Wednesday, October 14, 2020

Trung Chinh Ho 11

Chia tay mùa thu - Bài thơ cuối cho người đã khuất - Em đi tháng chín còn chưa muộn - Lời thiên thu gọi - Một lần thôi - Một thuở nào chưa xa - Năm năm rồi ngoảnh lại - Nỗi lòng với Huế - Sự còn lại của mùa thu - Thơ viết bên thềm đời - Trên từng dấu chấm địa đàng - Về theo những xác hoa - Viết cho sinh nhật mình 


CHIA TAY MÙA THU
Chia tay mùa thu đầy gió
Mưa trên tháp cổ còn buồn
Chân bước qua ngày lâm nạn
Chiều sương giăng mắc cô đơn
Em đã cuối trời quên lãng
Hương xưa uyên áo còn gần
Nỗi nhớ xanh cành tháng tám
Chút tình đã vội sang đông
Chia tay mùa thu nhợt bóng
Người đi mòn lối oan khiên
Khúc ru nhòa theo dấu lệ
Khóc cho ngày tháng tật nguyền
Lem lấm từ đêm bội bạc
Vàng trăng soi tỏ niềm đau
Mơ một bình minh nắng lạ
Gió về níu lại tay nhau
Chia tay mùa thu chim sáo
Qua sông lụy chuyến đò đời
Mai hẹn về đây sống với
Một phần cỏ lá xanh tươi.
 
BÀI THƠ CUỐI CHO NGƯỜI ĐÃ KHUẤT
Yên nghỉ nhé em
ngày đã trải xanh lên từng luống cỏ
em yên bình trong giấc ngủ trầm tư
cơn đau nào đã chìm trong hơi thở
đưa em về với một cõi vô ưu
Yên nghỉ đi em
mùa đã tận, bước chân mềm đã mỏi
đường thiên sơn mây trắng đã quàng vai
tàu rời bến trên lối mòn thân phận
phúc âm chiều chuông đã nguyện hồn ai
Yên nghỉ thôi em
ngày vẫn gió, lá rơi thềm hoang lạnh
đêm còn mưa nhểu xuống giọt chia lìa
đời vẫn bạc cuộc chơi dài vinh nhục
lối ta về khuất tịch một vòng đua
Yên nghỉ nhé em
lòng đã úa và nguồn thơ đã cạn
bài tiễn người lành lạnh khúc âm xưa .
 
EM ĐI THÁNG CHÍN CÒN CHƯA MUỘN
Em đi gửi lại chiều cơn gió
Bạc cả hàng cây những đốm mưa
Khuất nẻo ngàn mây con hạc trắng
Bay vào vô tận cõi huyền xưa
Người đi gửi lại mùa phai úa
Riêng-một-góc-trời hoa đã hương
Mơ hồ tay lạc trên bàn phím
Nghe đớn đau từ những tiếng chuông
Em đi tháng chín còn chưa muộn
Gửi lại vòm thu một dấu tên
Năm tháng lăn theo hòn đá cuội
Lăn xuống hồn ta mấy nỗi niềm
Người đi gửi lại hồn hoa cỏ
Nỗi nhớ về theo một chỗ nằm
Tiếng cuốc kêu sương còn gọi bạn
Bên trời biền biệt một tri âm.

 LỜI THIÊN THU GỌI
Cố quận ta về chân bước mỏi
Nửa trăm năm gội xác thân mình
Nghe tiếng thở ru mòn đêm tối
Người qua chiều lạc bước chân nhau
Rừng khép lại mùa chim bảo bão
Sông dài ơi.nước có về nguồn
Ngày rất xanh mà thu tàn tạ
Vàng theo chân mù dốc thiên đường
Ta bỏ lại mùa đông quán tưởng
Đi về nơi phía khói sương dày
Lối cỏ biếc lời thiên thu gọi
Tiếng chim ngàn tấu khúc vô biên
Ta cứ thở vào đêm phục dựng
Rồi mai về xứ sở huyền xưa
Trả lại hết mấy lần thay áo
Mấy lần say với nỗi tình cờ
Thuyền bỏ bến không lần quay lại
Về phương nào hạc trắng bên sông
Xin sống nốt cùng đêm hiện thể
Rồi mai về ngày đã chung thân.
MỘT LẦN THÔI
Một lần thắp nhớ cho đêm
Thắp trăng cho mộng giấc hiền lương xưa
Một lần gọi gió cho mưa
Gọi tên cho nỗi thương chờ kiếp sau
Một lần thôi một lần nào
Một lần cho trọn lần nhau rồi về..
 
