Tuesday, December 22, 2020

Vũ Phan Long 7

 1. KIM CƯƠNG

Rơi Rơi Giọt kim cương
Dưới giàn sao Bát ngát
Đất Trời Bừng tiếng hát
Vĩnh cửu Mở từng trang.

    2. LỄ HOA
Dập dìu đất thẳm trời xanh
Lễ hoa bất tuyệt muôn cành thu đông
Trang thơ vi vút triều hồng
Cười vang tay trắng tang bồng cuộc chơi.

 3. NHƯ NHIÊN!
Đóa hoa thắm dưới lòng sương
Giọt sương thơm nức mộng trường giữa hoa
Có ta, trời đất an hòa
Không ta, trời đất vẫn là như nhiên!


 4. CÕI CƯ LƯU
Cõi cư lưu dưới mặt trời
Cành sâu tổ kiến vẫn ngời hương hoa
Mỗi số phận cung đường qua
Đi trong tiếng hát lời ca dặm về.

5. NẨY SINH
Hãy vui cho kịp biển dâu
Để nghe sóng lục trong màu cỏ tươi
Hãy yêu chung một kiếp người
Để nghe cát bụi tuyệt vời nẩy sinh.

6. YÊU
Yêu trời mây úa pha hồng
Yêu đất đến ngọn cỏ hồng cũng thương
Yêu người lòng ấm tình thương
Yêu thơ để thấy mười phương chính mình.

7. ĐƯỜNG BAY SỐ PHẦN
Con ong con bướm sướng thay
Biết chi dài ngắn đường bay số phần
Con người chuốc lụy vào thân
Cuộc đời toan tính ngày gần tháng xa.

 8. VƯỢT QUA
Hãy cợt đùa như gió
Hãy nhân hậu như hoa
Ôi xiết bao trắc trở
Trên đường đời ta qua!

9. SỐNG YÊU
Như hoa quỳ nắng mới
Như hoa quỳnh đêm thâu
Sống, một lần lần cuối
Yêu, một lần lần đầu.

10. TÍNH VĨNH CỬU
Tôi yêu tính vĩnh cửu
Trong chiếc vĩ cầm này
Biết bao người xưa cũ
Cùng chung tiếng đàn say.

    11. ÁNH SÁNG
Ánh sáng trong tầng đất
Ánh sáng giữa chồi cây
Ánh sáng cùng vạn vật
Thần thánh cũng nơi đây.
       
12. TÁC THI
           Nhớ Paul Valery
              Trần Tử Ngang
Ngày không viết hồn trơ sỏi đá
Bởi thơ nguồn hoan lạc trí tâm
Con người dám sánh tài tạo hóa
Áng thơ thần xuyên suốt nghìn năm.
           
13. THƠ
Hương giữa làn hương hoa bừng nắng mới
Mật trong lòng mật màu tóc trẻ thơ
Vạn vật không thơ đời trơ bóng tối
Người sống không thơ hồn chết bao giờ.

14. ĐẤT MẸ
Vết thương cày cuốc ruộng đồng
Nhát chèo chém sóng vỡ lồng nước gương
Thản nhiên phó nắm tàn xương
Ngổn ngang lòng Mẹ môi hường có se.

 15. HÒA CHUNG
Dưới bóng cây suốt bốn mùa
Chúng ta bầy trẻ nô đùa phóng chân
Trăng chung lối nắng chung sân
Sống là chung một số phần bạn ơi.

    16. MUÔN CHIỀU
Đất bay trời dựng mù sương
Trời bay đất thở nụ hường lên cây
Cội bay đất trổ ngang mày
Lá bay nhành vẫn tròn xoay muôn chiều.
               
17. HƯ VÔ VÀ VĨNH CỬU
Đêm nay trăng lạnh chìm sau núi
Một bóng tre nghiêng mãi cuối trời
Xác con ốc trắng trên cồn suối
Vang vọng nghìn thu tiếng bể khơi.

