời
tôi sẽ thở bằng nhịp tim cuồng loạn
môi em thơm còn đọng vết giận hờn
em có khóc tôi dỗ dành thôi vậy
một tình sầu gieo lá úa mênh mông
thu quyến rũ cỏ hoa nằm rung động
có yêu nhau chỉ trời đất biết thôi
ơi môi đỏ, màu san hô thần thoại
thổi phù sinh vào bờ bến tơi bời
em, đôi mắt mầu buồn tròn hạt dẻ
tôi soi em nguyên vẹn mối tình say
đừng ra về hãy gượm ngày còn dài
chờ tôi viết xong bài thơ vương vãi
ngày chưa hẹn tôi biết giờ xa cách
ngồi quán mơ, tôi dõi cánh chim muông
trong đôi mắt hồ êm màu hạt dẻ
mà thấy thu rơi giữa Paris buồn
 
nụ hôn khi ở Đà Lạt
đây xuân hương hồ thu mưa
lá nghìn chiếc úa sắc mùa vấn vương
đây tiếng buồn đục trong sương
hồn thu tan tác còn nương kiếp nào
đây đồi thông nhạc suối cao
bên cầu dáng liễu gầy hao ngậm ngùi
đây xuân hương trắng tinh khôi
này em có nhớ lần tôi hôn đầu
đây nhà thờ âm chuông sâu
giọt chìm trí nhớ giọt sầu mắt ai
cao dốc đồi sớm sương mai
áo xưa trắng mộng mây bay qua đời
đây nụ cười tiếc thế thôi
cafe Tùng của một thời xuống lên
đây xuân hương ai gọi tên
nghe mình phiêu lãng lãng quên mất còn
 
Paris trong trí nhớ
vào lễ sớm Notre Dame lễ sớm
nên mù sương trắng lắm mấy lối đi
em ngồi đợi từ giọt chuông thứ nhất
anh đến mau đón lấy giọt sau cùng
chỉ tí xíu mà giận hờn không nói
cho anh chầu suốt lễ với tâm hư
bài thánh vịnh chẳng tài nào hiểu nổi
mấy câu kinh lẩm bẫm ngó xa vời
anh năn nỉ suốt quảng đường về vội
đôi bồ câu ngơ ngẩn ngó nhìn theo
em đi mau anh cũng vội vàng mau
em bước chậm anh nào cần hối hả
hoa tháng Chín rộ mùa hoa tình ái
của Paris nhan sắc và mộng mơ
anh hái trộm cánh hoa vàng bé nhỏ
giấu trong tay chờ đánh đổi nụ cười
buổi tinh sớm Paris ngây se lạnh
đi bên em nghe hoa nở hương thơm
sương ẩm ướt tự dưng mình gần lại
gần đủ thôi hương gió tóc tơ mềm
giờ anh hiểu em chỉ vờ hờn dỗi
cho anh theo hôn tóc gió bắt đền
em e thẹn ơi mùa thu rung nhẹ
phố Paris và mắt biếc đa tình
ngày Chúa Nhật lễ tan về lối hẹp
vĩa hè cao bàn ghế café nồng
nhìn em thôi mới biết đời mầu hồng
Paris đẹp bỡi vì em xinh đẹp
Paris đẹp nhờ em mà xinh đẹp
ơi dễ thương một phố rất nồng nàn
anh cảm tạ bằng cung tình lãng mạn
tặng Paris hoa hồng thắm kiêu kỳ
 
ra về
ra về tàn cuộc rong chơi
trần ai có nhớ mãi thôi một lần
nắm bụi hề tạm phù vân
hiu hiu đồi gió mộ phần thấp cao
ra về giọt lệ má đào
hồn mê bóng cũ nhớ nhau bạc lòng
chim trời vụt biến mênh mông
xác thân hư ảo cánh đồng phù mơ
ngoài hiên nắng lụn đôi bờ
thiên thu chiếc lá một tờ bay đi
người về đâu hoa thầm thì
chiều vàng rồi nhớ tương tri sơ đầu
ra về hái sợi mưa ngâu
ném vào sương lạnh biếc mầu cỏ cây
người ở đâu hoa gầy gầy
con chim đứng khóc non tây lời buồn
 