MỘT THUỞ NÀO CHƯA XA
Từ em khoác áo vàng thu
Tôi như chiếc lá giữa mù sương rơi
Từ em rớt lại nụ cười
Về tôi mị mộng đến vùi dập đêm
Từ em gót nhẹ qua thềm
Buồn tôi tỉnh thức giữa triền sóng xô
Từ em xỏa tóc thương chờ
Gửi hương cho gió về ngơ ngác chiều
Từ em thốt một lời yêu
Trăm con chim lạ về kêu nỗi rừng
Từ em lạc bước thu phong
Về tôi nhuộm lấy chút hồng nhan phai
Ba mươi năm cạn lại đầy
Nhớ thương lại thắp nỗi này niềm kia
Còn nhau một lối đi về..
 
NĂM NĂM RỒI NGOẢNH LẠI
Năm năm rồi có lẽ
cũng vơi đầy mưa sa
người đi không hẹn lại
đời như cơn gió qua
Năm năm rồi như thể
tình vẫn hoài theo mây
hàng cây vàng thêm lá
khuất trùng con én bay
Năm năm rồi vẫn vậy
người ủ lòng một phương
ta đã chiều một cõi
hai góc trời mưa tuôn
năm năm rồi những tưởng
buồn như mới hôm qua
lời ai chưa kịp nói
đã thành khúc bi ca
năm năm mù tăm cá
người mịt mờ bóng chim
đêm cũng tàn giấc mộng
chiếc lá rụng bên thềm
Năm năm rồi cũng đến
một lần tiễn đưa nhau
một lần và mãi mãi
ta hẹn chờ kiếp sau
Năm năm rồi ngoảnh lại
người về cõi xa nào
tri âm giờ đã khuất
giữa nghìn trùng bể dâu.

NỖI LÒNG VỚI HUẾ
Ở đây, ngày lụn xuống rồi
Nghe dăm cơn bão đã vồi vội sang
Tiếng kêu bến Ngự đã khàn
Con đò trôi giữa nỗi bàng hoàng đêm
Ở đây, sỏi đá cũng mềm
Thương câu mái đẩy đã chìm dưới mưa
Trường Tiền mẹ có qua chưa
Nước đang dâng giữa đôi bờ sông Hương
Ở đây, tràn ngập nỗi buồn
Con tàu lỡ chuyến còn nương bóng chiều
Hàng cây rũ lá liêu xiêu
Đường qua Vĩ Dạ sóng lều bều trôi
Ở đây, người níu tay người
Xót con nước ngược đến rời rã nhau
Lòng tôi đã tận Vân Lâu
Mà thương mấy nỗi cơ cầu thiên tai
Huế ơi, khổ cạn lại đầy
Cho tôi gửi chút tình này sẻ chia..
 
SỰ CÒN LẠI CỦA MÙA THU
Mùa thu đang kiệt sức
cơn gió già nua đang mòn hơi thở dốc
mặt trời đột qụy trên thân ngày
từng hạt mưa tuột áp
đang nói lời trăn trối với hàng cây..
Những con mắt lá khép lại chiều quá vãng
chỉ còn lại những con thuyền ngộ nạn
trôi lần về phía hoàng hôn..
Những tượng đá ra đi từ núi một sớm mất linh hồn
cánh chim lạc bầy thổ huyết giữa mù sương
còn nghe bài dụ ngôn của nắng
cho tả tơi từng cánh hoa mềm
lũ côn trùng của đêm
đang cố gào thét những hồi kinh địa ngục..
Sự lặng im của gió đồng lõa với thời gian lăn xuống bờ vực
không lời kêu cứu..
Mùa thu đang rơi tự do
những đám mây hắc ám không ngừng trôi về phía đại dương
mang theo một mùa đông đầy bão..
Không còn chỗ
cho sự nằm xuống của những giấc mơ
Không còn thời gian
cho một cuộc hẹn chờ.

