Thursday, October 1, 2020

Văn Chương 4

 Thơ Nguyễn Đức Phú Thọ

Biển – Cà phê tháng ba – Chăm vườn đêm – Cháy lên từ cỏ - Cõi yêu – Khẽ - Ký ức màu thu – Lặng im vĩnh cửu – Mắc nợ phù sa – Mặt hồ tháng sáu – Mơ đêm – Mùa thu – Như khúc đồng dao – Những vì sao trong mắt mẹ - Quán mưa – Quán ven đường – Ru mùa – Tháng năm – Tìm – Trầm – Trăng mùa hạ - Vọng – Vọng đêm – Vườn sớm 

Biển

vòng xoắn của vỏ ốc
thôi miên những con mắt biển
từng đợt sóng ký ức va đập
vỡ tràn thành lệ cát
vết thương chảy ròng ròng
rào rạt xóa dấu chân
dẫu bạc đầu
biển ngàn năm vẫn hát…


CÀ PHÊ THÁNG BA 

Cà phê nhé một chiều không hẹn trước
Tháng Ba em nở một nụ cười
Đừng đi nhé bởi điều không hẹn trước
Thế thôi mà ta chỉ muốn em vui!

Cà phê đắng, cà phê vô cùng đắng
Hớp môi sương cho khuây khỏa chút buồn
Tình ta đấy toàn mưa và nắng
Thoáng nắng gầy lại thoáng mưa suông

Cà phê chỉ… cà phê, và thế
Đón đưa em suốt những buổi chiều
Màu hoa cũng tàn sau mùa gió
Thương cánh hoa giờ tan tác tim rêu...

CHĂM VƯỜN ĐÊM 

chọn chiếc tạp dề màu cánh ong
đôi ủng đen đèn pin bình xịt và cuốc, xẻng
nhóc cún con dẫn đường
- chầm chậm, thật khẽ nào
những cái cây đã vào giờ ngủ
hãy rắc thêm làn nước nhẹ nhàng
hòa quyện với sương đêm thanh mát
hãy ngồi xuống để ngắm
vài nụ hoa bé xíu vừa mơ màng
vừa len lén mắt nhìn
lúc cún con khịt mũi không ngừng
bởi một làn gió nhẹ vừa lúc nãy,
trên đám cây húng quế
đã vụt sang dưới bụi ngò tây
thì giờ đang nghịch trái bầu dài
cứ quanh quẩn giữa khu vườn nhỏ bé
như lại thấy ánh đèn chưa đủ sáng
nên màn đêm treo đĩa trăng vàng
ôi, một lũ sao trời nghịch ngợm chớp tắt suốt đêm
giữa vườn xanh giữa giấc mơ ta sẽ thật lặng im
với nhịp điệu của niềm giao cảm
ta lặng im cày xới đất nâu
vung chầm chậm hạt mầm thanh thản

Cháy lên từ cỏ

từng giọt mưa xuyên chạm da
khơi động lớp biểu bì ẩm ướt
mùa đông se những hạt cườm
trên mắt đêm không ngủ được
một lần trầm mình với gió
nghìn đêm trắng giấc chiêm bao
thân thể người như tuôn chảy
ngược lên về phía trời cao
kìa em, giấc mơ cháy lên từ cỏ
bài ca con dế khóc thầm
trên môi người còn giàn giụa những vì sao…


CÕI YÊU

em cười đơm cánh gió xinh
đơm cây hé nụ đơm chồi đính hương
mây xanh trổ tóc vô thường
ta say trong tiếng yêu đương rất… trần
em buồn lá cỏ bâng khuâng
sông thơ thẩn chảy mấy lần chẳng vui
đồng dao khép mắt ngủ vùi
thơ ta điếng lặng buông nguôi rớt vần
đêm gầy ta quyết câu trăng
trong mê thức sáng đôi vầng mắt em
mang về treo giữa lòng đêm
một nghêu ngao cũ mướt mềm cõi yêu

