Saturday, December 26, 2020

Nguyễn Tư


AI TÌM THẤY EM!
Chui vào thế giới
Đứng giữa trắng đen
Bi hài lẫn lộn
Ta tìm thấy em
Khóc cười một thưở
Nước mắt đầy thêm
Ngân Hà ứ lệ
Ướt mộng ba sinh
Một giờ tóc trắng
Hao dần ngày xanh
Dòng đời trôi lạnh
Vào miền không tên
Tình người ám khói
Lửa tàn bay lên
Kiếp người chập choạng
Đầu gội sương đêm
Tránh đường ma quỷ
Nghiệp lực chông chênh
Sống trong cuộc chết
Ảo diệu điêu linh
Mịt mù huyễn ảnh
Ai tìm thấy em!
 
CHƯA CÓ EM MÀ ĐÃ MẤT EM!
(Nhân mùa giáng sinh đăng lại bài thơ cũ)
Hà Nội mấy nay trời rất lạnh
Nhiệt độ lùi gần tới độ không
Chừng như gió nghìn xưa thổi lại
Nhớ sao mà nhớ đến mênh mông
Em đi bỏ lại ta hoang vắng
Cùng tháng năm xiêu vẹo hình hài
Trong hồn chỉ thấy sa mạc trắng
Tinh thể hằn lên những sần chai
Ta vẫn đợi em về Cửa Bắc
Đưa nhau vào dự lễ giáng sinh
Cùng chìm trong thánh ca huyền nhiệm
Chợt thấy đời ngây ngất tâm linh
Ta như được thấm nhuần ơn Chúa
Tưởng máu về sưởi ấm đôi tim
Dìu nhau đánh thức từng con phố
Lang thang cho đến tận cùng đêm
Nhưng rồi bão nổi cơn tao loạn
Lạc dấu nhau rồi lạc mất tin
Ta như một cô hồn đơn độc
Chưa có em mà đã mất em!
Quanh quẩn trong khu vườn kham nhẫn
Bốn mùa không thấy bóng hoa tươi
Thoáng chốc ba mươi mùa lá đổ
Nắng chẳng làm khô những ngậm ngùi
Ta tìm em trong từng tu viện
Từng nhà thờ nhưng chẳng thấy đâu
Càng tìm càng tuyệt vô âm vọng
Tháng năm rơi trên tóc đổi màu!
 
CHUỘC LẠI HỒN
Quay cuồng trong hý trường bão táp
Cát bụi bay rát mặt linh hồn
Ta bỏ mặc ta cho định mệnh
Trần ai ai gióng những hồi chuông
Vắng một mùa thu mà ta lạnh
Lá vàng đâu đan cánh buồm thơ
Tóc xưa gió thổi loang màu nắng
Để nắng buồn nắng cũng bơ vơ
Ta đi chắn gió mùa hoang dã
Nẻo cũ xin đừng buốt gót hoa
Ở đâu nỗi nhớ đang lồng lộn
Ta vốn quen với lạnh mình ta
Kỷ niệm dưới đáy mùa yên nghỉ
Cỏ khâu biêng biếc mướt màu xanh
Ngút ngàn cả một rừng thương cảm
Rì rào quanh bia đá vô danh
Lời xưa đã tuyệt vô âm vọng
Nằm im cùng tung tích vùi chôn
Dang tay giằng xé vầng bụi khuất
Tìm ai đây để chuộc lại hồn!
 
EM LÀ MÊ LỘ
Bài thơ chưa sống
Em đã hỏa thiêu
Tình vẫn đang xuân
Mà em khai tử
Mê lộ nghĩa trang
Cười trăng đêm vỡ
Mê lộ mộ phần
Lạc giọng lời than
Mê lộ di căn
Tấy sưng môi đỏ
Xuống cả đáy tim
Lan sang hẻm nhỏ
Tình nồng cháy đen !
Ngã ba thì lạnh
Ngã năm thì ồn
Ngã bảy xe kẹt
Chẳng ngả nào thông
Tim nhà không số
Bao giờ thoát ra
Em là mê lộ!
 
GIEO HẠT
Gối đầu lên đỉnh sóng
Những đám mây chòng chành
Con thuyền không neo đậu
Dấn thân vào mong manh
Đồng hoang thưa người gặt
Vắng bóng kẻ gieo trồng
Những đàn cừu gầy guộc
Gặm nắng hè long đong!
Ai độc quyền lẽ phải
Trên mặt nạ từ bi
Những phù điêu buồn bã
Không nhấc nổi chân đi
Tìm căn nguyên duyên khởi
Gieo hạt vào trong mơ
Cả một đời lận đận
Còn sót vài trang thơ!
 
GIỌT BUỒN THIÊN THU
Kính tặng hương hồn mẹ
Tôi đã đến tận cùng thế giới
Để mai táng mẹ tôi và niềm hy vọng của Người
Đuốc ma trơi soi vào đáy huyệt
Đen như đêm không thấy dải Ngân Hà
Tôi chôn theo nụ cười rạng rỡ
Vỡ dưới chân từng hạt lạnh oa oa!
Và từ đấy tôi bới tìm ánh sáng
Trong hầm than đen những mảng màu đen
Mặt trời cũng đen trên hành tinh trắng
Chỉ còn phía xa hai tròng mắt đêm!
Tôi không thể bò
Tôi không phải bò
Thiên địa tù mù
Lòng người âm u
Tôi xé toang đêm
Hỏa thiêu chỉ giới
Vẫn còn xót lại
Giọt buồn thiên thu!
 
