Friday, September 11, 2020

Trần thị Cổ Tích

ngày tôi về Quảng Ngãi có vui không
tách cà phê gợi hương mùa xanh cũ
gió sông Trà thổi tung niềm xa xứ
đời phong ba nay tìm lại quê nhà

loay hoay gần trọn kiếp người
một hôm chợt thấy nụ cười của hoa

chơ vơ núi mịt mờ hoàng hôn lạnh
vẫn riêng mình một khoảnh trời mơ

đêm Thềm Xưa mờ ảo ánh đèn màu
đàn tung phím vẫy vùng sóng nhạc...

trăng ở đâu sao chỉ bóng đèn vàng
người xa khuất nơi nao chỗ ngồi hoang lạnh

ngoài sân vàng lá cây cỏ dường xôn xao
đèn thức đợi trăng? ghế đợi người?

BẮT ĐẦU

đã bắt đầu. đêm nghĩ về nhau
phương xa dòng nước có xanh màu
thuyền qua từng nhánh sông lấp lửng
có nhánh riêng nào cho mai sau

đã bắt đầu mơ. bắt đầu mơ
nửa khuya trăng thả một giòng thơ
à ơi ve vuốt hoài thân sóng
sóng rung sóng động sóng vỡ bờ

đã bắt đầu nhớ một người thôi
nghe chừng hơi thở đốt bờ môi
nghe chừng hương ấm luồn da thịt
gió xoắn về đâu gió rã rời

đã bắt đầu quên bẵng nỗi buồn
náo nức lưng trời thánh thót chuông
ngày lên trổi tiếng kinh cầu ấy
lộng lẫy trong lòng một tiếng... thương


CHỈ CHÂN TÌNH CÒN LẠI

xin cảm ơn đôi mắt nhìn đăm đắm
buổi tan trường bước vội ngược chiều nhau
bản nhạc “ người ngậm ngãi tìm trầm “ ai vội vã trao
cùng dòng chữ “ tôi nghi tôi quá! ”
một người ngông nghênh một người rất lạ
nay về đâu muôn nẻo ta bà

cảm ơn nhánh bồ đề chon von vách đá
bên ao rau muống nước mênh mông
người bỏ cả một ngày tìm cách
mang về trồng trước ngõ nhà tôi
(cây trứng cá gãy ngang vì bão tố
biết tôi thích bồ đề người quên bẵng hiểm nguy)
năm tháng qua bồ đề không còn nữa
gốc cây thuở nào nguyên vẹn dấu tình si

tình ủ trong tim dường như không còn chỗ
người khắc chữ T lên tay mặc máu chảy ròng
bao năm trời chưa một lần tôi dám nhìn vào đó
bạn tôi ơi
thời gian qua bao giọt máu quay về?

cảm ơn người gửi tờ giấy nhỏ
xin “sợi chỉ hồng” giữa lúc học thi
tôi láu táu gói “sợi chỉ đen” trả lại
tinh nghịch ngày nào có làm bạn “ướt mi”?

xin tạ lỗi, vô vàn lần tạ lỗi
tình người trao không dám nhận bao giờ
tôi lãng phí của người bao đêm không ngủ
bao ngày lang thang gởi mộng mây trời
bao lá thư bao bài thơ giấu kỹ
buồn hiu nằm trong vết nứt thời gian

mấy mươi năm giờ mới cảm ơn tạ lỗi
có muộn không ơi những trái tình
dẫu tình si hay chỉ tình thoáng vội
xin được cùng người tay siết một lần thôi


CÒN ĐÓ TRĂNG THU
vẫn còn đó dáng trăng thu
vẫn còn thao thức lời ru mẹ hiền
còn nguyên vẹn giấc mơ tiên
dìu ta trôi giữa triền miên phận buồn


