Sunday, October 18, 2020

Nhu Khong

CON CHIM KHÁCH
Lòng khô khốc như những ngày nắng hạn
Em như sông ... trôi một buổi không về
Tiếng gọi với giữa lòng nhau thảng thốt
Tỉnh say đời chưa hết một cơn mê
Ta như quân vương giữa đời biếm truất
Mà long nhan xơ xác buổi lưu đày
Ngơ ngẩn từng ngày buồn như đất trích
Quả tim vàng em đã trót sang tay
Dẫu Xích Thố một ngày đi vạn dặm
Vó tung mù không hết nổi lòng em
Đường chỉ nhân duyên một đời hoạn nạn
Biết về đâu đây neo một bến tình?
Hồn như sông mưa giữa ngày rất lạnh
Lòng cỏ cây lau lách cũng âm thầm
Biết sinh tử dẫu một lần duy nhất
Mà đời nhau hoang phí biết bao năm!
... Hôm nay ngoài cửa con chim khách
Bất chợt từ đâu ghé lại bên chiều
Ai đến bên ta giữa đời hiu hắt
Chim bay rồi. Yêu dấu cũng tan theo
 
HOÀI NIỆM
…Thi thoảng có lần ngang qua lớp cũ
Ký ức ngày xưa… em có nao lòng?
Thuở cha mẹ gánh oằn vai lam lũ
Bão lụt miền Trung nước bạc trắng đồng
Thời thơ ấu xa nhà ra tỉnh học
Lỉnh kỉnh mang theo gạo nắm cơm đùm
Quê nhà đó chốn Thăng Bình, Đại Lộc
Có xa gì sao nỗi nhớ chông chênh
Lòng cứ xót cha bạc màu áo rách
Mẹ còng lưng miếng ruộng cỗi bên nhà
Lũ em nhỏ lưng gầy trơ bụng ỏng
Con trâu buồn ... cô chủ nhỏ đi xa
Đêm ngồi học bài rưng rưng nước mắt
Nhớ quê xa leo lét ánh đèn dầu
Nhớ tiếng võng trưa sau vườn kẽo kẹt
Ở thị thành nỗi nhớ có vơi đâu!
Em chăm chỉ cứ mỗi ngày đến lớp
Tà áo trắng tinh, nón lá nghiêng đầu
Sân trường nhỏ rộn ràng khua tiếng guốc
Nào có hay ai đó… lén nhìn nhau?
Vào cái tuổi gặp nhau là đỏ mặt
Nói chẳng ra lời, lóng ngóng tay chân
Tim đập thình thình mồ hôi mướt trán
Sao khi không mà hóa tật cà lăm?
Những lá thư tình vụng về đã viết
Lặng lẽ nằm im trong cặp sách nhàu
Cứ gặp mặt em… là run muốn chết
Dẫu gan trời cũng chẳng dám đưa đâu!
Em và bạn lớn dần theo năm tháng
Con mắt long lanh mái tóc đen huyền
Đôi môi đỏ, cái miệng cười thấy ghét
Sao đêm về nỗi nhớ cứ mông mênh
Cái lũ trẻ ranh ngày nào Ngũ, Lục
Đến bây giờ trổ mã…hóa chàng trai
Tập tễnh cà phê những lần trốn học
Thậm thụt xui nhau Xóm Chuối, Đường Rầy
Thời tao loạn đứa lên đường nhập ngũ
Áo trận bạc màu chinh chiến xa xôi
Mẹ ngất lịm ngày nghe tin báo tử
Em đỏ hoe đôi mắt ướt lặng người…
Lứa chim non xưa ngày nay đã lớn
Vỗ cánh ra đời bao hướng truân chuyên
Lòng cũng đã dạn dày theo sương gió
Mấy mươi năm… thương hải hóa tang điền
Nay thi thoảng có lần qua chốn cũ
Ký ức mù xa hiển hiện bây giờ
Đầu bạc vẫn nao lòng theo phượng nở
Ngỡ sân trường vang nhịp guốc ngày xưa ...
 
