Thursday, February 25, 2021

Hồ Lệ Trạch

 

Tình Rồi Như Gió

Sự bé bỏng của lương tâm con người trước bao thúc giục gọi mời
ai chứng nhận cho em thánh thiện khi quá khứ hiện về lúc chênh vênh một bờ vực tình kia.
Cơn gió mùa đông nỗi xao xác mùa thu em mòn gót qua bao lần tàn úa
chút ấm nào có đủ dìu em đi khi đã lạnh chân đời.
Qua một lần đỗ vỡ khép lại bao ước mơ muộn màng..những tưởng gió rồi lặng
lúc trở về với chút mảnh tình tan.
Thì thôi, ta cũng chỉ là bụi vướng chân người trong mỗi độ ra đi.
Đành vậy, dư âm xưa chối bỏ làm gì.
Đến một lần ta có nỗi đau, xa một thưở tình già thêm bao tuổi thì cứ để lời thề non hẹn suối trôi xuôi đi như câu chuyện tình buồn.
Một ngàn năm ta rồi như cỏ, tình rồi như gió
quá khứ tương lai rồi cũng bọt bèo khi giữa đời đánh lạc mắt nhìn theo.. 

Tạp khúc

Dang dở như một lần em đến, một lần tôi đi, như chuyện áo cơm quấn đời vào những giấc mơ không đích thực.
Làm sao đánh thức một ngàn năm để dìu em đi trên đời này mà không cần nước mắt.

Sự vỡ vụn của trái tim, hoang phế của tâm hồn, có chăng em hơn một lần ta cố tình quên đi để tự thăng hoa cho mình thành kỳ tích.
Thì cứ là lá mùa thu, là mây mùa đông, là đêm thánh thiện tâm hồn ta gạt ra khỏi mình bao mưu toan vặt vãnh.
Đi và đến. Điểm hẹn nào đích thực để ta không thấy mình phản bội, để không thấy tình yêu ngàn lần không đổi.
Đừng gom những tạp nham ở đời như các vì sao cứ sợ đêm kia xô ngã, thì vẫn là ta dù rất thường tình, không trang phục bao giấc mơ hoang tưởng.

Nửa còn nửa mất

Chẳng lẽ nào ta gởi lại nơi đây
Một nửa mất một nửa còn dang dở
Thôi thì cứ để cuộc đời đi qua hơi thở
Nhấp chén rượu rồi ai mà chưa từng nghiêng ngửa một lần say

Đi qua những tháng năm này

Đi qua chiến tranh
Anh đánh mất một thời thơ ấu
Đánh mất niềm vui của em
Đánh mất những trò chơi ảo tưởng

Góc lạc mùa trăm hướng
Ta lạc vào áo cơm
Ai đánh mất ai trong thiếu thốn âm thầm

Những bước chân rơi vào cõi vô tâm
Kỳ tích nằm im không tiếng gọi
Ai gạt ra ngoài câu nói Lời hẹn ban đầu


Em có phải là em của tôi
Tôi có phải là tôi của em lần đầu gặp gỡ
Hay tất cả dạt xô ngoài nỗi nhớ
Khi trái tim mọc gai ở chặng đường này

Muộn rồi em giờ nhìn lại trên tay
Cũng chỉ còn dở dang, vỡ vụn
Vĩnh cửu bỏ ta đi, vĩnh cửu sợ hệ luỵ
Sống với kẻ bất tài

Chúng ta đã kể cuộc đời quá vội nhạt phai
Mà khát vọng chỉ là ước mơ hão...

