Giải khuyến khích thơ
Đàn cá ngửa bụng
Triền loa kèn rủ trắng khăn tang
Sông lặng im mặc niệm… (Phan Đức Lộc - Điện Biên)
Mắt cá voi ngấn lệ
Dập dềnh túi nylong. (Nguyễn Thánh Ngã - TP.HCM)
Kể chuyện cuộc đời
Treo trên vách núi. (Trịnh Thị Ngọc - Bình Phước)
không cao bằng cánh nhạn
chơi với hồ mây. (Phó Đỗ Quyên - TP.HCM)
Bàn chân chạm cỏ mềm
Buốt nhói! (Nguyễn Văn Song - Hưng Yên)
Cụ rùa
Thở ống hút. (Lê Hữu Thương - Hà Nội)
Những bông hoa nhỏ
Soi gương. (Lâm Minh Trí - TP.HCM)
Đêm mưa trên đồng
Gọi cả bão giông! (Hồ Trường - Bến Tre)
Saigon mưa ướt trời đêm
Xút xoa may ấm mắt em đèn vàng
Đôi khi đại lộ thênh thang
Mình đi cứ ngỡ hai hàng cây đi
Người che mưa ướt cong mi
Cho ta trú dưới nhu mì của em
Saigon mưa ướt trời đêm
Bỗng dưng phố xá thật hiền trên tay
Vỉa hè rượu uống không say
Giọt mưa mang nỗi buồn bay về trời
Người đi cho kịp đêm trôi
Ta đi cho kịp nụ cười môi em
Saigon mưa ướt trời đêm
Tiếng dương cầm chảy ướt mềm vòng xe
Chân trần tránh xác lá me
Mới hay mình cũng nửa quê nửa mùa
Saigon còn một đêm mưa
Người quê kẻ phố kịp giờ nhập đôi
Lã Thị Thông
(CLB thơ Tình yêu và cuộc sống, giải Nhất)
Quê tôi Túc Duyên
Quê tôi
Từ ngàn năm phù sa
bồi đắp
Mưa nắng sinh
thành
Cứ mỗi sớm
Rau xanh rờn phố
chợ
Đòn gánh cong trán
vắt mồ hôi
Quê tôi Túc Duyên
Đời đời nối nhau
khuya sớm
Phù sa nuôi tôi
lớn từng ngày
Từng buổi trưa hè
nắng cháy
Từng khuya buốt
lạnh mùa đông
Mùa lũ bạc cánh
đồng
Nắng hạn nẻ khô
hằn sâu trí óc
Phiên chợ
mẹ ngồi phơi lưng
Bên đồng cha nắng
rám
Dòng sông mấy khúc
lở bồi
Chiếc cầu vắt qua
mấy mùa nắng
Bạn bè đồng trang
đồng lứa
Hò gọi nhau
nước tung bọt
trắng ghềnh
Quê tôi Túc Duyên
Sông Cầu xanh ngàn
đời
Hoa muôn sắc
Rau xanh đồng
Những cuộc đời mộc
mạc
Đem nụ cười trải
mỗi bình minh.
Đỗ Thị Thà
(CLB Thơ Tháng Năm,
giải Khuyến khích)
Đổi mới
Nút thắt trăm năm tím bầm quá khứ
Dáng hao gầy một
dân tộc hồi sinh
Xuân qua giá hoa
thơm từ nhựa đắng
Có dấn thân vô mới
hiểu chính mình
Vầng sáng thiên hà nhen từ đốm lửa
Giọt mong manh tới
ngưỡng nước ly tràn
Miền đất hứa đại
ngàn xanh nương tựa
Mỗi mạch đời là
dòng chảy thời gian
Hoa hướng dương hạt phấn tìm cửa gió
Lúa thơm đồng khi
đông giá đi qua
Giữa ngã ba biết
mình đâu lối rẽ
Theo phương lòng
định vị dõi tầm xa
Vào cuộc trường chinh – hành trình dâu bể
Nội lực xoay vần
trí tuệ hành trang
Thách thức thời
gian, đất trời thoáng mở
Gió đổi chiều cơn
lốc xoáy vừa tan.
