Wednesday, January 13, 2021

Khương Hà 1

THÁNG BẢY

Như thể mùa hè đã bỏ đi rất xa Tôi trở lại đây và không tìm thấy một cánh hoa dầu nào sót lại. Phải chăng tôi từng sống, Phải chăng tôi từng chết? Hay là tôi từ vạn kiếp đã không còn? Tôi đã đi qua những bãi tha ma, Đứng tần ngần trước vài người chưa một lần quen biết, Những linh hồn rời rã hát từng hơi thật nhỏ “Chiều mưa biên giới anh đi về đâu?”

Tôi đã bay theo rất nhiều cánh hải âu, Mỗi hành trình là một truyện dài bất tận. Đại dương là nhà, cuồng phong là bạn, Quê hương là điểm cuối của chân trời. Tôi đã băng qua đại mạc khi chỉ còn chút tàn hơi Trồng xuống một cụm xương rồng, Và đợi những ngôi sao đầu tiên lóe lên trong đêm tối. Khi ánh sáng của dải ngân hà thẩm thấu qua đây Chúng sẽ đồng loạt nở nụ cười kỳ dị

Tôi đã nảy mầm, tôi liền phân huỷ, Tôi đã đơm hoa, tôi liền mục ruỗng. Tôi đã leo lên tận đỉnh tháp thời gian, Nơi những nhánh cây luân hồi im lìm phiêu tán. Kìa một bộ rễ âm trầm rướn về thinh không

Sinh sôi những dị mộng vĩnh cửu. Ở nơi đó, Trái đất không còn tự nấu chính mình. Mặt trời nguội lạnh. Những tiệc tùng trôi trong đêm như bóng ma. Từng giọng cười vọng như tiếng khóc. Khi tia cực quang cuối cùng biến mất, Lời kinh cầu từ địa ngục xướng lên. Triệu triệu tinh cầu xuôi theo nhau về đây Cùng phủ phục trước hư vô lộng lẫy. Tôi nằm xuống vào ngày cuối cùng của tháng bảy. Quên rằng mình đã quên gì, Chỉ nở một nụ cười kỳ dị. Gọi tôi về từ vô cùng năm tháng, Giọng người lạnh như sương Nghiêm cẩn thở dài


TÔI

Biết chẳng thể nào tôi giữ tôi ở lại, Tôi đành thả tôi đi. Cơn gió màu đỏ cuốn về đâu nỗi buồn mật đắng? Nắng nhả lửa trên cánh đồng trưa vắng xác xơ bầm dập luống cày…Tôi bắt gặp tuổi thơ mình đi hoang. Hai cánh mỏng đậu lại đầu ngọn vông nhìn tổ chim ri chết sững. Những quả trứng màu nhiệm thưở xưa đã vỡ từ trong cổ tích. Nào phải tôi tinh nghịch! Kìa hai con mắt đỏ chìm trong ao nước Đau buồn chi tôi?

Tôi đành để tôi bay qua núi qua đồi Sạt qua những lùm cây tôi thấy mình rỉ máu. Xác tín rằng máu rơi xuống nhưng hoa sẽ không mọc lên như khi chàng hoàng tử dẫm gai tìm mẹ. Tôi đành tự liếm vết thương mình, Nghe khan giọng một con mắt cất lời than ảo não. Có loài hoa nào tưởng niệm niềm tin? Ráo hoảnh con mắt kia tôi bất chợt bật cười. Ở nơi tuổi trẻ bắt đầu tôi vẫn còn mơ đôi hài bảy dặm! Dẹp một bên tôi với những giấc mơ chỉ để mà chiêm ngắm, Tôi tất tả giục tôi ra đi.

Tôi thả tôi trôi vượt thác vượt ghềnh. Theo dòng sông tôi, tôi òa vào biển lớn. Phía những đợt sóng trắng già nua tôi lại gặp mình ở đó, Lạc loài như con hải âu đậu một mình nơi kè đá nhỏ. Tôi lặng lẽ nhìn tôi chăm chăm.

