Saturday, October 3, 2020

Như Hoài

 Chiều sông Hàn - Còn nhau bên đời – Đoản khúc - Em thôi không viết thơ tình nữa - Màu thu - Người đàn bà hát nghêu ngao – Sóng 

CHIỀU SÔNG HÀN

Nơi em đến là khung trời đầy mộng
Phố xanh nồng trên từng lối chân qua
Gió sông Hàn vấn víu bước hồn hoa
Ru mắt biếc xuýt xoa làn tóc rối
Gương nước soi bóng chiều nghiêng chấp chới
Hai nửa ánh nhìn bối rối tìm nhau
Có điều chẳng cần nói gì đâu
Trong sâu thẳm dòng trôi xuôi lặng lẽ
Tình cờ thôi với Em - Anh cũng thế
Cuộc bể dâu tan hợp bất kỳ     
Đời người như thể những chuyến đi
Biết hôm nay ta quên say cuộc lữ      
Như đời sông không lời tư lự
Xanh bao dung đâu khoảng cách mây trời  
Chiều sông Hàn bóng nắng song đôi
Em trở lại phố xanh xưa lời nhớ
Câu thơ đâu đó còn bỏ dở
Ghép thành dòng xúc cảm đầy vơi…

CÒN NHAU BÊN ĐỜI

Có lần ta hỏi
Con gió đìu hiu
Gió buồn không nói
Nương mây gót chiều

Có lần ta thức
Không màng giấc khuya
Chẳng hay bừng sáng
Tận soi nẻo về

Rồi lần ta khát
Giữa miền thực hư
Cơn mơ nửa giấc
Mộng về suy tư

Phút ấy như ru
Sóng lòng rạo rực
Nồng nàn ao ước
Không là mơ bay
Rồi lần trực giấc
Mộng tàn ai hay

Ừ! Đàn bà say
Có cùng một kiếp
Ừ! Đàn ông khóc
Có gì lạ sao
Kẻ không nước mắt
Có còn thương đau?

Còn say nước mắt
Còn khát bờ môi
Còn nghe chua chát
Còn nhau bên đời
Còn nhận còn biết
Còn ta đấy thôi !

ĐOẢN KHÚC

tư duy rỗng tuếch
bất lực ngôn từ 
nghe khát thèm con chữ
như chưa lúc nào ta thèm hơn nỗi cô đơn tột cùng như lúc này

nỗi cô đơn chưa thể lấp đầy 
niềm trăn trở ưu tư giọt đắng ngọt trong cơn ngụp lặn men đời ta
chưa đủ mạnh chưa đủ lớn để làm nên 
cơn cuồng vọng bão xô 
chưa san lấp chưa dời non chưa bồi lỡ thác ghềnh 

và như thể ta mong gì vực dậy ở chính ta...

EM THÔI KHÔNG VIẾT THƠ TÌNH NỮA

Em thôi không viết thơ tình nữa
Vì rằng chẳng thể nhói tim anh
Cũng thôi say khúc tình dang dở
Thôi đắm mình vào cõi mông mênh

Xin trả em như từ muôn trước
Khao khát tìm trong suốt lời yêu
Không còn nhớ cũng không còn biết
Giọt sầu rơi trong nỗi hắt hiu

Ước mình như là đôi cánh gió
Phiêu du qua biển... núi... mây ngàn
Ngày lại ngày ruổi rong đây đó
Quên bước đời một thoáng trôi nhanh

Em thôi không viết thơ tình nữa
Nhặt lời buồn gửi gió mây bay
Đêm cũng sẽ không còn thao thức
Không gồng mình bên chén rượu cay

Mặc kệ đi nhân tình thế thái
Cuộc đau thương gạt bỏ từ đây
Thôi nhé tình thơ xin khép lại
Chút ngọt ngào để biết còn say...

 MÀU THU

Ai không yêu màu thu
Nồng nàn trong mắt biếc
Mang mang lời thao thiết

Nẻo hồn như cơn say
Lướt thướt mộng chiều nay
Lối xưa còn bỏ ngỏ

Dáng em tà áo gió
Mây khoác bờ mây bay
Nghe thu níu chân ngày
Chảy tràn miền xao xuyến

Hỏi rằng thu có hẹn
Cuộc trần gian đôi mình

Tình em và tình anh
Qua bao mùa lá thắm
Có nhòa theo năm tháng
Bước mùa vàng thu đi…

Có những ngày biệt ly
Mới đắm lòng da diết
Qua nhau mùa chia biệt
Mới dài nỗi chờ mong

Thu vàng trong mắt trong
Hút heo mùa thương nhớ
Thu ngàn thu lá đổ
Tình hỡi tình còn xanh? 

NGƯỜI ĐÀN BÀ HÁT NGHÊU NGAO

Người đàn bà một mình hát nghêu ngao
phía ngoài kia dòng sông đời lặng lẽ
dòng xuôi chảy không phân trần ngấn lệ

bộn bề nỗi nhập nhằng không đâu
người đàn bà tuyệt nhiên rất khẽ
bằng ngôn ngữ thơ khỏa lấp niềm đau

bằng thôi thúc kiếm tìm ngàn lẽ một lý do chống chế
dòng suy tưởng chấp chới muôn màu
người đàn bà mặc nhiên đón nhận

sóng gió qua cuộc bể dâu năm tháng
theo xuyên suốt chuỗi nhọc nhằn
chỉ đổi lấy cơ hồ đa mang.

SÓNG

Đừng hỏi tại vì đâu
Con sóng lòng lao xao
Đừng hỏi xin đừng hỏi
Cớ gì ta yêu nhau

Sóng cũng hằng khát khao
Vỗ về con nước lỡ
Bến bờ yêu rộng mở
Thuyền tình thì mênh mông

Muốn ôm con sóng trắng
Vào lòng đêm mê say
Sóng tan tác rơi đầy
Muôn màu pha lê vỡ

Tình yêu cũng thế đó
Như con sóng đầy vơi
Vỗ về rồi buông lơi
Sóng theo cùng biển cả

Khát bờ xa nước lạ
Sóng cuốn cuộn dạt dào
Cứ thế vỗ bờ đau
Trong biển tình muôn thuở

Ôi! Biển tình muôn thuở
Có bao giờ anh ơi!
Sóng bạc nỗi ru hời
Cho xanh lòng biển thắm

Mang tình em xa vắng
Dạt dào cả trùng khơi
Để tình yêu lứa đôi
Đừng bao giờ cách trở
Đừng khát khao niềm nhớ
Ru lời tình sóng xa… 


 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...