18. BẤT PHÂN
Hình khí có riêng chung
Kiếp đời không dài ngắn
Như con muỗi chim bằng
Thỏa số phần thơm thắm.

    19. TẦM SINH
Chút lửa sống mong manh
Trong thân trùng hoang dại
Trước yếng sáng long lanh
Cuộc tầm sinh vô ngại.

    20. HUYỀN HẠC
Ré một tiếng kim thanh
Dưới lũng chiều độc vũ
Cánh loáng ánh trăng xanh
Về non côi tuyết phủ.

21. BƯỚM VÀNG
Xinh thay con bướm vàng
Khi trút xong buồng trứng
Mãi mê hương gió ngàn
Cánh chập chờn tùy hứng.

22. THƠ DẠI
Gác vắng chiều nay lại nhớ nhung
Nhớ như cây cỏ nhớ mùa xuân
Hồn ta như lá rừng thu ấy
Thơ dại yêu em đến tội lòng.

    23. VÔ TUNG
Cá bơi dưới sóng
Chim bay lưng trời
Em bước xa rồi
Không lưu tăm bóng.

   24. EM
Lành như hạt móc cành dương
Thẳm như đáy bể khôn lường hiểm sâu
Bàn tay tạo vật nhiệm màu
Lòng sương ý vực cơ cầu dựng em.

25. CỎ NỘI
Cúi rạp mình trong trận bão giông
Âm thầm bám đất thắm chồi bông
Bốn phương hạt giống bay hầu hết
Để cuộng già trơ dưới gió đông!

26. TỪ KHI AĐAM
Hẳn thượng giới vẫn chưa tròn cõi phúc
Khiến Ađam cắn trái đến bây giờ
Mỗi chúng ta trên giòng sông cổ khát
Chân cõi người lòng canh cánh hư vô.

   27. ƯU VẬT
Những ưu vật hóa công
Như hoa quỳnh một tối
Nách biếc thoắt se hồng
Tay phàm chưa kịp với.

    28. NGUYÊN TRẠNG
Hội Bình linh đã vãn
Cánh chư thần rụng rơi
Giữa cõi đời nguyên trạng
Khổ nhục học làm người.
       
29. DẤU ĐI DÒNG LỆ
Hãy chia xẻ niềm vui
Và dấu đi dòng lệ
Sao nỡ để ngậm ngùi
Lòng người thân tại thế.

30. HUYẾT HOA
Ngủ vùi cây rớt máu xanh
Con trăng nhai lá trên cành nín hơi
Bóng răng loang loáng đầy trời
Rùng mình mặt đất trổ đời huyết hoa.


    31. GIỌT SƯƠNG
Thành son ải tía huy hoàng
Rồi ra một đám bụi vàng cỏ xanh
Dưới kia dâu biển vô tình
Ngàn thu hạt móc trên cành ngủ say.

  32. THƯƠNG LÒNG NÚI XƯA
Mây còn theo gió phương xa
Mãng vui quên khuất quê nhà nhớ trông
Vời nhau một khối tình nồng
Dõi chân mây bạc thương lòng núi xưa.
          
33. CỐ QUẬN
Quê đâu lớp lớp yên hà
Sớm tan ải tía chiều sa bãi vàng
Ơi lòng cổ tháp thương mang
Chôn chân cố quận mơ màng sử bia.

34. VỘI VÀNG CHIẾC LÁ
Diệu kỳ thay! đau đớn thay!
Cuộc đời lăng kính phô bày vạn hoa
Ta từ sự sống bước ra
Vội vàng chiếc lá vèo qua nắng hồng.

35. TIẾNG ĐÀN BÊN MỘ
Hãy viếng mồ tôi tiếng vỹ cầm
Trời chiều bóng lá đổ âm âm
Hồn tôi nhung nhớ trần gian quá
Nương cánh nhạc về lén ghé thăm.

36. VỸ CẦM
Nâng hồn vũ trụ ngang vai
Một trời đông muộn ngủ dài trong cây
Làn sương kiếm loáng ngang mày
Ô kìa bươm bướm bay đầy không gian.

37. ĐỘC HUYỀN
Như những chiếc nấm vàng tê tái
Nở vi vu nắng quái chiều tà
Âm đàn rợn bốn trời quan ải
Hội về đây kể chuyện ngàn xa.