Rồi năm năm, mười năm, hai mươi năm…Tôi chưa kịp nhớ khuôn mặt tôi, đã thấy tôi lại đứng bên thi thể tuổi thơ mình dạo trước. Tôi cần mẫn chôn ngày xưa, Tôi cài hoa trắng nơi ngực. Trong nước mắt tôi gặp lại mình ngầu đục, Có lời kinh nào dành cho bia mộ trơn?

VÔ LÝ

Thật đáng chán những con chim hiền lành bay đi lúc rạng sáng và bay về tổ lúc cuối ngày
Hót mãi một khúc nhạc đơn điệu
Thật đáng chán những bình minh rực rỡ tinh mơ và mặt trời lộng lẫy buổi chiều
Và trăng thì cứ tròn như quả trứng!

Ước gì ngày chỉ có những buổi sáng âm u, những sớm sương mù, Những hoàng hôn chập choạng nâu xỉn và cũ kỹ. Chỉ có tiếng cú rúc giữa khuya vắng từ rừng hoang tĩnh mịch Hay tiếng rơi vỗ cánh lao thẳng xuống - từ tháp chuông nhà thờ - sạt đất.

Và bầu trời chỉ nên trăng khuyết. Những ngôi sao chỉ nên được thấy ở hoang mạc mênh mông. Mưa chỉ nên rớt xuống những cánh đồng. Gió đừng bay tới nơi không núi đồi, cây cỏ. Biển sẽ lâu già nếu thôi sóng vỗ. Suối đừng ra sông, suối ngược về nguồn. Con dế âu sầu thôi đừng ngủ muộn. Máu đừng chảy mà hóa thạch con tim.

Còn anh, anh cứ việc đi tìm Sau trận bão em rối tung sợi khóc sợi cười và ẩn mình vào kim tuyến đỏ. Anh chẳng tìm thấy em đâu giữa đám chỉ màu sặc sỡ, Chẳng tìm thấy em đâu, em trốn vào hơi thở. Em tìm cách trú ngụ trong nỗi buồn của anh, Dằn vặt anh về những điều đổ vỡ Và ám ảnh anh về những sự ra đi...Anh cứ việc làm ra vẻ chẳng hiểu gì, Cứ việc tìm nắng trong mưa, tìm mưa trong nắng. Em giấu mình trong đám mây xám xịt nặng nề, Nhất định không buông mình rơi xuống!

Rồi mùa xuân qua sẽ chẳng tới mùa hè, Lá xanh mãi giữa mùa thu vội vã, Chồi non cứ nảy giữa mùa đông giá, Năm đếm ngược từng ngày...Anh có bực mình và nổi giận với em không? Em vô lý trong từng suy nghĩ. Thôi đừng nghe và tin vào những điều hoang tưởng...Mặc kệ em đi!

THỤY DU

Trượt qua những đồi dốc nhấp nhô, Đường nhuộm trăng trơn lì hay đá sỏi cũng không ngăn nổi em và anh lao về miền ngược gió. Ôi cơn gió từ thuở hồng hoang còn lang thang mãi trên cánh đồng đêm lạnh, Múa vi vu vọng tưởng trùng khơi...

Anh Ngửa bàn tay, Sấp bàn tay Trốn tìm rồi chạy đuổi. Tay lại tìm nắm lấy bàn tay. Em tin vào huyền thoại về một tình yêu mạnh mẽ dang đôi cánh bay thẳng vào bão lốc bất chấp những sợi dây cương ghì chặt mình, bất chấp những vết thương không lành nổi. Em và anh Mắt trong mắt nồng nàn như lửa Thách thức cả bóng đêm lẫn mặt trời!

Lướt theo điệu buồn của cỏ, Gió mê mải ru thời gian bằng dư âm ngày cũ. Xin anh giữ chặt vai em
cùng quay những vòng xoay chóng mặt. Thảo nguyên rỉ máu từ những hố sâu rền rĩ đòi trở lại là hoang mạc. Quằn quại nỗi đau tìm về khởi thủy Một vòng xoay Hai vòng xoay. Vũ trụ sinh sôi từ những vòng xoay đơn giản nhất, Từ xưa và rất xưa…

Hỡi cơn gió mấy ngàn năm vọng tưởng sóng cồn Xin gài vào đêm những giấc mơ tình yêu nồng nàn môi ngọt. Em và anh Say đắm tìm, say đắm yêu, say đắm tin. Say đắm điệu múa thảo nguyên mộng mị đường về Một khuya nào bão rớt, Hạnh phúc đổ ngược lên trời triệu triệu vì sao.

