Friday, October 16, 2020

Kim Hoa (Hoa Phạm)

 
Hoa lòng buồn nở cánh đau
Chợt nghe vị đắng ngắm vào bờ môi
Một tôi với bóng tôi ngồi
Hàn huyên tâm sự rối bời nhớ thương ...
 
BƠ VƠ
Năm đầu thọ giới quy y
Đã nhìn thấy Phật uy nghi trên toà
Lòng như rạng rở muôn hoa
Chung vui đạo hữu hợp hoà nhân duyên
Năm hai mới đến cửa Thiền
Phật ra ngồi trước hàng hiên mỉm cười
Tâm trần vẫn tánh ham chơi
Về chùa khi nhớ lúc thời lại quên
Năm ba lạc mất chùa chiền
Nên chi Phật cũng hết duyên nữa rồi
Tự mình chỉ thấy mình thôi
Nên đời vẫn cứ là đời bơ vơ
 
BUỒN CHIỀU
Hanh hao cành hoa nắng
Rơi rụng trước hiên nhà
Vời vợi bước chân qua
Mềm môi hương mặn lạt
Trời chiều buồn man mác
Chút lạnh thấm màu da
Gió trở từ phương xa
Bâng khuâng hồn lá hát
Nhìn mây trôi lãng đãng
Về tận cuối nẻo xa
Còn đây ta với ta
Chén tình nghe như cạn
Neo buồn qua màu mắt
Nhặt vội mảnh thời gian
 
Chìm trong giấc muộn màng
Được chăng niềm khao khát
 
CÀ PHÊ MỘT MÌNH
Một tách cà phê một ấm trà
Ta ngồi ta uống mỗi mình ta
Nhiều khi đón nhận làn sương sớm
Lắm lúc chờ đưa vạt nắng tà
Nhân nghĩa mới nghe toan giữ lại
Thân tình vừa chớm đã bay xa
Thả tâm trôi giữa vòng thinh lặng
Gõ nhịp thời gian đếm tuổi già
 
Chạm..!
Chạm Bờ dĩ vãng Ngầm đau
Chạm..!  Đêm trăn trở Ngã màu tóc sương
Mềm môi cạn chén hồ trường
Mới hay Vết xước Dặm đường trải qua
Ta về ..! Chạm lại bóng ta
Nửa là thực thể Nửa là hư không..!
 
CHỮ TÌNH
Xưa...! Người nhẫn cỏ trao tôi
Bây giờ chuổi ngọc thay lời nói yêu
Trang đời xấp ngửa đã nhiều
Vẫn ung dung .. vẫn nâng niu chữ tình
Chạm tay vỡ giấc mơ xinh
Khung trời kỷ niệm ..nguyên trinh buổi đầu
 
CÒN LẠI GÌ
Còn lại gì..?! Khi cung đàn lỗi nhjp
Gieo nốt buồn trầm mặc giấc cô miên
Chén suy tư chếnh choáng bước muộn phiền
Giấu niềm riêng trong chuổi dài năm tháng
Còn lại gì ..?! Khi mây trời lãng đãng
Gió khẽ khàng xao động trái tim côi
Ghìm trong mắt mà chẳng thốt nên lời
Nghe chao đảo một vùng miền xa lắc
Còn lại gì..?! Khi vòng tay trống vắng
Âm ỉ lòng nghe mặn đắng bờ môi
Có nghe chăng mùa thổn thức liên hồi
Sương tóc điểm âm thầm đau mắt nhớ
 
ĐẾM
Một mình ngồi đếm mưa rơi
Đếm vàng lá rụng đếm lời tình xưa
Đếm giọt thiếu - đếm giọt thừa
Thầm nghe giọt chát giọt chua quyện hoà
Đêm về ta lại với ta
Vẫn trong màu mắt tình xa tình gần
Rưng rưng đếm giọt bâng khuâng
Nghe màu tóc điểm phong trần tháng năm
Góc cô đơn - bước lặng thầm
Tím xưa còn đó .. xa xăm thuở nào
Ngồi nhìn vạt gió nghiêng chao
Ru đêm hiu quạnh ru màu mắt cay
Trĩu buồn đêm xuống thật dài
Tay trong tay.. đếm u hoài từ đây
Mưa rơi giọt đọng vai gầy
Nghe hồn lá cựa ngầm say hương tình
 