38. VUI BUỒN CÙNG QUÊ HƯƠNG
                                     Tặng Quy Nhơn
Từ về đây nương náu
Thoắt mười chín năm trường
Ôi phố phường yêu dấu
Từng lối bước thân thương

Bạch Đằng, Lý Thường Kiệt
Vườn Bông rồi Đống Đa...
Giữa chợ đời mãi miết
Kiếp quận công không nhà

Cùng sinh ra ở đó
Lũ con cháu lớn khôn
Cuộc mưu sinh nặng nợ
Ngày hai bữa cháo cơm

Làm thợ đến làm thầy
Thơ văn qua ca nhạc
Bao nết dở nghề hay
Cũng nơi này phát tiết

Thương ơi thật là thương
Ngôi trường Tây Sơn nhỏ
Dưới tàng phượng dậy hường
Dáng người xưa vẫn đó

Con đường em đến lớp
Bồng mây trắng áo vương
Cây nghiêng mình bóng rợp
Chào mùa xuân miên trường

Thư viện buổi bình thơ
Giáo đường ngời đêm Thánh
Mộ Hàn Mặc trăng mờ
Nẻo Quy Hòa sương lạnh

Ngỡ vùng trời đã khuất
Lại hội ngộ Quy Nhơn
Lệ dầm hôn mặt đất
Mùi cống rãnh vẫn thơm

Rồi dâu bể trải nhanh
Tình quê như lá gió
Người mặt biển thôi đành
Kẻ đầu non đứng ngó

Hai phương trời cách biệt
Trân trọng nhé em thơ
Tóc xanh màu điểm tuyết
Tương hội biết bao giờ!

Những ngày xưa thân ái
Đăm chiêu kể mộng vàng
Người đi! ta ở lại
Vui buồn cùng quê hương.

39. GIỮA LÒNG HƯNG PHẾ
               Tặng Huế
Giữa lòng hưng phế đắng cay
Thành tan bóng kích ải thay sắc cờ
Vẫn còn chiếc nón bài thơ
Trăng thanh Vỹ Dạ sương mờ Hương Giang...

    40. CHỐN CŨ NGƯỜI XƯA
                         Tặng Gò Bồi
Nhớ về quê cũ dòng sông
Cầu cao đôi bờ chung bóng
Chiều lên trấn nhỏ êm đềm
Đàn kìm gieo thương phối mộng

Nhớ em, phương trời đăm đắm
Ngày nao khúc hát câu thơ
Sông thu mơ màng ai ngắm
Người xưa chốn cũ đâu giờ!

   41. CỰU ĐỊA TRÙNG DU
                       Tặng Sài Gòn
Miền Nam cựu địa lại trùng du
Nhịp sống còn nguyên nét đặc thù
Kẻ tục người thanh chung hội lớn
Điệu cười ngoạn mục suốt xuân thu.

42. ĐÊM KHÔNG NGỦ TẠI NHÀ ANH NGUYỄN HOÀI VĂN
Cả vạn vật bốn bề yên ngủ
Bên đèn khuya ưu lự thâu đêm
Giường bên hơi thở êm đềm
Xinh thay giấc ngủ triền miên bạn già.

Sự thành bại xót xa trần thế
Bạn bằng như cánh lá thu vàng
Cành thương lá bước khôn hàn
Lá thương cành mộng vô vàn biệt ly.

Mừng bác vẫn ở đi tự tại
Chốn cư lưu quê cũ yên chân
Mừng tôi tự tính trời phân
Giang hồ đại lãn quen thân mất rồi.

Chuyện cổ kim rối bời mộng sự
Kiếp nhân sinh tư lự mộng vàng
Biển dâu tiếp nối hàng hàng
Kìa như giấc bướm Thầy Trang lạ gì?

Vần thơ cuối lời ghi chửa đắc
Chuông chùa xa đã dứt công phu
Sáng ra trông mặt cả cười
Còn đời thi dựng, còn người dựng thi.

   43. MÁI NHÀ XƯA
Một thời chinh chiến ngủ yên
Bãi trăng hồn kiếm triền miên giấc tà
Một ngày ca vũ đã xa
Giấc đời xao xác canh gà gáy trưa
Một thân công nợ sang mùa
Ngày nao dưới mái nhà xưa, xin chào!

44. NỤ HÔN CỦA SÓNG
Con sóng vốn đa tình
Nụ hôn hằn nỗi chết
Đá cuối mặt làm thinh
Sóng hôn hoài chẳng mệt
Đá gầy hao tử biệt
Chìm đáy nước lặng trang
Sóng lại bước lang thang
Hôn ghềnh xa mãi miết...