CÂY BÀNG BÊN DÒNG SÔNG ĐỒNG NAI

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai Đã viết bao nhiêu lá thư tình Gửi xuống lòng sông Chờ đợi? Con nước cứ cuốn trôi mất niềm hy vọng Mong manh - như tình yêu của em. Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai Đã khóc bao nhiêu giọt nước mắt? (Nỗi đau thật ra có hình hài) Mỗi trái bàng rơi là mỗi lần se thắt, Sông vẫn vô tâm nhận chìm tất cả Và im lặng - như anh.

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai Mải miết dang rộng vòng tay Rợp mát khúc sông này Để nhận về chút hững hờ gió thổi. Chút hững hờ đủ làm run rẩy Đủ làm trái tim đau. Em vẫn hiểu từ lâu Chỉ biết dang tay thì làm sao giữ nổi Khi tình yêu cần ích kỷ cho mình!

Anh có biết cây bàng bên dòng sông Đồng Nai Mặc mùa hạ ghim nghìn mũi tên mưa, Mặc mùa thu những lá thư vàng úa. Giọt nước mắt theo mùa đông cằn cỗi Vẫn âm thầm khắc khoải Nuôi dưỡng ngọn lửa xanh, Đợi mùa xuân để bừng cháy trên cành Như tình yêu em dành cho anh Đâu chỉ vài ngày...Anh có biết cây bàng yêu dòng sông Đồng Nai? Mà dòng sông cứ xuôi về biển cả, Không hiểu nổi một điều nghiệt ngã: Phía xa khơi sẽ tan mất chính mình.

TRÔI...

Dòng sông chiều nay có còn mưa nữa? Ta nghe tiếng vạc kêu tiếng vạc kêu bên mây trời rạn vỡ. Tiếng kêu chìm sâu nỗi buồn giăng khắp nẻo. Bay về đâu về đâu về đâu...Cánh vạc liêu xiêu chao đảo vòm trời. Lời đồng vọng nào lang thang chân mây, Xa vắng nào tia nắng hoài đổ lại. Nhợt nhạt hoàng hôn nhớ vạt màu ngày cũ, Một chiều buồn lênh đênh sông mùa xưa...Dập dềnh lục bình trôi qua cơn mơ Dường vẳng lại tiếng cười tim tím ngạo nghễ đời phiêu du...Trôi đi chiều ơi trôi dòng sông mùa mưa, Và ta nữa bồng bềnh khói sóng. Thực thực nét cười Hư hư nét khóc, Nhẹ nhẹ cuộc đời trôi qua hai vai...

GIÁ NHƯ...

Những kẻ nổi loạn thì mơ đến cái chết trên một giàn hỏa thiêu Cháy dữ dội đến tận cùng ẩn ức. Vĩnh biệt trần gian, Vĩnh biệt bóng đêm và ánh sáng, Những khát vọng muôn đời vẫn cháy mãi khôn nguôi...Anh mơ đến cái chết ngập hương và hoa, Thanh thản trong căn phòng lặng lẽ. Vậy mà cứ mãi hoài giằng xé...Hoa thuần khiết và hoa vấy bẩn, Hoa nhân từ và hoa tàn nhẫn, Hoa vô tâm như hai phía cuộc đời!

Em mơ đến cái chết bằng một... quả bom Bộc phát từ bên trong, Và bùng nổ Không còn hy vọng
Không còn đổ vỡ Không gục ngã, Không hạnh phúc cũng không đau khổ
(Thế giới sẽ chỉ còn lại những mảnh vụn lả tả...)
Đã chết rồi sao vẫn cứ phải rơi ?