Ngọc Oanh
(CLB Thơ Tháng Năm, giải Ba)
Kí ức trường xưa
Rồi cuộc đời sẽ chắp thêm đôi cánh
Đưa ước mơ con bay
khắp nẻo gần xa
Cánh cổng trường
vẫn thân thương rộng mở
Đón những đứa con
phiêu bạt ghé thăm nhà.
Mái trường dạy con biết yêu Tổ quốc
Ngay từ con chữ
học đầu tiên
Dạy con biết yêu
thương, hờn giận
Biết trọng ân
tình, phân biệt trắng đen
Nâng đỡ con bay, từng cánh chim bé bỏng
Hướng phía mặt
trời không bị khuất mây che
Dạy cho con biết
vươn mình đứng dậy
Bão táp mưa giông
vẫn có bạn bè
Dạy cho con biết yêu hạt nắng
Nhớ hạt mưa xuân
cho lộc đâm chồi
Đông lạnh đi qua
nhớ mùa hè tới
Manh áo cha về ướt
đẫm mồ hôi
Bài cô giảng trên thánh đường thơ ấu
Nâng con lên tầm
tri thức loài người
Để kí ức mái
trường xưa yêu dấu
Mãi nguyên lành
như giọt nắng tinh khôi.
Lê Đức Hảo
(CLB thơ Muôn dặm hồn quê, giải Khuyến khích)
Cô giáo Bản Tèn
Con đường gieo chữ gian nan
Giữa lưng chừng
núi gió ngàn sương giăng
Bản Mông chẳng ở
đất bằng
Cheo leo đá dựng
ngỡ rằng Thiên Thai
Đều đặn mỗi sớm ban mai
Dầm sương giãi
nắng miệt mài chân son
Tuổi xuân phơi
phới hao mòn
Em tôi gùi chữ lên
non trồng người
Mặn mà dáng ngọc xinh tươi
Hiền như cô Tấm
miệng cười lung linh
Đem đong sao hết
ân tình
Tương lai vì các
mầm xinh cổng trời
Hạ về nắng lửa mưa rơi
Đông sang buốt giá
không lời thở than
Đèo cao mây phủ
giăng màn
Mưa đổ ngập tràn
đá núi trượt trơn
Bao đêm giấc ngủ chập chờn
Bên chồng giáo án
dầy hơn canh dài
Lòng mong ánh sáng
ngày mai
Bình minh tỏa nắng
rọi đài vinh quang!
Lương Mỹ Hạnh
(CLB thơ Muôn dặm hồn quê, giải Nhì)
Đá
Đá như nốt lặng
Chôn chân bên trời
Mùa về gió hát
ngọt môi
Đá như nốt lặng
Em quên kiệm lời
Đồi xuân hửng nắng
buông rơi hoa vàng.
Đá như nốt lặng
Hằn dấu địa đàng
Người xưa hóa đá
chờ nàng viếng thăm!
Đá như nốt lặng
Hóa suối đêm trăng
Khuya khuya thanh
vắng thành dòng hoan ca.
Đá như nốt lặng
Thấm đẫm giọt sầu
Thời gian lặng lẽ
lên mầu xanh rêu
Đá như nốt lặng
Thả nhớ bên chiều
Cỏ may vồn vã nở
liều ngàn bông.
Người xa còn giữ tình nồng
Đá như nốt lặng
chờ chồng vạn năm!
Nguyễn Ngọc Toàn
(CLB Muôn dặm hồn quê, giải Khuyến khích)
Quê hương tuổi thơ
Tuổi thơ nghèo
Ăn bám đất quê
hương
Ngày hai buổi lội
mòn đường đến lớp
Nương dòng lũ theo
xuồng câu săn chớp
Đêm ngủ đồng con
cá đớp giấc mơ.
Mùa len trâu
Cùng nhau đuổi dại
khờ
Sáo vắt vẻo nằm
lưng chờ chiều gọi
Cánh diều giấy
mang ước mơ sáng chói
Thả vào trời như
muốn nói hộ ta.
