Wednesday, October 7, 2020

Huỳnh Ngọc Thương

 Bài thơ họa – Cũng chỉ là mái tóc – Gởi người tình xa (2 bài) – Khi hết – Ký ức màu đông – Lục bát cõi thiêng – Ngày buồn Westminster – Ngày về - Người đi – Nhớ - Như thử lời nguyện ước – Rồi mai em đi – Tôi quen với nỗi buồn – Trang điểm – Trời Huế như muốn lập đông – Văn tế - Vu lan nhớ mẹ - Xin được cảm ơn em 


bài thơ họa

ta ơi, độc hoạt bên đời
phù vân thục địa một trời nhớ thương
cỏi nào thơm nức trầm hương
hồn say viễn chí, lạ thường chiêm bao
mẫu đơn rơi lạc phương nao
ai đem ô dước nhuộm màu mắt em
chao ơi thược dược cũng thèm
vạn niên thanh cũng kém màu thiên thu
đất trời hỏi ngọn địa du
thiên kim bất hoán lu bù một thân

 

CŨNG CHỈ LÀ MÁI TÓC

Tôi đi gió tạt vào lưng áo
Tách một mảnh đời bay thật xa
Tay cao với tới ngày điên đảo
Nghe giọng khuynh thành chợt thoáng qua

Có kịp gì đâu mà bật khóc
Tài hoa chi cũng lệ ngắn dài
Cớ sao sóng vỗ lòng khuya khoắt
Để bến giang đầu trăng đợi ai

Đêm nay cõng nắng về bên gối
Sưởi ấm hồn tôi lạnh mấy trời
Nằm nghe mái tóc ru từng sợi
Điệp khúc nào cũng trắng như vôi

Trần gian quá rộng nên xa vắng
Một tiếng kêu hời cũng lặng thinh
Trong mơ ai gọi tên từng chặng
Phương đời sao bước vẫn mình tôi

Có phải đêm nay là nguyệt lộ
Mà mùi hương thảo thoáng qua đây
Hồ cầm đêm vắng kêu ma dậy
Hồn chạm dây tơ lạc đáy mồ

Nằm chờ một tiếng gọi trăm năm


GỞI NGƯỜI TÌNH XA

Anh ở bên nầy, Cali trời nắng
Phố không đông nên vắng áo ai bay
Mưa rất hiếm nên thèm mùa Cốc Vũ
tháng ngày qua, nhớ lắm một bờ vai

Anh ở bên nầy, mùa đông sắp tới
lạnh ngoài trời, len lén buốt tâm can
một mình buồn, lại ước một thành hai
uống giọng nói ai ngồi bên rất Huế

Anh cũng biết bước ai đi bên nớ
buồn chi không , tắt nắng bóng chiều rơi
mưa vì ai , mà ướt mái hiên ngồi
mây lụa trắng che ngang trời thương nhớ

Lổi hẹn Huế, thu sang mùa Bạch Lộ
anh chưa về, trời Huế có buồn không
tách cà phê có ấm ngón tay cầm
nếu vẫn lạnh gọi giùm anh tách nữa

Mai mốt nhé, trời thương người viễn xứ
anh gom mây, gom hết cả mong chờ
gom thêm nắng cho tình sông bỠ ngỠ
cho thẹn thùng hai đứa ấm bàn tay ...


Gởi người tình xa
Mây tháng tám bay ngang trời tháng tám
thu chưa tàn mà đông đã chớm sang
cho bên nay, nổi nhớ dựng hai hàng
trời chưa lạnh sao nghe mùa buốt giá

Em có biết ta ngập hồn trăng trở
thuyền đi xa là thuyền đã mong về
mắt cùng nhìn chung, bóng xế sao khuya
em có gởi như ta niềm thương nhớ

Lá rơi mải cho thu tàn tháng lở
sao đông chờ chưa đến một lần vui
ngày lại ngày sao vẫn mãi xa xôi
nơi xứ lạ một mình ta rong ruỗi

Trời tháng mấy mà mưa chùng sợi nhỏ
mưa bên nay, rất giống ở quê nhà
sao bây giờ thèm quá một sân ga
cho ta biết mình chưa hề xa ngái...