ĐỘC ẨM TRÀ
Một mình một bóng một ngôi nhà
Hết bước vô rồi lại bước ra
Vắng lặng suốt ngày không khách đến
Đầu sân lẻ bạn cội mai già
Nhìn áng mây chiều thương nhớ quê
Tiếng chim lạc mẹ kiếm phương về
Nghe trời đất chuyển sang mùa mới
Lòng vẫn ngập đầy trong cõi mê
Lối dọc đường ngang của thuở nào
Đan thành nỗi nhớ vút lên cao
Đã mang nặng trĩu trong lòng ngực
Nghiêng ngã chừng như sóng dạt dào
Ta rót trà thơm một chén đầy
Dốc cô đơn uống buổi chiều nay
Không người đối ẩm buồn khơi dậy
Chiếc bóng bên thềm ngọn gió lay
 
DÒNG CHẢY YÊU THƯƠNG
Nếu như chỉ là rong rêu sỏi đá
Sống vô hồn theo giữa cuộc trôi lăn
Tôi bất chấp cả những người quen - lạ
Chôn lương tri xuống tận đáy thăng trầm
Đem trái tim mang vết hằn mưng mủ
Cũng chưa là loài cỏ dại rêu rong
Trái mộng kiếm suốt cả đời ròng rả
Cành thiên hương đã điểm sáng nụ hồng
Đóm lữa nóng ngoi lên từ đá lạnh
Đốt tan hoang nguyên cả một khối băng
Điểm rực sáng nơi cuối trời xa thẳm
Về quanh ta vui giữa cuộc thường hằng
Xin trân trọng từng sợi tơ sợi tóc
Của những gì tôi có được trong tay
Xin trân trọng cả những điều được mất
Xâu chuổi đời thành cuộc sống hôm nay
 
DÒNG ĐỜI TRÔI
Cây lã ngọn đong đưa đùa theo gió
Nắng ôm buồn rười rượi tiết vào thu
Sài gòn em lãng đãng khói sương mù
Thầm tiếc nuối những ngày xa xưa ấy
Tay trong tay tưởng chừng thương biết mấy
Có ngờ đâu tình rẽ lối sang ngang
Đã bao năm mùa ươm sắc lá vàng
Tình chỉ đẹp khi tình còn đang dở
Đường chông chênh bước tình thêm bỡ ngỡ
Mắt u hoài thêm trăn trở canh thâu
Nén đau thương canh cánh giọt lệ sầu
Ru êm ả chuổi ngày dài trống vắng
Dòng đời trôi chìm trong đêm tỉnh lặng
Ta với ta say giữa cuộc mê mờ
Thèm trở lại một chút tuổi ngây thơ
Tung đôi cánh dưới bầu trời xanh biếc
 
GIẤC ĐỜI
Không gần mà cũng chẳng xa
Dặm dài bước mỏi hoá là tình sâu
Thơm mùi cá - ngọt quả đào
Cái hương vị ấy nghiêng chao giấc đời
Thầm thì tôi với một tôi
Nghe mưa rả rích .. nghe lời tình ru
Lưng trời trắng hạt mưa thu
Rưng rưng mắt lệ giăng mù chốn xa
Hỏi trăng bao tuổi trăng già ?
Hỏi người bao tuổi gọi là thanh xuân!
Chẳng xa mà cũng không gần
Chỉ tình ai vá những lần tim đau...?!
 
