Saturday, October 3, 2020

Huynh Mai

 ANH SẼ LÀ CỦA EM KHÔNG ANH?

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi gặm nhấm dần trái tim yếu đuối.
Em mệt nhoài…
… trò tình yêu rượt đuổi,
Có khi nào tay nắm được tay nhau?

Tình yêu vô hình,
Em bước thấp bước cao
Chẳng biết khi nào mình vấp té.
Cuộc đời phân chia rạch ròi chẵn, lẻ.
Nên hình như em vẫn cứ một mình.

Biết đêm dài rồi sẽ tới bình minh
Ngày đêm xoay vòng,
Nhưng thời gian không trôi ngược.
Ai biết được nỗi đau nằm phía trước,
Cứ chực chờ mang cả tuổi xanh đi.

Tờ lịch rơi năm tháng để lại gì?
Anh để lại một khỏang trời đầy gió.
Em chẳng thể mang,
Cũng không thể nào chối bỏ,
Để tình rơi như chẳng phải của mình.

Anh sẽ là của em không anh?
Câu hỏi đã mòn,
Trái tim nhức nhối.
Mà lời hứa như thể còn trôi nổi,
Em lại miệt mài đuổi bắt những yêu thương

BIỆT

Đợi yêu thương xoáy mòn trên dốc núi
Đợi một người không còn ở trần gian
Ngồi chơ vơ đếm những chiếc lá vàng
Lá thành cát bụi người cũng trở về cát bụi

Cành cây khô rã rời trơ trụi
Chiếc lá nào ở lại với úa tàn
Tình yêu nào ở lại với dở dang
Xin cung đàn vỡ tấu bài ca tống biệt

Trăng đêm nay có trắng màu tha thiết
Hay để sương rừng phủ bạc mái tình ta
Trời âm u cho lối cũ nhạt nhoà
Em ngồi đó rừng vang buông tiếng khóc

Nắng đam mê không còn ngủ trên suối tóc
Bàn tay nào rời xa mãi bờ vai
Tinh tú buồn rơi rụng cả thiên thai
Nghe đày đọa xót xa vào địa ngục

 

CHIỀU RƠI

màu thu nắng úa chiều qua
hong trên tóc rối kiêu sa tình sầu

nhớ thương phiêu bạt về đâu
trời yêu còn lại giọt ngâu cuối mùa.

 

GIẤC MƠ MÙA ĐÔNG

Thu đến
Thu đi

Thu lại đến
Người đi ! Có ngoảnh lại bao giờ ?
Không ai ru ta ! Ta ru mình vậy
Cho đến lúc nào được hoá giải bởi giấc mơ !

Em ru mình giữa ngọn gió mùa Đông
Cái ngủ đi tìm giấc mơ
nhọc nhằn, khô héo
Hơi ấm chẳng đủ vỗ về
giấc mơ lạnh lẽo.
Chập chờn, mong manh.

Mơ…
Em đi về phía không anh…
Bỏ lại sau lưng những lời hò hẹn.
Ký ức những lời yêu không trọn vẹn
nhạt nhòa như khói, như mây.

Em trốn khỏi mình, trốn những lần say,
trốn lối quen xưa, trốn tình khúc cũ.
Em quên anh như chưa từng nhớ,
chưa từng mong đợi một thời.

Mơ…
Em đi về phía mặt trời…
Đốt cháy tim mình bằng lửa đỏ
Rũ hết những muộn phiền cho mây cho gió…
Tan biến vào bao la.

Mơ…
Lối đi về phía ấy chẳng có hoa,
chỉ có nhọc nhằn sỏi đá
Bỗng một ngày tình yêu hóa thành xa lạ
Chạm ngõ cuộc đời mình…
…mà cứ ngỡ chưa quen.

HẠ

Hạ đến thật rồi ai biết không
Phượng buông bóng ngã nhớ tuổi hồng
Len qua sắc nắng màu nhung nhớ
Sưởi ấm cỏ hoa giấc ngủ nồng

Áo trắng ngày xưa giã biệt rồi
Đem tình vụng dại khuất xa xôi
Bỏ lại thời gian màu mực tím
Chao nghiêng theo chiếc lá vàng rơi

Phượng đã nhớ ai thắm đỏ trời
Ai còn nhớ phượng mỗi chiều trôi
Ở đây vẫn đợi người xưa nhớ
Người xưa có nhớ hay quên rồi

Bây chừ phượng nở cũng vậy thôi
Bao nhiêu lưu luyến chẳng thành lời
Gói hết tuổi thơ vào ký ức
Chỉ còn kỹ niệm hạ buồn ơi!

