Friday, October 2, 2020

Phương Tấn

BÊN DÒNG SÔNG CHIÊM BAO
Nàng hẹn nàng không đến
Bầu trời thắp cơn giông
Chim bay chim bay mỏi
Tia chớp nhòe bến sông.
 
Mái chèo khua lặng lẽ
Người lái đò đăm chiêu
Chiều lên, chiều lên khẽ
Tiếng mưa buồn, buồn thiu.
 
Một người ngồi vẫn ngồi
Mưa thì vẫn mưa thôi
Nàng hẹn nàng không đến
Con đò xuôi lẻ đôi.
 
Chim buồn chim không hót
Sông buồn sông xanh xao
Tình buồn tình thêm ngọt
Và như là chiêm bao…
 
BUỒN NHƯ TRĂNG NHỚ AI
Đò chòng chành xa bến
Như ai chia tay ai
Bóng trăng khuya lắt lay
Buồn như trăng nhớ ai.
 
Hàng cây nghiêng rung vẫy
Như ai giã từ ai
Phố rong rêu tháng ngày
Buồn như mong đợi ai.
 
Tôi cứ như cỏ khô
Em cứ như ngọn lửa
Cháy theo làn gió ngược
Thổi từ thuở yêu em.
 
Em hóa thành chim trời
Vút bay vào cõi phúc
Tôi con chim côi cút
Bay ngẩn ngơ bên đời.
 
CHỜ ĐẾN THIÊN THU MỘT BÓNG NGƯỜI
Chiều xuống sâu buông tiếng thở dài
Đêm Sài Gòn chạm bóng thu phai
Có cô gái nọ ngồi hong tóc
Ngỡ gió lùa mây xỏa xuống vai.
 
Sóng cuộn đời sông, sông bạc phếch
Giang hồ xếp vó tự bao năm
Nhớ em mình nhớ thời yêu mệt
Ngóng mãi bên đường bóng biệt tăm.
 
Ai lỡ đưa người qua bến sông
Hình như bến lạc sóng mênh mông
Sóng xô thuyền mắc bờ nước lạ
Mình, kẻ lạc loài giữa gió đông.
 
Và như pho tượng bên triền núi
Chờ đến thiên thu một bóng người
Chờ đến xuân già sông rã nhánh
Ô hay, mình cứ tuổi hai mươi.
 
ĐÀ NẴNG, TRỜI NI ĐẤT NỚ
Đà Nẵng bến chiều buông lạnh
Đò xuôi trở chuyến sang sông
Âm ba gợn mình lấp lánh
Trời ni đất nớ mênh mông.
 
Trầm tư giáo đường ngủ gục
Giật mình khóc thét hồi chuông
Thanh âm đổ dài bắt bóng
Bóng đời lóng lánh vô tâm.
 
Đêm lên phố vào sa mạc
Tìm đâu rộn rã kinh kỳ
Lầu dinh mà như cồn cát
Thênh thang một nẻo sầu bi.
 
Cổ mộ, công viên vàng vọt
Chập chờn trăng dọi ma thiêng
Ghế đá là xương là cốt
Cỏ, hoa, liễu chết lặng phiền.
 
Khuya về thiu thiu con lộ
Lê thê đôi dãy tay gầy
Đứng ôm mắt đường rưng lệ
Rầu rầu rũ liệm hàng cây.
 
Đà Nẵng mình buồn em nhỉ
Hôm nào em ghé vô chơi
Mùa ni có bông chung thủy
Nở nơi khóe mắt thay lời.
 
HÃY VUI NHƯ TÌNH ĐẮNG
Gai hồng chích lệ khô
Mưa hoài không bến đỗ
Gai hồng vuốt ngực xanh
Hồn lạnh những không ngờ.
 
Anh sầu trong mắt lá
Em cười trong cánh gai
Anh sầu trong mắt đá
Em cười trong cánh phai.
 
Lệ ngậm bóng chim soi
Mắc giữa cành bông máu
Hồn ngậm bóng trăng soi
Mắc giữa cành bông máu
Buồn hoài những mưa mai
Mắc giữa cành bông máu.
 
Hãy vui như lòng vắng
Bụi phủ qua nhiều năm
Hãy vui như tình đắng
Răng chạm giữa đường răng
Ngỡ hai hàng nến trắng.
 