Cánh đồng quê
Như tấm thảm lụa
là
Nhớ khói bếp vương
mái nhà đợi mẹ
Luống cày muộn cha
về chưa em nhé!?
Mà ánh hồng lặn có
lẽ đã lâu.
Lời ru xưa
Văng vẳng giọng ơ
ầu
Gió đưa võng giấc
mộng sâu lúc lắc
Tình làng xóm như
có ai vừa nhắc
Cho lòng mình tối
lửa tắt đèn đây.
Ôi quê hương!
Một món nợ đong
đầy
Làm sao trả?
Tuổi thơ… gầy mắt
nhớ.
--------------------------------------
Trắng . . . – Từ Linh Nguyên
Trắng phận người
. . . trắng nước mắt
. . . trắng vành tang
Biển trắng . . .
Biết nói gì ngoài nén hương cho nhau
Người nằm dưới biển sâu
Có gì lấp nỗi đau người ở lại ?!
Không còn nghe tiếng khóc
. . . mà làm sao khóc được
Khi nước mắt cạn rồi . . .
Oan nghiệt người cái nợ trùng khơi
Hay nợ đời cơm áo
Tôi trách người hay trách cơn bão
. . . trách tôi nhiều lúc lạnh lòng
. . . hay trách đời vô tâm ???
Chúng ta đều đáng trách . . .
Trắng phận người
. . . trắng nước mắt
. . . trắng vành tang
Biển trắng . . .
Người bây giờ vô ưu
Chỉ còn chúng tôi
. . . người nợ người ở lại
Đối diện với chính lương tâm mình
Đớn dau và tự hỏi:
Tại sao điều đó đã xảy ra
Tại sao không làm cho điều đó đừng xảy ra ???
Biển một màu . . .
. . . biển trắng
Đã đành – Nguyễn Thanh Tâm
Bài thơ... anh viết không đưa
Để em đứng dưới nắng mưa ngậm ngùi
Câu yêu... anh nói cho vui
Để em bao nỗi bùi ngùi, xót xa
Trách làm chi... chuyện đã qua
Cái còn, cái mất... chỉ là khói sương
Nghĩ rằng... giận để mà thương
Ngờ đâu... anh lại... chung đường người ta???
Đã đành... nay đã chia xa
Đã đành... mãi mãi... chẳng là của nhau
Đã đành... vẫn nói một câu:
Yêu anh...
yêu cả...
khi đau đớn lòng
CÓ MỘT THỜI TA ĐÃ SAY MÊ – Quang Ngọc
"Hãy giữ lấy người mình yêu anh ạ
Hạnh phúc thật gần đừng để tuột khỏi tay"
Tôi đọc lời em qua dòng tin nhắn
Hà Nội bụi nhiều nên mắt cay cay
Năm năm xa nhau chỉ một phút này
Tôi cảm giác như mình có lỗi
Và nuối tiếc ngày xưa nông nổi
Nắm tay em rồi lại vội vã buông ra
Em bây giờ là của người ta
Tôi cũng không còn là tôi thuở trước
Chúng mình leo ngược đường con dốc
Lúc ngoái đầu mỗi đứa một bên
Ở ngoài đời như hai kẻ không duyên
Em đến tôi đi bao lần rồi như thế
Chỉ những câu thơ xưa vẫn thầm thì kể
Có một thời ta đã say mê...
Giải ba
BA ƠI! –
Nguyễn Hữu Hiệp
Câu thơ ba viết ngày xưa
Cho con lần đầu biết khóc
Mồ hôi cuối chiều mệt nhọc
Tan vào giây phút quanh nôi
Ngày con đến lớp, ba vui
Điểm mười đem về khoe mẹ
Mặt trời nép mình nghe kể
Ba cười dịu mát cành non
Thả ngàn khe khẽ nụ hôn
Quyện trong giấc hồng con ngủ
Miệt vườn vài bông chớm nụ
Ba ươm lên dáng xuân ngời
Yêu con, ba mãi vậy thôi
Lắng nghe, mỉm cười, lam lũ
Tóc sương nối vần thơ cũ
Thắm trên mỗi trang sách rồi
Con sẽ gắng hoài ba ơi!