GIẤC SAY
Ngõ về vàng lá thu bay
Xưa xa tìm lại tháng ngày có nhau
Hoàng hôn nhuộm tím môi sầu
Gió rung nỗi nhớ mà đau đáu lòng
Ta về lối cũ rêu phong
Dòng soi bóng lẻ trắng đồng hoa lau
Sương pha tóc điểm mái đầu
Vườn hoang quạnh tiếng chim sâu gọi đàn
Ai người chở gió thu sang ?
Đêm trăn trở... giọt mắt chan vị đời
Khóc tình bên lỡ bên bồi
Vo tròn gối mộng một thời... xa xưa
 
GIẤC THU
Trà đậu biếc nhâm nhi ngày tránh dịch
Thả sợi buồn lãng đãng chốn trời quê
Đăm chiêu mắt dõi tìm phương nhớ gửi
Chợt mơ hồ khẽ gọi giấc thu về
 
GIỮ MỘT SẮC HOA
Cuối buổi chiều tà
Sùi sụt mưa sa
Hôn mềm lá cỏ
Quay quắt tình ta
Mênh mông khoảng vắng
Gió nhẹ mơn man
Hoa lá khẽ khàng
Thả dòng tâm sự
Đất trời man man
Lãng đãng mây ngàn
Xôn xao nỗi nhớ
Gầy guộc mùa sang
Bốn mùa dầu giải
Năm tháng nhạt nhoà
Giữ một sắc hoa
Nuôi dài mộng ước
 
HOÀI NIỆM
- cho hương hồn bạn đã nằm xuống - theo lời kể
Bài đoạt giải 2 cuộc thi thơ quận GV năm 2001
 
Vượt Trường Sơn anh đi vào sông núi
Ngực tôi cài thêm một chiếc Huân chương
Say chiến thắng nhưng nghe lòng tức tưởi
Thêm chiến công mà mất một bạn đường
Tên anh khắc trên bia chưa ráo mực
Đất mộ phần còn mới cỏ chưa xanh
Tôi chạnh nghĩ mồ kia và bia đó
Là gia tài anh để lại con anh
Vợ anh đó vành khăn xô còn mới
Nhưng chuyện buồn nào lại chẳng phôi pha
Chỉ thương lũ con anh còn nhỏ quá
Chúng vui mừng khi mặc áo tang cha
Thằng cu nhỏ anh chưa lần biết mặt
Khi chị sinh anh mãi bận quân hành
Khi khôn lớn cháu làm sao mường tượng
Khuôn mặt anh cho đầy đủ đây anh
Anh còn sống hay xuôi tay nhắm mắt
Có mất gì trong vũ trụ đâu anh?
Nhưng còn nỗi con anh rồi lây lất
Anh có yên lòng nhắm mắt không anh?
 
HOÀI NIỆM MẸ
Vu Lan mùa lại về rồi
Vàng ươm chiếc lá thu rơi ..! Giữa chiều
Hoàng hôn chạm bước cô Liêu
Vọng xa chuông đổ hắt hiu nỗi lòng
Áo con cài trắng hoa hồng
Nén hương tưởng niệm hằng mong ..! Mẹ về
Thèm vòng tay mẹ chở che
Như hồi còn bé trưa hè võng ru
Đời người như thể phù du
Hợp tan là lẽ thực hư cõi thường
Mấy đau thương - bấy đoạn trường
Níu theo năm tháng dặm đường con đi
Nam mô đức Phật từ bi
Giũ lòng lân mẫn độ trì hương linh
 
HOÀNG HÔN TRÊN BIỂN
Trời chiều ngả bóng biển hoàng hôn
Sóng vổ bờ xa biết có còn ..,?
Giấc hạ đêm chao ru nỗi nhớ
Tình hồng một thuở....! Đã vùi chôn
 
HỠI NGƯỜI...! ĐI GIỮA MUÔN TRÙNG
Hởi người ...! Đi giữa muôn trùng
Đã bao năm - vẫn lạnh lùng đấy chăng. ?
Tình trường cũng lắm nhọc nhằn
Gội sương tắm nắng trở trăn canh dài
Biết rằng hụt hẫng mắt cay
Sớm cưu mang- phải sờn vai gót mòn
Cũng đời dạo khúc nỉ non
Ngùi thương phận số chẳng tròn trăm năm
Trải qua bao cuộc thăng trầm
Thuyền xuôi con nước vững tâm chống chèo
Chân đời đi giữa gieo neo
Dù quay quắt nỗi..! Đừng đeo đẳng buồn
 
KẺ Ở NGƯỜI ĐI
Nhớ về cô bạn thơ Dạ Thảo
Người còn ...Có một bờ vai
Trút hơi thở cuối Chia tay cõi trần
Xé lòng ...Đau đớn người thân
Câu thơ lục bát lạc vần từ đây ..!
Tàn tro Gửi lại Nơi này
Âm dương cách trở Chia hai lối tình
Nén hương tưởng niệm vong linh
Vẫn trong tiềm thức Bóng hình Người xưa..!
 
