Thursday, October 1, 2020

Hoàng Phủ Ngọc Tường

Biệt Tiền Giang - Bồng bềnh cho tới mai sau - Chiều xuân - Cỏ, chim sẻ và châu chấu – Dạ khúc- Dù năm dù tháng - Địa chỉ buồn - Đường phố ấy - Gửi cho người - Hoa ngô đồng - Hoa thuỷ tiên - Không đề - Kinh cầu trong mưa - Kỷ niệm dành cho hoa Violet - Lời ngu ngơ của một gã mù chữ - Một chút sương mù trên bàn tay - Một ngày bỗng nhớ một ngày - Nhớ lá - Nhớ một người - Ta lại hát như thời trai trẻ - Thiền định - Tôi biết nơi kia có một chỗ ngồi - Tôi sẽ là mùa thu - Trái tim hồng - Trên dấu rêu mờ - Về chơi với cỏ - Về nụ hồng em đã cho anh - Vẽ tôi 

Biệt Tiền Giang

Đàn ca bềnh bồng trong đêm sương
Về sông Tiền gặp lại sông Hương
Sông hồng sông xanh tuy có khác
Một biệt ly rồi cũng vấn vương

Mai ta về với gió heo may
Gởi lại trường giang một nét mày
Chợt nhớ màu tóc xanh Ấp Bắc
Trông hoài phương Nam mây trắng bay

Bồng bềnh cho tới mai sau

Có con thuyền trong sương trắng
Bềnh bồng như một cánh chim
Có em chèo thuyền áo trắng
Xôn xao như trốn như tìm
Có vầng mặt trời rựng sáng
Bồi hồi như một trái tim

Em chèo thuyền về phía hừng đông
Hứng chút phấn mặt trời trên má
Bụi mặt trời vương đầy gót chân
In những dấu hoa hài trên sóng
Anh mãi nghe từ đáy
màu sương mỏng
Bài hát tình yêu dậy một phương hồng

Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra
Mà sao mặt trời mối ngày vẫn trẻ
Mà sao anh đã từ vạn kỷ
Bên sông này anh đứng hát
mặt trời lên

Vẫn đi hoài trong cõi vô biên
Mặt trăng là mảnh gương
riêng soi trái đất
Trái đất trôi như một cánh bèo dâu
Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở
Mê man nhớ những tinh cầu

Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ
Bềnh bồng mà vẫn theo nhau
Anh với em, ừ thì cũng lạ
Bềnh bồng cho tới mai sau.

Chiều xuân

Chiều xuân màu nắng như mơ
Mặt trời lắng đục giăng mờ núi non
Thu đi, tiếng nhạn hãy còn

Mà trên ghềnh đá đã mòn dấu chân
Em từ trở bến thanh xuân
Hồn ta đã trải một phần phụ nhau
Em về xứ bạn đã lâu
Vầng trăng cố cựu bên lầu vắng không
Ai sang nhắn hộ hoa hồng
Ngoài kia lúa đã ngậm đòng thanh xuân
Xin em khoác áo tứ thân
Cho dài tiếng hát cho bồng tóc mây
Chiều xuân như tỉnh như say
Nhớ em uống cả bóng cây ngô đồng.

Cỏ, chim sẻ và châu chấu

1.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi

Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô

2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu hổ đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi

Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.

DẠ KHÚC

Có một buổi chiều nào như chiều xưa
Anh về trên cát nóng
Đường dài vành môi khát bỏng
Em đến dịu dàng như một cơn mưa

Có buổi chiều nào như chiều qua
Lòng tràn đầy thương mến
Mang cả xuân thì em đến
Thắm nồng như một bông hoa

Có buổi chiều nào người bỏ vui chơi
Cho tôi chiếc hôn nồng cháy
Nỗi đau bắt đầu từ đấy
Ngọt ngào như trái nho tươi

Có buổi chiều nào mộng mị vây quanh
Nửa vành mi cong hờn dỗi
Em xoã muộn sầu trên gối
Rối bời như mớ tơ xanh

Có buổi chiều nào hình như chưa nguôi
Vầng trăng sáng màu vĩnh viễn
Em có lời thề dâng hiến
Cho anh trọn một đời người

Có buổi nào như chiều nay
Căn phòng anh bóng tối dâng đầy
Anh lặng thầm như là cái bóng
Hoa tàn một mình mà em không hay

Dù năm dù tháng

Anh hái cành phù dung trắng
Cho em niềm vui cầm tay
Màu hoa như màu ánh nắng
Buổi chiều chợt tím không hay
Nhìn hoa bâng khuâng anh nói
Mới thôi mà đã một ngày.