HỒI NIỆM
(Rút trong tập MƠ NHỮNG MÙA XƯA)
Tôi cất tiếng oe oe chào khoảng trời rúm ró
Nắng chết non Sương rụng từ bao giờ
Tôi rơi vào mùa đông Rơi vào đêm
Không trăng sao làm đuốc
Mẹ dắt tôi đi mòn gậy đường dài
Lê thê nghĩa trang
Tôi chôn nỗi buồn tôi ở đấy
Xào xạc lá khô buốt gốc cây gầy
Tôi đi nhặt lúa rơi sau vụ gặt
Mặt xanh rờn màu hy vọng: Rau hoang
Mắt lồi như ốc bắt ốc đồng chiêm
Gió lạnh quấn vào người thay áo
Tôi cày tôi bừa trên cánh đồng thơ mà cha tôi còng lưng thay trâu kéo
Người kéo cuộc đời tôi đi đâu!
Tôi ngây ngô một thời ngu độn
Cứ tưởng quang mây là thấy được mặt trời
Tôi biết cày nhưng mà tôi mất ruộng
Nhà năm gian ra ở túp lều tranh
Tôi mồ côi bình minh Tôi mồ côi chỗ đứng
Tôi cúi rạp mình chào các ông bà trẻ con như kính chào Phật Thánh
Tôi mót chữ trường làng trường huyện
Rồi bơ vơ giữa đạo giữa đời!
Tóc xanh rơi Tháng năm rơi
Tôi úp mặt vào tim tôi tê cóng
Tôi trở thành kẻ rất giàu niềm khổ hạnh
Cố tiêu hoang mà bồ khổ vẫn đầy
Tôi hái trộm rau Vi trên đồi sỏi đá
Tự trấn an mình
Chưa thể gọi đắng cay!
Tôi thật thà Thật thà nghe những lời giả dối
Bọn bán cao lừa rao giảng Thánh kinh
Vừa ngu vừa si
Sùng kính những hòn đá vô tri mà người ta tạc tượng
Tôi kính trọng tôi vì cái đức cả tin
Thế là tôi đi hỗn mang u minh
Không biết trái đất đang hình thành hay đang già nua ốm yếu
Trên núi đá lăn Dưới chân đất nứt
Công lý ngủ quên trong hang
Tôi đi Tôi tìm Tuổi hồng mài vẹt gót
Trán nhăn nheo in dấu chín: Thời gian!
Tôi chôn chân mình trên bờ sông thương nhớ
Vén mây nhìn chốn xưa mưa
Vang vọng hồi chuông dĩ vãng
Âm u kỷ niệm gió lùa
Đây là khu bãi năm nào tôi tung tăng đi lượm những củ khoai rơi lộ ra sau trận mưa rào
Kia là cánh đồng chiêm trắng nước
Nước trong leo lẻo buốt chân tay rát mặt tê lưng
Nơi cắt rốn chôn rau mà ai lại không thương
Từng chỗ đi qua tôi đều đứt ruột
Ông bà mẹ cha nằm lạnh
Mưa hồng đồng thấp đồng cao
Dĩ vãng ơi Tạnh đi đừng mưa nữa
Trời xanh ơi Xin ló một vì sao
Heo may hãy nhẹ nhàng thêm chút nữa
Để tuổi thơ tôi Say từng khúc chiêm bao!
 
Thơ Nguyễn Tư
Ta về gom nắng mùa đông lại
Để ủ cho xanh những tiếng cười
Khi những tia nắng ban mai dịu hiền tràn về, ở một căn phòng nhỏ của Hà Thành, các bạn của anh, toàn những nhà trí thức, những nhà nghệ thuật có tiếng tăm của Việt Nam tụ tập lại để uống từng giọt nắng mà anh mang lại cho mọi người.
Anh Tư đã ra sách, tập thơ đầu tiên của anh đã ra đời. Thật vinh dự cho lão PP được anh mời đến. Vinh dự nữa là được gặp mặt các bậc tiền bối kỳ cựu của đất Việt. Bất ngờ quá, lão lại là một tay “trẻ nhất” trong đám đàn anh này. Bất ngờ hơn là đa số đều là bạn phây lâu năm của PP. Mọi người đều nhiệt tình hỏi han, chụp ảnh kỷ niệm. Nể quá, cảm động quá, không ngờ các vị tiền bối đọc bài mình kỹ thế! Các giáo sư, tiến sĩ nhớ rất nhiều bài của lão. Họ kể ra như đếm của cải cất giữ trong nhà họ.
Còn thơ của Nguyễn Tư thì tuyệt vời, quả đúng là “gom nắng lại”, nó sống động tràn ngập hơi thở của cuộc sống. Từ hồi lão về Việt Nam đến nay, đọc được những bài thơ hay hầu như đều là thơ Nguyễn Tư.
Lão có phát biểu trước các đại ca rằng:”An rất hân hạnh được uống những giọt thơ của anh. Thơ anh khúc triết, thâm trầm, sâu sa và chan chứa tình yêu, lung linh những vì sao lãng mạn của hồn người. An rất thích ngôn từ trong thơ anh, bình thường, những nhà thơ khác chỉ bới tìm ngôn ngữ cho bài thơ ở trên mặt đất, hoặc sâu xuống hai, ba tầng. Nhưng anh Tư đã đào sâu, và giải phóng những từ ngữ bị giam cầm dưới chín tầng địa ngục. Nó huyền hoặc, rạng ngời như ngọc đen lấp lánh, nó phóng khoáng tung bay trên bầu trời thơ. Nàng thơ của anh thật đẹp, thật quý giá, thật đáng nâng niu...”
 
