Monday, September 14, 2020

Từ Kế Tường

 Cút bắt - Mùa thu đi học - Thơ đề lên ngón tay - Tình Bolero 1, 2, 3 - Mùa sim chín -  Thời không bạn - Ngồi dựa Trường Giang - Có ai qua đường vắng - Người ở phía hoa vàng - Tình Bolero - Thơ đề lên trăng sớm mai - Những cơn mưa tháng 7 - Tái hiện giấc mơ - Thánh Nữ 3, 2, 1

CÚT BẮT
Tìm được tiếng nói chung mới đến được với nhau
Duyên đã chớm thì kết nụ
Đến được với nhau mà không giữ thì lòng không bền
Duyên kết nụ mà không nở hoa thì nợ ngắn
Chỉ đưa nhau qua một đoạn đường
Nguyệt Quế hết mùa bông
Con chim vịt trên cây cao kêu một mình
Màn che cửa một ngày nóng bức
Con đường phía trước không ai về
Thời gian đếm ngược trên tờ lịch mỏng
Ta tự ru ta Trên cánh võng không nằm
Treo lại góc trời xa cũ
Cơn gió nào qua vườn mà không cuốn lá rơi
Mặt hồ nào không gợn sóng
Dù chỉ rớt nhẹ một giọt sương?
Giữa mênh mông ngày tháng
Bao nhiêu gương mặt người
Những ngón tay mềm ấm lạnh để nắm lấy nhau
Nhưng không giữ được
Trách gì người muốn quay lưng?

MÙA THU ĐI HỌC
ngay trong thành phố
Những tán cây cổ thụ vươn
cao khỏi mái ngói nâu
Cỏ và rêu xanh phía dưới
Đất nồng nàn hơi mưa
Tiếng ve thả xuống bồi hồi
mỗi bước chân mùa hạ
 
Cách đây mấy chục năm tôi
ngồi trên băng đá tuổi thanh xuân
Những chùm phượng vỡ mùa hè nào thuở trước
Vẫn cháy đỏ màu lửa nung trong mắt
Rưng rưng một khoảng trời
Thênh thang con đường chạy qua vườn Tao Đàn
Thành phố sôi lên từng viên gạch cũ
 
Thời gian qua nhanh trên tóc người
Tro than còn lại trong bóng hình kỷ niệm
Ai còn tìm nhặt những chiếc lá cuốn đi theo gió
Màu áo ấy, nhánh tóc ấy, đôi mắt ấy
Tiếng chim đọng lại lúc buồn vui
 
Ôi những tháng năm bắt đầu mùa hạ
Tiếng ve vẫn kêu vang trong vườn Tao Đàn
Tôi trở lại băng đá xưa kịp hứng chùm phượng lửa
Cây vẫn thế, mỗi ngày cao hơn vươn khỏi mái ngói nâu
Góc phố mở ra một khoảng trời trong
Những ngôi nhà sáng lóa cùng âm thanh ồn ã
Có ai không về, tiếng guốc gõ thật xa…
 
Khu vườn vẫn xanh miên man như đã từng xanh
Tiếng ve bừng bừng khắc khoải
Tôi đến đây để nằm dài trên cỏ
Hồi tưởng một vùng ký ức
ghi dấu ấn vào cột mốc đời người
Những kỷ niệm rung chuông trước cổng trường em
Nhắc dài vỉa hè góc phố tôi qua.

THƠ ĐỀ LÊN NGÓN TAY
Thương chim gọi vịt phía đầu mây
Tiếng kêu theo gió úa vàng tay
Chín chiều ruột thắt đau từng ngón
Đếm đủ mười năm sương khói bay
Ta như thân ốc hồn vay mượn
Sóng biển ngàn khơi khuất cánh buồm
Trôi hết mấy mua lưu ly tím
Cách một trời quên sao nhớ thêm
Những đường phố cũ. Những sân ga
Bao mùa mưa nắng. Nắng mưa qua
Ta về quán gió còn bay tóc
Nhặt cánh dầu rơi mắt ướt nhoà
Sài Gòn quanh quẩn năm cùng tháng
Đã hết thời gian hẹn cố nhân
Tóc điểm vui buồn thì vô tận
Mỗi ngụm cà phê nghẹn mấy lần
Thôi em ở lại mắt môi cười
Mỗi ngón tay màu vẽ thắm tươi
Ta đốt trầm hương soi cổ tích
Trong khói thơm bay để nhớ người.
 
