Thursday, November 12, 2020

Tica

 

Chỉ một thoáng

Westminster mây chiều bỗng lạ
Gió Santa nghiệt ngã sắt se
Nắng loang - đột quỵ bên hè
Phố Willamette hôn mê gót trần
 
Chỉ một thoáng…châu thân mờ dạng
Hạc về Trời, bảng lảng ngày trôi
Tiễn Người tận cõi xa xôi
Xa rời nhân thế - luân hồi đa đoan

Chỉ một thoáng…Phụng Loan đôi ngả
Buốt cung Hằng, trĩu dạ dáng thu
Băn khoăn năm tháng mịt mù
Hải âu gãy cánh…phiêu du - vĩnh hằng.

Năm tháng đợi - vầng trăng đầy_khuyết
Nửa trái cầu cách biệt nào lung
Dẫu cho khắc khoải khôn cùng
Ba sinh hạnh ngộ, một vùng yêu thương

Chỉ một thoáng…Vầng dương chợt tắt
Tuổi cửu tuần chiu chắt, nhờ con
Giấu đi tin - đã (không còn)
Mẫu thân đà yếu, dữ hơn là lành

Người - hậu duệ tài danh thân phụ
Giống bố mình - danh thủ lội bơi
Sức voi, vung dọc biển trời
Tài công dìu bạn đến nơi đất hiền

Chỉ một thoáng…bên triền miên viễn
Con níu tay đưa tiễn Người đi
Họ hàng se cả bờ mi
Hiền thê phủ phục, ước gì hoán thân.
….
Đêm nay giữa chốn bụi trần
Có vì Sao lạc - bâng khuâng ngỡ Người…


Chỉ ngần ấy thôi

Trăm năm - ai nỡ phí hoài
Qua đêm bão tố, nắng mai ấm nồng
Một ngày hoa dạt bến sông
Cành xuân phơi phới bạc lòng nằm gai

Từ em…Nhẹ trở gót hài
Rừng xưa khép lá - kiếp này buồn tênh
Nhọc nhoài tựa cặp đũa vênh
Liêu xiêu con Sáo chông chênh đêm ngày

Dối lòng tìm chút men say
Như làn gió thoảng lá lay - giả vờ...
Cũng đành tàn một giấc mơ
Và thơ lạc giữa bơ vơ muôn loài

Từ em…Xuân sẽ thới lai
Quỳnh tương ấm dạ, bướm ngài hóa thân
Dẫu Ta góp nhặt bụi trần
Nàng đêm gối mộng, Ta ngần ấy vui.


Chiều chiều

Chiều chiều ra ngóng trời đêm
Trông ngôi Sao sáng bên thềm mờ xa
Mơ gì khi một thoáng qua
Bóng ai mờ mịt như là hư không

Chiều - nhìn sóng vỗ triền sông
lao xao. Để cả cõi lòng miên man
Nhớ người - tình rộng thênh thang
Rồi ra cũng chỉ ngỡ ngàng niềm riêng

Lặng buồn mây tím trôi nghiêng
Trời như bất chợt ưu phiền theo ai
Đợi người - từng vệt nắng phai
Để đêm bất chợt thành dài thiên thu

Chuyện...Em và Tôi!

Cái nhớ trong hồn mãi chẳng đi qua
Cứ ẩn trốn dẫu nhạt nhoà - mưa _nắng
Ngỡ đã dần quên giữa miền tĩnh lặng
Của một thời...xa lắc - thời xưa ?

Để có những chiều, trời lất phất giọt mưa
Cái nhớ âm thầm chợt trở mình thức dậy
Tôi ngơ ngẩn tưởng đã từng quên khuấy
Vậy mà sao ray rức đến vô chừng!

Mưa muộn phiền rơi...từng giọt rưng rưng
Thôi em nhé! Biết đã từng như thế
Cũng chỉ vu vơ - theo như lời em kể
Đã có một thời...Êm ấm chuyện Em_Tôi.

Chỉ vậy thôi mà Chỉ thế đó thôi
Chút hoài vọng mà cả đời mỏi mệt
Tôi viết bài thơ cuối cùng bằng...chấm hết
Em vẫn mơ màng...Câu chuyện của trăm năm?!