Hát ru

Giờ còn lại những cơn mưa
Ta ru ta với lời thưa vắng này
Em qua mấy độ thơ ngây
Tình xa bao thuở mà gầy dáng xưa
Giờ còn lại sắc âm thừa
Ta ru là để tiễn đưa lời mình
Người đi qua những vô tình
Và ai qua những bóng hình vỡ tan
Nay ta ở lại trần gian
Nhắp thêm chút rượu cho tàn cuộc kia
Mai em tình dẫu chia lìa
Mang câu hát cũ ru bia mộ người

Em xưa

Em xưa theo tiếng nhạn
Bay về cõi trời xa
Ta xưa nghe tiếng thú
Rớt lại giữa giang hà

Tình xưa đôi cánh mỏng
Chở không trọn oan khiên
Gặp nhau mùa bão tố
Xa nhau mưa cuồng điên

Trái tim ta bé nhỏ
Không chứa hết nỗi sầu
Một đời ta nghèo khó
Chẳng ấm tình em đâu

Năm năm rồi mười năm
Ta qua cõi phù sinh
Ngổn ngang chuyện hư ảo
Em qua cõi phù sinh
Đã bao lần thay áo?

Bẽ bàng cánh nhạn xưa
Lạc loài tiếng thú cũ
Em xưa giờ thiếu phụ
Ta vẫn hoài gió mưa

Lỡ làng

Lỡ làng như một lời ru
Như mây người ấy bỏ thư đi rồi
Ai mang cát bụi từ trời
Gieo vào em để một đời buồn tênh
Tình xưa nào rớt bên thềm
Mắt xưa nào lại đen thêm một lần
Lỡ làng như một dấu chân
Ta hoang vu bước qua thân phận này
Thì thôi một chút gió bay
Ta về với nắng của ngày sắp tan...

Tiễn người về xứ biển

Đưa tiễn người qua một lần vui
Chắc biển chiều nay nhiều sóng lắm
Ta ở lại đón một đời lận đận
Nghe cô đơn như nhánh rong buồn

Chuyện cũ thì thôi như gió ấy
Đã không là biển sao đợi chờ
Đã không là biển thì đưa tiễn
Cho tan đường về những giấc mơ

Đưa tiễn người qua một lần vui
Nghe tình xưa vỗ cánh ngậm ngùi
Ngày mai ai gọi về biển nhớ
Khi sóng đời ta không dễ nguội...

Tự bạch

Sẽ còn gì sau buổi bể dâu kia
Môi mắt ấy gió mây nào về đậu?
Đời vô thường làm sao hiểu thấu
Em đợi chi cho khánh kiệt đời mình

Nỗi buồn bất chợt

Ta làm thơ cho ai?
Ta làm thơ cho người cô độc
Chiều nay mở cửa phòng mình vắng lạnh
Thơ cũng ra đi theo cơm áo nơi nào!

Thôi em, chuyện cũ

Về đây nghe lạ tiếng chim
Nghe ta mỏi gối đi tìm bâng quơ
Về đây đá phủ rêu mờ
Nghe hoang phế dựng trên bờ tình xưa
Thôi em chuyên cũ như mưa
Lạnh đời anh cũng đủ vừa xót xa
Thôi em trăng ấy đã già
Cho anh đứng lại giữa tà huy bay.

Mùa đông gởi lại

Em ra đi mùa đông còn gởi lại
Chim chóc biếng lười ngủ vùi trên cây
Ngày đến muộn như không muốn đến
Buồn lén vào hồn tôi đây

Gởi lại chi mùa đông khi chia xa
Cho cây lá đong đầy mưa với gió
Cho chóng phai một chút tình buổi nọ
Úa vàng lên vùng kỷ niệm thật gần

Tôi lạnh một ngày hay lạnh suốt trăm năm
Mà em gởi mùa đông ở lại
Ai gom giùm tôi những chiều trống trải
Khi cô đơn về ngủ chỗ tôi nằm

Chạm bóng hoàng hôn

Ai sống trên đời mà không chết
Vội vàng chi đem bán rẻ tâm hồn
Để khổ luỵ thành sầu đong không hết
Ngã ngựa rồi đời chạm bóng hoàng hôn

Như có như không

Tôi để tim mình cho ác quỷ rong chơi
Hoá thân thành tên đê hèn lần lữa
Ừ thì cuộc đời tôi gió bay một nửa
Một nửa là những chắp vá hững hờ như có như không