Như lời ba mong mỏi thế
Mai này chân trời góc bể
Thêm hương hạnh phúc cho đời
Nha Trang, 7/07
Bông hồng thủy tinh - Che Guevara
Tôi không tặng em hoa hồng thật
Như những tình nhân khác
Bởi đóa hồng tươi thắm
Sẽ úa tàn cùng với thời gian
Tình yêu tôi tình gió bể mênh mang
Nét phong trần chứa bao điều ước vọng
Trái tim yêu luôn thở dồn nhịp sống
Trao tặng em một cánh thắm hoa hồng
Không nhạt phai, héo úa, lụi tàn
Như một thuở ngỡ yêu em mãi mãi
Xin em giữ trên đôi tay mềm mại
Bông hồng thủy tinh
Như giữ một chân tình
...
Sợ thời gian sẽ kéo tôi trở lại với chính mình
Nét vô tâm pha lẫn vẻ phong trần
Cùng tất cả những gì tôi vốn có
Vẫn biết mối tình thủy tinh là dễ vỡ
Nên tôi sợ
Trong cuộc đời này tôi phải sống thiếu em
...
Tôi trở về tìm lại những dịu êm
Những dấu yêu xưa
Những nhạt nhòa mưa nắng
Những con đường giờ đây thôi đã vắng
Bước em qua
Dệt thương nhớ vô vàn
Và cùng với thời gian
Tôi biết
Kỷ niệm xưa em vẫn còn tha thiết
Bông hồng thủy tinh
Sau bao năm tháng vẫn vẹn nguyên
Duy chỉ trái tim em
Tôi đánh vỡ
...
Nhạt
Những bài thơ của em như nỗi nhớ trổ hoa
Sao anh không trở về
Cúi nhặt
Để mùi hương bây giờ bay mất.
Em yêu anh mà không nói được
Tháng Sáu chiều nào cũng mưa...
Ơi nỗi buồn mang tên anh
Dừng chân quán cũ nghe bản tình ca cũ
Chiều nghiêng xuống vai từng cánh hoa, từng cánh
hoa tàn.
Này trái tim đa mang
Nỗi nhớ có nặng lắm không
Sao em bật khóc?
Đi qua bao tháng năm vẫn thấy mình xa lạ.
Ngày hôm qua, ngày hôm qua đã khép dịu dàng.
Nhẹ nhàng một cánh hoa trôi
Chiều mưa tháng Sáu sắp đi xa rồi.
Em yêu anh mà anh đâu biết...
“Lục bát tôi về”
“Theo câu lục bát tôi về
Trả sông con sóng trả đê cánh diều
Thương đồng đất mẹ bao nhiêu
Chưa qua cơn lũ đã chiều heo may
Xước chân vết cỏ gai dầy
Em cầm nắng đẩy chiều gầy bóng tôi
Ngày xưa đã có một thời
Đuổi nhau cùng chạy ngút nguôi gió đồng
Lúa thì con gái trổ đòng
Í ơi em chạy vào trong câu hò
Những đêm trăng tỏ trăng mơ
Quắt quay tôi mấy bài thơ trữ tình
Những đêm xem hát sân đình
Trong lòng ai “lé” mắt nhìn trăng non
Đường làng dấu cát chân thon
Nắng mưa em bước nhịp mòn thời gian
Đồng chiều vướng víu cỏ hoang
Gặp nhau cứ ngỡ vừa sang Thôn Đoài
Ngày xưa hoa huệ, hoa nhài
Chân bùn em lội dọc bài thơ anh”.
Về ngang bờ bãi sông Hồng
Lắng nghe ngọn gió đèo bòng cơn mưa
Bao giờ cho tới ngày xưa?
Chân chim chạy dọc buổi trưa nắng vàng...
Trời xanh ngoài cánh cổng làng
Lần theo những tiếng mơ màng... Tôi đi...