Em sầu trong mắt lá
Anh cười trong cánh gai
Em sầu trong mắt đá
Anh cười trong cánh phai.
 
LẬT TRANG KINH TỤNG CHỮ TÌNH
 
Tung tăng gió giỡn cùng mây
Chao ôi, nắng trải thơm đầy dạ ai!
Í a, bậu quýnh quên cài…
Để thương lồ lộ. Mối mai thập thò.
Qua đây cũng có quạt mo (*)
Bậu cười xin đổi ba bò chín trâu
Qua rằng qua chẳng lấy trâu
Bậu ơi lấy bậu tình sâu là tình!
Dưng không, núi đứng chết trân
Còn sông khóc mướt. Cõi trần ngộ ghê!
Bậu ơi, hết bậu ngồi kề
Thơ qua đắng ngắt. Đi. Về. Lạnh tanh.
Im nghe cây cỏ càu nhàu
Chim uyên chắc lưỡi dàu dàu bóng xuân
Cớ chi đậu nhánh trầm luân
Bậu kêu dáo dác tình quân điếng lòng.
Lật trang kinh. Tụng chữ tình
Vạn trang kinh mỗi chữ mình. Mình ơi!
Bậu đi bỏ bóng bỏ đời
Bỏ qua hiu quạnh bỏ trời quạnh hiu.
Núi cao. Cao tít, tít xa
Tịnh không. Đá nở nụ hoa bồ đề
Lành thay! Bụi phủ sông mê
Ô hay thuyền ngộ. Bốn bề là không.
 
NẮNG HẠN
Lên rừng, rừng trơ xương
Xuống sông, sông cạn nước
Nắng tha lửa lên nương
Mây tha sương về núi.
Một con chim cùi cũi
Giữa cơn mơ cháy rừng
Một con thuyền lầm lũi
Lụi hụi giữa đời sông.
Đứng trong trời mênh mông
Tôi nhỏ nhoi chiếc bóng
Thênh thang đôi cánh mộng
Vướng trên ngọn hư không.
Ai ngóng bên kia sông
Ai ngóng bên này sông
Một con thuyền mắc cạn
Một nỗi đau bềnh bồng.
(Sàigòn 1975)
 
NGƯỜI VỀ TỪ TRĂM NĂM
Có chút gió lay...nghe hương ai thoang thoảng
Chút mây lãng du tô thêm má ai hồng
Có vạt nắng chiều làm ấm lòng lữ thứ
chút bụi bên đường...nên góc nhỏ mù sương
Hoàng hôn xuống...ánh tà dương chợt lóe
Giang hồ ta đã xếp vó từ lâu
Tuổi hai mươi...sống lại phút nhiệm mầu
Vì một lối...bóng hồng ngồi hong tóc
Sông êm sóng...nhưng sóng lòng ta bạc phếch
Linh hồn này đang bận bịu với điêu linh
 
NỞ RỘ NHỮNG CHIÊM BAO
Và một thoáng hồn chao trong đáy chén
Cùng lệ ta thánh thót dưới vai đời
Ta duỗi mình trên lưng rượu hát chơi
Tay gõ chén ngỡ ngựa khua lốc cốc.
 
Đừng. Đừng nhắc rằng đời ta lận đận
Rằng anh em sao đi mãi không về
Rằng tuổi trẻ có cái chi vui quá
Mà thơ ta ngào ngạt những xót xa.
 
Thêm một chén mừng cho đời loạn lạc
Mừng tóc ta phủ bạc tuổi còn non
Gió đừng thở kẻo lòng ta xào xạc
Những hơi thu buồn ngát một trời xuân.
 
Một chén nữa nhấp cho say túy lúy
Nghe như trời rót lụa dưới chân ta
Nghe như chim ngậm lúa ở sau nhà
Rơi mỗi hột giữa lòng ta thơm quá!
 
Ta sẽ vớt hồn ta trong đáy chén
Thả trong mây và vãi ở trong sao
Người sẽ thở tình ta trong trời đất
Để nghe đời nở rộ những chiêm bao.
 