DẠ KHÚC GỌI TÊN NGƯỜI

người sắp về chưa
sao còi tàu khắc khoải lời thương nhớ
những cơn mưa cuối mùa ướt lạnh mắt đêm
có nghe trong thinh không lời xa xăm gọi
gọi tên người gọi cả nỗi buồn tôi

giữa chốn xa đèn hắt bóng đêm thâu
thân xác gầy hao trăng nhòa khói thuốc
buông khúc đàn lẻ nhịp
người nghêu ngao khúc gió vỡ trong hồn
vòng xoáy gian nan siết đời chật vật
thơ ngân lời bao dung

về đi - về đi thôi
hơi người còn ấm bàn tay nhỏ
lời hẹn xưa còn ngọt giữa câu thơ
những con chữ đóng băng hình giọt lệ
đợi xuân về tan chảy một dòng thơm

về đi thôi - về đi
gùi theo cả rủi may
cả ngọt ngào cay đắng
cả nước mắt nụ cười
cả bóng tối và ánh sáng
vào tôi


ĐỘC HÀNH

lang thang giữa cõi đời buồn
mang theo hạt lệ cúng dường Như Lai
sương bay trắng mộng đêm dài
trắng vành khăn trắng trắng trời khói hương
mơ hồ thăm thẳm giọng chuông
mõ khuya nhịp mỏi lệ tuôn hàng hàng
thôi thôi vỡ mảnh trăng vàng
về quê khoác áo nâu sòng lên non
cũng tàn giấc mộng cỏn con
cũng phai hương nhớ cũng mòn tình xưa?

DÒNG SÔNG CÁT

Trà Khúc ơi! giữa mùa hè
chỉ có thể gọi tên người:
Dòng Sông Cát bên bờ nam

nhìn những người yêu nhau hóng mát
trong mắt nhau họ có thấy sóng sông Trà
hay chỉ ngọn gió chiều mang theo bụi cát
làm xốn mắt ai?

ôi những bàn chân thả diều bé nhỏ
có bỏng rát không em khi chạy giữa lòng sông?
dòng dịu ngọt của một đời sông mẹ
sao mỗi độ hè về
chỉ còn dào dạt chảy trong mơ?

cui cút nhỏ nhoi giữa hai bờ đèn màu rực rỡ
vóc mẹ gầy mòn... lay lắt... héo hon...
con nước quanh co, con nước ngập ngừng
chảy tức tưởi giữa ngoằn ngoèo gờ cát

du khách hỡi một lần thăm đất Quảng
dòng sông nào níu được gót lãng du
các con tôi mai này xa xứ
ký ức nào mềm mại một dòng sông
hay chỉ nhớ sông gầm gào giận dữ mỗi mùa đông
sóng xô dạt đôi bờ nát nhàu vườn rau của mẹ
hay chỉ nhớ nắng hè sấy khô dòng sông cát
khúc hát bờ xe âm vọng mơ hồ!

Trà Khúc ơi. bao giờ...Người trẻ lại?...


DƯỜNG NHƯ

dường như Huế đợi tôi
tháng ba sao đất trời còn run rẩy
bàn tay ai vẫy hoài rêu phong

dường như
có đôi mắt nào ẩn sâu trong mưa
cà phê Trường Tiền nhuộm nâu ngày xa vắng
tôi không về khói thuốc có vàng tay?

dường như ai hát trong cơn say
tôi 

con ốc vụng về náu trong lòng biển
thở bài ca dang dở
một bước vội vàng nuối tiếc trăm năm

ai gọi tôi ư? dường như là tiếng sóng
sông Hương ơi tôi sẽ quay về...


GIỮA PHỐ XA

chiều lang thang cùng mưa bay trong nắng
lòng hỏi thầm còn lại những gì đây
đường ta đi. gót mòn. thênh thang lắm
tiếng hát người lồng lộng giữa trời mây

xin gửi hết yêu thương về chốn cũ
phố vẫn hiền trong nỗi nhớ hôm nay
em nhớ hái giùm ta nhành sứ trắng
hương tình thân còn tỏa ngát trên tay

ta bây giờ lòng như con đường vắng
ngẩn ngơ nhìn từng giọt nắng tàn phai
xuân chưa về nên mai chưa nở
ta chưa về nên khói thuốc bỗng cay...

ta bây giờ như rừng cây im gió
ngắm hoàng hôn mà luyến tiếc ngày qua
em chưa về chốn xa xưa còn đợi
ta chưa về giữa phố xa nhớ người