Biển của đời anh

Thôi em hãy cứ như là biển
Mênh mông đời anh những ước mơ
Thôi em hãy cứ như là sóng
Xô dạt tình anh buổi đợi chờ

Mùa đông cứ để đi qua cửa
Anh về nghe lại tiếng mưa xưa
Biển của đời anh không còn nữa
Thì sóng vỗ chi chút âm thừa

Xa tít rồi em ngày tháng ấy
Biển có ngờ đâu sóng đã già
Em có ngờ đâu ta tóc bạc
Khi về gặp lại ước mơ qua

Thà rằng

Thà rằng tôi đọc lại Kiều
Còn hơi ngồi viết trăm điều phù du
Thà rằng có một Nguyễn Du

Hơn thơ ngàn tập bay vù qua tim
Thà rằng cứ mãi lặng im
Còn hơn mỏi gối đi tìm bâng quơ
Thà rằng tôi chẳng làm thơ
Cho Nguyễn Du khỏi còn ngờ hậu sinh
Nghĩ đi nghĩ lại giật mình
Khuyển, Ưng hậu thế vô tình còn đây
 

Giấu

Tôi giấu đói nghèo sau lưng
Đến lớp giảng về sự giàu có của đất nước mình
Em giấu hiền hoà đằng sau mái tóc

Tìm đến lọc lừa đo cơm trước mặt
Bạn giấu sự thật dưới đáy tâm hồn
Viết những câu thơ tình cho các cô hàng xén
Mẹ giấu tuổi già dưới chiếc nón lá
Tảo tần đi sớm về khuya
Còn ai giấu trái tim
Dưới chiếc ghế đang ngồi!

Đoạn cuối

Trời kia đã sang mùa
Nắng vẫy gọi Chờ em bên ấy

Đừng để tháng năm xưa thức dậy
Bận rộn làm gì Chút hư thực mong manh
Hãy để gió ấy bay đi Những kỷ niệm xanh xao một thời
Tiếc nuối làm gì em Cho có trong nhau nỗi buồn
Anh có thể làm gì với đôi tay Của mùa đông lạnh giá
Làm sao dắt em đi Cho trọn một đời
Sẽ rất là phù phiếm Nếu tiếp nối
Gậm nhấm trái tim mình Chờ ngày hoá đá
Và em hãy ra đi Khi mùa kia réo gọi

Khúc tặng Hội An

Gió gọi cuối phương trời
Mùa đông về đâu đó
Riêng ta sa rối bời
Đời hiu hắt nỗi gió

Ba mươi năm tuổi nọ
Cay đắng chuyện tình người
Mùa thu về bỏ ngỏ
Mùa đông về rêu phong

Em qua con sông xưa
Có còn màu áo cũ
Có thương người rong ruổi
Có yêu người long đong

Đã hết thuở chờ mong
Mắt biếc tuổi mười lăm
Anh giờ xa mấy nẻo
Quê nhà em nhớ ai?

Đà Lạt và em

Hai mươi năm sau anh lại đến nơi này
Từ lúc đọc trang sách đầu về Đà Lạt
Khi anh đến thành phố dâng tiếng hát
Chiều chậm buồn sương phủ xuống hai vai

Anh đâu còn một thời con trai
Để dắt em đi quanh hồ Than Thở
Nhưng rồi có trong anh muôn ngàn nỗi nhớ
Khi xa em, xa thành phố sương mù

Con đường nào dẫn đến đồi Cù
Mà mây mênh mông mây hôn mặt cỏ
Cho anh được làm rừng thông nhớ gió
Đón mỗi mùa đông lạnh em sang

Mai mốt anh về với biển mênh mang
Em có theo không người con gái ấy
Chàng trai đồng bằng yêu em đến vậy
Lẽ nào hương ngọc lan em giữ riêng mình

Mai mốt anh về với những dòng kinh
Câu lý ngựa ô cất lên tiếng hát
Không đưa nàng về dinh anh đưa về ruộng đồng bát ngát
Cho biển nối rừng trong hạnh phúc trăm năm