HÀ NỘI MÙA CÂY TRÚT LÁ

Anh ạ, Hà Nội mùa này cây trút lá
Có chiếc nào rơi đến tận nơi này?
Mà em nghe tiếng thì thào của gió
Nói lời tình trên mỗi tán cây.

Trời Sài Gòn vẫn ngập nắng chiều nay
Lá vẫn xanh trên từng con đường nhỏ.
Nghe thương lắm những lối mòn nơi đó
Một chiều nào in dấu chân ai qua.

Có chiếc lá nào mang dấu môi xa
Tha thiết gửi người yêu … người Hà Nội.
Anh nhé, chậm thôi… đừng vội!
Để con phố quen thủ thỉ nói bao điều.

Anh nghe không những tiếng xạc xào?
Của lá đấy! lời em yêu anh đấy .
Bao nhiêu lá, bấy nhiêu lời bỏng cháy
… và cũng là ngần ấy nụ hôn trao.

HOA CỎ DẠI

Rồi có một ngày ta nhìn ta để thấy
Nắng lên cao nhưng không có bóng yêu thương
Đứng lặng yên làm hoa cỏ bình thường
Thân mềm yếu bên lề đường sỏi đá

Gió băng qua từng cơn nghe rất lạ
Khi cuộn nồng khi hối hả bỏ đi
Chợt nhận ra gió chẳng nói năng gì
Chỉ bỏ lại âm thanh tạ từ sâu lắng

Chia tay hoàng hôn giọt nắng buồn trĩu nặng
Một ngày đời rồi cũng lịm tắt hanh hao
Có những hứa hẹn vội vàng luôn ở bên nhau
Khi xa cách ai mang nỗi đau lặng lẽ?

Dẫu cỏ hoang cũng có ước mơ nhỏ bé
Nhìn mưa nắng qua đường từng vụn vỡ buông lơi
Một chút vui theo loang loáng những mùa rơi
Đời là cát bụi, thôi ta cứ cười, ta nhé!

HOA TUYẾT

Có những cuộc đời lạnh lùng như hoa tuyết
Có những con người chẳng biết vị tình yêu
Cứ mãi cho đi, cho ai đó thật nhiều
Chỉ giữ lại bóng chiều trên mái tóc

Có những đêm một mình ta ngồi khóc
Có những ngày mong ngóng nắng phương xa
Từng mùa đông trắng xoá tuyết nhạt nhoà
Có một cánh hoa lạc loài qua trời nhớ

Lạnh lắm không? Lẽ loi màu rạn vỡ
Mang hình hài trong suốt ngỡ pha lê
Xoáy vào lòng người buốt giá lẫn đam mê
Nhưng mùa đông cũ không về qua lối cũ

Có một loài hoa làm tim ai ủ rũ
Có một cuộc tình không đủ nghĩa yêu thương
Một thoáng chạm vào để muôn thuở vấn vương
Loài HOA TUYẾT đem tình tan theo sương buổi sớm

HỒI TƯỞNG

Trở về đây cùng nếp nhăn năm tháng
Mắt hanh hao xếp vội nét chân chim
Bao lâu rồi vắng nhịp loạn con tim
Là ngần ấy rời xa vùng tuổi ngọc

Con đường đó vẫn hàng cây rợp bóng
Chốn yêu xưa còn vương vấn ngỡ ngàng
Nhưng dấu chân quen chìm lặng dưới lá vàng
Bóng người cũ rời xa từ lâu lắm

Vẫn là ta hồn nhỡn nhơ vực thẵm
Vẫn là ta luôn thích ngắm tà dương
Như con thoi đánh rối sợi tơ vương
Trên khung cữi trăm năm tình bám bụi

Và ước mơ chỉ như trò may rủi
Bao ân tình sao tiếc nuối chỉ một lần yêu
Những áng mây làm loang lổ nắng chiều
Không dệt nỗi tấm thảm hồng ký ức

HY VỌNG?

