Wednesday, September 30, 2020

Văn chương

 TÌNH CA MÙA THU, NGÔ THỤY MIÊN - Huỳnh Long

Khi ngồi một mình có thể bị lầm tưởng bạn đang cô đơn. Tuy nhiên cô đơn là một trạng thái, không phải là một phán đoán nó cũng có thể biến thành một động lực, là tiền đề khẳng định phẩm giá bản thân, nó góp phần thúc đẩy cá nhân vươn tới và vượt qua những khó khăn, hay theo đuổi một mục đích đặc biệt. Khi một người diện với cô đơn, thì con người ta mới có thể nghiệm chính mình mà trưởng thành. Cô đơn cần thiết cho người, là điều không thể thiếu. Nó khuyến khích sự độc lập, và tất nhiên để làm tăng sức mạnh nhân cách, khả năng chịu đựng cô đơn là một điều kiện tiên quyết cho tự do. Tự do tuỳ thuộc vào khả năng tư duy, và tư duy chỉ có thể bắt đầu khi con người trong trạng thái cô đơn…
Mỗi sáng sớm ngồi một mình chợt nhận ra dường như không gian được nhuộm vàng hơn bởi những sợi nắng vương tơ, trong làn gió dịu dàng mang chút heo may khẽ lay động những chiếc lá đang chuyển màu, thì cũng đủ biết rằng thu về đến. Mùa thu trong năm được ví như vẻ đẹp đằm thắm dịu dàng, mơ màng mộng chin của đời người phụ nữ. Không phải vẻ sôi động của xuân, chẳng lừng khừng đỏng đảnh nắng mưa của hạ, chẳng già nua sầu úa của mùa đông. Thu là mùa lãng mạn của cảm xúc, dễ day dứt lòng người. Bởi vì thế mà có người cho rằng thu là mùa của tình yêu, mùa của những rạo rực yêu đương, nhưng cũng có người cho rằng thu làm người man mác buồn. Bất luận là ai đã yêu, đang yêu hay chưa yêu thật thà thú nhận với lòng mình, rằng mùa thu là mùa TÌNH. Mùa của những cảm xúc lãng mạn thơ mộng nhất và chất chứa những nỗi niềm da diết nhất của con tim. Vậy thì hà cớ gì mà không trải lòng mình với thu, mùa của những bản tình ca sâu lắng.
Nhắc đến tình ca mùa thu, có gì bằng tình ca Ngô Thụy Miên. Một Ngô Thụy Miên cả đời sáng tác nhạc, chỉ viết duy nhất thể loại nhạc tình. Tình yêu và những hoài niệm của quá khứ và hiện tại, hạnh phúc và khổ đau, nhưng trong tình ca Ngô Thụy Miên không có cái bi lụy, sầu thảm, nên có người cho rằng nhạc của ông kén chọn người nghe, không phải là nhạc “bình dân” là nhạc sang trọng. Điều ấy thật sự là ngộ nhận. Tình ca Ngô Thụy Miên có đông đảo người nghe và cảm nhận, bởi nghe tình ca Ngô Thụy Miên dường như cảm nhận là những bản tình ca hay và đẹp đến lộng lẫy, từ giai điệu đến ca từ, tình tứ và gợi cảm đến ngất lịm con tim, nhẹ nhàng mà sâu lắng, lấp lánh lẫn chơi vơi, mơ hồ. Vậy nên nhắc đến Ngô Thụy Miên, là mặc nhiên nhớ đến tình ca. Đặc biệt những bản tình ca mùa thu, bởi phần nhiều những tình ca của Ngô Thụy Miên đều viết cho mùa thu.
“Mùa Thu cho em” tôi nghĩ rằng đây chính là bản tình ca hay nhất viết cho mùa thu. “em có hay khi mùa thu tới, bao trái tim vương màu xanh mới?” . Đây đâu có gì là một thu tàn úa, mà ngược lại thu là để cho trái tim rạo rực được yêu, được sống. Tình yêu với những cung bậc cảm xúc hạnh phúc đắng cay hay sầu đau đến não nề. Nó có trong “Mắt Thu” hay “Em về mùa Thu” chất chứa những nỗi buồn da diết của một trái tim đang yêu, cũng như nổi buồn mùa thu làm nên vẻ đẹp mùa thu. Ngồi một mình trong chiều thu, sương giăng hiu hắt nghe lá rơi để lắng nghe “Bản tình ca cho em” như nuôi dưỡng cảm xúc của trái tim, để thấy yêu người, yêu đời hơn:
“Và em có mơ khi mùa thu tới
hai chúng ta sẽ cùng chung lối
em với anh mơ mùa thu ấy tình ta ngát hương...”
Với “Niệm Khúc Cuối” Ngô Thụy Miên tận hiến cho một tình yêu vị tha cao thượng:
“Dù cho mưa
Tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bão tố
Có kéo qua đây
Dù có gió có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy có lá buồn gầy
Dù sao dù sao đi nữa tôi cũng yêu em”.
Nhạc Ngô Thuỵ Miên luôn có một góc dành riêng biệt trong trái tim cho tất cả người nghe, không ai lẫn vào ai. Ngồi một mình trong không gian tĩnh lặng nghe bản nhạc dịu êm như gió thu rón rén tìm về, cứ để mặc cho giai điệu, từng ca từ thiết tha, giản dị, ngọt ngào, sâu lắng, cay đắng, yêu thương, tiếc nuối,.. thấm trọn con tim, để con tim rung động, để thấy một cảm giác buồn chông chênh, hư ảo, cô đơn từ sâu thẳm trái tim mình, cứ ngỡ rằng Ngô Thụy Miên sáng tác bài “ Riêng Một Góc Trời” chỉ để dành riêng cho mình vậy.
“Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai
Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời…
……..
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em về lối xưa
Hạ còn nắng ấm, thấy lòng sao buốt giá
Gọi tên em mãi, trong cơn mê này, mình nhớ thương nhau…”