Viết ở sông Ô Lắc

Con sông kia nước vẫn chảy về đâu
Mà năm tháng hiền hoà lặng lẽ
Mùa đông đi qua mùa hè đến khẽ
Vẫn âm thầm tải nặng phù sa

Đất dấu yêu từng sông rạch quê nhà
Ruộng đồng dấu yêu trong đôi mắt mẹ
Lúa tơ vàng chạy dài tít tắp
Dấu yêu sức người đổ từng giọt mồ hôi

Bạn bè tôi giờ đã đi xa rồi
Đứa phía Nam đứa chiến trường phía Bắc
Chiều nay tôi về trên sông Ô Lắc
Soi lại bóng mình sau những tháng năm xa

Cảm ơn dòng sông cho câu hát mặn mà
Nuôi tôi lớn lên bằng lời ru đó
Sông nước bãi bờ đồng kia ruộng nọ
Cho tôi một đời yêu khúc dân ca

Có phải dòng sông mang mặn phù sa
Cho em yên lòng đến trường mỗi sáng
Mùa nước lớn ròng hai bờ sâu cạn
Cho em thuỷ chung trong cuộc tình người

Mai tôi đi rồi sông chảy về đâu
Cho tôi mang theo trên đường ra trận
Như mang theo tình yêu em bất tận
Cho buổi trở về còn có những bến sông

Thư tình cô giáo trẻ

Khi tôi tìm em, em đã đi rồi
Giàn bông giấy trước nhà vẫn nở
Con đường xưa của một thời trăn trở
Đã vắng bóng em rồi tôi vẫn không hay

Cầm lá thư mực tím trên tay
Tôi biết em về vùng xa xôi lắm
Mảnh đất vùng sâu là đâu em nhỉ
Sao bỗng nghe sâu nặng nghĩa tình

Có phải chính em không hiểu lòng mình
Khi dò bảng phân công biết về nơi ấy
Bóng trẻ thơ hiện lên trang giấy
Chờ em về gieo hết chữ đầu đời

Có phải thư em viết chẳng thành lời
Khi tôi kể nghe mà lòng xao xuyến
Chuyện học trò vùng sâu đến lớp
Phải qua bao cầu phải lội bao kinh

Thì có hề gì khi ánh đèn điện lung linh
Xa con đường tình tự
Khi học trò em còn đang khát chữ
Trông em như trời hạn trông mưa

Thì sá gì cái nắng ban trưa
Hắt vào má em mỗi lần đến lớp
Lòng cô giáo xoè ra như một tầng cây rợp
Che cho các em bóng mát cuộc đời

Có gì đâu là lạ anh ơi
Khi một năm rồi em không về thị xã
Dù có lúc cũng thèm một ly sữa đá
Thèm một chiều dạo phố rong chơi

Vì nơi đây đất đã bén hơi
Gió quấn quít hát thay lời tâm sự
À ơi... học trò còn đang khát chữ
Cô giáo nhớ nhà cô giáo chẳng về đâu

Ơi câu hát sao mà nghe nặng nghĩa sâu
Như câu hát mẹ ru em ngày ấy
Con đường đó với căn nhà có giàn bông giấy
Em đã đi xa cho hạnh phúc về gần

Và vùng sâu mai sau sẽ đẹp vô ngần
Có tấm lòng em người đi dạy trẻ
Và những con chim non đậu trên tay em nhè nhẹ
Sẽ cho đất nước này mãi mãi mùa xuân

Cảm xúc ở một vùng sâu

Tôi về đây đã mấy năm rồi
Cuộc sống bình thường ngày ngày đến lớp
Ngôi trường vùng sâu không làm tôi choáng ngợp
Nên chẳng bồn chồn mỗi bước chân đi

Ánh đèn dầu đâu xoá được cái nhìn sân si
Tôi so đo thiệt hơn mỗi lần về thành phố
Trái tim rung nhịp sầu đau khổ
Bỗng bùng lên muốn chạy khỏi nơi này

Mấy năm rồi sau tôi không hay
Dù mỗi năm vẫn đi trên sân trường ấy
Mấy năm rồi sao tôi không thấy
Dù mỗi ngày hai lần bưng chén cơm ăn

Nhưng sáng hôm nay lòng rất bình minh
Tôi lại về ngôi trường cũ
Như con chim xa bay về đoàn tụ
Có tiếng các em kể chuyện thì thầm...