GỞI VÀO HƯ KHÔNG
*thương tiếc Hạnh Tâm


đời nặng nề đến thế sao em
bỏ đi mà không kịp nói hết với nhau những gì muốn nói
hôm em đi mây Quảng Ngãi đổi màu
âm u như nỗi buồn không thể tỏ

cứ ngỡ mọi đau xót đã qua
cứ ngỡ em đang lau khô nước mắt
dần về chân trời sáng
ngờ đâu
em riêng giấu trong lòng khối băng lạnh toát
ngờ đâu trong em một vùng tuyệt vọng chìm sâu
không- người- thấu- hiểu

trời cướp của em giấc ngủ bình thường nơi dương thế
em đành chọn giấc thiên thu?
ta mất em rồi
mất luôn những phút giây ngồi nghe nhau nói
mất những buổi chiều cùng nhau lang thang
mất tiếng cười đêm giao thừa rộn rã
ta mất em rồi
ôi người con gái
nụ cười rất tươi sao ánh mắt thật buồn
em tài hoa, mẫn tuệ
em ấm áp dịu hiền
em dạt dào sôi nổi
em cao thượng, trong ngần
vắt máu từ tim mang hạnh phúc cho đời
mà đời thật vô tâm
mà ta quá đỗi vô tâm
em đang đuối sức ta lại tin em mạnh mẽ hơn người!

ừ thì em đi
đi theo đường em đã chọn
giận dỗi em thì cũng thế
tiếc thương thì cũng thế
em - nàng tiên mắc đọa
ghé lại dương gian một phút lụy đời

Hạnh Tâm ơi! đường trần gai nhọn
xin nẻo mây trời nâng nhẹ bước chân son


HỎI THẦM THÔI

loài hoa dại tỏa hương đêm nay
theo từng bước mùa lướt nhẹ
thu mình im trong hồn cây
ta nghe lòng bỗng sang hè

có ai qua phố cho ta cầm tay
rủ rỉ vui buồn ngày vắng lời thăm hỏi
dưới hiên đời chói chang ta cúi hôn nụ tình buốt giá
thương bóng chim cuối ngày
soãi cánh lạnh đường bay

có bóng mát nào cho ta tìm về
có thảm cỏ nào cho ta gối êm
có dòng sông nào cùng ta thao thức
đêm nghe biển gào
đêm nghe đất thét
đêm nghe rừng giãy dụa hỏi ngày mai?

còn có nơi nào
còn có ai...?


KHI TA HÔN NHAU

em kiễng chân lên
háo hức đón từ anh
nụ hôn mùi thuốc lá
lửa trời hừng hực
em ngún dần ngún dần
cháy đến tận cùng trên môi anh

khi anh hôn em
nụ hôn mùi rượu chát
hương xuân tràn căng ngực
nồng nàn bứt rứt
tim em lảo đảo say mèm

khi ta hôn nhau
nụ hôn mùi thuốc phiện
anh dật dờ trong cơn nghiện
quằn quại
nỗi nhớ mộng du

khi ta hôn nhau
nụ hôn từ tạ
đất hỏi trời mưa sao mắt em ướt thế
mây hỏi gió rừng sao cỏ úa trên mi anh
cây hỏi cây sao tiếng hót ban chiều bay mất
người hỏi người sao lòng quá chật
ta hỏi mình tình nào không chênh vênh


KỊP

Đã dặn nhau Đừng đưa tiễn
Tàu còn năm phút rời ga
Sao cứ đăm đăm về một phía
Cửa toa số 9 Không anh

Tàu còn bốn phút
Gió lùa cửa toa số 9
Thời gian căng dài khắc khoải
Vội chi tàu ơi

Còn ba phút Lao vào
Mớ tóc lòa xòa
Đôi mắt kiếm tìm Thảng thốt
Nắng ga trưa dìu dịu mơ màng

Vẫn còn kịp mỉm cười
Vẫn còn kịp siết tay
Vẫn còn kịp cài nụ hôn lên tóc
Và kịp thấy Trong đáy mắt nhau
Những giọt lệ vẫy vùng


LẢO ĐẢO TÚY VÂN

Túy vân! Túy vân!
hồn mây lảo đảo
nhỏ giọt rượu đào
choáng váng hồn ta

ngời ngợi trăng xưa
thức cùng cát trắng
biển hát ru người
lời ru xa vắng
biển gió hôn người
nụ hôn thầm lặng
sóng bạc trăng vàng
mênh mang mênh mang

ta người bỏ cuộc
quên mất một người
nhìn theo không nói
mây cuồn cuộn trôi...

một thời thanh xuân
một trời hoài bão
vòng đời cuốn xoay
ngồi ôm mộng ảo!

một chiều...
dạo sân trường cũ
giật mình
gặp lại Túy Vân xưa

Túy Vân! Túy Vân!
sương nhuốm mái đầu
hồn mây còn ngấm
rượu đào năm nao

ta người có lỗi
ngóng theo một người
lời kinh sám hối
điêu tàn trên môi...