Em ở đâu, có nghe mùa réo gọi
Ngày vực sâu, tím ngắt cỏi đi về
nơi khách địa, mím cười xua dấu lệ
đời chênh vênh, lành lạnh buổi đầu đông

Ta giờ đây, hoài niệm một giòng sông
trôi chảy mãi những bến bờ xa thẳm
em thoáng hiện như tinh cầu dĩ vãng
chở hoài mong đi mất... để ta chờ.

Ngày còn đó liêu xiêu đời bóng xế
thương vô cùng khúc hát buổi chia xa
men rượu cay không ấm lối ta về
nghe hiu quạnh vây quanh trời xứ lạ

Em còn đó, hay hồn ta mộng mị
khúc vô thường vổ mải sóng âm vang
đông chưa tàn sao bổng thấy xuân sang
trời chợt âm hay lòng ta đang ấm.

KHI...HẾT
Khi một đời sắp hết
Tôi nhìn chân dung tôi
Hình như thiếu nụ cười
Có gì lạnh trên môi

Khi cuộc tình chấm hết
Tôi nhìn bức tường vôi
Còn gì ghi trên đó
Ngoài hai chữ đãi bôi

Khi dòng sông cạn hết
Sỏi đá nằm chen nhau
Bờ vai sao lạnh quá
Bóng đời tôi không màu

Khi màn đêm sắp hết
Tôi chờ đón bình minh
Em giờ xa xôi lắm
Ảm đạm cả cuộc tình

Khi ngày đi qua hết
Chẳng còn lại được gì
Tôi như người thua bạc
Nâng niu lòng sân si

Khi tình em đã hết
Ai đánh cắp nụ cười
Tím khô lời biển hát
Ngọn triều lên đắng môi

Khi niềm vui cũng hết
Tôi nhìn em chân dung
Mắt môi cười thiếu phụ
Trên ngày tháng ruỗi rong

Khi hạ tàn thu hết
Tôi đứng làm chi đây
Quay chào tôi mặt lạ
Ngày buồn đã trùng vây

Khi niềm đau tan hết
Tôi đánh giá cuộc đời
Không còn gì để lại
Ngoài di chúc nụ cười

Khi Phật cũng đã hết
Tôi về quy y em
Khối tình còn nguyên vẹn
Xin đặt lên biển đêm

ký ức mùa đông
ở một phương giác nào đó
khi mặt trời không còn quay về chốn cũ
anh một mình lang thang ngắm từng khóm cúc dại
và bắt gặp bóng em bên khung cửa sổ
có giọng cười chen lẫn tiếng chuông nhà thờ
nơi đó sự bình an và nỗi lo sợ chen nhau
như cụm khói cố thoát ra từ mái nhà mùa đông
để  hòa vào cánh rừng phong đỏ ối
mưa tuyết bắt đầu rơi
trên những hơi thở dài
mệt mỏi trầm luân

ở một căn nhà nào đó
lao xao tiếng ồn và ly rượu vỡ
bóng đêm đã đi qua như thế nhiều lần
kéo theo khuôn mặt thân quen của ai đó
anh ố nhìn mà không hề nhận ra
như anh đã từng gọi tên mình
trong cơn thảng thốt của một ngày hiu quạnh
ngọn gió mùa đông ngồi trong vòng tay
anh cố nghĩ về em rồi bước đi vội vã
như nghĩ về một hơi ấm muộn màng
ánh lửa của trí nhớ

ở một khúc sông nào đó
nơi anh hoài niệm về một thời đã qua
nước không hề chảy đi
như tháng năm vẫn còn đọng lại
trong ký ức rong rêu vụn vỡ
anh lắng nghe tiếng chim hót  vào một buổi chiều dĩ vãng
sóng gió rì rào trong từng cọng lau khô
bản hợp xướng của mùa đông
nơi đây anh đã trải qua những ngày dài hạnh phúc
xin được cám ơn em