Ngôi trường này những năm chiến tranh
Có cô giáo trẻ
Thương học trò như lòng thương của mẹ
Khi bom đạn quân thù
Đốt cháy mái trường xưa
Cô giáo đào hầm lánh đạn tránh mưa
Dạy cho các em bài ca giữ nước
Biết yêu đất mẹ có những anh hùng
Có vua Hùng và Lê Lợi, Quang Trung
Một sáng mai kia Giặc thù kéo đến

Giết cô giáo các em ở giữa sân trường này
Khi bụi phấn còn bám trắng đôi tay...

Các em ơi sao không kể tôi nghe
Cách đây mấy năm về trước
Để thấy được những gì mơ ước
Những gì so đo tính toán hẹp hòi
Chỉ là những gì ích kỷ riêng tây
Khi ở chính nơi đây
Máu người xưa đổ xuống
Cho tôi đứng cao trên bục giảng này
Không phải phập phồng giữa súng đạn vây

Như sáng hôm nay tôi lại về đây
Đôi mắt các em nhìn sao tha thiết quá
Không. Các em ơi trường còn che vách lá
Nhưng lòng tôi đã ấm vô cùng
Như hàng cây kia trông rất đỗi bao dung
Cho tôi lời giảng nồng nàn chân thật
Như máu người xưa thấm vào trong đất

Cho tôi tìm ra ý nghĩa cuộc đời
Biết yêu sân trường các em vui chơi
Biết quý một giờ đứng trên bục giảng
Như lòng hôm nay dịu sáng ánh sáng
Có trong hơi thở này hương đất bùng sâu

Gặp bạn thơ cũ trên vùng đất mới

Soi cuộc đời em vào những chiếc gương buồn
Đêm giãy chết quay cuồng trong mộng mị
Ừ thế làm thơ hẳn là thi sĩ
Bên áo cơm mưa gió cuộc đời

Có khi nào em nghĩ em ơi
Nơi em đến là đồng khô nắng gắt
Trời thành phố xanh màu xanh trong mắt
Và mộng mơ quấn chặt trái tim mình

Không thể viết gì hơn là những cuộc tình
Dưới ánh đèn lập loè màu khêu gợi
Thành phố nuôi em lớn lên bằng mong đợi
Bên môi má đỏ hồng là những phấn hương

Có bao giờ em nghĩ đến ruộng nương
Nơi con cò bay la bay lả
Lớn lên và em đi giữa lòng phố xá
Đâu thấy được ánh trăng soi xuống ruộng vàng

Những buổi ra đồng trời nắng chang chang
Nắng quái ác và da em đen sạm
Gặp nhau nơi nầy cho lòng đa cảm
Có vườn rau xanh mượt vuốt tay người

Vùng đất mới gặp nhau em nở nụ cười
(Nụ cười sao mà tươi quá đỗi)
Nghìn bài thơ xưa như cơn gió thổi
Bay đi những trang giấy hững hờ

Và bây giờ em vẫn làm thơ
Nhưng đâu phải rung tim theo môi hồng ẻm lả
Giọt mồ hôi rơi trên luống mạ
Lúa sẽ lên và thơ em, thơ em

Theo em về cuối phố

Mùa xuân theo em về cuối phố
Mang theo chút lạnh đầu năm
Con gió lén qua cửa sổ
Gọi anh những tiếng âm thầm

Có mùa đông còn gởi lại giọt mưa
Rắc lên tóc đôi tình nhân qua phố
Đêm dài ra theo sao trời tít tắp
Hạnh phúc dài ra trong mỗi đời người

Anh tặng gì cho em khi thêm một tuổi
Thêm một lần được nói chuyện trăm năm
Thôi tặng em nụ thầm xuân vừa nở
Và đời anh với chút mộng xa xăm