Ruộng cấy ta mong cơn mưa
Ruộng gặt ta mong ngọn nắng
Chăm lo cánh đồng tình yêu
Anh đếm từng vầng trăng sáng
Thiết tha anh nói cùng trăng
Mới thôi đã tròn một tháng.

Mùa xuân lên đồi cỏ thơm
Mùa hạ nhìn trời mây khói
Mây tím chân cầu tím núi
Đông xa ngày trắng mưa dầm
Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói
Mới thôi mà đã một năm.

Sẽ đến một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người.

Dù năm dù tháng em ơi
Tim anh chỉ đập một đời
Nhưng trái tim mang vĩnh cửu
Trong từng giọt máu đỏ tươi.

Địa chỉ buồn

Nhà tôi ở phố Đạm Tiên
Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu
Có mùi hương cỏ đêm sâu
Có loài hoa biết nuôi sầu tháng năm

Tôi về ngủ dưới vầng trăng
Có em từ chỗ vĩnh hằng nhìn tôi
Tình xa , xa mãi trong đời
Tóc xanh tiên nữ rối bời trên tay

Tôi còn ngọn nến hao gầy
Chảy như nước mắt từ ngày sơ sinh
Tôi xin em chút lòng thành
Cài lên một phiến u tình làm hoa

Những chiều Bến Ngự giăng mưa
Chừng như ai đó mơ hồ gọi tôi
Tôi ra mở cửa đón người
Chỉ nghe tiếng gió thổi ngoài hành lang

Nhà tôi ở phố Đạm Tiên
Dưới dòng nước chảy bên trên có cầu
Cây sầu đông , cây sầu đau
Thương tôi cây cũng nở màu hoa râm

Đường phố ấy

Đường phố ấy ngày xưa em đã chọn
Để đi về trong những tháng năm xanh
Đường đưa em đến những ngày khôn lớn
Niềm tin yêu hoa cỏ vẫn nguyên lành

Đường qua phố như dòng sông áo trắng
Tiếng guốc nào vang động tuổi thơ qua
Và phượng ơi! Những cánh hoa thầm lặng
Mỗi sắc hồng gọi những ước mơ xa

Hai hàng cây cứ xanh hoài như tuổi
Mùa xuân, mùa thu lá đẹp như hoa
Những chuyến buýt chiều mưa em đứng đợi
Đón những khoang đời náo nức ghé qua

Yêu tuổi trẻ từ một màu lá biếc
Yêu đồng bào từ bát nước lòng dân
Yêu đất nước từ con đường phố hẹp
Tâm hồn em mở rộng muôn lần

Đường phố ấy bây giờ giặc chiếm
Ngã ba ngã tư quỉ sứ đứng giăng bầy
Từng hơi thở của mái trường uất nghẹn
Trong khói mù lựu đạn hơi cay

Không thể mặc cho loài bán nước
Vung bàn tay cướp đoạt những thiêng liêng
Không thể mặc cho quân xâm lược
Dẫm gót giày lên thành phố yêu thương

Lời đất nước giương trùng trùng biểu ngữ
Người đi lên, tóc lộng nắng như cờ
Đường áo trắng hôm nay thành sông lửa
Nổi đuốc thiêng nhìn rõ mặt quân thù

Có bao giờ ta sống đầy tuổi trẻ
Như hôm nay cùng đất nước đứng lên
Nên dòng máu trên ngực em tươi đỏ
Nở hoa hồng trên màu áo trinh nguyên

Đường phố ấy ngày xưa em đã chọn
Tháng năm xanh cầm tay bạn đến trường
Với thành phố bỗng bây giờ lớn rộng
Thành chiến hào em giữ quê hương.