KHẼ 
Những quả trám khẽ rụng đầy

mùa thu khẽ vén lại sắc màu
trên nhành lá giọt sương trả đêm
những thanh âm lạ trong ta về bát ngát mùa
khẽ thôi nào đã nắng, gió, mưa mùa chấp chới

những miền xa lắc giọt phai phôi tràn vương giọt mật
nhón chân qua lòng thoáng rối bời
khẽ thôi nào
còn lại chút gì?
từng phím gió hát lời phiêu lãng
cầm tay đêm bước qua vùng mây trắng
sẽ thấy mình là sắc trắng bình yên
khẽ thôi nào hỡi cỏ non nguyên
chiều xa ướt phố vàng hoe nắng
những nỗi đau dịu dàng rất thật
có theo ta về đến cuối đường?
khẽ thôi nào chút ấm còn vương…


KÝ ỨC MÙA THU 

Có những nụ cười không bao giờ trở lại
Tháng năm xưa ký ức chân trời
Con diều nhỏ đứt dây rồi bay mãi
Ta biết tìm gì giữa những áng mây trôi?
 
Con đường ấy vẫn cứ hoài nỗi nhớ
Sáng nghiêng mưa chiều thả nắng vàng
Hoa dại nở trắng mùa chờ đợi
Tiếng ai cười như gió reo hoan
 
Mơ khát vọng tuổi nào xanh thẳm
Lúa mơn man xa tít cánh đồng
Tiếng dế gọi vọng tên người buồn lẻ
Xa lắm rồi dế có biết không?
 
Ta khẽ chạm tim mình chật chội
Mùa đánh rơi những chiếc lá bàng
Con diều nhỏ đứt dây rồi bay mãi
Phía chân trời còn một mảng mây tan…


LẶNG IM VĨNH CỬU

 Dòng người lướt qua nhau, theo mưa. Tôi muốn ngồi mãi nơi này thật lâu, để ngắm người. Mắt giả vờ nhìn thẩn thơ. Trong im vắng. Tôi đọc những bài thơ cho mình để nhấm nháp sự cô đơn. Lắng nghe nỗi muộn phiền âm ran lồng ngực. Một thoáng người ngước nhìn về phía tôi, yên lặng.

       Cũng đủ thấy ấm lòng.

       Rất nhiều điều ta có thể nói bằng lời, hồn nhiên và trung thực.

       Và đôi khi chỉ có lời của ánh mắt. Mới biết được làn gió nào, đã thổi mát tim ta. Đó sẽ là câu chuyện của những ai yêu nhau, bằng ánh mắt. Sống bằng sự bình yên của ánh mắt. Hít thở ánh mắt. Vuốt ve trìu mến ánh mắt. Chìm đắm trong màu mắt buồn âm ẩm. Hơi sương.

     Muốn đến ngồi cạnh bên, như tình nhân. Mà mưa. Mà bóng đêm đã nhốt mọi thứ vào im lặng. Cái nắm tay trở thành ảo tưởng. Một niềm vui mỏng manh như mưa, chẳng chạm được đến bao giờ.

    Có những tình yêu không cần nói, thành lời.

    Sự vĩnh cửu thuộc về im lặng.