Đời ơi! Sóng cuộn dòng Sóng lênh đênh
Mênh mông mây trắng bồng bềnh trôi xa
Nhớ gì? Thêm một ngày qua
Thu Đông để lại phôi pha mấy mùa
Sóng rì rào Sóng nhẹ khua
Chênh vênh bờ đá Gió đùa_lá reo
Tình nào? Tình chẳng gieo neo
Rồi ra mơ cũng bay vèo - mất tăm!
Sóng buồn ru giấc trăm năm
Sợi mưa đong_đếm thăng_trầm


...Đời ơi!

Em có về_không?

Em đã về chưa - đã đến chưa?
Tháng ba cành Phượng lá lưa thưa
Đong đưa đôi búp màu xanh ngọc
Gợi nỗi bâng khuâng - nói chẳng vừa.
 
Em đã về ư? Thật đấy ư?
Hay là cơn gió vốn ưu tư
Nhớ người xa khuất nên buồn bả
Dong ruỗi trăm năm đến mỏi nhừ.
 
Em ạ! Đời anh mãi thế thôi
Là trăng lơ lửng nhẹ nhàng trôi
Là sông muôn thuở...triều lên_xuống
Là biển xênh xang...để...chỉ rồi...
 
Cũng chẳng chờ mong Chẳng đợi đâu
Tình như cánh lá dễ sang màu
Tiếng yêu...là gió...vào thinh lặng
Em có về_không? Mây vẫn cao.
 Em đi - đời bỗng lạ

Em đi…ai não dạ?
Chiều nghiêng ngã - vẫn chiều
Bóng nắng vàng liêu xiêu
Buồn hắt hiu - cũng thế.
 
Em đi - hình như thể...
Con sóng vẫn xô bờ
Dã tràng cứ bâng quơ
Lặng lờ...đêm - lại đến.
 
Khi thuyền em rời bến
Lênh đênh vượt trùng khơi
Gió bất chợt ru hời
Đời bỗng...mênh mông lạ!
 
Có gì...là tất cả?
Như đá cuội chơ vơ
Mặc sao rụng, trăng chờ
Ta cùng thơ – đánh giấc.


 Giá Mà

Giá mà...Em - hóa thân làm biển cả
Lao xao xô bờ cho yên ả mùa yêu
Để thuyền anh khi xa bến mỗi chiều
Mong hạnh ngộ...cùng chắt chiu - bầu bạn.

Sông hiền hòa Có khi đầy_khi cạn
Em - biển_trời...Năm tháng vẫn mông mênh.
Thu mơ màng lắm lúc lại buồn tênh
Ừ! Anh mãi...hoài lênh đênh vượt sóng.

Trong sâu thẳm khoảng lặng_đời to rộng
Giá mà anh...Đừng lóng ngóng hoài mơ.
Biển ấy mà...đâu êm ái như thơ
Và em nữa...chỉ ơ hờ - có lẽ...

góc thơ Tôi

Lãng đãng mây trôi Cho gió chợt thấy gần
Thơ rơi vỡ giữa mùa Xuân sắp đến
Cảm ơn người đã gửi lời thân mến
Xin dừng chân lưu trú - góc thơ tôi.

Năm tháng miệt mài Năm tháng cứ trôi
Tôi vẫn thế Luôn lặng thầm góp nhặt
Câu chữ vu vơ nhưng lòng riêng là thật
Mượn thi từ gửi khắp cả nhân gian

Thì gửi chia người - một nửa chuyện...(miên man)
Một nửa giấc mơ dẫu muộn màng xa vắng
Một nửa mênh mông - là khoảng trời thầm lặng
Một nửa vui_buồn Và...Một nửa góc thơ tôi

Vẫn mãi chỉ là - một nửa mà thôi
Một nửa nhớ một nửa lời thăm hỏi
Một nửa bâng khuâng mà luôn hoài đến vội
Một nửa bình thường trong cả cõi hư vô

Chia luôn cho người một nửa...Sóng nhấp nhô
Nơi cuối bãi đang lặng xô bờ cát
Có cánh chim non đang giật mình ngơ ngác
Giữa trời chiều nhoà nhạt chẳng còn xanh.