45. TỤNG CA NHAN SẮC
Xin thân tín và tụng ca nhan sắc
Như phượng thờ một linh thể kiêu sa
Lửa yêu thương ngợi ngời khung cửa hẹp
Đưa tim ta trở lại chính quê nhà.

  46. THƠM
Trăng thơm như lụa đang nghè
Lụa thơm như áng tóc thề mới xông
Tóc thơm như đóa môi hồng
Môi thơm như cụm hương đồng cỏ tơ.

  47. VẾT MÔI
Dứt ca khúc vội chạy vào
Vấp màn em ngã hôn vào ngực anh
Mặc cho đàn vỡ tan tành
Về nhà cắt áo để dành...vết môi.

48. SỐ PHẬN
Cuộc sống dài khốn đốn
Cơm áo nhờ vợ con
Cho ta phút yên ổn
Để hứng thơ vuông tròn.

Trong ngục tù thi ca
Ta chung thân cấm cố
Em ơi chớ xót xa
Đời gian truân, phận số .

49. THƠ
Như cơn gió
Suốt hai miền Địa cực
Như kim cương

Tia chớp Ánh sao sa
Gió
Vĩnh cửu Và kim cương
Bất hoại Đây cội nguồn
Đây tinh thể Thi ca!

50. NHÀ THƠ
Giữa hỗn mang

Nhà thơ Xuất hiện
Lời điểm tô Chân Thiện Mỹ
Trần gian Mắt thấu thị
Cúi nhìn Hố thẳm
Tặng ngày mai
Những dự báo Khôn hàn...

CHO TÔI HÁT TRỌN BÀI CA NHỎ!

Lòng cứ băn khoăn cứ chạnh sầu
Ngày vui như sương bóng trăng thâu
Ngựa phi sắp trót đường thiên lý
Bút vẽ chưa lành nếp bể dâu
Thương quá đèn khuya thân bướm trắng
Kinh sao vòm lửa cánh chim câu...
Cho tôi hát trọn bài ca nhỏ
Gửi gắm trần gian khúc nguyện cầu!

 


CHƯƠNG I : DU HÀNH

CHƯƠNG II : TỤNG CA

CHƯƠNG III : BI CA

CHƯƠNG IV : KHÚC VĨ THANH


CHƯƠNG I : DU HÀNH


1. LỮ HÀNH
Con đường để tới mở thênh thang
Dẫn tự nôi sinh đến mộ vàng
Hạt bụi tinh khôi từng lối bước
Chuyện đời kỳ ảo mỗi giờ sang
Đầu xanh gót rộn cơn triều dậy    
Tóc bạc chân đưa ngọn lửa tàn
Đích dẫu xa gần ngày lạnh ấm
Vẫn đầy cuộc lữ tiếng ca vang.

   2. THÔI NÔI
Giấc ngủ lành như nét Bụt cười
Ru hời võng mẹ tuổi thôi nôi
Ca dao chim bướm chào trong mộng
Lục bát hoa trăng trải giữa lời
Cười khóc nào hay phần mệnh nước
Ngọt cay chưa tận vị men đời
Vần thơm thắm mãi nguồn tim máu
Thành tiếng lòng ta, tiếng Việt ơi !

3. THẦN THOẠI
Chào bé! nồng tươi giọt kế truyền
Huy hoàng tổ nghiệp giống Rồng Tiên
Trên tay hương nức bầy hoa héo
Dưới gót trầm xông nội cỏ hèn
Mê truyện truyền kỳ roi Thánh Gióng
Yêu trang huyền sử lẩy Rùa thiêng
Hẹn chơi cõi lạ miền Vân hán
Biến giấc mơ thành chuyện hiển nhiên.

 4. VẮN - DÀI - SỢI - TÓC
Gái đang xuân độ tuổi cài trâm
Trai cũng xôn xao lứa nguyệt rằm
Thơ viết còn non mùi sữa mẹ
Nhạc ghi chưa ấm mối tơ tằm
Cầm tay bổng thấy tay e ấp
Trao mắt chừng nghe mắt thẹn thùng...
Mai mốt dẫu đời chia lối mộng
Vắn - dài - sợi - tóc* mối thương chung!