KHÚC MỘNG
Phải chi...Đừng có mưa rơi
Anh và em Đã ngọt môi.. ! Say tình
Cùng nhau trỗi khúc mộng xinh
Nghe...Đêm ân ái.. nỗi mình diết da
Bước chân ..Rong ruổi ta bà
Tìm câu thơ lạc mắt sa lệ nồng
Anh nầy Có thấy hay không ?
Trái tim thổn thức ...mộng lòng đan xen
 
KHÚC NIỆM SẦU
Viết cho TNT ba của các con
“Ta ngắt đi một cụm hoa Thạch Thảo
Em nhớ cho mùa thu đã chết rồi”
 
Tiếng hát năm xưa...chìm trong dĩ vãng
Biêng biếc màu Thạch Thảo .. vẫn còn đây
Mải miết đan .. sợi nhớ ... mắt hao gầy
Sầu lẻ bạn ...cạn từng đêm giọt đắng
 
KHÚC RU THU
Mưa rơi chạm ngõ ru chiều
Hoàng hôn ngã tím liêu xiêu bước đời
Rót tình vào tiếng mưa rơi
Vẳng nghe khúc hát ru nôi thuở nào
Gió thu vờn lá lao xao
Mưa thu rả rích nghe đau đáu lòng
Mây thu lãng đãng tầng không
Hướng trời vô định khéo bồng bềnh trôi
Ngẫm Nhìn Từng hạt mưa rơi
Nhâm nhi ngụm đắng ... ru hời dấu xưa
Thoáng nghe .. Xào xạc lá khua
Mà như Có tiếng thu vừa..! Đi qua
 
KIẾP RONG RÊU
Bờ tường - vách đá Em nương ...
Vẫn Xanh biêng biếc Giọt sương đêm ...Nhờ
Hồn nhiên Vẽ đẹp nên thơ Vô thường .,
Sự sống - chơ vơ...! Giữa đời
 
LỆ ĐẮNG
Chiếc áo nhân gian đã xỉn màu
Chìm trong dĩ vãng gợi niềm đau
Sương pha tóc điểm buồn năm tháng
Lạnh giá tim côi tự thuở nào ...
Nhạt nắng trời nghiêng buổi hạ chiều
Sầu giăng chạm ngõ giấc cô liêu
Người ơi ...! Thấu hiểu phương này đợi
Lệ đắng tràn mi...! Nhớ thật nhiều
 
LIÊU XIÊU NỖI NHỚ
Rả rích mưa rơi buổi hạ chiều
Buồn chen mắt nhớ nỗi cô liêu
Ngùi thương dáng mẹ sầu chưa dứt
Nghĩ tiếc cành hoa kém mỹ miều
Chạm tiếng thời gian héo hắt lòng
Đìu hiu phố nhỏ phủ màu rong
Ai người chở nắng về phương lạ?
Để bước chân xiêu má nhạt hồng
Dĩ vãng theo về chợt nhớ xưa
Hồng phơi cánh phượng đã bao mùa
Ve ngân khúc hạ thêm vương vấn
Lạc mất nhau rồi ,,! Ai đón- đưa?
Rồi lại ngày qua nối tiếp nhau
Vòng tay hụt hẫng trái tim sầu
Mùa đi lặng lẽ đêm trăn trở
Gậm nhấm niềm riêng thấm thía đau
 
MẮT THU
Đường xa ...Tình vẫn không xa
Bởi Duyên đã bén Môi đà thơm hương
Say chung Giấc mộng miên trường
Chìm trong Tỉnh - thức Vấn vương canh chầy
Đêm về  Xao xác heo may
Nỗi niềm riêng đọng ,... Ai cài mắt thu?!
 