Mắc nợ phù sa 
Người già  quanh tôi luôn hoài niệm về những cánh đồng 
Dẫu hạt lúa trả công họ bằng đời người nước mắt 
Lũ quét qua đêm sáng ngày tay trắng 
Buổi gió sương ghìm nén niềm vui. 
Cha tôi Trùi trũi ngực trần 
Manh áo mỏng bốn mùa không kết nút 
Từng giọt thời gian… 
Bao giọt thời gian rắc mùa lên tóc? 
Luống cày đi lấp bóng bàn chân 
Những mặc cảm chữ nghĩa neo vào giấc mơ con trẻ. 
Tôi cúi xuống Nơi gót chân tím bầm rịn rơi dáng mẹ 
Râm ran nhịp trầm trứng nước Âu Cơ 
Tôi bắt gặp Những người đàn bà quẩn quanh  
Nhìn ngóng sao trời đếm đong lụt hạn 
Thuyền duyên neo không kịp chọn bến đời. 
Đã bao lần Tôi quỳ trước bãi mộ hoang phủ dày đặc cỏ 
Trước những tiền nhân khai sáng đất đai gieo trồng giống má 
Trước những phận người chưa lần hưởng trái sinh thành  
Đã lấp vùi thân thể mình vào cát. 
Cánh cò chở ước mơ chưa rạng 
Bão đời làm chống chếnh câu thơ 
Đêm đỏ mắt phù sa nhót mình mắc nợ…

MẶT HỒ THÁNG SÁU 

Đã lâu lắm rồi,

ta không đến những mặt hồ công viên
Hay mình đã qua thời cuồng nhiệt?
(Bài ca tháng sáu – Đỗ Bảo)

Những buổi chiều thành phố nhuộm vàng bởi chút nắng cuối cùng. Những ngày không định tính, cứ trôi qua bao dãy phố. Cứ thả mình trong cơn lãng đãng, mông lung. Tháng sáu trở về cùng tĩnh lặng. Đôi khi, là chút nhớ thoảng qua rất nhẹ. Như có ai đó gọi mình. Tiếng vọng xa xôi. Tựa tiếng lá rớt rơi ngoài hè phố. Mình đã như thế được bao lâu. Chẳng thể nhớ quên những câu chuyện cũ. Chẳng thể biết mặt đất dưới chân dài rộng. Chẳng thể nhận ra, với cả chính mình.

Mặt hồ ngủ mơ bất động.  Màu xanh yên ả của rêu phong. Giữa cung đường, hai hàng cây sắc vàng ánh mỏng. Jun có nhớ không? Khi chúng ta ngồi ở nơi này. Nói với nhau về tương lai bất định. Về màn sương u uẩn chiều tà. Về sự sống dưới hồ kia. Nơi đàn cá sau chiếc gương trong. Vẫn lặng ngắm chúng ta. Cứ mê mải bơi trong ý nghĩ.


MƠ ĐÊM

đêm mơ thức giấc quê nhà
tiếng mưa ru cỏ mắt hoa ru trời
rụng mùa rụng cánh tả tơi
ngó qua song thấy một đời phù du

con thuyền vịn bến sa mù
cánh đồng thu cánh đồng thu nhớ gì?
người xưa tình đã theo đi
ngả nghiêng đồng trắng một vì sao rơi

hàng hiên dài, khuất bóng người
ngờ đâu gió cũng đánh hơi nỗi buồn
giọt nồng giọt đắng đậu, vơi
trút ly rượu cạn nhớ vời vợi xa

buồn ta lại nhớ chính ta
giữa đêm muốn hóa thân là giọt mưa


MÙA THU 
Gã hình nhân đứng giữa cánh đồng
bầy chim sẻ không còn về nhặt thóc
mùa thu trải ra muôn ngàn nắng ngọc
dang tay tôi đón về mùa
Dòng sông chớm xanh
trong gió ban trưa ngân khúc hát sáo diều vi vút
đường hoa cỏ thơm cuối mùa nước lụt
tuổi thơ chân đất đầu trần
Mùa thu cốm hương ngan ngát quanh sân
hoa cúc nở ướp trà khai vị
đùa vui gió nâng những chùm thiên lý
tay xinh tựa những búp hoa
Mùa thu rắc mưa lấp loáng hiên nhà
ao nước cũ ếch về soi bóng
nhẹ mơn ánh trăng cá vàng bối rối
đom đóm thẹn thùng chấp chới lân tinh
Mùa thu thả nghiêng một ánh mắt nhìn…