(*)  Ca dao: " Tóc mai sợi vắn sợi dài
Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm."

5. TRÁI TIM MẶT TRỜI
Vầng dương ai đặt giữa tim nồng
Rực sáng đời trai ngọn lửa hồng
Tay súng biên cương gìn tấc cỏ
Tay cày hoang mạc góp chồi bông
Dòng đời xoá sạch tuồng khinh mạn
Cuộc thế san bằng nỗi bất công
Thâu liễm hào quang vào đáy mắt
Nụ cười ban phát khắp tây đông.

 6. GIỮ THƠM QUÊ MẸ                    
Giữ thơm quê Mẹ sức vô biên               
Kế tục công trình đấng tổ tiên               
Thành tựu cơ đồ dòng máu trải             
Bại vong chinh chiến tấm gan liền        
Yêu đời, yêu cả màu nguyên trạng        
Thương đất, mơ chi cõi hão huyền       
Núi nghĩa sông tình lòng mắt ngắm      
Hình cây bóng đá cũng thiêng liêng!   

 7. CÁNH HẠC HOÀI HƯƠNG
            Kính tặng Quách Đăng Đạo tiên sinh
Cõi lòng thanh thản mặt hồ gương
Mái tóc bồng xanh nhuốm tuyết sương
Thành bại nếp ngời trang ký ức
Bạn thù tơ thắm mối văn chương
Lượng đời xinh quá niềm ân phúc
Kiếp sống yêu sao nét đoạn trường
Vọng tiếng Quê Xa giờ vũ hội
Êm đềm cô hạc cánh hoài hương!
                 

 CHƯƠNG II : TỤNG CA


8. MỘT TẤM CHUNG TÌNH
Ta yêu trái đất lẫn bầu trời
Yêu mãi yêu hoài chết chửa thôi
Như thú yêu rừng chim gọi nắng
Như mây nhớ núi nước tầm khơi
Yêu trời yêu cả chòm mây úa
Thương đất thương tràn nấm mộ côi...
Ta với đất trời chung nhất thể
Trời se đất quạnh lệ ta rơi!

 9. TỤNG CA TRÁI ĐẤT BẦU TRỜI
Tụng ca trái đất với bầu trời
Trời tỏa hương yêu đất mở đời
Gió lẳng cành thơm hoa côi nắng
Chim reo tầng biếc cá dòng khơi
Vòng tay đất thẳm êm lòng mộ
Nhịp thở trời xanh ngát cánh nôi
Ngôn ngữ trần gian sao kể xiết
Thâm ân trời đất với muôn loài.

10. NGUYÊN XUÂN
Chào một mùa xuân dáng tuyệt trần
Đất trời nguyên thủy nét thanh tân
Áo phai rực gấm trong lòng mắt
Ngõ nát bừng hoa trước lối chân
Ân nghĩa hồn ghi thêm chất ngất
Oán cừu tay buộc bỗng phân vân...
Thênh thang giữa cõi miền hương sắc
Cánh bướm tiền thân? ta hóa thân!

 11. MÙA XUÂN LẠI ĐẾN
                Tặng Việt Cuồng Tử
Mùa xuân chúc phúc đã về đây
Điểm lục trang hồng khắp cỏ cây
Trái gội nắng đào hương quyến gió
Chim ca trời biếc én lồng mây
Cõi - người - ta sống càng vui sống
Men - rượu - đời say cứ tỉnh say...
Sáu chục lần xuân phai lại thắm
Tiếc gì thoáng nữa cánh hoa bay!
               
12. XUÂN NHƯ Ý
Mùa xuân Như Ý ngự về đâu?
Nơi trái tim đời chửa biển dâu
Quả rộn mùa thơm chùng nhánh biếc
Lúa dài vụ thắm rực đồng sâu
Người yêu chung bóng bên dòng nước
Kẻ địch cầm tay giữa nhịp cầu...
Vĩnh cửu thiêng liêng lời nguyện ước
Trần gian huynh đệ nhớ thương nhau.