TÌNH BOLERO 4
Ta giấu nửa đời buồn
Yêu em khi nghiêng mắt
Đêm trắng cánh quỳnh hương
Hẹn nhau từ cổ tích
Duyên kiếp qua mấy lần
Tái hồi làm tri kỷ
Giờ gặp lại hồng nhan
Trái tim yêu vướng lụy
Lở dở mấy cuộc tình
Ôm trái sầu chín vội
Chớ trách ta mà tội
Như lá mấy mùa rơi
Lận đận ở bên trời
Công danh làn sương mỏng
Bo le ro ảo mộng
Hát mãi cuộc tình không
Nên yêu em biết mấy
Nhặt cát bụi đề thơ
Mượn lời con dế gáy
Đồi cỏ khuya trăng mờ
Ta với em là gì
Giấu nhau trong ánh mắt
Ngấn lệ đã tràn mi
Tựa bóng hình rõ mặt
Em và ta như biển
Tình đã lỡ mênh mông
Đôi bờ đôi cánh nhạn
Cố bay phía ngược dòng
Em lúc phía trời mây
Ta về đồi hoa cúc
Mấy cơn mưa ướt mắt
Uống khan chén rượu sầu
Ta đi dưới mưa ngâu
Tìm em từ một thuở
Đóa hoa vàng mấy độ
Nở một lần trên tay.
 
TÌNH BOLERO 3
Ta về. Hồn cát bụi xa
Mùa trăng treo cũng khuyết qua phía người
Hiên xưa còn tiếng nói cười
Mở ra trời cũ vàng tươi nắng chờ
Ai rồi không tiếc giấc mơ
Dẫu cho mưa nắng ơ thờ nắng mưa
Trả về như cỏ ngày xưa
Mùa rồi cũng sẽ sang mùa thôi em
Đêm nằm thức trắng lòng đêm
Ngày mai vẫn tới, dài thêm một ngày
Con đường vẫn lá vàng bay
Bàn chân buổi trước hàng cây se lòng
Khoảng trời ngang cửa mênh mông
Nghe quen tiếng gió thổi không bến bờ
Bo-le-ro hát đợi chờ
Nối dài thêm mỗi câu thơ ngậm ngùi.
 
TÌNH BOLERO 2

Bỗng có người đi qua giấc 
Vai áo xanh nghiêng thời con gái
Mái tóc ấy thơm mùi thơ dại
Tiếng nói cười trong trẻo bay theo
Bo- le- ro xiêu lạc quê nghèo
Đèn thành phố đêm mưa ướt mắt
Ta lớn khôn từ con hẻm chật
Ra mặt đường xuôi ngược tìm nhau
Những mùa đi trên cánh hoa dầu
Xoay chong chóng bên trời mơ ước
Trang cổ tích mấy lần tìm được
Chỉ một người trôi giạt không về
Trong mơ hồ xao xác tiếng ve
Ta đi nhặt nỗi buồn hoa phượng
Tới ngã ba hẹn hò mộng tưởng
Đứng một mình thương buổi chia tay
Bo-le-ro câu hát gừng cay
Em có nhớ một thời muối mặn
Có thao thức như ta đêm trắng
Buồn ngậm ngùi tiếc nửa giấc mơ.
 
