BI KHÚC
Không có gì trên núi chiều nay
gió ở đâu chừng không lên tới
trải cô đơn ra sầu cỏ đợi
tiếng thời gian im ắng trong cây
vạt nắng chiều buồn như điệu hát
con nai ngóng tiếc lá thu nào
hồn suối cạn đá trơ khô khốc
cọng hoa rừng mỏi dáng gầy hao
đất trời đâu đó màu thê thiết
bóng cừu cúi mặt cỏ khô cong
triều đại nào tích tuồng hưng, phế
cũng có trang buồn chuyện nhiễu nhương
những bình minh qua hoàng hôn đến
đã bao nhiêu nước chảy qua cầu
sậy một mình hát lời buồn thảm
rừng hoang mang cây ngại ngùng nhau
chiều nay không có gì trên núi
quanh quất nhìn đâu cũng thấy buồn
chút hồn treo vào chòm mây lạc
buông mình lăn xuống núi hoàng hôn
BIỂN TRONG KÝ ỨC KẺ DU
CƯ
Kẻ du cư đã gác đời mình trên đỉnh núi
nhưng trong anh vẫn là dòng máu mặn biển xa
buổi chiều lặng yên trên đồi cỏ mượt
nhìn trời xanh anh ngỡ biển quê nhà
Quê nhà anh xưa trải dài trên cát
cát ngủ cùng anh từ trên chiếc võng nôi con
anh lớn lên dưới bóng dừa che chở
trong từng chiếc vỏ ốc khô đều ẩn giấu linh hồn
Anh đã sống và yêu bên biển
ôi! người anh yêu và biển anh yêu
rất xinh đẹp, lúc dịu hiền, khi giông bão
nên đời anh hạnh phúc nép thương đau
Có lúc một mình anh bên gành vắng,
khi cùng ai cuối bãi đợi bình minh
anh cô đơn, biển bao la cô đơn kinh khiếp
anh yêu, yêu đã đầy chưa biển tình?
Những đêm mùa hè anh nằm gối tay trên cát
biển ru anh vào những giấc mơ,
biển nói cùng anh về tình yêu thương, lòng tàn bạo
về những nỗi âm u sâu thẳm khôn dò
Biển đã thấm vào anh tình yêu, nỗi đau và niềm yên ủi
anh ra đi, lạc vào cõi sương mù
anh vẫn mơ ngày cuối cùng trở về chốn cũ
mãi mãi là con sóng nhỏ biển thiên thu.
CHIỀU QUA TÀ DÔN NHỚ
NGUYỄN BẮC SƠN
chiều
ngang qua Tà Dôn
gió hát se se buồn
lời xưa đau kẽ đá
đìu hiu hương rạ thơm
qua rồi mùa chinh chiến
không là những cốt khô
tao với mày hoá trẻ
ra chút hồn ngu ngơ
ngực Tà Dôn vẫn thở
thời gian tàn lụi mau
những trái tim bất lực
ngàn năm lăn về đâu
chiều ngang qua Tà Dôn
bóng mây theo cũng buồn
tao quên mình đang sống
làm sao quên mày? Sơn!
CHIỀU TRÊN RỪNG TRONG MẬT KHU LÊ HỒNG PHONG
Chiều đã đầy trên rừng cây thấp
nắng trải dài xa những đỉnh xa
ta ngồi lắc bidon vừa cạn nước
nhấp môi khô mà nghĩ một quê nhà
Kì lớp đất bám trên da mặt cháy
vết môi hôn nhuộm đỏ mặt trời chiều
Tà Dôn xa mướt như cồn ngực nhỏ
thở hoàng hôn Phan Thiết nhập giờ yêu
Cây khẩu cầm mang theo ngày cầm súng
mi sol… sol mi do fa…
ôi khúc O’Cangaceiro dồn dập
nửa đời ta một thuở không nhà
Ngồi trên cát nhai thịt dong nướng
vẫn ngon hơn Đồng Khánh với gà quay
ngu quá đỗi quên mang theo xị đế
thắp cho đêm còn có chút mặt trời
Dăm tiếng nổ mon men bên triền dốc
vài ba anh du kích, mấy A.K
ta quơ súng, bỏ dong cho đàn kiến
mi sol… sol mi do fa…
Đêm đã đầy trên rừng cây thấp
nắng ngủ đen xa những đỉnh xa
ta ngồi thở như chưa từng biết mệt
gai ô rô ơi, em thật mặn mà
Đêm đã im trên rừng cây thấp
bầy te te xa đã nhỏ giọng hò
như chàng cao bồi ngủ bên chân ngựa
Ohé! O’ Cangaceiro...