ở một công viên nào đó
người đàn ông kéo cao cổ áo gió
trong đôi tay lạnh cóng mùa đông
đã bắt gặp ánh lửa của khói thuốc
đàn quạ đen cũng đã quay trở lại
chia nhau từng khẩu phần của ký ức
và kêu lên những âm thanh buồn bả
tận cùng phía bên kia con phố
em của một thời bên anh
không còn nữa

LỤC BÁT CÕI THIÊNG

em từ đại độn bước ra
rong chơi tám quẻ mở tòa âm dương
mây đoài bay mất từ phương
để ta nẻo chấn tơ vương cõi người
thiên nhai mấy khúc không lời
ta ôm địa trục một trời vô thanh
mai sau  nhật nguyệt tịnh minh
còn ai thức giấc gởi tình về hoa
trắng đêm sương cỏ nhạt nhòa
tận hư không ấy, vỡ òa linh thiêng

Ngày Buồn Westminster

bolsa phố dài
nắng không muốn tắt
để lòng vắng ngắt
bóng đổ chiều phai
mắt nâu mấy người

em xa thuở nào
vàng sân cỏ úa
ta về ngơ ngẩn
bước chân thật gần
đời vọng về đâu

lắng tiếng kinh cầu
hòa trong nhịp thở
dáng người muôn thuở
ta nhớ ơn sâu
gối chăn nhiệm mầu

cỏ hoa trước ngỏ
ủ tiếng ai cười
bao giờ có được
tiếng người ngày xưa
chìm theo mấy mùa

chênh vênh tháng ngày
lá rụng chiều nay
buồn lên mấy phố
xa em từ độ
gió bỏ đường mây...

ngày về

Thu Phân, là thịt da người
là đêm sao lạnh, là ngôi nguyệt mờ
tóc ai Sương Giáng đôi bờ
cho anh lay động tay chờ gió đưa
ai về Hàn Lộ ướt mưa
đôi môi rét mướt, sao chưa trao lời
mắt ai giấu hết mây trôi
để anh quên mất tháng mười Lập Đông

NGƯỜI ĐI

Người đi để áo khinh cừu lạnh
Rủ nếp hào hoa buổi thị thành
Mây nước sông hồ đành khép lại
Đầu trần chân đất đón tương lai

Đừng giận nhé em, Bình Long đất lửa
những ngày pháo dội kín như mưa
Trong Dòng tu nữ, giờ kinh nguyện
Lời hứa không tròn, giữ đất xưa

Người đi như chớp giăng đầu núi
Một sớm lưu đày bỏ cuộc vui
Trăng treo đầu gió hờn thiên cổ
Suối cũng buồn lây nước cạn khô

Đừng trách nhé em, Cổ Thành mùa hạ
Chỉ thấy bom rơi không thấy phố thấy nhà
Em bé mồ côi nhìn người ra trận
Giữa hoang tàn bên xác mẹ xác cha

Người đi ngày ấy, Người đi biệt
Con sáo sang sông kêu thảm thiết
Mười năm đừng nói ngày tương ngộ
Quê nhà xa lắc mấy nương ngô

Ai về cho gởi hồn năm cũ
Xin lỗi Cao Nguyên trận địa buồn
thăm từng nấm mộ vùi vô chủ
Sứ mạng chưa tròn, ngập oán than

Người đi, ừ nhỉ, lần sau cuối
Món nợ tang bồng trả lại thôi
Soi gương để ngắm mình nhan sắc
Tóc nhuốm thời gian, đã bạc rồi

Thôi nhé đoạn trường ai hát mãi
Bài ca di hận phục  giang san
Một thuở sang Tần, thanh kiếm gãy
cũng đành sự nghiệp máu xương tan

Người đi bỏ hết thương và nhớ
quảy gánh quan hà nặng mấy mươi
Non nước u buồn, chừ, cúi mặt
vui chi men rượu ở quê người

Một chút tình, em mua sách vở
gởi về Đất Khổ tặng người dân
Nơi đây cũng nắng mưa tầm tả
Nhưng nỗi ưu tư sẽ vợi dần

Người đi áo trận còn loang máu
Xin để làm tin đáp tạ đời
Một mai chí lớn còn ai đó
Hãy nhớ rằng xưa vẫn có người.....