KHẮC KHOẢI
Khi con thoi gieo đến nhịp cuối ngày
Những bóng đổ âm thầm mòn ngưỡng cửa
Và nôn nao như ngọn đèn nhớ lửa
Khát một ngụm hừng đông
Đêm thiếu men em
Cơn sốt cô đơn tăng điện áp
Mưa giáng sinh mồ côi khúc thánh ca
Chúa trời mất ngủ
Chín tầng cao rơi những giọt sương sa
Nhớ thương ngưng kết
Khắc khoải Ngân hà
Đâu rồi những đường cong của sóng
Ai bỏ tù quá khứ chật khoang tim
Khi sinh ra cuộc chết đã bắt đầu
Kín bưng mê lộ
Phố không đèn nhà không mở cửa
Hồn đang dò dẫm giữa chân mây
Ta hỏi ta
Mình đi đâu đây!
 
KHẢN GIỌNG
Đày ải mình trong cuộc săn tìm phù du
Tôi vò xé tim tôi bằng mối tình hoang dã
Trời rất xanh mà phù vân trắng xóa
Một con số không tròn!
Vành môi nào in trên má khô son
Vẫn chờ gió thổi hòn than hồng rực
Em đỏng đảnh như thói đời kiêu bạc
Lạnh lùng mê man!
Tôi uống em khi cuối buổi tiệc tàn
Để bão nổi và hồn đau quằn quại
Rồi bùng phát niềm ái ân tê tái
Chảy không ngừng một dòng máu mãnh sư
Đôi tay em mười móng vuốt nhân từ
Cào nham nhở lồng ngực tôi bỏng rát
Để sưng tấy cuộc hành hương lang bạt
Tìm nguồn yêu thăm thẳm ở vô biên
Tôi lạc giữa ngày tôi lạc giữa đêm
Vùng hỗn độn ánh sáng và bóng tối
Em thánh thiện mà sao như tội lỗi
Cứ dịu dàng cháy lạnh giữa tim tôi
Tôi mê cuồng tôi gào thét em ơi
Em là thiên đường hay là địa ngục
Lời cầu nguyện vô cùng như liên khúc
Đang âm u vang vọng buổi xuân xưa
Quá khứ lê thê tầm tã trong mưa
Tôi thương nhớ để tim mình khản giọng
Có em không Hay em là ảo mộng!
 
KHẢN GIỌNG
Khi ta thất thu em
Mùa màng chìm trong lũ
Dòng sông sặc nước
Núi ngã
Đất đỏ vùi kín dân đen
Tìm em
Chiếc cầu Dừa mất tích
Những thân cây gầy uốn cong dấu hỏi
Trời xanh mãi chẳng hồi âm
Đâu duyên sắt cầm
Chưa bắt đầu sao đã thành thiên cổ
Đập mất nhịp trái tim cuồng nộ
Ta cô đơn trên sóng dữ mênh mang
Nhìn về Nam mà khản giọng gọi em!
 
KHÓC HOA
Em về đâu em về đâu hỡi gió
Đóa Quỳnh hương vừa chết tối hôm qua
Cánh non tơ dưới trăng mờ tơi tả
Trăng cũng tàn mưa khâm liệm lên hoa
Lúc chiều xuống hoàng hôn còn lộng lẫy
Một kỳ quan kiều diễm đẹp mê hồn
Trước cám dỗ ta làm sao cưỡng được
Ai khóc thầm trong tiếng nhạc du dương
Ta ngồi đây giữa trần gian máu lửa
Thấy vô cùng muôn nẻo của thời gian
Và cô độc như thiền sư thinh lặng
Trong vòng tay thô bạo của điêu tàn!
Em kỳ ảo lung linh rồi vụt biến
Ta sững sờ như mất một cơ may
Vẫn hy vọng giữa muôn ngàn tuyệt vọng
Trong mắt em mà ta chót đắm say!
 