Mùa xuân theo em về cuối phố
Gởi lại anh chút nắng hanh vàng
Đã đến hẹn chưa em sao câu lí kia gõ nhịp
Đưa nàng về cho kịp đón xuân sang

Câu hát một đời cho ai đa mang
Để thơ dại anh đợi chờ hết tuổi
Mùa xuân qua bao giờ trở lại
Cuối phố theo em về chỉ riêng trái tim anh

Với Vạn Lý Trường Thành

Có phải ta là hảo hán
Mà chiều nay lại ghé trường thành
Đất đá hai ngàn năm chưa bao giờ ráo lệ
Ta đứng bên kỳ vĩ con người hay bên vạn hồn
Phiêu dạt vây quanh

Với Buôn Mê Thuột

Một lần ta đến cùng em
Mùa đông rớt lại bên thềm rong rêu
Đi qua bao suối cùng đèo
Gặp em rồi cũng gieo neo nỗi buồn.

Có chăng trong bước muôn trùng
Ta – em hai kẻ riêng chung ai ngờ
Thì đem rượu rót vào thơ
Tựa theo dáng núi đợi giờ phục sinh.

Trong nỗi tình cờ

Tình yêu thành nỗi tuyệt vọng
Em đi và gió đi theo
Tình yêu cho anh lận đận
Như sương rơi cuối chân đèo.

Một mai đời tàn giấc mộng
Em về qua nẻo tình xưa
Có ai làm hình bóng cũ
Cho anh gieo nỗi nhớ thừa.

Không còn mong đợi khi xa
Không còn buồn trông khi vắng
Tình rồi như ly rượu đắng
Nhắp môi cũng đủ say nhoà.

Không ai chờ ai đón ai
Tình yêu một thời hờn tủi
Quá khứ âm thầm tàn lụi
Kỉ niệm rơi rớt ơ hờ.

Còn ta trong nỗi tình cờ
Nằm nghe bão rớt vây quanh
Còn em cất bước không ngờ
Dạt xô tình cũ qua nhanh...

Trăm năm là đâu

Cuộc đời hờ hững anh, anh không tin thế
Nhưng khi em ra đi trái đất bỗng hẹp vô cùng
Anh giấu nỗi nhớ nơi này nơi kia lại hiện
Và lòng anh thành cõi mông lung.

Đi qua mùa đông biết mấy lần buồn
Đi qua tình em biết bao lần giông bão
Mà sông chập chùng cho người rơi áo
Kỉ niệm rơi vào chốn mù tăm.

Anh biết mùa thu rồi cũng xa xăm
Nhặt chi chút lá vàng vương vãi
Gởi chi chút buồn anh ở lại
Cho mong manh những sợi tình rời.

Trở về với anh bao đêm chơi vơi
Bao đón đợi không bao giờ có thật
Trăm năm là đâu ngàn năm là đâu
Khi trong anh tình đã gõ nhịp sầu.

Thơ viết sau một ngày quá mệt mỏi

Xa nhau thật rồi Không còn nữa
Buồn làm chi em Bởi tình yêu đôi ta chỉ là một nửa
Nên siết chặt trong nhau vẫn nghe gió thì thào
Nên tình yêu đôi ta là những cơn chiêm bao
Em thức dậy ướt đầm nước mắt
Bởi tình yêu đôi ta là từng chiều tím ngắt
Anh một mình đi giữa hư không
Ai bảo yêu suối sẽ hoá thành sông
Khi cuộc sống cứ như là chiếc máy...

Thì đến với nhau này những bước chân
Yêu nhau thì đến Thích nhau thì chiều
Có gì đâu mà toan tính bao điều
Cuộc đời này mong manh lắm
Tình yêu kia mong manh lắm
Anh ngồi viết câu thơ như một kẻ không hồn
Trong những ngày xa em
Sau một ngày với quá nhiều mệt mỏi
Trong cuộc mưu sinh.

