Wednesday, January 13, 2021

Nguyễn Tấn On

 Ai về như lá

Con thuyền chở gió chòng chành
Cánh cò cõng nhớ cong vành trăng thu
Đã quen ngủ với lời ru
Nửa đêm chợt thức giữa u mê người
Lá rơi vọng một tiếng cười
Trăm năm nguyệt tận gọi mời trăm năm
Đã say, say cả chỗ nằm
Ai về như lá... gõ nhầm vườn khuya

Áo hoa

Cúc quỳ vàng rực bên đường
Có cây cỏ dại khiêm nhường vài bông
Giọt sương nằm ngủ cành hồng
Thương sao cánh lá ẵm bồng mong manh
Khi em mặc áo vườn xanh
Là cây lá gởi lời thành thật nhau
Cõng mây từng ngón chân đau
Nghe mưa rưng rức vò nhàu áo hoa

Bà ơi...!

Tháng giêng nghe hát câu Kiều
Trầm hương rượu nguyệt, Nguyên Tiêu rót tràn
Bà tôi chống gậy dạo làng
Nhớ mùa hoa Gạo hai hàng bông rơi
Đình làng toả khói à ơi
Ngói âm võng tiếng bao đời nghìn xưa
Lời Đông Phương mật ngữ mưa
Câu kinh vô lượng mới vừa vang vang
Tôi về thứ bảy muộn màng
Bà lên cõi Phật tôi bàng hoàng tôi

Biển chờ

Tôi về bới cát vùi quên
Gọi trăng về đắp biển đêm thất tình
Sóng và tôi đứng lặng thinh
Để con ốc mượn hồn mình phiêu diêu
Gió qua cảng phố đìu hiu
Hải âu đập vỡ tiếng kêu sóng bồi
Bãi xưa cũng chỗ em ngồi
Có con còng gió và tôi lặng chờ

Cầm nắng

Sóng sánh à, sóng sánh ơi
Bẹ cau gió thổi đẫm lời ca dao
Từ hương, hương vút lên cao
Từ mây rút xuống hứng vào giọt mưa
Em về nghiêng nón - dạ thưa
Tiếng chim cầm nắng ngậm vừa nụ xuân

Chạng vạng thơ

Nhìn trong ngọn lửa Ta Bà
Như bao chiếc lá la đà dưới trăng
Trời đông ánh chớp khêu đèn
Rong chơi với bóng đã nhăn nếp ngày
Thắp nhang cúi lạy cuộc say
Phận mình đã trót lưu đày chốn thơ
Thượng thừa ngôn ngữ bạc phơ
Dấn thân đến tận bến bờ hạ lưu
Nhá nhem đứng giữa tồn lưu
Sông kia dòng chảy phải cưu mang bờ

Thắp nhang lạy, chạng vạng thơ
Hai tay giũ bụi sáng tờ kinh thi

Cháy

Chai bàn tay núi đốt than
Rưng rưng mắt lá đại ngàn cuồng si
Nghe trong tiếng lửa thị phi
Củi thành than, tôi thành gì... cho em

Chim buồn vỗ cánh chạm đêm
Mái chuông Sơn Tự rêu mềm sương giăng
Núi ngồi nhập nửa vầng trăng
Lặng yên không gió mà trăn trở rừng

Đưa chân xuống phố người dưng
Ôm bài học cháy của rừng đi hoang
Cháy ngầm âm ỉ còn than
Bùng lên cháy thoáng còn tàn tro bay

Chênh chao

Gặp nhau lòng cỏ run run
Tiếng ve gọi bạn nắng buồn lênh đênh
Hờn ai chân dậm bắt đền
Thương nhau nhớ nhớ, quên quên thuở nào
Rủ nhau về chụp cào cào
Lỡ tay chụp trật chênh chao thuyền tình

Chị

Đâu rồi...? quần lĩnh yếm nâu
Vườn xưa thơm ngát lá trầu xanh giêng
Qua đò rớt lúm đồng tiền
Lặn tăm nắng đỏ bên triền sông quê
Dế kêu xước cỏ bờ đê
Bầy chim se sẻ mới về hôm qua
Lộn mùa ngồng cải thưa hoa
Nằm nghe sấu rụng la đà trống không
Gió cạ nắng xước mặt sông
Luỹ tre nghiêng ngả ẵm bồng cơn giông
Chị tôi bước vội theo chồng
Để mưa trầy xước mấy vồng khoai lang