Mong bình minh thắm đượm nắng vàng hanh
Nửa nửa ước mơ cho thơ thành nốt nhạc
Thêm chút đa đoan giữa bao điều khao khát
Chia cả muộn phiền đời lang bạt...góc thơ Tôi.

Cũng chỉ là...như quên_nhớ...thế thôi!

Một ngày

Một ngày Chị bỗng đi xa
Sương khuya buốt lạnh Đêm qua mệt nhoài.
Nắng mai len lén u hoài
Chim non trở giấc bi ai gọi đàn
Côn trùng nghẹn tiếng thở than
Ven bờ lau sậy ngỡ ngàng tựa nhau.
Xa nguồn…Chiếc lá lao chao
Gió hiu hắt Gió. Cành đau đớn cành.
Một ngày Đời bỗng mong manh
Chị em côi cút khoác vành vải sô
Bao năm yên ắng – mặt hồ
Chắt chiu lưu bút “Tàn mơ”* của Người
Hai chị em – một góc trời
Sẻ san nửa mảnh áo tơi chẳng màng…
Ngày Đông Phủ kín vành tang
Chị yêu quẳng gánh giữa đàng…Còn ai?
Bâng quơ Mây trắng lạc loài
Đâu là bến tựa những ngày gió mưa?!
Trời buồn Nắng cũng lưa thưa
Ngày rơi theo bóng mùa xưa – não lòng.
Một ngày Dẫu có tàn Đông
Chị đi. Em ở...hoài trông dáng Người
Bướm gầy Hoa cỏ kém tươi
Bước Xuân lạc long Gót đời chông chênh.


Ngày Em Đến

Tình yêu nào? Sao bỗng dưng ngờ vực
Chuyện chúng mình là ký ức vu vơ?
Lặng lẽ…đêm Trăng rũ bóng đợi chờ
Từ em mãi vẫn là thơ – có lẽ!

Ngày em đến, ngập ngừng…môi rung khẽ
Dáng mai gầy, tóc xõa nhẹ mơn man
Trời trong xanh Nhạn ngơ ngẩn lạc đàn
Trong thinh lặng Dã tràng quên se cát

Sóng đùa nhau Âm ba hòa nốt nhạc
Cánh buồm nâu phiêu bạt trộm buông neo
Chẳng hoài mơ, một phút lỏng tay chèo
Biển phẩn nộ và mang theo…hồ hết!


Nhớ ai?!

Nghìn năm Trăng mãi ơ thờ?
Buồn_vui, đầy_khuyết...chẳng chờ mối ai?
Xác xơ – lau sậy thở dài
Hoài công ngóng đợi sớm mai - để rồi...
Sắt se Gió buốt làn môi
Ngẩn ngơ Chiếc lá giữa đời lãng quên
Chiều nghiêng, vách đá chênh vênh
Chim Di mỏi cánh? Đầu ghềnh - ngóng trông?
Giao mùa Lạnh lẽo sơn phong
Cơ hàn, nghiệt ngã hay lòng giá băng \?
Đợi gì? Đã mấy tuần trăng
Sương khuya nặng hạt, bâng khuâng nửa hồn.
Gió về Xua bóng hoàng hôn
Nhấp nhô con sóng...bồn chồn - đầy vơi.
Hình như...Bến vắng - không người
Thuyền ai lạc lõng? Biển_trời - trùng_vây!

Níu

Cho dù cố gượng chẳng buồn rơi
Nhỡ cả mùa bay bặt lối trời
Dỗi phận mây bồng trôi khắp nẻo
Oan tình gió thoảng dạt ngàn nơi
Hoa tàn nhụy rữa Xuân nào đến
Nắng bỏng chiều loang Hạ cũng rời
Ví giả duyên trần như đã vẹn
Gieo mình lá rụng nỗi niềm vơi!

Ơi Buồn!

Ta đi khắp nẻo đường trần
Để mong nhặt nhạnh một lần tháng năm
Ngàn đời trăng cứ xa xăm
Lập lờ bóng nước như nằm nghiêng chơi.