Tôi đã không được chọn cách khởi đầu. Sao cũng không được chọn cho riêng mình một kết thúc?
Mà cuộc đời, cuộc đời vốn ngổn ngang những quan niệm, những ràng buộc. Cuộc đời cao ngạo và cuộc đời nghiệt ngã...Giá như sau cái chết Có thể là bình yên...

NHỮNG GÌ KHÔNG THỂ NÓI CÙNG ANH

Cho em được một lần khóc trên vai anh Khi nghĩ về người ấy. Quá khứ khiến em giật mình Nhìn lại
Anh không là người đến sau, Nhưng người xưa ngày xưa có thể, Vì những nỗi đau đau đến tận giờ !

Ngựa hoang về tới bến sông bình yên. Vết thù trên lưng vẫn còn nguyên vẹn. Em Mang nguyên vẹn nỗi đau đầu đời Đến với trái tim anh độ lượng. Có lúc chợt thèm được như ngựa hoang Mơ giấc mơ quên miền quá khứ, Thèm được như ngựa hoang Phá tung mọi buộc ràng, định kiến, Thèm được như ngựa hoang, Như ngựa hoang.

Cứ mải lao mình vào cuộc kiếm tìm hạnh phúc, Giờ em mới nhận ra mọi điều không đơn giản. Và anh ơi Nếu một ngày chồn chân mệt mỏi, Em gục xuống giữa cánh đồng nghiệt ngã. Anh có vực em dậy Cho em được một lần nữa khóc trên đôi vai anh?

BÀN TAY ANH

Áp vào bàn tay anh em thấy những cánh đồng. Những cánh đồng trải ra hút tầm mắt. Hoa cúc dại dưới nắng chiều gay gắt. Ngọn núi đắm mình trong mưa rơi...Miền Trung xa xôi cơn lũ trắng trời
Miền Trung xa xôi khô cằn hạn hán. Dòng sông miệt mài trôi chẳng thể nào xoa dịu vết thương của đất. Cơn lũ không xóa nổi chân chim nứt nẻ cánh đồng...sau mùa nắng cháy Đôi bàn tay anh, Hằn sâu những đường cày số phận trên thửa ruộng cuộc đời cuộc đời lận đận. Hoa cúc buồn trắng những cơn đau...Áp vào bàn tay anh, em nghe tiếng thì thầm của dòng sông trong từng mạch máu. Dòng sông lớn lên cùng chiến tranh và ôm vào lòng những người con bất hạnh. Dòng sông chảy qua tuổi thơ anh mang đi tuổi thơ anh. Con người soi mình xuống nước Chỉ thấy màu khói lửa. Và khuôn mặt những người thân yêu nhòa đi trong nắng chiều...

Áp vào bàn tay anh em hiểu được trái tim mình. Có ngọt đắng có cười và khóc. Có tận cùng khổ đau lẫn tận cùng hạnh phúc Tất cả đều đến từ anh...

LẨN THẨN

Cho những "xáo trộn trong ngày"...

Chẳng biết có đêm nào như đêm nay Tôi tìm lại mình trong những giấc mơ cong queo hình vỏ quế. Nơi mùi hương ngào ngạt đi về. Nhớ đêm nào như một đêm xưa, Cô bé tóc bombe ngồi xịu mặt trên hành lang tối, Đợi chú chó mang trả lại con búp bê mắt xanh, tóc vàng xõa rối…Chẳng biết có đêm nào như đêm nay, Bỗng dưng thấy mình chảy nước mắt khi nếm lại vị thơm nồng cay xé lưỡi...

Có một con bướm đen lạc vào ngôi nhà nhỏ và bằng cách nào đó, lạc vào đôi mắt - nơi lưu giữ những ký ức tuổi thơ tôi. Nơi có ngọn đèn đầu leo lét. Mưa thì thào câu chuyện kể. Vách tường gỗ tiếng thời gian cọt kẹt…Con bướm hốt hoảng lao vào bóng đêm tìm đường lẩn trốn Vấp phải phiên bản của mình đang được trưng bày. Đẹp trịnh trọng với những đường nét hấp hối của sự im lặng vĩnh cửu.