13. TỤNG CA ĐẤT MẸ
Tụng ca măt đất sức ngoan cường
Rãnh xẻ đồi nương hố chiến trường
Nương dậy ngạt ngào hương cốm lúa
Hố lên vi vút tiếng thùy dương
Vô biên lòng mẹ đàn di cốt
Bất hoại hồn quê ngấn tích thương
Nhan sắc bốn ngàn năm diễm lệ
Buổi đầu dựng nước thuở Hùng Vương!

14. TỤNG CA TỔ QUỐC
Trời Nam dựng cõi thuở Hùng Vương
Đinh Lý Trần Lê... tiếp mối giường
Ải bắc Quang Trung gươm thét gió
Bình Ngô Nguyễn Trãi bút thành chưong
Bút hoa nhân ái gieo nghìn thuở
Gươm bạc hùng uy trấn bốn phương
Ngút mắt đường xanh vào diễm xứ (*)
Trái rơi áo khách chuyện xem dường...

(*) Ý thơ Chế Lan Viên :
  "Trái cây rơi vào áo người ngắm quả
  Đường nhân loại đi qua bóng lá xanh rờn."


15. BIỂU TƯỢNG NGƯỜI MẸ      
Linh hồn sự sống tỏa muôn nơi
Biểu tượng thiên nhiên Mẹ vạn đời:
Trời rót ánh hồng cho đất ấm;
Đất nuôi dòng biếc để nhành tươi;
Nhành gom sức nhựa hoa bừng sắc;
Hoa bặt làn hương hạt vỡ cười...
Thượng đế hữu hình ngôi thánh tích
Trái tim từ mẫu của con người!

 16. LÒNG MẸ
Ước mơ tình mẹ gửi lòng nôi
Mật sánh dòng hương khúc ạ ời
Giọt sữa, thân con vươn cánh trúc
Nụ hôn, mắt bé mở ngàn khơi
Nguyện cầu mẹ dựng trời muôn hướng
Cứu rỗi người trao chúa một ngôi
Bước trẻ vào đời: sông chảy xiết
Tóc sương tựa cửa: núi sông vời...

17. TIẾNG CHIM
Tiếng hót đâu đây lẫn lá cành
Hay hồn người trổ đóa thiên thanh
Hồng so mỹ lệ ganh màu thắm
Liễu sánh đài trang thẹn vẻ xinh
Khản cổ cho người nguôi khổ hận
Tàn hơi để đất lắng đao binh
Chim ơi !quyến luyến lòng ta mãi
Rực rỡ bài ca lẽ tử sinh !

 18. THƠ LƯU
Qua cuộc phần thư*, mộng nối nguồn**   
Kiếp tằm đến thác mối tơ vương     
Xưa vì kẻ đọc hồn giam cánh        
Nay chỉ mình xem bút lộng chương   
Khoảng khắc: đá bia tàn cổ tháp   
Vĩnh hằng: mây rán ngậm tà dương !...   
Vào chơi thế tục chân rồi ảo    
Chớ để thơ lưu tiếng đoạn trường.
         (*)   Tiêu hủy văn hóa chế độ cũ (1975)
        (**)  Tư duy mới văn học nghệ thuật (1988)
    Bài có sửa lại:
Tằm vẫn tơ vương, suối vẫn nguồn
Trường ca cuộc lữ bước hành hương
Cõi xưa viễn mộng hồn giam cánh
Nẽo mới tư duy bút lộng chương
Khoảnh khắc: bia tàn thương cổ tháp
Vĩnh hằng: mây rán ngợi tà dương!...
Vào chơi thế tục chân rồi ảo
Sao để thơ lưu tiếng đoạn trường.

CHƯƠNG III : BI CA


19. CÁNH THỜI GIAN
Dưới cánh thời gian chuỗi xế tà!
Nghe vời hoan lạc khúc bi ca
Gà lên nhánh ngủ khi chiều lạnh
Vịt xuống dòng chơi lúc tuyết sa
Bóng khuất? trang thơ câu đắc thất
Hình tan? lá cỏ giọt âm ba
Ta theo khoảnh khắc vào vô hạn
Dạo khắp cùng - thông mỗi sát na!

  20. GIỌT LỆ
Đối bóng cô đơn tuổi xế tà
Bạn, tình kẻ biệt kẻ chia xa
Thân danh luống trải niềm vinh nhục
Gương lược cam bề nỗi tóc da
Gậy hẫng bên đường người mắt liếc
Thơ bày giữa chợ khách chân qua...
Nhưng sao giọt lệ bao nồng ấm
Thế giới muôn màu kính vạn hoa!