CHUYỆN TÌNH Ở MỘT NƠI
NGUỒN SÔNG SÀI GÒN
Ơi Sài
Gòn! Ơi sông mênh mông!
trôi.. trôi.. trôi.. trôi có nhớ nguồn
nhớ con suối nhỏ từ thăm thẳm
dòng Đa Tam chìm trong mù sương?
Nơi ấy, một mối tình rất đẹp
chàng làm thơ, nàng đẹp như thơ
nắng sớm trải hồng lên đôi má
trăng khuya ngủ mượt tóc huyền mơ
Khung cửa trăng sao nghe nàng hát
người thơ đàn dây tỉnh dây say
con suối đệm đều theo ngây ngất
đám côn trùng hoà giọng ngất ngây
Mưa bay gió cuốn cuộc tình lỡ
một đời sông, đời khe núi cao...
chiều trở lại Đa Tam hiu hắt
buồn trông thời gian đã xám màu
Nắng ngợp lênh đênh đường phố rộng
hoa mắt tìm em giữa Sài Gòn
hỡi ơi suối chỉ là nhánh lỡ
sầu trôi quanh đá cỏ rêu rong
Thiên thu môi mắt thầm thì hát
mùi hương xưa ướp mộng không rời
nợ em một đời thơ chưa dứt
hạnh phúc buồn vui Ngọc Dung ơi!
ĐÊM CUỐI NĂM VIẾT CHO MÁ
Đêm nay con ngồi một nơi rất xa Má
Đếm tuổi con bằng nước mắt Má đong
Trong đêm thoảng giọng hiền Má gọi
Con vừa nghe, muốn khóc, rất bâng khuâng
Ở làng này không ai đốt pháo
Đêm thật buồn như bước đông đi
Con còn có ít giờ hưu chiến
Biết đâu chừng...thôi, nghĩ làm chi
Mấy năm nay con không có tết
Hình như năm chỉ có ba mùa
Con không buồn xuân chê đời lính
Buồn xa Má như trời mưa
Từ xa Má con làm con nhiều Mẹ
Lúc nào cũng vui lúc nào cũng buồn
Có kẻ vui luôn, người buồn mãi
Mình con của Má cười rưng rưng
Con nghe những dòng sông kể chuyện
Biển xa năm họp mặt một lần
Chuyện những xác cầu, xác người chìm nổi
Chuyện đồng loại như là phù vân
Hình như cây súng con lạ lắm
Sao nó rung lên khi đạn lên nòng
Tâm hồn nó như tâm hồn con vậy
Một kẻ nằm, kẻ đứng, xót xa không?
Trước mặt con: những ngọn đồi cát máu
Đêm thì thầm cùng những nấm xương
Ôi, trái tim con mãi tôn thờ Má
Đã dạy con hai tiếng yêu thương
Từ Má lỏng bàn tay dìu dắt
Con bơ vơ giữa cuộc phù sinh
Dòng nước nào xa nguồn mà không đục?
Sợ một mai con lạc dấu chân mình
Thôi, Má ngủ đêm nay thật ngon giấc
Con ngồi đưa chiếc võng rách quê nhà
Đạn vòng cầu đừng đi trong đêm tối
Lệ sẽ đầy giấc Má nhớ con xa
1969
Nàng trăng đẹp quá lại gần đây
đất bỏ trời buông nhé! đêm nay
thế gian biết có còn ai thức?
hồn ta sân vắng quá trăng ơi
Gió mây mây gió hãy ngừng bay
chở mộng lòng ta ghé bến này
rượu hết đàn im mây gió sẽ
bay mãi ngàn năm, ta vẫn đây
Này rượu đào chôn chửa ngàn năm
tình chửa thiên thu, mộng chửa vàng
tóc trắng rơi trên đàn run rẩy
mạch máu dòng men chảy lang thang
Vằng vặc trăng kề rượu trắng trong
ấm hồn ta một kiếp lưu vong
trên mặt đất đời ta vẫn sống
buổi quay về nghe tiếng dòng sông
Trăng sắp tàn chưa? sương tiếp sương
đàn say bao khúc mấy tơ chùng
đêm chung thủy, bao dung… đêm biết
con người nhỏ bé giữa mông lung.
