Monday, January 11, 2021

Khương Hà

 Dự Cảm Không Ngờ

Cho N.H

Đâu rồi cái cười nửa miệng?
Đâu rồi ánh nhìn của lửa?
Bó Salem cắm trong bình xơ xác
Những sợi tóc còn vương lại nằm ủ rũ cuối ngày
Hình dung một cuộc tình phờ phạc
Đã yêu như điên bằng dự cảm không ngờ
Rồi khoảnh khắc vội rời xa - bất chợt
Ở một nơi mặt trời phủ phục dưới chân mùa đông
Bất chợt mưa. Mưa từ đâu chẳng biết
Tự bẫy nhau bằng những phù du của bề mặt ngôn từ
Có thật là lẽ tự nhiên?
Đã nhún vai rồi Lại nhíu mày, nhăn mặt
Nước mắt đổ quánh trên bàn như sáp nến...
Đâu đó tiếng chuông nhà thờ ngân lên
Đâu đó phố núi châm đèn
Huyễn hoặc nhau về một ngày bình thản
Cố không lý giải điều gì
Biết thế nào là “ngắn ngủi” và “đầy đủ”?
Bó Salem trên bàn tím lạnh
Phố lặng lờ mưa bay...Quán tình nhân
Người giờ chẳng còn ở đó
Mình ta đau bởi dự cảm không ngờ
 

Giấc Mơ Loài Thiên Di 

Đi về đâu giấc mơ của tuổi hai mươi?...
Cánh chim tôi chấp chới đường dài
Sà vào tìm em trong những dấu chân in trên cỏ
Thảo nguyên thì rộng lớn
Những câu thơ tôi không còn giữ nổi
rơi rụng dọc đường bay…
Em ở đâu Đêm nay trời đầy sao
Tôi không khóc được
Hai vai mỏi mệt chặng đời
Em là ngôi sao nào trên ngân hà kia
Mà giấc mơ tôi bay hoài không tới
Em tồn tại khoảnh khắc nào trong dằng dặc tháng năm kia
Mà ám ảnh suốt một thời sương khói…
Tôi lại hát bản tình ca du mục em ơi
Những giai điệu bây giờ đã cũ
mà sao lạc giọng mất rồi…
Lại bắt đầu bay đi những sớm mai
Quăng quật cuộc đời
Tôi vùi mình vào những giấc mơ không - phải - tuổi - hai - mươi
đâu hay mình lấm bụi
Năm tháng cứ qua đi…
May còn kịp nhận ra mình biết đau
khi hát một bài hát cũ
“Nhắn giúp cho ta chim ơi, nhắn giúp cho ta mây ơi
Thảo nguyên bát ngát đem dấu em ta nơi nào…”
Bây giờ em ở đâu?
Bao lâu rồi giấc ngủ tôi đêm đêm chập chờn mộng mị
Thấy mình là loài thiên di trốn về miền quá khứ
Tìm em…
Cứ loay hoay tìm mãi đốm than hồng
Cửa bỏ ngỏ Trái tim bỏ ngỏ
Ai hát khúc du ca mùa đông
Cô xót cả vòm trời cám dỗ...


Gió Qua Đồi Vẫn Hát 

Chẳng biết mùa đông đã trôi qua như thế nào
Những hội chợ phù hoa đã tàn như thế nào
Em từ chối sự mời mọc của mù sương lẫn ấm nắng
Lang thang trong khu vườn của chúng mình
Nơi những đám rêu còn in dấu giày của anh
Những gốc cây còn hằn vết bàn tay anh vun
Em lang thang trong căn nhà của chúng mình
Thắp lên từng ngọn nến
Lẩm nhẩm vài câu vu vơ
Im dreaming of a white Christmas…
Chẳng có thiên sứ nào về hát đêm nay
Oh Holy Night…
Những ngón tay run rẩy chạm vào từng sợi dây đàn
Ngân lên lời rét buốt
Em muốn giấu tiếng hát vào một cõi thẳm sâu để được bình yên quỳ bên vết thương mình
Tỉnh táo và nghĩ về anh
Về những gì đã một lần hạnh ngộ và mãi mãi trượt khỏi quỹ đạo buồn tẻ của thời gian
Đã bay về thế giới khác Như anh
Có lẽ đã “cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác” (*)
Và mặc “chiếc áo em chưa từng thấy bao giờ” (*)
Châm điếu thuốc, rít một hơi thật dài
Khói chảy tràn lơ đãng
Lạnh như sương và buồn như sông…
Mùa đông Gió rít ngoài cửa kính
Những thanh âm khô khốc va vào nhau lập cập
Em mâu thuẫn trong sự cầm tù bởi chính mình
Những khao khát cũng vấp vào nhau ngã nhoài
Chúng nhìn em trách móc
Khẽ vươn tay đốt lò
Lửa bùng lên vĩnh cửu
Phía ngoài kia Gió qua đồi vẫn hát
Biết đêm nay Sông có qua đời?


Miền Đông 

Ta chạm vào cỏ và sẽ hát, chiều ơi
Trước khi những cơn mưa lũ lượt kéo qua đây gào thét trên đồng ruộng
Bài hát về quê hương sông dài suối rộng
Từ thuở xa xưa nước cuốn nhau về
Cụm lục bình trôi man mác cơn mê
Mà nhan sắc ám ảnh...
Chiều trở biếc Miền Đông ơi
Nơi những khu rừng cao su bạt ngàn gió thổi
Mỗi mùa thu lá đỏ cả vùng trời
Và những vườn cây trái mê say
Hương dẫn chân qua ngõ dài hun hút
Những ngôi nhà hiền hòa sau hàng dâm bụt
Tiếng võng đưa day dứt trưa nồng...
Miền Đông ơi
Trên cánh đồng hoang vắng chiều nay
Có đàn cò trắng bay về vội vã
Trên núi đồi hiu hắt sương mây
Có đêm tối chần chừ chưa muốn ngả
Đếm thời gian, đếm tháng đếm ngày
Qua trận mưa ồn ào, qua cơn nắng trễ nải
Chưa kịp nhớ niềm vui, chưa kịp quên lo ngại
Thế rồi mai cũng phải đi xa...
Ta chạm vào cỏ và sẽ hát, miền Đông
Cỏ lạnh lắm một chiều ta đứng khóc...

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...