KHÔNG NÓI
Tình mình bây giờ
Gió thu không nói
Tình mình bây giờ
Lá thu chới với
Ta buồn như sông
Ta buồn như khói
Sóng nổi cồn cào
Khói bay mòn mỏi
Mây trôi hững hờ
Tóc chiều gió thổi
Mắt nhìn hoang vu
Bước chân bối rối
Phố xưa vắng người
Mưa đưa mùa tới
Một vùng hỗn mang
Hồn ai lạc lối
Tám hướng hư vô
Nắng trần mưa xối
Ta cõng ngày đi
Đôi vai gầy mỏi
Về phía hoàng hôn
Tìm bình minh mới
 
KHÚC HOÀI MONG
Nhanh đến vậy một phần ba thế kỷ
Quốc Oai ơi ta đã trở về đây
Cây phủ bóng mái trường nghiêng trong nắng
Tiếng trống xưa âm hưởng vẫn vang đầy
Và dĩ vãng gió lật từng trang mỏng
Khúc vĩ thanh rung động cánh cò bay
Câu ca dao lời mẹ ru ngọt lịm
Ta hớp hồn uống trọn những dòng say
Tưởng còn đó bao anh hùng liệt nữ
Gánh càn khôn oằn nặng ở trên vai
Trong trời đất cổ kim ta tự hỏi
Có nỗi oan nào hơn oan Ức Trai!
Phận đàn bà xin em đừng tài sắc
Nước mắt nào cho thập loại chúng sinh
Ai mười năm đói cơm ăn hoa Cúc
Để non sông có một Nguyễn Tiên Điền
Hãy yên nghỉ những tháp Chàm rêu phủ
Người uống trăng cùng với đất trời quay
Ôi dân tộc ôi giống nòi lịch sử
Hết trang buồn xin mở những trang vui
Ta sực tỉnh khi nghe lời bạn gọi
Vẫn âm u dư vọng khúc hoài mong
Nắng xuân ấm rắc trên đầu trắng bụi
Mà sao như gai lạnh nổi trong lòng
Nhớ da diết đến một thời xa vắng
Cánh Phượng hồng tan thành máu tuổi thơ
Bạn cùng lớp giờ đứa còn đứa mất
Và đâu rồi thầy cô của ngày xưa
Xin giã biệt đoạn giáo đầu man mác
Chút thơ ngây đành gói lại mang theo
Những hy vọng đắm say dù xơ xác
Có bao giờ quên được mái trường yêu!
 
MẸ ƠI!
Mẹ đi khiến cả mùa xuân héo
Bát cháo khoai chưa kịp dâng người
Mẹ đi con còn chưa kịp lớn
Mà nỗi niềm dằng dặc không vơi!
Mẹ đi trời đất tang thương quá
Cảnh nhà tan nát sống làm sao
Ruộng vườn mất hết nghèo xơ xác
Mặt xanh rờn bụng chỉ toàn rau!
Chẳng biết Phật Thần đâu hết cả
Bỏ mặc đời chồng chất oan khiên
Hàng xóm anh em tình nghĩa cạn
Thấy lòng người còn tối hơn đêm!
Đời cứ kéo dài cơn ác mộng
Thánh nhân nào giải nổi ma phương
Số phận mẹ con đều lầm lẫn
Lại sinh vào thế kỷ nhiễu nhương!
Con đã già mà đâu có lớn
Thịt xương còm tàn tạ bẩm sinh
Con thành kẻ thiểu năng cười nói
Tiếng Quốc kêu cũng đủ giật mình !
Mẹ đi con thành con bất hiếu
Lấy hoang vu làm chốn nương thân
Lấy cỏ rau cho ngày qua bữa
Lấy gió đồng khâu vết thương tim!
Mẹ đi còn đâu mà phụng dưỡng
Hương khói nhiều khi tắt nửa chừng
Mong hình bóng mẹ mòn hai mắt
Những đêm dài lệ ứa rưng rưng!
Trời ơi cao quá và xa quá
Đất cũng dày sâu quá đất ơi
Ở đâu máu chảy ra đầu bút
Mà thấy run run những ngậm ngùi!
Con như kẻ tâm thần phân liệt
Đôi chân mòn vẹt gót lang thang
Nỗi sầu lây cả ra sông núi
Đắng ngắt trên môi tuổi hạ tàn!
Năm tháng biến con thành đá núi
Trơ lỳ trong đen bạc thế gian
Viết một câu thơ xong là khóc
Không hiểu vì đâu nước mắt trà !
Con đi đất của nhà trời nát
Đá mòn gai buốt dưới bàn chân
Nghe tê dại luồn lên đỉnh óc
Phế phủ đau hồn sặc bụi trầ !
Con đi trong biển dâu biến đổi
Tìm hoài chưa thấy một ngày vui
Nhớ mẹ làm tim con thổn thức
Tự nhiên con đau quá mẹ ơi!
 
MÙA HÓA GIẢI
Rất có thể mùa xuân sẽ sang
Vệt buồn phai trên mắt môi em
Có thể rồi trần gian bớt lạnh
Cho lòng ta nguôi một hoang mang
Xin trời khép lại ngày ẩn nhẫn
Đắm mình trong vô tận quang niên
Ta ngắm tàn phai qua kẽ lá
Biết mong gì cho cuộc tái sinh!
Hình như thế giới đang phân rã
Ta ngồi thương xót cả hư vô
Chao ôi vũ trụ đều mù mịt
Và phận người con lắc đung đưa!
Xé rách không gian tìm thiên mệnh
Truy nguyên tịch mịch của vô biên
Tin tức nghìn thu chưa thấy lại
Chỉ đầy thêm những chuyện vong tình!
Ta nhẫn nhịn chờ người khai ngộ
Hết kỷ nguyên có bóng nào qua
Vẫn rừng rực lửa oan chưa tắt
Vẫn khát khao ơn lượng hải hà
Xin lau phẳng nếp nhăn khổ đọa
Giát vàng lên trí huệ vô ngôn
Khai quật những trận cười hào sảng
Cho tuổi về đầu đội hoàng hôn
Có thể sẽ qua mùa độc nghiệt
Gió hồi sinh dệt những cơ may
Choàng lên muôn phận đời oan khuất
Buồn phiền vô vọng hóa tro bay
Trời chẳng chiều cho thân phù thế
Hải lưu đời nóng lạnh chia phôi
Chảy cùng cuộc hành hương vô định
Nối nhau ngàn kiếp mãi chưa vơi
Những trận mưa mưa tự ngày xưa
Mà sao ta buốt lạnh đến giờ
Chờ ai mang chút than hồng đến
Sưởi ấm đời ta sưởi ấm thơ
Ta rót mời em chén rượu mừng
Hai tay nâng kính tạ càn khôn
Xin nảy mầm xanh mùa hóa giải
Tái thiết lòng nhau những ước mong
 
