Cuộc này lún xuống trăm năm
Ta lầy lội mãi chỗ nằm ta xưa
Em về đan sợi nắng thưa
Cột buồn thả xuống cơn mưa muộn chiều
BUỒN
RƠI ĐÁY CỐC
rót đi em mất và còn
ngày son đáy cạn những mòn mỏi nhau
rót đi em trước và sau
buồn xưa ai đếm cơn đau mấy lần
rót chưa em? xa và gần
mai về nhặt bụi phù vân trả đời
còn chăng dăm giọt sầu rơi
mặt in đáy cốc buồn vời vợi xa
CHIẾC
LÁ
khuya không thót giọt sương thềm
níu lay lắt nhớ qua đêm hạ huyền
trăm năm móc đỉnh cánh thuyền
chỉ là một giấc ngủ triền miên xa
lá khuya lả đọt trước nhà
ta hay là lá ai qua... kiếp người?
GIÊNG
HAI
ra giêng ngày rộng tháng dài
em theo anh về xứ Nẫu
con đường vàng ươm những mầm mai khảy trấu
có một mùa anh
gọi Giêng hai
ngày vui qua mau và nỗi buồn trú lại ngủ
đông
em thức giấc xuống dòng sông bến mới
tương giang đầu có còn ai để anh cắm sào đứng đợi
ngong ngóng hoài sao chẳng thấy Giêng hai
mộng trùng lai biết đâu bờ bến cũ
chỉ một màu sương phủ trắng bờ đau
người đi xa đằng sau đừng ngó lại
có một mùa anh lỡ gọi ... Giêng hai
HỒ
NHƯ
hồ như chén cạn hồn người
lệ khô khốc lệ môi
cười cợt môi
hồ như còn chỉ
một tôi
ngồi chưng cất
lại giọt tinh khôi mình
còn nguyên đáy cốc trầm thinh
tích niềm tịch lặng cõi tình ... thiên thu
LẠ
chỉ là rất một tình cờ
bâng khuâng lạ như
đã chờ... trăm năm
chỉ là ánh mắt
xa xăm
ta vầng hao
khuyết trở rằm trăng xưa
ơi... à...! gió đẩy mây đưa
mưa bao nhiêu bữa ướt vừa ... duyên nhau ?
MƯA
GIĂNG
mưa giăng mắc hột nhân tình
rắc trên thế thái lúc bình lặng buông
vẽ lên nhân ảnh cánh chuồn
mỏng tang giấy bạc in khuôn mặt người
đã lâu môi lặng thinh cười
lơi nhơi cửa miệng nuốt lời đãi bôi
mưa giăng mắc hột mồ côi
đêm thoi thóp lạnh đun sôi lòng người
lỡ cơn nấc cụt liên hồi
giật mình tỉnh rụi ta đòi nợ ta
mưa giăng mắc hột giang hà
ta - em sải cánh tay qua... kiếp Người
MÙA
GIÊNG HAI
thương dáng ai về nơi ngõ tối
gầy vai mờ lối bóng trăng chơi
thương dáng ai chừng như đã vội
ước mơ đời nông nổi một giấc mơ
thương đêm trong ngày tối
cứu rỗi nửa hồn đau
đi- về cơn huyễn mộng
bờ trùng lai nơi đâu...?
bờ trùng lai nơi đâu
giang đầu khô mắt đợi
hơn một lần em hỏi
bóng sầu dài bao lâu?
em bây giờ còn nhớ
cửa thiên đường không ai
ta trả hoài vẫn nợ
câu thơ mùa Giêng hai
thương em ngày xa vắng
thương giọt nắng chiều phai
tình xa còn nợ lại
câu thơ mùa Giêng hai
tình xa đành nợ lại
câu thơ mùa Giêng hai...!
MÙA
VỌNG
thu sang lá chửa kịp vàng
mà hoàng hôn nhuộm tím nhan sắc buồn
thu không neo chiếc lá buông
mỏi tay thõng xuống đỉnh nguồn đọt cây
giao bôi rượu chửa kịp đầy
mặt còn tỉnh rụi hồn ngầy ngật say
mùa thu không gió heo may
lá xanh vàng vội rụng thay lá vàng
em ngồi quạt cỏ hồng nhan
trên bia mộ tạc trơ gan... miệng đời
NGUYỆT
nửa đêm nguyệt rụng mồ côi
treo khuya khoắt chạm đỉnh đồi mùa sang
chơi vơi trăng
lửng lơ vàng
xuống bàng bạc mộng giấc đang xuân thì
đêm nay gói chữ mùa thi
gửi về phương ấy em đi trường đời
NỬA
ĐÊM VỀ SÁNG
nửa đêm về sáng
người đàn bà ôm con
soi bóng mình trên vách
vách lặng thinh
ngoài kia chiếc lá ru tình
xếp tàn y muộn cành trinh nữ buồn
nửa đêm về sáng vách chờ không thấy bóng
vách mỉm cười bên giấc ngủ hồn nhiên
ngoài kia đá cuội lăn triền
dốc thăm thẳm mặc giấc miên khúc đời
QUÊ
KIỂNG
con đường gầy ngang bến nước Trường thi
quê tôi đó phố huyện nghèo dầu dãi
những đứa con xa ngày cuối năm về lại
ra Giêng rồi lần lựa mãi... không đi!
QUY
NHƠN MÙA ẤY CÓ VỀ?
bao giờ trở lại cung đường cũ
về với biển xanh ngập nắng vàng
bao giờ rụng hết
mùa xoan rũ
vỗ đàn hát lại khúc xuân sang...?
RƯỢU
TRĂNG
rượu đào sánh chén dạ quang
kiêu sa mươi ngón tay ngang mày ngài
liêu xiêu mắt phượng trang đài
hồ cầm tương khúc tửu ngoài quan san
tình lang ơi hỡi tình lang
áo bào da ngựa tím hoàng hôn bay
còn chăng dăm chút tình này
treo trên nóc đỉnh hạc gầy thu phong
trăng khuya nguyệt rụng cong vòng
rượu còn mấy giọt đếm đong... nỗi buồn?
THỰC
VÀ MỘNG
buồn nào lún cuộc trăm năm
thức con mắt
nhắm vừa nằm... ngủ quên
em về thăm thẳm buồn tênh
nhắm con mắt mở chiều lênh loang chiều
buồn nào lặng giữa mịch liêu
trên phiêu hốt mộng dưới lều cỏ khô
tiếng kêu thảng thốt mặt hồ
vọng thiên cổ lụy lời nam mô... buồn!
TƯƠNG
GIANG
giang đầu đáy nước chìm sâu
nỗi sầu cô tịch
ngồi câu... bóng mình
giữa dòng giang vỹ mông minh
nghe trăm năm
gọi tiếng thinh lặng chiều
XUYẾN
CHI
không là kỳ hoa dị thảo
ven đường hoa cỏ xuyến chi
cao nguyên chiều ni bỗng lạ
người về mang chút hương đi
không là huyền mơ mộng ảo
xuyến chi hoa cỏ ven đường
chút duyên nhu mì đồng thảo
mượn chiều nói hộ lời thương...
No comments:
Post a Comment