MẮT BÍCH KHÊ

đôi mắt ấy trong veo trời Thiên Ấn
long lanh nắng mật tơ vàng
đôi mắt ấy dập dồn sóng cuộn
vỗ tơi bời vỗ nát mảnh tình điên

kìa Song Châu-Xuân Hương-Bích Thủy-Ngọc Kiều…
nàng xô dạt trăng sao khuấy đảo trời huyễn mộng
thu vào dáng hình những hừng đông sương đọng
những đêm sâu chói lọi ánh trời
phả vào thơ muôn điệu nhạc chơi vơi

người ngắm giai nhân bằng ánh sáng
ánh sáng nhập hồn người hóa mắt pha lê
đôi mắt pha lê tự thuở lên mười
chứa cả mầm thuốc nổ tuổi đôi mươi

bỏ lại xiềng xích một thời
người lên đường đi về hướng ấy
hướng của kỳ dị hương, hoa
của lạ lùng sóng động
hướng của hào quang vĩnh cửu sắc màu
lộng lẫy một trời thơ


MỘT BÓNG

tấp tểnh đường đời tôi đi
thét gào gió não nùng mưa
cung đàn xưa lặng ngắt
cánh buồm thơ khao khát biển hẹn thề

thất thểu lề đời tôi đi
hoàng hôn thăm thẳm 

tìm lời ru vỗ về con tim trắng

có còn không đóm lửa xa thắc thỏm
góc vườn xuân ai thắp? đợi tôi về?


MỘT DÒNG XANH

- tưởng niệm nhà thơ Bích Khê


mưa vàng chân mộ
lửa rực đầu nhang
có phải hồn thiêng giao cảm khách đa tình?

dằng dặc bao năm
khát vọng mồ sâu trỗi dậy rung sóng dị thường
quạ đen không còn đất đậu

ba mươi năm đời tưởng chừng chưa kịp sống
mà thơ lay chuyển góc trời
mà thơ sững sờ lõa thể
mà thơ đê mê tì bà hương

gió đông lồng lộng câu thơ xẻ trời
riêng một đường bay


MÙA THU CHÁY
bay nửa vòng đời vật vã tìm nhau
chưa kịp chạm tay mùa thu đã cháy
trong lá khô đôi môi nào run rẩy
mãi hoài không gọi nổi một cái tên

NGÀY TÔI VỀ QUẢNG NGÃI CÓ VUI KHÔNG

tôi đã về Quảng Ngãi có vui không
nắng sân ga run run màu hạnh ngộ
sợi tóc mềm ngân nga lời ca nhỏ
vỗ về tôi bao con sóng dịu dàng

ngày tôi về Quảng Ngãi có vui không
tách cà phê gợi hương mùa xanh cũ
gió sông Trà thổi tung niềm xa xứ
đời phong ba nay tìm lại quê nhà

đón tôi về Quảng Ngãi có vui không
khuya biển thức kể chuyện đời giông bão
mắt người sâu mà nỗi sầu chưa cạn
lời riêng chung chén rượu cháy môi cười

buồn hay vui. cũng xin cùng ngồi lại
quá nửa dốc đời. mấy nẻo phù vân
tôi trở về ấm tình quê tình bạn
gọi bao lần Quảng Ngãi dấu yêu ơi...