NHỚ

Nắng Bolsa
Không giống nắng Sàigòn
Không có những cơn mưa chiều bất chợt
Nên trời buồn làm nhớ những cơn giông
Khi lòng buồn em có nhớ gì không
Sao mắt em ướt và tóc em ướt

Anh ở đây
Chỉ một trời phượng tím
Không phượng hồng phượng đỏ như Sài Gòn
Quán xá thưa người đông thêm nổi nhớ
Nhớ Sài Gòn anh chỉ nhớ em thôi
Sao tay em lạnh và môi em lạnh

Ngày độ lượng
Cho anh lòng nồng ấm
Bóng chiều pha sắc tím nhớ mênh mông
Nhớ bờ vai như đất khuyết một giòng sông
Môi em ngọt anh thèm mùi hoa bưởi
Sao em khóc và tóc em lại rối

Ngày trở gió
Gió Santa Wind nóng hỗi
Làm cho anh thêm nhớ gió Sài Gòn
Đi một chốc bỗng thấy mình lạc lõng
Quen vô cùng mà chẳng thấy ai thân
Bởi phố dài nên phố cũng không đông

Anh nhớ lắm
Những cơn mưa tháng sáu
Nhớ vòng tay và giọng nói em ngoan
Nhớ thật nhiều hờn dỗi lẫn thương ghen
Nơi đất khách nhớ hoài em tháng sáu
Bởi vì đâu mà mưa nắng bất kỳ

Ngày tắt lịm
Đêm dài thêm nỗi nhớ
Phố Bolsa ướt đẫm một tình quê
Đi loanh quanh không kiếm đuợc chỗ ngồi
Phố bỗng chật khi nỗi buồn thì quá lớn
Em có cùng anh thức trọn đêm này

Thức một đêm
Anh cảm tạ một đêm
Trời đứng gió hay lòng anh đứng gió
Khép nửa đời hoang hoải cuộc rong chơi
Cầu cho mưa hay giông bảo qua đời
Em còn lại một chút gì hương phấn

Anh sẽ chúc
Xin em đừng từ tạ
Tháng ngày xa gói lại những hương thừa
Trời tháng sáu mưa như về thật ngắn
Giông hạ rồi hãy thương khó đời nhau
Những ân tình theo gió cuốn về mau

NHƯ THỬ LỜI NGUYỆN ƯỚC

(Bài thơ điên viết cho ta)
Có phải thu nên nhìn đâu cũng pha sắc úa
Mà hồn nhiên tím tái một buổi chiều
Phố Bolsa buồn không lên nốt nhạc
Áo dầm sương mùa Bạch Lộ trắng khung trời

Hồn vô định biến ta thành cơn gió
Lòng thèm nghe khúc hát tự đầu môi
Bao yêu dấu tặng người câu luyến nhớ
Ta mơ hồ nghe nỗi chết ngập ngừng trôi

Lời em nguyện sao nghe mà lệ ứa :
Dẫu tàn hơi vẫn nuôi dưỡng tình nầy
Dẫu muộn màng sẽ đợi mãi không nguôi
Cho ấm mãi cuộc tình lên khúc hát

Khi cánh cửa thiên đàng em chợt hé
Là dịu êm đến tận cỏi trời nào
Nhịp phách gõ cho tiếng đàn cháy bõng
Tình lên ngôi thần thánh tựa chiêm bao

Em cất tiếng hoan ca ngày hẹn hò mật ước
Có vì sao cúi xuống thật gần
Thiên thể rạng ngời
khúc hát của tình nhân
Bài ca đó ngân cao dâng người dấu ái

Giờ lạc lõng ta mây trời xấu số
Trôi về đâu cũng chạm mối tương tư
Em ảo hoá nên tình thành mộng mị
Giữa muôn trùng rơi rụng trái từ ly