 THƠ VIẾT BÊN THỀM ĐỜI

Từ một sáng mai nào mẹ vỗ vào đời ta tiếng khóc
bằng lời ru ngọt mật đọng vành nôi
Bên bến sông, cuốn nhau vùi trong đất
có còn xanh luống cỏ đến bây giờ
Ta bước đi cả mùa thương níu lại
bằng đôi chân mẹ sưởi tháng năm gầy
Mưa bão suốt hai phương trời khốn nhục
chia lìa nhau cho một cuộc trả vay
Bao mơ ước chai sần cùng năm tháng
Khúc ru đời chìm nổi giữa phong ba
Cũng mấy lượt tàn thu mùa gió loạn
Ta trầm mê trong cõi tạm sa đà
Ngày quay lại đường mây hun hút bóng
Lối về xuôi chiều cạn nắng bên sông
Ta đứng đợi lòng trôi theo bọt sóng
Thuyền ngược dòng chờ cặp bến hư không
Bao bí ẩn còn nằm im trong hạt bụi
Ta thổi buồn vào ngọn nến liêu xiêu
Ánh lửa đỏ nghiêng vào đêm rồi lịm tắt
Vẫn còn nghe hồn gọi phía bên đèo..
(viết cho anh mình)

TRÊN TỪNG DẤU CHẤM ĐỊA ĐÀNG
Những chiếc lá đỏ màu chiều nằm chết dưới mùa thu còn gượng nắng
Một rừng đông đang nhuốm lửa chực đốt cháy trên ngàn
Ánh tà dương lần khuất vào mây chen lừng cơn gió
Biển sóng chồm lên trôi về phía ải nhạn môn quan
Đường bụi cát xuyên qua vùng kiếp nạn
Tiếng gọi vô ngôn ngậm đắng một lời nguyền
Mùi kinh dịch lộ căn phần nô bộc
Luận lý nào che khuất được vô biên
Ngày tan chảy vào đêm tuôn trào khái niệm
Vết mực nhòa in vết nứt thời gian
Đường chưa tận nhịp tim chừng đã cạn
Sống cho cùng những hơi thở luống hàm oan
Bí ẩn quá giữa làn ranh tối sáng
Lần theo nhau trên từng dấu chấm địa đàng 

VỀ THEO NHỮNG XÁC HOA
Ngày hâm hấp gió, cây đang sốt
Bất tỉnh sau chiều những áng mây
Cơn mưa đứng khóc ngoài hiên vắng
Sặc nỗi buồn ra những đắng cay
Ta bước đi lần theo vách nhớ
Ký ức chìm trong lớp sương mù
Cơn mơ đã mấy lần sinh thiết
Một khối hồn đơn đoạn khúc thu
Gấp lại niềm riêng làm di niệm
Người đã mang đi nửa mảnh tình
Nửa mảnh gom vào đêm mặc khải
Nghe nhịp thời gian tiếng thất thanh
Bốn mươi năm lẻ thành hoang thú
Tự liếm cho lành những vết thương
Cơn đau đã nghén vào thân phận
Một mùa sinh nở với đoạn trường
Cúi xuống tạ ơn hồn sa mạc
Thuở nào bụi cát tượng hình ta
Một khúc cuồng ca mùa cứu chuộc
Lối cũ về theo những xác hoa. 

Viết cho sinh nhật mình
Loanh quanh mãi về đâu đời ngộ nhận
Ta lại gặp ta trong giờ phút sinh thần
Những lát cắt của thời gian khuyết dần vào thân phận
Ngọn nến nào đang cháy giữa u minh
Ta lại quên ta giữa cuộc người lỡ vận
Ngẫu nhiên đời cút bắt với vô biên
Ta ngơ ngác đi tìm ta trong từng góc khuất
Mất ta rồi chiếc bóng nào còn độc ẩm sau đêm
Ngày đã hẹn rung lên hồi chuông nguyện
Trong hơi thu dần cạn một hơi kèn
Chân lại bước nghe tim thầm lỗi nhịp
Tạ ơn đời cho ta nhớ những lần quên..

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...