MÙA TUYỆT ĐÍCH
Tháng ngày xa vắng bao giờ hết
Để thắp xuân trên những búp hồng
Phím mưa gõ xuống mùa tuyệt đích
Nhạc tình rơi ướt nhẹ thinh không
Tay nâng suối tóc vàng tìm sóng
Hồ thu xa thẳm bóng chim bay
Thoáng qua chợt thấy hồn rung động
Hình như còn bão dấu chân mây
Tìm trong lửa cháy màu hoan lạc
Nhân tình còn có những bầu thơm
Men huyền uống đến cơ hồ cạn
Lạc giữa bơ vơ lại thấy nguồn
Theo trăng viễn xứ vào mê cốc
Lũ xuân cuồn cuộn xuống Mê giang
Một miền ngào ngạt sông đầy khói
Gió hồng bay xua nỗi xưa tan
Truy quét cơn buồn vô lượng kiếp
Nguyên toàn thi tứ ở tình em
Khắp trời thanh khiết hương diệu ý
Ngây ngất muôn trùng mộng thắm lên!
 
NGÀY VỀ
Quê hương ơi ai bảo ta không nhớ
Những dãy núi xanh hoa Gạo đỏ trời
Rét tháng ba mưa dầm nàng Bân khóc
Đi trẩy hội chùa gậy chống áo tơi
Con đê buồn chạy theo dòng sông nhỏ
Trôi về đâu phía ấy mịt mù xa
Thưở có nhau trời xanh đầy mơ ước
Nước sông xanh vườn xanh mướt lời ca
Em ghẻ lạnh ta một ngày trở gió
Ngồi trên xe hồng ngoảnh mặt ra đi
Thế giới đảo điên địa cầu méo mó
Chẳng có gì lóe sáng cuối đường kia
Ta chới với ngậm nỗi đau trần trụi
Ớn nổi da gà nắng quái chiều hôm
Đường trăm ngả cứ lờ mờ sáng tối
Hồn thê lương giữa lối ngập thê lương
Bỏ đất chôn rau theo voi ăn bã mía
Theo đóm ăn tàn hít bỗng rượu mà say
Chung voi với Đức ông tha hồ cắt cỏ
Cắt trụi đời xanh chưa đến nửa ngày
Ta đánh rơi ta ta thành dị dạng
Đầu to mắt lớn bụng thót chân gầy
Tám hướng phiêu linh đất nhà trời nát
Chạng vạng mưa chiều ta trở về đây
Có phải đường xưa chân quen lạc lối
Bỏng rát lòng đau tê tái hồn say
Có phải vườn xưa đất lên mùi ngái
Miệng ngọt Bồ hòn mắt lạnh mưa bay
Mặc áo da người thiếp trên hiên lạnh
Ta ngồi lên đã đỏ hết trời đông
Căn nhà xưa đây ư vách xiêu tường đổ
Dương xỉ mọc hoang như có ai trồng
Năm gian nhện chăng Tò vò làm tổ
Mơ hồ vang như tiếng vọng Thach sùng
Những di vật mà tiền nhân để lại
Rách tả tơi sau một cuộc thư hùng
Đâu giàn trầu xanh hàng Cau thơm nắng
Những cành hồng trĩu quả dưới ban mai
Ngạt ngào tỏa lan hương Chanh hương Bưởi
Chiếu trải trà đêm thoang thoảng hương Nhài
Ôi vườn xưa vườn xưa giờ hoang phế
Cứ mọc lên nhan nhản Ớt vàng cay
Cây Sung dại còi cọc chùm quả chát
Ngọt ngon xưa cũng biệt xứ lưu đày
Lòng xót xa như ai đang rút ruột
Mắt hoen mờ trong khung cảnh bụi tro
Ta trở về đây cô hồn côi cút
Chết lịm trong chiều lệ buốt thành mưa!
 
PHÍA TRỜI TÂY
Lâu lắm rồi mới gặp lại thu
Trời xanh như ngọc gió xanh lơ
Lá reo xào xạc cây lên nhạc
Những khúc ân tình những ý thơ
Vẫn thấy trong em phảng phất buồn
Ngày phai cùng tiếng rụng vô âm
Nghe trong huyết mạch se se lạnh
Như là cụng chén với thê lương
Vùi mình theo từng cơn nắng úa
Cản đường níu áo một ngày đi
Lá rơi xuống tóc phai màu tóc
Vô tình làm rối những đam mê
Chôn chân vào cõi mơ u hiển
Nhìn xa đăm đắm phía trời tây
Nghe đâu đó tiếng cười leo lét
Ai thấy hoang tàn trong mắt ai!
 