MÙA SIM CHÍN
Mùa sim chín khu vườn hiu hắt
Em qua cầu vin tóc mưa bay
Tóc ướt rối vai, đừng ướt mắt
Thương người đi mất tới hôm nay

THỜI KHÔNG BẠN
Rượu đã buồn như thời không bạn
Một mình ta độc ẩm giữa đêm
Nghe mưa tới bỗng nhiên hào sảng
Chấp nửa đời sau chẳng có em

NGỒI DỰA TRƯỜNG GIANG
Một ngày nọ sương rơi lất phất
Xách cần câu ngồi dựa trường giang
Lớp lớp sóng cồn lên ngọn trúc
Cá ăn câu sao lệ mấy hàng?

CÓ AI QUA ĐƯỜNG VẮNG
Ta ngồi đợi giữa mưa và nắng
Tiếng chân em theo cát bụi về
Tà áo mộng thoáng qua đường vắng
Lá tơi bời vàng hết cơn mê

NGƯỜI Ở PHÍA HOA VÀNG
Bên rào vắng hoa vàng vẫn nở
Em đi từ hôm ấy rất xa
Khu vườn cũ bao mùa trăng vỡ
Tôi về đây sầu với quê nhà
 
TÌNH BOLERO
Nghe em hát bolero
Khúc ca ngày ấy, không ngờ còn đây
Hát từ trong hạt mưa bay
Ra ngoài hiên nắng những ngày nhớ mong
Bolero thuở theo chồng
Chim đa đa mỏi lòng mong một người
Cầu tre lắt lẻo trêu ngươi
Em qua mấy nhịp môi cười tái tê
Nằm nghiêng gối sợi tóc thề
Thương em nát ruột tôi về kịp đâu
Nên chi câu hát qua cầu
Trao người ở lại tình đầu nhạt phai
Ngày xưa phố nhỏ, đường dài
Hàng cây đổ bóng cho ai theo cùng
Bầy ve trên tán phượng rung
Cánh màu lửa cháy không trung đỏ bừng
Bolero bước ngập ngừng
Mối tình thơ dại tôi từng đa mang
Đã đi qua hết tuổi vàng
Bây giờ nghe lại vẫn bàng hoàng thương
Nghe em hát lúc sang đường
Nắm tay rất khẽ, nén buồn chia tay
Quán xưa nhớ dáng hao gầy
Tóc vương vai áo còn quay quắt lòng
Trách gì bến đục, bến trong
Trách gì người đã long đong phận mình
Chỉ thương không hết mối tình
Bolero gói tàn canh mối sầu
Thương em tôi tát bể dâu
Mong dòng nước cạn nông sâu một lần
Người ca duyên phận bâng khuâng
Đã khơi kỷ niệm xa gần về theo
Bolero của xóm nghèo
Ánh đèn hiu hắt bóng liêu xiêu buồn
Nắng mưa còn nắng mưa tuôn
Tôi nghe câu hát sắt son với lòng.
 
THƠ ĐỀ LÊN TRĂNG SỚM MAI
Sớm mai rồi. Nén thở dài
Trăng tàn treo bóng cửa ngoài- Còn xa
Ta về ngồi với riêng ta
Người đi ghế trống. Phai tà áo xưa
Nhớ gì. Trong nắng trong mưa
Câu thơ chạm khắc âm thừa. Còn đây
Nguyệt cầm ta lại so dây
Quê nhà. Vẫn tháng năm đầy tháng năm
Cầu sương. Bắc giữa xa xăm
Nối vào mây trắng. Mù tăm bến bờ
Qua sông. Ngày ấy. Mong chờ
Lục bình tím đến bây giờ. Còn trôi
Sớm mai. Ừ sớm mai rồi
Mênh mông- Tiếng dế- Trên đồi cúc phai
Đường hoa trâm ổi thơm dài
Mùi trà môi nhạt- Vì ai lỡ làng
Mùa đi. Cây thả lá vàng
Chỉ hương nguyệt quế. Thơm bàng hoàng thơm
Nhắc người từ độ môi hôn
Bây giờ không thể. Xa hơn bây giờ.
 