NGỘ

thôi không còn chỗ đi về
ngồi đây với cỏ bên lề nhân gian
long lanh giọt giọt chuông vàng
gội cho sạch hết gian nan cuộc người


RƯỢU BẠN BÈ

bạn về gom nắng vàng quê cũ
chất đầy thuyền. ngược bến xưa. xanh
dăm ba mống chúng mình ngồi lại
góp nhặt thân tình trên ngày tháng mong manh

hàng long não giữa sân trường còn đợi
bước chân tìm quanh quẩn bóng thời gian
giữ giùm nhau chiếc lá rơi ngày ấy
chạm vu vơ trên mỏng mảnh vai người

còi cọc lớn lên giữa thời tao loạn
tuổi trẻ chúng mình chân bước hoang mang
tuổi trẻ chúng mình giữa hai lằn đạn
giữa đất nước buồn. buồn như khói nhang

rồi cũng lụi tàn tháng năm bão lửa
nước vẫn trôi lặng lẽ dưới chân cầu
mây viễn xứ một hôm buồn viễn xứ
về lại quê nhà han hỏi nỗi đời nhau

ngày sắp cạn. rượu bạn bè không cạn
nào. nâng ly. ta ngửa mặt cười khà


THÁNG GIÊNG

tháng giêng xòe tay hứng nắng
nhếch môi cười đủng đỉnh bước xuân
ẩn mình sau non tơ lá biếc
lén thả thơ tình vào mắt bâng khuâng

tháng giêng nhoẻn cười an lạc
nhìn thấu ta bà trong hạt bụi cay
nắm tay tháng ngày cất vang tiếng hát
tô lại môi hồng quên bẵng chuyện dở hay

tháng giêng bạn bè thương mến
quấn quýt bên nhau rộn tiếng cười giòn
rượu nồng hạt dưa cà phê bánh mứt
kỷ niệm tươi hồng tay ấm trong tay

tháng giêng cuộn tròn ấm áp tình thân
nụ cười chị nụ cười em tươi thắm
mắt mẹ sáng ngời bên lời con ríu rít
tạ ơn đời ta còn có tháng giêng

tháng giêng gởi người nụ cười thương nhớ
trăng nguyên tiêu không đủ sáng hai nơi
lắng lòng nghe trái tim người còn đập
nhịp yêu thương cho ngọt buổi tương phùng

và cứ thế
tháng giêng cười khúc khích
ung dung
những bước khởi đầu


THÁNG GIÊNG MƠ

tháng giêng người về trời chưa quên rét
ngày đón nhau mai rực nở hoa vàng
tình chênh chao theo canh đời nghiệt ngã
môi vỗ về tìm lại những đêm xa
tháng giêng mang về vòng tay thương nhớ
choàng quanh em sưởi ấm những mong chờ
đêm cuồn cuộn đêm trào dâng đêm bùng vỡ
ngày xôn xao ngày cuống quýt ân cần
về bên nhau thời gian hoá sóng
lòng biển xanh quên giận dỗi nghi ngờ
về bên nhau hồn nguyên tiêu xao động
thả nhánh thơ vàng mát ngọt màu trăng
mùa xuân trong ngần trên từng nhánh lá
mắt ai cười ấm cả nắng giêng mơ
bên thềm xưa khúc tình ca hoá đá
gọi trăm năm gọi mãi tiếng yêu người


THỀM XƯA

đêm nay chân bước về Thềm Xưa
gió ru lời nhớ
nhớ tiếng hát em bay vào cõi mơ màng
tiếng hát bay
bay qua hồn trăn trở
nhạc quán ta ngồi vọng khúc tri âm

đêm thềm xưa em ngoan tóc xõa
nốt nhạc lơi môi ướt thì thầm
bước nhẹ êm sao đàn ghi-ta run rẩy
điệu hào hoa dìu dặt cung sầu
đêm thềm xưa mờ ảo ánh đèn màu
đàn tung phím vẫy vùng sóng nhạc
lời ca anh thoảng về từ nơi nào xa thẳm
đắm hồn ai da diết điệu ru trầm

ngồi nơi đây bỗng dưng hồn thành khói
thành gió ngàn thành mây tỏa thênh thang
ngồi nơi đây dường như lòng chợt khác
náo động quay cuồng... xin dừng lại ngoài kia...