Gửi cho người

Thôi xem em là bông hoa,
Một ngày qua - một ngày qua - một ngày
Thôi xem anh là đám mây
Một đường bay - một đường bay - một đời

Tài hoa cũng chuyện đùa chơi
Làm sao thưa hết một lời yêu thương
Anh đi tìm khắp thiên đường
Chỉ còn một đoá vô thường gởi em

Gửi em một nét sông mềm
Con đò áo trắng đã chìm trong mưa,
Rằng sông buồn tự thuở xưa
Vầng trăng mộng mị bây giờ là anh

Về trong huyền sử cũng đành
Gửi em hương phấn kinh thành chưa nguôi
Mùa thu anh góp tơ trời
Dệt vàng lụa gửi cho người Huyền Trân

Gửi hoa hồng cho mùa xuân
Môi hồng riêng gửi thiên thần đắm say
Anh cầm ngọn gió trên tay
Gửi cho trần thế những ngày rong chơi

Gửi nghìn năm cho mây trời
Gửi cơn mê đắm cho đời phù du
Gửi thêm một chút sương mù
Vào trong đôi mắt hồ thu của người

Hoa ngô đồng

Lạ quá! Sao lòng cứ nhớ nhung
Dáng ai đứng tựa cội ngô đồng
Nụ cười phơi phới theo màu áo
Còn lại cho tôi những cánh hồng.

Thoáng chốc đời người cũng vội qua
Chìm trong ký ức của màu hoa
Nụ cười phơi phới ngày xuân trước
Còn lại trong tôi chút nhạt nhoà.

Tháng năm theo con nước lênh đênh
Hoa ngô rơi từng đám bồng bềnh
Xa rồi hình bóng thanh xuân ấy
Sông vẫn trôi dài trong khói xanh.

Sống ở quê người em biết không?
Tôi thường tìm đến cội ngô đồng
Hỏi cây còn nhớ người xưa ấy
Đứng hát xuân thì trên bến sông.

Hoa thuỷ tiên

Có một loài hoa không biết tên
Vàng tươi như là nỗi buồn riêng
Tôi e những hạt linh hồn ấy
Rơi xuống thành hoa giữa tự nhiên

Nghe nói người tiên vẫn hiện hình
Bước ra từ những coi u linh
Em như cô Tấm trong hoa thị
Về đứng nhìn tôi trên nước xanh

Yên tĩnh rừng thông rộng bốn bề
Mặt hồ mờ mịt khói giăng che
Có con chim nhỏ trong lau sậy
Thoảng giọng người tình chợt lắng nghe

Chim nhạn bay về thu vắng không
Mình tôi trở lại với đồi thông
Sao trên làn nước trong xanh ấy
Vẫn hiện xôn xao một bóng hồng

Hoa dại người đời chẳng biết tên
Sinh ra như loài cỏ ưu phiền
Nhớ em ngà ngọc bên hồ nước
Tôi gọi em là hoa thủy tiên.

Không đề

Niềm vui chung cho bao người
Sầu đau dành cho riêng tôi
Tôi nằm ôm cơn sốt bỏng
Như ôm linh hồn để sống
Như con gấu buồn mùa đông
Ôm trái tim chờ mùa xuân
Bỗng nhiên chiều nay em đến
Hân hoan, thắm nồng, thương mến
Em mang cho anh bông hoa
Rằng ngày buồn sẽ trôi qua
Rồi em vội vã ra đi
Hân hoan, nồng thắm, xuân thì
Và hoa tàn trong phút chốc
Không còn ai người để khóc
Anh chết một mình đêm qua

Kinh cầu trong mưa

Mưa một trời hư không
Buồn đau sao muôn trùng
Mưa bay ngoài muôn trùng
Lòng sao như rỗng không

Hai hàng cây âm thầm
Nhớ một làn môi đỏ
Một cung mưa rất trầm
Nhớ hai người qua phố

Trôi trên hai nấm mộ
Một nghìn năm mông lung
Một nỗi khát vô cùng
Khô trên hai phiến đá

Gõ hai đầu âm dương
Một kinh cầu vô vọng
Gửi hai cành hoa trắng
Về một màu khói hương

Hai cánh chim bay về
Một tinh cầu đã tắt
Hai ánh sao sa mạc
Tan thành một cơn mưa

Trên tài hoa nhầu nát
Trên trần gian khói sương
Trên mặt người biến sắc
Mưa in dấu vô thường

Kỷ niệm dành cho hoa Violet

Có một lần như thế trong đời
Một bông hoa Viôlet nhỏ
Đã nở cho riêng tôi.