Chiều rừng

Thác ôm vai núi reo mừng
“Chơ rao” trộn tiếng “Tơ rưng” chiều rừng
Mõ rừng gõ dốc ngập ngừng
Mắt nai ngơ ngác cạ sừng vào sương
Mây đùn núi, núi đùn hương
Chân trần em bước vô thường gùi lưng
Ta về phố núi người dưng
Ngang qua tượng mộ chiều rưng rức gầy
Núi ngồi ôm một lũng mây
Bềnh bồng tay bụm cụm mây tung chiều

Cúc quỳ

Ta lên phố núi thăm nàng
Miên man với ánh lụa vàng sắc hoa
Vàng không như cúc quê nhà
Chẳng là bông cải thế mà ngẩn ngơ
Nhớ xưa có gã làm thơ
Thương cô hàng xóm áo mơ lụa vàng
Thế rồi người ấy sang ngang
Theo chồng về núi lúa vàng chân đê
Thương ai, tìm lối lần về
Lên đây với núi thương ghê sắc vàng
Thơ xưa giờ đã sang trang
Chiều rơi tím nắng ngỡ ngàng vàng đông

Diều hoa

Trời xanh lay cánh diều hoa
Tôi lang thang phố tìm tà áo thương
Bỗng dưng lạc phố đụng vườn
Em ngồi ngậm đoá vô thường nhả hương
Môi tôi lăn một giọt sương
Từ làn da ngọc khiêm nhường áo nâu

Diều hoa em thả về đâu
Mà nghe thơm cả tinh cầu tình yêu

Đà Lạt thương

Ta về cùng phố lang thang
Níu bông quỳ nở thấy vàng ngón tay
Một thoáng bụi... bụi mưa bay
Mưa bay như thể nàng nay lấy chồng
Ta đi giữa phố đồi thông
Tơ lòng ta trải… mà không… cổ mồ
Ta như một chiếc xe thồ
Chở lòng ta đến với hồ cầm xưa
Bóng hình lẫn lộn trong mưa
Để nghe trong áo bâu tưa hương thề
Nghe mõ gõ nhịp ê hề
Trống chuông Bát Nhã… nẻo về Linh Sơn

Đất hoa

Tôi về Đà Lạt tìm sương
Gió qua mái phố vô thường lá nghiêng
Xuân Hương lún nụ cười duyên
Vướng gai trinh nữ rớt đồng tiền xưa

Tôi về khói đá sau mưa
Áo hoa sơn nữ tóc vừa lấm vai
Ngựa hồng dẵm nắng chiều phai
Rực màu cúc dại dốc dài gùi lưng

Tôi về phố lạnh rưng rưng
Choàng vai bè bạn xin đừng quên tôi
Hoa trong phố, phố trên đồi
Langbian một bờ môi nhém thèm

Tôi về ngồi góc chợ đêm
Bóng đèn hột vịt tròn trèm vầng trăng
Lời rao mọng chín nhọc nhằn
Vít cần rượu núi say men hương rừng

Đợi mẹ

Con về thăm mẹ sáng nay
Mẹ còn quảy gánh tháng ngày long đong
Khoai sùng phơi ở rìa nong
Mèo con giỡn bóng kéo cong nỗi chờ
Hoàng hôn sương khói thẫn thờ
Mây gom nắng lại sang bờ cùng con
Dùng dằng dòng nước xoay tròn
Lấy chồng xa ngõ mỏi mòn về thăm
Sóng ôm sóng vỗ trăm năm
Lời ru thấm thịt chỗ nằm ngày xưa

Đành về sợ trễ đò đưa
Cháu bà, đợi mẹ tròn trưa khuyết chiều

Gánh mùa

Mùa xưa lá biếc ngang vai
Nắng mưa nhân thế rộng dài đầy vơi
Lời ru cõng tiếng à ơi
Chỉ còn sợi khói cuối trời rưng rưng
Nửa đường quẳng gánh xin đừng
Một thời trái đắng đã từng chia hai
Bây giờ dù nặng đôi vai
Gánh mùa, gánh cả tàn phai đời mùa