PHỤNG HIẾN
Lễ báo hiếu hương trầm nghi ngút tỏa
Trên linh đài thanh tịnh hoa đăng
Hồn xưa về !
Hồn xưa đang hiển hiện
Như mắt người chớp đỏ nén tâm nhang
Con cúi lạy đất trời muôn ức dặm
Và chín tầng trong các cõi vô biên
Những cảm thức diệu kỳ con đón nhận
Từ sâu xa từ vũ trụ thiêng liêng
Con phụng hiến tấm lòng thành duy nhất
Giữa trần ai còn nặng nợ bi thương
Dâng tổ tiên dâng ông bà cha mẹ
Các hương linh cư ngụ ở thiên đường
Xin cho con ngàn vạn lần rung động
Để thanh uy lay tỉnh kiếp phù sinh
Cho siêu sóng vang hết tầm cao rộng
Và niềm yêu thành khối ngọc long lanh!
 
TA CÒN NỢ EM
Ta còn nợ em những chuyến đi
Những chiều thu đẫm khói sương mê
Những ngày nắng nở thành hoa trắng
Ngắm mây bay trên đỉnh Ba Vì
Đưa em đến Sơn Tây thành cổ
Lên Đường Lâm nhớ đất Hai Vua
Gạch đá ong tầng sâu nguyên thủy
Thiên cổ còn nguyên với nắng mưa
Đưa em về Sài Sơn quê mẹ
Nhà ta xưa rêu phủ xanh tường
Mỗi bước rối bời từng kỷ niệm
Lạnh lòng ta ứa những đau thương!
Nghe đâu đó võng tre kẽo kẹt
Ta ngủ hoài trong những lời ru
Lớn lên chưa kịp lời báo đáp
Mẹ đã về với gió thiên thu!
Ta đưa em lên chùa Thiên Phúc
Cho hồn thanh thản tiếng chuông buông
Ngắm nước Long Trì soi bóng núi
Xem thế gian thay đổi vô thường!
Ta lại đưa em về Hà Nội
Những phố thu hoa Sữa nồng nàn
Đến hồ xem người xưa trả kiếm
Để mơ màng trên vệt sóng tan
Ta nợ em bao giờ trả hết
Khi tình cách biệt ở chân mây
Ta buồn ta nhớ trong cô độc
Thôi đành mượn rượu để làm say!
 
