Tuesday, March 2, 2021

Ngã Du Tử

 

Cỏ Gọi Mùa Trăng

Cọng cỏ mượt gọi mùa trăng thức giấc
Áo tiểu thư vừa lấm chút bụi đường
Đã khó chịu với đất bùn vương vít
Nên ngại ngần cọng cỏ đẩm mưa sương
Cậu ấm, cô chiêu mong cả đời nhung gấm,
Thảm cỏ mềm êm ái những thường dân
Dẫu ái ngại cuộc đời mênh mông lắm
Cỏ thiên thu cùng sự sống dân lành
Ai ráo hoảnh với lòng thành cỏ biếc!?
Mãi vô tình cay cú với lầm than
Khi chợt hiểu có mùa trăng thức gọi
Là nhân gian thêm màu sắc dị thường
Vàng con mắt với cỏ cây lau lách
Đầy ưu tư trước sức sống diệu kỳ
Thương tăm tối nơi vùng hoang lạnh lẽo
Trăng bạc ngàn rọi từng lối người đi
Ôi đất nước những mùa trăng héo úa
Nụ cười em, giấu kín phía bên trời
Tiếng rên vọng từ nghìn trùng dội lại
Thôi thúc từng thảm cỏ mượt trùng khơi

Dáng Thời Gian

Sâu đo từng bước nhỏ
Cũng hết đoạn đường dài
Là xanh tươi thảm cỏ
Để mát bàn chân ai

Tiếng kêu trong khuya vắng
Xé toạc bóng đêm dày
Tia nắng hồng vừa chớm
Bắt đầu một ban mai

Đi ngang đời đã xế
Bóng ngày xuyên qua vai
Tiếng ưu phiền âm ỉ
Cháy lên ở chốn nầy

Giọt chiều rơi thoi thóp
Đọng cuối ngày đâu đây
Nghe ra từ bóng tối
Bao nổi ân hận đầy

Mỗi con người lầm lũi
Sớm chiều có ai hay
Ngồi đếm mùa xuân đến
Đau từng đầu đốt tay

Hong thời gian lành lạnh
Mặc thế tình còn say
Trời tự do xanh ngát
Có cánh diều tung bay

Về ngang qua làng cũ
Niềm vui đậu trên tay
Tiếng cươi em bật dậy
Vá nổi buồn lâu nay

Đời còn xuôi còn ngược
Nhà ai vui sum vầy
Hóa thân thành yêu mến
Tưới lên đời ngất ngây

Đợi

Tôi chờ đợi cảnh đất trời thay đổi
như sắc hoa về tô thắm mùa xuân
ngày dân tôi rộn rã tưng bừng
giục mùa mới ngang qua từng ô cửa

tôi sẽ đứng phía trần gian một nửa
còn nửa kia cho cả riêng Em
máu thịt rần vút cánh những đàn chim
bay tứ hướng mở cửa lòng dân tộc

kìa nhật nguyệt cũng tưng bừng mở hội
từ đồi khô sẽ bật dậy mầm xanh
nước suối nguồn cũng réo rắc âm thanh
từng đồng bãi hồn nhiên mùa thơ trẻ

ơi huyền dịu ánh mắt hiền của Mẹ
nụ cười lung linh nỡ giữa vô cùng
áo quan san mới mẽ một màu chung
ngày khánh tiết gọi mùa vui tràn ngập
 

Dòng Sông Quê

Ngọt ngào dòng sông quê tôi
tưổi thơ vực dậy bên đồi quan san
nổi trôi giấu kỷ niệm vàng
chiều nay về lại lòng man mác lòng
trưa hè thắp gió dòng sông
lao xao biển lúa đòng đòng đưa hương
hoa cau thơm lựng sau vườn
ngày xưa thoang thoảng còn vương bây giờ
ngày đi hoa cỏ dại khờ
người về nước cũng cơ hồ hoan ca
lỏng tay đánh cược sơn hà
vẫn nghe trong máu âm ba một thời
trẻ trai xưa vọng trùng khơi
cổng ngày rộng mở tung trời cánh chim
chiều quê đồng vắng lặng im
hoàng hôn phủ, ồ! Ngụp chìm dòng sông
tiếng cười chìm nổi theo dòng
có ai biết nước con sông đi về?