Giữa chiều

Giữa chiều vạt tóc nào bay
Rối miền ký ức bao ngày phiêu du
Vàng rung chao cánh tàn thu
Đồi hoang quyên gọi sa mù mắt sâu
Áo xưa bạc chỉ sờn bâu
Biết ai về kịp giùm khâu mảnh tình
Hình như mùa sắp Giáng sinh
Về nghe anh đọc Thánh kinh một lần

Gõ núi

Bồ đoàn gối hạt bụi thiền
Bước ra vấp nắng bên hiên vàng vàng
Giọt sương vừa rớt vừa tan
Chồi xanh tách vỏ nách tàn cây khô

Mái chùa cong tiếng Nam Mô
Mầm sen ngoi dậy dưới hồ Tịnh Tâm
Gió xô cửa Phật lặng câm
Đưa tay ru nắng, nắng đầm đìa tuông

Lục bình trôi tím nỗi buồn
Ai ngồi vớt rượu Làng Chuồn mà say
Hương Giang đắm đuối - mây bay
Tiếng ve rát nắng, đỏ tay phượng hồng

Áo em trắng vạt nghiêng sông
Tôi về vò nắng, đồng đồng câu thơ
Tôi về ôm Huế mộng mơ
Lặng thinh gõ núi, dội bờ nghìn năm

Hoang vu

Từ trong lối nhỏ đời ta
Rưng rưng giọt nhớ thương xa nghẹn lời
Ở đây mưa gió bời bời
Chạnh vầng trăng khuyết nhớ lời phượng xưa
Không áo trắng lộng giữa trưa
Không bờ vai nhỏ dưới mưa dịu hiền
Riêng ta tóc rối ưu phiền
Đi về sớm tối với miền hoang vu
Lời ta gọi cả thiên thu
Âm vang vách đá sương mù vây quanh

Hồn mai

Con về mỗi tháng - mùng năm
Thăm nhà, viếng mộ - chưa rằm thắp nhang
Mùa sang tháng chạp rộn ràng
Mưa xuân lất phất ướt hàng cây xưa
Đưa tay hứng hạt bụi mưa
Con ngồi vá chút nắng thừa - gọi Ba
Cội mai giờ đã đi xa
Vườn xưa đau tiếng gọi gà giữa trưa
Bồ câu mổ bóng lá đưa
Cháu thơ đi học - dạ thưa chỗ ngồi
Bà con, hàng xóm, núi đồi
Nhớ ông già “Bốn” để rồi rưng rưng
Nhớ cây mai, nở đón mừng
Bao mùa xuân với đất rừng cỏ non

Gió xuân tuốt lá lòng con
Cho cây mai nhỏ nắng tròn trổ bông

Lọ hoa đêm

Đêm nằm nghe tiếng vỡ trăng
Thấy chạm vào tối qua chăn gối gầy
Quờ tay khựng lại vết trầy
Lọ hoa ngày ấy rụng đầy trang thơ
Đưa chân vấp phải cơn mơ
Mềm ơi! áo lụa hững hờ đem phơi
Ngoài kia từng hạt rơi rơi
Rót vào nỗi nhớ những lời xa xăm
Hỏi ai - lật dấu nguyệt rằm
Từ đêm lạc giấc trăm năm dõi tìm

Lọ hoa đựng cả lặng im
Đêm đi - xô mộng im lìm toả hương

Lời thu

Làm sao hứng hết tài hoa
Tiếng chim Hoàng Yến dưới tà nắng mai
Mùa thu đâu hẳn tàn phai
Lá rơi đâu phải hình hài mùa thu
Gió bay hay đám sương mù
Thạch cầm gõ nhịp thiên thu nợ nần
Tháp chuông ngậm tiếng chuông ngân
Ngả đời ta bước trong ngần lời thu

Lục bát cho phượng

Phượng về từ cõi hư không
Hay là từ cõi cỏ hồng biếc mưa
Phượng giờ vẫn ở phố xưa
So vai phượng đứng giữa trưa nắng vàng
Âm vang từ buổi kinh tàn
Ta nghiêng vai xuống hai hàng phượng xưa
Có con chim nhỏ dậy trưa
Sớm mai hót muộn cho vừa yêu thương
Phượng về lối khuất thiên đường
Ta đi bỏ lại phố phường lặng câm