TA KHÓC
Ta khóc nghe lòng dậy tiếng xưa
Những chiều hoang vắng những đêm mưa
Rùng mình như có âm hồn đến
Từ đáy sâu lên trận gió lùa
Ta khóc từ hồi ta thơ dại
Ai đẩy vào ly loạn trầm luân
Đời theo con nước mà phiêu dạt
Ngậm ngùi trôi nổi mấy mươi năm
Cuộc sống biến ta thành sỏi đá
Lang thang như một kẻ tâm thần
Lăn lóc trên con đường độc đạo
Gân cốt rời bải hoải đôi chân
Ta đi như câu thơ lạc giọng
Lạc đàn trong đêm nhạc cầu siêu
Khóc tượng đài thời gian tàn phá
Vườn ấu thơ sớm đã hoang liêu
Ta đứng bên bờ sông xưa cạn
Khóc con đò ai để chết khô
Một thuở chở ta cùng sang bến
Những trưa nắng cháy những chiều mưa
Ta đi trong trống chiêng ngày hội
Nghe hồn thao thức những thương đau
Nước mắt đỏ một trời hoa Gạo
Tìm hình bóng cũ dạt về đâu
Đứng giữa đồng hoang bên mộ chí
Ta khóc ai bia chữ đã nhòa
Chân hương dăm chiếc nằm nghiêng ngả
Vong chủ cùng mây đến cõi xa
Vời trông lớp lớp tầng mây trắng
Vòng khăn tan trắng của nhân quần
Khắp trời như những hồn ai hiện
Hỏi ai người gây cuộc biến thiên
Ta khóc ai đi không trở lại
Tìm sự tồn sinh ở xứ người
Liệu có trạnh lòng thương cố quốc
Hình hài thể xác có hao vơi
Và em đã bao giờ nuốt lệ
Cho cuộc phân ly lạnh núi sông
Cho ta một kiếp đang tàn tạ
Thơ chảy rưng rưng nước mắt ròng
Có thể bây giờ em còn nhớ
Nghững lần hò hẹn những đêm xưa
Em hôn những nụ hôn bỡ ngỡ
Mắt ướt nhòe trong những giọt mưa
Tưởng khóc một lần sau chót đó
Tiễn em theo dấu cuộc di dời
Biển trời bỗng nổi cơn giông tố
Bóng em mờ trên chín trùng khơi
Sau nữa bao ngày ta vẫn khóc
Cho những thuyền nhân xác cá ăn
Cho những hài nhi giờ thủy táng
Đáy sâu đâu dễ được yên nằm
Quê nhà càng lúc càng thưa vắng
Già đã ra đi trẻ chẳng về
Còn ta nênh nổi thân bèo bọt
Nghẹn ngào ta khóc những phân ly
Cảnh cũ vườn xưa giờ luống tuổi
Vách tường rêu bám cũng già đi
Nhà hoang vắng chủ hương ai thắp
Tổ tiên còn có vãng lai chi
Ta du địa phủ hỏi tiền nhân
Họ đã đầu thai chẳng thể tìm
Có ai đáng trách mà ta trách
Đường về dương thế lạnh đôi chân
Ta hỏi trời xanh ngàn câu hỏi
Mà cõi huyền vi chẳng trả lời
Nhân thế như lên cơn bại não
Hoại tử thần kinh hoại tử rồi
Ta giờ hạt cát trên hoang mạc
Ngóng mãi chân trời trận gió xa
Ta kẻ lạc loài trên quả đất
Chết lạ mồ hay ở lạ nhà
Ta hát hay là ta đang khóc
Đứng trong vườn cũ Lệ Chi Viên
Lá mãi còn than lời oan khuất
Sự nghiệp trôi theo bước cửu tuyền
Ta khóc cho bảy trăm năm trước
Bảy trăm năm nữa của ngàn sau
Nguồn xưa cứ chảy hoài không cạn
Thánh thót đêm ngày giọt giọt đau
Đời như cấp lệ cho ta khóc
Dâng đầy lụt lội những trang thơ
Sa chân vào vũng bùn cơm áo
Đến độ nhiều khi sống vật vờ
Ta thả ta vào thuyền định mệnh
Nổi chìm trên con sóng bất an
Cuồng lưu tơi tả thân cô lẻ
Bốn phía gầm lên trận gió đen
Ta nào hiểu ta mong manh thế
Một xác muôn hồn ngự chông chênh
Cùng khóc làm sông Ngân Hà vỡ
Vũ trụ bao la cũng thác ghềnh
Ta trách đời ta ta vô dụng
Đêm nằm khánh kiệt cả chiêm bao
Nghĩ những chuyện xa ngoài muôn dặm
Đêm lại qua đêm tóc đổi màu
Ta cũng thương ta nhiều ưu hoạn
Vẫn cố đi tìm ở lãng quên
Khổ lụy hằn sâu từng vết chém
Nhật nguyệt trôi qua sẹo chẳng liền
Ta đi giữa hai bờ hưng phế
Tang thương rút ruột những thân tằm
Máu xương đỏ trắng từng trang sử
Chín trùng cao đâu biết ăn năn
Bia đá vỡ uy quyền mục ải
Một thời tắt lịm những vàng son
Về đâu nữa ngàn năm công tội
Xót xa cho sông cạn đá mòn
Ta về nhặt lại từng hư ảnh
Lớp lớp chồng lên những tàn hương
Kính lạy thiên thu ngàn vạn lạy
Soi sáng cho con kẻ lạc đường
Giờ đây xin rót ba chung rượu
Một tạ ơn trời chẳng đổi thay
Hai tạ ơi tổ tiên tiền liệt
Đã để cho con phúc phận này
Thứ ba mời những người đang sống
Trong cuộc phiêu lưu chẳng thấy bờ
Ngất ngây giữa bốn bề sương phủ
Uống đi cho tỉnh một đời mơ
Ai biết bao giờ ta ngừng khóc
Luân hồi còn có kiếp nào thôi
Thôi khóc nghĩa là đời thôi lạnh
Nỗi này muôn thưở thế nhân ơi!
 
THÔI THÌ
Người đọc Man thư
Người tìm Man nhân
Sông mê thuyền lỡ
Sóng cồn vang ngân
Người không băn khoăn
Cát lầm ngõ vắng
Người không ăn năn
Bỏ mòn đêm trắng
Thôi thì hư hô
Thôi thì hư không
Thôi thì hư hình
Trôi về mênh mông
Ai trên nẻo ấy
Một mình lênh đênh
Ta gọi em hoài
Nỗi buồn vô thanh!
 
TÔI TIỄN TÔI VỀ
Tôi tiễn em đi thu vừa hết
Tôi tiễn tôi về đông mới sang
Chiều rắc trên đường từng đốm nắng
Thấy lòng mình như gió nghĩa trang!
Heo may nổi từng cơn vàng vọt
Lá buông mình bay đến hư vô
Lá chuyển kiếp sóng đôi cùng gió
Những đam mê chưa kịp tạ từ
Thương vườn cũ cỏ hoa đắm đuối
Bông hồng vàng níu một cánh thu
Còn không chút tư tình tàn tạ
Mà trăm năm nắng đã giang hồ!
Tôi với tôi đi cùng thiên cổ
Trong siêu hình trời đất vô ngôn
Những huyễn tưởng rùng mình siêu thoát
Dĩ vãng xưa đang chết trong hồn!
 