2012
DRAN NGÀY VỀ
Mây ngu ngơ theo gió về lối cũ
lòng ngỡ như trôi lạc cõi xa xôi
cây đa xưa già chưa mà đã chết?
và người bên giếng hẹn đã đi rồi
Xa lắc một thời chim quanh miệng tổ
lối mộng đầu còn lãng đãng chiêm bao
hồn hiu hắt bên sông buồn vắng nước
gió đã bạt đời lỗi đoạn ca dao
Tôi yêu Dran hơn yêu tôi, Dran làm sao biết được!
tôi là giọt sương Dran sớm, giọt sương Dran chiều
tôi yêu ai hơn yêu tôi, ai làm sao biết được!
ngày ai chưa biết làm duyên, tôi vừa biết yêu
Cô hàng bánh canh vui chiều cố xứ
khóm quỳ xưa đáy mắt em long lanh
môi em hé ngày xưa dòng suối nhỏ
ôi,một chút gì thuở tóc tôi xanh
Đêm ngồi đợi sương mù buông hư ảo
chuyện xưa xui thác mộng đổ ngàn hàng
mai xa, hồn nhánh thông bên đèo vắng
một đời vi vu khúc nhạc tình Dran.
ĐÊM KÍCH DƯỚI CHÂN
ĐỒI PÁ
Dù đợi người qua trên lối chết
lạ sao ta thấy rất bâng khuâng
có rất nhiều điều thật khó nói
đêm sơ giao sẽ chỉ một lần
Cỏ ơi, có thấy ai trên đồi
vẫn thường vác hận thù đi xuống?
mà sao ta thấy cỏ không vui
cỏ lạnh lùng hơn là sương mỏng
Cỏ biết không, ta không lòng thù hận
lũ chúng ta một thuở thế thôi
ngày mai cỏ sẽ thành đồng lúa
cỏ sẽ thấy người nắm tay người
Đồng lúa ơi, sao đồng lúa gầy
lúa buồn không trong mùa gặt muộn?
chim đã ngủ một trời nào khác
và gió rồi cũng chẳng thấy bay
Lúa có nghĩ rằng ngày mai sẽ khác?
súng sẽ dùng để đúc lưỡi cày
mỗi ba trăng lúa vàng tròn hạt
chim sẽ ca và gió thổi lúa say
Ta vừa nghĩ một điều rất tầm thường:
ngọn đồi này mai sẽ thành rẫy
bởi lòng người lúc nào cũng đẹp
dẫu tầm thường cũng rất mến thương.
EM Ạ! CHÚNG TA VÀ NỖI CÔ ĐƠN
Hình như con người không thể thấy
được hết nỗi cô đơn của mình
dù khi em viết những dòng thơ tình
đã tự xé lòng đau đến vậy
Bài thơ em khúc nhạc buồn chơi vơi
con chim hít cô kêu trong chiều hiu hắt
ta, cùng nỗi mênh mang một hồn gió giạt
mưa xanh, nắng bạc rũ bên trời
Có khi ta thầm hỏi lòng da diết
tại sao mình không thể thiếu cô đơn?
muốn thành trăng tự tròn, khuyết rồi tan
đọng thành mây rồi trôi… trôi biền biệt
Khi tha thẩn trên đồi cao hay bên bờ biển vắng
lòng ta biêng biếc cõi tình quên
làm sóng hát cùng con thuyền trống
làm gió đùa cùng đám lá đầu non
Em ạ! làm sao chúng ta san sẻ được nỗi buồn?
mỗi người riêng một trái tim chưa khép
vậy xin ấp yêu đoá hoa lòng thật đẹp
là Cô Đơn! chất ngất cô đơn.