Khi địa ngục mở toang màu ám khói
Ta lang thang khắp các nẽo u hồn
Ôm trái sầu rao giãng cửa thiên môn
Mặc Thượng Đế cợt đùa ta điên dại

Đã ngập hồn đau những tháng ngày tàn lụi
Vạc dầu sôi không nấu chảy buồn nầy
Gió đổi chiều như dao nhọn quanh đây
Bao xác lá bấy nhiêu lời tan vỡ

Lời em nguyện yêu người đã biến thành cọc nhọn
Như sóng mê cuồng xô đuỗi ta xa khơi
Ai dập tắt niềm vui của đốm lửa bên trời
Cho ta gởi cơn mộng buồn về đáy mộ

Khơi ánh lửa ta soi ta tận mặt
Mắt môi khô loài dã thú qua đây
Em có nghe sắc chiều nhuộm men cay
Có tiếng hú máu bầm loang khúc hát

Ta ngồi lại phố nầy nghe tư bề gió loạn
Cơn rét từ tâm leo lét ngọn sao Hôm
Khô giọt rượu gió hanh hao rồi cũng lụn
Gọi trăm năm cho tha thiết một ngày
 

RỒI MAI EM ĐI

Ta hát cho ta lời giã biệt
Nghe như kinh sám buổi chiều hôm
Sợi chùng tơ liễu muôn trùng sóng
Thôi thế chào nhau tiếng tạ từ

Đã biết không còn mong gặp lại
Lệ nào khóc tiễn buổi chia ly
Sao nghe sầu oán từng cung bậc
Lặng lẻ người đi đá nhớ gì

Thôi cứ mây Tần quy hướng Tây
Ta không khóc nửa cách chia nầy
Cứ mặc ngựa Hồ theo gió Bắc
Nhủ lòng như thử một cơn say

Ta tuởng tình xanh mãi tóc xanh
Lòng nào bôi xoá hết cho đành
Sao đem sương phủ màu trăng úa
Một sớm mây chiều tan quá nhanh

Thôi nhé buồn xưa theo lối xưa
Lòng như sông lạnh nói sao vừa
Tình ta trăng rọi đường mây trắng
Một phút chia lìa đau mấy canh

Ta sợ cung đàn đêm nguyệt lạnh
Nghe lòng sóng vỗ điệu vô thanh
Chừng như tiền kiếp bày ma trận
Tình cũng phôi phai chốn địa đàng

Thôi hãy về đi mộng đã thay
Về nghe chuông réo chuyện trả vay
Vẫy tay một cuộc trăng tròn khuyết
Đời cũng vô thường như bóng mây

TÔI QUEN VỚI NỖI BUỒN

Tôi đã quen làm thân hạt bụi
Trong muôn trùng nhớ thuở lênh đênh
Xin nằm xuống bên hòn đá mỏi
Cùng chiều trôi với nắng chênh vênh
Tôi đã quen một miền quan tái
Mòn dấu chân suơng thấm nặng vai
Đêm gió hú qua ghềnh đá dựng
Kể chuyện tình sớm đã vội phai
Tôi đã quen nghe lời chim hót
Trong vườn xưa tím cả mênh mông
Sao hôm nay cây ngừng lá thốt
Để muôn năm bặt tiếng trời không
Tôi quen rồi em, giấc mộng phù hoa
Đời trăm ngả hay lòng tôi ảo hoá
Mỗi bước chân cứ dặm nghìn tai họa
Gọi ngày lên sao ngày mãi mù loà
Tôi quen nếm múi sầu chạm mạch
Chiều vàng phơi mấy nhánh tương tư
Bên vách núi mòn câu huyết thạch
Gió qua truông xoá vết thiên thư
Tôi quen rồi thu ở rất xa
Nhìn đồi lan nhớ về tình lạ
Tay vói hái nụ buồn cháy đỏ
Cho âm hao một thoáng tình cờ
Tôi quen đợi dưới thềm trăng vỡ
Tiếng dế khàn suốt cuộc trăm năm
Người biền biệt bên trời vạn dặm
Thu vàng theo lá đổi màu xanh
Tôi đã quen dòng xưa bến vắng
Quen con đò bỏ lái quên sông
Quen buồng cau bỏ lá trầu không
Quen mắt biếc một chiều thưa nắng
Tôi quen rồi tôi, ngày độc mộc
Rượu cầm canh chưa cạn nỗi sầu
Ai xui gió biến thành cơn lốc
Cuốn đời mình vào cuộc bể dâu
Tôi quen tôi nửa vòng tay khép
Nửa vòng kia lạnh buốt về người
Chiều chưa hết đã nghe đêm tới
Phủ màu đen kín cả tin vui

