Sunday, October 4, 2020

Đinh Hùng

 Những Hướng Sao Rơi - ĐINH HÙNG 

Khi miếu Đường kia phá bỏ rồi
ta đi tìm những hướng sao rơi
lạc loài theo dấu chân cầm thú
từng vệt dương sa mọc khắp người

sau trái cô sơn, ngày lại ngày
hồn kinh kỳ hiện dưới chân mây
đôi tay vò xé loài hoang thảo
đỏ máu căm hờn trên cỏ cây

rồi những đêm sâu bỗng hiện về
vượn lâm tuyền khóc rợn trăng khuya
đâu đây u uất hồn sơ cổ
từng bóng ma rừng theo bước đi

ta đến sườn non rẽ cỏ gai
sống đây ghi trước mảnh di hài
lẫn trong kiến trúc toà vân thạch
hồn cổ ngồi chung, mộng vẫn dài

từng buổi hoàng hôn xuống lạ kỳ
ta nằm trên cỏ lắng tai nghe…
thèm ăn một chút hoa man dại
rồi ngủ như loài muông thú kia


TIẾNG DƯƠNG CẦM

Chiều nắng say, con bướm vàng thơ thẩn,
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm.
Hồn ai xưa khóc lại giữa thanh âm?
Mối sầu ấy biết em còn tưởng nhớ?
Tôi nghe rõ buổi chiều hoa nức nở,
Ôi tay buồn em để tiếng vàng rơi!
Vô tình sao! Em rung phím lòng người,
Bao thương nhớ chiều nay về quá khứ .
Nhớ từ đâu, có một chiều khách lữ,
Trong hương đàn vương mãi ánh hương ai .
Ôi mắt xanh, mày lặng, ánh mi dài,
Người khuê nữ tóc buồn như suối chẩy .
Và tay trắng trên phím ngà run rẩy,
Và hồn sầu tan rụng với hồng sa .
- Anh van em ngừng lại khúc đàn hoa,

Nương tay nhẹ, gieo một lời vĩnh biệt.
Anh van em chớ sầu trong mắt biếc,
Cho hồn ai thôi nhớ chút ly hương.
Chiều hôm nay thổn thức nắng bên tường,
Và lời gió cũng run bằng cánh bướm.
Em không thấy u hoài như sóng gợn,
Tự lòng anh rung lại mấy thanh âm?
Bên nhà em hiu hắt tiếng dương cầm.

BÀI HÁT MÙA THU QUÊN

Có một mảng mùa thu rơi xuống cỏ
Ôm ghita anh ngồi hát bên chiều
Bài hát ấy bây giờ em có nhớ
Hay quên rồi cái thuở chúng mình yêu

Thuở em giấu mùa thu sau bím tóc
Cứ đê mê hương thoảng giữa môi mình
Thuở biêng biếc vòm cao đầy giọng hót
Có nghe chừng muôn lá đổ xung quanh

Thuở thơ viết cho em mùa thu đem giấu mất
Anh như mây thất lạc cuống lên tìm
Đâu ai nghĩ mùa thu yêu kẻ khác
Trời trên đầu xanh lắm thuỷ tiên em

Biết chẳng thể níu mùa thu ở lại
Bài hát ngày xưa người vội quên rồi
Khi em đến tìm anh em có thấy
Một gã khờ ôm câu hát mồ côi

Nhưng anh chắc mùa thu không nói dối
Chiều công viên ngàn đợt lá rơi vàng
Em có đến tìm anh trong tiếc nuối
Để cùng ngồi chắp mảnh vỡ thời gian

 CẢM NHẬN CHIỀU ĐÀ LẠT

Ở đây sương tím như hoa tím
Mây lang thang cổ tích bay về
Em chợt hiện sau bức rèm nửa khép
Anh được lần tiên cảm đá say mê?

Dây dưa nắng bên hồ không nỡ tắt
Người kiêu sa vạt áo phất ngang chiều
Mắt anh liếc, thơ tình anh lạc mất
Giữa bốn bề vi vút gió thông reo...