tàn thu
nàng ơi đêm trắng lòng đêm trắng
sương lạnh đôi bờ hiên trắng sương
sương hôn chiếc lá hồn run rẩy
âm hưởng tàn thu chớm đông phương
đê mê trăng gió hờn thiếu phụ
ngơ ngẩn bên song bóng nguyệt mờ
ơi trăng biêng biếc mầu biêng biếc
vừa vỡ tan mầu hoen sắc mơ
nàng ơi dường có trăm hoa nở
thượng uyển còn hương thơm chút hương
bàn tay nâng cánh hoa mê ngủ
chợt thấy đời kia đã đoạn trường
sân khuya khe khẽ tròn chiếc lá
buông giấc tình si bay cõi đêm
ô hay có tiếng buồn lay giấc
làm đổ chén quỳnh say-say thêm
nàng ơi nguyệt trắng lòng nguyệt trắng
đau xót cung đàn phím bơ vơ
tiếng chân ai nhẹ ngoài sân gió
mà cả hồn thu không đơi chờ
hẹn nhau thuở nọ trời xuân sớm
môi hồng chưa kịp kẽ xuân xanh
mà sao xuân vội qua hiên vội
cho nét hồng nhan vỡ tan tành
 
thiền giả
ai lên đổ nắng trên đồi
nắng vui nhảy múa từng đôi từng bầy
ngày cao đầy ấp đôi vai
đón chào nắng mới ngây say hương trời
lưng đèo mắc võng ngồi chơi
sơn ca chim đậu thảnh thơi cành gầy
suối ngàn thả một sơi mây
từ non thạch động xuống đầy bãi tiên
một hôm cửa đông ngồi thiền
thấy con bướm lạ vực triền tây xa
gấp kinh dõi bướm la đà
đuổi theo mê mãi gần xa-xa gần
áo ai lộng gió dương trần
tưởng con hồ điệp hóa thân hẹn thề
vội vàng mở kinh bồ đề
hỡi ơi hồn bướm bờ mê tan nhòa
 
thu cổ điển
nàng ơi dư hương dài tóc đêm
khép nép màu hoa bờ lưng thềm
buồn con mắt ẩn vầng trăng biếc
tơ vàng sợi nhớ trôi lênh đênh
từ độ yêu người qua lối khuya
ngậm trăng hoa hẹn buổi giao thề
sương rơi ngây lạnh hồn thu thảo
có người ngồi đợi chuyện phu thê
nàng ơi thu sáng trong vườn nhỏ
kẽ lá nhuộm màu ngọc bích xanh
áo len đan vội mùa sang lạnh
vàng mơ hiên vắng sóng mong manh
ngang về xóm cũ đêm bỡ ngỡ
chân đi bước chậm dạ nao nao
người em năm nọ từng một dạo
dâng tặng mùa hoa vàng trăng sao
nàng ơi con nước đời lữ thứ
gửi giấc mơ hoài trên bến sông
ô hay cổ tích sầu thinh lặng
một giọt sương gầy rơi hư không
đây mùa thu đến mùa trăng mới
ra gội hoa vàng mưa phấn bay
ngàn thông ca hát đầu ngọn gió
ngó lại đời mình à cơn say

thu Paris
khi anh hôn em lần đầu
môi em mật ngọt nghìn sau
khi anh hôn em lần sau
môi em nguyên vẹn lần đầu
sông Seine một ngày mưa nhẹ
ô vàng lọng đỏ đón đưa
phố dăm ba người ga đợi
có mấy đôi đầu hôn mưa
em ngoan như bồ câu nhỏ
ngồi nghe chuông thánh nhà thờ
trốn mưa có hai đứa nhỏ
hôn nhau hôn ra lời thơ
rủ em ra ngồi quán rượu
ly đầy sóng sánh rượu nho
mở lòng cho tim máu đỏ
rỏ từng giọt thơ thơm tho
quán vắng nên tình mênh mông
chúng mình ngồi yên trong góc
nhấp mẫu bánh mì tan giòn
ở trong môi em môi anh
hiên ngoài bụi giăng gió vào
quán ngồi nhạc lên xôn xao
bỗng dưng mơ làm thi sĩ
để em dược là người thơ
ơ hay chiều nay Paris
vàng rơi vàng rơi phiến đá
công viên tượng trắng phai mờ
có ai đứng chờ như mơ
nghe không thầm thì chuyện trò
mùa thu và em quyến rũ
mùa thu và anh lặng thinh
và mưa tự tình xưa cũ
rồi anh sẽ đưa em về
qua ngõ sông Seine lạnh tê
dường như thu đang nức nỡ
khi tóc em đầy ngõ về
đôi đầu che chung manteau
hôn em lần cuối dại khờ
hôn em mùa thu lận đận
có tiếng buồn rơi trên sông