 21. HỌC NHƯ CHIẾC LÁ
Gió nỗi lên rồi! các bạn ơi
Thuyền ta đang lướt giữa chừng khơi
Sau lưng châu quận mây trùm lối
Trước mặt trùng dương sóng vói trời
Buồm hạ nhu hòa cơn cuốn giật
Lái xuôi tòng thuận lượn bồng rơi
Học như chiếc lá trên đầu sóng
Bờ bến gần xa cũng tuyệt vời !

 22. CHỢ CHIỀU
        Kính tặng hương linh chú Phan Liễn
Chợ vãn, chiều hôm đọng trước song
Bờ tre xơ xác dưới hàn phong
Mười phên nứa rách trơ trên bến
Đôi cánh buồm tơi rũ cuối sông
Quán vắng mưa rơi lời thổn thức
Lều không lá rụng giấc mơ mòng...
Hội đời: quang gánh trong ngày xế
Vừa mới đông vui đã chạnh lòng!

23. THI KIẾM CÔ ĐƠN
        Tặng Giả Đảo và Độc Cô Cầu Bại (*)
Kiếm thi trên án ngọn đèn khêu
Đồng vọng ngàn xa tiếng hắt hiu
Thơ vắng tri âm thơ độc thoại
Kiếm không đấu thủ kiếm cô liêu
Tàng thư ! núi cũ nương thân hạc
Phong kiếm ! mồ côi cậy sức điêu...
Chạnh xót người nay thương kẻ trước
Trang lòng riêng dệt để riêng yêu !

(*) Giả Đảo: Thi sĩ cô đơn đời Đường, có bài tự thán:

Nhị cú tam niên đắc
Nhất ngâm song lệ lưu
Tri âm như bất thưởng
Quy ngọa cố sơn thu.

 

 Độc Cô Cầu Bại : Kiếm khách siêu tuyệt (nhân vật trong truyện kiếm chưởng của Kim Dung) nhưng cuộc đời tịch mịch vì chẳng ai dám so tài. Tự xưng "Cầu Bại" để mong nhận bại nếu có cao thủ giao đấu, vẫn chẳng ai dám gần. Về sau ông đành chôn kiếm báu và nhờ chim điêu canh giữ, rồi tuyệt tích giang hồ.

                                                     
24. KIẾP XƯA CỦA GÃ THƠ SỸ HỌ VŨ
Cánh dệt tơ trời, trong tợ gương
Sáu chân mỏng mảnh cỏ hoa nương
Đói lòng đủ bữa con ruồi muỗi
Khát cổ vừa cơn hạt móc sương
Bay lượn không trung thân chẳng ngại
Vui buồn trần thế ý nào vương
Mê cành một sớm vào tay trẻ
Bứt cánh tung chơi rớt vệ đường!

    25. THU CẢM
            Nhớ  N.M.G.
Đây mùa nhung nhớ dậy xôn xao
Tiếng nhạc hè ru tổ ấm nào
Trời nhớ đồi sâu trời xuống thấp
Đất thương trăng quạnh đất lên cao
Lối trông cố quận chòm mây bạc
Chén hẹn hàn ôn đĩa bấc hao
Lòng đã quan san đời viễn cách
Tương phùng đành hẹn giấc chiêm bao !

 26. CÁNH TIÊU LIÊU
                Tặng anh  V.N.B.
Mộng đời mộng ước đã phôi pha
Một mảnh vườn con tuổi xế tà
Rám má nữ nhi cơn nắng táp
Phờ râu lão trượng trận mưa sa
Mưu sinh lẩn quẩn hàng cây cỗi
Tâm sự nguôi ngoai đám bạn già
Gửi cánh tiêu liêu trên nhánh mỏng
Xin trời chớ vội nổi phong ba !

 27. MỘT PHÚT DÀI HẠNH PHÚC

                       I
Đến thăm, em đã cách phương trời
Vàng đá câu thề có thế thôi!
Cây khế ngoài song hoa tím rụng
Đàn tranh trên vách phím huyền rơi
Hoa rơi tưởng phút vai kề tựa
Phím rụng mơ phen mắt nói cười
Vật cũ hình xưa hồn vẫn đó
Người đà chia biệt Quế Hương ơi!

