Thursday, January 28, 2021

Lê Vĩnh Thái

 Khi hoa vàng nở rực triền đồi

em hứa đưa tôi lên ngọn đồi
nơi có căn nhà gỗ và đàn chim từng chiều bay nhảy
có gã di gan bóc từng viên sỏi thả vào ngày

em nói
con sói đã rời bầy đi khỏi ngọn đồi
chiều tiếng hú dội lên vách núi
nó sẽ cô độc
tiếng dội chẳng bao giờ cầm được

khi tôi hỏi em con đường thông còn cây nào rì rào câu chuyện
về khúc cua ngoặt triền dốc chao chát nụ môi hôn gió qua đồi
vi vút
thời của đôi dép làm bằng chứng
đôi dép đã mục nát triền đồi

có con đường nào băng qua ký ức tôi về lại
lối nhỏ nào lắm người đi tôi ngăn lối
buộc lại hơi thở ngày tháng cũ mèm còn đọng đầy trên lá

em vẽ tôi bằng ngọn cỏ lau màu đông trắng lạnh
và nặn khuôn mặt đất
vì như thế tôi sẽ ở đó chẳng như gã cao bồi, đi săn
em nhìn đến khi chán mặt
em hứa sẽ tặng tôi mũi tên vào lồng ngực
khi hoa vàng nở rực triền đồi

và em đã thả tôi
buổi chiều trên cánh đồng tím đầy hoa dại

em chỉ con đường
và đi bằng bước chân chậm chạp
cười theo tiếng lục lạc xe ngựa
thong dong qua dốc
giờ em đã ra khỏi đường đầy xác thông
tôi đứng trên thân cây gãy mục
nghêu ngao

nhà thờ điểm chuông
tôi
vẫn đứng bằng hình hài tượng
mùa hoa vàng vẫn chưa về
thoi thỏi dốc
gió
bầy sói và gã di gan đã đi xa hơn bên kia núi
mùa hoa vàng...



Người đàn bà đốt lửa qua đêm

người đàn bà đốt lửa, đêm nối dài sợi chỉ xoắn nâu màu mắt, loang lỗ tay hoang vừa dừng điểm gắp ố vàng chân dung người, phố ngã ba đường cuối ngày mưa lạnh. Người đàn bà đốt lửa đêm qua, ngựa cuồng chân, điên. Cừu nuôi giấc thảo nguyên mưa sâu rừng ướt, lũ cò sục mảnh dưới cội sen tàn vừa rơi khỏi chiếc bình sứ đỏ, người đàn bà nhúm lửa tím lên dòng sông ngậm thạch xương bồ chiều phủ đệ hoang lạnh lãnh cung, bầy tâm thần nghĩ về kiếp trước vàng son và đêm tối, người đời màng chi cung nữ, lửa luênh loang thếp son vào bóng người đàn bà trở về đốt lửa ngâm ánh mắt trong chiếc bình màu, những dấu hỏi nhảy vọt khỏi bức tường trống trải. Nhiều khi muốn tự thú với con sông từ ngày chưa cạn trăng đêm hạ huyền giấc mơ sớm mai vỡ đầy mưa. Người đàn bà ủ than mắt lửa, giấy trần truồng trong chiếc khung vờn những đường gân úa nhựa trên con mắt gỗ xoáy tròn mấy mươi vòng quay thân phận
người đàn bà sờ những vì sao lạc trên chiếc lưng trần, cành sen vừa qua mùa hạ, ngày đi như gió, đêm khắc khoải dài.


No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...