Cánh đồng cỏ dại. Rồi khi,
Giật mình! Được - mất... Có gì? Tôi ơi...
Bãi ngô của tuổi lên mười
Tre xanh xanh vẫn ạ ời tiếng ru
Mẹ cười như nắng mùa thu
Sông ôm ấp, vỗ về như thuở nào...
Lặng nhìn mà ngỡ chiêm bao
Bỗng dưng trời trút mưa rào vào đêm
Sông duềnh lên! Sóng duềnh lên!
Trăng trượt chân ngã nhoài bên mạn thuyền...
Tuổi thơ - nhặt lá xếp thuyền
Tuổi thơ - đánh chắt chơi chuyền... Tuổi thơ,
Bao giờ cho đến ngày xưa
Bao giờ trở lại... ngày chưa biết gì?...
Hết mùa hạt khế còn thơm
Dài con mắt nhớ gió lườm vàng xưa
Sẻ nâu trộm nắng giữa trưa
Hót lên một tiếng nghe thừa đắng cay!
Xòe tay, ừ... trắng bàn tay
Chút tàn ấm cũ cũng bay mất rồi
Em cười... vui đến lẻ loi
Đăm chiêu khế chín nghiêng soi nỗi buồn.
Chát lòng những cái nhìn suông;
Con tim trăm nẻo mình tường được đâu!
Lẽ đời nặng - nhẹ, nông – sâu
Chỉ em thật dạ cắm đầu mà yêu.
Từ anh bão đổ đã nhiều
Và em dông gió liêu xiêu nỗi niềm...
Thiệt thòi đèn đã lụn tim
Chút tàn hạt cũ vận tìm... vô ngôn...
... Tóc người ủ khói dài hơn
Bời bời gió thổi cho hờn lặn sâu.
AN ĐÀ (TP.HCM - giải 3)
Tiếng chim đơn độc
Vọng vào thinh không. (Phạm Quốc Duẩn - Hà Nội)
Lá thu dưới đất
Mòn chân ai. (Lê Thị Thanh Tâm - Hà Nội)
Trắng bãi bờ
Đại dương mất máu. (Đỗ Thượng Thế - Đà Nẵng)
Đồng dao yêu – Nguyễn Phương Thoa
Này lộn cầu vồng
Nước trong nước chảy
Anh vừa Mười Bảy
Em tròn Mười Ba
Vừa mới hôm qua
Em còn đang giận
Hôm nay nắng ấm
Anh ngồi dỗ em
Chí chí chành chành
"Làm lành nghe bé!"
"Anh này hay thế
Ai thèm giận đâu"
"Không giận thì mau
Chơi trò rồng rắn"
"Thầy lang đi vắng
Chơi trò khác đi"
Gi gỉ gì gi
"Trò gì hả bé?"
"Kéo cưa lừa xẻ"
"Anh khỏe hơn em"
"Đừng có mà quên
Em còn rất trẻ"
"Ừ thì chơi nhé!"
Kéo xẻ kéo cưa
"Này đấy, em thua"
Tỉ ti ngồi khóc
Dỗ hoài chẳng được
Anh ngồi lặng thinh
"Em bắt đền anh
Phải nhường em chứ"
"Đền gì em Ngố
Bánh Tét được không?"
Em xòe tay xin
Anh đùa "òa ập"
Tay em úp sấp
"Chẳng thèm nữa đâu"
"Ừ thôi , cô dâu"
"Đừng đùa như thế"
"Anh là chú rể
Anh tuyển vợ này"
"Kệ anh, ơ hay
Em về chơi chắt"
Dải danh dải dắt
"Anh nhặt được em"
"Đã nói không quen
Về đi, em đuổi"
"Thôi đừng giận dỗi"
Anh ngồi lê la
"Mặc kệ người ta
Mắc gì mà nói"
"Ừ thôi...anh đợi
Giận rồi...đến thương"
Ẩm ẩm ương ương
Như trò con nít
Giận hờn thoáng chốc
Cho ngày buồn, vui.