Lục bát Diêu Bông

Kính dâng hương linh nhà thơ Hoàng Cầm

Đây rồi cái lá Diêu Bông
Đây rồi cái lá phiêu bồng xa xăm
Sông Đuống đưa người về nằm
Tình thơ ai thả hạt rằm mà say
Tiếng đàn đứt sợi nắng bay
Giữa đời với rượu mà say cùng chiều
Diêu Bông cái lá phiêu diêu
Diêu Bông cái lá tình yêu ẵm bồng
Diêu Bông Diêu Bông
Tang bồng
Thẩn thơ cuống rạ ngoài đồng chị ơi...!
Chiếc lá Chiếc lá Rơi rơi
Chỉ còn đây với người đời Diêu Bông

Mắt phượng

Ướt nhèm đỏ rực góc trời
Rơi, lăn giọt nóng không lời mà đau
Mặt trời nhồn nhột ngực nhau
Áo bay trắng quá thánh màu tinh khôi
Ôm ghì cặp vở cắn môi
Nhoè trang nhật ký thả trôi dòng mùa

Mặt trời tháng tư

Mặt trời Đà Lạt tháng tư
Soi nghiêng lá biếc, xanh từ trời cao
Rừng thông đứng vẫy tay chào
Lòng riêng còn lại lời lao xao tình
Mắt ngời bên đoá hoa xinh
Áo bay giữa phố Hoà Bình mùa reo
Câu thơ lục bát ai gieo
Để bao thương nhớ vượt đèo người ơi

Một mình

Một mình ngồi giữa đêm chùng
Bức tường kể chuyện Thạch Sùng yêu nhau
Vữa vôi rớt hạt bụi đau
Một mình ta với nỗi đau một mình
Một mình nghe tiếng lặng thinh
Nghe đêm chảy cuối hành trình bình minh
Một mình ngồi vá cuộc tình
Tay run run nắm tay mình quạnh hiu
Một mình nhìn bóng liêu xiêu
Giật mình mới biết người yêu lấy chồng
Thế mà vẫn ngóng vẫn trông
Mong về gõ cửa đêm hồng - cơn mơ
Cho dù một chút hững hờ
Để môi bớt nhớ cho thơ bớt buồn

Một mình xâu chuỗi hạt chuông
Thì thôi cứ để nỗi buồn cho vui

Mùa đầu

Lá nghiêng tóc rẽ tay lùa
Rung rinh cành phượng gió đùa tiếng ve
Em về nhớ một hàng me
Ta về đêm bỗng đổ nhoè bóng ta
Mùa xưa người đã đi qua
Rưng rưng về lại tình đà phai hương
Bâng khuâng vấp tiếng trống trường
Hồn ta té ngã hạt sương mùa đầu

Mưa hạ

Giữa trưa đổ trận mưa rào
Để con bói cá lộn nhào xuống sông
Giọt rơi xước cánh phượng hồng
Cây bàng xoè tán đứng bồng cơn mưa
Em về thăm mái trường xưa
Tiếng đàn trộn gió đong đưa lá gầy
Chạm tay khe khẽ vào cây
Tháng năm mưa nắng đã trầy tên nhau

Mưa quê

Buổi về vấp một cơn mưa
Ướt vai lục bát sông xưa tím dòng
Trường Tiền cong nhịp chờ mong
Bàn chân chai bước long đong - tôi về

Đưa tay hứng giọt mưa quê
Giọt trong tay bụm, giọt về triền sông
Giọt rơi vỡ trắng ruộng đồng
Giọt đau đáu chảy vào lòng rưng rưng
Giọt em vui, giọt mẹ mừng
Bên hiên hàng xóm giọt tưng tửng sầu

Cơn mưa trút xuống tình đầu
Tôi về người bỏ đi đâu…? Hỡi tình…!
Đẫm cơn mưa lạnh rùng rình
Tiếng chuông Thiên Mụ giật mình - va mưa...