MÀU HOA ĐẬU BIẾC
Em dung dị không kém phần quyến rủ
Biêng biếc một màu tím nhớ tím thương
Tay đan tay dệt mộng suốt canh trường
Ru êm ả điệu buồn đêm trăn trở ...
 
MƯA ĐÊM
Bất chợt đêm mưa gợi nỗi sầu
Ngược dòng dĩ vãng trái tim đau
Cà phê giọt đắng càng thêm đắng
Chạm bước thời gian tóc ngã màu
Khô khốc môi xinh héo nụ cười
Trầm tâm lạnh ý ngại đường vui
Chìm trong cuộc sống đôi vai trĩu
Lặng lẽ buồn gieo giữa chợ đời
Chợt nhớ năm xưa giấc ấm nồng
Bây chừ mái ngói đã rêu phong
Vườn loang cỏ úa trông hiu quạnh
Lạnh ngấm trong ta lạnh cõi lòng
 
NẮNG XANH
Biển trời một sắc xanh
Nắng hạ nồng oi bức
Chim biếng hót đu cành
Sóng thôi ôm bờ cát
Hàng dừa trông ngơ ngác
Thinh lặng giữa bạt ngàn
Đôi tình nhân lang thang
Ngóng tìm làn gió thoảng
Nhẹ đưa vòng môi nhạt
Khẽ khàng tay đan tay
Suy tư bước dậm dài
Nâng niu làn tóc rối
Gió ơi...! Xin đừng vội
Khuấy động lá chao cành
Giữ nắng màu thiên thanh
Cho tình luôn mãi thắm
 
NHỚ MÙA BÔNG ĐIÊN ĐIỂN
Mùa nước nổi rực vàng bông điên điển
Cá tôm về ngọt lịm bát canh rau
Đêm ru giấc chạnh lòng cong nỗi nhớ
Khát khao tìm...! Mộng thắm nụ hôn đầu
 
NỖI NIỀM
Giấc trở đêm nằm chạnh nỗi tây
Vòng tay hụt hẫng đã bao ngày
Chìm trong giấc mộng bờ môi khát
Đắm giữa cung đời giọt mắt ngây
Cám cảnh phòng đơn ly rượu nhạt
Thương tình gối lẻ mảnh trăng gầy
Thầm nghe tỉnh thức niềm hy vọng
Một thoáng tao phùng cạn chén say
 
ÔM MƯA
Chiều chạy trốn giữa cơn mưa sũng nước
Trời đất lui về lại chỗ hồng hoang
Tôi chạy trốn giữa lòng cơn gió ngược
Nghe tiếng mình dồn dập đuổi sau lưng
Ngồi ôm mưa thương hoài con nước ngọt
Hơi ấm tìm biền biệt cuối phương xa
Cơn gió ngược đẩy đưa về phía trước
Âm vang buồn trong nước vỡ oà ra
Chẻ hạt nước ra hằng hà sa số
Thả tung hê vào giữa cõi vô cùng
Tiếng gió hú như tiếng cười man rợ
Cuộn tròn xoay trong bụi nước mông lung
Tôi trụ lại giữa đời thường mưa gió
Sau bao nhiêu cuộc thử thách phiêu bồng
Phía trước mặt vẫn khoảng trời đen đúa
Dưới chân đầy những rác rưởi rêu rong
Người đánh động hồn cây hoang thức dậy
Trôi lênh đênh rơi lạc xuống hồn tôi
Dìu bước vững chân đi từ độ ấy
Xuyên giữa lòng cơn gió ngược mưa rơi
Chiều chạy trốn nhưng chiều không thể mất
Tôi trốn tôi, tôi cũng vẫn là tôi
Tôi ôm mưa suốt cả đời không ngớt
Sợ dây tình.. lạc lỏng sớm buông lơi
 
RƠI
Vàng rơi chiếc lá thu mùa
Tôi rơi giữa cuộc sớm trưa chợ đời
Bước lầm lủi - bước chơi vơi
Chạm cung đường mộng ...đâu rồi?! Lối xưa
 