Chẳng biết có đêm nào như đêm nay Bằng một nỗi cô đơn hoàn hảo Tôi thấy mình chết trong khoảnh khắc khi nhìn vào gương soi. Những trang giấy trở thành mồ chôn của bao nhiêu ý tưởng rời rạc trong đầu. Tôi vừa sợ hãi viết vừa sợ hãi thấy mình đang giết chính tư duy của mình khi đính nó vào một nơi không thể nào thay đổi. Rồi khóc hồn nhiên như kẻ tội đồ trong giờ sám hối.

Chẳng biết có đêm nào như đêm nay Tôi lục lọi tài sản của mình, ngồi đếm đi đếm lại, lẩn thẩn như người mất cắp. Tôi lục lọi lỗi lầm của mình, Ngẩn ngơ nghĩ ngợi và nuối tiếc. Tôi lục lọi giấc mơ của mình, Kinh hoàng vì giấc mơ tự bao giờ biệt tích!

Chẳng biết có đêm nào như đêm nay Con bướm đen ngất xỉu trên tay tôi. Tôi mệt mỏi ném mình vào con chữ. Con chữ điềm nhiên giam tất cả vào một nghĩa “KHÔNG GÌ”.

Tự khúc

Bằng cảm giác bị thời gian xâm thực Tôi sống như một cái cây với bộ rễ bạo liệt đâm sâu vào lòng đất. Lách qua những lỗ nẻ, tõe ra như vòi bạch tuộc, kiến tạo một bản đồ với những dục vọng cuồng điên ngấm ngầm. Nhưng phía trên, cành lá chỉ uể oải vươn đến những tầng không gian tầm thường

xòe những bóng râm tầm thường đầy mâu thuẫn với cơn khát sục sôi của bộ rễ muốn bừng lên, thức dậy những chồi non bằng hàng triệu triệu rễ con xâm thực ngược lại thế giới này. Như cơn mưa ngược từ mặt đất, Tôi muốn phóng khao khát của mình lên tận những tầng không gian chưa một ai tới được. Thế nhưng Lũ kiến làm tổ trên mình tôi và hát về vương quốc của chúng. Chim chóc nhảy múa trên mình tôi bằng sự hân hoan phù phiếm hội hè. Sâu bọ nhẩn nha nhấm nháp tôi, nhức nhối như những cơn stress nặng. Mối mọt cần cù khoét rỗng tôi, như một ngày khoét rỗng một đêm. Bầy ong sinh con đẻ cái trên mình tôi, vẽ nên cái bóng mờ trong tâm thức tôi về kẻ đã gieo trồng mình

Và con người mang cái im lặng đáng sợ đến rào tôi lại bằng những cây cọc…Mòn dần đi, mòn dần đi, thời gian vẫn tiếp tục xâm thực tất cả. Những khao khát trở thành già nua cũ kỹ, chẳng còn đủ sức nuôi sống âm bản của chính mình

Tôi đổ gục trên mớ huyễn tượng vời xa. Dưới tầng sâu Rễ cây bắt đầu tự hủy hoại.

 Bay đêm cùng Seas

         Cho cơn mưa đầu mùa

Qua những giấc mơ hỗn loạn của Calaugs, một biểu tượng đã hoá thành ta. Nhưng ta, trước khi là biểu tượng, đã tự khởi sinh thuở Pegasus chết gục bên bờ sông Styx. Đôi cánh đánh cắp từ thiên thần Michael trỗi dậy từ đêm, xé toạc vách-ngăn-mùa rồi ngạo nghễ giương lên thách thức những cuồng nộ cổ xưa nhất. 

Và cặp mắt ta. Này cặp mắt mang vực thẳm dung chứa những phún xuất mặt trời. Ngươi thấy gì ở phần tương lai bị che khuất? Những tia nhìn lặng lẽ lao đi như mũi tên dò đường. Chắc rồi hoang mang, lạc bước! Bởi từ Seas Đêm nâu sẫm trên một vùng tóc rối. Khói lơ đãng chảy tràn tạc vào không gian thứ đường-vân-ẩn-dụ. Trong thinh lặng, chúng nhảy múa để kể về gốc gác một loài cổ thụ nghìn năm vọng tiếng kinh cầu. Làm sao hiểu nỗi buồn thất thoát từ đâu. Giữa tăm tối chợt ồn ào trút xuống Ướt lem nhem đôi chim thú lạc đàn.