TRANG ĐIỂM
em về mặc áo tình hoa
khép trang kinh khổ giữa tòa thiên can
tô son cho thắm bẻ bàng
vẻ cong riềm mắt làm sang nét ngài
tay xưa chuốt ngón trang đài
môi ơi hãy nở nụ cười tịch nhiên

TRỜI HUẾ NHƯ MUỐN LẬP ĐÔNG 
Thu Phân là thịt da trời
là đêm sao lạnh, là ngôi nguyệt mờ
tóc ai Sương Giáng đôi bờ
cho anh lay động, tay chờ gió đưa
ai về Hàn Lộ ướt mưa
để môi rét mướt, sao chưa trao lời
mắt ai giấu hết mây trời
cho anh quên hết tháng mười Lập Đông

VĂN TẾ

DZUÍ!!!.....
Ô HÔ! THƯƠNG THAY!...
HỠI ƠI! HƯƠNG LINH TRƯỚC ÁNG
HỒN PHẤT PHƯỞNG MƯƠÌ PHƯƠNG!
HÔM NAY ĐÂY
 
ĐỒNG ĐỘI CÁC ANH VỀ ĐÂY TỤ HỘI
BÊN TRỜI LẬN ĐẬN, ĐÓT NÉN TÂM HƯƠNG!
NHỚ LINH XƯA!
NHA KỸ THUẬT HỀ! ĐOÀN QUÂN VIỄN CHIẾN
HẮC LONG, LÔI HỔ HỀ! 
NHỮNG TRẬN ĐỊA VÔ DANH
 
CÁC ANH ĐI TRỜI XA ĐẤT BẮC
NẼO BIÊN THÙY, ĐÁ NÚI CŨNG NGHIÊNG ĐẦU!
 
AI TRÁCH ANH, ĐEM THANH XUÂN VÀO TRẬN!
SỞ BẮC NAY ĐÂU! TUỔỈ 18 ĐÔI MƯƠI
NĂM THÁNG DẠN DÀY NƠI CỔNG TRỜI XA LẮC
 
THẤT THẾ LƯU ĐÀY MẤT DẤU CHINH NHÂN!
 
VÀO TRẬN VỚI NHAU LÀ NHỮNG KINGBEE KIÊU DŨNG
TRIỆT XUẤT, CỨU TOÁN, SINH TỬ CÓ SỜN GAN!
ÔI THẦN PHONG, LONG MÃ! 
LƯỚT GIÓ CAN TRƯỜNG TRONG LƯỚI ĐẠN PHÒNG KHÔNG!
 
 
AI CHINH CHIẾN MÀ KHÔNG HỀ TỔN THẤT
SA TRƯỜNG ĐI, MẤY THUỞ CÓ MONG VỀ !
 
CHÚNG TÔI ĐÂY, NHỮNG NGƯỜI NĂM CỦ
NGOẢNH MẶT LẠI KẺ CÒN NGƯỜI MẤT!
 
LUỐNG TRÔNG NHAU LẮM NỔI NGẬM NGÙI!
 
CHỐN U  MINH ANH HỒN TỨC TƯỞI 
NƠI QUÊ NGƯỜI SẠM MẶT OAN KHIÊN!
VẬN NƯỚC ĐÃ KHÔNG PHÒ NGƯỜI GIÚP NƯỚC!
KHIẾN ĐỒNG MINH ĐỔI DẠ THAY LÒNG!
 