Hành Hương Về Ký Ức

Người ta hành hương về đất thánh
tôi hành hương về ký ức quê mình

tháng bảy ngồi giữa lòng thành phố
nghĩ về em canh cánh nửa đời
em biền biệt khi mùa xuân đương nụ
áo thư sinh kịp vắt ngang trời

rồi từ đó loanh quanh nỗi nhớ
tôi một mình lóng ngóng lơ ngơ
đêm thấp thõm chìm sâu vào mộng mị
biết còn ai san sẻ một trời mơ

cũng từ đó hoang vu lòng thành phố
người lại qua nghi kỵ đến kinh hồn
ôi,chết lặng những tâm hồn rất trẻ
tìm đâu tiếng cười và nụ hôn

tiếng rên rĩ dưới vòm trời rất khẽ
sợ vô cùng rò rỉ những thở than
em có hiểu lõm trần gian nín thở
tội không em ngần ấy đến lầm than

chừng thơ trẻ cũng quên vì cơm áo
hiểu biết đâu đổi được bụng cồn cào
rồi bất chợt quê hương nghèo đến vậy
tuổi trẻ nào không ước vọng khát khao
...
tháng bảy vài mươi năm sau đó
giữa lòng thành phố vẫn cô đơn
em biền biệt khi mùa xuân đương nụ
tôi bây giờ tóc bạc nhiều hơn

Hoa Duyên

Mây nước quê người chân bước qua
một vùng xanh ngát đến xa xa
chiều nghiêng vóc ngọc đôi bờ gọi
mây trắng về đâu? chợt nhớ nhà

nhiệm mầu hoa nở bên bờ cỏ
thanh thản làm sao một đóa vàng
dìu dịu làn hương vương trước gió
dặt dè từng bước rất nhặt khoan

nhỡn nhơ bướm nhỏ dăm vòng lượn
mất hút vào không một dấu nhòa
sợi nắng cuối ngày giăng giăng lụa
đọng lại ân tình trên cánh hoa

ngẫn ngơ một đóa hiền như ngọc
khép nép bên đời đứng lặng yên
thỉnh thoảng đùa vui cùng gió nhẹ
tặng người tôi gọi đóa hoa DUYÊN

Hồn Nhiên Ta Gọi Mây Về

ngôn ngữ ngọt bùi múa rối
nghĩa nhân nhuộm trắng cả rừng
ta rẽ ngang đời một lối
yêu người rất mực bao dung

được thua làm sao nói hết
thôi về xếp lại niềm tin
lớp lớp vào hồn ủ kín
nữa mai hong lại mặt trời

trăng khuya nhạt màu thiên cổ
hồn nhiên ta gọi mây về
tội lắm bàn chân thổ mộ
lạc đường đi giữa trời mê

lương tri muôn đời bất tận
cớ sao yên lặng ngậm vành
ơi người chân thành lên tiếng
muôn phương hương nắng xây thành

giữa những trái tim dị dạng
nỗi đau lặng dấu bên lòng
mai sau rực màu chính ngữ
chân trời xóa sạch đường cong

Lại Nghĩ Về Quê Hương

Leo qua mãi con dốc sầu chưa mỏi
mảnh đất quê vật vả toát mồ hôi
lời sông núi nghìn năm về hỏi nhỏ
"bao giờ lòng dân tộc lên ngôi"

tiếng sóng vọng từ biển ĐÔNG dội lại
nước non ơi, văn hiến tự ngàn năm
thềm lục địa có bao giờ đến vậy*
trăng quê hương lớp lớp đọng ưu hờn

đôi mắt Mẹ khép hờ nhìn tủi nhục
dáng núi sông nhòa nhạt dưới trời xanh
đất nước ơi có trổ nhánh tươi cành
lòng dân Việt mơ một ngày sãi cánh

em có hiểu quê hương mình giàu đẹp
là rừng vàng biển bạc trong giáo khoa
ngày tôi lớn chưa một lần diện kiến
thương đàn em cứ học thuộc lời ca

có tiến bộ nhưng thực thà rất ít
là rắn con lại vẽ móng hóa rồng
quê hương mình chỉ có một mùa đông
dân trần trụi co ro thời thiếu áo?!

trên cao ấy người ta vung bừa bãi
dưới đất nầy dân tộc vẫn lầm than
thân tổ quốc tật nguyền vì cắt xén
những mảnh đời co rúm bước chân hoang