Lối về quá đổi mù khơi
Đa đoan len với một đời gian truân
Nơi nào thắm sắc mùa Xuân?
Để cho hy vọng đừng lần lựa rơi.

Sông quê - là sông quê ơi
Thuyền đi bỏ bến xa khơi chốn nào  
Không về với biển hay sao?
Tội cho con sóng bạc đầu mồ côi
Lục Bình muôn kiếp nổi trôi
Miên man sắc tím, buồn ơi - ơi buồn!
 

Phù vân kiếp người

Thì thôi Lá đã xa nguồn
Bến xưa hiu hắt, Cánh buồm mù khơi
Mênh mang Trải giấc mộng đời
Ngân hà xa ngái, biển trời trùng vây!

Gió hỡi gió cùng mây dong ruổi
Bỏ sau lưng, ngắn ngủi ngày xuân
Chưa vơi, dẫu chén rượu mừng
Nắng chiều chênh chếch, ngập ngừng ngày qua

Bao năm tháng bôn ba xuôi ngược
Còn gì chăng  Mất_được Hơn_thua...
Buồm nâu phiêu bạt bao mùa
Đất bằng sóng dậy, bến xưa mịt mùng

Không giun dế não nùng xót dạ
Bản trường ca buồn rã tàn canh
Lững trời bặt tiếng yến oanh
Nhện non yểu mệnh, tơ mành đong đưa

Đâu còn bóng trăng thưa đầu núi
Buông tơ vàng đắm đuối dòng thơ
Rong rêu phủ kín lặng lờ
Rã rời con chữ, ngẩn ngơ câu vần

Nâng ly chuốc rượu tẩy trần
Mềm môi rồi cũng … phù vân kiếp người

Ru

Ru đời...Một thoáng phù vân
Trăm năm, rồi cũng một lần...Thế thôi!
Tiếc chi cái giấc mộng đời
Tình như làn gió...Thơ rời rạc bay.

Ru Ta...
Nửa mảnh trăng gầy
Nghiêng soi ươm mộng...đẫm đầy giấc khuya
Nhớ chi? Lệ nhỏ đầm đìa
Vu vơ - có lẽ...Ơ kìa...Lá lay!?

Ru em...
Tóc xõa vai gầy
Vần thơ còn đó, tháng ngày chông chênh
Buồn gì? Con sóng lênh đênh
Bến quê hiu quạnh, bồng bềnh thuyền trôi!
Ru hoài...ru ...Cũng thế thôi!
Ru ai? Ru mãi...Ru Tôi - ru tình!!

Ru Ai?

Hương xưa ngày cũ còn đây
Liêu xiêu, vàng võ tháng ngày ngóng trông
Sương sa Se buốt cả lòng
Câu thơ dang dở…mấy dòng - thế thôi!
Chiều nay Sợi nắng gãy đôi
Làm sao ấm được giữa trời giá Đông?
Ru ai...Yên ắng cõi lòng
Dẫu Ta đá cuội...theo dòng nước trôi!
Vầng trăng Nửa mảnh đơn côi
Nửa kia khuất bóng, xa rồi - năm xưa...
Ru Người Giờ khắc thoi đưa
Ngậm ngùi rơi lệ, tình chưa vẹn tròn!
Ru Ta Năm tháng hao mòn
Mưa Ngâu...ra rich Đời còn bão dông?
Ru Mình...Câu chuyện dòng sông
Lỡ làng bến bãi...lời không - trọn lời!

Ru...Nhện!

Chòng chành...Hai nỗi nhớ_quên
Chưa đủ để nhớ, mà quên - không đành!
Mỏng manh...Tơ Nhện bên mành
Một cơn gió thoảng...cũng đành...thế thôi!
Người buồn! Lá chẳng đành rơi
Nhện buồn! Thả chút tơ đời- mông mênh.
Thì rằng...dẫu nhớ hay quên
Nhện ơi! Nhện hỡi! Bắt đền chi ai?
À ơi...Tháng rộng năm dài
Nhện giăng tơ mãi chờ ai...Nhện buồn?!