Em cứ lẫn trong sương huyền ảo thế
Vầng trăng non cong khuyết nhánh lông mày
Anh đứng sững bên hồ chân bén rễ
Trái thông nào sơ ý rụng trên tay.

CÂU HÁT ẤY

Chợt ngồi nhớ lại câu em hát
Bèo dạt mây trôi lại xót lòng
Dễ nhắc bây giờ anh khóc mất
Sông Cầu buông dải thắt lưng ong

Nghe em - tưởng tượng ngày xưa mẹ
Sóng nước ngung nguây vỗ mạn thuyền
Cha trước như nào - anh cũng thế
Sông vờ xoay vạt tháng giêng nghiêng

Mang mang lời hát nhiều duyên nợ
Phiêu dạt cùng anh đến tận giờ
Mẹ hóa mưa phùn, cha hóa gió
Em về… thương lấy một câu thơ!

CUỐI CƠN MƯA

Em lặng đến cuối cơn mưa bất chợt
Lộng lẫy sau lưng bảy sắc cầu vồng
Những giọt trong veo mở lòng mùa hạ
Gió thiên đường cuồng dại dưới môi cong

Em thanh khiết vào ta như lẽ thật
Mong manh áo vàng chớm thu mênh mang
Em tìm một trái tim đừng bội bạc
Giữa đời ta thánh thiện với hoang đàng!

GÓC NHỚ HÀ NỘI

Hoa sấu rụng bồi hồi xanh ký ức
Tán bang che không kín thuở ngây khờ
Tay em ấm hay mùa đang thổn thức
Heo may xòe năm ngón gió bơ vơ

Anh nhặt lại tuổi mình viên sỏi nhỏ
Ba mươi năm nằm lắng dấu anh về
Xao xác gọi tên em từng góc phố
Hà Nội òa nghiêng mát một vòm me!

Mùa hư ảo hay tình em ảo thế
Anh xoay ngang đã chạm sóng Tây hồ
Có ánh mắt nhìn em qua thế kỷ
Thấy anh giờ dắt nhớ tuổi anh xưa!

Đường vào tình sử

Khi tóc mùa xuân dài trước cửa
Khi nắng chiêm bao khẽ chớp hàng mi
Khi những con thuyền chở mộng ra đi
Giấc mộng phiêu lưu như bầy hải điểu
Kỷ niệm trở về, nắm tay nhau hiền dịu
Ngón tay thơm vàng phấn bướm đa tình
Anh sẽ tìm em như tìm một hành tinh
Mặc trái đất sắp tan vào mộng ảo

Trên đường ta đi
Những đoá hoa nở mặt trời xích đạo
Những làn hương mang giông tố bình sa
Những sắc cầu vồng nghiêng cánh chim sa
Và dĩ vãng ngủ trong hồ cẩm thạch
Của đôi mắt sáng màu trăng mặc khách
Thời gian qua trên một nét mi dài
Núi mùa thu buồn gợn sóng đôi vai
Dòng sông lạ trôi sâu vào tâm sự

Chúng ta đến nghe nỗi sầu tinh tú:
Những ngôi sao buồn suốt một chu kỳ,
Những đám tinh vân sắp sửa chia ly,
Và sao rụng biếc đôi tay cầu nguyện.
Ôi cặp mắt sáng trăng xưa hò hẹn,
Có nghìn năm quá khứ tiễn nhau đi.
Anh vịn tay số kiếp dẫn em về,
Nhìn lửa cháy những lâu đài mặt biển.

Phơi phới thuyền ta vượt bến,
Từ đêm hồng thủy ra đi.
Lòng ta dao cắt Chia đôi Biên thuỳ,
Dòng máu kinh hoàng chợt tỉnh cơn mê.