NHƯ KHÚC ĐỒNG DAO

Cánh chuồn ơi, ta về với nhé 
bãi bờ xanh thắp nắng chân trời
mây xao lãng một niềm hoài vọng 
gió chạm thềm khẽ nhón bước trầm tư
cánh đồng xanh triền đê gió lộng 
nếp lúa thơm chim sáo gọi bầy
ta một thuở rúc đầu vào áo mẹ
mơ cánh cò con rít lội sông
ngày hoa cải trổ bông vàng rực
cánh diều nâu nhấp nhánh khung trời
em tóc bím nheo cười mắt biếc
để hồn ta treo giữa nắng chơi vơi 
cánh chuồn xưa ơi ta xin về lại
với dòng sông trong đục tháng ngày
em soi bóng tóc trần thơ dại
ta ngập ngừng nhìn mùa chuyển trên tay…


NHỮNG VÌ SAO TRONG MẮT MẸ

Dẫu đi đến cuối cuộc hành trình
con vẫn chưa đi hết những vì sao trong mắt mẹ
những vì sao cô đơn gom về âu lo nhận về dông bão
những vì sao buồn như đốm lửa đêm đông.
mỗi sớm mai quanh đây yêu thương như sợi chỉ hồng
dệt giấc mơ con trải cánh buồm ước vọng
vượt lên thác ghềnh xoáy sâu mưa táp
để những đêm về nghe lắng vọng bình yên.
đi qua chuỗi ngày trần trụi, muộn phiền
ngoảnh lại mới hay mình còn nông nỗi
những phút gục đầu những lần bổi hổi
chỉ vì sao lặng lẽ khóc cùng con.
sương gió mài trên mái tóc nhạt màu
nay thả xuống đời con những chùm sóng trắng
dẫu đi đến cuối cuộc hành trình con biết
chẳng bao giờ con đi hết
những vì sao trong mắt mẹ, mẹ ơi…


Quán mưa

góc nhỏ ẩm mùi lãnh đạm những buồn vui
mưa rơi xiên chảy sâu vào ý nghĩ
tóc kể chuyện của tóc
thời gian kể chuyện thời gian
ta chợt thoáng nhìn nhau
khi mọi thứ chìm vào yên lặng
gương mặt cũ
nỗi đợi chờ lúc nào cũng mới
môi khô cong không thể nói lời thơm
của hoàng hôn là mưa
là tiếng nhạc dịu dàng cứ rót vào quên lãng
tờ vé số trên tay kể chuyện về đứa bé
ly cà phê bốc khói hát lời người
làm ra chúng và mang đến cho ta ngọt và đắng
khi bóng đêm luồn sâu trên những ngón tay
phố thả chuyến mưa dài ảm đạm se thắt nhìn mắt cửa thời gian
chiếc lá rơi sẽ nói về mặt đất
con đường xám khơi xa sẽ nói về những dấu chân
ly cà phê biết nói gì về ta
về những miên man
người tồn tại hay đã từng tồn tại?


QUÁN VEN ĐƯỜNG 

 Chỉ là nơi tụ tập bạn bè, chẳng có gì đặc biệt.
  Vậy mà mỗi tối không ghé qua rôm rả là thấy nhớ. Mấy ai rứt mình ra được khỏi những ồn ào?
  Có lúc ngồi đến khuya. Chỉ hai đứa. Ra trường, vào đại học, lại ra trường. Gặp lại nhau như một nỗi tình cờ, vậy thôi mà gieo vào đời nhau bao nhiêu là sống động. Bao nhiêu trong sáng, hồn nhiên thời đi học cứ ùa về…
  Nhỏ mở quán vì thời buổi khó xin được việc làm, chán cảnh ngày ngày lẩn quẩn ra vô. Gã dừng chân ở quán, vì bỗng một ngày gã tự hỏi lòng: Sao đời mình cứ đi mải miết? Quán ven đường níu đời gã chậm lại một chút.
  Trong vòng tay bè bạn.