Lối Ta Về

Đưa mắt ngắm nhìn mây trời xanh ngát
Nghe trùng dương ca hát dậy núi rừng
Ngoảnh mặt lại trông về nơi cố quận
Niềm hân hoan tràn khắp nẻo quê hương

Cây lá cũng mừng vui mùa hội ngộ
Phía xa xa nhã nhạc rộn đường về
Con chim ngàn dang cánh dưới trời quê
Tiếng cười dội tứ bề vui trở lại

Đời có lúc cũng vạn lần thân ái
Vui lên em trẩy hội đoạn đường còn
hoa cỏ biếc cung nghinh đời rộn rã
lối ta về vàng trải bước chân son

Mùa Tự Do Bay

Tặng người muôn dặm

Dong ruổi một đời lạnh chốn nao,
nhà xưa còn nhớ buổi quay về
liềm trăng đã cứa vào thiên cổ
vàng võ từ bi (đẫm lệ thề)?

này anh, mai mốt ngày thay lá
cũng nhớ xanh như thuở ngang tàng
thiêng liêng nào giục đường chim cũ
từng tốp thiên di động cuối ngàn

thời đã sang mùa xanh tóc bay
trời Nam trở dạ giục giang hồ
này em, nếu vàng như như lá úa
nhìn mắt sông quê chọn lối về

và cứ thảo thơm như thuở cũ
non nhà sẽ xanh mộng nhân gian
qua từng ô cửa lòng dân tộc
mùa tự do bay khắp phố làng

Mười Năm

Em về áo tía tung bay
Chim reo góc phố vầng mây lén nhìn
Cội si già đứng lặng thinh
Chân vui với nhịp thanh bình loang xa
Phải đâu em khoác lụa là
Chân vang guốc nhỏ mắt ta sững sờ

Chiều nghiêng một thoáng xanh mơ
Mắt em mang cả hồn thơ ta về
Giọt thời gian gõ lê thê
Gọi em trong gió ươm thề mưa ngâu
Tim vang em bước qua cầu
Nửa mang tiếc nhớ nửa sầu cung mây

Mộng về thân xác trắng tay
Em vui phố mới đêm ngày nắng mưa
Tìm quên bên gốc si xưa
Dường như em guốc nhỏ vừa ngang qua
Mơ chiều một khúc tình ca
Tim xưa còn nhớ thiết tha thuở nào

Mười năm đếm bước tiêu dao
Mười năm ngồi nhớ chiều nào guốc vang
Mười năm nhắp ánh trăng vàng
Mười năm lưới nhớ còn đan tháng ngày

Quán Trên Đồi

Hoàng hôn lẫn khuất phía chân đồi
thong thả túi thơ cuộc rong chơi
hàng quán buồn thiu sao đến vậy?
dừng chân trăng viếng chỗ ta ngồi

phóng bút nhập thần viết mấy câu
trăm năm thanh thế phải cơ cầu
sao bằng chủ quán trên đồi vắng
đợi bạn tri âm để bạc đầu

rượu với người thơ hơn võng lọng
sá chi danh bạc cõi đời thường
yêu người hiểu được tình con chữ
ngày lên mai mốt sẽ còn vương

vương đạo một đời ôm ấp mãi
vui gì tục luỵ bóng trang đài
núi đồi thanh thản ngàn mây gió
hoa cỏ ngày đêm bện dấu giày

tạm biệt quán chiều trong tĩnh lặng
ta về xin nhặt chút bình yên
thắp lên hồn ngọc màu trăng lạ
nở rộ trong tâm nụ cười hiền

Quê Hương Và Bè Bạn

Tôi về chơi giữa quê hương
bước đi từng bước mà thương quê nhà
nghe ngày gọi thức thi ca
bóng sông thân núi như là hanh hao
rì rào gió chạm bờ cau
lồng hương thơm thoảng ướp vào văn chuơng
hạ ơi phượng đỏ ven đường
mùa xuân xưa đã lạc phương mất rồi
chữ tình tha thiết trong tôi
người dân quê mãi cả đời gieo neo
lối về làng mạc hanh heo
bóng trai tráng chỉ liêu xiêu một vài
bạn bè xúm xít lai rai
mừng gặp lại tháng năm dài áo cơm
buồn vui từng chuyện thăng trầm
mỗi anh em một trần gian cuộc đời
lời vui xin được trân mời
nỗi buồn mặc kệ giấu vào buồng tim
lâu rồi tếch một cánh chim
nghe hồn ấm lại trái tim Sài gòn
về chơi giữa hạ trăng tròn
cảm ơn đời có nụ hôn bạn bè