THEO NẮNG HẠ TA VỀ

tôi đã ra đi từ ngôi trường con gái
chân bước ngập ngừng và mắt ướt rưng rưng
tháng năm chập chùng bao vui buồn được mất
sáng mãi trong hồn một sắc trắng tinh khôi

mưa nắng cuộc đời vây phủ quanh tôi
có ánh mắt thầy cô
có giọng nói bạn bè yêu thương an ủi
bóng hoàng hôn trôi qua mái đầu chớm bạc
lá phượng cành bàng xanh nỗi nhớ mênh mang

nắng hạ chiều nay đưa người về chốn cũ
chân bước rộn ràng sao mắt lại rưng rưng
ngày hội ngộ vang tiếng cười thơ trẻ
thầy cô ơi! bạn bè ơi!
kỷ niệm đón ta về!

mái trường xưa giờ không còn… tên nữa!

mà âm vang vẫn lắng đọng vô cùng
vẫn ấm áp từng ngày như mặt trời kia ấm áp
tà áo lụa năm xưa vẫn trắng đến nao lòng…


THƠ nguyễn đăng trình

LỜI MUỘN CHO TRẦM

ba mươi năm ba mươi năm
xa cô bạn học tên Trầm ngày xưa
tôi về Quảng cuối mùa mưa
một trời áp thấp bão vừa ngớt xong
Trầm đang yên ấm bên chồng
làm sao tôi trải tấm lòng tôi ra
bão trời ập đến rồi qua
bão lòng âm ỉ vậy mà lê thê
ra thăm đôi bữa tôi về
cõng theo nỗi nhớ Trầm tê tái đầy
nói gì sau cái bắt tay
thầm mong Trầm mãi tháng ngày hoa khôi

(báo GIÁO DỤC THỜI ĐẠI - 2003)


NGÀY NHẬN LẠI NHỎ 18 TUỔI

nàng trả nợ cho ta một trời kỷ niệm
một tình yêu óng mượt suối xuân thì
cặp môi trầm hồng phớt cánh trà mi
đôi hồ mắt bao lần ta chết đuối

ta chìm nổi khắp cõi người xui rủi
nửa trăm năm trầy trật nửa đời hư
thương trái tim thầm đếm nhịp rã nhừ
luôn thao thức một ngày mưa rực nắng

ba mươi năm gùi cuộc tình thầm lặng
lủi thủi tìm em trong những giấc mơ
ru dỗ niềm tin từng phút từng giờ
ngày nhận lại nhỏ Trầm mười tám tuổi.

2006


TÔI DÀNH CHO TÔI

tôi dành cho tôi
một ngày tĩnh lặng
ngồi xếp đời mình
trong chiếc lá khô

lá đã từng xanh
hết mình xanh ngát
lá đã từng vàng
ngây ngất thu sang

tôi dành cho tôi
bộn bề nhang khói
ngơ ngác nỗi buồn
biệt dấu trăm năm

mùa đi thao thức
chôn lời ước thề
chuyện tình đau nhức
tìm đâu nẻo về

tôi dành cho tôi
một đóa hoa ngời
nở từ muôn kiếp
trên môi một người


TÔI SẼ LẶNG YÊN

làm sao em giấu được tôi
khi môi em cười mà mắt buồn đến thế
tôi thấy trong mắt em
làn gió hoang vu bay qua đỉnh chiều xơ xác
giọt sương âm thầm nhỏ xuống bóng tịch liêu

làm sao giấu được tôi
khi giọng hát em rơi từng tiếng thở dài
trên màu hoa ủ rũ
em che nước mắt mình sau tấm bia mộ thời gian
theo chiếc thuyền không trôi ngược lên ngàn

mời em đến cùng tôi
nơi góc cà phê ấm
dù ánh sáng nhạt nhòa không đủ tỏ mặt nhau
trải cho hết niềm cay đắng

xin mời em về ngắm
dòng sông quê hào phóng gió trời
nghe mùa đông trở mình gọi nắng
nghe lòng mình chuyển khúc nhạc vui

hãy nắm chặt tay tôi
hãy tựa vai tôi
khóc cho trôi hết muộn phiền
khóc cho tàn hết đảo điên

dù ở nơi nào
tôi cũng sẽ lặng yên
nghe em nói
và tim tôi cũng muốn nói bao điều...