Ở Huế Nhớ Phương
Ơi mắt hiền đen mắt buồn dưới phố
Không mắt nào buồn, buồn hơn mắt Phương
Phố thả lầu cao phố trắng dị thường
Gió hót véo von cười nghiêng ngửa áo.
Gót lẫn trong sương sầu bay ảo não
Trời cũng trầm trầm thơm ngát da Phương
Cánh trắng choai choai phơ phất trong trời
Ơi Phương ơi Phương anh về nhóm lửa.
Xin dấy cho cao hồn reo từng bữa
Để lấy thơ hồng thắp sáng thân Phương
Sương sẽ vàng phai chảy xuống êm đềm
Mắt sẽ hiền vui nằm ve vuốt nắng.
Thơ thắp cho cao soi tay lụa trắng
Phương đứng bên trời chải tóc trong mai
Nắng thả lầu cao nhỏ xuống hai vai
Chim cũng chuyền vui reo đầy vạt áo.
Anh vuốt thân Phương ăn từng hạt bão
Anh ăn sầu em cho hết cô đơn
Yêu Phương của anh bằng nước mắt này
Chăn con chiên anh chăn từng sợi tóc.
Những lúc Phương biếng ăn biếng ngủ biếng chơi
hay Phương hờn khóc
Anh đấm ngực mình đổ tội cho anh
E Phương gầy thêm mắt có còn xanh
Mắt có còn xanh nằm ve vuốt nắng.
Ơi Huế buổi mai buổi chiều nhớ chi nhớ lạ
Ngại quê mình trời trở lấy ai hôn
Ai bồng Phương anh ngại má phai hồng
Ai khẽ đậu cho mây trời xuống nhạc.
Ớt chi không cay muối chi không mặn
Má lúm đồng tiền bảo chi không thương
Mùa thu quê mình thường mưa không Phương
Sao lệ anh rơi dù chưa kịp khóc.
Sao mây bay bay cho anh tưởng tóc
Sao trời xanh xanh cho nhớ dáng Phương
A, người ngày xưa bảo có thiên đường
Anh e thiên đường nằm trong mắt ngọc
Ngọc những buồn buồn vì Phương hay khóc
Công chúa khóc nhè là Phương của anh!
Phương nghe đó trời thu lên lành lạnh
Lòng cũng vàng theo lá ở trong cây
Vui cũng bay theo gió ở trong ngày
Một chút lệ thêm chút buồn vừa chín.
Nhớ chi lạ biết môi còn mũm mĩm
Cắn ô mai răng là lúa ở trên trời
Tay cầm lược là lụa ở trên mây
Mắt là ngọc ở trong thu vừa trổ.
Buồn chi lạ buồn không ai buồn hộ
Hồn vi vu bay khuất ở trong trăng
Ngậm chút gió chừng có hơi Phương thở
Phương là sương hay sóng vỗ trong anh.
 
O XUÂN
O cười hay tiếng chim kêu
Lúa reo hay tiếng xuân theo đất về
Trời cầm tà nắng vân vê
O che vành nón xum xuê là tình.
 
Trăng chếch choáng vịn môi xinh
O lòng ngọt lá, o tình ngọt rau
Môi o ngỡ có quệt trầu
Giàn trầu quệt lấy buồng cau sau nhà.
 
Tay o xinh ngỡ cành hoa
Cành hoa bầu nở la đà bóng chim
Mỗi ngón chân, một ngón duyên
Trổ ra mười búp sen hiền con con.
 
Mắt o xinh ngỡ lá non
Ô kìa đôi chú chim con rộn ràng
Dưng nghe trời đất mang mang
Gió thu mỏng mảnh se vàng sợi ghen.
 
Ôi chao xinh lạ là xinh
Lá che sợi nắng thả tình cho mây
Ồ trong vành nón thơm đầy
Hồn o và cả cỏ cây trong trời.
 
NAM MÔ!
Dưng không sông núi chòng chành
Nam mô sầu héo trên cành trầm luân
Én kêu nghe lạnh bóng xuân
Đất trời bì bõm trùng trùng nghiệt oan.

THA HƯƠNG
Đọt tre đã bặt cúc cù…
Sụt sùi bìm bịp khóc thu tiếc người
Sao kia vàng úng nụ cười (*)
Nụ kia đỏ rệu thuở người tha hương.