 
GIẬN LẮM THAY!
NGÀN DẶM XƯƠNG PHƠI ĐƯỜNG MÒN BIÊN GIỚI
VẠN THUỞ TRỜI NAM MÁU UẤT NGHẸN TRÀO!
 
ĐÃ BIẾT ANH HÙNG KHI LỠ VẬN!
SÁ GÌ PHIÊU BẠT BỐN PHƯƠNG Ư!
 
ĐƯỢC HAY MẤT CŨNG MỘT ĐỜI DŨNG SĨ
ƠN NƯỚC ĐỀN CHƯA? LỔI HẸN TÌNH NHÀ!
 
ƠI XÓT XA TƯỞNG NHỚ! 
HỒN LINH HIỂN THẤU CHĂNG!
THẤM THOẮT ĐÃ 39 NĂM VONG QUỐC
 
MỚI NGÀY NÀO GIAN KHỔ CÓ NHAU!
 
NHA KỸ THUẬT, KINGBEE BÊN TRỜI LỮA ĐẠN 
NHỚ CÂU THỀ:
DÙ BƯỚC QUA THUNG LŨNG TRONG BÓNG TỐI CỦA TỬ THẦN
NHƯNG TA KHÔNG SỢ GÌ CẢ
 
VÌ TA LÀ KẺ TÀN TẠ NHẤT TRONG THUNG LŨNG NẦY!
 
ÔI! LÀM CHIẾN SĨ VÔ DANH! ÂM THẦM TRONG BÓNG TỐI 
THÌ VINH QUANG KHÔNG VƯỢT KHỎI BÓNG ĐÊM!
SƠN ƠI! CÁNH DÙ MA ĐÃ KHUẤT 
 
RỪNG NHỚ NGƯỜI, LÔI HỔ NHỚ NON CAO!
 
KÌA BIỂN ĐÔNG AI ĐẠP SÓNG BA ĐÀO!
HỒN BIỆT HẢI HOÀNG SA CHIẾN TỬ 
BA TOÁN KHÔNG VỀ!
BIỂN GHI CHIẾN SỬ!
BỌN CỘNG TÀU BẠT VÍA XÂM LĂNG!
 
CÁC ANH ĐI ĐÃ TRỌN THỀ VỚI NƯỚC 
BIỂN NHỚ NGƯỜI VỔ MÃI SÓNG NGÀN NĂM!
 
ÔI OAI LINH LÀ THẾ!
NHỮNG NGƯỜI TRAI SINH THỜI CHIẾN LOẠN 
KHI SA CƠ KHÔNG CHÚT NAO LÒNG 
 
 
NHA KỸ THUẬT HỀ! 
BIỆT HẢI! KINGBEE! SỞ BẮC!
CHIẾN SĨ VÔ DANH HỀ! 
LƯU DẤU VẠN KỲ CÔNG!
 
HÔM NAY ĐÂY BUỒN TRÔNG CỐ QUỐC
NHỚ XƯA HỀ! 
 
LÒNG KHẮC KHOẢI KHÔN NGUÔI!
 
GIẬN BỌN VONG BẢN CÚI ĐẦU VỚI GIẶC 
DÂNG BIỂN, DÂNG ĐẤT 
HÈN VỚI GIẶC, ÁC VỚI DÂN
SAO KHÔNG TỦI THẸN VỚI TIỀN NHÂN?!
 
Ô HÔ! 
 
HỒN TỬ SĨ OAI LINH! 
CHỨNG CHO LÒNG SON SẮC! 
RƯỢU BA CHUNG MÀ LÒNG HÉO HẮC
HỒN PHẤT PHƯỠNG NƠI ĐÂU 
VỀ ĐÂY!
HÃY VỀ ĐÂY!
THƯỢNG HƯỠNG

Vu Lan nhớ mẹ

Từ khi áo mẹ bung tà
Giày con vẹt gót đường xa chưa về…

Thân già, mấy dặm sơn khê
Mo cơm Mẹ bới Hồn quê Mẹ đùm

Con về mộ cỏ rưng rưng
Bạc phai mái tóc Lạnh chừng khói hương

Mẹ tôi, Mắt gởi mười phương
Vàng sân lá đổ Huyên đường mây bay

Con đi, Mẹ nhắn câu nầy
Đá mềm chân cứng Thảo ngay, Mẹ mừng…

 