NHỮNG CƠN MƯA THÁNG 7
Những cơn mưa. Những cơn mưa
Ào ạt tới. Bất kể trưa hay chiều
Ta về-Gom hết-Liêu xiêu
Tay đơn nhóm lửa. Khêu nhiều tro than
Ghé con đường cũ. Ngỡ ngàng
Thương hoa trâm ổi muộn màng. Sắc hương
Giật mình. Tóc điểm màu sương
Ngồi trên đồi cúc tà dương. Lúc nào?
Hồ đầy. Sóng nước lao xao
Bóng rêu thấp thoáng xanhvào đáy trong
Khói mây. Gợn áo phiêu bồng
Trời quê nhẹ đến sắc không nửa đời
Ta về nơi. Đã đôi nơi
Nắng-Mưa. Ở cuối chân trời-Xa nhau
Tháng năm hồn cỏ hoa sầu
Nghe chim khản tiếng. Gọi thâu canh dài
Hỏi người quen. Tóc ngắn dài
Chỗ ngồi bỏ trống-Sớm mai vui, buồn?
Cà phê nguội. Tách cô đơn
Chén tình rượu cạn. Dỗi hờn uống say.
 
TÁI HIỆN GIẤC MƠ
Ta về ôm hết tàn phai cũ
Mộng dưới trăng xưa nửa góc trời
Đêm khuyết như hồn người cô phụ
Soi trái tim buồn giữa giếng khơi
Em của riêng ta từ thơ nhỏ
Đã lớn lên theo tuổi ngỡ ngàng
Chậm bước trên hoa vàng mấy độ
Đợi mùa thu trước lúc ta sang
Thành mộng trong mơ qua đời thật
Cổ tích vừa trao một mối tình
Buổi ấy môi cười hồng ửng mặt
Em kịp nghiêng đầu khép mắt xanh
Nụ hôn như bướm tìm được mật
Trên cánh hoa còn lóng lánh sương
Thời gian qua đó màu trong vắt
Ta ghé một lần thơm ngát hương
Mưa nắng thay mùa trên cánh võng
Đưa em năm tháng dẫu vơi đầy
Ta hát ru người vào giấc mộng
Những lời vàng đá khắc vào tay
Đêm với mênh mông ngoài cửa trống
Nghe chim đập cánh lướt ngang hồ
Sương trắng giăng đầy vườn gió lộng
Ai kề vai chạm áo ngây thơ?
Ta về nhặt lá chiều se gió
Ngồi trước hiên buồn đợi bước em
Nghe được thời gian đi trên cỏ
Mông mênh đêm xuống dưới hoa đèn.
 
THÁNH NỮ 3
Ta với người như mộng liêu trai
Ngồi dưới trăng khuya bóng đổ dài
Năm tháng qua nhanh từng khoảnh khắc
Tay còn ấm lạnh dấu mưa phai
Mỗi lúc kề bên vai tóc xõa
Mùi hương quen thuộc nhớ nhung xưa
Đã khép bờ mi, hồng ửng má
Môi hôn vời vợi trước hiên mùa
Người của riêng ta để nhớ mong
Đường xanh cỏ biếc, nắng phiêu bồng
Mỗi bước chân đi vào cổ tích
Đêm hết mưa sầu lại ngóng trông
Người với ta níu dài cách trở
Nền chân trời xích lại gần nhau
Tiếng chim vịt kêu chiều tội quá
Tiếc làm chi màu của hoa sầu
Phía sau người chẳng có thời gian
Trước mặt ta còn khói sương ngàn
Một khúc sông sâu bờ bãi vắng
Ngập ngừng chi giữa nắng mưa tan
Ta nhớ người trong hương nguyệt quế
Mỗi đầu trăng treo giữa chơi vơi
Người có nhớ ta xin bước khẽ
Hồn nhiên qua hết dấu chân đời.
 