Nghề Thẩm phán
Phan Đức Lộc
Con vẫn chọn nghề Thẩm phán như cha
Dẫu trước mắt con còn nhiều con
đường khác
Cả cuộc đời, cha đứng lên đấu tranh
cái ác
Giành lại cho nhân dân lẽ phải, công
bằng.
Chọn nghề này, con phải ngay thẳng,
hiên ngang
Bản lĩnh vững vàng, cái tâm sáng
tỏ
Không ngại hiểm nguy, chẳng màng
gian khổ
Đi đến tận cùng sự thật khách
quan.
Và ngày mai, con sẽ lên vị trí cầm
cân
Sai – đúng, trắng – đen mỏng manh
sợi chỉ
Nếu trái tim có bất đồng lý trí
Con phải làm sao để phân định rõ
ràng?
Bình tĩnh lắng nghe trong tâm thế
sẵn sàng
Phân tích vấn đề đa chiều, thấu
đáo
Bị hại một bên, một bên bị cáo
Ở giữa là con, cần tỉnh táo, công
tâm.
Một dấu chấm câu cũng không được
sai lầm
Mỗi phán quyết phải rạch ròi,
chắc chắn
Còn mãi khắc ghi những lời cha dặn
Trong nghề này, chẳng tồn tại “giá
như…”
“Phụng công, thủ pháp, chí công, vô
tư”
Ngọn đèn pháp luật soi đường, dẫn
lối
Hãy kiên cường vượt qua bóng tối
Vì nhân dân, luôn cống hiến hết
mình!
Nhiều đêm trắng con phải đắn đo cái
lý, cái tình
Đau đáu phận người sẩy chân lầm
lạc
Đời sông chảy xuôi, đời người xuôi
ngược
Vẫn tin những cái cúi đầu lặng
lẽ, ăn năn…
Con ơi, nghề Thẩm phán cha từng gắn
bó mấy chục năm
Bao lần tuyên án lòng đau như dao
cứa
Khi chứng kiến những giọt nước mắt
rơi bên vành móng ngựa
Những thân nhân nức nở, quại quằn…
Vâng cha ơi, con sẽ học cách trưởng
thành
Tiếp bước cha đi tìm công bằng và
lẽ phải
Nếu thời gian thêm một lần trở lại
Con vẫn chọn nghề Thẩm phán, cha
ơi!
Lỡ yêu
Nguyễn Quang Bình
Con đường sang mùa giông bão
Ngả nghiêng ngã rẽ cuộc đời
Em, bước chân người Thẩm phán
Nhọc nhằn sương trắng chơi vơi
Không con đường nào nguyên phẳng
Cuộc đời nào cũng gian nan
Em lỡ yêu nghề Thẩm phán
Yêu luôn gian khó gian khó nhọc nhằn
Buồn vui nhân gian nhiều lắm
Cô đơn đâu chỉ một người
Em lỡ chọn nghề Thẩm phán
Chọn luôn gian khổ ngược xuôi
Dấn thân tự cường công lý
Ngại chi ngang trái cuộc đời
Vượt lên muôn ngàn giông bão
Dẫu rằng gió áp muôn nơi
Em lỡ yêu nghề Thẩm phán
Không sợ gian khó trăm bề
Không sợ cường quyền, vật chất
Không sợ đông buốt, nóng hè
Em lỡ yêu nghề Thẩm phán
Yêu như trời đất vào xuân
Như mặt trời hồng buổi sớm
Nắng lên cuộc sống trong ngần!
Ngã ba có một ngôi đình
Cô đơn mà chẳng biết mình cô đơn
Giếng làng người đã thưa hơn
Hai hàng sấu đá vô hồn trông theo
Gốc đa với một con diều
Chiều rơi chầm chậm chiều hiu hắt buồn...
Tôi vào thỉnh một tiếng chuông
Ngỡ như xa vắng khói hương ông bà...
Từ trong trầm tích bước ra
Ngỡ như... lại ngỡ như là... ngỡ như...