BỎ ĐỜI
Cớ chi con ruộng quắt queo
Cái cò leo lắt, lắt leo phận bèo
Thì ra gió bỏ tiếng kêu
Mây kia bỏ nắng quê kia bỏ đời.

CHẾT NON
Én buồn lủi thủi lủi tha
Cớ chi thút thít thút tha bên đường
Lạnh chiều úp bóng mù sương
Núi sông co rúm như dường chết non!

BÓNG NGƯỜI BÓNG THÚ
Chờn vờn bóng ngả bóng nghiêng
Bóng người bóng thú một miền trầm luân
Buông câu, cá ngó dửng dưng
Vớt tình, tình chết e chừng bõ công.

MÚC NẮNG
Cuốc kêu thúi ruột thúi gan
Ủ ê cánh én lạc đàn, cuốc ơi!
Dễ ai múc nắng mà phơi
Cái con nước ấy bời bời canh thâu.

NHẶT BÓNG
Trời chi buồn ngắt buồn ngơ
Phố chi lạ lẫm trơ trơ ruột rà
Ai ngồi nhặt bóng trông ra
Dường nghe vó ngựa xa xa dập dồn.

A MEN!
Thương quê lụm khụm lụm kha
Quắt quay tay chạm chân va lưng đời
Chỏng chơ côi cút bên trời
Chúa xa, xa tít có lời… a men!

LUNG LINH TÌNH ĐẦU
Im nghe bàn ghế thầm thì
Nghe trong sách vở li ti là tình
Phấn cười bảng cũng lung linh
Mực vui chữ cũng chia tình cho em.

THƯ XANH
Một vườn chim hót trong thơ
Líu lo líu lít thơm tờ thư xanh
Một tà nắng khép bên cành
Khép trong vạt chữ xanh xanh là tình.

LỌ LEM
Này này cô bé lọ lem
Ấy tim anh hé riêng em khẽ vào
Mình căn lều ở trong sao
Vui nghe tình thở rạt rào hơi trăng.

BÔNG HỒNG
Em cười chúm chím trong hoa
Lòng chen trong lá tình sa trong cành
Em, bông hồng của riêng anh
Của xuân lãng đãng trên nhành thơ ngây.

NÀNG TIÊN
Anh quỳ lót lụa dưới chân
Lụa thơm đầy gió cho thân là là
Là là cánh én bay ra
Én tha đầy mộng ngậm tà áo xuân.

TAN TRƯỜNG
Rào rào chim chóc bay ra
Với lòng em ngậm đầy hoa trong trường
Mực reo theo sách bên đường
Ồ nghe như thể phố phường sang xuân.

TRƯỚC CỔNG TRƯỜNG
Mỗi cô em một bông hoa
Khoe trăm cánh mộng la đà bóng chim
Mỗi cô em một trái tim
Tình vui hót giữa đồi sim bên đời.

NAI VÀNG
Cô học trò bé tí teo
Có hai bím tóc áo thêu tên trường
E chừng trong guốc đầy hương
Sao nghe chim chóc bên đường xuýt xoa.

RA ĐƯỜNG
Đó trăm con mắt theo mình
Ấy ngàn sợi nhớ gửi tình cho em
Tim mình, mình hé cho xem
Kẻo anh gõ lạc bỏ quên chiếc hồn.

LẼO ĐẼO
Lên xe lục cục qua cầu
Ôi anh lẽo đẽo trông rầu rĩ ghê
Nghe trong tiếng guốc đi về
Và trong vành nón xum xuê là tình.

LÃNG MẠN
Cặp kè xe bước bên xe
Rẽ hoa rắc hạt lòng ve vãn lòng
Chỉ hồng trăm sợi nghìn bông
Má hồng bỏ lạc bên sông cũng buồn.

BỎ TRƯỜNG
Em xa, xa lắc xa lơ
Tôi buồn lớp cũng ngẩn ngơ với trường
Tiếng ve sầu rụng bên đường
Hạ chưa hết hạ chuồn chuồn kêu thu.

TRONG GƯƠNG
Chim về lãng đãng dưới khe
Quần hồng phơ phất chỉ se bên giường
Thương mình thương quá là thương
Có nghe tình động trong gương rập rềnh.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...