  Gã yêu si mê, điên cuồng, khờ dại. Tuổi trẻ không yêu thật hoang phí. Yêu rồi mới biết, mình cũng đã có lúc hoang phí tuổi trẻ thế nào. Giận dỗi, ghen tuông, mệt nhọc, trách hờn… Bao nhiêu thứ phát sinh. Tình yêu xa xôi, hít thở khói bụi đường xe nên lắm lúc cũng ngạt thở.
  Gã ước ao con người ta thời này biết sống thủy chung hơn. Có thể mê chơi đâu đó nhưng đừng dễ suy suyễn, lung lay bởi những thứ mới hơn, lạ hơn. Tội người cũ lắm. Tình yêu níu giữ và nuôi dưỡng những điều thuộc về thiêng liêng, tốt đẹp ở lại. Chứ nào phải vòng xoay tàn phá điên cuồng. Gần mà phải chịu cảnh yêu xa. Nhớ mà phải vượt qua hàng núi lý do để gặp?

  Vậy đó, rồi quán (chứ chẳng phải tình yêu) níu chân gã lại. Sưởi ấm bằng nụ cười. Xoa dịu bằng tô cháo khuya bốc khói. Nhỏ cũng có người ấy. Cũng yêu xa. Gã lơ ngơ hỏi, không thấy cô đơn sao? Chỉ thấy nhỏ ưu tư, mỉm cười lặng lẽ…
  Ấy là khi hai hồn đã đồng điệu với nhau?
  Rồi quán thu nhận thêm thành viên mới, tụi thằng Thành, nhỏ Quyên, nhỏ Ngọc. Quán dần bớt hắt hiu, đêm đêm nhóm lên những tiếng cười rộn rã. Quán bạn bè, đùa giỡn rung trời đất. Quán xô lệch thời gian, dịu lắng những xúc cảm nghẹn lòng.
  Ngồi với nhỏ, mới biết người ăn khuya nhiều quá. Ngoài đường xe lao vút trong đêm. Có khi nhìn đời chảy qua quên mất những cuộc tình. Những cuộc tình buồn như quán xá đìu hiu. Cô đơn của mọi người làm quên mất cô đơn của một người…

  Chỉ là nơi tụ tập bạn bè, chẳng có gì đặc biệt.
  Thật đấy.
  Quán ven đường nào có phải quán tình mà nuôi lớn những cô đơn?


Ru mùa

Trôi về từ những giấc mơ không rõ hình thù
Trôi về trên tay đóa sen vườn thức muộn
Thân thể tôi là bọt nước
Đêm nằm sóng mắt có đuôi
 
Hơi thở em rúc vào đâu?
Hoa phụt cháy mặt người
Mưa khất thực
Giữa những nhành lân tinh đói
 
Trôi về qua tim một búp tình nhoi nhói
Trơ gầy như sen
Và vô hình như sương
 
Trên vành môi đêm đã nứt vỡ giọt buồn
Thu đã cặn
Mắt chờ đã cặn
Chỉ có câu thơ về trong lấp lánh
Ru mùa bốn phía hư không…


THÁNG NĂM
               (Cho N.)

Những chiếc lá thẩm âm mùa hè sau một cơn mưa
hoa phượng đỏ từng tràng nhức nhối
tháng Năm úp mặt trên đường người đi vội
như lắng nghe hoa kể điều gì?
theo tiếng gọi giữa vòm trời xanh thẳm
gió ném tôi về ảo vọng tiếng ve
tháng Năm nắng xối mặt hè
nắng xối nắng xối vàng thương nhớ
tháng Năm chút tình đã vỡ
buồn tênh chiếc lá về trời
tháng Năm em lướt qua tôi
sao xa xót một nỗi gì chưa đến?
bàng hoàng nhận ra tuổi nào lơ đễnh
chiều nay trắng xóa nụ cười...