LỤT
Mẹ chẳng biết gì về thủy điện
Chỉ biết miền Trung đòn gánh hai đầu
Nam và Bắc hai vùng đất nước
Bão lụt ngàn đời gánh hết nỗi đau
Trận lụt năm Thìn * trôi nhà trôi cửa
Mấy mươi năm sóng dữ miệt mài
Mảnh đất miền Trung oằn lưng nín thở
Thiên tai sao bằng nổi nhân tai?
Rừng đã hết. Lấy gì chắn sóng?
Cây thành lâu đài lộng lẫy vua quan
Rừng đã chết. Bốn trời bão nổi
Mười phương nước mắt chảy hai hàng
Tóc mẹ bạc theo từng con nước bạc
Ngày nước dâng, đêm thành lũ dâng
Đục thủng ngói ngồi trên mái ngói
Con mất cha, vợ cuốn theo chồng
Hôm nay đọc bản tin trên mạng
Chồng đưa vợ đi sinh
Con sắp ra đời
Dòng nước dữ cuốn trôi mất xác
Chiếc bào thai chưa kịp làm người
... Một nắng hai sương mẹ già tóc trắng
Lũ lụt miền Trung sóng dữ bao đời
Mẹ vẫn chẳng biết gì về thủy điện
Biết làm sao thú đội lốt người?
 
MÀU CỦA GIÓ
Em đã bao giờ thấy màu của gió
Gió màu tươi - như hạnh phúc trong lòng -
Gió cũng rất nhanh đổi màu ảm đạm
Giữa đời người trống trải đến mênh mông
Những cơn gió màu hồng chẳng bao giờ lạnh
Dẫu ở ngoài trời giá rét căm căm
Gió xúi dại nên làm em nhõng nhẽo
Những bàn tay thèm một cánh tay cầm
Dẫu có lúc giữa đời cơn gió thổi
Tan tác niềm vui nghiêng ngã phận người
Lòng cũng rách bươm theo chiều gió nổi
Mỏi mòn ngày mắt nhắm với tay xuôi
Những cơn gió có riêng màu của gió
Giữa lòng anh hiu hắt lạnh từng đêm
Những cơn gió nồng nàn hương hoa cỏ
Cơn gió màu hồng
... Gió của riêng em.
 
NHỮNG DÒNG SÔNG CHẢY NGƯỢC
... Em từng biết những dòng sông chảy ngược
Nên chẳng làm em cảm thấy bất ngờ
Em có biết những tình yêu chảy ngược
Một đời người đã hiểu được nhau chưa?
Dĩ nhiên đã những đêm dài lặng lẽ
Bốn bức tường chung quanh - Em chỉ một mình -
Vuốt sợi tóc thấy đời nay bóng xế
Em chạnh lòng nước mắt chảy rưng rưng
Đã biền biệt giữa đời nhau xa hút
Ngoảnh lại đằng sau ... thăm thẳm muôn trùng
Đêm vẫn còn đêm, mịt mùng phía trước
Một đời người còn lại mảnh tình không
Như cánh vạc đêm cuối trời lặng lẽ
Khản tiếng gọi bầy tiếng vọng hắt hiu
Chỉ trắng xóa một màu sương quạnh quẽ
Hạnh phúc
Và khổ đau
... Không hẳn đã ngược chiều
 
NHỮNG HƯỚNG CHÂN TRỜI
Em cứ nghĩ về điều em đã nghĩ
Lòng ngỡ xa xăm những hướng chân trời
Đêm liêu xiêu dài mơ hồ em hiểu
Riêng chỉ em thôi và nỗi quạnh hiu
Những sáng biển - Vẫn mình em với biển
Không trong nhau mà biết nỗi âm thầm
Quả tim thức như chưa từng đã ngủ
Đừng hỏi lòng sao mãi mãi độ âm
Cũng có thể giữa cõi người hối hả
Em dửng dưng đứng lại một bên đời
Giọt nước mắt sau nụ cười hóa đá
Nghe giữa lòng con sóng vỗ xa xôi
Lòng anh cũng cơ hồ như em vậy
Những đêm lênh đênh dỗ giấc ngậm ngùi
Nỗi buồn hóa trang thành niềm kiêu hãnh
Gặp nhau không ... từ những hướng chân trời?
 
QUÀ VÀ LỬA
Quà nhau Thăm thẳm nỗi buồn
Bờ xa bãi vắng Mỏi nguồn sông trôi
Quà nhau Đêm gãy làm đôi
Mù cơn gió tạt Mặn môi bây giờ
Quà nhau Tình gửi giọt mưa
Mà bên cõi vắng Chẳng ngờ mây bay
Hình như Tình mệt lắm rồi
Mỏi trăng Mỏi gió Mỏi người. Mỏi tôi
Cõi mòn chiu chắt bên đời
Vô duyên trôi một dòng trôi chẳng ngờ
Cuối đời Vuốt mặt nhau chưa
Mà nghe lửa bén Không ngờ.... Cháy nhau!

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...