Mưa xanh

Chiều run bóng lả tà dương
Thạch cầm chuyển rụng ôi đường tơ khô
Ta về giũ sạch sông hồ
Bạc màu chăn chiếu nguyệt hồ cầm xưa
Nguyệt về cầm chỉnh trút mưa
Rừng thu lặng tiếng cho vừa yêu thương
Trăng em dáng hạc cuối vườn
Bên trời lả bóng nguyệt nhường màu da
Ôi em khóc hết tài hoa
Ôi em vườn nguyệt nõn nà mưa xanh

Nắng mới

Xuân về rộn bước chân thơ
Tiếng chim đụng nắng ngẩn ngơ đại ngàn
Nắng qua buôn, nắng qua làng
Phố xa nắng lạnh đã tràn áo len
Nắng về phố nhớ hay quên
Nắng choàng vai nhỏ bắt đền vu vơ
Bắt đền tôi bắt đền thơ
Bắt đền với cả giấc mơ nắng về

Ngỏ lời

Dưới kia phượng vĩ đỏ trời
Trên này phượng tím gọi mời đông sang
Trong sương quỳ trải lụa vàng
Hồ xanh cỏ biếc bạt ngàn rừng thông
Hương thơm nhè nhẹ hoa hồng
Liễu mềm như một nhánh sông đứng buồn
Trời mưa nhoè cả tháp chuông
Ướt bông phượng tím ướt nguồn thơ tôi

Đưa tay tôi hứng mưa rơi
Mượn lời phượng tím ngỏ lời yêu em

Nhớ

Nhớ ai nhớ áo lụa vàng
Nhớ thu đến sớm đông tàn hạ phai
Nhớ ai quảy gánh sương mai
Cong vành nón lá so vai cõng chiều
Ngày vui nhớ lúc buồn hiu
Trời xanh nhớ đất đổ liều cơn mưa
Cây cao nghiêng bóng cho vừa
Nhớ trường về lại đổ thừa tiếng ve
Thị thành nhớ một luỹ tre
Nhớ thời áo trắng hạt me thòm thèm
Nhớ em, ngày bỗng nhớ đêm
Nhớ vầng trăng rớt bên thềm môi trao

Phong trần trổ hoa

Gió gầy thả lá xuống hồ
Vỡ chi con sóng lô xô tiếng cười
Em về qua phố đông người
Dấu xưa đã lặn vào mười ngón chân
Sẻ nâu nhặt hạt phù vân
Cây vô ưu hứng phong trần trổ hoa

Rừng xưa

Như đêm vỡ bóng trăng tà
Như rừng rụng tiếng la đà rơi rơi
Lời ru lạnh cóng à ơi
Nghe chim gõ kiến vọng lời cây khô
Gió đêm chạm gỗ tượng mồ
Rừng đêm xào xạc mơ hồ lá nghiêng
Bóng đêm chiếc bóng mùa riêng
Có con đom đóm bên triền rừng xưa
Về nghe lòng đổ cơn mưa
Trăng rừng dáng hạc người xưa chợt về

Say

Ta ngồi với nghĩa địa thơ
Giọt thiên thu rớt ướt tờ kinh thi
Ta và thơ, ly chạm ly

Mảnh gương trước mặt soi gì cho nhau

Ta về trắng một toa tàu
Cô đơn đầy chuyến nghe đau vạt chiều
Và ta với một tình yêu
Mê thơ đắm đuối tự kiêu hãnh lời

Thơ là tâm thế - thơ ơi
Trầm hương hoà rượu để mời - say thơ
Ta ngồi ôm nghĩa địa thơ
Nghe thiên thu rớt ướt bờ cổ thi

Sinh nhật mùa xưa

Trăng leo lên dốc đổ tràn
Cúc quỳ nở hết rực vàng mùa xưa
Gió xô động lá nghiêng mưa
Bầy chim se sẻ mới vưa trốn đông
Vết nhăn dòng chảy nến hồng
Rượu chờ chúc phúc nụ hồng mím môi
Ngoài kia đêm muộn dần trôi
Lá rơi gõ tiếng xuống đồi chờ ai

Thơ tặng người

Bởi trong hơi đất thơm vườn
Nghe tràn hoa trái hạt sương từ trời
Cỏ cây tự hát bao lời
Sông ra biển với mặt trời bao la
Rừng lao xao bóng nắng hoa
Vườn xanh cổ tích mượt mà ca dao
Gió qua vườn cũ nao nao
Hương cau bông khế dạt dào bóng râm
Cha về trong nắng thì thầm
Mẹ ru nhịp võng thăng trầm lời thơ
Lớn khôn ấy tuổi mộng mơ
Trinh nguyên nhịp máu là thơ tặng người

Thuở xa người

Rồi mai em sẽ rời trường
Bỏ hàng cây với nắng vương chiều chiều
Còn ta với phố đìu hiu
Lẻ loi đếm bước bóng liêu xiêu buồn
Em xa Đà Lạt sương buông
Có nghe thác đổ qua nguồn đá rêu
Có nghe gió hát trong chiều
Có nghe lá giữ lời yêu cho rừng
Ngày về em có rưng rưng
Mà nghe rớt hột trên từng trang thơ