Tìm

Ta đứng lại phía mây trời gió lộng 
Tìm mùa thu lấp lửng chân đồi 
Em khóc giữa đêm tràn thác đổ 
Miền trăng nào đau đáu lên ngôi?
Ta tìm mãi lá thư màu đã cũ 
Mà tình yêu vẫn mới như vừa 
Em là cánh hoa đời khép – mở 
Làn hương về neo những đêm mưa.
Ta tìm mãi chiếc hôn đầu gãy vụn 
Giọt môi xưa khát lửa mơ màng 
Ôi, những giấc mơ dài quá đỗi 
Mùa thu vừa xiêm áo sang ngang…
Ta ở lại phía mây ngàn gió rộng 
Tìm gọi tên quên nhớ bên trời 
Như chiếc lá đứt lìa cuống mỏng 
Vẫn yêu người trong lúc đang rơi…

TRẦM - Tùy bút

 Quán tên Trầm. 

Là nơi dù chật cứng thời gian, đôi lúc người vẫn cố dành ra vài mươi phút để ghé qua. Ngồi lại đôi chiều.
 Là nơi có ô cửa vuông màu ve chai. Viền gỗ bọc quanh mùi thơm sáng ngới. Người thả mắt nhìn xuyên qua lớp kính nhờ nhợ trong căn phòng nhỏ ấm áp, là có thể thấy bãi cỏ non mươn mướt ngoài kia, lượn quanh những thân cây khẳng khiu mà tỏa rợp nhánh cành đậm đặc. Ngó cao lên chút nữa, bắt gặp bầu trời xanh thoai thoải. Khung ảnh nhỏ bé vậy, mà xanh níu xanh, xanh chạm xanh trải ra những kết nối bất tận. Cả trong trí tưởng.   
                                                      
                                                                       *
  Định nhìn sâu thêm chút thì đôi mi khẽ rung, như nhắc mỏi. Chợt nhớ ai đó từng dặn dò, gì đẹp quá cũng đừng dại nhìn lâu. Chỉ một chút thôi là đủ để xoa dịu.  
Phòng lạnh như hộp diêm bằng gỗ sấp, bên trong chứa biết bao nỗi cô độc của con người. Đôi bạn trẻ ở góc trái căn phòng chắc là đang yêu (mới vô tư âu yếm thế). Cô gái có màu da trắng hồng, rạng rỡ. Tóc đen nhánh, váy kẻ hoa. Dụi đầu vào một bên vai chàng trai có nước da rám nắng. Dòng chảy dịu êm của tóc, vòng tay chở che im lặng. Buồn buồn. Nhóm bạn gần đó, ngồi lật những quân bài, cười khe khẽ. Thi thoảng tiếng chuông vang lên. Ai đó nhún vai luống cuống bước ra, chỉ đủ phá vỡ tĩnh lặng một đôi chút…
  Mắt lại xuyên qua lớp vỏ kính xanh, dài như một giấc mơ.  
Tuổi trẻ ai đó trong căn phòng này đang dần xa, cũng từng xanh… Và những bạn trẻ này đang đóng hộp màu xanh ở lại?
  Ở phố, màu xanh thật bất an.
  Phố thi nhau mọc lên để nhốt cô đơn? Quán ở phố thi nhau mọc lên để nhốt màu xanh ở lại?  Chợt màu xanh khẽ nhói lên, sau giấc ngủ dài. Hoang hoải dẫn về con đường tuổi nhỏ. Đẹp và xanh thơ dại… Chợt muốn gọi tên những Nhàn, những Phương chạy quanh vốc me nghiêng vàng góc sân trưa. Ngày thơ, ai đã tặng ai những tiếng cười xanh biếc, không có tình yêu vẫn tràn ngập yên vui…
  Có phải tình yêu mang đến niềm cô độc? Con người lớn để tìm thấy nhau, chạm vào tình yêu để nuôi lớn niềm cô độc?
  Màu xanh im lặng, vỗ về. 
 Những buổi chiều dừng chân ghé lại. Đi qua, yên ả. 