Niềm vui ảo là thoáng của người đời
Nổi buồn thật là tự mình ban tặng
Sao ngây thơ rồi tự mình im lặng
Sao dại khờ mà xắp sẵn yêu thương

Rồi ngu ngơ đi hỏi những giọt sương
Có còn đọng lại chút yếu mềm trên lá
Hay tìm kiếm dấu chân mòn sỏi đá
Bước vô tình cứ ngỡ đã thân quen

Giọt nắng nào còn sống với đêm đen
Giọt nước nhỏ vỡ tan vào biển cả
Cuối cùng người vẫn là người xa lạ
Mọi con đường (của ta) đều dẫn đến ngõ cô đơn

Nói làm chi những lời lẽ trách hờn
Đời là thế và người đời là thế
Những con tàu đi qua ta luôn là người đến trễ
Hy vọng sau này ta gặp một người lỡ chuyến như ta

LINH HỒN QUỶ DỮ

Có một ngày ta đánh rơi hạnh phúc
Thiên sứ tình yêu cũng vội vã lãng quên
Chỉ để lại trong tim ta một mũi tên
Làm biến dạng giọt máu hồng chung thuỷ

Có một ngày ta đánh rơi mà không thấy
Trái tim buồn với trăm vạn đường may
Như người vô tâm ngơ ngác ở đời này
Không cảm xúc và không còn rung động

Để được bay theo ngàn cơn gió lộng
Để được ngồi nhẫm đếm phận trăm năm
Thiên đường yêu mãi mãi quá xa xăm
Ta muốn vào địa ngục để sống đời quỷ dữ

Để hờn căm trong lời đau tha thứ
Để hận mình không xoá được tơ duyên
Bao nhiêu năm vật vã với ưu phiền
Là bấy nhiêu trăn trở cho một đời vô vị
 

EM GIỜ… CÓ BIỂN VÀ ANH

Anh tự ví mình như biển khát chênh chao
Lúc dịu êm, lúc ầm ầm bão tố.
Biển mênh mông … với tận cùng nỗi nhớ…
Gọi tình yêu trên lưng sóng bạc đầu.

Cảm ơn những bất ngờ…
Khi đợt sóng ồn ào trầm xuống đáy biển sâu,
đánh thức loài ốc nhỏ.
Em trốn trong chiếc vỏ ốc hiền lành,
e ngại tình yêu đầy sóng gió…

Bất ngờ ta tìm thấy nhau.

Sóng đưa em về bờ cát bình yên
Mỗi sớm mai ngắm mặt trời lên chói lọi,
thóat khỏi chiếc vỏ ốc lạnh lùng,
tìm thấy bao niềm vui mới…

Em giờ… có biển, và Anh.

HÀ NỘI MÙA CÂY TRÚT LÁ

Anh ạ, Hà Nội mùa này cây trút lá
Có chiếc nào rơi đến tận nơi này?
Mà em nghe tiếng thì thào của gió
Nói lời tình trên mỗi tán cây.

Trời Sài Gòn vẫn ngập nắng chiều nay
Lá vẫn xanh trên từng con đường nhỏ.
Nghe thương lắm những lối mòn nơi đó
Một chiều nào in dấu chân ai qua.

Có chiếc lá nào mang dấu môi xa
Tha thiết gửi người yêu … người Hà Nội.
Anh nhé, chậm thôi… đừng vội!
Để con phố quen thủ thỉ nói bao điều.

Anh nghe không những tiếng xạc xào?
Của lá đấy! lời em yêu anh đấy .
Bao nhiêu lá, bấy nhiêu lời bỏng cháy
… và cũng là ngần ấy nụ hôn trao.

LÃNG BẠC TỰ TÌNH

Anh đưa em về thăm Hà Nội nghe anh!
Về với những cái tên
Hồng Hà, Nhật Tân, Thuỵ Khuê, Trúc Bạch…
Cùng ngắm chiều buông trên hồ Lãng Bạc,
Lặng nghe câu thơ tình…
trong tiếng sóng vỗ
…tự ngàn năm.

Có vòng tay anh những sớm sương giăng
Âu yếm nhẹ choàng qua bờ vai nhỏ,
Em đâu ngại trời mùa thu đầy gió
… sắt se lùa, run rẩy… heo may.

Bình minh lên óng ả sắc mây…
Mình thả thuyền trôi trên mặt hồ lấp lánh
Con thuyền chòng chành say…
… như mình say tình yêu thỏa bao ngày xa cách,
Ứ hự nhịp chèo… bỏ mái buông lơi.

Giữa bát ngát sóng xô và bát ngát trời…
Mình gởi trao tình yêu dạt dào cùng Lãng Bạc
Anh làm thơ, anh đàn… em hát…
Như nàng Giáng Tiên với quan Trạng thuở nào.