NGÔ THỤY MIÊN - NGƯỜI RU TÌNH BẰNG ÂM NHẠC - CỏLau

Cỏ Lau biết đến cái tên Ngô Thụy Miên hơi trễ, cũng có thể đã nghe qua các ca khúc với những mỹ từ rất đẹp của ông nhưng không biết tác giả là ai. Một sự vô tâm đáng trách.
Phải thú thật là Cỏ nhớ cái tên này qua một người bạn. Anh ấy thích livestream để hát (dù giọng anh khá khiêm tốn với những chỗ nốt cao và kéo dài âm sắc). Mong anh không đọc được bài viết này vì đang bóc phốt anh, không tình bạn đi tong. Mỗi lần lên sóng facebook, anh ấy xử tất các thể loại nhạc và không quên kết thúc bằng bài: "Niệm khúc cuối", không quên nhắc tên tác giả. Anh ấy hát với vẻ mặt đầy tâm trạng . . . nhập hồn. Có thể đó là bài mà anh hát không quá tệ và vì lời quá hay, nên Cỏ " nghiện" nghe Ngô Thụy Miên. Nói không quá, Ngô Thụy Miên như người ru tình bằng âm nhạc.
Nhạc sĩ Ngô Thụy Miên từng nói : “Tôi không viết nhạc để sống, nhưng sống để viết nhạc”. Nghe nhạc của Ngô Thụy Miên tôi liên tưởng tới hai cái tên đình đám khác : Đoàn Chuẩn - Từ Linh với chất nhạc không trộn lẫn, mượt mà, lãng mạn, da diết . . . nhưng không sầu bi. Dẫu biết trong nghệ thuật không nên so sánh. Tình khúc ca của người nghệ sĩ này dùng âm nhạc và lời ca để thăng hoa tâm hồn chứ không bị bó buộc bởi hoàn cảnh cụ thể nào. Đó là những nhịp rung rất chân thành trong tình yêu, luôn là tình ca và tình ca ĐẸP. Nghe nhạc của Ngô Thụy Miên để thấy đời đáng sống và cái cao cả trong tình yêu là sự cho đi lặng thầm. Cỏ rất xúc động khi đọc được một bài viết, người nghệ sĩ tài hoa này đã phát biểu như thế này : "Tôi chỉ xin được nhớ đến như một người viết Tình Ca không hơn không kém".Để thấy một Ngô Thụy Miên vẫn luôn chung thủy cho một khuynh hướng âm nhạc, ngợi ca tình đôi lứa. Dù có cách trở, dù có chia xa . . . vẫn không thôi mong chờ, nói với người xa tôi nhưng cũng là viết cho riêng mình.
Một chiều mưa, ngồi trong quán cà phê nơi góc phố , chìm lòng trong: "Riêng một góc trời" . . .một ca khúc mà Cỏ thích nhất của Ngô Thụy Miên.
"Tình yêu như nắng, nắng đưa em về, bên dòng suối mơ
Nhẹ vương theo gió, gió mang câu thề, xa rời chốn xưa
Tình như lá úa, rơi buồn, trong nỗi nhớ
Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi"
Cô đơn là vậy mà vẫn thương nhớ khôn nguôi một bóng hình . . .
"Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai
Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai"
Để rồi dặn mình . . .một nỗi mong chờ rất mong manh:
"Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối
Em đã xa xôi, tôi vẫn chơi vơi, riêng một góc trời
Người yêu dấu, người yêu dấu hỡi
Khi mùa xuân vội qua chốn nơi đây
Nụ hôn đã mơ say, bờ môi ướt mi cay, nay còn đâu
Tìm đâu thấy, tìm đâu thấy nữa
Khi mùa đông về theo cánh chim bay
Là chia cách đôi nơi, là hạnh phúc rã rời, người ơi
Một mai em nhé, có nghe Thu về, trên hàng lá khô
Ngàn sao lấp lánh, hát câu mong chờ, em…"
Điểm hay trong nhạc Ngô Thụy Miên dù xa hay gần . . . thì vẫn luôn có anh và có em cùng . . . thương nhớ trải theo từng cung bậc cảm xúc.
"Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn. Mà mùa thu rải nắng ở chung quanh" . . . Một Ngô Thụy Miên rất dịu ngọt trong tình yêu đến vậy.
----------------