Sóng

Sóng ầm ào mấy thiên thu
Mật ngôn biển cả gửi vào nhân gian
Trắng phau đầu bạc; - lòng vàng
Đã hòa trong ấy muôn ngàn âm giai
Vui là tiếng nhạc bên tai
Phổ vào thanh thế những bài hoan ca
Buồn nghe cay đắng xót xa
Trăm nghìn cảnh phận vỡ òa khóc than
Con người chưa thể vội vàng
Nói gì với sóng ẩn tàng ngữ ngôn
Quanh co cơn mộng vuông tròn
Còn non nước sóng vẫn còn – ngày lên

Tản Mạn

tình như mộng người như mộng
đời trăm năm lồng lộng gió quan hà
bước chân đi qua còn lưu lại phía sau cùng hậu duệ
Trí tuệ chưa phải là bậc nhất hành tinh
nếu anh minh Đức độ như Ngũ hành sơn cùng nắng mưa năm tháng
Thi sĩ mang chất tình lãng mạn
nên luôn luôn cảm xúc trong tâm hồn
những buổi chiều sắp tắt lúc hoàng hôn
đưa mắt ngắm đất trời, tưong tư đầu ngày trổi dậy
Ta cũng từng tỉnh say đôi mắt ấy muôn trùng u mặc
đất nước ơi thuơng quá những nàng Kiều
Non sông thân yêu có hiểu thấu tình ta đau Nguyễn Trãi
ngày thênh thang lần Gia huấn ca chua xót giữa thanh bình
và tự nguyện dâng trái tim phổ độ
nghe hạnh phúc ngưòi rạo rực làm hạnh phúc ta
giữa biển đời bao la, ngân nga:
- May thay còn chút nghĩa ân
dòng đời như cuộc phù vân nổi chìm
Ta muốn lặng im nghe trổi dậy
Tình như mộng Đời như mộng

Tự Sự Tôi

quê xưa từ độ xa người
lòng như dòng suối ra khơi gọi nguồn
hòa cùng biển lớn ngàn phương
ô hay tan hợp sự thường là duyên
chừng bao trăng mộng thật hiền
chừng bao vò võ chung riêng cõi người
tôi từ phiêu dạt bao nơi
vẫn nghe thôi thúc có lời mẹ cha
quê hương đâu chẳng là nhà
cánh chim bạt gió cứ tha thiết hồn
Em còn thắm một nụ hôn
cho Em quên mấy nổi buồn lơ ngơ
mai về lên đỉnh hái thơ
trần gian còn lắm bơ vơ rất người
dòng đời cứ mãi ngược xuôi
tôi còn tôi-suốt một thời nhiễu nhương
niềm tin giữa cõi đời thường
giữ mình trong - gửi chút hương cho đời
tấc lòng mua cuộc rong chơi
tôi thương tôi, mãi ru lời quê xưa

Yêu Em Lòng Mãi Chân Thành

Em có đợi phía bờ kia lặng lẽ
để câu thơ phơi cóng suốt bao mùa
và nắng quái cũng ngậm ngùi như thể
bên đây bờ chưa hiện một vì sao

mãi căng mắt nhiều đêm trong biển sóng
sao dội về từng tia sáng mông lung
màu thế tục nhiều khi cần mơ mộng
đất thanh bình vùng vẫy giữa mê hoang

mùa gió mới ơi ngọt ngào ca hát
phả vào thơ ngất ngưỡng bước thăng trầm
bao cảm nhận cõi đời nghe rất thật
trên đôi vai vết cứa vẫn thì thầm

lẽ vàng đá xem chừng như đã hiểu
núi non cao đâu chết dưới bão cuồng
cứ điềm đạm trong bước đi gió nổi
lời thơ ơi gõ nhịp phách can trường

có thể lạnh với sương mù thê thiết
vẫn yêu em như thuở mới vào đời
ngày sắp dậy phía đông lên hồng tía
yêu chân thành mặc con nước đầy vơi

No comments:

Post a Comment

Huy Tưởng

  Chiều tĩnh vật   Chiều đã ngấm sâu dưới mái Em nghe không chất ngất tiếng hoàng hôn giập vỡ những cánh mây hiền giả những kè đá cam lò...