XIN ĐƯỢC CẢM ƠN EM

Ở MỘT PHƯƠNG GIÁC NÀO ĐÓ
KHI MẶT TRỜI KHÔNG CÒN QUAY VỀ CHỐN CŨ
ANH MỘT MÌNH LANG THANG NGẮM TỪNG KHÓM CÚC DẠI
VÀ BẮT GẶP BÓNG EM BÊN KHUNG CỬA SỔ
CÓ GIỌNG CƯỜI CHEN LẪN TIẾNG CHUÔNG NHÀ THỜ
NƠI ĐÓ SỰ BÌNH AN VÀ NỖI LO SỢ CHEN NHAU
NHƯ CỤM KHÓI CỐ THOÁT RA TỪ MÁI NHÀ MÙA ĐÔNG
ĐỂ  HÒA VÀO CÁNH RỪNG PHONG ĐỎ ỐI
MƯA TUYẾT BẮT ĐẦU RƠI
TRÊN NHỮNG HƠI THỞ DÀI
MỆT MỎI TRẦM LUÂN

Ở MỘT CĂN NHÀ NÀO ĐÓ
LAO XAO TIẾNG ỒN VÀ LY RƯỢU VỠ
BÓNG ĐÊM ĐÃ ĐI QUA NHƯ THẾ NHIỀU LẦN
KÉO THEO KHUÔN MẶT THÂN QUEN CỦA AI ĐÓ
ANH CỐ NHÌN MÀ KHÔNG HỀ NHẬN RA
NHƯ ANH ĐÃ TỪNG GỌI TÊN MÌNH
TRONG CƠN THẢNG THỐT CỦA MỘT NGÀY HIU QUẠNH
NGỌN GIÓ MÙA ĐÔNG NGỒI TRONG VÒNG TAY
ANH CỐ NGHĨ VỀ EM RỒI BƯỚC ĐI VỘI VÃ
NHƯ NGHĨ VỀ MỘT HƠI ẤM MUỘN MÀNG
ÁNH LỬA CỦA TRÍ NHỚ

Ở MỘT KHÚC SÔNG NÀO ĐÓ
NƠI ANH HOÀI NIỆM VỀ MỘT THỜI ĐÃ QUA
NƯỚC KHÔNG HỀ CHẢY ĐI
NHƯ THÁNG NĂM VẪN CÒN ĐỌNG LẠI
TRONG KÝ ỨC RONG RÊU VỤN VỠ
ANH LẮNG NGHE TIẾNG CHIM HÓT  VÀO MỘT BUỔI CHIỀU DĨ VÃNG
SÓNG GIÓ RÌ RÀO TRONG TỪNG CỌNG LAU KHÔ
BẢN HỢP XƯỚNG CỦA MÙA ĐÔNG
NƠI ĐÂY ANH ĐÃ TRẢI QUA NHỮNG NGÀY DÀI HẠNH PHÚC
XIN ĐƯỢC CÁM ƠN EM.

Ở MỘT CÔNG VIÊN NÀO ĐÓ
NGƯỜI ĐÀN ÔNG KÉO CAO CỔ ÁO GIÓ
TRONG ĐÔI TAY LẠNH CÓNG MÙA ĐÔNG
ĐÃ BẮT GẶP ÁNH LỬA CỦA KHÓI THUỐC
ĐÀN QUẠ ĐEN CŨNG ĐÃ QUAY TRỞ LẠI
CHIA NHAU TỪNG KHẨU PHẦN CỦA KÝ ỨC
VÀ KÊU LÊN NHỮNG ÂM THANH BUỒN BÃ
TẬN CÙNG PHÍA BÊN KIA CON PHỐ
EM CỦA MỘT THỜI BÊN ANH
KHÔNG CÒN NỮA.


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...