Tiếng mo cau

Qua vườn vấp tiếng mo cau
Em ngồi tôi kéo nhớ nhau tìm về
Bây giờ mây trắng triền đê
Cánh diều trộn nắng vân vê gió chiều
Có con chim lạ hót yêu
Tôi phu xe kéo nắng chiều qua sông
Chuyện xưa nhắc lại má hồng
Tình xưa em ẵm, tôi bồng mai sau
Quê xưa tìm về thăm nhau
Đêm trăng vỗ tiếng mo cau Thằng Bờm

Trăng Huế

Tiếng chim hót tuổi mười lăm
Áp tai xuống đất ta nằm nghe mưa
Gót nào gõ xuống đường xưa
Hương Giang sóng ngực cũng vừa rằm thu
Chuông Thiên Mụ vọng công phu
Vầng trăng y bát bụi mù thuyền nan
Tịnh Tâm mấy độ sen tàn
Cầm tay chiếc lá thả vàng sông trăng

 Vay

Vay hương vạt áo chiều tà
Nghe dòn cánh phượng rụng qua lá vàng
Vay lời ru của xóm làng
Mang về phố núi quỳ vàng cơn mưa

Vay lời răn dạy ngày xưa
Thương nhau đổi áo đổ thừa gió bay
Vay mùa một chút men say
Trời thu lục bát heo may bỗng buồn

 Về Cam Ranh

Sóng biển gọi cát hoang mang
Dã tràng nhướng mắt lạ hàng phi lao
Ta nghe phù phiếm làm sao
Một con còng gió đụng vào ngày xưa

Cam Ranh đổ nắng phơi trưa
Bụm cơn gió hiếm mới vừa đi qua
Hoàng hôn đỏ phía chiều tà
Biển xanh nhúng nguyệt đêm pha – sóng hồng

Vô tình hạt cát phiêu bồng
Con trai ngậm mấy mùa đông buốt lòng
Trở thành viên ngọc rêu rong
Cho tình trang điểm thong dong dấu hài


 Về Quê

Ta về tìm lại chút hương
Đã lâu ta ở phố phường rong rêu
Dòng sông soi một cánh diều
Khói đồng ai đốt cho chiều mù cay
Ta về không rượu mà say
Khoai lang lùi cháy hương bay ngát đồng
Áo tơi bật gãy mấy đông
Treo lên vách đất vẫn mông mênh trời
Ta về lượm tiếng à ơi
Hiên lòng gió thổi rối bời đống rơm
Ai về nhóm bếp nấu cơm
Cơm sôi buồn chín tàn rơm đỏ tình
Lời ru cong vút mái đình
Hoa cau tiếng rụng rập rình vầng trăng

Về với sông quê 

Tôi vừa cởi áo ném sông
Đã nghe hương khói đốt đồng cay cay
Em ngồi gỡ hạt cỏ may
Dòng sông vỡ vạt nắng ngày rưng rưng
Con chim Dồng Dộc hót mừng
Hoa Cau nở trắng thơm lừng bâng khuâng
Mẹ ra trộn lúa ngoài sân
Giữa trưa đứng bóng nắng tần ngần trôi
Gió làng thổi tiếng cơm sôi
Mái tranh đùn khói còn tôi thòm thèm

 Vọng

Ai về gõ nhịp cuối trời
Ta nghe lốc cốc gọi lời viễn du
Từ nơi nào của thiên thu
Hay là từ cõi u mù xa xăm
Phải chăng em trở về thăm
Đàn xưa mòn mỏi còn nằm chơ vơ
Nửa khuya máu dậy trào thơ
Xạc xào lá rụng hững hờ trăng thu

 Vũng nhớ

Buổi về chợt giọt mưa rơi
Đưa tay ta hứng khoảng trời ngày xưa
Đà Lạt tình, Đà Lạt mưa
Ta giờ ướt hết xin thưa bạn bè
Ngày về nghẹn một tiếng ve
Vấp màu phượng tím bên hè phố quen
Trên đồi lạc nửa vầng trăng
Rớt vào vũng nhớ chiếc khăn choàng mùa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...