Bây giờ đang cuối mùa thu
Hoa cúc đã tạt sương mù, gió đông
Chợ làng cách một quãng sông
Ngã tư với một cánh đồng... là ba!
Bỏ làng, mười mấy năm xa
Tôi giờ về giữa ngã ba, một mình...
Ngã ba có một ngôi đình
Cô đơn mà chẳng biết mình cô đơn?
NGUYỄN LINH (Hà Nội - giải 2)
Du ca
Chiều Ai nhóm bếp
củi ngo
khói lam đan sợi
níu đò triền sông
người ngang dọc mùa
đi vòng
tìm về chim ngói,
cánh đồng reo ca.
Thương bờ cúc dại
quanh nhà
huây hoai hương rạ
len qua tuổi tình
hát khi ngồi với
bình minh
chuông chùa hòa
khúc yên bình từ tâm
hình như...tha
thiết trăng rằm
một lần thơ dại
được cầm tay em.
Sương khuya gầy ảo
dáng hiền
Mẹ cho vóc hạc
khắp miền lãng du
về gối đầu với mùa
thu
hoang vu còn ấm
lời ru nửa đời.
Quê ơi, khao khát
lở bồi
cắm sào cúi nhặt bóng tôi bên người
Nghìn năm lông ngỗng Mỵ Châu
Nghìn năm một mối tình đầu không phai.
Ngựa phi muôn dặm đường dài
Nỗi đau nhát kiếm, đền đài vụt tan.
Cổ Loa chuyện cũ ghi vàng
Trong veo giếng ngọc kêu oan với trời.
Nỏ thần trao giặc như chơi
Phận mình, vận nước trao người vì yêu.
Ngẩn ngơ đi giữa buổi chiều
Lắng nghe vó ngựa phi đều trong mây.
Nghìn năm lông ngỗng còn bay
Loa thành gò đống phơi bày ngổn ngang.
Khói liu diu cánh đồng làng
Trẻ chăn trâu nướng chiều vàng thành khoai.
Giải nhất
Hai màn hình điện thoại
Chiếu sáng hai mặt người.
Nhớ -
nguyenvanthanh (Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Huế giờ tím nhớ Tím thương
Em đi tím cả bốn phương nắng chiều.
Lá vàng Hỏi
Rụng bao nhiêu
Để tôi nối lá Thả diều Tìm em?
(Viết ở Huế 2006)
Tâm tư người Thẩm phán
Nguyễn Thị Nga
Có một điều luật dành riêng cho con
Khi con tròn bảy tuổi
Con sẽ chẳng cảm nhận được đủ đầy
Là quyền hay nỗi đau khi con được
hỏi:
Con ở cùng ai khi cha, mẹ không
cùng?
Chạm đôi mắt tròn trong veo rưng rưng
Người Thẩm phán thấy mình như có
lỗi
Phiên hòa giải không thành dẫu cạn
điều để nói
Cha, mẹ ngược đôi bờ, con – cầu nối
chơ vơ
Biết cuộc sống luôn tồn tại những
không chờ
Nhưng nói gì với con đây khi con mới
chỉ tròn bảy tuổi
Ừ cha mẹ nhân duyên không thể đi
cùng nhau đến cuối
Nhưng bảy tuổi tròn, con hiểu nổi
được sao
Trái tim người Thẩm phán nhói đau
Khi đôi mắt con rưng rưng ngập đầy
bối rối
Khi nét chữ chưa tròn nhòe trong
giọt nước rơi nóng hổi
Bảy tuổi thơ ngây nhưng biết nỗi
chia lìa
Người Thẩm phán có một ước mong
cháy suốt dọc hành trình
Hòa giải thành níu gia đình qua ly
tán
Không được thế, mong con sống yêu
thương vượt qua ngày đau đớn
Đừng mãi nước mắt rơi làm ướt nụ
cười mình
Ước đường con đi cây lá vẫn tươi
xanh
Mong mẹ cha dẫu đôi bờ vẫn yêu con
như yêu nhau ngày cưới…
Để đường đời dẫu gặp khúc gập
ghềnh cản lối
Con đủ kiên cường tới được phía
bình minh./.