Sau cơn bùng nổ của những tháng ngày oi bức Seas rảo về trận hồng thuỷ hoàng lan Xuyên qua mùa thu chết. Bỏ ta bay một mình Bên sông Styx miên man soi cuộc tử sinh. Mệt mỏi vì cuộc kiếm tìm. Ta khép cánh vụng về nằm thoi thóp bên bờ cỏ rối. Vô vọng khởi đi một ý niệm truy tầm...

Nhưng giữa lòng sông mê Biết tìm đâu ra linh hồn Pegasus?

                                   28.04.2005

Khoảnh khắc

Biết làm sao cứu rỗi một khoảnh khắc đã qua đời? Ngày lê chân qua mê muội ngón tay miết những vòng tròn hoàn hảo. Vẽ ta hư hao vẽ ta huyễn ảo. Và ta Loay hoay ta cố vẽ cho mình một hiển hiện cao xa để vươn người níu lấy. Nhận về một giấc chiêm bao.

Quăng mình mê mải cháy như tàn lửa chấp chới bay trong mưa. Tìm một khoảnh khắc thật là mình. Có thể thương tích, có thể lụi tàn. Có thể mãnh liệt dâng cao, có thể hoàn toàn tan rữa. Có thể chẳng khoảnh khắc nào thực sự ý nghĩa. Có thể không gì có thể.

Khoảnh khắc nào cho ta vỡ thành nghìn mảnh phong phiêu. Qua trận nghi hoặc? Qua cơn tự giễu?

Loài Đồng Thảo dựng lên những đóa hoa như triệu triệu bàn tay cố rứt tung mình ra khỏi rễ tìm về trời (Để cúi xuống, đồng vẫn là thảo). Còn ta Tự đào thoát khỏi mình chỉ để thấy tự-mình-vô-nghĩa. Bàn tay che những hố thẳm kêu đòi Những chuỗi cười bay vô hồi vào khoảng–không–ngày quánh đặc. Những mặt người vương vãi điên mê Trút cuồng nộ vào tàn tạ xác pháo ngủ vĩnh viễn trong lòng huyệt mộ ký ức. Nỗi vui giòn giã reo buồn. Khi khoảnh khắc hóa sinh thành nỗi chết. Bỏ khát khao nào thì được bình yên?

                                            27.05.05

Mùa khô

Hè bén lửa từ tiếng ve trưaNắng tràn lên thiêu đốt nụ hôn mưa. Ngày gập lại những cơn buồn nôn bất tận (Gã Romeo có lẽ giờ hấp hối, Nơi sầu đâu rữa cánh im lìm);

Ta nhận đắm tiếng cười nhau giữa lòng sông đêm, Buổi mặt trời rụng trên bờ lau lạnh. Những chiếc hoa đăng tự kéo lê viên cyanure của mình trong tâm nến Lặng lờ mơ một điệu valse. Đêm lén lút vùi xác mình tự thuở khai hoang, Làm sao thắp bừng ngọn đuốc? 

Mưa, về đi. Ngày gầy rộc xếp nếp cất mây vào kẽ áo. Đời chỉ một mùa khô. Ngón tay chầm chậm héo. Về đi, mưa. Ta bội thực nỗi nhớ. Mặt trời xoay nghìn điệu valse. Nắng đè nhau tức thở. (Ta thừa hiểu chẳng ai chết bởi trùng trùng khao khát Nhưng mặt trời không rụng ở đây). Mùa khô Đắng. Hơi nóng bốc lên nồng nặc mùi Romeo. Ta Bội thực nỗi chết.

                04.2005

Phục sinh

Những mảnh tro chập chờn bay qua ngày Lễ Lá Mùa ngập lụt Phục Sinh. Con chim cú nhỏ không còn trầm ngâm dưới bóng Đức Bà, Đàn chuột thôi nhảy múa. Nghìn con mắt lá nhìn em trong đêm, Xôn xao giờ bình yên tưởng tượng. Li ti hoa dầu xoay xoay, Chóng mặt trước vỉa hè tận thế.