Hoa không nói với tôi điều gì
Dịu dàng như ngôi sao chiều tím
Mọc lặng lẽ giữa lòng tôi thầm kín

Hỡi bông hoa xinh đẹp vô ngần
Sắc đẹp ấy lạ lùng như chẳng có
Hoa bên tôi- lòng tôi không bớt nhớ
Tôi hỏi thầm, hoa có thực hay không?

Tôi trở về trên ngọn đồi mộng mơ
Chợt gặp lại sắc hoa ngày ấy
Mười năm đi dọc đường lửa cháy
Tôi ngại chừng hoa chết đã xa xưa

Mười năm xa đất có lòng chờ
Nuôi cho tôi một sắc đời mê mải
Thành phố ấy và màu hoa ấy
Tâm hồn tôi nắng gió chợt bâng khuâng

Đời sinh hoa kín ẩn, ngại ngùng
Chút thời gian tím hoài dưới lá
Rồi nhiễm đau một chiều sương rất lạ
Nên yêu thương hoa khẽ bảo tôi rằng...

Lời ngu ngơ của một gã mù chữ

Bằng mấy nét vỡ vụn của tên em
Ta đọc lại thế giới
trong một ngôn ngữ khác

Và xóa khỏi số phận hẩm hiu của ta
nỗi khốn khổ
của một gã mù chữ
Ta đọc trên trang giấy cũ của linh hồn em
Khát vọng cao lớn của chim phượng
đã bay về phương trời khác

Đọc trên áo em màu xanh trời
Cái bóng buồn sầu của ta
để lại trong vườn khuya

Đọc trên môi em
Sức nóng của màu hoa phượng đốt cháy thành phố, ôi, thành phố
mộng mơ ta đã lơ đãng đi qua hết thời trẻ trai không có em
Vâng, trên môi em
ta đọc lại ngọn lửa của nhân loại đã tắt ngấm

Trên bông huệ đồng ướt đẫm trong đêm tối
ta đọc nỗi cuồng vọng ẩn giấu
của con rắn năm xưa ta đã gặp ở vườn Địa Đàng

Đọc trong dòng nước thánh thiện chảy ra
từ mắt em
vị mặn dịu dàng
của Luân Hồi

Và khi thế giới đã được tái tạo trong ngôn ngữ mới
ta đọc lại nét ngu ngơ trên cát biển
của con dã tràng tiền sử
mê mải
viết
tên em

Một chút sương mù trên bàn tay

Bỏ quên đôi cánh trên trời
Em về mặt đất làm loài phù du
Tưởng cho ta cả thiên thu
Hoá ra một chút sương mù trên tay

Người đi ta ở phương này
Phố cao trời rộng nhớ ngày lang thang
Sáng trưng mấy dặm hoa vàng
Ngẩn ngơ màu áo nữ hoàng ngày xưa

Hương thông nồng ấm sau mưa
Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người
Em nay mãi tận bên trời
Sao ta nghe vọng tiếng cười trong cây

Người còn giấu bóng quanh đây
Cỏ ven hồ giấu gót giày đi qua
Giấu vai sau ngực thiên nga
Màu môi thắm giấu trong hoa anh đào

Ngậm ngùi ta hỏi non cao
- Trần gian ơi, về phương nào hoa bay?
Cho ta tìm lại một ngày
Một bông hồng nở trên tay một người

Em dù khát vọng khôn nguôi
Dấu ta thôi cũng mây trôi tuyệt mù
Nửa chừng ngoảnh lại thiên thu
Người phù du ta phù du với người

Một ngày bỗng nhớ một ngày

Em xõa tóc chờ mong
Thuở lên đồi hái trái
Từ đó giữa đời anh
Có mùi hoa cỏ dại

Hái cành hoa thạch thảo
Của những ngày thu xưa
Còn chút gì giữ lại
Của cơn gió đầu mùa

Nơi ấy hoa chạc chìu
Nở trên đồi bom lửa
Từ một lần thương yêu
Trắng ngần trong nỗi nhớ

Chiều năm nọ anh đi
Chào em trên đồi gió
Người về đôi môi đỏ
Bài hát xa muôn trùng

Nhiều lần anh hỏi Dạ
Em có được vui lòng
Bên đời anh rất nhỏ
Giữa cuộc đời riêng chung

Nhiều khi anh chợt nghe
Dù không còn trẻ mãi
Một nỗi lòng say mê
Của tình yêu thơ dại

Hỡi mùi tóc chiêm bao
Ta nhớ người như thế
Hỡi ngọn đồi trăng sao
Ta xa người đến thế

Còn đấy không, vầng tóc xanh bối rối
Dấu môi nào cắn trái trên đồi kia
Mà anh nghe xôn xao chiều gió nổi
Hương của loài hoa núi ấy bay về.

