Thursday, September 10, 2020

Võ Miên Trường 2

 Chạm ký ức đêm - Chiều nắng vỡ - Mặc - Nguyệt quế - Trả - Từ - 

Thương con sóng đa đoan
Vỗ ngang miền ái ngại
Nụ em mùa thần thoại
Dạt bờ anh liêu trai ...

CHẠM KÝ ỨC ĐÊM ...
Đã từng mây gió mù khơi
Đã từng thấm đẫm khóc cười thế nhân
Từng rong chơi giữa lặng thầm
Từng xanh biếc lá từng cầm cố đau
Cũng từng sương khói đến nhàu
Chạm đêm ký ức lên màu rong rêu
Đã từng bày biện góc chiều
Xếp hàng con chữ mà liều lĩnh ru
Từng lênh đênh giấu ngôn từ
Vào tâm mắt sóng mà chờ triều lên
Nương đời dỗ những ấm êm
Cố dành dụm nhớ để quên ru mình ...

CHIỀU NẮNG VỠ
Hoàng hôn dắt nắng xa chiều
Lưng trời vắt dải lụa điều mỏng manh
Muộn màng từng giọt nắng xanh
Gặp nhau nắng vỡ trên nhành gió lơi
Lá vàng từng chiếc nhẹ rời
Chút duyên chuốc cạn cuộc chơi vừa tàn
Hiên đời mượn bóng lang thang
Chiều nghiêng thắp lửa nắng chan đốt lòng
Long lanh giọt đắng lặng trông
Thân đời gấp lại một vòng thời gian
Nắng chiều giọt thấm giọt loang
Hoang mang em nhặt đa đoan buộc mình..

MẶC
Mặc ...sương bàng bạc trải
Mặc ...sóng dội bờ ai
Nỗi đau rồi tự vỡ
Chảy mềm giấc mơ phai
Mặc ...đền đài nghiêng ngả
Mặc ... nhân thế vào ra
Chốt cửa buồn ẩn dật
Ngôn ngữ ...Người ...Rồi ... xa ...

NGUYỆT QUẾ
Em về dọn góc vườn rêu
Trải thương mời gọi mùa yêu dấu về
Khúc tình thu lặng im nghe
Hiên nhà nguyệt quế ngát nhoè hương xưa
Nụ cười tháng chín đong đưa ...

NỖI NHỚ ĐI HOANG
Hơn một lần Thả nỗi nhớ đi hoang
Ta lang thang tìm lại ngày xưa
trên lối mòn lạ lẫm
Nhặt nỗi buồn chưng cất niềm đau có thật
Thuở nụ tình thơm nõn mắt môi xuân

Dấu yêu ơi Sao thương nhớ cứ xa dần
Đường đột lắm tim dường như ngừng đập
Nghe heo may lật từng trang ký ức
Thu dắt mùa về trên lối gió vàng hoa…

Giữa mây trời tím ngắt, mình ta
Từng bước chân ngẩn ngơ như phải lòng đá sỏi
Xôn xao trời một vùng xưa vẫy gọi
Ta guộc gầy đếm được mất chênh vênh

Thêm một lần cùng nỗi nhớ buồn tênh
Tiếng kinh cầu ngày nào chấp chới
Biết trang đời có còn ai chờ đợi
Soi bóng mình thăm thẳm nhớ ngày xưa.

TRẢ
Ừ thôi Trả nắng cho ngày
Trả trăng cho những rằm đầy khuyết nhau
Trả người nửa khối tình đau
Trả bờ môi ấy đã nhàu gió đêm
Đam mê mang trả lại em
Còn men rượu đắng trả mềm môi say
Trả ai ngày tháng loay hoay
Tôi hoan lạc với đọa đầy riêng tôi
Trả đời những giọt thơ rơi
Đêm nay uống cạn đầy vơi… tiếng lòng...

TỪ
Từ em giọt nắng trong ngần
Ta như bóng ngã phù vân cửa thiền
Em từ va vấp nỗi phiền
Trăm năm vay mượn bình yên cõi này ...
Từ em ...gói mở hình hài
Lật nghiêng tiền kiếp ta ...cay đắng ... tìm ...



No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...