Đời lúa (Giải A)
Không màng ngôi ngự trị các loài hoa
Không ghen sắc, không tranh đua hương vị
Nhỏ nhoi thôi, trong màu quê dung dị
Quên sắc hương để lộng lẫy Hoa Người!
Mở lòng ra thơm đất thơm trời
Dệt áo xanh làm nền cho gió
Ngọn đòng lên đợi mùa trăng tỏ
Tận cùng thơm của vị ngọt ngào...
Không giành tên một loại hoa nào
Đêm sương giăng nằm mơ cùng cỏ dại
Dầm chân vào những gian lao đồng bãi
Muôn hạt trắng ngần từ thánh thót mồ hôi!
Thân hao gầy cho ruộng mật bờ xôi
Tháng tám ngày ba bắc cầu bờ giậu
Tự mình san đều đôi vỏ trấu
Gánh đời người đi qua bão giông!
Dương Phượng Toại
Anh có về Ba Chẽ với em không? (Giải B)
“Anh có về Ba Chẽ với em không?”
Nghe câu hát xốn xang đình làng Dạ
Dáng ai qua chợt như quen như lạ
Trời tháng tư xanh nỗi nhớ mênh mông.
Anh có về Ba Chẽ với em không?
Con phố nhỏ bên dòng sông lặng lẽ
Tóc em gội thơm hương mùa hoa dẻ
Chiếc cầu treo soi bóng nước êm đềm
Ta chia xa ngày ấy đã bao năm
Bóng thời gian qua bao nước nổi
Sông Ba Chẽ uốn mình quanh phố núi
Chảy về đâu ơi con nước xuôi dòng?
Bến Đầm Buôn - Cầu mới vắt ngang sông
Em gánh nước tóc vương làn sương sớm
Nhớ tiếng “Đò ơi!…”
vẳng xa vời vợi
Mái chèo khua thao thiết cả đôi bờ.
Ơi con sông! - Nước lớn mỗi mùa mưa
Những mảng bè xanh tre rừng Đông Bắc
Câu hát Then dìu dặt
Ru cả bốn mùa - nương sắn nương ngô…
Phố núi bây giờ - điện lưới giăng tơ
Hối hả ngược xuôi - ô tô, xe máy
Cô gái Thanh Y, tay cầm điện thoại
Khúc khích cười: Tin ai nhắn bằng thơ?
Anh có về Ba Chẽ tháng Tư
Nghe gió hát, khúc giao mùa rộn rã
Có cô giáo miền xuôi còn rất trẻ
Dậy các em thơ bằng cả tấm lòng.
Anh có về Ba Chẽ với em không?
Minh Đức
Mẹ ơi, quê mình giờ đã khác (Giải B)
Thương mẹ vội vàng “đi” sớm
Chiều đông hiu hắt màu mây
Chúng con một đàn nhỏ dại
Co ro áo mỏng, thân gầy.
Đưa mẹ về nơi cuối đất
Gập ghềnh nghiêng bánh xe tang
Những khuôn mặt người héo hắt
Sắt se hằn vết cơ hàn.
Ruộng sâu tay mẹ cày cấy
Đất cằn chai thối móng tay
Mẹ mơ phép thần kỳ diệu
Cho đời con được đổi thay...
Mẹ ơi! Quê mình đã khác
Không phải phép màu thần tiên!
Ruộng đồng quanh năm xanh tốt
Hết ngô, lúa trải xanh liền.
Đồi hoang đã thành nhà máy
Khói trắng hoà vào trời mây
Thênh thang đường quê rộng mở
Hàng đi xuôi ngược đêm ngày.
Các cháu của bà đã lớn
Đứa là doanh nhân, công nhân
Đứa là kỹ sư, cô giáo...
Con vui, thương mẹ ngàn lần!
Mỗi ngày quê hương đổi khác
Mùa Thu rực đỏ bóng cờ
Cuộc đời đã sang trang mới
Ước chi mẹ sống đến giờ!
Nguyễn Thu Mát
No comments:
Post a Comment