Nhớ lá

Và chiếc lá em cầm tay ngày nọ
Ðã cuốn theo ảo ảnh tận bên trời
Ðể chiều nay chợt nghe nổi gió
Anh vội vàng đi đón lá thu rơi.

Nhớ một người

Có đôi khi tôi ghé thăm vườn cũ
Hỏi người đi dạo ấy có quay về?
Cỏ bảo rằng: - Nàng về thăm một độ
Đốt khói trầm nghi ngút, lại bay đi

Tôi bồi hồi hỏi sang cây cổ thụ:
- Đường xưa còn vàng nắng áo mơ phai?
Nắng bảo rằng: - Nàng nhớ mùa thu cũ
Tận bên trời vẫn ngóng gió heo may.

Có một lần qua sông tôi hỏi gió:
Rằng tháng năm như nước chảy qua cầu
Gió mách rằng: - Nàng chờ người bạn cũ
Dẫu thời gian theo nước chảy về đâu.

Có nhiều ngày tôi nhớ em tha thiết
Nhớ bừng bừng như ngọn lửa trong tim
Đời lãng tử có một lần li biệt
Để buông nhau. Để quay quắt đi tìm

Có nhiều đêm tôi trở về gặp tôi
- Người là ai? Là đóm lửa ven đời
Ôi đóm lửa vẫn từng đêm hiu hắt
Nhớ một người. Và mãi mãi khôn nguôi.

Ta lại hát như thời trai trẻ

Năm xưa thời tuổi trẻ ngang tàng
Ta hát vang bài tình ca trong gió
Gửi trời đất giữ riêng ta nỗi nhớ
Ta khắc tên em trên gốc cây thông

Rồi ta đi mê mải phong trần
Qua tháng năm mịt mờ đạn khói
Giấc ngủ rừng nơi đầu sông cuối núi
Lại hiện về gương mặt đẹp như hoa

Lại hiện về những núi non xa
Trái táo hồng in dấu môi để lại
Mái tóc bồng của một thời con gái
Gió thổi tung trong màu nắng thông vàng

Mới thôi mà, dòng sông thời gian
Đưa ta về giữa hai bờ lau trắng
Một mình ta với mùa thu im lặng
Ta lang thang tìm lại gốc thông già

Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta
Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ
Và những gì em cho ta năm tháng cũ
Chìm trong cây thành một vết thương sâu

Gió cuồng lên hoang dại thuở ban đầu
Ta lại hát như thời trai trẻ
Bài tình ca qua một đời dâu bể
Bay tìm em không biết tận phương nào.

Thiền định

Ngày ấy tôi thường hay đến đây
Đăm đăm soi mặt nước hồ này
Khói sương nhả tự trên trời xuống
Chỉ một mình tôi với bóng cây

Tôi thích về ngồi giữa lặng im
Rừng thông thoảng nhẹ khí thu chìm
Không ai cười nói không ai khóc
Chỉ một mình tôi với bóng chim

Tôi vẫn ngồi trong gió heo may
Một phiến hồ thu nước lại đầy
Ngày không thiên sứ chiều không nắng
Chỉ một mình tôi với bóng mây

Em kể tôi nghe chuyện núi đồi
Chỉ là ảo tưởng đấy mà thôi
Tôi nhìn trong khoảng mông lung ấy
Chỉ có tôi ngồi với bóng tôi

Em gọi tên tôi khắp mọi nơi
Gọi tôi vang động cả vòm trời
Tôi ngồi im vắng như lau sậy
Mờ mịt như màu sương khói thôi

Tôi biết nơi kia có một chỗ ngồi

Tôi biết nơi kia có một chỗ ngồi
Một phiến đá bên hồ xanh thẳm
Thuở ưu tư tôi thường ngồi ngắm
Bóng chim trời lặng lẽ bay qua

Con chim nào giấu mặt trong sương
Khi chiều xuống cùng tôi trò chuyện
Chim hỏi tôi: Người từ đâu đến?
Thưa chim rằng: Tôi từ cỏ sinh ra