                                                               *  

Thoáng chút ngần ngừ phố xá…  
… Ngoài kia ngược xuôi, tiếng còi inh vang nhức mỏi. Những vệt xanh trôi qua vô hồn, thất thểu bên đường. Xanh nối xanh, chỉ đủ lướt nhanh…
*Quán tên Trầm.  Là nơi cứng chật không gian, người vẫn cố dặn mình ngồi lại.  Để mơ xanh… 


Trăng mùa hạ

Dưới ánh trăng mùa hạ
Em soi bầu ngực vào gương, nước sông chảy theo đêm lênh láng, hương cau trôi ngần ngật trước thềm
Mẹ bảo: Nhúm cau như nhúm ngực, trai làng chẳng biết cau thơm
Cha lên phố mẹ mòn trông tháng ngày đằng đẵng…
 
Dưới ánh trăng mùa hạ
Đom đóm về thắp lửa ven sông, hoa dâm bụt thắp đèn lồng trước cửa
Đêm đồng nội, thắp một cơn mưa nhỏ
Những gái quê tắm mùa hạ chưa chồng
Đuổi theo trăng
Trăng tan vào mênh mông…

Vọng 
Đêm nay lạnh về chầm chậm
Gió nghiêng một góc con đường
Áo mùa đông không đủ ấm
Mơ hồ lạc giọng trong sương
Hàng cây đầm đìa nỗi nhớ
Gió mưa phủ khắp chân đồi
Biết làm sao mà níu giữ
Mỏng manh một sắc hoa tươi?  
Quán nhỏ lửa nồng mắt củi
Chìm bao tiếng thở xa xôi
Ngỡ giữa ròng ròng khói trắng
Buồn vui cứ thế qua đời
Đêm nay lạnh tràn chầm chậm
Bóng người khuất giữa nẻo cao
Tháng năm dài cơn gió mỏng
Vọng về từ những lao xao…


VỌNG ĐÊM

Từng chiếc lá nhẹ xoay trên mặt đường
Đêm - mang những vì sao Rắc vào lòng phố 

Tôi nằm nghe tiếng dế khua từng lớp cỏ
Hơi thở im im
Mắt cỏ im im 

Nghìn giai điệu nhảy múa Trên nền nhạc rối bời
Của một mùa đã từng rất cũ 

Em gái nhỏ Với triền tóc nâu
Nhìn về phía con đường lấm bụi
Trông ngóng điều chi Sao chẳng nói thành lời?

Từng chiếc lá xoay vào đêm thao thức
Mơ hồ điểm rơi  Phím đồng hồ Đã gõ nhịp cuối cùng
Tiếng vọng của yêu thương
Xin trả về tủi hờn lũ dế

Khẽ cúi mình Một lần
Soi vào chùm sương mỏng 

Đêm gầy mắt trong.

Vườn sớm

những cáu bẩn của hôm qua
sau giấc ngủ vùi đã nằm yên trong chiếc hộp quá khứ

một ngày bình minh khẽ gọi
bằng tiếng chim rải nắng tinh khôi

nhè nhẹ bước chân giữa khu vườn
trong màu lá im xanh
nghe hơi thở của một mùa hạnh phúc rồi lặng yên
nghe đám sỏi dưới chân nói với nhau về một mùa gió mới
mùa gió mới mênh mang
mùa gió mới rất hiền...

bao mắt nắng đã ấm dần từ đâu
trong tiếng hát
trong tiếng cười
hay tiếng nói ở lòng mình xanh chớm?

những cáu bẩn hôm qua đã nằm trong chiếc hộp
và chuyện hôm nay chỉ vừa mới bắt đầu

đứng giữa khu vườn hít sâu thật sâu...

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...