Thượng đế ơi thượng đế
Người đến rồi đi để lại thế gian này ngổn ngang trăm mối
Sinh ra làm người Hữu hạn hay vô hạn
Có nghĩa hay vô nghĩa Để rồi biến đi ở xứ sở nào.

Thì cứ đọc cho vui Bài thơ anh viết
Của một người đã chớm tuổi già nua
Những được mất hơn thua Trong đời anh đã có
Chỉ còn tình yêu nọ Với nỗi nhớ này
Cũng đủ cưu mang anh hết một ngày
Cũng đủ cho anh đi trọn một đời...

Thơ viết khi rời Paris

Nói lời chia tay Như đoạn cuối một cuộc tình
Khi tôi không còn là tôi Và em nữa...
Những chiều nghiêng nghiêng góc phố Ai đón đợi ai
Những sáng lo toan đời thường Ai về với ai.
Xa một lần hay muôn thuở Mà dòng sông Seine nức nở
Gió trong vườn Luxembourg tràn dâng nỗi nhớ
Tôi biết mình đã già Già lắm rồi em
Năm tháng xa xôi Gom không đủ lời tự tình muốn tỏ.
Thì gió cứ mãi là gió Em cứ mãi là em
Như cô đơn Cứ mãi là tôi trên đường về phía trước.
Những dòng đời xuôi ngược Gặp gỡ chia xa
Dấu chân in mấy nẻo Rong rêu rồi cũng xoá nhoà.

Phôi pha

Gởi lại tôi một chút hương
Rồi em theo với con đường thật xa
Ấu thơ bỏ lại quê nhà
Tình yêu bỏ lại giữa sa mạc này

Biết rằng như gió như mây
Đã xa, xa lắm những ngày xa xôi
Bước chân đã lạc nẻo rồi
Thì mơ mộng với phôi pha làm gì

Cuộc đời là một chuyến đi
Lui về ngày cũ có khi thêm buồn

Pha phôi

Gởi lại tôi một chút hương
Rồi em theo với con đường thật xa
Ấu thơ bỏ lại quê nhà
Tình yêu bỏ lại giữa sa mạc này

Biết rằng như gió như mây
Đã xa, xa lắm những ngày xa xôi
Bước chân đã lạc nẻo rồi
Thì mơ mộng với pha phôi làm gì

Cuộc đời là một chuyến đi
Lui về ngày cũ có khi thêm buồn.

Đôi bờ thế kỷ

Em về với người
Tôi về với tôi
Tình rồi xa xôi...

Một ngàn năm đến
Một ngàn năm đi
Thôi buồn làm chi
Ta là hạt bụi
Như có như không
Thì chút tình kia
Rồi cũng tang bồng.

Em về với người
Tôi về với ai
Mà dáng hình hài
Theo nhau kiếp kiếp
Mộng kia trùng điệp
Lạc nẻo phù vân.

Thôi về đi nhé
Đời không đủ rộng
Cho tình kia theo
Lòng không đủ rộng
Yêu cũng bọt bèo.

Trăm năm rồi đến
Trăm năm rồi đi
Đôi bờ thế kỷ
Có tình mây mù
Có ta làm gió
Ru đời phù du...

Bao năm ta sống

Bao năm ta sống ở Sài Gòn
Phố chợ đã mờ đôi mắt xanh
Từng sáng nỗi trôi đời cơm áo
Từng chiều chếnh choáng rượu vờn quanh
Công danh sự nghiệp rồi ra thế
Cũng nhẹ như là khói mong manh
Năm tháng đời người rồi ra thế
Cũng vội như là gió qua nhanh

Đi về đôi ngã đời rộng hẹp
Ta kẻ phù du xác thân này
Một nửa ơ hờ một nửa khép
Ta làm cát bụi để rồi bay

Bao năm ta sống ở Sài Gòn
Hồn phiêu bạc bỗng trở nên chật chội
Chí lấp sông đã khép vào ngõ tối
Ta là ta mà xa lạ vô cùng
Ta là ta rượu đời chưa uống cạn
Đã say mềm với những chén riêng chung

 

 

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...