Mình say rồi… con sóng vỗ lao xao…
Nói gì nhỉ? Sao yêu nhiều đến vậy!
Lãng Bạc… dành tặng riêng mình đấy
Để cả một đời em yêu Hà Nội, yêu Anh.

NHẬT KÝ CHO ANH 2

Anh ạ, chiều nay em viết cho anh
Ngoài kia mưa và gió ào ạt thổi
Em chẳng biết bởi vì đâu tóc rối
Tại gió lùa, hay vì mải nhớ anh.

Tháng Sáu về cơn nắng cứ đành hanh
Trời đỏng đảnh, hay giận hờn vô cớ
Em thương anh đi, về… khi gió trở,
Che bên này, mưa lại ướt bên kia.

Những nhọc nhằn giá có thể sẻ chia
Em xòe tay nhận thêm phần vất vả
Cứ ray rứt khi còn xa xôi quá…
Và chúng mình, tưởng một, vẫn là hai

Em muốn gởi yêu thương vào ban mai
Cho cái nắng dịu dàng đi một chút
Trưa mùa Hè cơn nóng đang hừng hực
Bỗng mát lành trên quả sấu xanh non.

Em muốn gởi tình yêu vào hòang hôn
Chiều rơi xuống… lòng mình yên ắng lạ
Đêm diệu kỳ, đêm đừng trôi nhanh quá…!
Để chúng mình…, giấc ngủ hướng về nhau.

NHƯ LÀ CÓ NHAU

Xin trời cho sợi nắng mai
Tôi đem trói những dông dài cất đi
Ngày sang hái lá nhu mì
Làm thơ, đem đổi chút gì… nhớ thương

Một mai mưa nắng vô thường
Tôi mang trải suốt quãng đường người qua.
Rồi mai dẫu có đi xa
Còn đôi chiếc lá gọi là có nhau.

Lá xanh rồi sẽ lá nâu
Nhưng tình yêu mãi thắm màu biếc xanh
Hôm nay trời nắng thật lành
Dông dài tôi giữ hóa thành… nụ hôn.

SÔNG VÀ BIỂN

Dòng sông em bắt đầu từ biển của anh.
Có lẽ thế,
Nên lòng sông không phẳng lặng.
Biển của anh
Lúc dịu êm, lúc thâm trầm xa vắng,
Nên sông cứ cồn cào những lúc triều lên.

Dòng sông em bắt đầu từ anh.
Cũng là nơi bắt đầu nỗi nhớ.
Sông mải miết tìm về nơi gặp gỡ
Nơi sông và biển giao hòa.

Dòng sông em chảy về phía biển anh,
Đếm thời gian bằng từng giờ từng phút,
Bằng hơi thở cuộn tràn trong ngực,
Cuốn về phía anh, thành sóng dâng trào.

Biển sẽ cuốn em về tận nơi nao?
Có thể đi đến cùng trời cuối đất?
Biển dữ dội, sôi trào khi gió quất
Hãy cứ hóa em thành muôn sóng bạc đầu.

THƠ CUỐI MÙA THU

Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu
Và em – một mình, quạnh quẽ.
Chút nắng nhạt cuối chiều rơi nhẹ
Nghiêng nghiêng, đăm đắm nỗi buồn.

Mùa Đông đang đến gần hơn
Sao chẳng nói những gì mình chưa nói?
Có phải bởi mùa thu qua rất vội?
Em vụng về không níu nổi thời gian?

Cuối mùa, hoa cúc chưa thôi vàng
Vẫn đắm đuối mơ những ngày ngập nắng.
Chỉ có em miệt mài trong khỏang lặng
Tự ru mình mà tim chẳng bình yên.

Bài thơ tình câu chữ bỗng chông chênh
Trượt ngã về  nơi bắt đầu nỗi nhớ
Chạm vết đau xưa, giật mình bỡ ngỡ
Còn lại gì? Chỉ có cuối mùa thu.

TÌNH TỰ MÙA THU

Thôi anh đừng tìm lại
Những mùa vàng xa xưa
Đừng chạm vào quả đắng
Để bình yên bốn mùa.

Em đi tìm hạnh phúc
Lạc đến bên hiên đời
Anh ngập ngừng hé cửa
Có nghe tình vừa rơi?

Nghe giữa mùa chơi vơi
Nỗi nhớ về thấp thóang
Chờ anh nắn phím đàn
Một trời thu tỏa nắng

Cuộc đời không phẳng lặng
Ta hãy dìu nhau đi…
Tình sẽ thôi sóng gió
Đơm quả lành trên cây.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...