KHÔNG ĐỀ
Vừa mọc trong căn phòng lặng lẽ này
cây bồ đề già lá non mươn mướt
ta dựa lưng vào thành giường nhắm mắt
thấy lờ mờ có một cõi hư không
những bầu trời luôn đổi sắc bao năm
đang dồn dập tranh giành nhau hiển hiện
đang âm thầm dắt dìu nhau tan biến
đám côn trùng rả rích mãi hồi chuông
Tâm hồn ta trót một sân khấu tuồng
những vận nước, mệnh người cười dở khóc
vẫn còn đó nụ cười chen nước mắt
tiếc thời gian tàn lụi những tăm hoa
Đoá hạnh nào sẽ nở sót trong ta
cánh đồng trống hay bờ sông hoang vắng?
còn bóng tối hoà tan vào tịch lặng
đưa hai tay ôm tưởng gốc bồ đề
kinh không lời trời đất tụng…
… đêm khuya.
KHÚC RONG CA CỦA KẺ LÃNG DU
Có những lúc ta say như ngọn gió chiều
lướt thướt trên sông hát cùng đám lau,
có lúc ta vui như làn mây trắng
bên đồi kia ta quên ta là mây
Có lúc sao ta như con dế buồn
lủi thủi nghêu ngao đêm rừng cỏ non,
có lúc sao ta như vầng trăng khuyết
bên trời kia cô đơn trong chiều sương
Có những lúc ta ngồi như đá
chờ cơn sóng đến ôm bờ vai
bờ cát trắng chân còng mệt mỏi
còn lang thang suốt đêm trần ai
Có lúc ta ngơ như một anh hề
tỉnh tỉnh điên điên nắng chợ gió quê
có lúc ta si như thiền sư lẩn
quên lời kinh, quên ta giữa biển mê.
LỬA TRÊN ĐỒI
sáng nay ta đốt lửa trên đồi
lửa soi ta nhìn ta sống sót
lòng mặc áo sương nên lòng quá lạnh
mắt mở từng đêm nên mắt quá sâu
ôi đêm qua đạn mưa súng bão
ta là ai giữa đồ trận săn người?
cuối mặt trời sau đuôi C.47
viên đạn đồng vỡ giọt máu tươi
kịch đêm qua trên đồi đã dứt
ai kéo màn từ một rừng xa
có tim người ứa một giòng sông
máu chảy âm thầm suốt cõi hồn ta
hỡi người anh em đêm qua nằm xuống
lửa ta nhen xin ấm hồn người
tay đã nhẹ không còn nâng ngọn súng
hãy bình yên như giòng nước trôi
cám ơn người đã tặng ta khẩu súng
mai về đem đổi chiếc huy chương
buổi chiều tha thẩn trên đường phố
mà quên người nằm lại sa trường
hỡi bếp lửa quê nhà yêu dấu
khói tranh đùn sương sớm rủ nhau tan
chân mới bước mà đã xa quá đỗi
và chút hồn mới lớn đã lang thang
hỡi bếp lửa trên đồi hoang vắng
làm sao soi từng ngõ ngách mơ hồ?
đời vẫn sống dài theo năm tháng
vết hồn mòn theo đế giày saut
dẫu thế nào cũng xem là hạnh phúc
chiến tranh sờn vai áo trận màu rêu
có hề gì lửa reo như nhịp súng
viên đạn đồng mũm mĩm thân yêu.
TIỄN NGUYỄN BẮC
SƠN, VỘI MẤY LỜI VỚI BẠN
Trong ba ngàn thế giới hoài hoài sinh diệt
đời người chỉ thoáng qua như một đám mây bồng
ngươi đến rồi đi là chuyện nhỏ
ồ! Sao ta lại thấy mênh mông?
những ngày đèo ngươi nhẹ hều trên chiếc xe đạp
ta ngỡ như cõng nặng một gã khùng
cứ lãi nhãi lắm lời nghe chừng vô tưởng
đang phàm phu bỗng giở giọng hiền triết, lung tung
nhưng thơ ngươi.. hình như Lê Văn Chính nói đúng
có thánh thần nhập vào thành thơ thánh thơ thần
ngươi tuyệt mù ngang tàng, hào sảng,
ngươi thăm thẳm bi hài một thuở chiến tranh
ngươi đã đùa khinh trò chơi xương máu
giận, ghê những bàn tay bẩn đẩy đưa,
với giai nhân ngươi điệu đàng rất mực
những lời thơ tình nồng nàn đôn hậu say sưa
sáng nay, dù với ta vũ trụ lạnh cóng
nhưng có ngọn lửa ấm áp đang phủ kín một con người
ngươi thành bụi vàng, thành mây thành gió
lại phiêu bồng trong cõi khác, Sơn ơi!
No comments:
Post a Comment