trà đạo
đun ấm trà tinh sớm
còn nguyên vẹn hạt sương
từ núi rừng bí ẩn
âm reo một nụ cười
nhấp môi buồn vui đủ
ngó rừng mù khói vương
lần đi hơi thở nhẹ
tiếng hoa nở trên đồi
búp sen nở trong tâm
soãi dài đôi cánh thức
chim mở một đường bay
mở một hồn đâu hay
 
và mùa thu tới
khi bóng tối kết hôn cùng ánh sáng
marguerite buồn vai áo trắng phù dâu
lá hụt hẫng rơi vèo rung sắc độ
từng tiết âm ai đánh thức cung sầu
lối xưa khuất bụi giang đầu bến đỗ
dõi hồn thu soi mở nguồn đời sau
dăm lời gió đã nhầu lên ngọn cỏ
chỉ duy em làm ướt sũng thu tàn
 
vàng ơi thu mênh mông
những khi thu đến bên hờn dỗi
ơi chao rừng núi cũng mênh mông
vàng bay từng cánh vàng mơ mộng
tô nhuộm không gian suốt một dòng
biết em hay khóc trong chiều vắng
tôi giấu hoàng hôn cuối chân mây
người quen ghé lại tình tri ngộ
tôi quen ghé lại chung rượu đầy
hôm buồn ra đứng ngoài hiên cửa
tóc thả bềnh bồng sóng u mê
ơi thu im quá không lời nói
tôi cũng lặng yên buồn lối về
mùa thu ngồi đấy cùng em đấy
có tiếng oanh vàng tôi lắng nghe
dấu chim rơi thấp sầu thăm thẳm
tiếc một hồng nhan sớm phụ phàng
trong tay lá úa mầu trao gửi
theo chút tình riêng phai phôi phai
lại về ngồi ở đồi hoa nhỏ
thu lạnh se mình mà đâu hay
mùa hoa năm cũ dưng rất lạ
cô bé rong chơi xa chân đồi
bỏ đây là cả đồng hoang dỡ
bỏ cả trời ơi suốt dặm đời
ngày mai đi vắng em đi vắng
còn lại bên tôi mỗi mùa thu
trăm nghìn chiếc lá rừng mưa đổ
ngập lối vàng xưa trắng sương mù
 
vàng rơi qua ngõ thu xưa
ai thắp sáng rừng phong ngày thu cũ
cho tôi qua đánh thức lá ngô vàng
bay đi nhé từng bầy bươm bướm nhỏ
hoá thành hoa vương tóc rối đôi hàng
ai ngồi mãi tận cuối đường ánh sáng
ơi chao tôi thế giới ngủ bên vai
hơi thở ấm đà thơm ngoan hương vị
của tình nhân hôm nọ đến kiêu kỳ
ai tay vói kéo mây trời xuống thấp
chạm dòng sông con mắt biếc xanh lơ
tôi hốt hoảng chân nai nào thấp thoáng
theo buổi chiều nhẹ quá ở trong mơ
ai hò hẹn chân trần êm nhón gót
ra ven rừng gõ cửa gọi mùa sang
cho tôi nhặt một phiến buồn trong vắt
rồi làm thơ say đắm cả cung đàn
và ai đã mang giao hoà nhập thế
phiến mầu tan vàng tô ướt không gian
tình yên đấy chờ cung buồn lên tiếng
và em ơi áo lụa là tơ ngàn
và ai đã thắp vàng pha ngọn cỏ
núi đồi xa mệt lả chuyến xe đi
nằm gối mộng lá kê đầu tâm thức
chim cành cao hót giọng tiếc xuân thì
 
yên cơ
đêm nén thở tiếng khèn qua sông rộng
sóng trăng run yểu điệu bóng giai nhân
bàn tay ngọc dâng chàng đôi mắt lệ
một ngàn năm còn nhớ bến giang hà

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...