Tôi trở về tìm trong hương cỏ
Dịu dàng một chút bình yên
Tự do nhiều khi là im lặng
Để đừng nghe ai gọi tên

Tôi biết nơi kia có một chỗ ngồi
Tháng năm qua tôi không trở lại
Lẽ thường thôi dù muôn vàn cát bụi
Người phải đi hết cuộc hành trình

Tháng năm tôi đi tới chân trời
Thở bát ngát giữa đời lộng gió
Khi chân mỏi bên đường nắng nỏ
Dưới cây kia tôi ngồi hát nghêu ngao

Tôi biết nơi kia có một chỗ ngồi
Đã lâu lắm tôi chưa trở lại
Chắc bây giờ, chim trời - cỏ dại...

Tôi sẽ là mùa thu

Nếu tên em là Mai
Hãy gọi tôi là Trúc
Nếu em là hoa cúc
Tôi sẽ là mùa thu

Dẫu biệt dấu giang hồ
Chút lòng còn ở lại
Dù thu đi tuyệt mù
Chút sương chiều còn mãi

Niềm vui nào em khóc
Bằng giọt lệ thủy tinh
Tôi cất giấu trong tim
Một vết thương bằng ngọc

Tôi ném vào chân tóc
Mùi hương da thịt em
Tôi dồn tận đáy tim
Chút hồng làm hương phấn

Tôi gửi vào số phận
Niềm khát vọng mong manh
Tôi gửi vào cao xanh
Một chiều hôn xa thẳm

Cho tôi hồng lộc sắn
Cho tôi biếc đồi khoai
Để em làm đóa Mai
Chào mùa xuân vừa tới.
 

Trái tim hồng

Cây cỏ dại xanh xanh
Bám trên vầng đá rắn
Gian khổ suốt một đời
Nở bông hoa đỏ thắm

Như ngọn cỏ trên đá
Nở bông hoa cho đời
Trái tim hồng tôi đó
Xin hiến máu cho Người
Tổ quốc mến yêu ơi!

Trên dấu rêu mờ

Hỡi con dế buồn sầu của linh hồn tôi
Đêm nay ngươi hát nơi đâu
Đêm nay
Ta cầu xin cho nỗi khát của ngươi
Một giọt sương bên trời

Ở đâu, ngươi có nghe chăng
Bước chân ta lang thang đi tìm ngươi
Suốt đời
Ta đi tận cuối trời
Bàn chân ta rướm máu
Trên dấu đá rêu mờ
Của những con suối Hy Lạp
Đã khô....

Về chơi với cỏ

Thưa rằng người đã quên tôi
Tôi về chơi với ngọn đồi cỏ may
Một đường hang, một dấu giầy
Một người ngồi, một tháng ngày bóng nghiêng

Cảm ơn người trái đào tiên
Tôi về lãng đãng nơi miền cỏ gai
Cỏ gai hoa thắm mặt người
Trinh nữ ơi, trinh nữ ơi! tôi buồn

Thôi người ỏ lại soi gương
Tôi đi về phía con đường cỏ lau
Nợ người một khối u sầu
Tìm người tôi trả ngày sau luân hồi

Mai kia rồi cũng xa người
Tôi về ngủ dưới khung trời cỏ hoa
Có nàng xoã tóc tiên nga
Quỳ hôn cát bụi khóc oà như mưa

Về nụ hồng em đã cho anh

Sao cháy bỏng - có phải là nỗi khát
Sao thèm ăn - có phải là nho tươi
Sao sâu thẳm - có phải là kiếp trước
Hỡi hoa hồng, ngươi có phải là Môi?

Sao thơm hoài - có phải là hương phấn
Sao vội vàng - có phải là hôm qua
Sao lặng im - có phải là vô vọng
Hỡi môi hồng, ngươi có phải là Hoa?

Vẽ tôi

Vẽ tôi một nửa mặt người
Nửa kia mê muội của thời hoang sơ
Vẽ tôi nghe tiếng mơ hồ
Bàn tay em vỗ bên bờ hư không
Vẽ tôi một đóa bông hồng
Tàn phai từ bữa em cầm trên tay
Vẽ tôi một nét môi cười
Một dòng nước mắt một đời phù du

 

 

 

 

 

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...