Tiễn con…! (Wendy)

Trời tháng tám, mưa phùn Đâu có lẽ?
Mây thật gần như thể trĩu màn đêm
Con yên bình say gối mộng - nhung mềm
Gió se lạnh! Gió bên thềm miên viễn
Con ra đi...Lần cuối cùng đưa tiễn
Sinh nhật con giờ vĩnh viễn mù xa
Theo gót Ba, không một góc hiên nhà
Nơi con đến - dải ngân hà xa ngái

Đường thanh thản con chẳng cần ngoảnh lại
Ta còn đây, và sẽ mãi còn đây
Dẫu thời gian, năm tháng luống hao gầy
Vẫn câu_chữ gửi theo mây...theo gió...

Vô thường cõi - thăm gái cưng bé nhỏ…
Ở một nơi hoa cỏ chẳng hờn_ganh
Mỗi giao mùa...rừng lá mãi còn xanh
Trùng khơi sóng biết dỗ dành bọt trắng?

Con đi rồi Phố càng thêm hoang vắng
Thôi nhé con - hãy yên ắng mơ hoa!
Trời vào khuya - hiểm hoạ mãi rình chờ
Ba vẫn bước...lặng lờ - đêm sẽ biến.

Bỗng một ngày…Âm ba hòa sóng biển
Cứ ngỡ rằng - như là tiếng con yêu
Mưa ru buồn Làm nắng chợt liêu xiêu
Từ Thu đấy Đời hắt hiu – có lẽ?


Vẫn là...

​Vẫn là ...Mây_gió lặng trôi
Biệt tăm giữa cõi xa xôi - bềnh bồng
Theo dòng nước cuốn về Đông
Hay ra biển cả mênh mông - mịt mù?

Vẫn là ...Cái bóng Trăng lu
Nghìn năm lặng lẽ - thiên thu một mình
Soi bờ liễu rũ - lặng thinh
Lượn lờ suốt cõi phiêu linh - lượn lờ...

Càn khôn - mấy nẻo chơ vơ
Về đâu thấy lại bến mơ - tuần hoàn?
Chiều tà - mây tím lang thang
Gió đưa đẩy bước...quan san - rã rời!

Vẫn là...Mấy áng thơ rơi
Kết từ câu chữ của thời thăng hoa
Gió đùa mây biệt ngàn xa
Trăm năm? Đây_đó...và Ta - với Người.

Vấn vương hạt nắng

Hững hờ…bóng sổ - ngày qua
Buồm nâu dong ruổi, nhạt nhòa bến thương
Cô thân lữ khách dặm đường
Tằm xưa rũ rượi, tơ vương rối đầu

Như làn gió thoảng - còn đâu!
Có chăng mấy hạt mưa Ngâu trở mình
Ví mà…giữa chốn u minh
Đài hoa khép nhụy, hương trinh hảo_toàn.

Đất lành - sao chẳng hiền ngoan?!
Chim trời mỏi cánh, đa đoan vạt buồn
Nhọc nhằn - nhọc cả luyến thương
Nhọc vầng trán rộng, phong sương – áo sờn…

Mây trời …Ví giả dừng luôn
Trùng dương dâng sóng, cội nguồn lá lay
Màu rừng mấy lượt đổi thay
Ta về gom hạt nắng phai cuối trời.

U hoài - một giấc mơ rơi
Mong manh sợi nhớ…ru hời sợi thương
Sợi dài - dài nỗi vấn vương
Vần thơ ủ mộng đêm trường - buốt tim.

Ví mà ...

Ví mà...Ta biết làm thơ
Để cùng thêu dệt niềm mơ với nàng
Thơ em! Êm ả dịu dàng
Như làn gió thoảng miên man - gọi mùa.
Vui buồn...Gió giũ theo mưa
Ta buồn! Ghé bến đò xưa - để rồi...
Lững lờ...Dòng nước lặng trôi
Chim Di biệt cánh – Trùng khơi mịt mùng
Trăng trời Một bóng mông lung
Biết đâu bến đợi...mộng cùng duyên tơ!
Ví mà...Ta biết làm thơ.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...