TRĂNG MẬT XUÂN

Này xống áo này dép giày này mũ nón
Hãy tung vào một xó
Ta và xuân
Nguyên thủy rạng ngời

Đêm huyền diệu đêm chơi vơi đêm ngạt ngào hương xuân ngây ngất
Ta ngã vào xuân quyện vào xuân bay lên bay lên đỉnh trời bát ngát
Nước bềnh bồng mây bềnh bồng gió mơn man lời hoa dìu dặt
Ngực biển phập phồng phả làn hơi ấm
Ngàn cây run run bật nảy chồi xuân

Xuân hỡi xuân ,xuân tràn trề mật ngọt
Em, em ơi! Uống cạn môi mềm
Xuân của đất của trời là mãi mãi
Còn xuân đời có trở lại không em?


VÀ… TÔI HIỂU

Cái gã ba lơn ngày ấy
Giờ ra chơi nào cũng gọi tên tôi
Để rồi nhận lại Cái nguýt dài Rất chảnh

Dòng đời bon nhanh
Mỗi người một cảnh
Gã lại gọi ngày gọi đêm
Gọi mưa gọi nắng
Gọi khi đời bầm dập
Gọi khi lòng đớn đau

Gọi lâu đến thế mà tôi không nghe
Đến khi nghe rồi sao tôi không hiểu
Trời đất ơi!
Gã dấu tình yêu ở đâu kỹ thế?
Ba mấy năm rồi vẫn trong trẻo tinh khôi

Chiều nay gã lại gọi tên tôi
Giữa những dòng thơ
Và…tôi hiểu…


VỀ HUẾ

bước rón rén kẻo giật mình trưa Huế
tôi trở về tìm trong-vắt-nụ-thời- gian
hoàng thành xưa xốn xang màu rêu nhớ
sông Hương ngừng trôi sững một câu hò

tôi vén từng con sóng tìm em
tìm bóng dáng bạn bè
tìm giấc mơ giấu trong lòng Huế
thuở lá non tơ cứ tưởng đã xanh cành

em bỏ Huế đi đâu
để bao năm qua những con đường quên ngủ
hoa bâng khuâng ray rứt tím trên đồi
nhịp Trường Tiền nửa vòng cong lơ lửng
Túy Vân bạc đầu khản giọng gọi mùa xanh

siết tay Huế
siết tay những ngọt ngào rất Huế
phút yên bình
tôi cười khóc với… tôi xưa…


VỀ TRƯỜNG XƯA

Trần Quốc Tuấn Trần Quốc Tuấn
trường xưa yêu dấu bâng khuâng ta về
đưa tay nhẹ hứng tiếng ve
hứng luôn cả những lời thề chưa trao

dường như một chút xôn xao
dường như một chút .. nôn nao gặp người.
ngày xưa có một nụ cười
nặng vai ta suốt một đời lãng du...

về nghe tiếng trống mùa thu
thơm hương mực tím thơm lời ru xưa
lời-ru-bục-giảng sớm trưa
lời- ru- thao- thức đò đưa nhọc nhằn

về nghe một chút...ăn năn
nghe mình nhỏ dại giữa ngàn yêu thương
ngày xưa có một mái trường
ta mang theo suốt một đời không quên


VỚI NGƯỜI ĐÃ KHUẤT

1.
nửa đêm mẹ choàng tỉnh giấc
tiếng anh gọi mẹ thiết tha
mẹ khêu ngọn đèn hiu hắt
khóc con giờ đã khuất xa…

mẹ ra mở toang cửa sổ
xanh xao một vỏ trăng gầy
lay lắt tàu dừa lả ngọn
gió về hun hút sương bay…

lặng lẽ mẹ đi nằm
ngọn đèn dầu trông theo đỏ mắt
chiếc chõng tre đôi ba lần kĩu kịt
con dế bên thềm cất tiếng khóc
mẹ ơi!

2.
còn em ngồi đây
hồn ngoài cửa sổ
với trăng
và với anh

trăng ẩn mình trong mây giấu nỗi buồn của núi
anh ẩn mình nơi nao
em lầm lũi tìm mãi trái tim mình

đêm đêm chỗ anh nằm
sương thấm từng sớ gỗ
gió miên man thổi điệu sáo ru hồn

đêm đêm
chỗ em nằm
nghìn con mắt mỏi
trừng trừng canh thâu…



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...