TÔI VIẾT TÊN EM
Sao người nỡ ném tôi vào gió
Cuồng phong xé nát cả tâm tư
Trời nam một chân mây ủ rũ
Giao mùa ai xót khúc tàn thu
Gió cào bỏng rát trên mặt lá
Thả xuống đường xưa một tiếng cười
Nghe như thảng thốt lời ai gọi
Mắt chiều lưu luyến lúc chia phôi
Tôi nhớ hôm nào tôi với em
Dìu nhau đi trên lối phố quen
Quên hết thế gian đầy diệu vợi
Biết đâu đêm xuống để lên đèn
Tôi chờ một bóng chim xa xứ
Để kết đôi trong cuộc mộng du
Nhưng người giờ như con sóng bạc
Đổi hướng quay ngang lạc mất bờ!
Tôi đi vô định cùng cơn lốc
Soi trong cát bụi để tìm em
U minh ngùn ngụt sương mờ mắt
Đường dài cho thấy nặng chân thêm
Ngả nghiêng trong vũ trường của gió
Lắng hồn nghe hồi vọng tiếng tim
Tay cầm mớ hào quang vón cục
Gọi mây về tôi viết tên em!
 
TRUY TÌM
Ta về đời đã xiêu bóng nắng
Ngày tàn chùa vọng mấy hồi chuông
Núi vẫn cúi đầu như trầm mặc
Hốc đá mòn theo những suy vong
Ta về liệu đã nguôi biến động
Làng cũ bây giờ rộng hơn xưa
Cây Đa cây Gạo trăm năm tuổi
Không hiểu sao mất tự bao giờ
Những đồng Chảy đồng Chanh đồng Cháng
Đồng Mả Vàng đồng Sậu , Mã An
Những cánh bãi Cát Chiền Cát Lội
Có đổi thay trong cuộc hợp tan
Và những thôn Khánh Tân Đa Phúc
Sài Khê rồi Phúc Đức Thụy Khuê
Rồi Năm Trại bên bờ sông Đáy
Sau chiến tranh đã mấy ai về
Ta đứng lặng lục tung hồi ức
Bỗng thấy mình thân phận chông chênh
Mà chỗ nào cũng quen cũng lạ
Cũng mơ hồ hiện kiếp mông mênh
Ta về mỏi trên từng sợi tóc
Đếm hoài không xuể những buồn thương
Vắng bóng cả người thân kẻ thích
Lạnh lùng trời đất cũng lưu vong!
Ta như một linh hồn lạc mộ
Xót cho bàn chân lạnh lối quen
Tự nhiên ở trong đầu loạn gió
Cuốn theo lầm lẫn của vô biên
Ta mệt mỏi truy tìm ý nghĩa
Ngày tháng lưu cầu đấng Toàn Tri
Để tiếp cận tiềm năng vi tế
Sao vẫn buồn cho những biệt ly!
 
TỪ ĐỘ EM ĐI
Từ độ em đi trời trống trải
Bầu không thưa vắng những vì sao
Đêm nào cũng là đêm nguyệt tận
Nghe có mơ hồ tiếng vạc kêu!
Cây đa ngày cũ thường tránh nắng
Ai giờ mang hết bóng râm đi
Chang chang thế sao hồn ta lạnh
Con đường xưa chừng cũng tái tê!
Em có thương cây đàn im tiếng
Sáu giây câm mạng nhện chăng đầy
Và chiếc vĩ cầm treo lơ lửng
Ngủ buồn như thiếu một bàn tay!
Toan cứ chờ màu lên giá vẽ
Đôi mắt nào như hỏi điều chi
Còn hai giọt ngọc lăn trên má
Trong như ánh sáng của pha lê
Dầu cọ đang cần ta thăm viếng
Nhưng việc không đâu chiếm hết giờ
Mệt mỏi nào ai người tiếp sức
Dự định nào cũng hóa bơ vơ!
Em đi bỏ đói khu vườn đó
Đất mỏi khô cằn chẳng có hoa
Ong bướm ngày xanh không về nữa
Ta đứng nhìn ta chỉ thấy ta!
Giờ đây ta sống trong hẫng hụt
Thấy điều gì cũng lạ cũng quen
Nước mắt tưởng khô mà vẫn ứa
Khóc cánh hoa rơi ở cuối thềm!
Ta có phải là ta không nữa
Để lưng trần ngày tháng lăn qua
Không đếm nổi từng cơn mộng dữ
Hồn như lơ lửng cụm mây xa!
Chao ôi từng ấy năm lận đận
Kiếp người như bóng Sậy ngả nghiêng
Mây lợp trên đầu thành mây trắng
Hỏi hồn xa xứ ở đâu em!
 
XƯA ƠI!
Ta gọi nhau hai tiếng cố nhân
Xót như roi vút xuống lưng trần
Đau như nghe mãi lời than oán
Mà người đâu có biết ăn năn!
Mải mê trong tiếng đời ru ngủ
Tối tăm nào hiểu được gian ngay
Cuồng tín cả tin lời đường mật
Liên tục ngày đêm rót xuống tai
Cây ngay đã bao lần chết đứng
Lá nào rơi vào áo tiểu thư
Du tử thành hiền nhân trầm mặc
Bỏ quên trên sóng những ân thù
Đã chẳng trách người lòng tin cạn
Xây mồ cho thương nhớ lâm chung
Mặc ta dấu hận trong phủ tạng
Một mình đọ sức với mênh mông
Thu đến dồn lên hai bờ lạnh
Người đi nào đâu biết băn khoăn
Xưa ơi ta gọi vang trời đất
Gọi hoài không thấy một mù tăm!

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...