Monday, September 28, 2020

Thai Uyen Sa 2

 Chút hương thầm - Cổ tích của người điên - Đêm sâu - Hoàng hôn của mẹ - Mẹ tôi - Phận người khát khao - Tình say 

CHÚT HƯƠNG THẦM
Chợt thấy anh trong chiều nghiêng nắng quái
Em trong ngần áo mỏng ngỡ ngàng bay
Nắng chạm vàng qua bao năm chìm nổi
Độ xa anh mềm lã dấu chân ngày
Vòng tay ấm chạm lòng chiều không đáy
Bước phong trần anh... ngựa chứng hoang say
Đã hơn nữa buồn vui đời lãng tử
Chút hương thầm em giữ mãi trên tay...
 
CỔ TÍCH CỦA NGƯỜI ĐIÊN
Ta điên ngắm cõi ta bà
Ta điên hát những câu ca tình buồn
Ta điên nhưng nhớ cội nguồn
Ta điên đứng giữa chiều buông chờ người
Ta điên nhưng biết khóc cười
Biết quên biết nhớ những người ta yêu
Biết bâng khuâng đợi bao chiều
Vì điên hoa thắm héo nhiều không tươi
Vì điên nên lắm kẻ cười
Vì điên nên chẳng cần người không tim
Vì điên nên chẳng kiếm tìm
Vì điên ta khóc như chim gọi đàn
Ta điên khóc cuộc tình tàn
Vì điên nên mới ôm ngàn khổ đau
Ta điên nên chẳng còn nhau
Vì điên nên đã nát nhàu tim ta
Ta điên quên cả xót xa
Ta điên đứng giữa phong ba tình đời
Ta điên ươm mộng xa vời
Vì điên nên cả cuộc đời nhớ nhau.
 
ĐÊM SÂU
Hương phai rồi nên lòng ta nghe đau
Đa truân duyên tơ đời còn chi đâu
Tay đang vin đời mà nghe xưa sau
Và từ đây thơ ta như đêm sâu...
Thôi này anh... thu về mang hương say
Niềm riêng tây ... tim ta ngàn thương đầy
Tình yêu xưa còn đây êm đềm thay
Vương men cay ta u sầu từng ngày
Sương lam bay tình gần mà như xa
Im nghe bao lời than trong chiều tà
Ta luôn yêu người trong đau thương qua
Từ nay tình ơi... tình rơi giang hà...
Đêm sâu ta ngồi mong chờ sâu đêm
Tâm ta u buồn bên lời ru êm
Người xa rồi nên lòng ta nghe đau
Nên thơ ta từ đây lời thêm sầu...
 
HOÀNG HÔN CỦA MẸ
Có mấy ai trên đời này luôn nhớ
Người sinh ra ta đang héo hon dần
Ngày lủi thủi trong ngôi nhà vắng lặng
Đêm chơi vơi khóc nghẹn cả tâm hồn
Con còn nhớ mẹ cõng con khắp chốn
Giữa đạn bom đói lã khóc nghẹn ngào
Mười chín tuổi như mặt trời óng ả
Khóc phận người tàn tạ trái tim thơ
Có mấy ai trên đời này còn nhớ
Thuở thiếu thời mẹ ấp ủ héo hon
Lời hát ru vẫn còn in dấu mãi
Giữa dòng đời mẹ bươn chải nuôi con
Có mấy ai còn nhớ mẹ đánh đòn
Thời thơ ấu mẹ cùng con lưu giữ
Mẹ mong con mình được tròn con chữ
Có ai còn nhớ quá khứ mẹ qua
Còn ai thấy mẹ giờ như chiếc lá
Mỏi mòn chờ ngóng những đứa con xa
Khát thèm nghe những lời con thủ thỉ
Lòng héo hon trong cùng một mái nhà
Mẹ bây giờ già khù như cột lay
Nhớ quên cho qua đoạn tháng cùng ngày
Mẹ như thể ráng chiều soi bóng nước
Trầm mặc quạnh hiu một kiếp lưu đày
Có còn ai đi về con chào mẹ
Giữa thời này vẫn còn biết dạ thưa
Hay quay lưng bên mâm cơm kiệm tiếng
Mắt mẹ buồn ứa lệ vội khô đi...
Hỡi ta ơi hãy đắn đo suy nghĩ
Mẹ cho ta chẳng quản ngại điều gì
Trong lòng mẹ giờ đây còn ấp ủ
Tình yêu con mộng mị nhất trên đời
Lòng mẹ giờ buồn tựa hoàng hôn rơi
Cũng chẳng còn bao lâu nữa xa rời
Vất vả gian truân không xô mẹ ngã
Nay tình người làm rời rã tim đau...
 