Chúng ta đi vào lá hoa Tình Sử
Hơi thở em hoà sương khói Đường thi
Anh đọc cho em những dòng cổ tự
Ai Cập và Cổ La Hy
Anh viết cho em bài thơ nho nhỏ
Bài thơ xanh ánh mắt hẹn tình cờ
Có những chữ Hoa yểu điệu
Không phải đại danh từ
Nét uốn đơn sơ Lưng mềm óng ả
Những chữ hoa không thêu phù hiệu
Những chữ hoa không biết phất cờ
Một bài thơ Có tiếng thở dài đôi hồn tình tự
Vần điệu dìu nhau đi trong giấc mơ
Sông núi trập trùng lượn theo nét chữ
Những chữ thương yêu Những chữ đợi chờ
Đẹp như Dáng em e lệ chiều xưa.

Anh sẽ tìm em, chiều nào tận thế
Khi những sầu thương cất cánh xa bay
Khi những giận hờn, khi những mê say
Khi tất cả hiện nguyên hình ảo mộng:
Giọt lệ hoa niên, cung đàn hoài vọng
Và những hương thơm tình ái trao duyên
Những không gian thăm thẳm mắt u huyền
Những vạt áo bỗng trở màu sông biển
Chúng ta đến, mùa xuân thay sắc diện
Chúng ta đi, mùa hạ vụt phai nhoà
Gương mặt mùa thu phút chốc phôi pha
Ta dừng gót, chợt mùa đông tàn phế.

Em hát mong manh bài ca Tuổi Trẻ
Bướm bay đầy một âm giai
Khúc nhạc lang thang như hồn Do Thái
Đại dương cồn sóng gọi tên ai?
Vời vợi tiếng em lướt qua Hồng hải
Tiếng hát nhân ngư tuyệt vọng than dài

Chúng ta thở những hơi nồng nhiệt đới
Nghe mùa xuân nẩy lộc rợn trên vai
Có những giấc mơ lẻn vào quá khứ
Có những chiêm bao đi về tương lai
Anh gặp em anh từ thuở nào?
Mênh mang sóng mắt Ngờ biển dâu
Núi non nhìn ta vừa nghiêng đầu
Hình như hội ngộ Từ ngàn thâu.
Ta tỉnh hay mơ? Chiều nay trăng khép Hàng mi sầu
Hay tà dương thu Mưa rơi mau?
Em ơi! Vệt nắng phù kiều uốn mình ô thước
Ta, suốt đời ngư phủ
Thả con thuyền trên mái tóc em buồn lênh đênh
Ôi chao dĩ vãng! Dĩ Vãng thần linh!
Một phút, một giây, nhìn ta ngàn kiếp!
Thầm gọi cỏ hoa sang tự tình
Lời nói bâng khuâng, bàn tay duyên nghiệp
Anh nhìn em như chiêm ngưỡng một hành tinh

Hương

Hai người có buổi bâng khuâng quá
Kể truyện mưa xuân với nắng hè
Chắc hẳn đôi lòng lơ đãng cả
Vì chưng cùng nói chẳng cùng nghe

Tôi nhìn cặp mắt trong xanh ấy
Để thấy hồn tôi trong mắt xanh
Thuyền mộng lênh đênh vào xứ lạ
Chèo đưa nét nhạc lượn mong manh

Ôi! Nếu đời ta ngừng bước lại
Một giờ, một buổi, một mùa thu!
Lòng tôi hoá bướm tình si mất
Cánh mỏng u hoài lả giấc mơ

Tôi nghe em nói bằng im lặng
Bằng dáng nghiêng nghiêng động nét mày
Bằng cả mênh mang chiều lắng đọng
Nụ cười em gửi gió thu bay

Tóc quyện mây choàng vai mộng nhỏ
Chìm chìm hơi nắng, bước thu đi
Hồn như khói toả say tà lụa
Chợt tỉnh, còn như truyện ngủ mê

Thoảng cánh hoa rơi, nhoà giấc mộng
Giật mình, tay nắm ngại rời tay
Lẻn trong nếp áo, mùi hương thẹn
Nắng sưởi bàn chân, gót chuyển mây

Vai ngả gần vai bát ngát trời
Rừng thương, núi nhớ lẩn vành môi
Mùa thu lọt giữa vòng tay khép
Bỡ ngỡ nhìn nhau trọn cuộc đời...

 


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...