RU
Hết ngày...Rồi lại đến đêm
Chén suy tư Cạn Mộng ghìm trong tâm
Bước đi Giấu .., nỗi lặng thầm
Về theo Ngõ - ngách xa xăm một thời
Ru hời ngày tháng đơn côi
Ru thêm nỗi nhớ... ru lời xa xưa
Chạm tay vẫy ngọn gió đùa
Chạm cung đời lỡ...đong đưa trái sầu
Ru say bao nỗi khát khao
Cho vòng tay ấm bớt đau đáu lòng
Mềm môi nhấp chén long đong
Ta ru ta....với mênh mông đất trời
 
THỰC HƯ ĐỜI THƯỜNG
Ai đem thả mẻ lưới buồn
Để cho bốn phía mưa tuôn dầm dề
Cỏ chen ngợp lối đường quê
Tôi chen chân bước tìm về bến thương
Xa xôi biết mấy dặm trường
Đêm nghe gió nổi tơ vương rối bời
Tim đau trầm bỗng khó vơi
Tìm về dĩ vãng một thời khát khao
Thực hư - hư thực lẽ nào
Đất trời nghiêng ngã hanh hao tuổi đời
Lặng nghe điệp khúc đơn côi
Vây quanh cung lạnh uống lời sầu miên
 
THƯƠNG CÂU LỤC BÁT
Tựa thềm Nắng ngủ mê say
Cành chao lã ngọn gió lay mùa về
Cung buồn Nhuộm tím Trời quê
Nghe Hồn đá cựa ... ê chề nỗi đau
Lỡ ...Rơi - câu lục thuở nào
Trơ vơ Câu bát ... dáng hao sắc tàn
Trang thơ Con chữ  Võ vàng
Lệch vai Gánh nặng Trái ngang ...! Tình đời
 
TÌNH KHÚC CHO ANH
Mới thu mai đã nở vàng
Ai mang xuân đến ngỡ ngàng phận tôi
Phải chăng do bởi tại trời
Mưa rơi giọt lạnh nụ hời nở hoa
Rong chơi giữa chốn ta bà
Nghiêng lòng dốc cạn miền xa nỗi gần
Mây trời lãng đãng phù vân
Mắt thu xao xác bao lần lệ rơi
Thời gian bạc thếch áo đời
Lá thu chạm ngõ một thời chưa xa
Hoàng hôn bóng ngả chiều tà
Gieo chi nốt lặng .. ngân nga khúc tình
 
TÌNH KHÚC CHO ANH
Lưng trời mây bảng lảng
Đồng xanh hoa thắm tươi
Hương cà phê gọi mời
Mắt nhìn nhau khẽ nói
Thời gian ơi ...! Đừng vội
Ai người vá tim côi ?
Chút tình đọng bờ môi
Gợi xưa vùng kỷ niệm
Ngả chiều hoàng hôn tím
Lượn vòng khói thuốc bay
Giữa không gian quyến rủ
Đắm mình trong mê say
Đồng xanh đẹp nơi nầy
Gió mơn cành lá biếc
Chén tình đượm men cay
Khúc tình ru dang dở ...
 
VÒNG TAY TRẮNG
Đêm tỉnh lặng chợt liên hồi sấm chớp
Tiếng vọng về từ cuối nẻo xa xăm
Giữa khuya khoắt nghe lời đất thì thầm
Chuyền mạch sống lên chồi xanh trái chín
Trầm bổng - bổng trầm tiếng mưa rả rích
Canh thâu canh trằn trọc đếm sầu rơi
Bản nhạc lòng ấp ủ giấc mơ hời
Chừng như thể... niềm riêng còn vương mãi
Khoảnh khắc nhớ níu buồn vui xích lại
Xuýt xoa lòng tay trắng vẫn trắng tay
Gót chân trần mải miết bước đường dài
Ôi! Thấm thía chuổi ngày ôm trống vắng
Vẫn tiếng mưa đưa buồn đêm tỉnh lặng
Tôi và tôi khép kín giữa cung đời
Níu thời gian về lại thuở xa xôi
Nghe hụt hẫng vỡ oà vòng tay trắng

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...