MẸ TÔI
Mẹ tôi còn đó nỗi buồn
Lời ru hay nhất cội nguồn tuổi thơ
Từ khi con lớn đến giờ
Mưa sa xuống đất mẹ bơ vơ sầu
Mẹ giờ biết đẹp xấu đâu
Cầm tay mẹ vẽ hoa ngâu mỉm cười
Bảo tôi như trẻ lên mười
Thì thầm mẹ kể chuyện người ngày xưa
Mẹ ngồi dưới nắng ban trưa
Mong con xa vắng... " trời mưa sao về ..."
Mẹ ngồi nhìn ánh trăng quê
Mong manh ước vọng vụng về đôi tay
Ngước nhìn xa thẳm chim bay
Mẹ rưng rưng bảo : "rồi mày cũng đi"
Con thương mẹ đến lạ kỳ
Ngẩn ngơ... còn lại chút gì mẹ tôi
Mẹ không hát được nữa rồi
Mênh mông nỗi nhớ xa xôi cuối trời
Con gọi mẹ không trả lời
Cau mày bóp trán ... " ôi trời ! bạn tôi ...
Thôi đừng có nói lôi thôi
Trả tôi cái chỗ tôi ngồi hôm qua "
Lòng đau con chỉ nhớ là...
Lời ru khản đặc mặn mà năm xưa
Mẹ ơi... thương mấy cho vừa
Công lao khó nhọc mẹ đưa vào đời
Bão giông súng nổ đạn rơi
Cõng con mẹ chạy xa rời chiến tranh
Lần tay mẹ kiếm chung quanh
"Đâu rồi hạnh phúc đã dành cho tôi...
Thời gian nước mắt khô rồi
Bao lời muốn nói ... nhưng thôi... vậy mà"
Bao năm đời mẹ bôn ba
Cuộc đời nghiệt ngã sương pha mái đầu
Giờ này mẹ lẫn còn đâu
Đèn khô bất lụn bao lâu... mẹ hiền...
 
PHẬN NGƯỜI KHÁT KHAO
Khi sinh ra cha mẹ cười ta khóc
Bước vào đời ta cười khóc đục trong
Hai lăm tuổi sống bôn ba côi cút
Mẹ mồ côi... con trẻ cũng mồ côi
Đây chút phận đây cũng là hương sắc
Mẹ làm cha ... cha là mẹ tảo tần
Đêm vây phủ ta cắn môi thật chặt
Ngủ đi con bình minh sẽ đến gần ...
Đôi môi không còn đường cong lận đận
Dù mai kia thân phận có ra gì
Để nụ cười thay nhắn nhủ chia ly
Chân bước vội mưa mau vì hối tiếc
Chiều giá buốt trên vai... chiều ly biệt
Áo sương mù lộng lẫy lối đi xưa
Tiếng ai hát nghe mềm như khói thuốc
Lần âm thanh về ru giấc ngủ vừa
Ta ước đến sơn lâm làm thảo khấu
Cướp tiếng reo róc rách của suối rừng
Để viết thơ tình vời vợi nhớ thương
Và sẽ kết hướng dương thành vương miện
Ta cũng sẽ vội vàng và im tiếng
Hóa thân niềm cô độc viết thành thơ
Ta mãi đợi người bên bờ sông cũ
Giải chiếu hoa cho vạn giấc mơ về...
Ta làm cuộc cách mạng dài vô kể
Thiên hạ thái bình và để yêu nhau
Bài thơ là lời khẩn cầu ứa lệ
Ta tặng ta và tặng cả cho đời...
 
TÌNH SAY
Nếu say thì cứ say như thật
Để lòng ngầy ngật với hương hoa
Tội tình chi nén trong vò rượu
Anh bước vội chờ em thiết tha
Em lạc đường mơ tận cõi xa
Trăng nghiêng xin hái chút làm quà
Đêm đốt trầm hương em ngồi đợi
Nỗi niềm yêu giữa cõi người ta...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...