                       II
Xin mãi phương trời em thắm tươi
Long lanh giọt nắng mắt em cười
Vẫn thanh dáng liễu sau tà áo
Vẫn ngát màu hương giữa khóe môi
Vẫn cứ phôi pha lời nguyện ước
Vẫn hằng tơ tưởng mộng chung đôi
Em ơi! một phút dài chân phúc
Cũng đủ thăng hoa cả kiếp người !

28. MỘT TIẾNG CƯỜI TO
Đã thấy ngươi trong kiếp chẳng nhà
Thấy ngươi trong chứng vị thùy sa
Bạn thân ngươi đuổi phương trời thẳm
Trẻ quý ngươi vùi nấm mộ xa
Chiếu ấm thi đàn rơi cửa quỷ
Nghề xinh sanh ý dũ nhà ma
Còn chi? định mệnh! ta chờ sẵn
Một tiếng cười to giữa chúng ta!

CHƯƠNG IV : KHÚC VĨ THANH

 
   29. BẢN GIAO HƯỞNG "TỪ BIỆT"
                 Cảm tác theo chủ đề "Le Symphonie adieu" của Haidn (*)


         I. THÍNH GIẢ
Mỗi tình mỗi cảnh mỗi ngân vang
Giữa chuỗi hòa âm bóng rộn ràng
Hạt lệ nồng nàn phen tiễn biệt
Nụ cười se thắt buổi ly tan
Nốt reo ! sống vẹn lòng thanh trúc
Nốt rụng ! lìa cam đóa bạch lan
Tiếng nhạc ngừng hơi hồn chửa nén
Run như tơ liễu dưới thu vàng !

        II. GIÀN NHẠC
Run như tơ liễu dưới thu vàng
Xoang điệu se trầm lại chói chang
Nợ nước, cúc cung niềm báo đáp
Tình người, trân trọng tấm cưu mang
Nhạc lên, thế giới vòng tay nối
Cung bặt, trần duyên nguyện ước tàn
Nến tắt! hội đời xin vĩnh biệt
Nghĩ chi còn mất chút dư vang!

    (*) :  "Le Symphonie adieu" còn gọi là "Giao hưởng Tắt đèn" là một bàn giao hưởng độc đáo của Haidn - thế kỷ 15.
...Dòng nhạc nổi lên, trên giá nhạc của mỗi nhạc công đều thắp sáng một ngọn nến để tượng trưng cho tiếng nói ân tình của nhân loại cùng góp mặt trong buổi đại hòa tấu.
   Mỗi nhạc công, khi đã tấu xong phần nhạc cuối cùng của mình lại tắt đi ngọn nến trên giá. Tắt nến! biểu thị bổn phận cá nhân đã làm xong trách nhiệm của mình với cuộc sống, và phải ra đi..., nhường cuộc hòa tấu lại cho người sau.
   Đèn tắt dần..., và ngọn nến cuối cùng trên giá nhạc trưởng cũng tắt nốt. Hội trường mênh mông mờ ảo, thính giả lặng lẽ đứng lên, mắt rưng lệ trầm tư về ý nghĩa cuộc sống và lẽ vô ưu của cái chết!
 (VPL ghi chú)

30. GIÃ TỪ
Xin gửi trần gian tiếng giã từ
Như lòng trái chín biệt cành tươi
Tri âm nhánh lục chồi căng sức
Thâm tạ vườn sương hạt vỡ cười
Nợ nước chưa tròn công hãn mã
Men đời đã tận đáy ly bôi
Bồi hồi giọt lệ trong giờ cuối
Hẹn kiếp trùng lai đất mẹ ôi!

31. MỘ HUYỆT
Đây nấm mồ hoang luống dãi dầu
Trăm năm dài một nỗi thương đau
Gió chiều thơ thẩn hàng bia mộ
Dế tối cầm canh dặm cỏ khâu
Lạnh lẽo tam sinh lời ước thệ
Mịt mùng cố lý bước thiên thâu
Ô hay! đáy huyệt vừa khai nấm
Những hạt mầm xanh ngó biển dâu.

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...