NHỮNG DÒNG SÔNG CHỞ NẶNG PHÙ SA - Tản văn Diệp Linh (Long An)

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng sông nước, tuổi thơ tôi bồng bềnh trôi theo những dòng sông quê. Bởi vậy dòng nước sông mát lành trong vắt thân thuộc như hơi thở, như sự sống. Con sông bắt đầu từ nơi nào xa lắm, về đến quê tôi uốn lượn, ôm ấp làng bãi, cho cá tôm đầy ắp..., bồi đắp phù sa cho mùa màng tốt tươi, cuộc sống vì thế mà bình dị yên ấm.
Với mỗi người dân quê, dòng sông như lòng mẹ bao la, đầy ắp yêu thương. Tôi lớn lên biết ơn dòng sông như biết ơn người mẹ thứ hai của mình. Trưởng thành, lập nghiệp ở phố thị phồn hoa, dòng sông trở thành niềm nhớ miên man. Và trong cõi nhớ ấy, bến sông chính là nơi trú ngụ bình yên nhất của tâm hồn người. Biết bao lần, tôi thèm được trở lại bến sông xưa, ngụp lặn trầm mình trong dòng nước mát, vốc từng kỷ niệm tuổi thơ êm đềm.
Còn đó từng đám lục bình trôi theo con nước, neo đậu bên những chiếc xuồng ba lá nhè nhẹ xuôi theo dòng mà lòng bình yên đến lạ. Còn đó những ngày vui đùa với lũ bạn ở quê quen thuộc, đuổi nhau té nước, ném bùn đất, tiếng cười hồn nhiên vang khắp mặt sông. Còn đó dáng mẹ tôi ngồi giặt giũ áo quần, kỳ cọ xoong chảo khi nắng chiều vừa tắt. Đôi mắt thỉnh thoảng ngước nhìn xa xăm. Cứ mỗi chiều tà hay hừng đông trời sáng, những chiếc xuồng neo trên bến sông bán hàng bông rau cải, bán rau, bán cá, tôm do chính những người nông dân ra đồng bắt được từ tối qua hay những chiếc xuồng bán bánh cam, bánh còng cho trẻ con cứ bập bềnh trên mặt nước. Tất cả như còn in đậm trong tôi đã từng sống và lớn lên nơi miền sông nước.
Dòng sông đi qua tháng ngày, bến sông còn mãi với thời gian nhưng đã thưa dần bóng những đứa trẻ, dần không còn ai ra tắm giặt hay gánh nước. Trên lối đi cỏ dại phủ đầy. Một chiếc cầu sắt hiện đại bắc qua sông, vĩnh viễn không còn thấy bóng con đò chở khách năm xưa. Bến sông nhộn nhịp thủa nào giờ quạnh vắng đìu hiu. Nhưng không phải vì thế mà ân tình với sông quê nhạt phai trong tâm trí.
Tôi và lũ bạn ngày xưa, tất cả đều được sông quê nâng đỡ chở che, lớn lên mỗi người một nẻo đường. Cuộc sống dù đủ đầy xa hoa hay còn lận đận truân chuyên nơi xứ người nhưng tất cả vẫn một lòng đau đáu với sông quê, với những điều bình dị và thiêng liêng nhất.
“Sông vẫn chảy như nỗi niềm da diết
Ai tha hương mới hiểu hết nỗi lòng...”.
Sống giữa thành phố công nghiệp ồn ào náo nhiệt, thật khó tìm cho mình một khoảng lặng để tâm hồn thư thái, chỉ có thể về với dòng sông yên bình thủa xưa. Và may mắn thay dòng sông quê tôi chưa bị ô nhiễm, dù con người không còn sử dụng nước sông để sinh hoạt nhưng nó vẫn âm thầm chở nặng phù sa bồi đắp cho cánh đồng làng quê thêm trù phú. Mái tóc tôi không còn xanh nhưng dòng sông thì vẫn trẻ, con nước hiền hòa biếc trong, đôi bờ ngô mía tốt tươi. Tiếng hát của ca sĩ Anh Thơ chợt vang lên đâu đó như nói hộ lòng tôi “Quá nửa đời phiêu dạt, con lại về úp mặt vào sông quê. Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ, chở che con đi qua chớp bể mưa nguồn”.
Bây giờ không còn con sông để tắm mát những trưa hè biết tìm ở đâu những ngày thơ ấu? Để rồi mai đây trên đường đời tấp nập chợt vô tình ngoảnh lại - dòng sông quê sao mà thân thương quá đỗi, để thấy trong sự lớn lên của mình có vị ngọt phù sa hòa lẫn trong dòng nước mát lành…

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...