Ta sẽ đi về đâuMùa khô khát những cơn mưa giông ồn ã. Phố đặc quánh đêm vàng như tách cà phê nâu. Bàn tay rã khói vẽ lên không gian sắc hình hoen gỉ.

 Ừ thì cứ bơi đi Đêm lênh láng Phục Sinh rửa tội bầy chiên ghẻ của Chúa, Rồi thì yêu nhau đi, Lặn vào nhau giữa giờ khởi thủy. Bởi chẳng thể níu được mùa qua bằng cách nuốt chửng lấy mùi thơm nồng kỳ dị, Thì cứ để mùa trôi, Rồi giữ nhau bằng ngữ hình nguyên sơ nhất, Những phập phồng trở lại sau mắt nhìn hoảng hốt. Đêm chết điếng theo từng hồi chuông, Mặt trời ngày mai sẽ khác.

 Mùa Vọng Phục Sinh.

             30.03.05

Chúng mình đừng dậy nữa!

mở vai em trần dưới tuyết, thêm một lần nỗi nhớ gì đâu mà nhẹ nhàng đổ xuống dốc mùa đông

bậc tam cấp, căn nhà, hàng hiên, hộp thư, ô cửa cũ, em về đây rồi nè anh. Chúng ta sẽ nhìn nhau mỉm cười và ngồi trong nâu trầm quen thuộc. Ngụm trà êm như một bản nhạc jazz. Bếp lửa, con mèo tam thể, ánh sáng, sự im lặng lấp lánh. Không kể lể, không hỏi han, không lo âu, trách móc, chỉ những ngón tay chậm rãi siết chặt. Em nhớ mình từng nhớ mùi mồ hôi trên lưng anh. Muội tro, vỏ cây, cỏ mục đưa em về ấu thơ và giấc ngủ gì đâu mà dịu dàng.  Em đã quên sa mạc, quên vị máu từ cổ con lạc đà trong cơn khát. Cơn bão quét qua và mọi thứ trở về hỗn độn, cát rơi khỏi giày em, không chắc mình còn sống. Có thể chúng ta chỉ là giấc mơ của ai đó trong buổi chiều chạng vạng, nhưng có hề chi. Anh nghe không, con ốc sên bò trên bậu cửa vết chân rất dài. Đàn kiến tha mồi bước đi nặng nhọc. Mặt trời đã xuống bậc tam cấp cuối cùng, thời gian bắt đầu có hình dạng và mọi thứ vẫn chảy trôi quanh mình

"số phận đã an bài nhưng cuộc đời đẹp quá". Ngủ đi anh, chúng mình đừng dậy nữa!

Dạ khúc cho tình nhân

trăng ở đầu con dốc đó anh, mình đi đi trên những lá khô lạo xạo, bụi vẩn lên như mây mờ, mùi vỏ cây, rừng, đồi núi, những ngôi nhà miền Đông im lặng, cỏ ướt tràn qua thanh chắn cuối ngày, bóng tối ở phía sau giấu đôi môi em trong đó.

Trăng ở trên mặt sông đó anh, nơi anh đi tiếp giấc mơ điên rồ của em, những bè cá trôi qua đêm sáng lóa, gió vuốt xuyên ngã ba đường trong như ngọc, con chim bói cá liệng vút từ trên cao, mặt nước là vực thẳm, hàn thủy là chiêm bao, anh nhắm mắt lại và rơi đi, thiên hà chao đảo trước khi chạm đáy.

Trăng ở trong trí nhớ đó anh khi cơn mộng du vĩnh viễn đi qua, cây trả về rừng, sông trả về suối, không cuộc làm tình nào còn nhớ đến ta những mùi, những màu dựng lại phác đồ cho lần trị liệu sau cuối, cứ uống cho đến cắt cơn đi rồi chúng ta sẽ bay vào hư vô, nơi không còn gì, kể cả cái chết, trăng ở trong tưởng tượng đó anh.

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...