THÁNH NỮ 2
Nghe chuông vọng phía cửa chùa
Đường lên trăm bậc nắng mưa bước người
Ta thương em giấu nụ cười
Cài bông hồng đỏ thắm tươi cánh gầy
Mùa Vu Lan tỏa khói bay
Ta không còn mẹ những ngày xưa sau
Nên xin cài đóa hoa sầu
Trắng ngàn thu trước sắc màu phôi phai
Lời ru cánh võng đưa dài
Nửa đời còn lại hỏi ai đi cùng
Ước gì em cứ người dưng
Ta không quen trước cũng đừng lạc trôi
Đêm buồn, ngủ phía mồ côi
Mảnh trăng khuyết nửa lưng trời sớm mai
Mùi hương nguyệt quế hiên ngoài
Em như Thánh nữ lạc loài với ta
Vu Lan chuông vọng chùa xa
Ta nương bóng mẹ quê nhà tháng năm
Tình cầm tay trống xa xăm
Xin em men rượu sủi tăm đêm về.
 
THÁNH NỮ 1
Ta với người ai buộc nợ duyên
Cuộc hạnh ngộ như trong tiền kiếp
Nửa đời này bên nhau bước tiếp
Sá gì đâu một ngã ba đường
Người với ta hơn nghĩa yêu đương
Xin được gọi hồng nhan tri kỉ
Mối tình lớn hơn bờ mộng mị
Vượt muôn trùng ngăn cách thế gian
Hãy vì nhau thức hết đêm tàn
Người nhắm mắt ta hôn rất khẽ
Tay gối đầu qua trăm dâu bể
Một đời này không có mai sau
Giữa nắng mưa ngồi lại chân cầu
Trong mắt ta người là thánh nữ
Trang cổ tích khép dòng quá khứ
Chỉ còn ta - người phía hôm nay
Ta gửi nhau hạnh phúc vào tay
Năm ngón giữ cho bình yên nhé
Những bão giông. Vui buồn. Mắt lệ
Ta và người tát cạn lòng thôi
Lúc bên nhau níu lại chân trời
Ta và người cũng từ xa thẳm
Đã chờ đợi con đường muôn dặm
Mỗi bước về như cõi chiêm bao
Thánh nữ ơi rồi sẽ ngọt ngào
Dẫu trên môi còn men cay đắng
Ta yêu người như màu hoa trắng
Những mùa xưa hương ngát mùa sau.

Như buổi chiều nắng lem thềm cửa
Tiếng vọng vào trời không
Ai biết được được đó là tiếng kêu gọi bạn?
Ta với căn phòng trống mọi thứ lặng câm
Ly trà chiều Tách cà phê muộn
Những ngày nghỉ lễ đã qua
Tha thiết làm gì mấy tiếng gà trưa
Đêm tối xuống sẽ có ánh trăng non
Tìm được nhau trên cõi đời này không phải câu chuyện ngẫu nhiên

Ta tiếc gì không nhớ em tháng tám
Trời mùa thu, đường hoa cúc đã vàng
Như một thời đi học, tóc vai ngang
Áo lụa trắng bay trên đường tới lớp
Tiếng guốc gõ làm nhịp tim hoảng hốt
Giấu câu thơ trong ánh mắt dại khờ
Một ngã tư, góc phố để đợi chờ
Rồi không dám trao em tình mới chớm
Theo ngày tháng tóc tơ xưa đủ lớn
Cây quẩn quanh bóng cũ lá rơi đầy
Tội tình chi mưa nắng xuống vàng tay
Ta vẫn thế mỗi người như sương trắng
Những mùa đi, nước trôi, dòng sông lặng
Cánh lưu ly buồn tím dưới chân cầu
Em ngày xưa không biết đã về đâu
Câu thơ cũ còn nguyên trang vở úa
Nên tiếc gì không thương hoa công chúa
Ta trạng nguyên nở đỏ ở chân rào
Một phía trời xanh nắng đã gầy hao
Ôi kỷ niệm tro than buồn âm ỉ
Ta tiếc gì không làm người mộng mị
Được trở về năm tháng tuổi trong veo
Để trao em nguyên vẹn mối tình đầu
Bài thơ gói cả một thời lãng mạn
Ta tiếc gì không theo em tháng tám
Áo trắng ơi màu lụa trắng ngoan lành
Đóa môi cười và một phiến trời xanh
Thời mới lớn – Thuở vào thu, đi học.



 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...